Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ
Chương 126: Tình cảm ổn định
166@-
ฅ^••^ฅ Edit by meomeocute ฅ^••^ฅ
Thời Thư trên mặt nụ cười khựng lại: “Làm món cho ta?”
“Sao vậy?”
Thời Thư theo sau hắn: “Hôm nay là ngày gì? Chẳng lẽ ta quên rồi? Ngươi đừng nói vội để ta nghĩ đã!”
Tạ Vô Sí: “Em cứ nghĩ đi.”
“…” Mồ hôi vã ra. Cậu trong lòng đang suy nghĩ kịch liệt, trên mặt vẫn điềm nhiên: “Không có ha ha ha, sao mà quên được —— À phải rồi, hôm nay trên đường về ta thấy có người thờ bài vị của ngươi, lập từ đường, nói ở Đông Đô rất thịnh hành, không rùng rợn sao?”
Tạ Vô Sí liếc nhìn cậu một cái, nói: “Quân quyền thần thụ, sự suy thịnh của ngũ đức, cuối cùng lại bắt đầu, nơi thiên mệnh ở chính là triều đại mới. Bọn họ coi ta là thần Phật, đây là chuyện tốt, đại diện cho lòng dân hướng về.”
Thời Thư: “Thì ra là vậy, thật chất phác chân thành, coi ngươi là thần linh có thể cứu bọn họ thoát khỏi lửa nước rồi.”
Thời Thư đánh trống lảng xong, tiếp tục suy nghĩ: Não ơi, nghĩ nhanh lên!
Thời Thư mãi không nghĩ ra, Tạ Vô Sí vậy mà cũng không hỏi thêm. Cả hai cùng lên xe ngựa, trong gió thu chạy trên con đường lớn. Nhưng có lẽ là Tạ Vô Sí mãi không nói, Thời Thư nghi ngờ có phải mình nghĩ nhiều quá rồi không, hôm nay chỉ là một ngày bình thường.
Sau khi tình cảm ổn định, cả hai đều có việc riêng để làm, Thời Thư ở sở khai hoang, Tạ Vô Sí thì bận rộn việc cai trị bốn châu phủ lớn, tính ra thì Tạ Vô Sí bận rộn hơn, giai đoạn khởi nghiệp thức khuya dậy sớm, ngày ngày đi sớm về muộn, đội sao đội trăng, gió sương lạnh buốt.
Thời Thư luôn có cảm giác như cha mẹ vậy, mỗi ngày đi làm, về nhà rồi sống cuộc sống bình dị.
Tình cảm ổn định. Sống cuộc sống bình dị.
Thời Thư nghĩ thêm một giây: Một cách diễn tả cổ điển thật.
Đây chính là cảm giác sau khi yêu đương ổn định sao? Mỗi ngày về nhà có thể ngủ cùng Tạ Vô Sí, kể lại chuyện một ngày, hai người cùng trò chuyện một lúc, gần như ở bên nhau là phải hôn rất lâu, rồi mới dọn dẹp đi ngủ.
Thời Thư cảm thấy một sự ấm áp bình yên, tràn đầy, xuyên không đến đây lâu như vậy, thật hiếm có sự ổn định và vững chắc như thế. Vừa nghĩ đến việc sẽ sống cả đời với Tạ Vô Sí như vậy, Thời Thư nửa đêm nằm mơ cũng cười tỉnh giấc.
Ha ha ha ha ha ha ha ha.
Chạy marathon tình yêu ba năm, chia chia hợp hợp, cũng nên tận hưởng một chút rồi chứ?
Tạ Vô Sí bên ngoài cấm dục, nhưng mỗi khi đêm xuống lại ph*ng đ*ng, mỗi đêm sưởi ấm giường cho cậu, rất ấm áp.
Tạ Vô Sí thích sự gần gũi, đêm đến để Thời Thư sờ hắn, như thể có thể sạc đầy điện vậy.
Thật ra Thời Thư không cảm thấy hắn bất thường, bởi vì con người vốn dĩ không ai giống ai.
Thời Thư thỉnh thoảng sẽ mở hệ thống, số người trên đó vẫn đang giảm.
Trên xe ngựa, Tạ Vô Sí lại muốn hôn cậu, cụp mắt xuống. Thời Thư ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt đối diện với hắn.
Tạ Vô Sí: “Mở miệng ra.”
Tạ Vô Sí hễ lên cơn thèm là đạo đức gần như biến mất. Nhưng Thời Thư thì không, cậu sẽ cảnh giác như mèo quan sát môi trường, bảo vệ hai người một chút.
Thời Thư hôn hắn một lúc, rồi kết thúc.
Trở về sân viện, tâm trạng cũng rất tốt, líu lo nói một lúc lâu, kết quả lại nói đến chuyện giường chiếu.
Thời Thư bị hắn làm cho buồn ngủ, nằm ngủ một lúc, đợi đến khi tỉnh lại, trong sân đang có tiếng bước chân. Rất nhiều người mang cá tươi, vịt, nguyên liệu hầm và rau củ đến sân viện, sau khi đưa hết mọi thứ xong, đều lần lượt rút lui.
“Ưm?” Thời Thư hăm hở trèo dậy, y phục cũng chưa mặc chỉnh tề, chạy ra sân viện thì thấy Tạ Vô Sí một thân áo bào trắng tinh, đang ở nhà bếp bên cạnh tai phòng, chuẩn bị nấu ăn.
“Ngươi bây giờ nấu ăn ư?”
Thời Thư vừa đến gần, Tạ Vô Sí đưa ngón tay ra chỉnh lại cổ áo cho cậu: “Em ngồi đây nghỉ đi.”
Vừa đúng dưới bóng cây phong lá vàng sum suê, Thời Thư giơ tay: “Đừng đừng đừng, bữa này để ta làm, ta vẫn luôn muốn rèn luyện tài nấu ăn mà.”
Tạ Vô Sí: “Em ư?”
“?”
Thời Thư đã hăm hở nhận lấy cá, vịt và chim bồ câu đã rửa sạch được đưa đến sân. Đặt cá vào chảo dầu chiên vàng thơm, rồi dùng giấm, ớt, đường, dầu để pha nước sốt, cho cá và rau mùi vào nước sốt hầm. Ngoài ra, chặt vịt thành miếng, kho tàu, còn lại cho nhân sâm, táo tàu và các loại dược liệu khác vào nồi súp bồ câu, đậy kín vung nồi.
Tạ Vô Sí không nói nhiều, được Thời Thư sắp xếp ngồi dưới gốc cây phong, mỗi khi làm xong một món đều để hắn nếm thử trước một miếng.
Tạ Vô Sí: “Luyện thêm đi.”
Thời Thư: “Đáng ghét, vẫn không được sao? Ta thật sự rất muốn học nấu ăn.”
Chốc lát, trên bàn bày đầy những món ăn thiếu cả màu sắc lẫn hương vị, Thời Thư vội vàng bưng bát ngồi xuống, gắp một đũa cá: “Khạc khạc khạc, cái thứ gì mà khó ăn thế này? Bị bỏ độc rồi à?”
Tạ Vô Sí cảm xúc ổn định: “Chắc chắn sẽ có một ngày, ta được ăn món ngon do em nấu. Ta có thể đợi, tương lai còn rất dài.”
Thời Thư ăn tạm, Tạ Vô Sí cũng đã quen ăn rồi, cơm quá dính, chưa đạt được hiệu quả hạt cơm tơi xốp. Thời Thư vừa ăn vừa cười, hỏi: “À phải rồi, hôm nay rốt cuộc là ngày gì? Ta thật sự quên rồi, ngươi nói cho ta biết đi.”
Tạ Vô Sí: “Chẳng lẽ không phải sinh nhật mẹ sao?”
“À?”
Miếng thịt vịt dai nhách “đông” một tiếng rơi vào bát, Thời Thư nhảy dựng lên: “Sao ngươi biết sinh nhật mẹ ta?! Ta không hề nói với bất cứ ai!”
Tạ Vô Sí: “Hai năm trước, trên đường từ Đông Đô lưu đày đến Thái Âm phủ, em luôn bên ta không rời, chăm sóc ta. Mỗi tối đến trạm dịch, liền là người đầu tiên xông vào đặt đồ ăn, hoặc vào bếp nấu cơm, để khỏi không có gì ăn.”
Thời Thư nắm chặt đũa, chậm rãi hồi tưởng.
“Tối đó may mắn, trong nồi trạm dịch còn có cháo cơm, em mua đến ăn cùng ta, khi ta đang tĩnh tọa, em lặng lẽ vào bếp mua một bát mì trứng, lén lút tránh ta, lúc ăn thì khóc ——”
“Đủ rồi đủ rồi đủ rồi!” Thời Thư như bị đạp trúng đuôi, “Đừng đừng đừng, đừng đừng đừng! Đừng nói nữa! Sao ta khóc ngươi cũng biết?”
Thời Thư vốn tính hay dằn vặt, tự nhủ phải dũng cảm, không muốn bộc lộ cảm xúc yếu đuối, đều lén lút che giấu.
Tạ Vô Sí: “Ngay từ đầu, ta đã luôn dõi theo em. Em trông luôn rất lạc quan, nhưng em cũng có những lúc buồn bã.”
Thời Thư: “Ngươi đúng là ——”
Ký ức cũng quay về trong tâm trí Thời Thư, phải nói là, trên đường lưu đày quả thật quá vất vả, mặc dù Thời Thư là người chỉ nhớ điều tốt không nhớ điều xấu, nhưng thỉnh thoảng cũng rất áp lực, đặc biệt là vào ngày sinh nhật của Bách Mặc phu nhân, nghĩ đến ba mẹ chắc vẫn còn đang lo lắng điều gì, nhưng lại sợ nói với Tạ Vô Sí thì bị coi là đa sầu đa cảm, dù sao bộc lộ cảm xúc rất xấu hổ, Thời Thư liền tự mình đi mua bát mì ăn.
Nước mắt rơi vào bát canh, nước mì càng lúc càng mặn.
Tâm trạng lúc đó rất tệ, nhưng không muốn bộc lộ.
Thời Thư sợ bị người khác nhìn ra mình khóc, sẽ mất mặt, may mà lúc đó cũng lạnh, cậu đã thổi gió một lúc đợi trời tối mới vào nhà, Tạ Vô Sí nằm trên giường ngủ rồi.
Cậu tưởng Tạ Vô Sí không biết, chỉ nhớ vừa lên giường, Tạ Vô Sí đã ôm chặt cậu. Nhiệt độ cơ thể nóng bỏng, sưởi ấm thân thể lạnh lẽo của cậu, rồi kề sát hôn cậu.
Hôn sâu, hôn đến mức Thời Thư cũng ôm lấy hắn, tình yêu vẫn chưa rõ ràng, nhưng trong căn phòng tối đen đó, lại cùng một người đàn ông bất minh bất bạch đắm chìm trong nụ hôn nóng bỏng, tách ra rồi lại dán chặt. Có lẽ là bóng tối, che giấu và làm mờ đi sự vượt giới hạn.
Thời Thư nhớ ra: “Lúc đó, ngươi hôn mắt ta, ngươi ——”
“Khi đó ta vẫn còn rất bối rối…”
Thời Thư vừa nghĩ vừa nói: “Ba mẹ ta…”
Muôn vàn cảm xúc phức tạp, Thời Thư cười trong trẻo: “Ba mẹ ta chắc không ngờ ta ở đây lại có thể trở thành thế này đâu, nếu họ biết, chắc chắn sẽ mừng cho ta.”
Thời Thư dựa đầu vào vai Tạ Vô Sí: “Ta cũng phải sống thật tốt, không thể để họ lo lắng.”
Món ăn trong bát khó ăn, nhưng vẫn ăn phần lớn, phần còn lại Lai Phúc ăn. Lai Phúc lưỡng lự một lúc mới dám ăn. Trong sân viện một cơn gió thổi qua, lá cây rụng đầy nhà, rơi xuống tà áo bên cạnh ghế đá.
“Cái này dở quá hay là vứt đi, lỡ đầu độc chết Lai Phúc thì sao?”
Tạ Vô Sí: “Chắc sẽ không đâu.”
“Biết thế nên gọi Tử Hàm cũng qua đây ăn cùng, hắn bây giờ vẫn cứ lảng vảng với Tống Tư Nam trong quân doanh cừu, mai tìm hắn ăn cơm cùng không?”
Tạ Vô Sí: “Ta không có ý kiến, bạn tốt của em, ta sẽ không làm khó hắn.”
Thời Thư nhìn bầu trời tối sầm và những chiếc lá vàng úa, đầy hứng thú: “Mùa đông lại sắp đến rồi? Mùa đông này ta có thể cùng ngươi trải qua thật tốt.”
Tạ Vô Sí: “Được, ta vẫn sẽ sưởi ấm giường cho em.”
Thời Thư nghĩ đến lịch làm việc của mình, lại nghĩ đến việc về nhà có thể gặp bạn trai, trong lòng dâng trào niềm vui: “Ta đã nói với ngươi chưa, ta vừa xuyên không đến Chu Gia Trang, ngày nào cũng làm việc, trong lòng nghĩ chính là cuộc sống như thế này.”
Tạ Vô Sí thì bình thản: “Ừm, ước mơ đã thành hiện thực.”
Lòng Thời Thư dậy sóng, chạy mấy vòng trong sân.
Tạ Vô Sí một thân áo dài đứng bên cạnh, nghe Thời Thư líu lo nói chuyện, nội tâm an bình và tĩnh lặng.
—— Phải trân trọng người khiến cho linh hồn đang bồn chồn của ngươi trở nên bình yên.
Dù trên con đường lưu đày ba nghìn dặm, hay khoảnh khắc quay đầu nhìn lại ở cầu ván, khi Thời Thư hiện thân trước mắt hắn, linh hồn gào thét, bất an, bồn chồn, cuồng loạn cuối cùng cũng tìm thấy sự tĩnh lặng.
“Đi thôi, ngủ thôi, hôm nay ngươi còn chưa viết nhật ký.” Thời Thư dẫn Lai Phúc chạy mấy vòng, vừa trêu chọc nó vừa đi đến, “Ngày mai không đi làm, phải nhờ người xin nghỉ phép.”
Cứ thế, an tâm bàn luận về chuyện tương lai.
Thời Thư đi đến bên cạnh Tạ Vô Sí: “Nghĩ gì vậy?”
Tạ Vô Sí: “Ta yêu em.”
Thời Thư sắc mặt hơi đổi, như lâm đại địch suy nghĩ hai giây trước, sau đó mới nói: “Em cũng yêu anh, sao vậy?”
Nhận ra là lời tỏ tình bất ngờ, Thời Thư không khỏi cười lớn, nắm chặt tay hắn: “Ngủ thôi!”
Tối nay tuyết rơi, tuyết bay lả tả, phản chiếu trên bầu trời đỏ sẫm.
_____
[Tác giả]
Thời Thư nghe câu này, vội vàng nghĩ lại tất cả các ngày kỷ niệm với Tạ Vô Sí, sau đó không nghĩ ra.
Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ
ฅ^••^ฅ Edit by meomeocute ฅ^••^ฅ
Thời Thư trên mặt nụ cười khựng lại: “Làm món cho ta?”
“Sao vậy?”
Thời Thư theo sau hắn: “Hôm nay là ngày gì? Chẳng lẽ ta quên rồi? Ngươi đừng nói vội để ta nghĩ đã!”
Tạ Vô Sí: “Em cứ nghĩ đi.”
“…” Mồ hôi vã ra. Cậu trong lòng đang suy nghĩ kịch liệt, trên mặt vẫn điềm nhiên: “Không có ha ha ha, sao mà quên được —— À phải rồi, hôm nay trên đường về ta thấy có người thờ bài vị của ngươi, lập từ đường, nói ở Đông Đô rất thịnh hành, không rùng rợn sao?”
Tạ Vô Sí liếc nhìn cậu một cái, nói: “Quân quyền thần thụ, sự suy thịnh của ngũ đức, cuối cùng lại bắt đầu, nơi thiên mệnh ở chính là triều đại mới. Bọn họ coi ta là thần Phật, đây là chuyện tốt, đại diện cho lòng dân hướng về.”
Thời Thư: “Thì ra là vậy, thật chất phác chân thành, coi ngươi là thần linh có thể cứu bọn họ thoát khỏi lửa nước rồi.”
Thời Thư đánh trống lảng xong, tiếp tục suy nghĩ: Não ơi, nghĩ nhanh lên!
Thời Thư mãi không nghĩ ra, Tạ Vô Sí vậy mà cũng không hỏi thêm. Cả hai cùng lên xe ngựa, trong gió thu chạy trên con đường lớn. Nhưng có lẽ là Tạ Vô Sí mãi không nói, Thời Thư nghi ngờ có phải mình nghĩ nhiều quá rồi không, hôm nay chỉ là một ngày bình thường.
Sau khi tình cảm ổn định, cả hai đều có việc riêng để làm, Thời Thư ở sở khai hoang, Tạ Vô Sí thì bận rộn việc cai trị bốn châu phủ lớn, tính ra thì Tạ Vô Sí bận rộn hơn, giai đoạn khởi nghiệp thức khuya dậy sớm, ngày ngày đi sớm về muộn, đội sao đội trăng, gió sương lạnh buốt.
Thời Thư luôn có cảm giác như cha mẹ vậy, mỗi ngày đi làm, về nhà rồi sống cuộc sống bình dị.
Tình cảm ổn định. Sống cuộc sống bình dị.
Thời Thư nghĩ thêm một giây: Một cách diễn tả cổ điển thật.
Đây chính là cảm giác sau khi yêu đương ổn định sao? Mỗi ngày về nhà có thể ngủ cùng Tạ Vô Sí, kể lại chuyện một ngày, hai người cùng trò chuyện một lúc, gần như ở bên nhau là phải hôn rất lâu, rồi mới dọn dẹp đi ngủ.
Thời Thư cảm thấy một sự ấm áp bình yên, tràn đầy, xuyên không đến đây lâu như vậy, thật hiếm có sự ổn định và vững chắc như thế. Vừa nghĩ đến việc sẽ sống cả đời với Tạ Vô Sí như vậy, Thời Thư nửa đêm nằm mơ cũng cười tỉnh giấc.
Ha ha ha ha ha ha ha ha.
Chạy marathon tình yêu ba năm, chia chia hợp hợp, cũng nên tận hưởng một chút rồi chứ?
Tạ Vô Sí bên ngoài cấm dục, nhưng mỗi khi đêm xuống lại ph*ng đ*ng, mỗi đêm sưởi ấm giường cho cậu, rất ấm áp.
Tạ Vô Sí thích sự gần gũi, đêm đến để Thời Thư sờ hắn, như thể có thể sạc đầy điện vậy.
Thật ra Thời Thư không cảm thấy hắn bất thường, bởi vì con người vốn dĩ không ai giống ai.
Thời Thư thỉnh thoảng sẽ mở hệ thống, số người trên đó vẫn đang giảm.
Trên xe ngựa, Tạ Vô Sí lại muốn hôn cậu, cụp mắt xuống. Thời Thư ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt đối diện với hắn.
Tạ Vô Sí: “Mở miệng ra.”
Tạ Vô Sí hễ lên cơn thèm là đạo đức gần như biến mất. Nhưng Thời Thư thì không, cậu sẽ cảnh giác như mèo quan sát môi trường, bảo vệ hai người một chút.
Thời Thư hôn hắn một lúc, rồi kết thúc.
Trở về sân viện, tâm trạng cũng rất tốt, líu lo nói một lúc lâu, kết quả lại nói đến chuyện giường chiếu.
Thời Thư bị hắn làm cho buồn ngủ, nằm ngủ một lúc, đợi đến khi tỉnh lại, trong sân đang có tiếng bước chân. Rất nhiều người mang cá tươi, vịt, nguyên liệu hầm và rau củ đến sân viện, sau khi đưa hết mọi thứ xong, đều lần lượt rút lui.
“Ưm?” Thời Thư hăm hở trèo dậy, y phục cũng chưa mặc chỉnh tề, chạy ra sân viện thì thấy Tạ Vô Sí một thân áo bào trắng tinh, đang ở nhà bếp bên cạnh tai phòng, chuẩn bị nấu ăn.
“Ngươi bây giờ nấu ăn ư?”
Thời Thư vừa đến gần, Tạ Vô Sí đưa ngón tay ra chỉnh lại cổ áo cho cậu: “Em ngồi đây nghỉ đi.”
Vừa đúng dưới bóng cây phong lá vàng sum suê, Thời Thư giơ tay: “Đừng đừng đừng, bữa này để ta làm, ta vẫn luôn muốn rèn luyện tài nấu ăn mà.”
Tạ Vô Sí: “Em ư?”
“?”
Thời Thư đã hăm hở nhận lấy cá, vịt và chim bồ câu đã rửa sạch được đưa đến sân. Đặt cá vào chảo dầu chiên vàng thơm, rồi dùng giấm, ớt, đường, dầu để pha nước sốt, cho cá và rau mùi vào nước sốt hầm. Ngoài ra, chặt vịt thành miếng, kho tàu, còn lại cho nhân sâm, táo tàu và các loại dược liệu khác vào nồi súp bồ câu, đậy kín vung nồi.
Tạ Vô Sí không nói nhiều, được Thời Thư sắp xếp ngồi dưới gốc cây phong, mỗi khi làm xong một món đều để hắn nếm thử trước một miếng.
Tạ Vô Sí: “Luyện thêm đi.”
Thời Thư: “Đáng ghét, vẫn không được sao? Ta thật sự rất muốn học nấu ăn.”
Chốc lát, trên bàn bày đầy những món ăn thiếu cả màu sắc lẫn hương vị, Thời Thư vội vàng bưng bát ngồi xuống, gắp một đũa cá: “Khạc khạc khạc, cái thứ gì mà khó ăn thế này? Bị bỏ độc rồi à?”
Tạ Vô Sí cảm xúc ổn định: “Chắc chắn sẽ có một ngày, ta được ăn món ngon do em nấu. Ta có thể đợi, tương lai còn rất dài.”
Thời Thư ăn tạm, Tạ Vô Sí cũng đã quen ăn rồi, cơm quá dính, chưa đạt được hiệu quả hạt cơm tơi xốp. Thời Thư vừa ăn vừa cười, hỏi: “À phải rồi, hôm nay rốt cuộc là ngày gì? Ta thật sự quên rồi, ngươi nói cho ta biết đi.”
Tạ Vô Sí: “Chẳng lẽ không phải sinh nhật mẹ sao?”
“À?”
Miếng thịt vịt dai nhách “đông” một tiếng rơi vào bát, Thời Thư nhảy dựng lên: “Sao ngươi biết sinh nhật mẹ ta?! Ta không hề nói với bất cứ ai!”
Tạ Vô Sí: “Hai năm trước, trên đường từ Đông Đô lưu đày đến Thái Âm phủ, em luôn bên ta không rời, chăm sóc ta. Mỗi tối đến trạm dịch, liền là người đầu tiên xông vào đặt đồ ăn, hoặc vào bếp nấu cơm, để khỏi không có gì ăn.”
Thời Thư nắm chặt đũa, chậm rãi hồi tưởng.
“Tối đó may mắn, trong nồi trạm dịch còn có cháo cơm, em mua đến ăn cùng ta, khi ta đang tĩnh tọa, em lặng lẽ vào bếp mua một bát mì trứng, lén lút tránh ta, lúc ăn thì khóc ——”
“Đủ rồi đủ rồi đủ rồi!” Thời Thư như bị đạp trúng đuôi, “Đừng đừng đừng, đừng đừng đừng! Đừng nói nữa! Sao ta khóc ngươi cũng biết?”
Thời Thư vốn tính hay dằn vặt, tự nhủ phải dũng cảm, không muốn bộc lộ cảm xúc yếu đuối, đều lén lút che giấu.
Tạ Vô Sí: “Ngay từ đầu, ta đã luôn dõi theo em. Em trông luôn rất lạc quan, nhưng em cũng có những lúc buồn bã.”
Thời Thư: “Ngươi đúng là ——”
Ký ức cũng quay về trong tâm trí Thời Thư, phải nói là, trên đường lưu đày quả thật quá vất vả, mặc dù Thời Thư là người chỉ nhớ điều tốt không nhớ điều xấu, nhưng thỉnh thoảng cũng rất áp lực, đặc biệt là vào ngày sinh nhật của Bách Mặc phu nhân, nghĩ đến ba mẹ chắc vẫn còn đang lo lắng điều gì, nhưng lại sợ nói với Tạ Vô Sí thì bị coi là đa sầu đa cảm, dù sao bộc lộ cảm xúc rất xấu hổ, Thời Thư liền tự mình đi mua bát mì ăn.
Nước mắt rơi vào bát canh, nước mì càng lúc càng mặn.
Tâm trạng lúc đó rất tệ, nhưng không muốn bộc lộ.
Thời Thư sợ bị người khác nhìn ra mình khóc, sẽ mất mặt, may mà lúc đó cũng lạnh, cậu đã thổi gió một lúc đợi trời tối mới vào nhà, Tạ Vô Sí nằm trên giường ngủ rồi.
Cậu tưởng Tạ Vô Sí không biết, chỉ nhớ vừa lên giường, Tạ Vô Sí đã ôm chặt cậu. Nhiệt độ cơ thể nóng bỏng, sưởi ấm thân thể lạnh lẽo của cậu, rồi kề sát hôn cậu.
Hôn sâu, hôn đến mức Thời Thư cũng ôm lấy hắn, tình yêu vẫn chưa rõ ràng, nhưng trong căn phòng tối đen đó, lại cùng một người đàn ông bất minh bất bạch đắm chìm trong nụ hôn nóng bỏng, tách ra rồi lại dán chặt. Có lẽ là bóng tối, che giấu và làm mờ đi sự vượt giới hạn.
Thời Thư nhớ ra: “Lúc đó, ngươi hôn mắt ta, ngươi ——”
“Khi đó ta vẫn còn rất bối rối…”
Thời Thư vừa nghĩ vừa nói: “Ba mẹ ta…”
Muôn vàn cảm xúc phức tạp, Thời Thư cười trong trẻo: “Ba mẹ ta chắc không ngờ ta ở đây lại có thể trở thành thế này đâu, nếu họ biết, chắc chắn sẽ mừng cho ta.”
Thời Thư dựa đầu vào vai Tạ Vô Sí: “Ta cũng phải sống thật tốt, không thể để họ lo lắng.”
Món ăn trong bát khó ăn, nhưng vẫn ăn phần lớn, phần còn lại Lai Phúc ăn. Lai Phúc lưỡng lự một lúc mới dám ăn. Trong sân viện một cơn gió thổi qua, lá cây rụng đầy nhà, rơi xuống tà áo bên cạnh ghế đá.
“Cái này dở quá hay là vứt đi, lỡ đầu độc chết Lai Phúc thì sao?”
Tạ Vô Sí: “Chắc sẽ không đâu.”
“Biết thế nên gọi Tử Hàm cũng qua đây ăn cùng, hắn bây giờ vẫn cứ lảng vảng với Tống Tư Nam trong quân doanh cừu, mai tìm hắn ăn cơm cùng không?”
Tạ Vô Sí: “Ta không có ý kiến, bạn tốt của em, ta sẽ không làm khó hắn.”
Thời Thư nhìn bầu trời tối sầm và những chiếc lá vàng úa, đầy hứng thú: “Mùa đông lại sắp đến rồi? Mùa đông này ta có thể cùng ngươi trải qua thật tốt.”
Tạ Vô Sí: “Được, ta vẫn sẽ sưởi ấm giường cho em.”
Thời Thư nghĩ đến lịch làm việc của mình, lại nghĩ đến việc về nhà có thể gặp bạn trai, trong lòng dâng trào niềm vui: “Ta đã nói với ngươi chưa, ta vừa xuyên không đến Chu Gia Trang, ngày nào cũng làm việc, trong lòng nghĩ chính là cuộc sống như thế này.”
Tạ Vô Sí thì bình thản: “Ừm, ước mơ đã thành hiện thực.”
Lòng Thời Thư dậy sóng, chạy mấy vòng trong sân.
Tạ Vô Sí một thân áo dài đứng bên cạnh, nghe Thời Thư líu lo nói chuyện, nội tâm an bình và tĩnh lặng.
—— Phải trân trọng người khiến cho linh hồn đang bồn chồn của ngươi trở nên bình yên.
Dù trên con đường lưu đày ba nghìn dặm, hay khoảnh khắc quay đầu nhìn lại ở cầu ván, khi Thời Thư hiện thân trước mắt hắn, linh hồn gào thét, bất an, bồn chồn, cuồng loạn cuối cùng cũng tìm thấy sự tĩnh lặng.
“Đi thôi, ngủ thôi, hôm nay ngươi còn chưa viết nhật ký.” Thời Thư dẫn Lai Phúc chạy mấy vòng, vừa trêu chọc nó vừa đi đến, “Ngày mai không đi làm, phải nhờ người xin nghỉ phép.”
Cứ thế, an tâm bàn luận về chuyện tương lai.
Thời Thư đi đến bên cạnh Tạ Vô Sí: “Nghĩ gì vậy?”
Tạ Vô Sí: “Ta yêu em.”
Thời Thư sắc mặt hơi đổi, như lâm đại địch suy nghĩ hai giây trước, sau đó mới nói: “Em cũng yêu anh, sao vậy?”
Nhận ra là lời tỏ tình bất ngờ, Thời Thư không khỏi cười lớn, nắm chặt tay hắn: “Ngủ thôi!”
Tối nay tuyết rơi, tuyết bay lả tả, phản chiếu trên bầu trời đỏ sẫm.
_____
[Tác giả]
Thời Thư nghe câu này, vội vàng nghĩ lại tất cả các ngày kỷ niệm với Tạ Vô Sí, sau đó không nghĩ ra.
Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ
Đánh giá:
Truyện Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ
Story
Chương 126: Tình cảm ổn định
10.0/10 từ 10 lượt.