Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ
Chương 138: PN 2
464@-
ฅ^••^ฅ Edit by meomeocute ฅ^••^ฅ
Chương 138: Phiên ngoại Cổ đại - Đồng đăng ngự sàng
Tiếp theo mạch truyện cổ đại sau khi nhảy xuống vách đá:
Dòng sông lạnh buốt, Thời Thư mất hết sức lực, ý thức dần trở nên mơ hồ, được một lực đạo nâng đỡ, đưa vào bờ.
Thời Thư kiệt sức, chỉ muốn chìm vào giấc ngủ. Cậu thấy Tân Tân và các hộ vệ vội vàng chạy đến, cõng cậu trên lưng. Thời Thư hỏi: “Tạ Vô Sí đâu? Ca ca ta đâu…?”
Tân Tân đáp: “Bệ hạ đang ở bên cạnh.”
“Vậy thì tốt…”
Nghe được câu đó, Thời Thư ngất đi. Trong đầu cậu liên tục vang vọng những lời đã nói từ nãy đến giờ: hệ thống, về nhà, hạt giống văn minh, thành tựu ẩn, và câu nói của Tạ Vô Sí: “Được em yêu là hạnh phúc của ta,”... Mọi thứ rối tung lên, tưởng chừng như đầu óc cậu sắp nổ tung.
Cơ thể Thời Thư lúc nóng lúc lạnh, ngũ tạng như bị thiêu đốt. Lửa và băng đồng thời hành hạ tứ chi bách hài. Đây không phải lần đầu tiên cậu bị ốm kể từ khi đến cổ đại, cậu từng bị đau răng, thỉnh thoảng thiếu máu, nhưng đây là lần đầu tiên đau đớn đến thế.
Trong cơn mơ màng, cậu nghe thấy tiếng nói hỗn loạn bên tai: “Tối qua điện hạ đánh nhau với Âm Côn ở thư viện Hạc Động, lập tức cưỡi ngựa về Đông Đô, không nghỉ ngơi một khắc, rồi lại rơi xuống sông…”
“Hiện tại mạch tượng phù phiếm tán loạn, tim thiếu máu, tinh thần kiệt quệ, cần phải tĩnh dưỡng thật tốt…”
Bàn tay Thời Thư bị nắm chặt, lòng bàn tay rất nóng.
Xe ngựa chạy êm, đưa Thời Thư về một nơi. Cậu được cõng lên, từng bước từng bước. Thời Thư hỏi: “Lai Phúc đâu?”
Tạ Vô Sí đáp: “Nó ở dưới chân em.”
“Gâu ~” Lai Phúc khẽ sủa.
“Ừm…” Thời Thư bị cơn buồn ngủ nặng nề kéo vào một thế giới khác. Cậu cảm thấy cơ thể đặt trên một chiếc giường mềm mại. Sau đó, quần áo trên người được c** s*ch, một chiếc khăn ấm từ từ lau sạch da thịt, tóc, rồi cậu được đặt vào trong chăn.
Thời Thư chưa bao giờ bị ốm nặng như vậy, toàn thân run rẩy vì lạnh, răng nghiến vào nhau ken két, mặt tái nhợt như tờ giấy. Tạ Vô Sí ngồi bên giường, bưng một bát thuốc trắng như tuyết đút cho cậu. Thời Thư gần như không thể nuốt, cậu nghiêng đầu, thuốc chảy ra khóe môi. Sau đó, đôi môi cậu bị tách ra nhẹ nhàng.
Một nụ hôn ấm áp đặt lên môi cậu, nhẹ nhàng mở hàm răng, từng chút một đưa canh dinh dưỡng vào miệng cậu. Cả người Thời Thư lạnh buốt, cậu đột nhiên cắn chặt răng.
Nụ hôn lùi lại, giữa kẽ răng có một chút mùi máu tanh. Tạ Vô Sí cúi mắt, rồi lại nhéo cằm cậu, động tác nhẹ nhàng đút cơm.
Bốn phía im lặng. Toàn thân Thời Thư lạnh lẽo, chỉ cảm thấy từng hình ảnh trước mắt như thoáng qua, liên tục hiện lên trong đầu. Hệ thống… hạt giống văn minh… hồ trên cao nguyên… Ngưu Giác Dịch… Giữa sự hỗn loạn, Thời Thư chỉ nghĩ đến một cái tên: “Tạ, Tạ Vô Sí…”
Như đang tìm kiếm.
Tạ Vô Sí đáp: “Ta đây, sao vậy?”
Trước mắt Thời Thư hiện ra cảnh trong mơ, giọng nói khàn khàn: “Mặt trời… hoàng hôn trên bãi biển ở Tần thôn, em vẫn thường xem…”
Tạ Vô Sí dừng muỗng: “Tần thôn, làng chài ven biển đó? Nơi đi với Tử Hàm sao.”
Thời Thư: “Ừm… em, em từng nghĩ đó là, tận cùng của thế giới.”
Khóe mắt Thời Thư ướt át, hơi nước lan tỏa.
“Chính nghĩa… vẫn chưa tìm thấy…”
Nhưng… ở tận cùng của thế giới, cậu vẫn nhớ Tạ Vô Sí.
“Em nhớ anh…” Khi cơ thể yếu ớt, người ta thường gặp ác mộng. Ác mộng duy nhất của Thời Thư lại là khoảng thời gian rời xa Tạ Vô Sí. Lông mày cậu khẽ co giật, Thời Thư thút thít nói: “Anh ở đâu? Chúng ta còn có thể gặp lại nhau không…?”
Tạ Vô Sí vô cùng phức tạp, chỉ nói: “Ta ở bên cạnh em.”
“Anh đừng đi.”
“Không đi, ta ở bên em, kiếp này kiếp sau, không đi đâu cả.”
Thời Thư nhận được câu trả lời vừa ý, cậu im lặng, không nói nữa.
Cậu chìm vào giấc ngủ mê man trong cơn sốt cao, vô cùng tĩnh lặng.
Ngoài cửa, hàng lớp áo bào đứng đó, cung kính nghiêm trang, tay bưng các mâm sơn son, chờ Tạ Vô Sí xem các bản tấu xin hàng của quan lại quý tộc trong kinh thành. Gương mặt họ đầy vẻ cung kính và nghiêm nghị.
“Bệ hạ, có việc cần tấu…”
Đông Đô đã nằm trong tay hắn, hoàng đế nhường ngôi. Các cựu thần, có người tuẫn quốc, có người thể hiện thái độ tốt với Tạ Vô Sí. Hiện tại chính là lúc phân chia lại quyền lợi. Sự giàu sang của các gia tộc trong thành đều phụ thuộc vào một ý niệm của Tạ Vô Sí.
Trong phòng yên tĩnh, Thời Thư đã ngủ. Tạ Vô Sí phất tay, một người câm lặng lẽ vào phòng, đặt các bản tấu lên bàn.
Người câm chỉ tay vào cổ, Tạ Vô Sí quấn băng gạc trên cổ, máu đã ngừng chảy. Hắn ra lệnh: “Đi.”
Căn phòng trở lại yên tĩnh. Tạ Vô Sí cởi giày lên giường, ngồi bên cạnh Thời Thư, một tay nhẹ nhàng v**t v* người bạn trai đang sốt, tay còn lại dựa vào giường lật xem danh sách.
Sau khi chìm vào giấc ngủ, Thời Thư vẫn chưa tỉnh lại, cậu cần ngủ để phục hồi sức lực đã cạn kiệt. Một đêm không ngủ, Tạ Vô Sí xem danh sách phê duyệt: “Con cháu tông thất nhà Sở, tịch thu tất cả kho tàng. Những người đức cao vọng trọng sẽ xem xét sau.” Hắn nhận danh sách, dẫn quân, từng nhà từng nhà đi tịch thu tài sản.
Sau khi phê duyệt xong danh sách, Tạ Vô Sí cũng nằm nghiêng xuống ngủ. Gió thu lạnh, Tạ Vô Sí khẽ v**t v* khuôn mặt Thời Thư. Cậu rất sợ ma quỷ, mỗi lần đi công tác cùng hắn đều phải ngủ chung; ngủ trên cùng một chiếc giường thì phải nằm phía trong.
Đêm qua, hắn đã từ huyện Trường Dương phi ngựa chạy một mạch về đây.
Ánh mắt Tạ Vô Sí lóe lên một tia sáng, hắn vươn tay ôm cậu vào lòng. Mặt Thời Thư vùi vào cổ hắn, hai chân vẫn co quắp, như một tư thế tự bảo vệ, cho đến khi được ôm chặt. Quen với vòng ôm của Tạ Vô Sí, hơi thở của cậu trở nên rất nhẹ nhàng.
Tạ Vô Sí mệt mỏi, nhắm mắt lại. Thời gian trôi qua, cây cao gió buồn, lá rụng xào xạc. Trong phòng lại càng thêm ấm áp. Thời Thư như dựa vào một lò sưởi, toàn thân nóng bừng, cổ họng khô khát. Cho đến khi cậu cuối cùng mở mắt ra, cổ họng nóng như lửa đốt, đang định ngồi dậy.
Thời Thư nhìn thấy Tạ Vô Sí mặc một bộ quần áo trơn, tay cầm chiếc ấm nước có vết cháy, bàn bát tiên kê sát tường, căn phòng nhỏ nhưng gọn gàng… cậu không khỏi hỏi: “Đây là đâu?”
“Uống nước không?” Tạ Vô Sí quay lại. “Tương Nam tự. Các phi tần hoàng tử trong hoàng cung vẫn chưa được dời đi hết, quân Khống Hạc tạm thời đóng ở chùa. Chúng ta về đây ở tạm.”
Thời Thư: “Phòng thiền của anh?”
Tạ Vô Sí: “Đúng vậy, là phòng thiền mà em đã tìm ta, đêm đó em chạy ba mươi dặm trong mưa đến chỗ ta. Nơi mọi chuyện bắt đầu.”
Thời Thư uống cạn nước, ngẩng đầu thấy băng gạc trắng trên cổ Tạ Vô Sí, mơ hồ có mùi thuốc và vết đỏ. Ký ức ùa về, Thời Thư sợ hãi: “Lần sau đừng như vậy nữa, Tạ Vô Sí. Nhìn thấy anh cầm dao cứa vào cổ mình, em biết anh muốn em về nhà, nhưng anh lại tự làm mình máu me đầm đìa ngay trước mặt em… Cảnh tượng đó cả đời này em cũng không quên được. Tạ Vô Sí, anh—”
Giọng Thời Thư yếu ớt nhưng kiên định: “Em không muốn người khác đơn phương tốt với em.”
Tạ Vô Sí im lặng, ngón tay nắm chặt quai ấm.
Giọng nói rất khàn: “Ừm, sau này em dạy ta nhiều hơn nhé.”
Thời Thư đói bụng cồn cào, luống cuống uống nửa bát cháo nóng, hồi phục lại một chút tinh thần, nhưng vẫn rất buồn ngủ. Cậu lại nằm xuống chăn, mái tóc đen dính sát vào vành tai trắng nõn: “Em muốn ngủ thêm một lát.”
Tạ Vô Sí: “Ngủ đi, mọi việc đã xử lý xong hết rồi. Bây giờ em muốn làm gì cũng được, ngủ bù cho thật ngon.”
“Anh cũng ngủ với em,” Thời Thư nằm xuống nhìn xung quanh, như thể trở về quá khứ, “Phòng này và chăn này, hồi đó em ngủ rất thoải mái, tốt hơn nhiều so với ở trang viên nhà Chu. Ở đó không quen ai cả, đêm rất lạnh, cô đơn. Cũng tốt hơn là lang thang, ngủ ở nghĩa địa hoang và bãi tha ma.”
Tạ Vô Sí: “So với Lưu Thủy am thì sao?”
Thời Thư: “Đều tốt, Lưu Thủy am âm u có ma, nhưng ngủ chung giường với anh thì rất thoải mái.”
Thời Thư kéo một góc chăn, thấy Tạ Vô Sí cởi áo choàng khoác trên vai, rồi vén chăn. Ký ức dường như lặp đi lặp lại vô số lần, Thời Thư chớp mắt nhìn hắn.
Cho đến khi Tạ Vô Sí nhẹ nhàng nằm bên cạnh, chỉnh lại tóc, vươn tay ôm Thời Thư vào lòng. Nhiệt độ cơ thể Thời Thư lập tức tăng lên, chân gác lên chân Tạ Vô Sí, ôm chặt lấy nhau.
“Ấm quá.” Khi được hắn ôm vào lòng, dường như mọi đau đớn đều bị đẩy ra ngoài. Nhà là bến đỗ bình yên, còn Tạ Vô Sí là người che mưa chắn gió cho cậu.
“Ấm là được rồi, ngủ một giấc thật ngon đi. Không còn chiến tranh, cũng không cần phải giục em chăm sóc bệnh nhân nữa.”
Vô vàn ký ức lắng đọng, vết thương trên người Thời Thư vẫn âm ỉ đau. Cậu chìm vào giấc ngủ sâu.
Sự thay đổi quyền lực phải được gột rửa bằng máu.
Tạ Vô Sí đã lên ngôi, tiếp theo là thanh trừng các thế lực cựu thần tiền triều.
Thời Thư vẫn ở Tự Tương tự dưỡng thương. Cả thành giới nghiêm. Cậu ốm yếu ra khỏi cửa, muốn xem lại sự phồn hoa của chợ Tự Tương ngày xưa. Tiếng cười nói vui vẻ, các quán trà, những gánh hàng thịt gà vịt dưới mái hiên xếp chồng lên nhau. Nhưng nghe nói, chợ đã đóng cửa, vắng tanh, không có lệnh của tân đế thì không ai được phép mở cửa.
Trong thành bị phong tỏa, chỉ có quân đội được đi lại. Hàng loạt quan lại, quý tộc tiền triều, mặc áo tù trắng, tay đeo cùm, dắt díu cả nhà bị đày ra biên cương.
Tạ Vô Sí ra lệnh, nhưng mỗi ngày hắn vẫn ở trong Tự Tương tự, đóng cửa không tiếp khách, chờ đến lễ tế thiên để vào hoàng cung. Chính sự do hắn quyết, còn việc giết chóc, đốt phá thì giao cho các võ tướng dưới trướng. Hắn rảnh rỗi.
“Kẽo kẹt kẽo kẹt—” Xe ngựa đi trên đường, điểm đến chính là hoàng cung. Trên đường, thỉnh thoảng lại có quân tình khẩn cấp được báo cáo.
“Bệ hạ, chiếu thư nhường ngôi đã được phát đi khắp cả nước. Đội quân trấn thủ Tây Lương phủ đã tổ chức một đội quân, cùng bộ lạc Tháp Mãn bỏ trốn, tự xưng là vương, dọc đường cướp bóc dân chúng, giết chóc đẫm máu. Họ đang mang theo khói bụi xông về phía Đông Đô.”
Tạ Vô Sí lạnh nhạt nói: “Thời loạn, quần hùng tranh bá. Ngoài hắn ra, còn bao nhiêu người không phục?”
“Tây Lương phủ khởi binh, Quảng Nam phủ cũng khởi binh. Một thị trấn nhỏ ở Tuần Dương cũng nổi loạn. Những đội quân khởi nghĩa này, dọc đường cướp bóc dân chúng, làm việc ác không chuyện gì không làm.”
Tạ Vô Sí lạnh lùng nói: “Tốt, ta đang nghĩ, ranh giới của Tân Chính vẫn chưa rõ ràng, bia đá của Lặc Vũ tướng đã mờ, đã họ đã không phục đến mức làm tổn hại dân chúng, vậy thì hãy để Miêu Nguyên Lương dẫn quân Lang Tập, trấn thủ Tây Bắc.”
“Vâng!”
“Hề Tín dẫn quân dẹp loạn, trấn thủ Tây Nam.
Bình Dật Xuân kiểm soát Trung Bắc, giữ vững mấy cửa ải này, để thiên hạ được yên bình.”
“Vâng!”
Tân đế lên ngôi, họ không phục, vậy thì phải đánh cho phục.
Thời Thư vẫn chưa hồi phục hẳn, cả người ốm yếu. Người này vừa đi, lại có người khác đến báo cáo.
Quan Lễ bộ: “Bệ hạ, đây là danh sách thăng quan tiến chức, phong công liệt hầu của triều Tân Chính. Xin bệ hạ xem xét.”
Công lao phò tá, võ tướng được phong hầu, văn thần được phong công. Một trang khác được mở ra, phong cho người em trai duy nhất của tân đế.
“Theo tiền lệ của tiền triều, điện hạ Hoàng thái đệ nên được ban một phủ đệ khác, hai vương không được gặp nhau,” quan Lễ bộ nói, “Hạ quan đã liệt kê các phủ đệ giàu sang ở Đông Đô dưới đây, xin bệ hạ quyết định, nên để điện hạ Hoàng thái đệ ở phủ đệ nào là tốt nhất?”
Thời Thư nghe thấy, một loạt quy củ. Quy tắc trong hoàng cung rất nghiêm ngặt. Cho dù có võ lực mạnh mẽ, nhưng cũng phải bị lễ nghi của văn thần kiềm chế. Nếu theo quy tắc của các văn thần này, cậu quả thực không thể ở trong hoàng cung, phải chuyển đến phủ đệ riêng.
Tạ Vô Sí lên tiếng: “Không cần ra khỏi cung, ta chỉ có một người em trai này, từ nhỏ đã được chăm sóc cẩn thận, cứ để cậu ấy sống cùng ta trong cung.”
Quan Lễ bộ: “Nếu ở trong hoàng cung, có thể để điện hạ ở Nam cung không?”
“Sắp xếp lại điện Tử Vi, Hoàng thái đệ sẽ ở cùng ta trong tẩm cung, lập tức đi làm.”
Điện Tử Vi, tẩm cung của hoàng đế. Quan Lễ bộ chưa từng nghe nói, cung điện của đế vương lại có hai hoàng tử cùng ở hai bên! Nhưng làm sao dám phản bác, ông ta vội vàng gật đầu xuống chuẩn bị văn thư: “Vâng!”
Thời Thư đảo mắt, không nhịn được nói: “Làm gì có ai 18 tuổi lại được đầu thai lần hai đâu chứ.”
Tạ Vô Sí: “Không được à? Em có vẻ tự ti quá rồi đấy.”
“………………”
Thời Thư: “Không phải.”
Ngươi còn biết cả "tự ti" nữa sao?
Ai có thể như ngươi, cả ngày: Ta là hoàng đế!
Có thể nằm không mà thành em trai của hoàng đế, quả thực có chút ngoài dự liệu. Thời Thư lại nằm xuống ghế, cười một tiếng: “Được thôi, quyền lực của đàn ông, vinh dự của bạn trai.”
Vào hoàng cung, bên ngoài cổng cung phòng bị nghiêm ngặt. Tạ Vô Sí đi thay quần áo, Thời Thư cũng phải thay một bộ quần áo nặng nề. Mọi người đi lại vội vã, quả không hổ là những người từng trải trong cung, lập tức làm cho bầu không khí trở nên trang trọng và nghiêm nghị.
Gió thu, đài cao, tế tự. Hàng vạn quan viên mặc áo bào chỉnh tề, trong cái lạnh buốt nghiêm trang nhìn về một bóng người với sắc phục lạnh lùng, lẫm liệt trên đài tế. Lễ đăng cơ chính thức bắt đầu.
Cổn miện, mười hai lưu, mười hai chương, đôi giày không dính bụi trần bước trên bậc thềm bạch ngọc. Khi lên đến đỉnh cao nhất, dưới gầm trời không ai không quỳ xuống lạy, không dám nhìn thẳng, không dám bàn tán.
Nhìn từ xa, Tạ Vô Sí dừng bước.
Sở Duy vai trĩu xuống, hai mắt vô thần, tiều tụy. Đằng sau hắn là hàng ngàn văn võ bá quan Đại Cảnh cũ quỳ rạp xuống đất, tay bưng một cuốn án, trên án đặt ngọc tỷ truyền quốc, chiếu thư nhường ngôi. Một vị vua của một nước, giờ đây quỳ sụp dưới đất.
“Xin, bệ hạ, nhận nhường ngôi—”
Giọng khàn khàn, báo hiệu quốc diệt.
“Xin bệ hạ, nhận nhường ngôi!—”
Gió thu tĩnh lặng, đôi mắt Tạ Vô Sí bị mười hai lưu che lấp, một bóng mờ nhẹ nhàng đổ xuống, phản chiếu trên hàng lông mày hơi lạnh. Hắn vươn tay, chạm vào ngọc tỷ truyền quốc trên mâm. Hắn nhìn chằm chằm vào chiếc ngọc tỷ này, trong mắt tầng tầng lớp lớp mây mù, từng hình ảnh lướt qua.
Là đêm luân đài tuyết rơi, thiết mã kim qua; cũng là đao quang kiếm ảnh, nhìn đỏ hóa xanh; xương trắng chất thành dưới chân tường thành, tử khí đông lai bao quanh Kim Loan điện… Từng cánh hoa bay, từng vết máu, ngàn quân vạn mã đồng thanh chấn động.
Từ ngôi miếu hoang phế mất biển, đi một mạch đến vị trí của cửu đỉnh.
Tạ Vô Sí vươn tay, nắm chặt ngọc tỷ trong lòng bàn tay.
“Thụ mệnh vu thiên, ký thọ vĩnh xương.”
Từng chữ, từng chữ được hắn đọc ra.
Áo bào được gió thổi bay, từ hôm nay, báo hiệu quyền sinh sát, quyền lực tối cao nhất thiên hạ, thuộc về tay Tạ Vô Sí, người đang nắm chặt ngọc tỷ truyền quốc.
Bên cạnh, tiếng trống vang trời, tiếng hô của vô số thần tử vang vọng giữa trời đất âm u: “Cung nghênh tân đế đăng cơ! Thay đổi niên hiệu, bắt đầu kỷ nguyên mới!”
“Cung nghênh tân đế đăng cơ!”
“Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
“—”
“Đùng đùng đùng!” Tiếng nhã nhạc vang lên, chấn động trời đất.
Thời Thư đứng không xa bên bậc thang, thấy Tạ Vô Sí nhận chiếu thư, trang nghiêm thông cáo cho dân chúng. Khóe môi cậu bất giác nở một nụ cười. Sau khi hoàn thành các nghi thức thụ phong, cậu xoay người hòa vào đám quan viên, rời khỏi tiếng reo hò vang trời đằng sau.
Cơ thể Thời Thư vẫn chưa hồi phục, lại bị gió lạnh thổi vào càng thêm trầm trọng, cậu rời đi sớm. Từng cây cột gỗ điêu khắc rồng sơn đỏ, vô số hành lang, sân viện, mái cong, đình đài. Thời Thư sải bước về phía điện Tử Vi, chuẩn bị làm quen với hoàng cung rộng lớn này, không vội vàng.
Đi dạo lung tung, dần dần không biết rẽ vào đâu.
Từ xa, cậu thấy mấy cung nữ, khoảng mười bốn mười lăm tuổi, đứng bên một giếng nước nhìn xuống, ném một viên đá vào, rồi giật mình lùi lại một bước.
Cô ta phàn nàn: “Bên trong chẳng có gì cả.”
“Tôi không lừa cô đâu, ba ngày trước vừa thấy vớt một cái xác từ giếng lên, là một vị quý phi đấy. Bà ta không chịu rời khỏi hoàng cung, bị người của tân đế tát một cái đẩy xuống nước chết đuối.”
“Nhưng nước này trông trong veo, không giống như đã có người chết đuối.”
“Đương nhiên là thật. Trong hoàng cung này người bị giết nhiều lắm. Chúng ta được ma ma đưa vào dạy dỗ, đêm không được mở cửa, cũng không được nghe lén. Nghe nói quân Khống Hạc đang từng điện từng điện giết người… Sáng sớm, chúng tôi dậy, thấy thái giám xách nước rửa máu trên gạch.”
Cô cung nữ nhỏ này ngắt một chiếc lá, hỏi: “Cô cũng mới vào sao?”
“Tôi mới vào. Các cung nữ cũ đều bị đưa đi hết rồi. Hoàng cung dán cáo thị, tuyển cung nữ thái giám. Gia đình tôi chạy loạn, phải đi ăn xin ở Đông Đô, nên đã đưa tôi vào đây.”
Thời Thư đứng dưới mái hiên, thấy mấy cô cung nữ nhỏ nói chuyện với nhau, rồi lại đến giếng múc nước: “Không phải cô nói, chiếc vòng vàng của bà ta rơi xuống giếng sao? Lỡ vớt được thật thì sao?”
“Cung điện âm u này, nếu vớt được thật, đêm quý phi sẽ từ trong giếng bò ra ngủ với cô đấy.”
“Đừng dọa người nữa!”
“…”
Họ cười khúc khích nói chuyện, chú ý đến người lạ, vội vàng đứng thành một hàng. Thời Thư vốn không có ý định quấy rầy người khác, cậu phất tay ra hiệu không có ác ý, vội vàng chạy trốn khỏi hiện trường.
“Vạn sự khởi đầu nan, hoàng cung bị tắm máu, thái giám cung nữ đều là người mới à…”
Thời Thư lẩm bẩm trong lòng, một mạch quay về đại điện.
Trong cung toàn là người lạ. Tạm thời mọi thứ đều đơn giản, trong đình đài lầu gác thường không thấy người. Chỉ có khu Ngự thư phòng là rất đông người, đi lại vội vã, bưng từng đạo thánh chỉ ra ngoài. Khi Thời Thư bước vào cửa, thấy Tạ Vô Sí mặc một bộ áo bào tay hẹp, đang ngồi trên ghế nói chuyện với quan viên.
Quan Hộ bộ nói: “Bệ hạ, bây giờ chiến tranh vừa qua, là lúc cùng dân chúng bắt đầu lại, nghỉ ngơi lấy sức. Hạ quan đang kiểm kê lương thực trong kho tàng, để cứu trợ bách tính.”
Tạ Vô Sí đang xem tấu chương: “Trận chiến này kết thúc, nhiều nơi dân cư chỉ còn một phần trăm, thành trì cũng ở trong trạng thái hoang phế. Phái quan viên đến các thành, tập hợp dân chúng lại, trong mười ngày kiểm kê danh sách dân chúng sống sót, rồi nộp lên cung.”
Quan Hộ bộ nói: “Vâng, bệ hạ, Phủ Thái Âm dân cư thưa thớt, có thể dời dân từ phủ Thiệu Hưng đến đó, khôi phục canh tác, như vậy như vậy…”
Thời Thư nghe thấy, hiểu rằng họ đang giải quyết đống đổ nát sau chiến tranh. Mặc dù chiến tranh đã kết thúc, nhưng số người chết vì tàn dư chiến tranh, hoặc đói khát, hoặc dịch bệnh vẫn không thể xem thường. Không cần nói, năng lượng tiếp theo đều phải dành cho việc giúp dân chúng xây dựng lại quê hương.
Thời Thư vào vào buổi chiều, cậu đi đến chiếc ghế bên cạnh hắn ngồi xuống, rót một cốc nước.
Đợi quan viên Hộ bộ rời đi, Thời Thư quan sát từng cử chỉ của Tạ Vô Sí. Hắn cầm bút vẽ viết trên giấy, bên cạnh là chồng sách chất cao.
Tạ Vô Sí nhéo giữa hai lông mày: “Có thể nói không?”
Thời Thư: “Nói gì?”
Tạ Vô Sí: “Làm hoàng đế khai quốc đã chứng minh năng lực của ta, ta thiếu hứng thú với việc làm minh quân.”
Thời Thư im lặng một chút, nói: “Đợi em sau này làm hoàng đế, em cũng sẽ nói em chẳng có hứng thú gì với việc làm hoàng đế. Đợi em làm người giàu nhất, em cũng nói em chẳng có hứng thú gì với việc kiếm tiền, mà là tận hưởng cảm giác chinh phục thế giới.”
Tạ Vô Sí: “Cuộc đời vốn là như vậy.”
Thời Thư nhìn hắn một lúc lâu: “… Tạ Vô Sí, lời anh nói vẫn khó nghe như vậy à.”
Nhưng, Thời Thư nhướng mày, bất giác nở nụ cười: “Nhưng thấy anh kiên trì với bản thân, từ đầu đến cuối đều không thay đổi, em cũng rất vui.”
Nói xong, Thời Thư cúi xuống hôn một cái lên mặt hắn, vui vẻ ngồi trên ghế, ngón tay mân mê ống tay áo và dải lụa của hắn, cuộn lại thành một vòng, làm cho bộ thường phục của đế vương trang nghiêm trở nên hơi nhăn, rồi lại chỉnh lại cho nó ngay ngắn như cũ.
Tạ Vô Sí bị cậu quấy rầy, nhưng vẫn thản nhiên. Năm ngón tay hắn nắm lấy tay cậu, siết chặt: “Đợi ta một lát nữa, rồi cùng em về tẩm điện.”
Thời Thư lại hôn lên tai và cổ hắn: “Tạ Vô Sí, chứng nghiện t*nh d*c của anh đã khỏi chưa?”
Tạ Vô Sí vừa lật xem sách vừa nói: “Chưa khỏi, không khỏi được, bây giờ còn trẻ, tinh lực dồi dào, đêm đến thật sự làm khó em.”
Tai Thời Thư nóng lên: “Cả đời không khỏi được sao?”
Tạ Vô Sí: “Không khỏi được, ít nhất là cho đến khi tinh lực cạn kiệt.”
Thời Thư nghiến răng chịu đựng, chờ Tạ Vô Sí cuối cùng gấp quyển sổ vàng lại, đứng dậy cùng nhau về tẩm điện. Vừa vào phòng thay đồ, Thời Thư liền không nhịn được trèo lên lưng, ôm lấy Tạ Vô Sí làm quần áo hắn xộc xệch, để lộ hàm răng trắng cắn cắn cắn.
“Em cắn chết anh, em cắn cắn cắn…”
Tạ Vô Sí lùi lại một bước, dựa vào ghế ngồi xuống. Hắn ôm Thời Thư vào lòng, Thời Thư cắn hắn, hắn lại thản nhiên c** q**n áo của Thời Thư, rồi mặc cho cậu một bộ thường phục để nghỉ ngơi.
Lúc Thời Thư cắn hắn, hắn cũng thản nhiên c** q**n áo của mình. Hắn cởi thật, Thời Thư lại không dám cắn nữa, chỉ đợi hắn mặc xong quần áo, rồi lại lao vào, bị Tạ Vô Sí một tay bế ra khỏi phòng thay đồ.
Thời Thư lên long sàng, vẫn kéo áo Tạ Vô Sí: “Em cắn chết anh.”
Quả nhiên, Tạ Vô Sí không chớp mắt: “Anh đụ.chết em.”
“Á! Anh có giỏi thì thử xem!” Thời Thư suýt chút nữa nhảy dựng lên khỏi giường, nhưng đã bị Tạ Vô Sí kéo lăn vào trong chăn bông thêu rồng vàng.
_____
Ba tháng sau, một con đường nhỏ hoang vắng.
Tuyết phủ kín núi, ở cuối con đường kéo dài từ lăng mộ hoàng gia ở Lâm Giang phủ của triều Tân Chính đến Đông Đô. Lâm Giang phủ bị chiến tranh tàn phá, vẫn chưa hồi phục. Trên đường, các ngôi làng cách nhau mười dặm đều hoang tàn, không một bóng người. Chỉ có vài con quạ bay qua đầu.
Các ngôi làng hoang vắng đầy những bộ xương đen kịt, bị tuyết phủ lấp, một màu chết chóc. Một ông lão đã ngoài tám mươi ngồi trong sân, bên cạnh đặt một cái lò than, đang nấu ăn.
“Cộc cộc” Cửa đột nhiên bị gõ, ông lão nhìn ra cửa sân, thấy hai bóng người cao ráo, phi phàm. Một người cao hơn một chút, mặt lạnh lùng tuấn tú, có vẻ lạnh lùng như băng tuyết, áo tuyết thêu hoa văn tôn quý. Người còn lại gầy hơn một chút, lông mày cong cong, rất rạng rỡ và vui vẻ.
“Ông ơi, có thể cho cháu xin một ít nước nóng không ạ? Thời tiết này lạnh quá.” Người nói chính là Thời Thư.
Mùa đông đã đến, cuối năm đã gần kề. Việc đồng áng đã xong. Đỗ Tử Hàm được chôn cất trong lăng mộ hoàng gia ở Lâm Giang phủ, được phong vương với thân phận nghĩa huynh. Họ vừa quyết định vi hành, mang theo một vài thị vệ thân cận, chuẩn bị đi thăm cậu ấy.
Tuy nhiên, khi đến con đường núi phía trước, tuyết đã phong kín núi, xe ngựa không thể đi qua. Các hộ vệ đành phải dừng lại ở huyện thành mượn dụng cụ dọn tuyết. Thời Thư và Tạ Vô Sí đợi mãi buồn chán, nghe nói cảnh tuyết bên bờ sông của huyện này rất đẹp, nên hai người cùng nhau đi dạo.
Ông lão vội vàng đứng dậy: “Được được được, uống nước nóng à? Ông già này sẽ đun cho cháu một ấm.”
Thời Thư đi vào sân, đây là một cái sân rộng, nhưng chỉ có ông lão và một con chó đất nhỏ sống ở đó. Con chó nhỏ vừa thấy Lai Phúc liền sủa “gâu gâu” rồi sợ hãi co rúm lại.
Thời Thư lập tức hiểu ra, người trong làng này đều đã chết trong loạn lạc, chỉ còn lại ông lão này. Thời Thư nói: “Sao ông lại ngồi ngoài sân, có lạnh không ạ?”
Ông lão cười ha hả: “Lâu lắm rồi không thấy ai, muốn ngồi ở sân, thấy người thì nói chuyện thôi.”
Thời Thư và Tạ Vô Sí đứng trong sân. Dưới mái che, củi mới được chất đống, xếp gọn gàng. Các vết cắt của củi còn xanh, có vẻ mới được chặt không lâu.
Ông lão hốt tuyết vào ấm nước, cười nói: “Củi thì có thừa! Là người của quan phủ trong thành đến làng kiểm kê dân số, thấy ông già này mấy đứa con đều đi tòng quân rồi, giờ chỉ còn lại một bộ xương già nát. Họ đã chặt củi cho tôi, để tôi đốt lửa sưởi ấm qua mùa đông, không bị chết cóng!”
Thời Thư: “Vậy thì tốt.”
Ông lão vội vã muốn nói chuyện với ai đó: “Họ còn mang cả gạo đến cho tôi nữa, để trong nhà, tôi đã giấu kỹ rồi. Vị hoàng đế lớn và vị hoàng đế nhỏ đều là người tốt—”
Thời Thư chọc vào lửa trong lò: “Ông ơi, không cần giấu nữa, sau này sẽ không có cướp bóc vào làng cướp gạo của ông đâu.”
Gương mặt đầy nếp nhăn của ông lão nở một nụ cười, ông v**t v* đầu con chó nhỏ, cười hỏi: “Hai cháu từ đâu đến?”
Thời Thư: “Bọn cháu từ Đông Đô đến.”
“Tốt, tốt.”
Thời Thư trò chuyện với ông, đợi nước trong lò sôi, rồi đổ vào túi nước mang theo. Thời Thư cảm ơn ông, rồi cùng Tạ Vô Sí đi ra khỏi sân. Cách rất xa, ông lão trong ngôi làng hoang vắng vẫn đứng ở đầu làng, cô đơn nhìn ra con đường lớn.
Thời Thư cảm thán trong lòng. Túi nước nóng hổi, tuyết lạnh buốt: “Vạn vật hồi sinh, rồi từ từ sẽ tốt thôi.”
Tạ Vô Sí bước chậm rãi phía sau cậu: “Vết thương không thể bù đắp, chỉ có thời gian mới có thể chữa lành.”
Thời Thư trèo lên sườn núi, nghe thấy tiếng bước chân vội vã. Tân Tân và Tống Tư Nam đang chạy đến, gió lạnh buốt. Họ phàn nàn: “Ôi… Mới không để ý một lát, hai vị lại đi đâu rồi?”
Thời Thư giơ túi nước lên: “Em đi lấy nước.” Cậu ném một cái khác cho Tống Tư Nam, “Tư Nam, đỡ lấy!”
Tống Tư Nam nhận lấy, treo vào thắt lưng, tay xách dụng cụ xúc tuyết: “Cảm ơn điện hạ, chúng ta đã mượn được dụng cụ dọn tuyết. Mấy ngày nay tuyết rơi dày quá, phong kín núi. Huyện thành cũng đã phái người đến dọn tuyết, chắc phải mất một tiếng nữa.”
Đã có người lo liệu, Thời Thư cũng muốn giúp. Tống Tư Nam lặng lẽ đi sau lưng cậu: “Điện hạ, Lâm thái y đã dặn tôi, không được để người làm những việc nặng nhọc này.”
Thời Thư hét lên đầy vẻ tuyệt vọng: “Lâm thái y?! Ông ấy đã nói gì với ngươi?!”
Tống Tư Nam: “Sao người kích động vậy? Lâm thái y nói, người đang điều dưỡng cơ thể, không nên làm việc nặng, chỉ có vài câu như vậy thôi. Đừng có đi xúc tuyết, để bệ hạ thấy, người sẽ đày ta đi trồng trọt đấy.”
Thời Thư đành chịu: “Lão Lâm à lão Lâm, cả đời danh tiếng của ta, đợi ta thăm Tử Hàm về rồi sẽ tính sổ với ông—”
Thời Thư trở lại bên cạnh Tạ Vô Sí, nhàn nhã đứng đó: “Giờ chúng ta làm gì đây?”
Rừng núi màu vàng úa, bầu trời xanh sẫm phủ đầy những cành cây trơ trụi. Tạ Vô Sí nói: “Ta nghe nói gà rừng ở huyện thành này rất nổi tiếng, thịt chắc và ngon, tủy xương thơm, hầm canh hay nướng đều rất ngon.”
Thời Thư: “Mùa đông rồi làm gì có gà rừng, chúng ta đi săn à?”
Tạ Vô Sí: “Có thể. Đây là trong núi, mùa đông gà rừng không thường xuất hiện, nhưng có thể tìm tổ của chúng.”
“Vậy thì đi thôi!”
Thời Thư hăm hở xin Tân Tân một cây cung, đeo ống tên, rồi cùng Tạ Vô Sí một người trước người sau, đi vòng qua đường lớn, rẽ vào sườn núi hoang vắng đầy tuyết. Tân Tân không cản được, đành phải dẫn theo vài hộ vệ đi theo phía sau.
Đi sâu vào, rừng hoang tuyết trắng như bông, trong tuyết lạnh lẫn lộn những chiếc lá khô nát. Lai Phúc vẫy đuôi chạy trước, in những dấu chân hoa mai nhỏ; Thời Thư chạy sau Lai Phúc, cũng in những dấu chân nhỏ.
Thời Thư đuổi theo Lai Phúc, “Á á á” chạy một lúc, chốc lát Lai Phúc lại đuổi theo cậu chạy một lúc. Tạ Vô Sí mặc áo tuyết, thản nhiên bước chậm rãi phía sau, nhìn cảnh tượng vô cùng quen thuộc này, cầm chắc túi nước.
Cuối cùng, họ nhìn thấy một tổ gà rừng. Vừa bị động, gà lập tức vỗ cánh bay ra ngoài, nhưng đã bị một mũi tên c*m v** cổ, trong chốc lát đã không còn thở nữa.
Thời Thư chạy mướt mồ hôi, ngồi xổm như cây nấm trước mặt Tạ Vô Sí. Hơi thở trắng xóa phả ra từ môi, nhìn hắn dùng tuyết xử lý con gà rừng, rồi gác nó lên hai cành cây chuẩn bị nướng, lửa bùng lên.
Các hộ vệ bên cạnh và Tân Tân nhìn nhau. Tân Tân vừa chạy đến, thấy hai người đang nướng gà rừng dưới gốc cây.
Vẻ mặt Tạ Vô Sí bình tĩnh, Thời Thư vui vẻ đến mức hai mắt sáng rực: “Tạ Vô Sí, anh giỏi quá, anh còn biết nướng gà nữa.”
Tạ Vô Sí lật gà: “Những gì ta biết còn nhiều lắm, trên đường đi sẽ thử hết.”
Thời Thư: “Ừ ừ ừ!”
Tạ Vô Sí nướng gà, Thời Thư đưa tay sưởi ấm, ánh lửa làm ấm đôi bàn tay đỏ ửng.
Đợi gà chín, Thời Thư không ngồi yên, cậu đi dạo trên cánh đồng tuyết. Cậu thấy một cây hoa mai đỏ thẫm bên cạnh cây cầu gãy, liền bẻ một cành, hớn hở chạy về phía Tạ Vô Sí: “Em thấy có hoa, bẻ cho anh mấy bông này.”
Tạ Vô Sí: “Tặng hoa cho ta à?”
Thời Thư lại có chút ngại ngùng, đặt vào lòng hắn: “Anh còn muốn không? Em có thể trèo cây, trèo rất cao.”
Tạ Vô Sí đặt cành mai bên cạnh, nói: “Đủ rồi.”
Vừa nói xong, Tạ Vô Sí định nói câu tiếp theo “em ở lại đây với ta”, nhưng vừa ngẩng đầu lên, Thời Thư đã dẫn Lai Phúc chạy lộn xộn khắp cánh đồng tuyết, lăn lộn khắp nơi, lại không biết chạy đi đâu mất rồi.
Tạ Vô Sí cúi đầu lật gà nướng. Thời Thư thỉnh thoảng lại biến mất, thỉnh thoảng lại xuất hiện, mỗi lần trong tay đều cầm một đống thứ lộn xộn. Đồng thời cậu cũng mệt đến mồ hôi đầm đìa, th* d*c.
Tạ Vô Sí ngẩng đầu lên: “Em là chó săn à?”
Thời Thư: “Hả?”
Tạ Vô Sí: “Rửa tay sạch đi, sắp chín rồi.”
“À,” Thời Thư dùng tuyết mịn chà rửa tay sạch sẽ, ngồi bên cạnh Tạ Vô Sí, ăn những miếng thịt gà nướng được hắn dùng dao nhỏ cắt ra. Nhiệt độ nóng hổi, từng miếng thịt béo ngậy tươm mỡ đều được đưa vào miệng Thời Thư.
“Mùi vị thế nào?”
Thời Thư: “Chín rồi, tuy không cho muối, nhưng thịt gà này vốn đã có mùi thơm, em thích.”
Thời Thư ngồi trên đất chờ được đút, rất ít khi ăn như thế này, cảm thấy rất mới mẻ, nên khi Tạ Vô Sí đút cho cậu, cậu rất vui. Tạ Vô Sí cũng nếm thử, lọc hết thịt chỉ còn lại bộ xương. Lai Phúc đã sớm sục sôi, hắn đưa cho nó, nó ngậm gà rừng vội vàng dùng móng vuốt gặm.
Gió lạnh rít gào, Tạ Vô Sí dọn dẹp đống lộn xộn trên đất, dùng tuyết dập lửa: “Về thôi, đường núi đã được dọn sạch rồi, chúng ta phải đi thôi.”
Thời Thư đi theo sau hắn: “Thật là tốt, ngày tuyết rơi mà được ăn một con gà nướng. Đi theo anh sẽ không bị đói.”
Thời Thư chạy nhảy suốt, rất hiếu động, nhưng không ngờ bên đường có một hố tuyết. Cậu “Ái chà” một tiếng bị trẹo chân, vội vàng vươn tay nắm lấy ống tay áo của Tạ Vô Sí: “Tạ Vô Sí, cứu em! Sao ở đây lại có hố chứ!”
Tạ Vô Sí nắm tay phải của cậu, tay trái cầm cành mai đỏ mà cậu tặng: “Nắm chặt vào.”
Thời Thư nắm chặt tay hắn, không dám nhảy nhót lung tung nữa. Cậu cùng Tạ Vô Sí bước đi trên lớp tuyết dày đặc, đi qua cánh đồng hoang, dẫm lên cành cây khô, một mạch đi thẳng: “Tạ Vô Sí, những đoạn đường tiếp theo, chúng ta vẫn có thể chơi như thế này không?”
Tạ Vô Sí: “Có thể. Dọc đường các huyện thành, thôn làng có nhiều món ngon và đặc sản, cũng có cảnh đẹp núi tuyết. Đúng lúc mấy ngày này đi thăm Tử Hàm, chúng ta đi hết.”
Thời Thư: “Đi hết con đường này rồi, sau đó thì sao?”
Tuyết lạo xạo dưới chân, khắp nơi hoang vu tuyết trắng mênh mông, chỉ có hai bóng người mặc áo tuyết, dắt theo một con chó vàng, đang bước đi trong tuyết.
Tạ Vô Sí: “Đi con đường đến lăng mộ hoàng gia chán rồi, hai năm nữa, thiên hạ hồi phục, ta sẽ dẫn em vi hành.”
Bước chân của Tạ Vô Sí nhanh, hắn cố ý đi chậm lại để Thời Thư theo kịp. Thời Thư chạy lúp xúp hai bước, sánh vai cùng hắn: “Đi đâu cũng đi sao? Đi Tần thôn không?”
Tạ Vô Sí: “Cũng đi.”
Gió tuyết thổi mạnh, mắt Thời Thư bị gió thổi khô, tầm nhìn trở nên mơ hồ, không nhìn rõ đường. Nhưng khi cậu nhắm mắt lại, vẫn bước đi về phía trước, lòng bàn tay rất ấm áp.
Đợi Thời Thư mở mắt ra, từng bông tuyết bay lượn. Trong thoáng chốc, cậu thấy hắn và Tạ Vô Sí đã đi rất xa.
_____
[Tác giả]
Sau này sẽ còn phiên ngoại cổ đại, có thể sẽ viết thêm vài câu chuyện tình ngọt ngào hoặc cuộc sống hàng ngày trong cung!
Tiếp theo viết tuyến thế giới ảo hay thế giới hiện đại? Viết hiện đại trước nhé?
Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ
ฅ^••^ฅ Edit by meomeocute ฅ^••^ฅ
Chương 138: Phiên ngoại Cổ đại - Đồng đăng ngự sàng
Tiếp theo mạch truyện cổ đại sau khi nhảy xuống vách đá:
Dòng sông lạnh buốt, Thời Thư mất hết sức lực, ý thức dần trở nên mơ hồ, được một lực đạo nâng đỡ, đưa vào bờ.
Thời Thư kiệt sức, chỉ muốn chìm vào giấc ngủ. Cậu thấy Tân Tân và các hộ vệ vội vàng chạy đến, cõng cậu trên lưng. Thời Thư hỏi: “Tạ Vô Sí đâu? Ca ca ta đâu…?”
Tân Tân đáp: “Bệ hạ đang ở bên cạnh.”
“Vậy thì tốt…”
Nghe được câu đó, Thời Thư ngất đi. Trong đầu cậu liên tục vang vọng những lời đã nói từ nãy đến giờ: hệ thống, về nhà, hạt giống văn minh, thành tựu ẩn, và câu nói của Tạ Vô Sí: “Được em yêu là hạnh phúc của ta,”... Mọi thứ rối tung lên, tưởng chừng như đầu óc cậu sắp nổ tung.
Cơ thể Thời Thư lúc nóng lúc lạnh, ngũ tạng như bị thiêu đốt. Lửa và băng đồng thời hành hạ tứ chi bách hài. Đây không phải lần đầu tiên cậu bị ốm kể từ khi đến cổ đại, cậu từng bị đau răng, thỉnh thoảng thiếu máu, nhưng đây là lần đầu tiên đau đớn đến thế.
Trong cơn mơ màng, cậu nghe thấy tiếng nói hỗn loạn bên tai: “Tối qua điện hạ đánh nhau với Âm Côn ở thư viện Hạc Động, lập tức cưỡi ngựa về Đông Đô, không nghỉ ngơi một khắc, rồi lại rơi xuống sông…”
“Hiện tại mạch tượng phù phiếm tán loạn, tim thiếu máu, tinh thần kiệt quệ, cần phải tĩnh dưỡng thật tốt…”
Bàn tay Thời Thư bị nắm chặt, lòng bàn tay rất nóng.
Xe ngựa chạy êm, đưa Thời Thư về một nơi. Cậu được cõng lên, từng bước từng bước. Thời Thư hỏi: “Lai Phúc đâu?”
Tạ Vô Sí đáp: “Nó ở dưới chân em.”
“Gâu ~” Lai Phúc khẽ sủa.
“Ừm…” Thời Thư bị cơn buồn ngủ nặng nề kéo vào một thế giới khác. Cậu cảm thấy cơ thể đặt trên một chiếc giường mềm mại. Sau đó, quần áo trên người được c** s*ch, một chiếc khăn ấm từ từ lau sạch da thịt, tóc, rồi cậu được đặt vào trong chăn.
Thời Thư chưa bao giờ bị ốm nặng như vậy, toàn thân run rẩy vì lạnh, răng nghiến vào nhau ken két, mặt tái nhợt như tờ giấy. Tạ Vô Sí ngồi bên giường, bưng một bát thuốc trắng như tuyết đút cho cậu. Thời Thư gần như không thể nuốt, cậu nghiêng đầu, thuốc chảy ra khóe môi. Sau đó, đôi môi cậu bị tách ra nhẹ nhàng.
Một nụ hôn ấm áp đặt lên môi cậu, nhẹ nhàng mở hàm răng, từng chút một đưa canh dinh dưỡng vào miệng cậu. Cả người Thời Thư lạnh buốt, cậu đột nhiên cắn chặt răng.
Nụ hôn lùi lại, giữa kẽ răng có một chút mùi máu tanh. Tạ Vô Sí cúi mắt, rồi lại nhéo cằm cậu, động tác nhẹ nhàng đút cơm.
Bốn phía im lặng. Toàn thân Thời Thư lạnh lẽo, chỉ cảm thấy từng hình ảnh trước mắt như thoáng qua, liên tục hiện lên trong đầu. Hệ thống… hạt giống văn minh… hồ trên cao nguyên… Ngưu Giác Dịch… Giữa sự hỗn loạn, Thời Thư chỉ nghĩ đến một cái tên: “Tạ, Tạ Vô Sí…”
Như đang tìm kiếm.
Tạ Vô Sí đáp: “Ta đây, sao vậy?”
Trước mắt Thời Thư hiện ra cảnh trong mơ, giọng nói khàn khàn: “Mặt trời… hoàng hôn trên bãi biển ở Tần thôn, em vẫn thường xem…”
Tạ Vô Sí dừng muỗng: “Tần thôn, làng chài ven biển đó? Nơi đi với Tử Hàm sao.”
Thời Thư: “Ừm… em, em từng nghĩ đó là, tận cùng của thế giới.”
Khóe mắt Thời Thư ướt át, hơi nước lan tỏa.
“Chính nghĩa… vẫn chưa tìm thấy…”
Nhưng… ở tận cùng của thế giới, cậu vẫn nhớ Tạ Vô Sí.
“Em nhớ anh…” Khi cơ thể yếu ớt, người ta thường gặp ác mộng. Ác mộng duy nhất của Thời Thư lại là khoảng thời gian rời xa Tạ Vô Sí. Lông mày cậu khẽ co giật, Thời Thư thút thít nói: “Anh ở đâu? Chúng ta còn có thể gặp lại nhau không…?”
Tạ Vô Sí vô cùng phức tạp, chỉ nói: “Ta ở bên cạnh em.”
“Anh đừng đi.”
“Không đi, ta ở bên em, kiếp này kiếp sau, không đi đâu cả.”
Thời Thư nhận được câu trả lời vừa ý, cậu im lặng, không nói nữa.
Cậu chìm vào giấc ngủ mê man trong cơn sốt cao, vô cùng tĩnh lặng.
Ngoài cửa, hàng lớp áo bào đứng đó, cung kính nghiêm trang, tay bưng các mâm sơn son, chờ Tạ Vô Sí xem các bản tấu xin hàng của quan lại quý tộc trong kinh thành. Gương mặt họ đầy vẻ cung kính và nghiêm nghị.
“Bệ hạ, có việc cần tấu…”
Đông Đô đã nằm trong tay hắn, hoàng đế nhường ngôi. Các cựu thần, có người tuẫn quốc, có người thể hiện thái độ tốt với Tạ Vô Sí. Hiện tại chính là lúc phân chia lại quyền lợi. Sự giàu sang của các gia tộc trong thành đều phụ thuộc vào một ý niệm của Tạ Vô Sí.
Trong phòng yên tĩnh, Thời Thư đã ngủ. Tạ Vô Sí phất tay, một người câm lặng lẽ vào phòng, đặt các bản tấu lên bàn.
Người câm chỉ tay vào cổ, Tạ Vô Sí quấn băng gạc trên cổ, máu đã ngừng chảy. Hắn ra lệnh: “Đi.”
Căn phòng trở lại yên tĩnh. Tạ Vô Sí cởi giày lên giường, ngồi bên cạnh Thời Thư, một tay nhẹ nhàng v**t v* người bạn trai đang sốt, tay còn lại dựa vào giường lật xem danh sách.
Sau khi chìm vào giấc ngủ, Thời Thư vẫn chưa tỉnh lại, cậu cần ngủ để phục hồi sức lực đã cạn kiệt. Một đêm không ngủ, Tạ Vô Sí xem danh sách phê duyệt: “Con cháu tông thất nhà Sở, tịch thu tất cả kho tàng. Những người đức cao vọng trọng sẽ xem xét sau.” Hắn nhận danh sách, dẫn quân, từng nhà từng nhà đi tịch thu tài sản.
Sau khi phê duyệt xong danh sách, Tạ Vô Sí cũng nằm nghiêng xuống ngủ. Gió thu lạnh, Tạ Vô Sí khẽ v**t v* khuôn mặt Thời Thư. Cậu rất sợ ma quỷ, mỗi lần đi công tác cùng hắn đều phải ngủ chung; ngủ trên cùng một chiếc giường thì phải nằm phía trong.
Đêm qua, hắn đã từ huyện Trường Dương phi ngựa chạy một mạch về đây.
Ánh mắt Tạ Vô Sí lóe lên một tia sáng, hắn vươn tay ôm cậu vào lòng. Mặt Thời Thư vùi vào cổ hắn, hai chân vẫn co quắp, như một tư thế tự bảo vệ, cho đến khi được ôm chặt. Quen với vòng ôm của Tạ Vô Sí, hơi thở của cậu trở nên rất nhẹ nhàng.
Tạ Vô Sí mệt mỏi, nhắm mắt lại. Thời gian trôi qua, cây cao gió buồn, lá rụng xào xạc. Trong phòng lại càng thêm ấm áp. Thời Thư như dựa vào một lò sưởi, toàn thân nóng bừng, cổ họng khô khát. Cho đến khi cậu cuối cùng mở mắt ra, cổ họng nóng như lửa đốt, đang định ngồi dậy.
Thời Thư nhìn thấy Tạ Vô Sí mặc một bộ quần áo trơn, tay cầm chiếc ấm nước có vết cháy, bàn bát tiên kê sát tường, căn phòng nhỏ nhưng gọn gàng… cậu không khỏi hỏi: “Đây là đâu?”
“Uống nước không?” Tạ Vô Sí quay lại. “Tương Nam tự. Các phi tần hoàng tử trong hoàng cung vẫn chưa được dời đi hết, quân Khống Hạc tạm thời đóng ở chùa. Chúng ta về đây ở tạm.”
Thời Thư: “Phòng thiền của anh?”
Tạ Vô Sí: “Đúng vậy, là phòng thiền mà em đã tìm ta, đêm đó em chạy ba mươi dặm trong mưa đến chỗ ta. Nơi mọi chuyện bắt đầu.”
Thời Thư uống cạn nước, ngẩng đầu thấy băng gạc trắng trên cổ Tạ Vô Sí, mơ hồ có mùi thuốc và vết đỏ. Ký ức ùa về, Thời Thư sợ hãi: “Lần sau đừng như vậy nữa, Tạ Vô Sí. Nhìn thấy anh cầm dao cứa vào cổ mình, em biết anh muốn em về nhà, nhưng anh lại tự làm mình máu me đầm đìa ngay trước mặt em… Cảnh tượng đó cả đời này em cũng không quên được. Tạ Vô Sí, anh—”
Giọng Thời Thư yếu ớt nhưng kiên định: “Em không muốn người khác đơn phương tốt với em.”
Tạ Vô Sí im lặng, ngón tay nắm chặt quai ấm.
Giọng nói rất khàn: “Ừm, sau này em dạy ta nhiều hơn nhé.”
Thời Thư đói bụng cồn cào, luống cuống uống nửa bát cháo nóng, hồi phục lại một chút tinh thần, nhưng vẫn rất buồn ngủ. Cậu lại nằm xuống chăn, mái tóc đen dính sát vào vành tai trắng nõn: “Em muốn ngủ thêm một lát.”
Tạ Vô Sí: “Ngủ đi, mọi việc đã xử lý xong hết rồi. Bây giờ em muốn làm gì cũng được, ngủ bù cho thật ngon.”
“Anh cũng ngủ với em,” Thời Thư nằm xuống nhìn xung quanh, như thể trở về quá khứ, “Phòng này và chăn này, hồi đó em ngủ rất thoải mái, tốt hơn nhiều so với ở trang viên nhà Chu. Ở đó không quen ai cả, đêm rất lạnh, cô đơn. Cũng tốt hơn là lang thang, ngủ ở nghĩa địa hoang và bãi tha ma.”
Tạ Vô Sí: “So với Lưu Thủy am thì sao?”
Thời Thư: “Đều tốt, Lưu Thủy am âm u có ma, nhưng ngủ chung giường với anh thì rất thoải mái.”
Thời Thư kéo một góc chăn, thấy Tạ Vô Sí cởi áo choàng khoác trên vai, rồi vén chăn. Ký ức dường như lặp đi lặp lại vô số lần, Thời Thư chớp mắt nhìn hắn.
Cho đến khi Tạ Vô Sí nhẹ nhàng nằm bên cạnh, chỉnh lại tóc, vươn tay ôm Thời Thư vào lòng. Nhiệt độ cơ thể Thời Thư lập tức tăng lên, chân gác lên chân Tạ Vô Sí, ôm chặt lấy nhau.
“Ấm quá.” Khi được hắn ôm vào lòng, dường như mọi đau đớn đều bị đẩy ra ngoài. Nhà là bến đỗ bình yên, còn Tạ Vô Sí là người che mưa chắn gió cho cậu.
“Ấm là được rồi, ngủ một giấc thật ngon đi. Không còn chiến tranh, cũng không cần phải giục em chăm sóc bệnh nhân nữa.”
Vô vàn ký ức lắng đọng, vết thương trên người Thời Thư vẫn âm ỉ đau. Cậu chìm vào giấc ngủ sâu.
Sự thay đổi quyền lực phải được gột rửa bằng máu.
Tạ Vô Sí đã lên ngôi, tiếp theo là thanh trừng các thế lực cựu thần tiền triều.
Thời Thư vẫn ở Tự Tương tự dưỡng thương. Cả thành giới nghiêm. Cậu ốm yếu ra khỏi cửa, muốn xem lại sự phồn hoa của chợ Tự Tương ngày xưa. Tiếng cười nói vui vẻ, các quán trà, những gánh hàng thịt gà vịt dưới mái hiên xếp chồng lên nhau. Nhưng nghe nói, chợ đã đóng cửa, vắng tanh, không có lệnh của tân đế thì không ai được phép mở cửa.
Trong thành bị phong tỏa, chỉ có quân đội được đi lại. Hàng loạt quan lại, quý tộc tiền triều, mặc áo tù trắng, tay đeo cùm, dắt díu cả nhà bị đày ra biên cương.
Tạ Vô Sí ra lệnh, nhưng mỗi ngày hắn vẫn ở trong Tự Tương tự, đóng cửa không tiếp khách, chờ đến lễ tế thiên để vào hoàng cung. Chính sự do hắn quyết, còn việc giết chóc, đốt phá thì giao cho các võ tướng dưới trướng. Hắn rảnh rỗi.
“Kẽo kẹt kẽo kẹt—” Xe ngựa đi trên đường, điểm đến chính là hoàng cung. Trên đường, thỉnh thoảng lại có quân tình khẩn cấp được báo cáo.
“Bệ hạ, chiếu thư nhường ngôi đã được phát đi khắp cả nước. Đội quân trấn thủ Tây Lương phủ đã tổ chức một đội quân, cùng bộ lạc Tháp Mãn bỏ trốn, tự xưng là vương, dọc đường cướp bóc dân chúng, giết chóc đẫm máu. Họ đang mang theo khói bụi xông về phía Đông Đô.”
Tạ Vô Sí lạnh nhạt nói: “Thời loạn, quần hùng tranh bá. Ngoài hắn ra, còn bao nhiêu người không phục?”
“Tây Lương phủ khởi binh, Quảng Nam phủ cũng khởi binh. Một thị trấn nhỏ ở Tuần Dương cũng nổi loạn. Những đội quân khởi nghĩa này, dọc đường cướp bóc dân chúng, làm việc ác không chuyện gì không làm.”
Tạ Vô Sí lạnh lùng nói: “Tốt, ta đang nghĩ, ranh giới của Tân Chính vẫn chưa rõ ràng, bia đá của Lặc Vũ tướng đã mờ, đã họ đã không phục đến mức làm tổn hại dân chúng, vậy thì hãy để Miêu Nguyên Lương dẫn quân Lang Tập, trấn thủ Tây Bắc.”
“Vâng!”
“Hề Tín dẫn quân dẹp loạn, trấn thủ Tây Nam.
Bình Dật Xuân kiểm soát Trung Bắc, giữ vững mấy cửa ải này, để thiên hạ được yên bình.”
“Vâng!”
Tân đế lên ngôi, họ không phục, vậy thì phải đánh cho phục.
Thời Thư vẫn chưa hồi phục hẳn, cả người ốm yếu. Người này vừa đi, lại có người khác đến báo cáo.
Quan Lễ bộ: “Bệ hạ, đây là danh sách thăng quan tiến chức, phong công liệt hầu của triều Tân Chính. Xin bệ hạ xem xét.”
Công lao phò tá, võ tướng được phong hầu, văn thần được phong công. Một trang khác được mở ra, phong cho người em trai duy nhất của tân đế.
“Theo tiền lệ của tiền triều, điện hạ Hoàng thái đệ nên được ban một phủ đệ khác, hai vương không được gặp nhau,” quan Lễ bộ nói, “Hạ quan đã liệt kê các phủ đệ giàu sang ở Đông Đô dưới đây, xin bệ hạ quyết định, nên để điện hạ Hoàng thái đệ ở phủ đệ nào là tốt nhất?”
Thời Thư nghe thấy, một loạt quy củ. Quy tắc trong hoàng cung rất nghiêm ngặt. Cho dù có võ lực mạnh mẽ, nhưng cũng phải bị lễ nghi của văn thần kiềm chế. Nếu theo quy tắc của các văn thần này, cậu quả thực không thể ở trong hoàng cung, phải chuyển đến phủ đệ riêng.
Tạ Vô Sí lên tiếng: “Không cần ra khỏi cung, ta chỉ có một người em trai này, từ nhỏ đã được chăm sóc cẩn thận, cứ để cậu ấy sống cùng ta trong cung.”
Quan Lễ bộ: “Nếu ở trong hoàng cung, có thể để điện hạ ở Nam cung không?”
“Sắp xếp lại điện Tử Vi, Hoàng thái đệ sẽ ở cùng ta trong tẩm cung, lập tức đi làm.”
Điện Tử Vi, tẩm cung của hoàng đế. Quan Lễ bộ chưa từng nghe nói, cung điện của đế vương lại có hai hoàng tử cùng ở hai bên! Nhưng làm sao dám phản bác, ông ta vội vàng gật đầu xuống chuẩn bị văn thư: “Vâng!”
Thời Thư đảo mắt, không nhịn được nói: “Làm gì có ai 18 tuổi lại được đầu thai lần hai đâu chứ.”
Tạ Vô Sí: “Không được à? Em có vẻ tự ti quá rồi đấy.”
“………………”
Thời Thư: “Không phải.”
Ngươi còn biết cả "tự ti" nữa sao?
Ai có thể như ngươi, cả ngày: Ta là hoàng đế!
Có thể nằm không mà thành em trai của hoàng đế, quả thực có chút ngoài dự liệu. Thời Thư lại nằm xuống ghế, cười một tiếng: “Được thôi, quyền lực của đàn ông, vinh dự của bạn trai.”
Vào hoàng cung, bên ngoài cổng cung phòng bị nghiêm ngặt. Tạ Vô Sí đi thay quần áo, Thời Thư cũng phải thay một bộ quần áo nặng nề. Mọi người đi lại vội vã, quả không hổ là những người từng trải trong cung, lập tức làm cho bầu không khí trở nên trang trọng và nghiêm nghị.
Gió thu, đài cao, tế tự. Hàng vạn quan viên mặc áo bào chỉnh tề, trong cái lạnh buốt nghiêm trang nhìn về một bóng người với sắc phục lạnh lùng, lẫm liệt trên đài tế. Lễ đăng cơ chính thức bắt đầu.
Cổn miện, mười hai lưu, mười hai chương, đôi giày không dính bụi trần bước trên bậc thềm bạch ngọc. Khi lên đến đỉnh cao nhất, dưới gầm trời không ai không quỳ xuống lạy, không dám nhìn thẳng, không dám bàn tán.
Nhìn từ xa, Tạ Vô Sí dừng bước.
Sở Duy vai trĩu xuống, hai mắt vô thần, tiều tụy. Đằng sau hắn là hàng ngàn văn võ bá quan Đại Cảnh cũ quỳ rạp xuống đất, tay bưng một cuốn án, trên án đặt ngọc tỷ truyền quốc, chiếu thư nhường ngôi. Một vị vua của một nước, giờ đây quỳ sụp dưới đất.
“Xin, bệ hạ, nhận nhường ngôi—”
Giọng khàn khàn, báo hiệu quốc diệt.
“Xin bệ hạ, nhận nhường ngôi!—”
Gió thu tĩnh lặng, đôi mắt Tạ Vô Sí bị mười hai lưu che lấp, một bóng mờ nhẹ nhàng đổ xuống, phản chiếu trên hàng lông mày hơi lạnh. Hắn vươn tay, chạm vào ngọc tỷ truyền quốc trên mâm. Hắn nhìn chằm chằm vào chiếc ngọc tỷ này, trong mắt tầng tầng lớp lớp mây mù, từng hình ảnh lướt qua.
Là đêm luân đài tuyết rơi, thiết mã kim qua; cũng là đao quang kiếm ảnh, nhìn đỏ hóa xanh; xương trắng chất thành dưới chân tường thành, tử khí đông lai bao quanh Kim Loan điện… Từng cánh hoa bay, từng vết máu, ngàn quân vạn mã đồng thanh chấn động.
Từ ngôi miếu hoang phế mất biển, đi một mạch đến vị trí của cửu đỉnh.
Tạ Vô Sí vươn tay, nắm chặt ngọc tỷ trong lòng bàn tay.
“Thụ mệnh vu thiên, ký thọ vĩnh xương.”
Từng chữ, từng chữ được hắn đọc ra.
Áo bào được gió thổi bay, từ hôm nay, báo hiệu quyền sinh sát, quyền lực tối cao nhất thiên hạ, thuộc về tay Tạ Vô Sí, người đang nắm chặt ngọc tỷ truyền quốc.
Bên cạnh, tiếng trống vang trời, tiếng hô của vô số thần tử vang vọng giữa trời đất âm u: “Cung nghênh tân đế đăng cơ! Thay đổi niên hiệu, bắt đầu kỷ nguyên mới!”
“Cung nghênh tân đế đăng cơ!”
“Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
“—”
“Đùng đùng đùng!” Tiếng nhã nhạc vang lên, chấn động trời đất.
Thời Thư đứng không xa bên bậc thang, thấy Tạ Vô Sí nhận chiếu thư, trang nghiêm thông cáo cho dân chúng. Khóe môi cậu bất giác nở một nụ cười. Sau khi hoàn thành các nghi thức thụ phong, cậu xoay người hòa vào đám quan viên, rời khỏi tiếng reo hò vang trời đằng sau.
Cơ thể Thời Thư vẫn chưa hồi phục, lại bị gió lạnh thổi vào càng thêm trầm trọng, cậu rời đi sớm. Từng cây cột gỗ điêu khắc rồng sơn đỏ, vô số hành lang, sân viện, mái cong, đình đài. Thời Thư sải bước về phía điện Tử Vi, chuẩn bị làm quen với hoàng cung rộng lớn này, không vội vàng.
Đi dạo lung tung, dần dần không biết rẽ vào đâu.
Từ xa, cậu thấy mấy cung nữ, khoảng mười bốn mười lăm tuổi, đứng bên một giếng nước nhìn xuống, ném một viên đá vào, rồi giật mình lùi lại một bước.
Cô ta phàn nàn: “Bên trong chẳng có gì cả.”
“Tôi không lừa cô đâu, ba ngày trước vừa thấy vớt một cái xác từ giếng lên, là một vị quý phi đấy. Bà ta không chịu rời khỏi hoàng cung, bị người của tân đế tát một cái đẩy xuống nước chết đuối.”
“Nhưng nước này trông trong veo, không giống như đã có người chết đuối.”
“Đương nhiên là thật. Trong hoàng cung này người bị giết nhiều lắm. Chúng ta được ma ma đưa vào dạy dỗ, đêm không được mở cửa, cũng không được nghe lén. Nghe nói quân Khống Hạc đang từng điện từng điện giết người… Sáng sớm, chúng tôi dậy, thấy thái giám xách nước rửa máu trên gạch.”
Cô cung nữ nhỏ này ngắt một chiếc lá, hỏi: “Cô cũng mới vào sao?”
“Tôi mới vào. Các cung nữ cũ đều bị đưa đi hết rồi. Hoàng cung dán cáo thị, tuyển cung nữ thái giám. Gia đình tôi chạy loạn, phải đi ăn xin ở Đông Đô, nên đã đưa tôi vào đây.”
Thời Thư đứng dưới mái hiên, thấy mấy cô cung nữ nhỏ nói chuyện với nhau, rồi lại đến giếng múc nước: “Không phải cô nói, chiếc vòng vàng của bà ta rơi xuống giếng sao? Lỡ vớt được thật thì sao?”
“Cung điện âm u này, nếu vớt được thật, đêm quý phi sẽ từ trong giếng bò ra ngủ với cô đấy.”
“Đừng dọa người nữa!”
“…”
Họ cười khúc khích nói chuyện, chú ý đến người lạ, vội vàng đứng thành một hàng. Thời Thư vốn không có ý định quấy rầy người khác, cậu phất tay ra hiệu không có ác ý, vội vàng chạy trốn khỏi hiện trường.
“Vạn sự khởi đầu nan, hoàng cung bị tắm máu, thái giám cung nữ đều là người mới à…”
Thời Thư lẩm bẩm trong lòng, một mạch quay về đại điện.
Trong cung toàn là người lạ. Tạm thời mọi thứ đều đơn giản, trong đình đài lầu gác thường không thấy người. Chỉ có khu Ngự thư phòng là rất đông người, đi lại vội vã, bưng từng đạo thánh chỉ ra ngoài. Khi Thời Thư bước vào cửa, thấy Tạ Vô Sí mặc một bộ áo bào tay hẹp, đang ngồi trên ghế nói chuyện với quan viên.
Quan Hộ bộ nói: “Bệ hạ, bây giờ chiến tranh vừa qua, là lúc cùng dân chúng bắt đầu lại, nghỉ ngơi lấy sức. Hạ quan đang kiểm kê lương thực trong kho tàng, để cứu trợ bách tính.”
Tạ Vô Sí đang xem tấu chương: “Trận chiến này kết thúc, nhiều nơi dân cư chỉ còn một phần trăm, thành trì cũng ở trong trạng thái hoang phế. Phái quan viên đến các thành, tập hợp dân chúng lại, trong mười ngày kiểm kê danh sách dân chúng sống sót, rồi nộp lên cung.”
Quan Hộ bộ nói: “Vâng, bệ hạ, Phủ Thái Âm dân cư thưa thớt, có thể dời dân từ phủ Thiệu Hưng đến đó, khôi phục canh tác, như vậy như vậy…”
Thời Thư nghe thấy, hiểu rằng họ đang giải quyết đống đổ nát sau chiến tranh. Mặc dù chiến tranh đã kết thúc, nhưng số người chết vì tàn dư chiến tranh, hoặc đói khát, hoặc dịch bệnh vẫn không thể xem thường. Không cần nói, năng lượng tiếp theo đều phải dành cho việc giúp dân chúng xây dựng lại quê hương.
Thời Thư vào vào buổi chiều, cậu đi đến chiếc ghế bên cạnh hắn ngồi xuống, rót một cốc nước.
Đợi quan viên Hộ bộ rời đi, Thời Thư quan sát từng cử chỉ của Tạ Vô Sí. Hắn cầm bút vẽ viết trên giấy, bên cạnh là chồng sách chất cao.
Tạ Vô Sí nhéo giữa hai lông mày: “Có thể nói không?”
Thời Thư: “Nói gì?”
Tạ Vô Sí: “Làm hoàng đế khai quốc đã chứng minh năng lực của ta, ta thiếu hứng thú với việc làm minh quân.”
Thời Thư im lặng một chút, nói: “Đợi em sau này làm hoàng đế, em cũng sẽ nói em chẳng có hứng thú gì với việc làm hoàng đế. Đợi em làm người giàu nhất, em cũng nói em chẳng có hứng thú gì với việc kiếm tiền, mà là tận hưởng cảm giác chinh phục thế giới.”
Tạ Vô Sí: “Cuộc đời vốn là như vậy.”
Thời Thư nhìn hắn một lúc lâu: “… Tạ Vô Sí, lời anh nói vẫn khó nghe như vậy à.”
Nhưng, Thời Thư nhướng mày, bất giác nở nụ cười: “Nhưng thấy anh kiên trì với bản thân, từ đầu đến cuối đều không thay đổi, em cũng rất vui.”
Nói xong, Thời Thư cúi xuống hôn một cái lên mặt hắn, vui vẻ ngồi trên ghế, ngón tay mân mê ống tay áo và dải lụa của hắn, cuộn lại thành một vòng, làm cho bộ thường phục của đế vương trang nghiêm trở nên hơi nhăn, rồi lại chỉnh lại cho nó ngay ngắn như cũ.
Tạ Vô Sí bị cậu quấy rầy, nhưng vẫn thản nhiên. Năm ngón tay hắn nắm lấy tay cậu, siết chặt: “Đợi ta một lát nữa, rồi cùng em về tẩm điện.”
Thời Thư lại hôn lên tai và cổ hắn: “Tạ Vô Sí, chứng nghiện t*nh d*c của anh đã khỏi chưa?”
Tạ Vô Sí vừa lật xem sách vừa nói: “Chưa khỏi, không khỏi được, bây giờ còn trẻ, tinh lực dồi dào, đêm đến thật sự làm khó em.”
Tai Thời Thư nóng lên: “Cả đời không khỏi được sao?”
Tạ Vô Sí: “Không khỏi được, ít nhất là cho đến khi tinh lực cạn kiệt.”
Thời Thư nghiến răng chịu đựng, chờ Tạ Vô Sí cuối cùng gấp quyển sổ vàng lại, đứng dậy cùng nhau về tẩm điện. Vừa vào phòng thay đồ, Thời Thư liền không nhịn được trèo lên lưng, ôm lấy Tạ Vô Sí làm quần áo hắn xộc xệch, để lộ hàm răng trắng cắn cắn cắn.
“Em cắn chết anh, em cắn cắn cắn…”
Tạ Vô Sí lùi lại một bước, dựa vào ghế ngồi xuống. Hắn ôm Thời Thư vào lòng, Thời Thư cắn hắn, hắn lại thản nhiên c** q**n áo của Thời Thư, rồi mặc cho cậu một bộ thường phục để nghỉ ngơi.
Lúc Thời Thư cắn hắn, hắn cũng thản nhiên c** q**n áo của mình. Hắn cởi thật, Thời Thư lại không dám cắn nữa, chỉ đợi hắn mặc xong quần áo, rồi lại lao vào, bị Tạ Vô Sí một tay bế ra khỏi phòng thay đồ.
Thời Thư lên long sàng, vẫn kéo áo Tạ Vô Sí: “Em cắn chết anh.”
Quả nhiên, Tạ Vô Sí không chớp mắt: “Anh đụ.chết em.”
“Á! Anh có giỏi thì thử xem!” Thời Thư suýt chút nữa nhảy dựng lên khỏi giường, nhưng đã bị Tạ Vô Sí kéo lăn vào trong chăn bông thêu rồng vàng.
_____
Ba tháng sau, một con đường nhỏ hoang vắng.
Tuyết phủ kín núi, ở cuối con đường kéo dài từ lăng mộ hoàng gia ở Lâm Giang phủ của triều Tân Chính đến Đông Đô. Lâm Giang phủ bị chiến tranh tàn phá, vẫn chưa hồi phục. Trên đường, các ngôi làng cách nhau mười dặm đều hoang tàn, không một bóng người. Chỉ có vài con quạ bay qua đầu.
Các ngôi làng hoang vắng đầy những bộ xương đen kịt, bị tuyết phủ lấp, một màu chết chóc. Một ông lão đã ngoài tám mươi ngồi trong sân, bên cạnh đặt một cái lò than, đang nấu ăn.
“Cộc cộc” Cửa đột nhiên bị gõ, ông lão nhìn ra cửa sân, thấy hai bóng người cao ráo, phi phàm. Một người cao hơn một chút, mặt lạnh lùng tuấn tú, có vẻ lạnh lùng như băng tuyết, áo tuyết thêu hoa văn tôn quý. Người còn lại gầy hơn một chút, lông mày cong cong, rất rạng rỡ và vui vẻ.
“Ông ơi, có thể cho cháu xin một ít nước nóng không ạ? Thời tiết này lạnh quá.” Người nói chính là Thời Thư.
Mùa đông đã đến, cuối năm đã gần kề. Việc đồng áng đã xong. Đỗ Tử Hàm được chôn cất trong lăng mộ hoàng gia ở Lâm Giang phủ, được phong vương với thân phận nghĩa huynh. Họ vừa quyết định vi hành, mang theo một vài thị vệ thân cận, chuẩn bị đi thăm cậu ấy.
Tuy nhiên, khi đến con đường núi phía trước, tuyết đã phong kín núi, xe ngựa không thể đi qua. Các hộ vệ đành phải dừng lại ở huyện thành mượn dụng cụ dọn tuyết. Thời Thư và Tạ Vô Sí đợi mãi buồn chán, nghe nói cảnh tuyết bên bờ sông của huyện này rất đẹp, nên hai người cùng nhau đi dạo.
Ông lão vội vàng đứng dậy: “Được được được, uống nước nóng à? Ông già này sẽ đun cho cháu một ấm.”
Thời Thư đi vào sân, đây là một cái sân rộng, nhưng chỉ có ông lão và một con chó đất nhỏ sống ở đó. Con chó nhỏ vừa thấy Lai Phúc liền sủa “gâu gâu” rồi sợ hãi co rúm lại.
Thời Thư lập tức hiểu ra, người trong làng này đều đã chết trong loạn lạc, chỉ còn lại ông lão này. Thời Thư nói: “Sao ông lại ngồi ngoài sân, có lạnh không ạ?”
Ông lão cười ha hả: “Lâu lắm rồi không thấy ai, muốn ngồi ở sân, thấy người thì nói chuyện thôi.”
Thời Thư và Tạ Vô Sí đứng trong sân. Dưới mái che, củi mới được chất đống, xếp gọn gàng. Các vết cắt của củi còn xanh, có vẻ mới được chặt không lâu.
Ông lão hốt tuyết vào ấm nước, cười nói: “Củi thì có thừa! Là người của quan phủ trong thành đến làng kiểm kê dân số, thấy ông già này mấy đứa con đều đi tòng quân rồi, giờ chỉ còn lại một bộ xương già nát. Họ đã chặt củi cho tôi, để tôi đốt lửa sưởi ấm qua mùa đông, không bị chết cóng!”
Thời Thư: “Vậy thì tốt.”
Ông lão vội vã muốn nói chuyện với ai đó: “Họ còn mang cả gạo đến cho tôi nữa, để trong nhà, tôi đã giấu kỹ rồi. Vị hoàng đế lớn và vị hoàng đế nhỏ đều là người tốt—”
Thời Thư chọc vào lửa trong lò: “Ông ơi, không cần giấu nữa, sau này sẽ không có cướp bóc vào làng cướp gạo của ông đâu.”
Gương mặt đầy nếp nhăn của ông lão nở một nụ cười, ông v**t v* đầu con chó nhỏ, cười hỏi: “Hai cháu từ đâu đến?”
Thời Thư: “Bọn cháu từ Đông Đô đến.”
“Tốt, tốt.”
Thời Thư trò chuyện với ông, đợi nước trong lò sôi, rồi đổ vào túi nước mang theo. Thời Thư cảm ơn ông, rồi cùng Tạ Vô Sí đi ra khỏi sân. Cách rất xa, ông lão trong ngôi làng hoang vắng vẫn đứng ở đầu làng, cô đơn nhìn ra con đường lớn.
Thời Thư cảm thán trong lòng. Túi nước nóng hổi, tuyết lạnh buốt: “Vạn vật hồi sinh, rồi từ từ sẽ tốt thôi.”
Tạ Vô Sí bước chậm rãi phía sau cậu: “Vết thương không thể bù đắp, chỉ có thời gian mới có thể chữa lành.”
Thời Thư trèo lên sườn núi, nghe thấy tiếng bước chân vội vã. Tân Tân và Tống Tư Nam đang chạy đến, gió lạnh buốt. Họ phàn nàn: “Ôi… Mới không để ý một lát, hai vị lại đi đâu rồi?”
Thời Thư giơ túi nước lên: “Em đi lấy nước.” Cậu ném một cái khác cho Tống Tư Nam, “Tư Nam, đỡ lấy!”
Tống Tư Nam nhận lấy, treo vào thắt lưng, tay xách dụng cụ xúc tuyết: “Cảm ơn điện hạ, chúng ta đã mượn được dụng cụ dọn tuyết. Mấy ngày nay tuyết rơi dày quá, phong kín núi. Huyện thành cũng đã phái người đến dọn tuyết, chắc phải mất một tiếng nữa.”
Đã có người lo liệu, Thời Thư cũng muốn giúp. Tống Tư Nam lặng lẽ đi sau lưng cậu: “Điện hạ, Lâm thái y đã dặn tôi, không được để người làm những việc nặng nhọc này.”
Thời Thư hét lên đầy vẻ tuyệt vọng: “Lâm thái y?! Ông ấy đã nói gì với ngươi?!”
Tống Tư Nam: “Sao người kích động vậy? Lâm thái y nói, người đang điều dưỡng cơ thể, không nên làm việc nặng, chỉ có vài câu như vậy thôi. Đừng có đi xúc tuyết, để bệ hạ thấy, người sẽ đày ta đi trồng trọt đấy.”
Thời Thư đành chịu: “Lão Lâm à lão Lâm, cả đời danh tiếng của ta, đợi ta thăm Tử Hàm về rồi sẽ tính sổ với ông—”
Thời Thư trở lại bên cạnh Tạ Vô Sí, nhàn nhã đứng đó: “Giờ chúng ta làm gì đây?”
Rừng núi màu vàng úa, bầu trời xanh sẫm phủ đầy những cành cây trơ trụi. Tạ Vô Sí nói: “Ta nghe nói gà rừng ở huyện thành này rất nổi tiếng, thịt chắc và ngon, tủy xương thơm, hầm canh hay nướng đều rất ngon.”
Thời Thư: “Mùa đông rồi làm gì có gà rừng, chúng ta đi săn à?”
Tạ Vô Sí: “Có thể. Đây là trong núi, mùa đông gà rừng không thường xuất hiện, nhưng có thể tìm tổ của chúng.”
“Vậy thì đi thôi!”
Thời Thư hăm hở xin Tân Tân một cây cung, đeo ống tên, rồi cùng Tạ Vô Sí một người trước người sau, đi vòng qua đường lớn, rẽ vào sườn núi hoang vắng đầy tuyết. Tân Tân không cản được, đành phải dẫn theo vài hộ vệ đi theo phía sau.
Đi sâu vào, rừng hoang tuyết trắng như bông, trong tuyết lạnh lẫn lộn những chiếc lá khô nát. Lai Phúc vẫy đuôi chạy trước, in những dấu chân hoa mai nhỏ; Thời Thư chạy sau Lai Phúc, cũng in những dấu chân nhỏ.
Thời Thư đuổi theo Lai Phúc, “Á á á” chạy một lúc, chốc lát Lai Phúc lại đuổi theo cậu chạy một lúc. Tạ Vô Sí mặc áo tuyết, thản nhiên bước chậm rãi phía sau, nhìn cảnh tượng vô cùng quen thuộc này, cầm chắc túi nước.
Cuối cùng, họ nhìn thấy một tổ gà rừng. Vừa bị động, gà lập tức vỗ cánh bay ra ngoài, nhưng đã bị một mũi tên c*m v** cổ, trong chốc lát đã không còn thở nữa.
Thời Thư chạy mướt mồ hôi, ngồi xổm như cây nấm trước mặt Tạ Vô Sí. Hơi thở trắng xóa phả ra từ môi, nhìn hắn dùng tuyết xử lý con gà rừng, rồi gác nó lên hai cành cây chuẩn bị nướng, lửa bùng lên.
Các hộ vệ bên cạnh và Tân Tân nhìn nhau. Tân Tân vừa chạy đến, thấy hai người đang nướng gà rừng dưới gốc cây.
Vẻ mặt Tạ Vô Sí bình tĩnh, Thời Thư vui vẻ đến mức hai mắt sáng rực: “Tạ Vô Sí, anh giỏi quá, anh còn biết nướng gà nữa.”
Tạ Vô Sí lật gà: “Những gì ta biết còn nhiều lắm, trên đường đi sẽ thử hết.”
Thời Thư: “Ừ ừ ừ!”
Tạ Vô Sí nướng gà, Thời Thư đưa tay sưởi ấm, ánh lửa làm ấm đôi bàn tay đỏ ửng.
Đợi gà chín, Thời Thư không ngồi yên, cậu đi dạo trên cánh đồng tuyết. Cậu thấy một cây hoa mai đỏ thẫm bên cạnh cây cầu gãy, liền bẻ một cành, hớn hở chạy về phía Tạ Vô Sí: “Em thấy có hoa, bẻ cho anh mấy bông này.”
Tạ Vô Sí: “Tặng hoa cho ta à?”
Thời Thư lại có chút ngại ngùng, đặt vào lòng hắn: “Anh còn muốn không? Em có thể trèo cây, trèo rất cao.”
Tạ Vô Sí đặt cành mai bên cạnh, nói: “Đủ rồi.”
Vừa nói xong, Tạ Vô Sí định nói câu tiếp theo “em ở lại đây với ta”, nhưng vừa ngẩng đầu lên, Thời Thư đã dẫn Lai Phúc chạy lộn xộn khắp cánh đồng tuyết, lăn lộn khắp nơi, lại không biết chạy đi đâu mất rồi.
Tạ Vô Sí cúi đầu lật gà nướng. Thời Thư thỉnh thoảng lại biến mất, thỉnh thoảng lại xuất hiện, mỗi lần trong tay đều cầm một đống thứ lộn xộn. Đồng thời cậu cũng mệt đến mồ hôi đầm đìa, th* d*c.
Tạ Vô Sí ngẩng đầu lên: “Em là chó săn à?”
Thời Thư: “Hả?”
Tạ Vô Sí: “Rửa tay sạch đi, sắp chín rồi.”
“À,” Thời Thư dùng tuyết mịn chà rửa tay sạch sẽ, ngồi bên cạnh Tạ Vô Sí, ăn những miếng thịt gà nướng được hắn dùng dao nhỏ cắt ra. Nhiệt độ nóng hổi, từng miếng thịt béo ngậy tươm mỡ đều được đưa vào miệng Thời Thư.
“Mùi vị thế nào?”
Thời Thư: “Chín rồi, tuy không cho muối, nhưng thịt gà này vốn đã có mùi thơm, em thích.”
Thời Thư ngồi trên đất chờ được đút, rất ít khi ăn như thế này, cảm thấy rất mới mẻ, nên khi Tạ Vô Sí đút cho cậu, cậu rất vui. Tạ Vô Sí cũng nếm thử, lọc hết thịt chỉ còn lại bộ xương. Lai Phúc đã sớm sục sôi, hắn đưa cho nó, nó ngậm gà rừng vội vàng dùng móng vuốt gặm.
Gió lạnh rít gào, Tạ Vô Sí dọn dẹp đống lộn xộn trên đất, dùng tuyết dập lửa: “Về thôi, đường núi đã được dọn sạch rồi, chúng ta phải đi thôi.”
Thời Thư đi theo sau hắn: “Thật là tốt, ngày tuyết rơi mà được ăn một con gà nướng. Đi theo anh sẽ không bị đói.”
Thời Thư chạy nhảy suốt, rất hiếu động, nhưng không ngờ bên đường có một hố tuyết. Cậu “Ái chà” một tiếng bị trẹo chân, vội vàng vươn tay nắm lấy ống tay áo của Tạ Vô Sí: “Tạ Vô Sí, cứu em! Sao ở đây lại có hố chứ!”
Tạ Vô Sí nắm tay phải của cậu, tay trái cầm cành mai đỏ mà cậu tặng: “Nắm chặt vào.”
Thời Thư nắm chặt tay hắn, không dám nhảy nhót lung tung nữa. Cậu cùng Tạ Vô Sí bước đi trên lớp tuyết dày đặc, đi qua cánh đồng hoang, dẫm lên cành cây khô, một mạch đi thẳng: “Tạ Vô Sí, những đoạn đường tiếp theo, chúng ta vẫn có thể chơi như thế này không?”
Tạ Vô Sí: “Có thể. Dọc đường các huyện thành, thôn làng có nhiều món ngon và đặc sản, cũng có cảnh đẹp núi tuyết. Đúng lúc mấy ngày này đi thăm Tử Hàm, chúng ta đi hết.”
Thời Thư: “Đi hết con đường này rồi, sau đó thì sao?”
Tuyết lạo xạo dưới chân, khắp nơi hoang vu tuyết trắng mênh mông, chỉ có hai bóng người mặc áo tuyết, dắt theo một con chó vàng, đang bước đi trong tuyết.
Tạ Vô Sí: “Đi con đường đến lăng mộ hoàng gia chán rồi, hai năm nữa, thiên hạ hồi phục, ta sẽ dẫn em vi hành.”
Bước chân của Tạ Vô Sí nhanh, hắn cố ý đi chậm lại để Thời Thư theo kịp. Thời Thư chạy lúp xúp hai bước, sánh vai cùng hắn: “Đi đâu cũng đi sao? Đi Tần thôn không?”
Tạ Vô Sí: “Cũng đi.”
Gió tuyết thổi mạnh, mắt Thời Thư bị gió thổi khô, tầm nhìn trở nên mơ hồ, không nhìn rõ đường. Nhưng khi cậu nhắm mắt lại, vẫn bước đi về phía trước, lòng bàn tay rất ấm áp.
Đợi Thời Thư mở mắt ra, từng bông tuyết bay lượn. Trong thoáng chốc, cậu thấy hắn và Tạ Vô Sí đã đi rất xa.
_____
[Tác giả]
Sau này sẽ còn phiên ngoại cổ đại, có thể sẽ viết thêm vài câu chuyện tình ngọt ngào hoặc cuộc sống hàng ngày trong cung!
Tiếp theo viết tuyến thế giới ảo hay thế giới hiện đại? Viết hiện đại trước nhé?
Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ
Đánh giá:
Truyện Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ
Story
Chương 138: PN 2
10.0/10 từ 10 lượt.