Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ

Chương 49: Chính là độ tuổi để xông pha

242@-

Edit by meomeocute


 


Công sai sốt ruột chờ đợi, thấy y phục của Thời Thư liền hỏi: "Tạ ngự sử trở về rồi?"


 


"Đây là em trai của Tạ ngự sử..."


 


"Ca ca ta ở phía sau." Thời Thư nói.


 


Công sai lại tiếp tục đợi, Thời Thư thấy tình hình cấp bách, cảm xúc vừa cùng Tạ Vô Sí trốn sau tảng đá hôn nhau cũng tiêu tan, y thay y phục rồi xuống lầu. Trong trạm dịch chỉ thắp một ngọn đèn lờ mờ, Tạ Vô Sí dắt ngựa đến cửa, cúi đầu nhận lấy bức thư.


 


"Đại nhân, thư từ Tiềm An gửi tới, mười phần khẩn cấp!"


 


"Đã rõ, ngươi đi nghỉ trước đi."


 


"Vâng."


 


Đợi người lui ra, Tạ Vô Sí đưa thư cho các trợ tá hai bên và các thư lại xem, rồi ngồi xuống ghế dài uống trà.


 


"Chư vị thấy thế nào?"


 


Mấy người trước khi đọc thư còn bình tĩnh, nhưng vừa đọc xong thì mồ hôi lạnh túa ra đầy trán, không dám mở miệng, ai nấy đều lộ vẻ trầm tư.


 


Thời Thư chỉnh lại y phục, trả áo khoác ngoài cho Tạ Vô Sí, mơ hồ cảm thấy nội dung trong thư tuyệt đối không đơn giản.


 


Tạ Vô Sí mặt mày trầm lặng như nước, ngồi thêm một lúc rồi nói: "Ngày mai đến phủ Tiềm An, các ngươi cứ đến nha môn trước, bản quan đi riêng một đường."


 


"Cái gì! Đại nhân định vi hành cải trang?" Đội trưởng hộ vệ Diêu Soái kinh hãi: "Đại nhân là khâm sai đại thần triều đình, Tuần án tám phủ, nếu đi một mình mà xảy ra chuyện gì thì tiểu nhân không gánh nổi đâu!"


 


Thư lại Đoạn Tu Văn cũng nói: "Xin đại nhân nghĩ lại cho kỹ!"


 


"Xin đại nhân nghĩ lại!"


 


Ánh mắt Tạ Vô Sí quét qua đám người trước mặt: "Một đám người rầm rộ xuất hành, người qua kẻ lại đều phải tránh đường. Đã vì triều đình làm việc vì nước vì dân, không biết dân sinh thì sao gọi là vì dân? Ngày mai đội ngũ đến nha môn trước, ta chậm một ngày đến sau."


 


"... Chuyện này." Diêu Soái mặt đầy khó xử.


 


Đoạn Tu Văn cũng: "Chuyện này..."


 


"Không cần nói nữa, tất cả lui xuống trước đi."


 


Trong bóng tối ánh nến phủ mờ, đám người này lặng lẽ liếc nhìn nhau trong bóng râm, không đoán nổi ý nghĩ của vị tân quý được trọng dụng từ chùa chiền và văn phòng này, ánh mắt ai nấy đều có tâm tư riêng, cuối cùng, dường như chỉ đành nhẹ gật đầu.


 


-


 


Đêm khuya, giường chiếu nóng bức.


 


Lưng Thời Thư nóng rát như bị lửa thiêu, vừa cảm thấy mát mẻ chút muốn ngủ thì khe cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra. Y bừng mắt mở to, thấy một bóng dáng quen thuộc: "Tạ Vô Sí? Ngươi hù ta hết hồn!"



 


Tạ Vô Sí một tay xách bọc hành lý, y phục chỉnh tề, búi tóc buộc cao, đôi mắt cụp xuống, vẻ mặt bình thản tự nhiên: "Buổi sáng mát mẻ, dậy lên đường thôi."


 


Thời Thư: "Ta kháo, ta còn chưa ngủ được, nóng muốn chết--"


 


Thời Thư trở mình xuống giường, lúc này trong trạm dịch rất yên tĩnh, người nghỉ ngựa dừng, y đi đến bên giếng trước, múc một thùng nước lạnh dội lên đầu, vùi đầu vào nước nín thở, cái lạnh buốt khiến cả người lập tức tỉnh táo.


 


Tạ Vô Sí: "Đi sớm một chút, giữa trưa nóng ta tìm chỗ nghỉ cho ngươi ngủ trưa."


 


Thời Thư nhổ bọt kem đánh răng: "Được được được, không có ta ngươi sống sao nổi."


 


Y vừa ngáp vừa theo sau hắn. Lần đi phủ Thư Khang trước kia nào có khác, y và Tạ Vô Sí cũng sáng đi tối nghỉ, hai người mỗi người cầm một cây gậy trúc, va va chạm chạm suốt mười ngày.


 


Ngoài trạm dịch có vài tiếng quạ lạnh lẽo, dưới ánh trăng con đường nhỏ bạc trắng, Thời Thư mắt còn chưa mở ra nổi, để Tạ Vô Sí dắt đi một đoạn, đầu óc mới dần tỉnh táo.


 


Y vừa buồn liền không nhịn được mở miệng: "Tạ Vô Sí, chúng ta thật là tình nghĩa vào sinh ra tử sao? Ta đối với ngươi có tốt không?"


 


"Tốt."


 


"Vậy ngươi gọi ta một tiếng cha đi."


 


Giọng Tạ Vô Sí bình thản: "Cha."


 


"........................"


 


Thời Thư vốn còn chưa tỉnh hẳn, nghe câu đó đầu óc như bị sét đánh: "Ngươi--"


 


"Má ơi! Tạ Vô Sí, ta chưa từng thấy tên đàn ông nào không biết xấu hổ như ngươi."


 


Y vốn đang khoác tay hắn, giờ bỗng rút tay ra, sải bước chạy lên trước: "Đừng có quấy rối ta, đi rồi."


 


Tạ Vô Sí nhìn bóng lưng y, nhắm mắt không nói gì: "Không phải ngươi quấy rối ta trước? Vậy ngươi gọi ta tiếng cha, coi như huề nhau."


 


".................."


 


Thời Thư đi được vài bước lại quay lại: "Ngươi nằm mơ đẹp nhỉ, dù là ta bảo ngươi gọi hay ngươi bảo ta gọi thì cuối cùng ngươi cũng sướng, dựa vào cái gì chứ."


 


Tạ Vô Sí mặt không cảm xúc, vừa hay đi tới cạnh một thửa ruộng nước vàng óng, tiếng nước róc rách vang lên trong đêm tối mịt mùng, một ông lão vác cuốc đang đào mương dẫn nước, thỉnh thoảng mới lộ bóng người, trông như hồn ma ngồi ở đó.


 


Thời Thư thoạt nhìn không thấy rõ, chỉ thấy một bóng đen không nhúc nhích, sợ hãi đến hồn vía lên mây, lập tức trốn sau lưng Tạ Vô Sí.


 


"Cái gì vậy! Ma hả??!!!"


 


Cho đến khi cái bóng đó ho khan một tiếng, chậm rãi tiếp tục cuốc đất, Thời Thư mới phản ứng lại: "Ba giờ sáng rồi, gia gia còn chưa ngủ, còn ra ngoài làm đồng. Chắc vì thời tiết nóng, nên tranh thủ đêm mát mẻ làm việc."


 


Tạ Vô Sí ừ một tiếng, muốn kéo tay Thời Thư, nhưng y đã hoạt bát chạy đông chạy tây rồi.


 


Rừng núi mênh mông, hai người theo con đường lớn mà đi, đến khoảng tám chín giờ sáng, trời trở nên oi bức, quán rượu ven đường cũng đã mở cửa. Vừa nãy ở trạm dịch chỉ ăn một bát cháo nguội, giờ đói đến ruột gan kêu gào. Thời Thư ngồi xuống bàn gọi chút bánh bao, cháo trắng với dưa muối, Tạ Vô Sí cũng tạm đặt gói hành lý xuống.



 


Thời Thư vừa ăn cháo, sáng sớm vậy mà trong quán rượu lại có mấy người đàn ông ngồi, mặc áo ngắn để lộ ngực, toát lên khí chất tinh anh. Một người trong số đó thấy Thời Thư và Tạ Vô Sí, liền hỏi:


 


"Nhị vị từ đâu tới?"


 


Thời Thư không trả lời, Tạ Vô Sí nói: "Từ phủ Thiều Hưng tới, đi Quần An thăm người thân."


 


Người kia à một tiếng, ánh mắt sắc bén liếc nhìn: "Trên đường hai vị đi, có gặp ai không?"


 


Thời Thư mơ hồ cảm thấy không ổn, Tạ Vô Sí uống một ngụm nước ấm: "Gặp một đoàn nghi trượng, nghe nói là quan viên triều đình. Đi đường vừa nghỉ chân, chắc đến chân núi rồi, vừa nãy còn thấy họ ở phía sau."


 


"Đoàn đó có bao nhiêu người?"


 


"Chừng vài chục đến cả trăm người, rất đông, không cho chúng ta đi cùng, còn cầm roi đuổi đi."


 


"Vậy chính là hắn rồi, đến rồi!" Ánh mắt người kia sáng rực, tát bốp một cái lên đầu người bên cạnh: "Còn ăn nữa! Mau đi gọi Tam ca phục kích, đợi họ qua Đại Bạch Cương, quân đội Quần An sẽ đến hộ tống!"


 


Thời Thư vẻ ngoài bình tĩnh, không nói một lời uống cháo, sau lưng đã đầy mồ hôi lạnh.


 


Gáy sau bị túm chặt, Thời Thư ngẩng đầu, thấy mấy người kia đều mang phác đao.


 


Có chủ ý từ trước, muốn giết quan viên triều đình!


 


Còn thù với Tạ Vô Sí là ai? Là kẻ sợ cải cách mới, muốn giết Tạ Vô Sí, là bọn chiếm ruộng tốt không muốn nộp thuế.


 


Thời Thư uống cạn cháo trắng, lại uống thêm bát nước, tên thô lỗ kia quay đầu nheo mắt nhìn chằm chằm vào y và Tạ Vô Sí, quan sát kỹ quần áo gấm vóc cùng bọc hành lý, lại hỏi: "Hai người đi đường nào?"


 


Tạ Vô Sí: "Cũng đi Đại Bạch Cương."


 


"Ha ha ha, tốt lắm!" Gã nói xong, cùng mấy huynh đệ cầm đao xoay người bỏ đi.


 


Chờ bóng dáng bọn chúng khuất hẳn, Tạ Vô Sí trả tiền rượu, chủ quán rụt rè nấp trong phòng không dám hó hé.


 


Tạ Vô Sí cất lời: "Có thể hỏi vài câu không, bọn họ là ai? Đợi ở đây làm gì?"


 


Chủ quán chỉ lắc đầu, không trả lời, một lúc sau nhìn Thời Thư tuấn tú nho nhã, người phụ nữ nọ khẽ nói: "Ngươi đi tiếp, đến ngã rẽ thì đi đường nhỏ, đừng đi lên trên nữa."


 


Ngay sau đó, chồng bà ta trừng mắt giận dữ: "Câm miệng!"


 


Tạ Vô Sí không nói thêm gì, dắt Thời Thư rời khỏi quán rượu. Tim Thời Thư đập thình thịch, không đi được bao xa quả nhiên thấy có hai con đường, Tạ Vô Sí cúi đầu cẩn thận xem xét con đường nhỏ, chỉ thấy Đại Bạch Cương cỏ cây um tùm, cổ kính âm u, khó lường, tiếng đại bàng kêu vang vọng giữa những tán cây trên đầu.


 


Nơi này chẳng khác gì địa bàn cướp bóc thời xưa, đi vào là không có đường về!


 


Tạ Vô Sí ném bọc hành lý xuống, theo một thân cây khô gãy nhảy xuống sườn dốc, ngoảnh đầu dang hai tay: "Nhảy xuống đi."


 


Thời Thư vịn cành cây nhảy xuống, đụng vào lòng Tạ Vô Sí, được hắn đỡ mới đứng vững. Hai người một trước một sau, đi giữa đám cỏ dại rối rắm dưới chân sườn dốc.


 


Tim Thời Thư co lại, không dám nói gì, dẫm lên lớp lá mục vừa sâu vừa trơn, Tạ Vô Sí nắm chặt tay y.



Thời Thư khẽ hỏi: "Có người muốn giết chúng ta sao?"


 


"Có, hơn nữa còn biết hành tung của chúng ta, không chừng là người theo dõi đã lộ tin. Dám giết cả khâm sai, gan to bằng trời. Quần An nơi này, rắn đất muốn chèn rồng mạnh."


 


Mặt trời càng lúc càng gắt, lúc này Thời Thư lại chẳng thấy nóng, toàn thân lạnh ngắt, Tạ Vô Sí đưa bọc hành lý cho y, một tay cầm gậy tre dò đường, một tay nắm lấy Thời Thư.


 


Giữa bãi cỏ xanh trước mặt đột nhiên có một con rắn xanh trườn ra, uốn éo lướt qua trước mặt, tim Thời Thư như thắt lại, tóc gáy dựng đứng, nhưng vẫn cắn răng không hé một tiếng, chỉ có bàn tay bị Tạ Vô Sí nắm lấy đang run lẩy bẩy.


 


Chốc lát sau, từ trên sườn dốc truyền đến tiếng người nói chuyện.


 


"Hai tên đó chắc béo nhỉ? Đợi lâu thế rồi không thấy chúng đi đường lớn, mà đường nhỏ cũng chẳng thấy bóng."
"Không lẽ bị dọa quay về rồi?"


 


"Con mẹ nó, chờ đến mức lão tử sắp chết nóng rồi!"


 


"Cửu ca nói là hai tên nam nhân tuấn tú, trúng khẩu vị của ngươi, đáng lẽ phải để ngươi đợi thêm chút nữa."


 


"......"


 


Nghe tiếng cười ồ lên, ít nhất có hơn chục người.


 


Tạ Vô Sí tạm thời không hành động, mấy phiến lá xanh che khuất tầm nhìn. Thời Thư dán mắt vào bóng dáng Tạ Vô Sí, chốc lát sau, một bàn tay nhẹ nhàng vuốt qua mặt y.


 


Dù gan Thời Thư không nhỏ, nhưng đây là lần đầu tiên bị người ta cầm đao, một đám kẻ liều mạng rình rập muốn chém giết họ. Quan phủ giết người còn phải có lý do, dù là gượng ép bịa đặt, còn bọn cướp giết người thì chẳng cần cớ gì, một dao là tiễn mạng, gặp phải đúng là xui xẻo.


 


Một lúc sau, Tạ Vô Sí tìm được đường mới, từ từ đứng dậy vòng qua một nhánh cây. Ở chỗ đó, Thời Thư ngửi thấy mùi tanh nồng nặc vì nóng bức.


 


Thi thể chất đống dưới chân núi, giết xong liền ném xuống dốc rừng, trong đó có những xác chết còn rất mới, thời tiết tháng Tám ruồi vo ve quanh quẩn. Đám cướp tính tình hung tợn giết người vô cùng tàn nhẫn, gần như là hành hạ rồi chém giết hoặc phân thây, trong "Thủy Hử truyện" có đoạn giết người rồi rạch ngực móc tim gan treo trên cây, cảnh tượng trước mắt chẳng khác gì địa ngục.


 


Thời Thư bịt miệng, muốn nôn, quay đầu nhìn vào đôi mắt đen kịt của Tạ Vô Sí: "Nhắm mắt lại."


 


Chỉ cần bị dọa, Thời Thư sẽ đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, tim đập loạn, chân mềm nhũn không bước nổi, đầu óc trống rỗng.


 


Y nhắm mắt lại, ánh sáng trước mắt lập tức biến mất, mùi hương duy nhất còn lại là hương xà phòng pha lẫn trầm hương trên người Tạ Vô Sí. Ban đầu Thời Thư chỉ tìm kiếm mùi hương ấy giữa hỗn loạn, sau đó vùi cả đầu vào lưng hắn.


 


Thời Thư nhắm mắt bước đi, dường như giẫm phải gì đó, dưới chân lập tức dính vào chất lỏng ẩm ướt.


 


Không biết đi bao lâu, đường bắt đầu bằng phẳng, giọng Tạ Vô Sí thấp trầm: "Lên đi."


 


Thời Thư còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Tạ Vô Sí cõng lên lưng.


 


Thời Thư nhắm mắt, không nói lời nào, vẫn vùi đầu trong áo hắn.


 


Toàn thân y đã không còn sức, đầu óc mơ hồ, cái chân dính ướt thì cứng đờ không bước nổi. Một lúc sau, Thời Thư nghe thấy tiếng nước chảy róc rách.


 


Giày được cởi ra, cả bàn chân ngâm trong dòng nước, Tạ Vô Sí nói: "Mở mắt đi, an toàn rồi."


 


Thời Thư mở mắt, ánh mặt trời chói lóa khiến mắt y đỏ lừ, nước chảy trước mắt ban đầu vẫn đỏ lòm, sau mới dần dần trong trở lại.


 



Thời Thư xoa xoa khuôn mặt cứng đờ, hỏi: "Ra được rồi?"


 


Tạ Vô Sí: "Ừ. Khúc ngoặt hiểm nhất đã vượt qua, nơi này địa thế bằng phẳng rộng rãi, thường thì giết người đều ở nơi rừng sâu núi thẳm."


 


Lưng Thời Thư vẫn còn cứng ngắc, chưa thể lên tiếng, mắt cá trắng trẻo được Tạ Vô Sí nhấn trong nước, rửa sạch bẩn thỉu, đôi giày cũng được giặt sạch sẽ.


 


Chỉ có điều, giày ướt rồi, không mang được nữa.


 


Tạ Vô Sí: "Không thể ở lại đây lâu, tiếp tục đi thêm một đoạn."


 


Thời Thư định đi chân trần, nhưng lúc này đã gần mười một giờ, đá dưới đất bị nắng thiêu nóng bỏng, vừa giẫm lên gan bàn chân đã rát bỏng.


 


"Ta cõng ngươi." Tạ Vô Sí nói.


 


Thời Thư lập tức khóc òa: "Hu hu hu Tạ Vô Sí, không có ngươi thì ai còn xem ta như trẻ con nữa." Gào thét rồi được cõng lên vai rộng của Tạ Vô Sí, một tay cầm bọc hành lý, tay kia xách đôi giày đang nhỏ nước.


 


Đi được một đoạn, lại nghỉ, khoảng nửa canh giờ sau, mặt trời gay gắt khiến đi một bước cũng thấy choáng váng, trước mắt xuất hiện một rừng trúc râm mát, có nhà dân đang nấu cơm, Tạ Vô Sí vào hỏi xin nước, cùng Thời Thư mỗi người uống nửa gáo.


 


Thời Thư đã hồi sức, chỉ là giày chưa khô, đem phơi dưới ánh mặt trời, y và Tạ Vô Sí ngồi nghỉ dưới bóng trúc, một lát sau, một đội nhân mã cưỡi ngựa lao vút qua trước mắt.


 


"Đi nhanh! Đi nhanh! Nếu Khâm sai có chuyện gì! Ngươi với ta đều phải chết!"


 


"Giá! Giá!"


 


Nhà dân đang nấu cơm lần đầu thấy trận thế lớn như vậy, bước ra hỏi: "Các vị quan gia, xảy ra chuyện gì rồi?"


 


"Bọn cướp ở Đại Bạch Cương, dám tập kích đoàn xe của Khâm sai đại nhân! Thật là mất hết nhân tính!"


 


Người kia rõ ràng là giữa trưa hè, vậy mà lạnh đến phát run.


 


Thời Thư nhìn sang Tạ Vô Sí, Tạ Vô Sí nhẹ giọng nói: "Khâm sai là hiện thân của hoàng đế, nếu có ai dám mưu sát Khâm sai, cả nhà bị xử tử, nghiêm trọng hơn còn có thể tru di cửu tộc. Đám sai dịch này nếu không cứu được Khâm sai, cũng là đường chết."


 


Thời Thư quạt gió: "Thì ra là vậy."


 


Đề hạt Vương Thụy của phủ Tiềm An quất roi, thấy được Tạ Vô Sí và Thời Thư, liền hỏi: "Hai người các ngươi từ đâu tới? Có thấy đám cường đạo nào không? Khâm sai có bị thương không?"


 


Tạ Vô Sí đáp: "Cũng từ Đại Bạch Cương xuống, không thấy cường đạo gì cả."


 


Vương Thụy không nói thêm lời nào, vung roi ngựa phóng đi.


 


Đợi người đi xa, Thời Thư vẫn ngồi chưa nhúc nhích, sau khi nghỉ ngơi xong lại cùng Tạ Vô Sí đi thêm một đoạn nữa, phía trước có một quán rượu che lều nghỉ chân. Lúc này phủ Tiềm An đã giới nghiêm, các trạm gác đều có quan sai canh giữ, rất an toàn.


 


Thời Thư cuối cùng cũng được ăn một bữa no, nằm trên một chiếc chiếu tre dưới quán rượu ngủ thiếp đi.


 


Tạ Vô Sí lặng lẽ ngồi bên cạnh, cầm quạt đuổi muỗi cho y.
______


 


[Tác giả]


 


Tôi thích viết về những cặp đôi nhỏ cùng nhau hỗ trợ, giúp đỡ lẫn nhau.
Cảm ơn vì đã đọc! Cúi chào!


Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ Truyện Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ Story Chương 49: Chính là độ tuổi để xông pha
10.0/10 từ 10 lượt.
loading...