Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ

Chương 139-2

690@-

Bữa trưa diễn ra trong không khí hòa nhã, hai ba mẹ lo lắng nhìn Thời Thư. Bà Bách Mặc còn trách móc: "Đều tại ông, cứ bắt Tiểu Thư theo thể thao, chắc chắn là hồi trước nó vất vả quá."


 


Thời Thư "ha ha ha ha ha!" cười lớn vài tiếng, cúi đầu ăn cơm, không biết nói gì với ba mẹ.


 


Mặc dù đối với ba mẹ thì chuyện này rất đột ngột, nhưng cả nhà vẫn duy trì sự thân thiện bề ngoài, đang dần chấp nhận thực tế.


 


Ăn cơm xong, chiều còn phải đến trường. Thời Thư chuẩn bị dẫn Tạ Vô Sí ra ngoài chơi, đi đến cửa mang giày vào: "Con dẫn anh ấy đi dạo, đi một vòng quanh khu nhà mình."


 


Bà Bách Mặc gật đầu: "Được, đi đi, hai đứa trẻ đi chơi cho vui. Tối nay có về không?"


 


Thời Thư: "Không biết, nãy Đường Hồi nhắn tin rủ con đi chơi, cậu ấy cũng vừa được nghỉ về."


 


Bà Bách Mặc: "Đi chơi đi, à, tùy hai đứa."


 


Thời Thư dẫn Tạ Vô Sí ra khỏi nhà. Bên ngoài khu chung cư là đường ven sông. Một con sông uốn lượn với hai hàng liễu. Dòng nước trong veo, đi không xa là các siêu thị lớn. Thời Thư chuẩn bị đi về phía ga tàu điện ngầm: "Có sở thú, bảo tàng, sân vận động, quán mạt chược, tiệm net, trung tâm thương mại, khu vui chơi, công viên, phố cổ... vài lựa chọn cho anh, anh chọn cái nào?"


 


Tạ Vô Sí: "Khách sạn."


 


Thời Thư: "Có lựa chọn khách sạn à?"


 


Tạ Vô Sí lướt mắt nhìn các con phố, giọng bình thản: "Mấy cái kia nhàm chán. Để giết thời gian với em, anh thà ở trên giường làm cả buổi chiều, cảm nhận sự thân mật từ sự gần gũi da thịt."


 


Thời Thư: "............"


 


Thời Thư: "Tạ Vô Sí anh..."


 


Một chiếc xe đạp "leng keng" đi qua. Thời Thư đứng dưới gốc cây: "Hả?"


 


Khuôn mặt tuấn tú của Thời Thư quay sang hắn, một lúc sau cậu nói: "Thôi được rồi, đi thôi."


 


Thời Thư nghĩ lại: "Nhưng không được ở gần đây, người quen nhiều quá."


 


Tạ Vô Sí lấy điện thoại ra gọi một cuộc: "Được, anh sẽ sắp xếp."


 


Thời Thư gãi tóc. Chỉ một lát sau, một chiếc Phantom lái đến. Nhìn thấy Tạ Vô Sí thì gọi "Tạ Tổng", rõ ràng là người của chi nhánh ở đây cử đến. Hắn mở cửa xe: "Mời."


 


Thời Thư đã quen với cách làm việc của Tạ Vô Sí, cậu lên xe cùng hắn. Tài xế nhận ra bộ quần áo đắt tiền mà Tạ Vô Sí mặc, nhưng rất tò mò về một cậu sinh viên thuần túy như Thời Thư, nên nhìn thêm vài lần.


 


Thời Thư: "..."


 


Thời Thư chỉ biết nơi đến là khách sạn. Sau khi xuống xe, người gác cửa mặc vest chỉ đường, thang máy riêng, đoàn người gật đầu mỉm cười dẫn đường, không hề hỏi han gì Tạ Vô Sí và người đi cùng, giữ im lặng và đúng mực.


 


Căn phòng suite có cửa sổ kính trong suốt, tầm nhìn rộng, quang cảnh tuyệt đẹp. Căn phòng sạch sẽ như mới, tỏa ra một mùi hương nhẹ nhàng. Thời Thư đang nhìn phong cảnh dưới lầu. Từ khách sạn này, có thể thấy được khung cảnh xa hoa bậc nhất thành phố. Ngọn tháp vuông ở xa chỉ thẳng lên mây.


 


Thời Thư quay đầu lại, Tạ Vô Sí trên tay cầm bao cao su mới được mang đến: "Lên giường đi."


 


Trong phòng bật đèn vàng ấm áp. Thời Thư không ngờ về nhà lại có kết quả là cùng Tạ Vô Sí đi khách sạn.


 


Thời Thư được đặt lên giường, ánh đèn mềm mại ấm áp. Tạ Vô Sí c** q**n áo, da thịt hắn nóng như lụa. Thời Thư ôm lấy hắn, từ từ cảm nhận hơi ấm từ hắn truyền sang người cậu.


 


Chuyên gia pha chế nước hoa của khách sạn có mức lương hàng chục ngàn tệ một giờ. Không khí trong phòng luôn lan tỏa một mùi hương k*ch th*ch nhẹ. Mồ hôi trên trán Thời Thư chảy xuống, tấm ga trải giường trắng tinh sớm đã bị đá xuống chân giường. Nệm giường bập bềnh với tốc độ nhanh.


 


"A..." Thời Thư cào lên lưng hắn vài vết máu.


 


Mấy tiếng buổi chiều, Thời Thư luôn ở trên giường với Tạ Vô Sí, đã thử rất nhiều cách yêu.


 


Thời Thư thở hổn hển, nằm sấp trên giường. Giọng Tạ Vô Sí khàn khàn sau tai: "Ở trên giường với anh, không vui hơn mấy hoạt động thanh thiếu niên em nói sao?"


 


Thời Thư: "Tạ Vô Sí anh..."


 


Thời Thư không nói nên lời, bị hắn ôm chặt từ phía sau, đỉnh lên không dứt.


 


Thời Thư khẽ rên, những ngón tay thon dài nắm chặt lấy chăn. Vai và cổ trắng trẻo khỏe mạnh chuyển sang màu đỏ sẫm.


 


...


 


Ánh nắng xuyên qua cửa sổ kính dần chuyển sang màu cam. Thời Thư nằm trên giường ngủ một lúc. Khi tỉnh lại, Tạ Vô Sí đang ngồi bên mép giường, một tay gối lên lưng Thời Thư, tay còn lại một tay gõ tin nhắn trả lời. Lông mày và ánh mắt hắn phản chiếu ánh sáng mờ ảo.


 


Thời Thư chợt có một cảm giác, mở mắt ra có thể nhìn thấy hắn, thật hạnh phúc.


 


Thời Thư ngủ thêm một lúc, nghe thấy tiếng tin nhắn, Tạ Vô Sí nói bên tai: "Đường Hồi, bạn thân của em, hỏi khi nào đi ăn cơm."


 


Thời Thư: "Họ đâu rồi."


 


Tạ Vô Sí: "Nói là sáu rưỡi ăn cơm xong thì đi bar."


 


Thời Thư vẫn đang mơ màng, mặt cậu bị nhẹ nhàng nâng lên: "Không phải rất trong sáng sao? Sao bạn thân em cứ cách vài ngày lại đi bar vậy?"


 


Thời Thư: "...Cậu ấy đi, còn em thì không. Em chỉ đi một lần, cũng là vì ba cậu ấy nhờ em tìm cậu ấy về nhà."


 


"Tối nay đi không?"


 


Thời Thư: "Anh muốn đi không?"


 


"Anh không sao cả."


 


Thời Thư nắm lấy một tay hắn, đặt lên mặt mình. Tạ Vô Sí cúi xuống, cọ cọ mũi vào mũi cậu.


 


"Không vội, ngủ thêm một lát."


 


Tạ Vô Sí lại nằm xuống giường, ôm Thời Thư vào lòng. Sau khi ngủ, Thời Thư đôi khi tỉnh dậy sẽ có cảm giác bối rối, không phân biệt được cổ đại hay hiện đại. Nhưng giây phút nhìn thấy Tạ Vô Sí, lòng cậu dường như ngay lập tức bình yên trở lại.


 


Khi Thời Thư còn chưa mở mắt ra được, Tạ Vô Sí đã mặc áo thun cho cậu, rồi khoác thêm áo khoác.


 


Hắn gần như bế cậu vào thang máy riêng, rồi bế lên xe, Thời Thư vẫn còn đang ngủ.


 


Đèn ngoài cửa sổ dần tắt hẳn, trên trần xe có hoa văn phức tạp. Một cơn gió thu thổi vào, Thời Thư cuối cùng cũng mở mắt. Chiếc xe đang dừng ở một con phố đồ ăn vặt. Đường phố sáng đèn, các quán nướng vỉa hè san sát. Khi chiếc xe này đi vào, những người xung quanh đều nhìn chằm chằm.


 


Thời Thư vừa xuống xe, thấy Đường Hồi vẫy tay với cậu, còn có vài cậu bạn trong lớp và một vài cô gái. Thời Thư thấy con gái, bước chân khựng lại.


 


Tạ Vô Sí: "Ý em là sao?"


 


"..." Thời Thư: "Đi thôi."


 


Tạ Vô Sí: "Lát nữa không cần nói là bạn trai đâu. Nói gần không nói xa, cũng để bảo vệ mình."


 


Thời Thư đi đến gần, Đường Hồi vội ôm cậu: "Lâu rồi không gặp thiếu bang chủ, cô Bách vẫn khỏe chứ?"


 


Thời Thư đẩy cậu ta ra: "Bà ấy khỏe lắm, ngày nào cũng lên lớp— đã nói bao nhiêu lần rồi đừng gọi tớ là thiếu bang chủ. Giới thiệu chút, đây là bạn ta, Tạ Tầm."


 


Khi Thời Thư đến, mọi người đã không còn bình tĩnh lắm. Tạ Vô Sí đi tới, cả đám người lập tức bồn chồn. Đường Hồi nhìn hắn một cái: "Chậc, soái ca."


 


Thời Thư ngồi xuống ghế, gọi thêm hai món. Tạ Vô Sí ngồi bên cạnh cậu, đánh giá môi trường quán nướng vỉa hè, mặt không có biểu cảm gì.


 


Thời Thư xé hai tờ giấy, lau sạch mặt bàn trước mặt Tạ Vô Sí. Đường Hồi vừa thấy: "Chiếc xe đó là của bạn cậu à?"


 


Thời Thư: "Không biết."


 


"Ối trời, Phantom." Trong số những người ngồi cùng bàn, có người gia đình khá giả, có thể nhận ra quần áo và giày của Tạ Vô Sí. Vài người đứng dậy đưa thuốc lá: "Anh bạn, hút không?"


 


Tạ Vô Sí ngồi trên ghế, giơ tay: "Không hút, miễn."


 


Đường Hồi hỏi: "Cậu quen bạn này ở đâu thế?"


 


Thời Thư: "Ở trường ta. Đến nhà ta chơi vài ngày."


 


"Tuyệt."


 


Thời Thư vốn nghĩ gặp bạn cũ có thể quay lại khoảng thời gian hồn nhiên vui vẻ trước đây. Bỗng nhiên, Thời Thư cảm thấy mình đã ở một đẳng cấp khác rồi... Quả nhiên, sau mấy năm sống ở cổ đại, về nhà làm sao có thể không để lại dấu vết.


 


Nhưng gió đêm mát mẻ, Thời Thư tự nướng cá, nướng thịt trên vỉ, nướng xong thì gắp vào đĩa của Tạ Vô Sí: "Anh ăn đi, ăn đi, ăn đi."


 


Đường Hồi bên cạnh thấy vậy, cũng gắp một con hàu: "Anh bạn, ăn đi."


 


Thời Thư trực tiếp dùng tay che bát của Tạ Vô Sí: "Cậu muốn làm gì?"


 


Đường Hồi: "Không phải cậu vừa nói 'ăn đi ăn đi ăn đi' sao?"



 


Thời Thư: "Cậu tránh ra, không thì tôi ném luôn cái bát của cậu bây giờ."


 


Đường Hồi: "Gì cơ? Ý gì đây?"


 


Thời Thư: "Cậu bị điên à, đừng quản chuyện của bọn tôi."


 


Đường Hồi suýt cười chết, gắp hàu về đĩa, tự ăn.


 


Thời Thư: "...Không hiểu nổi."


 


Tạ Vô Sí cúi mắt xuống. Quả nhiên, những người như Đường Hồi, quen đi bar với con gái, rất thông minh. Chỉ một cái là nhìn ra manh mối, còn Thời Thư thì hoàn toàn không nhận ra đang bị thăm dò, mặt cậu cứ như đang bảo vệ đồ ăn.


 


Không thể giả vờ yêu, cũng không thể giả vờ không yêu.


 


Tạ Vô Sí dùng kẹp gắp thịt, đặt vào bát Thời Thư: "Em tự ăn đi."


 


Bữa ăn gần xong, Thời Thư cảm thấy mình đang dẫn Tạ Vô Sí trải nghiệm văn hóa vỉa hè. Ăn xong, Đường Hồi rủ mọi người đi bar. Thời Thư đã vượt qua cái tâm lý tò mò với những cuộc vui xa hoa rồi, không có gì k*ch th*ch hơn Tạ Vô Sí bên cạnh. Thời Thư thì không sao cả, còn Tạ Vô Sí rõ ràng thường xuyên đi, hắn nói: "Đi thôi."


 


Sau khi đến, mấy người vừa mới lên đại học, keo kiệt gọi hai chai bia và một đĩa hoa quả.


 


Tạ Vô Sí lướt qua bảng giá, nói một cách bình thản: "Đây là cách giao lưu của học sinh cấp ba các cậu à?"


 


Thời Thư: "............"


 


Anh làm gì vậy, không muốn đến thì đừng đến nữa.


 


Thời Thư: "Em không uống rượu."


 


Tạ Vô Sí: "Em không uống rượu thì đến bar làm gì?"


 


Thời Thư: "Em đến cho đủ người, em không muốn xuyên không mà còn phải đến cổ đại cho đủ người."


 


Tạ Vô Sí mỉm cười: "Rượu ở đây tệ quá, anh cũng không uống."


 


Hắn ngồi trong ghế, thản nhiên lướt mắt nhìn một vòng những người trong quán. Thời Thư cảm thấy ánh mắt của Tạ Vô Sí rất bình tĩnh và sắc bén: "Bị anh nhìn một vòng là biết hết bối cảnh xã hội của người ta rồi."


 


Tạ Vô Sí: "Đại khái là vậy."


 


Một ca sĩ đến bar hát, không mấy nổi tiếng. Dù Thời Thư nói không uống rượu, nhưng khi trò chuyện với Đường Hồi, cậu cũng uống vài ly. Họ ở đó khoảng một tiếng, rồi cùng Tạ Vô Sí ra khỏi bar.


 


Thời Thư nói: "Về nhà thôi, ngoài trời hơi lạnh rồi!"


 


Từ bar về nhà không xa, đi bộ khoảng mười mấy phút. Thời Thư vừa đi được vài bước, bị Tạ Vô Sí nắm tay, luồn vào túi áo của hắn.


 


Hai người cùng đi về. Thời Thư nói: "Gần đây em không muốn đi đâu cả, chỉ muốn ở nhà."


 


Tạ Vô Sí: "Cũng tốt, có anh ở nhà cùng em."


 


Thời Thư: "Anh có việc gì không?"


 


Tạ Vô Sí: "Theo kế hoạch, gần như lúc nào cũng có, về nhà anh gọi video họp với đội ngũ thư ký, họp xong thì nghỉ ngơi cùng em."


 


Thời Thư kéo dài âm cuối: "Được."


 


Đêm thu bắt đầu trở lạnh. Vừa ra khỏi thang máy, Thời Thư đi đến cửa vội nói: "Tạ Vô Sí mau đến đây, để vân tay của anh vào!"


 


Đợi Tạ Vô Sí ghi vân tay xong, họ vào nhà. Bố mẹ đều không có ở nhà, hai người ăn cơm xong thì đi dạo.


 


Tạ Vô Sí mang theo máy tính, họp video với mọi người bên bàn trà, toàn nói tiếng Anh. Hắn nghe người đối diện báo cáo, thỉnh thoảng mới đáp lại vài câu. Vẻ mặt rất bình tĩnh và dứt khoát, không để người khác có cơ hội bình phẩm.


 


Thời Thư về phòng trước, cảm thấy hơi nhàm chán, cậu mở trang web xem video mà cậu hay xem.


 


Mỗi ngày có rất nhiều người thúc giục: Streamer ơi, streamer ơi


 


Streamer ơi, mấy ngày rồi không đăng video? Con lừa trong đội sản xuất cũng không dám nghỉ ngơi như vậy đâu?


 


Streamer ơi, cậu mất tích rồi à?


 


Thời Thư ban đầu dùng tài khoản này để đăng video chạy trên sân thi đấu của mình, nhưng không lộ mặt thì không có chút lưu lượng nào. Một khi lộ mặt thì ngay lập tức bùng nổ. Điều này khiến Thời Thư để người khác xem những giải thưởng mình đạt được, buộc phải lộ mặt.


 


Thời Thư cũng rất ngại, mỗi lần bật livestream, thấy những bình luận, cậu lại đỏ mặt nóng tai.


 


Cuộc họp của Tạ Vô Sí sẽ kéo dài bao lâu? Thời Thư nghĩ một lát, quyết định mở livestream. Mỗi lần livestream chưa đến mười phút là cậu đã đi rồi.


 


Khán giả lần lượt vào livestream, cảm giác như đang có người thật.


 


Streamer ơi, cuối cùng cũng nhớ mật khẩu tài khoản rồi à?


 


? Ngẩng đầu nhìn ai đang livestream, giật mình.


 


Thấy tên cậu, 'pặc' một cái tôi ấn vào livestream luôn, nhanh quá!


 


Streamer ơi, xem Gà đi


 


"?"


 


Thời Thư mỗi lần thoát livestream, đều vì có những bình luận như thế này. Thời Thư: "Sực nhớ ra lâu rồi không đăng video, lên xem một chút."


 


Streamer ơi, sau này nhớ thường xuyên lên nhé, đừng quên những 'thú cưng điện tử' như chúng tôi.


 


Sao cảm thấy cậu lại đẹp trai hơn rồi?


 


Streamer ơi, xin link áo giống của cậu


 


Streamer ơi, người yêu online của tôi gửi ảnh đến, bảo là anh ấy, nhưng ảnh đó là cậu. Tôi cười chết mất ha ha ha ha, đã chia tay rồi


 


"..."


 


Thời Thư xem bình luận mà bật cười, kéo cổ áo xuống một chút: "Em cũng không biết link đâu. Bạn em mua cho em mấy ngày nay, cậu chụp màn hình rồi tìm thử xem."


 


Thôi vậy.


 


Sao không cập nhật video chạy bộ nữa?


 


Trường chồng đại học Bắc Kinh, có thể quay nhiều về trường các cậu không?


 


Ồ, xem video trên trang cá nhân của cậu, tốc độ này cũng vào được Bắc Thể à?


 


Thời Thư: "Tốc độ này? Tốc độ này là ý gì? Để tôi xem trang cá nhân của cậu— cậu cũng không được mà? Kêu cái gì."


 


Streamer ơi, đừng để ý mấy kẻ gây rối. Đấu PK được không? Đấu PK đi!


 


Được rồi, giải phóng phong ấn rồi. Phải có anti fan mới khiến cậu nói nhiều hơn vài câu đúng không?


 


Thời Thư: "...Tắt đây."


 


Đừng tắt mà streamer/khóc/khóc/khóc


 


Streamer, nể mặt tôi đi, phát sóng thêm một tiếng nữa


 


Tình hình gì vậy? Tôi vừa vào cậu đã tắt rồi à???


 


Streamer ơi, đừng đừng đừng đừng đừng tắt—


 


Thời Thư gãi tóc: "Hôm nay không thể livestream lâu được. Tôi có bạn ở đây, nhiều nhất là trò chuyện với mọi người mười phút thôi."


 


Mười phút, đấu PK đi streamer! Tôi thích xem cậu đấu PK nhất!


 


Ha ha ha chủ yếu là lượng fan lớn, mỗi lần đều ghép với streamer lớn. Nhưng fan chúng tôi chưa bao giờ cho tiền cả.


 


Streamer ơi, xem cậu đã là nể mặt lắm rồi. Anh em tình nghĩa trong lòng, nói chuyện tiền bạc thì sến súa lắm.


 


Một trận PK kiếm 5 hào, nhưng cậu là streamer lớn có cả triệu fan.


 


"..."


 


Tài khoản của Thời Thư, phần lớn thu hút fan nhan sắc, nhưng cậu lại không biết chiều fan. Thỉnh thoảng phát sóng nửa tiếng ăn mì gói, nói chuyện với bạn cùng phòng, làm bài tập, hoàn toàn không biết cậu đang làm gì. Ngay cả khi đấu PK, streamer đối diện la hét ầm trời, Thời Thư cầm đĩa cơm gà cũng không nói gì. Thậm chí chỉ đơn thuần quan sát đối phương. Fan thì đúng là không nuông chiều, không cho một xu nào.



 


Vì vậy, livestream của Thời Thư gần như trở thành một meme. Streamer triệu fan, nhưng PK chưa bao giờ thắng, không có bất kỳ tính chất thương mại nào, hoàn toàn là một streamer trắng.


 


Thời Thư: "Lại muốn đấu PK à? Được thôi."


 


Thời Thư kết nối một lần, đối diện có cùng lượng fan với cậu, chắc là một streamer lớn. Người đó thấy cậu rất lạ, ấn vào xem một chút: "Đi theo con đường nhan sắc à?"


 


Trong phòng livestream của người đó có người bình luận: Đại ca! Bên kia không được đâu, fan bên đó không cho một xu. Đấu PK với cậu ta, anh em bên mình cũng sẽ không vote đâu.


 


Người đó nhìn một cái rồi nói: "Vậy thôi."


 


Nói xong liền ngắt kết nối với Thời Thư.


 


Thời Thư: "..."


 


Ha ha ha ha ha ha ha ha!!!!! Sướng!


 


Ha ha ha ha ha ha ha ha!!!


 


Ha ha ha ha ha...


 


Streamer đấu thêm trận nữa đi, đấu thêm trận nữa đi.


 


Thời Thư không nhịn được cười: "Dù sao thì thấy tôi không vui là các cậu vui rồi." Fan đều đùa giỡn, và đều là học sinh, Thời Thư không có fan đại gia. Trước đây có một fan đại gia tặng quà, Thời Thư còn hoàn lại tiền.


 


Thời Thư: "Đấu thêm một trận! Đấu xong tôi tắt đây."


 


Lần này, trước mặt cậu xuất hiện một nhóm livestream. Lượng fan ít hơn cậu, nhưng cũng đi theo con đường nhan sắc. Người đàn ông đối diện đầy hình xăm trên mặt, đeo khuyên tai, trên cổ cũng có hình xăm, đeo khuyên môi, tóc nhuộm đỏ, rất bốc lửa.


 


Thời Thư: "Xin chào."


 


"Dù sao thì, hồi đó tôi ở trong bar, một đám con gái vây quanh tôi..." Giọng đối phương truyền đến phòng livestream, nhìn Thời Thư một cái, không nói hai lời tắt mic của cậu, tiếp tục trò chuyện với phòng livestream của mình, lười để ý đến cậu, bắt đầu PK.


 


Thời Thư: "Hắn là ai vậy?"


 


Tôi biết, một đại gia. Video trên trang cá nhân của hắn toàn xe sang, đồ cổ, biệt thự, bay khắp thế giới, cảm giác rất mạnh mẽ


 


Đại gia này nổi tiếng lắm, tài khoản tặng quà của hắn đã cấp 75 rồi.


 


Gia đình hắn rất giàu, là con trai của ông chủ xí nghiệp nào đó quên rồi. Phòng livestream toàn mấy gã nịnh bợ, đều là mấy gã đàn ông sến súa, ngày nào cũng nghe kinh nghiệm của hắn. Thật kinh tởm.


 


Streamer ơi, trận này cậu thua rồi.


 


Thời Thư: "...Tôi thắng bao giờ đâu?"


 


Dù xem cậu thua rất vui, coi như là hình phạt vì cậu không cập nhật video, nhưng trận này thì thật sự không vui nổi.


 


Muốn giúp, nhưng không đấu lại.


 


Gọi chị đi, chị giúp cậu vote.


 


Thời Thư ấn vào trang cá nhân của người này: "Không cần— đây là chồng cậu à?"


 


Đồ không biết điều


 


Ha ha ha ha ha ha ha fan đại gia duy nhất sao lại đi rồi?


 


Thời Thư: "Tôi không phải cố ý đâu, tôi thật sự tiện miệng hỏi thôi."


 


Ha ha ha ha! Cậu đừng hỏi nữa!


 


Streamer ơi, tôi nguyện ý thoát livestream năm phút vì cậu, không vì lý do gì khác, không thể xem những thứ quá tàn nhẫn. Trận này streamer tự đánh đi, năm phút nữa tôi quay lại.


 


Streamer ơi, không thể để thằng đàn ông kinh tởm đó thắng. Năm phút nữa gặp lại.


 


Streamer ơi, tôi lui đây.


 


Thời Thư: "?"


 


"..."


 


Mỗi lần livestream đều có những chương trình như thế này. Thời Thư không nhịn được muốn cười, nhưng cũng có những fan đáng yêu.


 


Tặng cậu một trái tim, hy vọng có thể giúp được cậu.


 


Streamer ơi, tôi tặng hết quà miễn phí cho cậu.


 


Nhưng bên này vừa tặng quà, đối diện lập tức như bị k*ch th*ch, như chó dại mà tặng quà điên cuồng, chế nhạo đè bẹp. Hơn nữa, fan của đối phương thấy Thời Thư trắng trẻo tuấn tú, fan nữ nhiều, đã chạy sang phòng livestream của cậu để chửi bới.


 


Chỉ có chút quà này thôi à? Tưởng ghê gớm lắm?


 


Streamer triệu fan à? Chắc mua view rồi?


 


Quân đội Thiếu Gia đến đây————


 


Fan các cậu mau vote đi chứ.


 


Thời Thư cầm gối ôm, gối dưới cằm, nhìn vào phòng livestream: "Anh em, lần sau còn đấu PK không?"


 


Đừng mà, đừng bắt nạt streamer của chúng tôi...


 


Cút ra ngoài đi!


 


Thời Thư đỡ trán: "Thua rồi các cậu lại không vui, giờ thì hay rồi."


 


Ha ha ha ha ha ha cười thảm hại rồi ha ha ha!!


 


Cũng may Thời Thư ngoài thể thao ra, những thứ khác không quá nặng về thắng thua. Chỉ hơi khó chịu một chút thôi.


 


Đúng lúc này, trong phòng livestream của Thời Thư xuất hiện một ID "Forest" không có gì.


 


Gọi ca ca đi, anh giúp em vote


 


Thời Thư ấn vào trang cá nhân của người này: "Anh trai, anh đi chỗ khác đi! Đừng có đồng tính nam! Thẳng đấy thẳng đấy thẳng đấy! Đừng gửi ảnh kinh tởm cho tôi!"


 


Rồi, Thời Thư thấy một tấm hình trắng tinh chỉ có hình xăm: "?"


 


Thời Thư quay người lại, cửa mở. Tạ Vô Sí mặc một chiếc áo len cashmere màu nhạt dựa vào cửa, rõ ràng cuộc gọi video đã kết thúc. Hắn một tay cầm điện thoại, lắc lắc với Thời Thư.


 


Thẳng à?


 


Thời Thư: "..."


 


Thời Thư quay mặt lại, nhìn thẳng vào camera: "Có thể cong."


 


Có thể cong thì tốt rồi


 


Thời Thư: "..."


 


Thời Thư vẫn đang suy nghĩ trả lời thế nào, trong phòng livestream đã bắt đầu bắn pháo hoa liên tục. Hiệu ứng quà tặng nổ từng cái một trên màn hình, phòng livestream bị lag ngay tại chỗ. Thanh ghi nhận quà tặng vọt lên—


 


Đối diện vốn đang kể chuyện tình cảm với vẻ khinh thường. Thấy thanh quà tặng bên này tăng lên, biểu cảm hắn thay đổi ngay lập tức, nói: "Anh em, bên kia tình hình gì thế? Đùa tôi đấy à? Tất cả vote lên cho tôi."


 


Thanh tiến độ bên kia cũng bắt đầu vọt lên.


 


Ối trời ối trời ối trời! Đại gia đến rồi!


 


Ối trời, chưa bao giờ đánh một trận giàu có như vậy!


 


Bao nhiêu? Đây là bao nhiêu tiền? Chục, trăm, nghìn, vạn, triệu, tỷ...


 


Ôi, màn hình của tôi toàn hiệu ứng, mắt sắp mù rồi.


 


Đại ca, đừng vote nữa, đại gia bên kia người bình thường không đấu lại đâu, anh xem trang cá nhân của hắn...


 


Họ có đội ngũ, mười người ở bên cạnh nạp tiền và ấn điện thoại, chúng ta không đấu lại được.


 


Thời Thư ngồi xổm trên ghế, quay đầu lại nhìn Tạ Vô Sí. Hắn dừng lại ở cửa không đi vào, để tránh bị lọt vào khung hình. Tuy nhiên, ngón tay hắn nhẹ nhàng chạm vào màn hình.



 


"Forest" đã gửi 1000 cái Biển Xanh Sâu Thẳm


 


Vừa ấn xuống, anh chàng xăm trổ đối diện lập tức đứng bật dậy, chửi thề: "Mày đùa tao đấy à? Ai lại..."


 


Thời Thư trơ mắt nhìn phòng livestream sôi sục:


 


Ối trời! Mạnh thường quân! Giàu có!


 


Lần này lại thắng được!


 


Đỉnh đỉnh đỉnh!


 


Sốc quá, tôi đã quay màn hình rồi! Vung tiền mấy triệu—


 


Thời Thư thoát livestream, tắt điện thoại. Tạ Vô Sí đi đến: "Không cần lo, anh không ngu đến mức để nền tảng ăn một xu nào của anh đâu."


 


Thời Thư: "Anh làm xong rồi à?"


 


Tạ Vô Sí: "Ừm, họp video xong rồi, chuẩn bị viết nhật ký ghi lại chuyện hôm nay."


 


Thời Thư: "Được thôi, anh viết nhật ký, em làm bài tập."


 


Sau sự ồn ào vừa rồi trên điện thoại, Thời Thư nhớ ra bài tập về nhà chưa làm xong. Cậu cũng lấy máy tính ra ngồi bên cạnh. Sau mấy năm sống ở cổ đại với Tạ Vô Sí, cậu nhận ra, cách sống phù hợp nhất cho cả hai chính là, ở bên cạnh hắn, cậu có thể là chính mình một cách tối đa, không cần phải làm mình khổ sở, không cần thay đổi gì cả.


 


Ở bên cạnh hắn, tâm trạng cậu có thể bình tĩnh lại, đọc sách, học bài, xử lý công việc. Thời Thư cũng có thể vui vẻ làm việc của mình, và Tạ Vô Sí cũng chăm sóc cậu.


 


Ngoài ra, hầu hết mọi thứ bên ngoài, đều chỉ phá hoại và làm tổn thương đối phương.


 


Màn đêm buông xuống. Thời Thư nghe thấy tiếng động ngoài cửa. Bố mẹ đi dạo về, đang đi qua đi lại trong phòng khách. Tối nay hiếm khi không phải tự học buổi tối, họ thường đi ngủ sớm.


 


Thời Thư làm bài tập nhóm trên PPT. Xong xuôi thì cũng khoảng mười giờ, cậu cũng hơi buồn ngủ.


 


Đi một chuyến đến cổ đại thật tốt, bây giờ cậu không thích chơi game nữa, không thích lên mạng nữa, đến giờ là buồn ngủ.


 


Thời Thư đi đến bên cạnh Tạ Vô Sí, hắn đang xem tài liệu. Cậu hỏi: "Em đi tắm trước đây, em buồn ngủ rồi."


 


Tạ Vô Sí: "Em đi trước đi."


 


Thời Thư tắm xong đi ra, Tạ Vô Sí vào phòng tắm. Một lát sau, hắn đi ra, sấy khô tóc rồi lấy iPad cho cậu xem ảnh: "Bây giờ để bố mẹ đồng ý cho em ra khỏi trường ở với anh thì hơi khó, vậy thì học kỳ sau chuyển ra. Những ngày ít tiết và cuối tuần đến ở với anh. Đây là ảnh căn phòng."


 


Thời Thư: "Em thật sự không cần chịu khổ một chút nào đúng không?"


 


Tạ Vô Sí: "Không chịu khổ."


 


Thời Thư nằm trên gối xem nhà: "Em thấy cái nào cũng tốt, có anh là tốt rồi."


 


Tạ Vô Sí đặt thiết bị điện tử xuống, ghé sát hôn một cái lên mặt cậu. Thời Thư nằm trên giường, tựa vào lòng hắn, từ từ lắng nghe tiếng mưa ngoài cửa sổ.


 


"Sao lại mưa rồi? Em rất thích ngủ khi trời mưa," Thời Thư nói. "Nhất là bây giờ có anh ở đây, em càng thích trời mưa hơn."


 


Tạ Vô Sí: "Nhưng ở Đại Cảnh, những ngày mưa chúng ta dường như luôn bận rộn, luôn phải di chuyển."


 


Thời Thư: "Cho nên em thấy bây giờ đặc biệt hạnh phúc, rất bình yên, mọi chuyện đã ổn định rồi."


 


Thời Thư đưa tay ra, chủ động ôm lấy vai Tạ Vô Sí. Sau khi tựa vào nhau, cậu lại bị Tạ Vô Sí nâng cằm lên hôn sâu. Từ khi quay lại Đông Đô, Tạ Vô Sí đã đặc biệt thích hôn và ôm. Đến giờ, Thời Thư đã hiểu rõ hắn.


 


---


 


Đêm khuya hôm đó, một trận mưa thu kéo dài cả đêm, thời tiết lập tức trở nên lạnh hơn nhiều.


 


Sáng hôm sau, họ ăn sáng cùng nhau, ăn trưa xong thì phải lái xe ra sân bay. Bà Bách Mặc và ông Thời Luân lái xe đưa đi. Đến sân bay, Thời Thư và Tạ Vô Sí cùng đi vào khoang hạng nhất.


 


Chớp mắt, máy bay đã xuyên qua những đám mây, đến nơi có trường học. Lúc đó khoảng bốn, năm giờ chiều.


 


Tối không có tiết, Thời Thư cùng Tạ Vô Sí đi xem căn hộ gần trường. Căn hộ đang được sắm sửa nội thất. Cách bài trí phù hợp với gu thẩm mỹ của Tạ Vô Sí, Thời Thư tạm thời không có ý kiến gì nhiều. Cậu không chú trọng đến chất lượng cuộc sống hay khó tính như Tạ Vô Sí. Chỉ cần có hắn ở đó là cậu chấp nhận được.


 


Sau khi xem xong, Thời Thư và Tạ Vô Sí quay về khu biệt thự.


 


Hai người nằm trên giường xem một bộ phim. Thời Thư nhất quyết đòi xem phim kinh dị, che một mắt lại để xem. Đặc biệt là khi những cảnh kinh dị xuất hiện, cậu sợ đến mức rúc thẳng vào lòng Tạ Vô Sí.


 


Tạ Vô Sí: "Xem nghiêm túc đi."


 


Thời Thư: "..."


 


Tạ Vô Sí định xem phim tình cảm nghệ thuật, nhưng Thời Thư xem được năm phút thì đã ngủ thiếp đi.


 


Giữa chừng cậu tỉnh giấc một lần, mắt còn lim dim, thấy nam nữ chính đối thoại bằng tiếng Anh, tâm sự với nhau. Thời Thư xem nửa phút rồi lại ngủ tiếp.


 


Mẹ của Tạ Vô Sí sống ở nước ngoài, bố hắn sống ở một khu dân cư chuyên biệt, có cảnh vệ canh gác, thuận tiện hơn cho công việc. Ông đang trong giai đoạn đỉnh cao của sự nghiệp, không thể lơ là dù chỉ một chút.


 


Tạ Vô Sí vẫn luôn sống một mình ở đây. Sau khi màn đêm buông xuống, tất cả người giúp việc đều rời đi.


 


Có một khoảng thời gian, Tạ Vô Sí đã sống một mình trong khách sạn suốt một năm. Mặc dù gia sản của nhà họ Tạ trải khắp toàn cầu, dù bay đến bất kỳ nơi nào cũng có người dọn dẹp phòng sẵn sàng, nhưng hắn luôn sống một mình.


 


Giống như những công tử bột bình thường khác, hắn có thể đến một nơi nào đó, tìm một người bạn gái hoặc bạn trai để ngủ cùng ban đêm, chơi vài ngày rồi trả tiền và đi. Nhưng hắn luôn sống cuộc sống cô độc như vậy.


 


"Anh có một căn nhà ở Na Uy, vào mùa đông tuyết rơi rất nhiều, ban ngày ngắn. Có một khoảng thời gian anh rất hứng thú với trượt tuyết, đã sống một mình trong căn nhà đó. Một khi tuyết rơi, ngoài cửa sổ dường như là tận cùng của thế giới, không có bất kỳ ai khác."


 


Tạ Vô Sí cúi mắt nhìn Thời Thư đang ngủ bên cạnh: "Mùa đông năm nay anh cũng muốn đi trượt tuyết."


 


Thời Thư vẫn mơ màng: "Em đi cùng anh."


 


Tạ Vô Sí: "Ở cùng anh bao lâu?"


 


"Ở cho đến khi anh về..." Thời Thư càng nghe tiếng phim càng buồn ngủ, "Còn phải xem bao lâu nữa, sao vẫn chưa hết?"


 


Tạ Vô Sí thoát khỏi phim tình cảm, mở một đoạn video khác.


 


Khoảnh khắc âm thanh lọt vào tai, Thời Thư bật dậy khỏi giường, nhìn chằm chằm vào hình ảnh được chiếu trên tường, hét lên: "Tắt đi tắt đi tắt đi! Mau tắt cho em! Tạ Vô Sí em ghét anh! Mau mau mau mau mau—"


 


Trên màn hình chiếu là hai bóng người quấn lấy nhau trên giường. Cậu nằm sấp trên gối, cả hai đều không mặc quần áo. Mái tóc của chàng trai bị bàn tay gân guốc nắm lấy, giữ chặt sau gáy vùi vào gối. Cơ thể cậu bập bềnh, bị th*c m*nh.


 


Những tiếng r*n r* vỡ vụn, mang theo tiếng khóc, những ngón tay thon dài siết chặt lấy gối.


 


Thời Thư tối sầm mặt: "Tạ Vô Sí, em—"


 


Thời Thư vội đưa tay che mắt lại, nhưng cậu bị Tạ Vô Sí ôm vào lòng, lưng dựa vào hắn, nghe thấy giọng hắn bên tai: "Đừng sợ, mở mắt ra mà thưởng thức cho tốt."


 


Thời Thư: "Tạ Vô Sí, anh đúng là tên b**n th** lớn!"


 


Giọng Tạ Vô Sí khàn khàn: "Mở mắt ra."


 


Toàn thân Thời Thư nóng ran, như bị mê hoặc, cậu mở mắt nhìn một cái, hoàn toàn không ngờ mình và Tạ Vô Sí lại... ph*ng đ*ng như vậy! Cậu lại che tai lại, nhưng bị ngón tay có vết chai nhẹ nhàng bóp lấy cằm, rồi bị hôn.


 


Tiếng động, hình ảnh, video đều dừng lại. Tạ Vô Sí hôn cậu, hơi nóng phả ra: "Mùa đông em đi Na Uy với anh, đến căn nhà đó, anh định mỗi đêm đều chiếu video này cho em xem, ôn lại tất cả một lần."


 


Thời Thư "hụ hụ" giãy giụa: "Không muốn yêu nữa, bị khùng à!"


 


Tạ Vô Sí hôn cậu như một lời cảnh cáo: "Không được."


 


Thời Thư: "Em hận trai đồng tính, trai đồng tính đã hủy hoại cuộc đời em."


 


Tạ Vô Sí tăng cường nụ hôn. Thời Thư đưa tay ra sau lưng ôm lấy hắn, bị hắn ôm chặt vào lòng, như rễ cây ôm lấy đất.


 


Hắn hôn đến mức Thời Thư không thở nổi, cậu nói: "Anh, mai em còn phải đi học."


 


Tạ Vô Sí không buông: "Anh nhớ mà, hôn hai cái trước đã, sáng mai anh đưa em đến trường."


 


Nói hôn hai cái, thì đúng là hôn hai cái thật. Tạ Vô Sí rất giỏi hôn. Hắn nâng mặt Thời Thư lên hôn rất sảng khoái và gợi tình, mà còn rất có tính thưởng thức. Đây cũng là điều mà Thời Thư đã thấy trong video.


 


Cuối cùng hôn xong, Thời Thư tiện tay giúp Tạ Vô Sí giải quyết một lần. Nằm trên giường, cậu vỗ vỗ chăn, nghĩ đến sáng mai Tạ Vô Sí sẽ đưa mình đi học, Thời Thư nói: "Thật tốt, chúng ta là bạn thân nhất."


 


Tạ Vô Sí: "Lại không yêu nữa à?"


 


Thời Thư: "Anh là người em yêu nhất, cũng là bạn thân nhất của em."


 


Tạ Vô Sí: "Bảo bối."



 


Thời Thư vừa quay đầu, lại bị hắn ôm vào lòng, nghe thấy giọng nói trầm thấp gợi cảm bên tai: "Ngủ đi, bảo bối."


 


---


 


Ánh nắng mặt trời rực rỡ, không khí khô ráo sảng khoái, trời cao mây trắng.


 


Các tòa nhà giảng đường san sát. Chuông báo giờ nghỉ giữa tiết vang lên. Một người đàn ông mặc áo sơ mi kẻ sọc, ôm một chồng sách, vội vã chen ra khỏi đám đông. Hai tay nắm chặt. Một người bạn bên cạnh nói với cậu:


 


"Tử Hàm, có đi phòng thí nghiệm không?"


 


Đỗ Tử Hàm xua tay: "Không không không, tôi định về ký túc xá ngủ."


 


"Tại sao? Anh bạn, gần đây cậu không chịu khó đến phòng thí nghiệm gì cả, sao vậy, áp lực quá muốn bỏ học à?"


 


Đỗ Tử Hàm: "Không phải, cậu hiểu gì đâu? Gần đây tôi đang rơi vào chủ nghĩa hư vô khoa học. Tôi luôn cảm thấy có thế giới song song tồn tại, cậu hiểu không? Tôi cứ nằm mơ thấy mình đi lại ở một nơi xa lạ thời cổ đại, ôi chúa ơi, máu chảy thành sông, tên bay như mưa, gió tuyết bão bùng... Lại còn có một người ở trường Thanh Hoa luôn muốn đánh tôi, nhưng may mà có một người bạn thân ở Bắc Thể luôn bảo vệ tôi. Nhưng nói thật, tôi không nhớ cụ thể lắm."


 


Bạn học kia nói: "Cậu ăn cơm 'pinhão' bị trúng độc à?"


 


Đỗ Tử Hàm: "Xóa đi! Tôi về tiếp tục hoàn thiện giấc mơ này đây."


 


"Này, tiền trợ cấp của cậu, làm xong việc lần trước nhớ tìm giáo sư mà lấy nhé! Dự án của cậu đã đoạt giải rồi đấy!"


 


Đỗ Tử Hàm ôm sách vội vã chạy về ký túc xá, nhưng hơi đói, định đi ăn cơm trước. Cậu rẽ đường đi đến căng tin.


 


"Này, bạn học!"


 


Đỗ Tử Hàm chạy sang trái, bị chặn. Chạy sang phải, lại bị chặn. Cậu hơi bực mình ngẩng đầu lên, thấy một đôi mắt cười, một cậu trai đẹp trai, tươi sáng, mặc áo thun đen, da trắng trẻo, đang nhìn cậu cười.


 


Đỗ Tử Hàm: "Cậu là ai?"


 


Đỗ Tử Hàm nhìn thêm hai lần, thấy hơi quen: "Có chuyện gì không?"


 


Thời Thư nói: "Bạn học, tôi và bạn tôi quên mang thẻ cơm rồi, có thể mượn thẻ của cậu quẹt một chút được không?"


 


Đỗ Tử Hàm: "Được chứ. Đi thôi, đi cùng nhau."


 


Thời Thư đi bên cạnh cậu. Đỗ Tử Hàm nhìn Thời Thư, lại nhìn sang người đàn ông cao lớn mặc áo sơ mi trắng, một tay cầm áo vest. Không hiểu sao, chỉ cần nhìn hắn một cái là cậu lại có cảm giác như từng bị đánh, trong lòng dấy lên sự sợ hãi.


 


Ngược lại, cậu trai đẹp này lại rất hiền lành.


 


Thời Thư nói: "Chúng tôi đến trường tìm người, bụng đói trước rồi."


 


Đỗ Tử Hàm: "Không sao, tôi cũng đang đi ăn cơm, quẹt cho hai người hai phần."


 


Thời Thư cầm lấy thẻ sinh viên của cậu: "Cậu tên là Đỗ Tử Hàm à?"


 


Đỗ Tử Hàm: "Tôi biết cậu muốn nói gì, nhưng bố mẹ tôi rất yêu tôi, họ cũng không biết trên đời có nhiều Tử Hàm như vậy."


 


Thời Thư: "Ngành Chế tạo Hàng không Vũ trụ?"


 


Đỗ Tử Hàm: "Cũng được."


 


Thời Thư và cậu đi đến căng tin, quẹt thẻ mua hai phần cơm. Thời Thư lấy điện thoại ra: "Nào, thêm liên lạc đi, tôi chuyển tiền cơm cho cậu."


 


Đỗ Tử Hàm lại nhìn cậu ba lần: "Được— cậu tên gì?"


 


Thời Thư: "Tôi tên là Thời Thư, sao vậy?"


 


Đỗ Tử Hàm: "Sao tôi cứ thấy cậu quen quen thế nào ấy."


 


Thời Thư gật đầu chắc chắn: "Cậu nhìn kỹ lại tôi đi."


 


Đỗ Tử Hàm nhìn kỹ hai lần, nói: "Thật sự rất quen, nhưng lại không nhớ ra."


 


Thời Thư: "Vậy cậu cứ từ từ mà nghĩ đi. Để tránh cậu quay lưng là quên, tôi quyết định không chuyển tiền hai phần cơm này cho cậu nữa. Cậu chắc chắn sẽ nhớ cả đời."


 


Đỗ Tử Hàm: "???????? Không phải anh bạn, cậu ức h**p người thật thà đấy à????"


 


Thời Thư cười đến đỏ mặt: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!"


 


Nhưng Đỗ Tử Hàm không giận, nhìn Thời Thư mà lại cười: "Rốt cuộc cậu là ai vậy?"


 


Thời Thư: "Ừm, cậu còn nhớ không, chúng ta cùng đi thuyền, không có tiền bị đuổi xuống. Cậu nói cậu là sinh viên kỹ thuật sẽ đóng thuyền. Hai chúng ta cứ thế ngồi trên chiếc thuyền nát trôi dọc con sông, đến khi ra biển thì thuyền lật. Chúng ta đã ở bờ biển đó nửa năm trời."


 


Sắc mặt Đỗ Tử Hàm dần thay đổi: "Cậu, cậu... cậu là Lai Phúc?"


 


Thời Thư: "………………"


 


Không khí cảm động mà Thời Thư vừa tạo ra bỗng chốc tan biến: "Tử Hàm à Tử Hàm, cậu quên cả ta rồi, cậu còn nhớ cả Lai Phúc nữa! Cậu có nhớ ai còn một cái bánh bao thì bẻ cho cậu nửa cái không? Có chó thì ta đi trước, có nghĩa địa thì ta đi trước. Ta còn bảo Tạ Vô Sí mua nhà lớn cho cậu nữa, cậu quên hết rồi à?"


 


Đỗ Tử Hàm nhịn không nổi mấy giây, "Ha ha ha!" vỗ bàn cười lớn: "Ha ha ha ha ha ngươi tưởng ta quên thật à? Tiểu Thư Bao!"


 


Thời Thư: "Ối trời, ngươi lừa ta à?"


 


Đỗ Tử Hàm: "Ừm, cũng không hẳn. Ta chỉ có một chút ấn tượng rời rạc thôi. Ta còn nghi mình bị ma ám, đêm nào cũng nằm mơ. Nhưng ta không tin, vì có một vài ký ức quá chân thực. Vừa nói chuyện với ngươi, ta đã nhớ lại một vài điều. Nhưng chỉ là những mảnh vụn rất rời rạc."


 


Thời Thư: "Nhớ được một chút cũng tốt rồi."


 


Đỗ Tử Hàm chỉ Tạ Vô Sí: "Ví dụ như hắn, ta không nhớ. Có phải hắn từng đánh ta không, sao vừa nhìn thấy hắn ta lại sợ thế này?"


 


Thời Thư: "Cái này..."


 


Tạ Vô Sí: "Ta chưa từng đánh cậu, tính công kích của ta không mạnh."


 


Thời Thư: "Ừm..."


 


Đỗ Tử Hàm: "Thôi được rồi, dù sao ta cũng không nhớ nữa."


 


Đỗ Tử Hàm ngẩng đầu nhìn Thời Thư: "Tiểu Thư Bao, hóa ra thế giới này thật sự có cậu."


 


Thời Thư: "Đúng vậy, chúng ta là bạn tốt."


 


Đỗ Tử Hàm: "Vậy thì tốt quá. Thế giới trong mơ đó, ta không thích lắm, nhưng chỉ nhớ có cậu và... luôn cảm thấy buồn bã... Ta vẫn thích đi học hơn. Gặp được cậu là tốt rồi."


 


Thời Thư: "Ngươi đến trường ta chơi được không?"


 


Đỗ Tử Hàm: "Được được, tuần này ta sẽ đến."


 


Thời Thư và Đỗ Tử Hàm nói chuyện một lúc lâu. Nhưng vừa ăn cơm xong, Đỗ Tử Hàm nhận được tin nhắn: "Không được rồi, phải đi lấy đồ cho thầy hướng dẫn, thầy đang giục, ta đi trước đây."


 


Thời Thư: "Tử Hàm, cậu cứ đi làm đàn em khắp nơi thế."


 


Trước khi chạy đi, Đỗ Tử Hàm dặn dò lần nữa: "Tối gọi điện thoại nhé, ta có nhiều chi tiết muốn hỏi ngươi. Tiểu Thư Bao, tạm biệt!"


 


Thời Thư nhìn cậu ta đi xa, thu tầm mắt lại.


 


Thời Thư vươn vai, cùng Tạ Vô Sí quay về. Họ lên xe ở cổng trường. Tạ Vô Sí lái xe ra khỏi khu vực cổng trường tắc nghẽn, rẽ sang một hướng khác.


 


Thời Thư hỏi: "Bây giờ chúng ta đi đâu?"


 


"Nhà hàng."


 


Thời Thư: "Sao vậy, anh vừa ăn không no à?"


 


Tạ Vô Sí: "Căng tin vị không ngon, món ăn rất chua."


 


Thời Thư phản ứng lại, đặt tay lên đùi hắn đang mặc quần tây.


 


Tạ Vô Sí lạnh nhạt nói: "Đừng chạm vào anh."


 


Thời Thư: "Không đi nhà hàng nữa, đến căn hộ ngoài cổng trường không? Chẳng phải đã dọn xong rồi sao? Em làm chút đồ ăn cho anh."


 


Tạ Vô Sí: "Tùy tâm trạng."


 


Xe đậu vào ga-ra, họ chuyển bước. Cửa mở rất nhanh, đi vào trong nhà. Thời Thư tiến đến, hôn một cái lên mặt hắn, ôm lấy Tạ Vô Sí.


 


Sau đó, cậu bị n*ng m*ng lên, ôm ngược lại, bế đến ghế sofa trong phòng khách. Thời Thư đưa tay ra, từ từ v**t v* hình xăm của Tạ Vô Sí, lặp đi lặp lại.


Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ Truyện Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ Story Chương 139-2
10.0/10 từ 10 lượt.
loading...