Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ
Chương 43: Cơn nghiện lại đến rồi phải không?
330@-
Edit by meomeocute
Cuối cùng Thời Thư vẫn ở lại, nằm trong chăn của Tạ Vô Sí, kéo chăn trùm lên mặt chỉ chừa phần đầu lộ ra ngoài. Trước mặt Tạ Vô Sí đặt một ấm trà, hắn ngồi trên ghế uống trà, đồng thời xem sổ sách.
...
Khi màn đêm còn mơ hồ chưa tan, Thế tử Sở Duy từ ngoài cửa đi vào, lớn tiếng nói: "Vô Sí, thứ ngươi cần ta đã tìm được rồi."
Thế tử cùng hai mưu sĩ bước vào, Tạ Vô Sí ngẩng đầu, đứng dậy đi ra ngoài.
Cách một tấm rèm châu buông thành từng dải, bóng người mờ mờ, Tạ Vô Sí phân phó người xung quanh: "Tất cả lui ra ngoài."
Sở Duy cười lớn: "Trên quyển sổ này ghi lại bát tự sinh thần của Hoàng huynh, từ nhỏ đến lớn có những chuyện vặt thú vị gì, bản thế tử mấy ngày nay đã hỏi thăm các bà vú từng chăm sóc hắn trong phủ, ghi lại thành một bản mật sách như thế này. Đảm bảo hữu dụng!"
"Ngươi mau xem đi!"
Thời Thư bị âm thanh đánh thức, qua rèm nhìn thấy Sở Duy đưa mật bản ra, Tạ Vô Sí không nhận ngay mà kéo ra một cái chậu đồng cũ, sau đó mới nhận lấy mật bản từ tay Sở Duy.
"Ngươi định đốt nó sao?"
"Đoán ý vua là điều cấm kỵ, mật bản này không thể giữ lại. Mời thế tử ngồi."
Thời Thư buồn ngủ, phía sau rèm chớp lóe ánh lửa, Tạ Vô Sí xem xong một trang liền xé ra ném vào chậu đồng đốt thành tro, ánh lửa cam chiếu lên hàng chân mày lạnh lẽo và sống mũi cao thẳng của hắn.
"Chu Tuấn, lúc nhỏ do nhũ mẫu họ Trương nuôi lớn, mười một tuổi ăn dâu bị rơi từ trên cây xuống..."
"Thích ngọt, ưa sữa bò, mê y phục lộng lẫy..."
"Khi còn là thái tử từng sủng ái mỹ tỳ, sau khi kế vị thì thận hư khí suy, mười năm không có con nối dõi..."
"Sủng ái Dụ phi, lời nào cũng nghe theo..."
"Dụ phi là con gái nuôi của Phong Lộc, thường gọi hắn là cha nuôi..."
"..."
Tạ Vô Sí vừa xem vừa đốt, sắc mặt trầm ngâm.
Thời Thư mơ mơ màng màng, tiếng nói vang vọng bên tai nhưng nghe không rõ. Có điều bóng người trong ánh lửa chiếu lên tường lay động không ngừng, như thể yêu ma quỷ mị.
Tuy Thời Thư không biết đang xảy ra chuyện gì, nhưng mơ hồ cảm thấy một cơn sóng gió chính trị lớn sắp ập đến.
Giọng nói bí mật bàn luận của mấy người không lớn, Thời Thư không nghe rõ rồi ngủ thiếp đi. Nửa đêm tỉnh dậy một lần, mấy người kia vẫn còn tinh thần phơi phới, có người vội vã chép lại tài liệu lên giấy, xắn tay áo lên. Thế tử cũng đi tới đi lui, suy tính không ngừng.
Còn Tạ Vô Sí vẫn mang vẻ mặt suy nghĩ, như đang cân nhắc điều gì đó.
Lúc Thời Thư tỉnh lại lần nữa thì trời đã sáng rõ, Tạ Vô Sí đang tiễn khách ra cửa, rồi đổ tro trong chậu đồng đi.
"Dậy rồi à? Đợi chút, bữa sáng sắp tới rồi."
Thời Thư lật người nhường chỗ trên giường: "Các ngươi là người sắt à? Chuyện gì mà bàn từ nửa đêm tới giờ, ngươi ngủ đi, ta dậy đi tới hiệu thuốc."
Tạ Vô Sí: "Ta không ngủ, hôm nay có công trình trong vườn cần ta giám sát, sáng sớm phải có mặt."
Có người bên ngoài đưa nước nóng đến, Tạ Vô Sí rửa mặt chỉnh trang, đi vào sau bình phong thay quần áo.
Ánh mắt Thời Thư dõi theo hắn: "Ngươi tiến hóa mất luôn gen ngủ rồi à?"
Sau bình phong, Tạ Vô Sí cởi áo ngoài để lộ nửa tấm lưng, hơi cúi đầu, xương bả vai phía sau nhô cao, cơ thịt và hình dáng xương căng chặt đầy sức mạnh, làn da ở đó mang màu lúa chín.
"......" Thời Thư liền quay ánh nhìn đi chỗ khác, uống một ngụm nước.
Tạ Vô Sí bước ra, chỉnh lại cổ áo và tay áo: "Ta đưa ngươi tới hiệu thuốc. Ngoài ra, ta cũng có mấy chuyện muốn hỏi."
Tạ Vô Sí chìm trong bận rộn, sáng đi tối về. Ngôi nhà đã nói từ trước cũng chưa dọn dẹp xong. Mỗi ngày Thời Thư đến ngủ, thường thấy Tạ Vô Sí đang chợp mắt trên chiếc ghế ngoài phòng. Ai nấy đều bận việc của mình, Thời Thư cũng có việc riêng phải làm.
Một ngày trời trong nắng ráo, Thời Thư vừa khiêng dược liệu trong kho ra phơi nắng, lau mồ hôi trên trán thì Lâm Bách Hợp bất ngờ vỗ vai cậu, đưa qua một gói thuốc: "Mấy thứ dâm dương hoắc, nhục thung dung, phục linh này, mang đến viện của Vương phi."
Thời Thư nhận lấy: "Sao gói này nhiều vậy?"
"Lúc đi nhớ đi đường có bóng râm, thời tiết nóng, dạo này người bị cảm nắng ngày càng nhiều, thuốc cạo gió cũng không đủ dùng." Lâm Bách Hợp chậc lưỡi.
Thời Thư gật đầu định đi, Lâm Bách Hợp đột nhiên nhớ ra điều gì: "Dạo này ca ngươi hình như ít về nhà?"
Thời Thư đáp: "Ừm, huynh ấy mỗi ngày đều bận không hết việc với các mưu sĩ trong phủ Thế tử."
"Bận không hết việc, hay là rượu hoa uống không hết? Mấy người đó ngày nào cũng tiệc tùng, tiệc xong lại tìm kỹ nữ uống rượu." Lâm Bách Hợp khịt mũi, "Hôm nay còn có người đến nhờ ta khám bệnh hoa liễu nữa kìa!"
"Hả? Tỷ sao lại đoán được ca ta uống rượu với kỹ nữ?"
Lâm Bách Hợp nhìn quanh rồi nói nhỏ: "Hôm qua ca ngươi còn nhờ người tới hỏi lén, thuốc nào bổ thận tráng dương, không chừng là uống rượu kỹ quá nên hư người rồi."
".................."
Bổ dương? Bổ thận? Tạ Vô Sí?
Lâm Bách Hợp hất cằm: "Chính là gói thuốc trong tay ngươi đó, coi như tiện tay bốc ít, về nấu canh cho ca ngươi uống bồi bổ chút."
Tâm trạng Thời Thư lập tức trở nên phức tạp, vừa đi vừa nghĩ: "Không thể nào, Tạ Vô Sí không phải loại người uống rượu tìm kỹ nữ. Thứ hai, dù thật sự có làm chuyện đó thì cũng không đến mức mấy ngày đã hư đến nỗi phải uống thuốc Đông y như mấy tên đàn ông không có bản lĩnh."
Chuyện đêm đó mình chạm vào huynh ấy còn rõ ràng trước mắt, rắn chắc mạnh mẽ, tuyệt đối không phải thứ yếu mềm.
"Đầu óc có bệnh," Thời Thư đỏ mặt nghĩ tiếp, "đã không thận hư, vậy sao lại hỏi thuốc bổ dương?"
Thời Thư suy nghĩ miên man, tay ôm gói thuốc đi vòng theo hành lang uốn lượn, trước mắt đã hiện ra hậu viện của Vương phi.
Cậu cũng không rõ đó là cửa chính hay tiểu viện, tới cửa rồi mới lên tiếng hỏi: "Có ai không? Có người không?"
Liền nghe thấy tiếng "cục cục cục cục cục -- cục cục --", trong viện vọng ra tiếng gà gáy, mấy nha hoàn và nam bộc đang bận rộn làm gà, gà trong viện bay loạn xạ. Bộ lông bóng mượt, toàn thân đen tuyền, rất béo tốt. Một nha hoàn ăn mặc lòe loẹt vung khăn tay: "Đừng dọa gà! Đây đều là do Vương phi bỏ tiền lớn mua từ nhà nông. Dọa sợ rồi thì thịt không ngon, đến lúc Vương phi tự tay hầm canh cho bệ hạ thì phải cẩn thận!"
Người khác hỏi: "Hầm canh cho bệ hạ?"
"Chứ còn gì nữa, hồi nhỏ bệ hạ ở Vương phủ thích nhất là canh gà Vương phi nấu. Lần này bệ hạ trở về phủ, Vương phi định nấu lại một lần."
"Bệ hạ cũng lâu lắm chưa về phủ rồi nhỉ?"
"......"
Thời Thư đưa thuốc, lặp lại lời dặn của Lâm Bách Hợp: "Canh gà không cần cho quá nhiều, ngâm trước nửa canh giờ rồi mới cho vào, nấu lửa lớn mười lăm phút rồi chuyển sang lửa nhỏ. Thuốc có dược tính mạnh, không nên bổ quá nhiều, kẻo không tiêu hóa được."
Nói xong liền rời khỏi viện của Vương phi, quay đầu trở lại. Đúng lúc trời hè rực rỡ, Thời Thư đi ngang qua Tiểu Trúc Gió Sen, đình nghỉ chân vươn những mái nhọn cao vút trên nền sóng lá sen xanh biếc. Một chiếc chuông gió treo lủng lẳng leng keng rung động.
Cả ao đầy lá sen, vài gia nhân đang dùng cưa cắt thành từng khối băng lớn bốc hơi lạnh đặt xuống hồ sen.
"Nhanh lên, băng sắp tan rồi."
"Nhiệt độ nước thế nào? Đủ chưa? Không đủ thì vào hầm băng lấy thêm, vẫn chưa đủ thì đến phủ khác xin."
"Ối, lạnh quá đi mất."
Thời Thư dừng bước đứng xem, không nhịn được mà nhớ tới phủ Thư Khang, trong lòng nghĩ: "Hồi đó trời nóng, nhiều người vết thương bị nhiễm trùng, xin dùng băng mà mãi không được phê duyệt, còn ở Vương phủ này lại dùng nhiều băng thế này."
Thời Thư tò mò hỏi: "Dùng nhiều đá thế này để làm gì? Sao lại đổ vào nước?"
"Ngươi đứng đây, nhìn từ Tiểu Trúc Gió Sen sang, tầm nhìn tốt nhất chính là mảng sen sắp nở rộ đó. Thấy chưa? Sắp nở rồi, nhưng còn một thời gian nữa bệ hạ mới tới. Phải hạ nhiệt nước, làm chậm lại vài ngày để đợi đến lúc bệ hạ tới thì hoa nở đẹp nhất."
".................."
Nụ cười của Thời Thư vụt tắt, không thể nói gì thêm, tung một cước đá văng mảnh băng dưới chân, rời khỏi nơi đó. Rượu thịt thừa mứa sau tường son, ngoài đường lại có người chết rét. Nhà Vương phủ quyền thế lớn mạnh, Hoàng đế lại càng là con trời cao quý, nhưng Thời Thư xưa nay chưa từng thích cũng không chấp nhận sự bất công ấy.
Lại tiếp tục đi men theo nơi râm mát, lúc vòng qua hành lang thì Thời Thư đến một khu rừng xanh tươi tràn đầy sức sống, gió nóng lướt qua ngọn cây, tiếng ve kêu râm ran inh ỏi. Thời Thư tới bên giếng múc một gàu nước rửa mặt, nhúng cả đầu vào nước nín thở, một lát sau thấy lạnh quá mới ngẩng đầu lên, đang lau mồ hôi đầy mặt thì trước mắt bỗng đập vào một bóng áo dài màu xanh đá.
Tạ Vô Sí dáng người cao ráo, tuấn tú như ngọc, đang ngồi trong đình uống trà, tóc búi cao, ngón tay phản chiếu ánh nắng.
"Tạ Vô Sí-"
Thời Thư vừa định lên tiếng.
Không ngờ cành lá che khuất, lúc này cậu mới thấy trong đình còn có một người khác, khăn đỏ tay áo xanh, rõ ràng là một phụ nữ.
..................
Thời Thư luôn cảm thấy người phụ nữ ấy trông rất quen mắt, nhưng bắt gặp người khác hẹn hò khiến cậu ngượng ngùng hơn ai hết, lập tức nuốt lại tiếng gọi trong cổ họng, quay đầu bỏ chạy khỏi đình như bị đuổi.
"Á á á á á Tạ Vô Sí đang làm gì thế? Hẹn hò với ai à?"
"Gần đây hắn ta sáng đi tối về, chẳng lẽ là đi yêu đương?"
"Là sao vậy? Là đang bàn chuyện nghiêm túc hay là chuyện tình cảm?"
"Hắn quen người mới mà lại không nói với mình?! Có còn là huynh đệ nữa không?!"
Thời Thư cắm đầu chạy một mạch, đến khi trong đầu sôi lên vì nóng mới dần bình tĩnh lại, cả lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh ngắt.
*
Gần đây làm việc trong phủ Vương gia, Thời Thư gặp khá nhiều chuyện bất ngờ. Cậu ngoài mặt không lộ vẻ gì, nhưng mấy ngày sau bắt đầu lén quan sát Tạ Vô Sí, xem hắn có thật như Lâm Bách Hợp nói là mắc phải thói hư tật xấu không. Nhưng phủ Vương gia có đến mấy ngàn người phải điều phối, hắn thường xuyên về nhà lúc nửa đêm, sáng sớm tinh mơ lại đi.
Tạ Vô Sí dù sinh ra đã tràn đầy sức sống, nhưng làm việc quá mức khiến vẻ mặt lúc rảnh rỗi cũng trở nên u ám, dường như hắn đang vội vàng bận rộn vì một việc gì đó, thường xuyên phải xử lý rất nhiều văn thư. Nhiều lần chống cằm ngủ gật, chỉ cần có người gọi là lập tức mở mắt tiếp tục làm việc.
Cường độ công việc cao khiến vành mắt hắn thâm sì, trên người thường có mùi rượu vì tiếp khách, nhưng không hề có mùi son phấn. Mà sinh nhật của Lương Vương sắp đến, phủ Vương gia tràn ngập bầu không khí vui vẻ, như tiếng trống thúc giục người ta không dám lơi lỏng.
Trong sân.
Thời Thư nhóm bếp ninh thuốc, bị khói hun đến ho sặc sụa thì Tạ Vô Sí trở về. Trên người hắn mặc áo màu trắng nhạt đơn giản, dáng vẻ thẳng thắn chính trực, lúc giơ tay chống cửa bước vào phòng, ánh mắt sắc bén quét nhanh một vòng trong phòng.
Thời Thư cầm quạt lúc thì quạt gió, lúc thì quạt lửa: "Tạ Vô Sí, gần đây ngươi bận muốn chết rồi nhỉ? Ta nấu thuốc cho ngươi đây."
"Vì lợi ích mà bôn ba, là chuyện thường tình. Cũng ổn thôi."
Khi Thời Thư mở nắp nồi, mùi thuốc đậm đặc xộc thẳng vào mũi, cậu múc một bát thuốc màu nâu đậm, bưng đến bàn, bị nóng rụt tay lại: "Xí- xí- nóng quá, Tạ Vô Sí, ngươi đừng uống vội, đợi nguội rồi hãy uống."
Tạ Vô Sí cụp mắt, ngồi xuống ghế: "Gần đây thời tiết nóng, ta lại bị nhiệt, ngươi nấu thuốc thanh nhiệt giải độc sao?"
Thời Thư: "Không phải. Ta nấu thuốc bổ thận tráng dương, thấy ngươi dạo này ngày nào cũng đi xã giao, chắc cũng mệt lắm rồi-"
Lời còn chưa dứt, Tạ Vô Sí đã tỏ vẻ u ám, ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống đầu cậu: "Bổ dương cho ta?"
"Đừng ngại! Lâm Bách Hợp nói nhỏ với ta chuyện ngươi hỏi mua thuốc đó, nhìn bề ngoài thì ngươi khỏe mạnh cường tráng, nhưng gần đây đi sớm về khuya, lại có mùi rượu, nên uống bồi bổ trước đi."
Tạ Vô Sí từng chữ từng chữ nói: "Có thể sau này ta sẽ yếu, nhưng không phải bây giờ. Ngươi quá rảnh rỗi đúng không? Lại đây."
Thời Thư: "Hả? Đi đâu?"
"Về Thuỷ Am một chuyến, có chuyện muốn nói với ngươi."
"Được được! Trước khi đi thì bát thuốc bổ thận tráng dương này ngươi uống không? Ngươi không uống thì ta uống, không thể lãng phí được."
Tạ Vô Sí sắc mặt không vui, đưa tay giành lấy bát thuốc trong tay Thời Thư, bàn tay xương xẩu đầy lực. Nhưng Thời Thư đã cúi đầu thổi thuốc, cổ họng phát ra tiếng "ực ực", uống liền hai ngụm lớn. Tạ Vô Sí ngửi bát thuốc sứ trắng vừa giành về, cảm xúc trong mắt dịu lại: "Đây là thuốc nhân sâm hoàng kỳ, chuyên trị mệt mỏi quá độ."
Thời Thư vỗ tay cười nói: "Bị ta lừa rồi chứ gì? Ta đâu có nói là không phải. Nhưng sao ngươi lại ngửi ra được? Ta nghe nói, ngươi từng đến hiệu thuốc kê đơn thuốc tráng dương thật đấy."
"Ta có việc của ta."
Tạ Vô Sí nói xong, liền kéo cổ áo Thời Thư: "Ta tự đi được, đừng kéo ta!"
Trăng sáng thưa sao, chim quạ bay về phương nam. Thời Thư bị hắn kéo thẳng một mạch đến Thế Tử phủ. Ban đêm phủ Vương gia yên tĩnh hơn ban ngày, tay áo rộng của Tạ Vô Sí bị gió trăng lướt qua, cúi đầu đi vẫn mang vẻ trầm tư. Thời Thư vừa đi vừa nhảy lên hái lá trên cành, bộ dạng nhàn tản thảnh thơi.
Cổng sân Thuỷ Am, Lai Phúc đang vẫy đuôi. Trong am mấy ngày không có người ở đã phủ đầy bụi, Thời Thư lau một cái nhìn lòng bàn tay đen sì, tặc lưỡi. Sau lưng, Tạ Vô Sí đang mở toang cửa tủ quần áo: "Thu dọn hết quần áo của ngươi lại."
Thời Thư: "Thu quần áo làm gì? Mấy bộ trong phủ đủ thay giặt rồi."
"Không ở phủ Vương gia nữa, dọn đi."
"Thế thì đi đâu?" Hành lý của Thời Thư rất ít, con trai mà, vài cái áo, hai cái quần đùi mặc được cả năm. Đếm kỹ thì cũng chỉ có bốn năm bộ quần áo ngoài, quần, hai đôi giày, khăn rửa mặt và tắm, cùng với đồ chơi của Lai Phúc, ngoài ra không còn gì. Thời Thư gói hết vào một cái bọc, quỳ gối trên đầu giường buộc vải lại.
Tạ Vô Sí nghiêng đầu, thấy hành lý đơn giản của Thời Thư: "Tiền đều ở trong tủ, ngươi còn nhỏ, mua ít vàng bạc ngọc ngà mà đeo."
Thời Thư không ngẩng đầu: "Không cần thiết, ta không cần dùng đến. Đây cũng là tiền của ngươi, ở nhà cha mẹ cho tiền thì ta còn có thể đuổi theo mốt này mốt kia, còn ở chỗ này sống tạm là được rồi, lười dọn dẹp."
Tạ Vô Sí thản nhiên nói: "Với ta mà cũng phải rạch ròi như vậy sao?"
Thời Thư: "Cầm đồ người thì không tiện mở miệng, ăn của người thì không dám mạnh miệng. Để khỏi phải nghe lời ngươi, ta phải tự lực cánh sinh."
Tạ Vô Sí không nói gì, cũng dọn luôn cái rương đựng tiền, thấy Thời Thư đã gói xong quần áo, liền nói: "Đi thôi, gọi Lai Phúc theo."
Thời xách tay nải, đi sau hắn một trước một sau, Lai Phúc theo sát phía sau. Họ đi ra phố nhưng không đi về hướng vương phủ. Đêm tối đen như mực, dọc theo con đường đi đến một nơi yên tĩnh, phu xe thuê đã đợi sẵn ở đó. Lúc này Thời Thư mới phản ứng lại: "Tạ Vô Sí, chúng ta chuyển nhà rồi à? Sao ngươi không nói trước một tiếng?"
"Ta cũng là tạm thời nảy ra ý định, nhờ bạn mua cho một căn viện. Ngươi cứ đến đó ở trước, ta rảnh sẽ tới tìm ngươi. Vương phủ có việc, ta phải đi trước."
Thời Thư "Hả?", túm lấy tay áo hắn: "Ngươi làm cái gì vậy! Đây là sao? Rốt cuộc có chuyện gì, ngươi nói rõ ràng, không thì ta không đi đâu."
"Nói đi!"
Ánh mắt đen láy của Tạ Vô Sí dời đi, hắn giơ tay vén rèm rồi cùng ngồi lên xe ngựa: "Vẫn nên tiễn ngươi một đoạn thì hơn. Ở tạm trong phủ thế tử thì vẫn không phải nhà của mình, ai biết được có ngày nào bị đuổi ra ngoài. Có nhà của mình là tốt nhất."
"Ồ?"
Xe ngựa đi nửa canh giờ thì dừng lại, lúc này đã không còn ở phía đông thành nơi có phủ thế tử và vương phủ, mà là ở phía tây nam thành. Thời Thư nhảy xuống xe, bóng đêm bao phủ, trước mắt là một căn tứ hợp viện độc lập, cửa viện ẩn hiện. Vừa vào cổng, Tạ Vô Sí lấy hỏa tập ra, thắp sáng chiếc đèn lồng để sau cửa.
"Rắc", then cửa được cài lại.
Cỏ trong sân vừa mới được nhổ sạch, mặt đất khô ráo sạch sẽ. Viện này lớn hơn Lưu Thủy Am không ít, ba phía có nhà với mái hiên cong vút, bên tay trái là đất trống có thể trồng rau hoặc cây nhỏ. Sàn gỗ dưới mái hiên rộng rãi bằng phẳng, cũng đã được lau sạch từng tấc một bằng giẻ ướt.
Thời Thư: "Căn viện này đẹp thật đấy!"
"Trước đây là nơi ở của một chủ sự bộ Hộ, sau khi bị giáng chức thì rời khỏi Đông Đô, nhà này để trống. Trên khế nhà ghi tên ngươi."
Tạ Vô Sí đẩy cửa vào nhà, bên trong bài trí như mới. Thời Thư theo sau hắn, chợt nghe rõ câu này: "Khế nhà, khế nhà ghi tên, hả?! Sao lại ghi tên ta?"
Tạ Vô Sí lấy bản khế ra từ trong áo, đặt lên bàn: "Mấy ngày tới ta phải làm một việc, phần lớn là sẽ thành công. Nhưng cũng có khả năng thất bại, khi đó thì hoặc là ta bị giết tại chỗ, hoặc là phải trốn khỏi kinh thành. Trước tiên cho ngươi một chốn ổn định."
Thời Thư: "Chuyện gì, nói rõ ra."
"Thế tử định nhân dịp bệ hạ giá lâm mà dâng sớ vạch tội Phong Lộc. Phong Lộc quản lý miệng lưỡi trong cung, Dự phi vừa là người bên gối của bệ hạ, vừa là nghĩa nữ của hắn, hai người che chở lẫn nhau. Chỉ có thể nhân dịp này khi bệ hạ xuất cung, trước khiêu khích Dự phi và Phong Lộc, rồi lại khiêu khích bệ hạ với Phong Lộc, liều chết một phen. Nếu Phong Lộc không ngã, ta cũng không còn chỗ dung thân."
Thời Thư lập tức hiểu: "Hóa ra là ngươi gửi thân nhờ ta?"
"Cũng không đến mức đó, ngày sinh của vương gia, có lẽ sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ là nếu thất bại, ta trước mặt thế tử cũng không còn giá trị. Căn viện này coi như là đường lui của chúng ta."
Tạ Vô Sí ngẩng đầu nhìn lại bài trí trong phòng, ánh mắt mông lung xa xăm, không biết đang nghĩ gì - có lẽ là điện ngọc thềm vàng khi thành công, có lẽ là cảnh thất bại phải lang bạt như chó mất nhà.
"Thích không?"
"............"
Thời Thư: "Huynh đệ à ngươi..."
Thời Thư lại quan sát kỹ căn viện, cảm thấy trong lòng dâng lên cảm xúc khác thường: "Ngươi đừng làm vậy, nhà thì ta có thể ở trước, nhưng đợi ngươi về rồi thì sửa tên lại đi, ta không chịu nổi món nợ ân tình to thế này đâu. Trả không nổi."
Lời của Lâm Bách Hợp lại hiện lên trong đầu: Có một người đàn ông, ngươi chơi với hắn, hắn cho ngươi tiền, ngươi có chịu không? Lúc này tuy chưa chơi với hắn, nhưng bị hắn nuôi còn gì khác biệt?
Huynh đệ tốt cả đời.
Nhưng kéo ngươi một tay là huynh đệ, kéo ngươi mấy tay là bạn trai.
Gương mặt trắng trẻo của Thời Thư bị gió thổi hất tóc lên, lại nhớ đến chuyện Tạ Vô Sí hôn mình. Không qua được, thật sự nếu phải sống cả đời với Tạ Vô Sí thì khó thật.
Tạ Vô Sí: "Nói chung là chìa khóa để đây, ngươi cứ ở đi, ta làm xong việc sẽ về."
Tường viện sơn màu xám tro, một cây hoè lớn trong sân đung đưa theo gió đêm. Ngoài tường là khu dân cư nhộn nhịp, không âm u đáng sợ như Lưu Thủy Am. Ngẩng đầu đúng lúc thấy bầu trời đầy sao lấp lánh. Phải nói thật đây đúng là nơi có vị trí và môi trường đều tốt.
Tạ Vô Sí lặng lẽ, bỗng lên tiếng: "Thời Thư."
Thời Thư: "Gì vậy?"
Vừa nói xong, Thời Thư lập tức cảnh giác, lùi nhanh về phía sau: "Lại lên cơn nữa chứ gì? Đừng lại gần ta!!!!"
Tạ Vô Sí còn chưa nói gì, Thời Thư đã "vút" một tiếng ôm đầu chạy trước, chạy thẳng vào căn phòng trong cùng.
Thời Thư thầm nghĩ "Ta chịu thua! Cái bệnh này của Tạ Vô Sí có chữa được không, cứ vài ngày lại phát một lần thế này sao?!", rồi chui vào trong tủ quần áo, không gian nhỏ hẹp tối om, không nghe thấy động tĩnh gì, tưởng rằng Tạ Vô Sí đã đi rồi.
Thời Thư thở phào, vừa đẩy cửa tủ ra, trước mắt bỗng xuất hiện một luồng khí tức và động tĩnh.
Cằm cậu bị giữ chặt, hơi thở lạnh lẽo và sắc bén. Môi bị hôn bất ngờ một cái.
Lông mi Thời Thư giật lên, bị hôn đến ngơ ngác: "Này!!"
Vừa nói xong, môi lại bị bịt kín lần nữa. Gần đây sự lo lắng của Tạ Vô Sí dường như đều dồn vào nụ hôn này. Đôi môi nóng bỏng áp lên môi cậu, m*n tr*n từng tấc một, kế đó đầu lưỡi tách răng cậu ra, chen vào bên trong.
Thời Thư không chịu nổi, muốn đá hắn, nhưng hai chân bị đầu gối mạnh mẽ của hắn ghì chặt tách ra, kẹt cứng ở một góc độ không thể nhúc nhích. Đầu óc cậu như bốc cháy, mắt nhìn không rõ, nhưng mùi vị như khói súng nóng rực lại vô cùng rõ ràng. Cậu đổi sang rút tay tát hắn, nhưng tay cũng bị một cổ tay nóng rực như sắt giữ chặt áp vào cánh cửa, đầu đành phải tựa lên tấm gỗ phía sau lưng.
"Bộp--" Trong khoảnh khắc va chạm và lệch nhịp, Thời Thư thất thần vài giây. Đến khi hoàn hồn thì miệng đã bị l**m đến ướt đẫm dính nhớp, Tạ Vô Sí vừa thích vừa giỏi kiểu hôn kiểu Pháp này, khi m*t lấy đầu lưỡi cậu thì không ngừng quét qua quét lại khiêu khích.
"...A, đồ điên." Không chịu nổi kiểu hôn này, Tạ Vô Sí hôn đến phát cuồng, tràn đầy d*c v*ng và khao khát, nụ hôn cuồng loạn đó như hút cạn ngọn lửa trong tim Thời Thư, linh hồn như muốn bị l**m ra khỏi cơ thể, hơi nóng quẩn quanh giữa hai người, chỉ còn lại kh*** c*m sinh lý không thể kiềm chế.
"Đồ điên, Tạ Vô Sí, tôi hận anh..."
Nửa người Tạ Vô Sí đã chen vào trong tủ quần áo, hai chân Thời Thư tách ra đặt bên ngoài, gân gót chân săn chắc và thẳng tắp vì thường xuyên rèn luyện cùng với bắp chân trắng trẻo thẳng dài, cơ và xương áp sát, kẹp chặt lấy eo hắn.
"Tạ Vô Sí, anh tưởng tôi sẽ không nổi giận sao! Sức chịu đựng của tôi là có giới hạn đấy..."
Thời Thư bị hắn hôn đến choáng váng đầu óc, trong miệng nước bọt bị khuấy đến mức rối loạn, cậu cố sức muốn đá Tạ Vô Sí, nhưng rõ ràng hoàn toàn bị áp chế về mặt thể lực.
Thời Thư chịu đựng nụ hôn, đến khi ý thức quay lại thì cổ tay vẫn bị ép lên tấm ván gỗ, đầu lưỡi không còn trong miệng mà đang dây dưa l**m m*t cùng với lưỡi của Tạ Vô Sí, dính đầy tơ nước.
"Ưm... a..."
"Dễ chịu không?" Giọng nam khàn khàn.
Cảm giác trơn ướt của hai chiếc lưỡi l**m nhau xộc thẳng vào ý thức, môi lưỡi mạnh mẽ và nồng nặc mang khí tức đàn ông không thể bỏ qua, Thời Thư cũng đang đáp lại.
"Mẹ kiếp!? Anh!!" Thời Thư đột nhiên tỉnh táo, muốn đứng dậy, đầu lại va vào lòng bàn tay đang kê dưới.
Lúc này cậu mới nhớ ra mình đang ở trong tủ, vừa cử động, cằm đã bị ngón tay thô ráp có vết chai nhẹ nhàng cọ qua, rồi yết hầu bị hôn một cái trước khi rút lui.
Thời Thư chật vật như ma nữ chui ra khỏi cửa tủ: "Tạ Vô Sí, anh! Tôi mẹ nó là thẳng đấy! Thẳng đấy! Đừng có chọc tôi nổi điên, cả đời này anh đừng hòng ăn được bữa cơm ngon nào!"
"Coi như tôi nợ cậu," Tạ Vô Sí nói, "Ba ngày tới đừng ra khỏi nhà, chỉ chờ tin của tôi."
Thời Thư thở hổn hển, nói: "Được thôi, được lắm!"
Đừng hòng quản tôi! Anh đi thì tôi cũng đi!
Hắn đi về phía cổng sân, Thời Thư theo ra tận cửa, bực tức giơ ngón giữa, ngay khoảnh khắc cánh cửa từ từ khép lại, Thời Thư nghe thấy tiếng "cạch" khóa cửa vang lên.
Thời Thư: "???"
"Mẹ kiếp!! Tạ Vô Sí, đồ điên chính hiệu!"
Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ
Edit by meomeocute
Cuối cùng Thời Thư vẫn ở lại, nằm trong chăn của Tạ Vô Sí, kéo chăn trùm lên mặt chỉ chừa phần đầu lộ ra ngoài. Trước mặt Tạ Vô Sí đặt một ấm trà, hắn ngồi trên ghế uống trà, đồng thời xem sổ sách.
...
Khi màn đêm còn mơ hồ chưa tan, Thế tử Sở Duy từ ngoài cửa đi vào, lớn tiếng nói: "Vô Sí, thứ ngươi cần ta đã tìm được rồi."
Thế tử cùng hai mưu sĩ bước vào, Tạ Vô Sí ngẩng đầu, đứng dậy đi ra ngoài.
Cách một tấm rèm châu buông thành từng dải, bóng người mờ mờ, Tạ Vô Sí phân phó người xung quanh: "Tất cả lui ra ngoài."
Sở Duy cười lớn: "Trên quyển sổ này ghi lại bát tự sinh thần của Hoàng huynh, từ nhỏ đến lớn có những chuyện vặt thú vị gì, bản thế tử mấy ngày nay đã hỏi thăm các bà vú từng chăm sóc hắn trong phủ, ghi lại thành một bản mật sách như thế này. Đảm bảo hữu dụng!"
"Ngươi mau xem đi!"
Thời Thư bị âm thanh đánh thức, qua rèm nhìn thấy Sở Duy đưa mật bản ra, Tạ Vô Sí không nhận ngay mà kéo ra một cái chậu đồng cũ, sau đó mới nhận lấy mật bản từ tay Sở Duy.
"Ngươi định đốt nó sao?"
"Đoán ý vua là điều cấm kỵ, mật bản này không thể giữ lại. Mời thế tử ngồi."
Thời Thư buồn ngủ, phía sau rèm chớp lóe ánh lửa, Tạ Vô Sí xem xong một trang liền xé ra ném vào chậu đồng đốt thành tro, ánh lửa cam chiếu lên hàng chân mày lạnh lẽo và sống mũi cao thẳng của hắn.
"Chu Tuấn, lúc nhỏ do nhũ mẫu họ Trương nuôi lớn, mười một tuổi ăn dâu bị rơi từ trên cây xuống..."
"Thích ngọt, ưa sữa bò, mê y phục lộng lẫy..."
"Khi còn là thái tử từng sủng ái mỹ tỳ, sau khi kế vị thì thận hư khí suy, mười năm không có con nối dõi..."
"Sủng ái Dụ phi, lời nào cũng nghe theo..."
"Dụ phi là con gái nuôi của Phong Lộc, thường gọi hắn là cha nuôi..."
"..."
Tạ Vô Sí vừa xem vừa đốt, sắc mặt trầm ngâm.
Thời Thư mơ mơ màng màng, tiếng nói vang vọng bên tai nhưng nghe không rõ. Có điều bóng người trong ánh lửa chiếu lên tường lay động không ngừng, như thể yêu ma quỷ mị.
Tuy Thời Thư không biết đang xảy ra chuyện gì, nhưng mơ hồ cảm thấy một cơn sóng gió chính trị lớn sắp ập đến.
Giọng nói bí mật bàn luận của mấy người không lớn, Thời Thư không nghe rõ rồi ngủ thiếp đi. Nửa đêm tỉnh dậy một lần, mấy người kia vẫn còn tinh thần phơi phới, có người vội vã chép lại tài liệu lên giấy, xắn tay áo lên. Thế tử cũng đi tới đi lui, suy tính không ngừng.
Còn Tạ Vô Sí vẫn mang vẻ mặt suy nghĩ, như đang cân nhắc điều gì đó.
Lúc Thời Thư tỉnh lại lần nữa thì trời đã sáng rõ, Tạ Vô Sí đang tiễn khách ra cửa, rồi đổ tro trong chậu đồng đi.
"Dậy rồi à? Đợi chút, bữa sáng sắp tới rồi."
Thời Thư lật người nhường chỗ trên giường: "Các ngươi là người sắt à? Chuyện gì mà bàn từ nửa đêm tới giờ, ngươi ngủ đi, ta dậy đi tới hiệu thuốc."
Tạ Vô Sí: "Ta không ngủ, hôm nay có công trình trong vườn cần ta giám sát, sáng sớm phải có mặt."
Có người bên ngoài đưa nước nóng đến, Tạ Vô Sí rửa mặt chỉnh trang, đi vào sau bình phong thay quần áo.
Ánh mắt Thời Thư dõi theo hắn: "Ngươi tiến hóa mất luôn gen ngủ rồi à?"
Sau bình phong, Tạ Vô Sí cởi áo ngoài để lộ nửa tấm lưng, hơi cúi đầu, xương bả vai phía sau nhô cao, cơ thịt và hình dáng xương căng chặt đầy sức mạnh, làn da ở đó mang màu lúa chín.
"......" Thời Thư liền quay ánh nhìn đi chỗ khác, uống một ngụm nước.
Tạ Vô Sí bước ra, chỉnh lại cổ áo và tay áo: "Ta đưa ngươi tới hiệu thuốc. Ngoài ra, ta cũng có mấy chuyện muốn hỏi."
Tạ Vô Sí chìm trong bận rộn, sáng đi tối về. Ngôi nhà đã nói từ trước cũng chưa dọn dẹp xong. Mỗi ngày Thời Thư đến ngủ, thường thấy Tạ Vô Sí đang chợp mắt trên chiếc ghế ngoài phòng. Ai nấy đều bận việc của mình, Thời Thư cũng có việc riêng phải làm.
Một ngày trời trong nắng ráo, Thời Thư vừa khiêng dược liệu trong kho ra phơi nắng, lau mồ hôi trên trán thì Lâm Bách Hợp bất ngờ vỗ vai cậu, đưa qua một gói thuốc: "Mấy thứ dâm dương hoắc, nhục thung dung, phục linh này, mang đến viện của Vương phi."
Thời Thư nhận lấy: "Sao gói này nhiều vậy?"
"Lúc đi nhớ đi đường có bóng râm, thời tiết nóng, dạo này người bị cảm nắng ngày càng nhiều, thuốc cạo gió cũng không đủ dùng." Lâm Bách Hợp chậc lưỡi.
Thời Thư gật đầu định đi, Lâm Bách Hợp đột nhiên nhớ ra điều gì: "Dạo này ca ngươi hình như ít về nhà?"
Thời Thư đáp: "Ừm, huynh ấy mỗi ngày đều bận không hết việc với các mưu sĩ trong phủ Thế tử."
"Bận không hết việc, hay là rượu hoa uống không hết? Mấy người đó ngày nào cũng tiệc tùng, tiệc xong lại tìm kỹ nữ uống rượu." Lâm Bách Hợp khịt mũi, "Hôm nay còn có người đến nhờ ta khám bệnh hoa liễu nữa kìa!"
"Hả? Tỷ sao lại đoán được ca ta uống rượu với kỹ nữ?"
Lâm Bách Hợp nhìn quanh rồi nói nhỏ: "Hôm qua ca ngươi còn nhờ người tới hỏi lén, thuốc nào bổ thận tráng dương, không chừng là uống rượu kỹ quá nên hư người rồi."
".................."
Bổ dương? Bổ thận? Tạ Vô Sí?
Lâm Bách Hợp hất cằm: "Chính là gói thuốc trong tay ngươi đó, coi như tiện tay bốc ít, về nấu canh cho ca ngươi uống bồi bổ chút."
Tâm trạng Thời Thư lập tức trở nên phức tạp, vừa đi vừa nghĩ: "Không thể nào, Tạ Vô Sí không phải loại người uống rượu tìm kỹ nữ. Thứ hai, dù thật sự có làm chuyện đó thì cũng không đến mức mấy ngày đã hư đến nỗi phải uống thuốc Đông y như mấy tên đàn ông không có bản lĩnh."
Chuyện đêm đó mình chạm vào huynh ấy còn rõ ràng trước mắt, rắn chắc mạnh mẽ, tuyệt đối không phải thứ yếu mềm.
"Đầu óc có bệnh," Thời Thư đỏ mặt nghĩ tiếp, "đã không thận hư, vậy sao lại hỏi thuốc bổ dương?"
Thời Thư suy nghĩ miên man, tay ôm gói thuốc đi vòng theo hành lang uốn lượn, trước mắt đã hiện ra hậu viện của Vương phi.
Cậu cũng không rõ đó là cửa chính hay tiểu viện, tới cửa rồi mới lên tiếng hỏi: "Có ai không? Có người không?"
Liền nghe thấy tiếng "cục cục cục cục cục -- cục cục --", trong viện vọng ra tiếng gà gáy, mấy nha hoàn và nam bộc đang bận rộn làm gà, gà trong viện bay loạn xạ. Bộ lông bóng mượt, toàn thân đen tuyền, rất béo tốt. Một nha hoàn ăn mặc lòe loẹt vung khăn tay: "Đừng dọa gà! Đây đều là do Vương phi bỏ tiền lớn mua từ nhà nông. Dọa sợ rồi thì thịt không ngon, đến lúc Vương phi tự tay hầm canh cho bệ hạ thì phải cẩn thận!"
Người khác hỏi: "Hầm canh cho bệ hạ?"
"Chứ còn gì nữa, hồi nhỏ bệ hạ ở Vương phủ thích nhất là canh gà Vương phi nấu. Lần này bệ hạ trở về phủ, Vương phi định nấu lại một lần."
"Bệ hạ cũng lâu lắm chưa về phủ rồi nhỉ?"
"......"
Thời Thư đưa thuốc, lặp lại lời dặn của Lâm Bách Hợp: "Canh gà không cần cho quá nhiều, ngâm trước nửa canh giờ rồi mới cho vào, nấu lửa lớn mười lăm phút rồi chuyển sang lửa nhỏ. Thuốc có dược tính mạnh, không nên bổ quá nhiều, kẻo không tiêu hóa được."
Nói xong liền rời khỏi viện của Vương phi, quay đầu trở lại. Đúng lúc trời hè rực rỡ, Thời Thư đi ngang qua Tiểu Trúc Gió Sen, đình nghỉ chân vươn những mái nhọn cao vút trên nền sóng lá sen xanh biếc. Một chiếc chuông gió treo lủng lẳng leng keng rung động.
Cả ao đầy lá sen, vài gia nhân đang dùng cưa cắt thành từng khối băng lớn bốc hơi lạnh đặt xuống hồ sen.
"Nhanh lên, băng sắp tan rồi."
"Nhiệt độ nước thế nào? Đủ chưa? Không đủ thì vào hầm băng lấy thêm, vẫn chưa đủ thì đến phủ khác xin."
"Ối, lạnh quá đi mất."
Thời Thư dừng bước đứng xem, không nhịn được mà nhớ tới phủ Thư Khang, trong lòng nghĩ: "Hồi đó trời nóng, nhiều người vết thương bị nhiễm trùng, xin dùng băng mà mãi không được phê duyệt, còn ở Vương phủ này lại dùng nhiều băng thế này."
Thời Thư tò mò hỏi: "Dùng nhiều đá thế này để làm gì? Sao lại đổ vào nước?"
"Ngươi đứng đây, nhìn từ Tiểu Trúc Gió Sen sang, tầm nhìn tốt nhất chính là mảng sen sắp nở rộ đó. Thấy chưa? Sắp nở rồi, nhưng còn một thời gian nữa bệ hạ mới tới. Phải hạ nhiệt nước, làm chậm lại vài ngày để đợi đến lúc bệ hạ tới thì hoa nở đẹp nhất."
".................."
Nụ cười của Thời Thư vụt tắt, không thể nói gì thêm, tung một cước đá văng mảnh băng dưới chân, rời khỏi nơi đó. Rượu thịt thừa mứa sau tường son, ngoài đường lại có người chết rét. Nhà Vương phủ quyền thế lớn mạnh, Hoàng đế lại càng là con trời cao quý, nhưng Thời Thư xưa nay chưa từng thích cũng không chấp nhận sự bất công ấy.
Lại tiếp tục đi men theo nơi râm mát, lúc vòng qua hành lang thì Thời Thư đến một khu rừng xanh tươi tràn đầy sức sống, gió nóng lướt qua ngọn cây, tiếng ve kêu râm ran inh ỏi. Thời Thư tới bên giếng múc một gàu nước rửa mặt, nhúng cả đầu vào nước nín thở, một lát sau thấy lạnh quá mới ngẩng đầu lên, đang lau mồ hôi đầy mặt thì trước mắt bỗng đập vào một bóng áo dài màu xanh đá.
Tạ Vô Sí dáng người cao ráo, tuấn tú như ngọc, đang ngồi trong đình uống trà, tóc búi cao, ngón tay phản chiếu ánh nắng.
"Tạ Vô Sí-"
Thời Thư vừa định lên tiếng.
Không ngờ cành lá che khuất, lúc này cậu mới thấy trong đình còn có một người khác, khăn đỏ tay áo xanh, rõ ràng là một phụ nữ.
..................
Thời Thư luôn cảm thấy người phụ nữ ấy trông rất quen mắt, nhưng bắt gặp người khác hẹn hò khiến cậu ngượng ngùng hơn ai hết, lập tức nuốt lại tiếng gọi trong cổ họng, quay đầu bỏ chạy khỏi đình như bị đuổi.
"Á á á á á Tạ Vô Sí đang làm gì thế? Hẹn hò với ai à?"
"Gần đây hắn ta sáng đi tối về, chẳng lẽ là đi yêu đương?"
"Là sao vậy? Là đang bàn chuyện nghiêm túc hay là chuyện tình cảm?"
"Hắn quen người mới mà lại không nói với mình?! Có còn là huynh đệ nữa không?!"
Thời Thư cắm đầu chạy một mạch, đến khi trong đầu sôi lên vì nóng mới dần bình tĩnh lại, cả lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh ngắt.
*
Gần đây làm việc trong phủ Vương gia, Thời Thư gặp khá nhiều chuyện bất ngờ. Cậu ngoài mặt không lộ vẻ gì, nhưng mấy ngày sau bắt đầu lén quan sát Tạ Vô Sí, xem hắn có thật như Lâm Bách Hợp nói là mắc phải thói hư tật xấu không. Nhưng phủ Vương gia có đến mấy ngàn người phải điều phối, hắn thường xuyên về nhà lúc nửa đêm, sáng sớm tinh mơ lại đi.
Tạ Vô Sí dù sinh ra đã tràn đầy sức sống, nhưng làm việc quá mức khiến vẻ mặt lúc rảnh rỗi cũng trở nên u ám, dường như hắn đang vội vàng bận rộn vì một việc gì đó, thường xuyên phải xử lý rất nhiều văn thư. Nhiều lần chống cằm ngủ gật, chỉ cần có người gọi là lập tức mở mắt tiếp tục làm việc.
Cường độ công việc cao khiến vành mắt hắn thâm sì, trên người thường có mùi rượu vì tiếp khách, nhưng không hề có mùi son phấn. Mà sinh nhật của Lương Vương sắp đến, phủ Vương gia tràn ngập bầu không khí vui vẻ, như tiếng trống thúc giục người ta không dám lơi lỏng.
Trong sân.
Thời Thư nhóm bếp ninh thuốc, bị khói hun đến ho sặc sụa thì Tạ Vô Sí trở về. Trên người hắn mặc áo màu trắng nhạt đơn giản, dáng vẻ thẳng thắn chính trực, lúc giơ tay chống cửa bước vào phòng, ánh mắt sắc bén quét nhanh một vòng trong phòng.
Thời Thư cầm quạt lúc thì quạt gió, lúc thì quạt lửa: "Tạ Vô Sí, gần đây ngươi bận muốn chết rồi nhỉ? Ta nấu thuốc cho ngươi đây."
"Vì lợi ích mà bôn ba, là chuyện thường tình. Cũng ổn thôi."
Khi Thời Thư mở nắp nồi, mùi thuốc đậm đặc xộc thẳng vào mũi, cậu múc một bát thuốc màu nâu đậm, bưng đến bàn, bị nóng rụt tay lại: "Xí- xí- nóng quá, Tạ Vô Sí, ngươi đừng uống vội, đợi nguội rồi hãy uống."
Tạ Vô Sí cụp mắt, ngồi xuống ghế: "Gần đây thời tiết nóng, ta lại bị nhiệt, ngươi nấu thuốc thanh nhiệt giải độc sao?"
Thời Thư: "Không phải. Ta nấu thuốc bổ thận tráng dương, thấy ngươi dạo này ngày nào cũng đi xã giao, chắc cũng mệt lắm rồi-"
Lời còn chưa dứt, Tạ Vô Sí đã tỏ vẻ u ám, ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống đầu cậu: "Bổ dương cho ta?"
"Đừng ngại! Lâm Bách Hợp nói nhỏ với ta chuyện ngươi hỏi mua thuốc đó, nhìn bề ngoài thì ngươi khỏe mạnh cường tráng, nhưng gần đây đi sớm về khuya, lại có mùi rượu, nên uống bồi bổ trước đi."
Tạ Vô Sí từng chữ từng chữ nói: "Có thể sau này ta sẽ yếu, nhưng không phải bây giờ. Ngươi quá rảnh rỗi đúng không? Lại đây."
Thời Thư: "Hả? Đi đâu?"
"Về Thuỷ Am một chuyến, có chuyện muốn nói với ngươi."
"Được được! Trước khi đi thì bát thuốc bổ thận tráng dương này ngươi uống không? Ngươi không uống thì ta uống, không thể lãng phí được."
Tạ Vô Sí sắc mặt không vui, đưa tay giành lấy bát thuốc trong tay Thời Thư, bàn tay xương xẩu đầy lực. Nhưng Thời Thư đã cúi đầu thổi thuốc, cổ họng phát ra tiếng "ực ực", uống liền hai ngụm lớn. Tạ Vô Sí ngửi bát thuốc sứ trắng vừa giành về, cảm xúc trong mắt dịu lại: "Đây là thuốc nhân sâm hoàng kỳ, chuyên trị mệt mỏi quá độ."
Thời Thư vỗ tay cười nói: "Bị ta lừa rồi chứ gì? Ta đâu có nói là không phải. Nhưng sao ngươi lại ngửi ra được? Ta nghe nói, ngươi từng đến hiệu thuốc kê đơn thuốc tráng dương thật đấy."
"Ta có việc của ta."
Tạ Vô Sí nói xong, liền kéo cổ áo Thời Thư: "Ta tự đi được, đừng kéo ta!"
Trăng sáng thưa sao, chim quạ bay về phương nam. Thời Thư bị hắn kéo thẳng một mạch đến Thế Tử phủ. Ban đêm phủ Vương gia yên tĩnh hơn ban ngày, tay áo rộng của Tạ Vô Sí bị gió trăng lướt qua, cúi đầu đi vẫn mang vẻ trầm tư. Thời Thư vừa đi vừa nhảy lên hái lá trên cành, bộ dạng nhàn tản thảnh thơi.
Cổng sân Thuỷ Am, Lai Phúc đang vẫy đuôi. Trong am mấy ngày không có người ở đã phủ đầy bụi, Thời Thư lau một cái nhìn lòng bàn tay đen sì, tặc lưỡi. Sau lưng, Tạ Vô Sí đang mở toang cửa tủ quần áo: "Thu dọn hết quần áo của ngươi lại."
Thời Thư: "Thu quần áo làm gì? Mấy bộ trong phủ đủ thay giặt rồi."
"Không ở phủ Vương gia nữa, dọn đi."
"Thế thì đi đâu?" Hành lý của Thời Thư rất ít, con trai mà, vài cái áo, hai cái quần đùi mặc được cả năm. Đếm kỹ thì cũng chỉ có bốn năm bộ quần áo ngoài, quần, hai đôi giày, khăn rửa mặt và tắm, cùng với đồ chơi của Lai Phúc, ngoài ra không còn gì. Thời Thư gói hết vào một cái bọc, quỳ gối trên đầu giường buộc vải lại.
Tạ Vô Sí nghiêng đầu, thấy hành lý đơn giản của Thời Thư: "Tiền đều ở trong tủ, ngươi còn nhỏ, mua ít vàng bạc ngọc ngà mà đeo."
Thời Thư không ngẩng đầu: "Không cần thiết, ta không cần dùng đến. Đây cũng là tiền của ngươi, ở nhà cha mẹ cho tiền thì ta còn có thể đuổi theo mốt này mốt kia, còn ở chỗ này sống tạm là được rồi, lười dọn dẹp."
Tạ Vô Sí thản nhiên nói: "Với ta mà cũng phải rạch ròi như vậy sao?"
Thời Thư: "Cầm đồ người thì không tiện mở miệng, ăn của người thì không dám mạnh miệng. Để khỏi phải nghe lời ngươi, ta phải tự lực cánh sinh."
Tạ Vô Sí không nói gì, cũng dọn luôn cái rương đựng tiền, thấy Thời Thư đã gói xong quần áo, liền nói: "Đi thôi, gọi Lai Phúc theo."
Thời xách tay nải, đi sau hắn một trước một sau, Lai Phúc theo sát phía sau. Họ đi ra phố nhưng không đi về hướng vương phủ. Đêm tối đen như mực, dọc theo con đường đi đến một nơi yên tĩnh, phu xe thuê đã đợi sẵn ở đó. Lúc này Thời Thư mới phản ứng lại: "Tạ Vô Sí, chúng ta chuyển nhà rồi à? Sao ngươi không nói trước một tiếng?"
"Ta cũng là tạm thời nảy ra ý định, nhờ bạn mua cho một căn viện. Ngươi cứ đến đó ở trước, ta rảnh sẽ tới tìm ngươi. Vương phủ có việc, ta phải đi trước."
Thời Thư "Hả?", túm lấy tay áo hắn: "Ngươi làm cái gì vậy! Đây là sao? Rốt cuộc có chuyện gì, ngươi nói rõ ràng, không thì ta không đi đâu."
"Nói đi!"
Ánh mắt đen láy của Tạ Vô Sí dời đi, hắn giơ tay vén rèm rồi cùng ngồi lên xe ngựa: "Vẫn nên tiễn ngươi một đoạn thì hơn. Ở tạm trong phủ thế tử thì vẫn không phải nhà của mình, ai biết được có ngày nào bị đuổi ra ngoài. Có nhà của mình là tốt nhất."
"Ồ?"
Xe ngựa đi nửa canh giờ thì dừng lại, lúc này đã không còn ở phía đông thành nơi có phủ thế tử và vương phủ, mà là ở phía tây nam thành. Thời Thư nhảy xuống xe, bóng đêm bao phủ, trước mắt là một căn tứ hợp viện độc lập, cửa viện ẩn hiện. Vừa vào cổng, Tạ Vô Sí lấy hỏa tập ra, thắp sáng chiếc đèn lồng để sau cửa.
"Rắc", then cửa được cài lại.
Cỏ trong sân vừa mới được nhổ sạch, mặt đất khô ráo sạch sẽ. Viện này lớn hơn Lưu Thủy Am không ít, ba phía có nhà với mái hiên cong vút, bên tay trái là đất trống có thể trồng rau hoặc cây nhỏ. Sàn gỗ dưới mái hiên rộng rãi bằng phẳng, cũng đã được lau sạch từng tấc một bằng giẻ ướt.
Thời Thư: "Căn viện này đẹp thật đấy!"
"Trước đây là nơi ở của một chủ sự bộ Hộ, sau khi bị giáng chức thì rời khỏi Đông Đô, nhà này để trống. Trên khế nhà ghi tên ngươi."
Tạ Vô Sí đẩy cửa vào nhà, bên trong bài trí như mới. Thời Thư theo sau hắn, chợt nghe rõ câu này: "Khế nhà, khế nhà ghi tên, hả?! Sao lại ghi tên ta?"
Tạ Vô Sí lấy bản khế ra từ trong áo, đặt lên bàn: "Mấy ngày tới ta phải làm một việc, phần lớn là sẽ thành công. Nhưng cũng có khả năng thất bại, khi đó thì hoặc là ta bị giết tại chỗ, hoặc là phải trốn khỏi kinh thành. Trước tiên cho ngươi một chốn ổn định."
Thời Thư: "Chuyện gì, nói rõ ra."
"Thế tử định nhân dịp bệ hạ giá lâm mà dâng sớ vạch tội Phong Lộc. Phong Lộc quản lý miệng lưỡi trong cung, Dự phi vừa là người bên gối của bệ hạ, vừa là nghĩa nữ của hắn, hai người che chở lẫn nhau. Chỉ có thể nhân dịp này khi bệ hạ xuất cung, trước khiêu khích Dự phi và Phong Lộc, rồi lại khiêu khích bệ hạ với Phong Lộc, liều chết một phen. Nếu Phong Lộc không ngã, ta cũng không còn chỗ dung thân."
Thời Thư lập tức hiểu: "Hóa ra là ngươi gửi thân nhờ ta?"
"Cũng không đến mức đó, ngày sinh của vương gia, có lẽ sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ là nếu thất bại, ta trước mặt thế tử cũng không còn giá trị. Căn viện này coi như là đường lui của chúng ta."
Tạ Vô Sí ngẩng đầu nhìn lại bài trí trong phòng, ánh mắt mông lung xa xăm, không biết đang nghĩ gì - có lẽ là điện ngọc thềm vàng khi thành công, có lẽ là cảnh thất bại phải lang bạt như chó mất nhà.
"Thích không?"
"............"
Thời Thư: "Huynh đệ à ngươi..."
Thời Thư lại quan sát kỹ căn viện, cảm thấy trong lòng dâng lên cảm xúc khác thường: "Ngươi đừng làm vậy, nhà thì ta có thể ở trước, nhưng đợi ngươi về rồi thì sửa tên lại đi, ta không chịu nổi món nợ ân tình to thế này đâu. Trả không nổi."
Lời của Lâm Bách Hợp lại hiện lên trong đầu: Có một người đàn ông, ngươi chơi với hắn, hắn cho ngươi tiền, ngươi có chịu không? Lúc này tuy chưa chơi với hắn, nhưng bị hắn nuôi còn gì khác biệt?
Huynh đệ tốt cả đời.
Nhưng kéo ngươi một tay là huynh đệ, kéo ngươi mấy tay là bạn trai.
Gương mặt trắng trẻo của Thời Thư bị gió thổi hất tóc lên, lại nhớ đến chuyện Tạ Vô Sí hôn mình. Không qua được, thật sự nếu phải sống cả đời với Tạ Vô Sí thì khó thật.
Tạ Vô Sí: "Nói chung là chìa khóa để đây, ngươi cứ ở đi, ta làm xong việc sẽ về."
Tường viện sơn màu xám tro, một cây hoè lớn trong sân đung đưa theo gió đêm. Ngoài tường là khu dân cư nhộn nhịp, không âm u đáng sợ như Lưu Thủy Am. Ngẩng đầu đúng lúc thấy bầu trời đầy sao lấp lánh. Phải nói thật đây đúng là nơi có vị trí và môi trường đều tốt.
Tạ Vô Sí lặng lẽ, bỗng lên tiếng: "Thời Thư."
Thời Thư: "Gì vậy?"
Vừa nói xong, Thời Thư lập tức cảnh giác, lùi nhanh về phía sau: "Lại lên cơn nữa chứ gì? Đừng lại gần ta!!!!"
Tạ Vô Sí còn chưa nói gì, Thời Thư đã "vút" một tiếng ôm đầu chạy trước, chạy thẳng vào căn phòng trong cùng.
Thời Thư thầm nghĩ "Ta chịu thua! Cái bệnh này của Tạ Vô Sí có chữa được không, cứ vài ngày lại phát một lần thế này sao?!", rồi chui vào trong tủ quần áo, không gian nhỏ hẹp tối om, không nghe thấy động tĩnh gì, tưởng rằng Tạ Vô Sí đã đi rồi.
Thời Thư thở phào, vừa đẩy cửa tủ ra, trước mắt bỗng xuất hiện một luồng khí tức và động tĩnh.
Cằm cậu bị giữ chặt, hơi thở lạnh lẽo và sắc bén. Môi bị hôn bất ngờ một cái.
Lông mi Thời Thư giật lên, bị hôn đến ngơ ngác: "Này!!"
Vừa nói xong, môi lại bị bịt kín lần nữa. Gần đây sự lo lắng của Tạ Vô Sí dường như đều dồn vào nụ hôn này. Đôi môi nóng bỏng áp lên môi cậu, m*n tr*n từng tấc một, kế đó đầu lưỡi tách răng cậu ra, chen vào bên trong.
Thời Thư không chịu nổi, muốn đá hắn, nhưng hai chân bị đầu gối mạnh mẽ của hắn ghì chặt tách ra, kẹt cứng ở một góc độ không thể nhúc nhích. Đầu óc cậu như bốc cháy, mắt nhìn không rõ, nhưng mùi vị như khói súng nóng rực lại vô cùng rõ ràng. Cậu đổi sang rút tay tát hắn, nhưng tay cũng bị một cổ tay nóng rực như sắt giữ chặt áp vào cánh cửa, đầu đành phải tựa lên tấm gỗ phía sau lưng.
"Bộp--" Trong khoảnh khắc va chạm và lệch nhịp, Thời Thư thất thần vài giây. Đến khi hoàn hồn thì miệng đã bị l**m đến ướt đẫm dính nhớp, Tạ Vô Sí vừa thích vừa giỏi kiểu hôn kiểu Pháp này, khi m*t lấy đầu lưỡi cậu thì không ngừng quét qua quét lại khiêu khích.
"...A, đồ điên." Không chịu nổi kiểu hôn này, Tạ Vô Sí hôn đến phát cuồng, tràn đầy d*c v*ng và khao khát, nụ hôn cuồng loạn đó như hút cạn ngọn lửa trong tim Thời Thư, linh hồn như muốn bị l**m ra khỏi cơ thể, hơi nóng quẩn quanh giữa hai người, chỉ còn lại kh*** c*m sinh lý không thể kiềm chế.
"Đồ điên, Tạ Vô Sí, tôi hận anh..."
Nửa người Tạ Vô Sí đã chen vào trong tủ quần áo, hai chân Thời Thư tách ra đặt bên ngoài, gân gót chân săn chắc và thẳng tắp vì thường xuyên rèn luyện cùng với bắp chân trắng trẻo thẳng dài, cơ và xương áp sát, kẹp chặt lấy eo hắn.
"Tạ Vô Sí, anh tưởng tôi sẽ không nổi giận sao! Sức chịu đựng của tôi là có giới hạn đấy..."
Thời Thư bị hắn hôn đến choáng váng đầu óc, trong miệng nước bọt bị khuấy đến mức rối loạn, cậu cố sức muốn đá Tạ Vô Sí, nhưng rõ ràng hoàn toàn bị áp chế về mặt thể lực.
Thời Thư chịu đựng nụ hôn, đến khi ý thức quay lại thì cổ tay vẫn bị ép lên tấm ván gỗ, đầu lưỡi không còn trong miệng mà đang dây dưa l**m m*t cùng với lưỡi của Tạ Vô Sí, dính đầy tơ nước.
"Ưm... a..."
"Dễ chịu không?" Giọng nam khàn khàn.
Cảm giác trơn ướt của hai chiếc lưỡi l**m nhau xộc thẳng vào ý thức, môi lưỡi mạnh mẽ và nồng nặc mang khí tức đàn ông không thể bỏ qua, Thời Thư cũng đang đáp lại.
"Mẹ kiếp!? Anh!!" Thời Thư đột nhiên tỉnh táo, muốn đứng dậy, đầu lại va vào lòng bàn tay đang kê dưới.
Lúc này cậu mới nhớ ra mình đang ở trong tủ, vừa cử động, cằm đã bị ngón tay thô ráp có vết chai nhẹ nhàng cọ qua, rồi yết hầu bị hôn một cái trước khi rút lui.
Thời Thư chật vật như ma nữ chui ra khỏi cửa tủ: "Tạ Vô Sí, anh! Tôi mẹ nó là thẳng đấy! Thẳng đấy! Đừng có chọc tôi nổi điên, cả đời này anh đừng hòng ăn được bữa cơm ngon nào!"
"Coi như tôi nợ cậu," Tạ Vô Sí nói, "Ba ngày tới đừng ra khỏi nhà, chỉ chờ tin của tôi."
Thời Thư thở hổn hển, nói: "Được thôi, được lắm!"
Đừng hòng quản tôi! Anh đi thì tôi cũng đi!
Hắn đi về phía cổng sân, Thời Thư theo ra tận cửa, bực tức giơ ngón giữa, ngay khoảnh khắc cánh cửa từ từ khép lại, Thời Thư nghe thấy tiếng "cạch" khóa cửa vang lên.
Thời Thư: "???"
"Mẹ kiếp!! Tạ Vô Sí, đồ điên chính hiệu!"
Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ
Đánh giá:
Truyện Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ
Story
Chương 43: Cơn nghiện lại đến rồi phải không?
10.0/10 từ 10 lượt.