Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ
Chương 108: Mê luyến
342@-
ฅ^••^ฅ Edit by meomeocute ฅ^••^ฅ
Giữa đêm khuya nơi rừng rậm Mân khu thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng ve kêu ếch ộp, cùng tiếng những loài động vật không tên chạy trốn. Nơi đây, thoát ly khỏi sự an toàn thường ngày ở Đại Cảnh, mang đến cảm giác hiểm nguy rình rập.
Dường như có thể phải trốn chạy suốt đêm bất cứ lúc nào.
Thời Thư không khỏi cười nói: "Thế là chúng ta hòa rồi nha~ Nhưng hình như chúng ta cứ luôn trên đường nhỉ. Tiếp tục đi về phía trước thôi."
"Được."
Thời Thư khó hiểu: "Tạ Vô Sí, sao vậy? Chân đau lắm à?"
Tạ Vô Sí có vẻ hơi lơ đãng, không biết có phải vì vết thương ở chân hay không, trông hắn có vẻ âm u lạnh lẽo, nhưng ánh mắt nhìn cậu vẫn khá dịu dàng.
Thời Thư cảm thấy hắn dường như không ổn lắm, nhưng không hỏi được, đành gối đầu lên đùi hắn, rất gần với hình xăm kia, tỉ mỉ nhìn từng nét khắc, từng đường vân đan xen của sẹo.
...
Sáng sớm, ánh nắng trắng xóa xuyên qua song cửa sổ chiếu vào căn phòng.
Thời Thư mở mắt, thấy một mảng trời trắng xóa, bụi bay lất phất.
Thời Thư bật dậy khỏi giường, nhận ra mình đang ở đâu, khi chạy đến cửa, cậu khựng lại.
Trong sân sạch sẽ, một thân áo choàng màu trắng ngà, Tạ Vô Sí một tay cầm sách, đang ngồi trên một chiếc ghế tre. Ánh nắng ban mai không quá gay gắt cũng không quá nóng, vừa vặn chiếu lên người hắn. Bên cạnh, một giàn bầu bí lá sum suê vừa vặn che khuất ánh sáng mặt trời chiếu trực tiếp vào mắt.
"Tạ Vô Sí dậy từ bao giờ vậy? Sao ta lúc nào cũng dậy muộn hơn hắn? Vừa dậy đã đọc sách, đây là thần nhân phương nào?" Thời Thư đang nghĩ ngợi, Tân Tân từ ruộng lúa vác giỏ quay lại, đặt xuống nửa gánh sách, nửa gánh củi gạo muối dầu, trong đó còn có cả thuốc đuổi muỗi.
Thời Thư: "Tân Tân lại dậy từ khi nào? Đã chạy một chuyến chợ rồi sao."
Thấy Tân Tân thoăn thoắt: "Đại nhân, nửa hòm này là những cuốn sách thịnh hành nhất ở Vĩnh An phủ, có sách nông nghiệp, binh thư, thời luận, sách lược, bút mực giấy nghiên, còn có vài cuốn chí quái ghi chép phong tục dân gian, tiểu nhân đã chạy đến chợ lớn nhất trong phủ để mua về."
"Giỏ này là đặc sản địa phương, đồ vật mới lạ, mua cho nhị công tử."
Thời Thư cười tủm tỉm đi ra chỗ nắng, lông mày đen láy, mặt trắng như tuyết: "Tân huynh, bận rộn hả?"
Không xa đó, hộ vệ mang quần áo và đồ đạc đến. Tạ Vô Sí đặt cuốn sách trong tay lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh: "Người của Thanh Quang Ti đã đến, đã liên lạc được hết chưa?"
Thanh Quang Ti là cơ quan đặc vụ do Tạ Vô Sí thành lập, chuyên trách việc thu thập tình báo, không hoàn toàn giống với thám tử của quân đội.
"Đã liên lạc được, họ phân tán ở năm vương quốc Bắc Mân, đang bí mật gửi thư về."
Tạ Vô Sí: "Cử họ đi du lịch khắp Bắc Mân đã lâu, xem xét cầu cống, cứ điểm, núi non, thành trì các nơi, cũng nên có hồi âm rồi."
Tạ Vô Sí lật sách xem: "Ngươi vào núi chặt vài cây trúc nước, cao hơn một trượng năm thước."
Tân Tân dù không hiểu, nhưng vẫn đáp: "Vâng."
Thời Thư đến ngồi bên cạnh, hỏi: "Chặt tre làm gì vậy?"
"Đi dạo một vòng bên bờ sông." Tạ Vô Sí xem xong sách, đứng dậy, "Kiếm vài thứ hải sản về làm cơm cho ngươi ăn."
Tân Tân trong lòng có chút kinh ngạc, hắn tuy võ công cao cường, lòng cứng như sắt, nhưng đối với vị Đô thống chế Tạ này chỉ có cảm giác kính sợ. Mạng sống, vinh hoa phú quý, giá trị quyền thế của hắn đều gắn liền với Tạ Vô Sí. Dù được tin tưởng, thỉnh thoảng có thể nói vài câu, nhưng hắn luôn cung kính, với tư cách là tâm phúc của hắn, hắn biết rõ Đô thống chế Tạ là người như thế nào.
Tạ Vô Sí là một điển hình của kẻ nắm quyền, bề ngoài bình thản, nhưng thực chất thâm sâu khó lường, thủ đoạn tàn nhẫn, mọi mưu tính đều tinh xảo vô cùng!
Bề ngoài Bồ Tát, lòng dạ ma vương.
Đi theo hắn gần hai năm, chỉ thấy hắn đối xử với người em trai này như vậy.
Không phải... em ruột.
Tân Tân cũng sớm nghe nói, có những vương công quý tộc có mối quan hệ gia đình b**n th**, đương nhiên hắn cũng không tiện đoán mò.
Thời Thư dừng lại ở cuốn sách Tạ Vô Sí đang đọc: "Sao lại có nhiều sách đến thế để đọc?"
Tạ Vô Sí: "Đọc nhiều sách, nhiều thông tin và quy tắc đều nằm trong sách, tuy không phải tất cả, nhưng ít nhất cũng có cơ sở, đối đáp phù hợp, không dễ bị người khác lừa gạt. Đọc sách rất tốt, có thể nhìn thấy một thế giới rộng lớn hơn."
Thời Thư: "Ta không đọc được, ta chỉ biết chạy thôi."
Thấy Tân Tân đi chặt tre, Thời Thư nói: "Ta cũng đi."
Tân Tân khó xử: "Nhị công tử." Rồi nhìn sắc mặt Tạ Vô Sí.
Tạ Vô Sí chưa bao giờ ngăn cản: "Đi thôi, cùng đi."
"Đại nhân cũng đi sao?" Áp lực công việc của Tân Tân lại tăng lên: "Vâng."
Một ngôi làng hoang vắng, mạng nhện giăng mắc giữa những tán lá, gạt đi cỏ cây hoa lá, ba người bước đi trên những lối mòn hoang dại. Ngọn núi này hầu như thứ gì cũng mọc, Thời Thư tỉ mỉ nhìn xuống đất, thường xuyên phát hiện nấm mọc dưới lá khô. Nghe nói đi không xa nữa lại là một loại thảm thực vật và khí hậu khác, không chừng còn thú vị hơn nhiều.
Chặt xong tre, Tân Tân vác lên vai quay về. Thời Thư bỗng thấy một cây mận rất cao, có lẽ là mọc hoang, đứng bên ruộng. Cậu hỏi: "Các ngươi muốn nếm thử không?"
Tân Tân: "Nhị công tử muốn ăn sao? Xin đợi một lát, mạt tướng sẽ đi hái ngay."
"Không cần, không cần." Thời Thư nói.
Tân Tân chỉ chớp mắt một cái, đã thấy nhị công tử của họ, đứng trước cây ướm thử rồi bắt đầu trèo cây, thoắt cái đã vọt lên đến tán lá rậm rạp trên ngọn, tay bẻ những cành mận rừng trĩu quả ném xuống: "Ăn đi ăn đi, còn muốn nữa không? Quả nào to nhất nhỉ?"
Tân Tân: "............ Nhị công tử!"
Ồn ào, tiếng cười nói rộn rã.
Dưới bóng cây xanh mát, Tạ Vô Sí khoác áo choàng dài đứng đó, khẽ nheo mắt, ngẩng đầu nhìn người đang ngồi vắt vẻo trên cành cây giữa tán lá rậm rạp.
Tân Tân nào dám đỡ mận, đứng dưới gốc cây đỡ người, đứng ngồi không yên.
Tạ Vô Sí: "Đừng căng thẳng, ta và em trai ta mồ côi cha mẹ từ nhỏ, luôn sống trong chùa ở vùng sơn dã, làm nghề chài lưới, trồng trọt, nhiều năm như vậy, cậu ấy rất giỏi trèo cây."
Thời Thư thầm nghĩ Tạ Vô Sí lại đang nói dối gì vậy.
Tân Tân: "Thì ra là vậy, là mạt tướng đã lo lắng thái quá rồi."
Thật sự là anh em ruột à, từ nhỏ cùng sống trong chùa, tự tay nuôi lớn, chưa từng gặp nữ thí chủ nào khác, cho nên mới thành ra thế này sao?
"Đủ chưa?" Cậu đã ném xuống rất nhiều.
Thời Thư lại trèo lên ngọn hái một chùm quả to và ngọt nhất, ngậm cành cây trèo xuống, chạy đến trước mặt Tạ Vô Sí, đưa mận cho hắn: "Cho ngươi này."
Dưới ánh nắng, gương mặt Thời Thư tràn đầy khí chất thiếu niên, dường như phát ra ánh sáng lung linh.
Tạ Vô Sí nhận lấy, trong lòng vô cùng khoan dung, nghĩ bụng, nuôi dạy con cái quả nhiên phải để nó phát huy bản năng tự nhiên.
Tuy nhiên, trên suốt chặng đường sau đó, Thời Thư thấy cây nào là trèo, gặp quả nào là hái. Tân Tân đứng bên cạnh mà toát mồ hôi hột: "Đại nhân ạ? Đại nhân! Đây-"
Đây đúng là Tề Thiên Đại Thánh.
"..."
Cành cây trong tay Tạ Vô Sí sắp không cầm nổi nữa, hắn im lặng một lát, rồi nói: "Thôi được rồi, cứ kệ em ấy đi."
Tân Tân: "............"
Thời Thư cuối cùng cũng mệt, trở về sân ngồi nghỉ một lát, nhìn Tân Tân tỉa lá trúc nước, lắp dây câu và lưỡi câu. Cậu đi đến góc sân, lấy một cái cuốc đào đất, tìm giun đất.
Đầy nửa lọ nhỏ, rồi hùng dũng đi đến bên bờ suối, tìm một chỗ đặt chiếc ghế xếp nhỏ. Ánh nắng chiếu rọi khắp cả khúc sông, rong rêu lấp lánh, lau sậy lay động theo gió. Thời Thư đang nhìn xoáy nước trên mặt sông, còn Tạ Vô Sí thì ngồi bên cạnh đọc sách.
Ánh nắng tươi đẹp, gió hè hiu hiu. Tân Tân ngồi xổm bên cạnh, nghe thấy tiếng chim hót nhân tạo, rồi quay về chùa. Thời Thư nhìn mặt sông hồi lâu, liền ngồi cạnh Tạ Vô Sí, liếc nhìn cuốn sách hắn đang đọc, đưa quả mận đã rửa sạch đến bên môi hắn.
Tạ Vô Sí: "Ta không ăn, ngoài bữa chính ta không ăn gì cả."
Thời Thư nhận ra câu này rất quen tai, hình như đã nghe ba lần rồi: "Lần này thật sự nhớ rồi."
Thời Thư ngồi nhìn cá, nhớ lại đoạn đường từ Tương Nam Tự đến đây, và cả đoạn đường bị lưu đày, hiếm khi có được khoảng thời gian nhàn nhã thoải mái như vậy với Tạ Vô Sí: "Hai chúng ta còn chưa từng câu cá bao giờ."
"Nếu vui, có thể ở đây một thời gian, chờ ta gặp mặt bọn họ, bàn bạc đại kế." Tạ Vô Sí dùng đầu ngón tay lật trang sách, vừa trả lời cậu: "Trưa muốn ăn gì?"
"Ngươi câu cá, ta bắt cua. Ngươi ăn cá, ta ăn cua."
Tạ Vô Sí tập trung khi đọc sách, kẹp một cây bút mực vào ngón tay để đánh dấu. Thời Thư ở bên cạnh hắn một lúc, rồi chạy xuống rãnh sông, lật đá tìm cua và tôm càng xanh khắp nơi, bắt được con nào thì bỏ vào giỏ.
Sử thi Mân tộc, cải cách của năm Đại Vương, tìm hiểu văn hóa một quốc gia, tìm hiểu cách tư duy của đối phương, phân bố thế lực gia tộc, thậm chí cả những bí mật dã sử. Đương nhiên, nhiều điều sách vở sẽ không ghi chép, thậm chí sẽ tô hồng bôi đen, nhưng những người có kinh nghiệm, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra chỗ nào đang che giấu... Tạ Vô Sí nhìn hồi lâu rồi đặt sách xuống, ngẩng đầu lên, đi đến bãi cạn dưới sông.
Thời Thư đang cúi lưng, ngồi rình rập gần một tảng đá, dường như đang bắt một con cua lớn ở đó, không nhúc nhích.
"Xoạt!" Đợi con cua lộ đầu ra, Thời Thư vươn tay chộp lấy ngay lập tức.
Tạ Vô Sí rũ mắt, Thời Thư bắt được cua theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Vô Sí đang đứng, không ngờ lại chạm mắt với hắn, rồi xách lồng cua trèo lên bờ.
Thời Thư: "Ta bắt được nhiều lắm, trưa nay đủ ăn rồi. Nhưng cua nên rang muối hay hấp nhỉ? Hay nấu canh? Đây hình như là cua thường, không phải cua lông."
Tạ Vô Sí nói: "Không hiểu sao, vừa nhìn thấy em là ta lại muốn."
Thời Thư vẫn lẩm bẩm: "Còn bắt được vài con cua cái đang ôm trứng, ta đã thả chúng về hết rồi-không phải sao?"
Không phải sao?
".................."
"?"
Thời Thư liếc mắt sang hai bên, lúc này, thỉnh thoảng có vài người làng đi qua. Thời Thư: "Huynh, huynh đang làm gì vậy?"
Tạ Vô Sí: "Cá cũng câu được hai con, đủ ăn rồi. Về thôi."
"..."
Về làm gì thì không cần nói cũng biết, Thời Thư: "Huynh, trước đây đã nói rồi, không thể bạch nhật tuyên dâm."
"Câu đó ngươi nhớ sai rồi, ta nói là ban ngày không được đóng cửa."
Thời Thư xách giỏ tre, cùng hắn quay về sân: "Không phải mà."
Khi Tân Tân liên lạc với các ám vệ khác quay về, vừa vặn thấy hai bóng người vai kề vai đi tới. Một người mặc áo choàng dài trắng ngà, dáng người cao ráo thanh nhã, người kia thì vén ống quần lên đến đầu gối, lộ ra bắp chân trắng nõn, vẻ mặt tươi cười, tuấn tú thanh lịch.
Tạ Vô Sí chỉ một từ đơn giản: "Nói."
Tân Tân nuốt lời vào bụng: "Không có gì, đến cùng đại nhân câu cá thôi."
Tạ Vô Sí ra hiệu cho hắn có thể đi, Tân Tân liền rời đi. Trở về sân, đổ cá và cua vào chậu nước, nhìn những con cá bơi lội.
Cửa lớn đóng lại, cửa sổ khép hờ. Thời Thư ngồi trên giường, thấy Tạ Vô Sí đóng cửa phòng lại, khi hắn bước tới, hắn cởi dây buộc và vạt áo, treo lên giá áo bên cạnh.
"..."
Nếu đổi sang thời hiện đại, đây là cởi bộ vest và đồng hồ. Thời Thư cầm một cuốn sách giả vờ lướt qua, không giả vờ được nữa liền đặt xuống bên cạnh, khi định thần lại đã bị ôm lên đùi ngồi xuống. Nụ hôn rơi xuống đôi môi cậu.
...
Một lát sau, cánh cửa lớn mở ra, Thời Thư bước ra, ngồi trong sân nhìn Tạ Vô Sí nấu cơm.
Tân Tân cuối cùng cũng mò đến: "Đại nhân, bên Nguyên Quan có tin tức, Đạo sĩ Thiên Uy trên núi Vọng Long bên cạnh, cũng là toán cướp luôn giương cao ngọn cờ của người Cảnh, sẵn lòng cùng chúng ta khởi binh. Nghe nói, vừa nghe tin này, hắn vui mừng đến bật khóc."
Tân Tân có chút xúc động: "Hắn uống ba chén rượu lớn, quay mặt về phía Nam vái lạy, nước mắt lưng tròng, nói rằng người nhà cuối cùng cũng đến đón họ về rồi!"
"Vĩnh An phủ là cố thổ của Đại Cảnh, cũng là quê hương của những người dân này." Tạ Vô Sí rửa sạch cua trên thớt, bẻ ra loại bỏ mang, "Năm đó hiệp nghị cắt nhượng Vĩnh An, Đại Thịnh, Thùy Đà, tương đương với việc trực tiếp từ bỏ những người dân này, dâng họ cho người dị tộc làm nô lệ."
"Ngụy tạo thái bình, tham lam hưởng lạc, ca múa thái bình quốc thái dân an. Hoàng cung Đông Đô làm như vậy, là phản bội dân chúng."
Thử nghĩ xem, quốc gia của mình hiệp nghị, cắt nhượng mình trở thành người của nước khác, hơn nữa lại là nước xâm lược, ai có thể chịu được điều này?!
Biết bao người đã tự sát, biết bao người đã chạy trốn về phương Nam.
Mà các tướng lĩnh khác, chuyện không liên quan đến mình, ai thật sự lo cho dân, lo cho thiên hạ?
"Xoạt" lại cắt cua làm đôi, Tạ Vô Sí nói: "Bọn họ thà chết không làm người Mân, thà vào núi làm thổ phỉ. Cho nên, những người này là những người thật lòng nhất muốn quy phục cố quốc, vừa nghe chúng ta có ý định, liền tích cực chủ động dựa vào. Bao nhiêu binh mã?"
Tân Tân nói: "Binh lực có ba nghìn, cộng thêm gia quyến, e rằng có hơn vạn người!"
Tạ Vô Sí: "Gửi một vạn lượng ngân phiếu qua đó, thêm tiền an ủi, ngày khác hẹn vị Đạo sĩ Thiên Uy này, ta muốn đích thân gặp hắn."
"Vâng." Tân Tân quay người rời đi.
Tạ Vô Sí cho cua vào nồi, nấu canh.
Thời Thư đã xem một số bộ phim truyền hình, biết Tạ Vô Sí lúc này đang làm gì, thực hiện công tác phản gián hậu địch. Nếu Tạ Vô Sí không đến, người đi gặp vị Đạo sĩ Thiên Uy này sẽ là cậu.
Thời Thư đi đến dưới mái hiên, giúp rửa cá, đột nhiên, cậu nghe thấy trên trời "Rắc!" một tiếng sấm rền. Thời tiết tháng tám ở đây, lúc nắng lúc mưa, mây đen u ám tụ lại trên đỉnh đầu, sét đánh lộn trong đó.
Thời Thư hỏi: "Ngoài những người thật lòng muốn quay về cố thổ, trong số những người này, có ai nhân cơ hội kiếm chác không?"
Tạ Vô Sí: "Nhất định có."
Thời Thư: "Tạ Vô Sí, ngươi không sợ ai cả."
"Thực hiện một cuộc cải cách lớn, mọi người đều phải liên kết lại, có người thật lòng, cũng có người cơ hội." Tạ Vô Sí múc canh cua vào bát, rồi đặt vào lồng hấp bên cạnh để giữ ấm.
Thời Thư vẫn cảm thán, nói: "Các tướng lĩnh khác hoặc là hưởng lạc, hoặc chỉ quan tâm đến đội quân riêng của mình, chưa bao giờ nghĩ đến những người dân này."
"Dù sao làm việc rất phiền phức, bôn ba, vất vả, dậy sớm thức khuya, kết nối các công việc lại với nhau, mệt mỏi rã rời. Ngựa dựng cờ, đặc biệt là quan chức đến một mức độ nhất định, làm nhiều sai nhiều. Nhiều điều thị phi họ đều biết, chỉ là không hành động. Con người sống vì bản thân mình, có mấy ai sống vì dân."
Thời Thư chớp mắt, nhưng dù Tạ Vô Sí sống vì bản thân, hay hưởng thụ kh*** c*m truy cầu danh lợi, chinh phục thiên hạ, hắn vẫn đang bôn ba vì dân chúng, đây là sự thật.
Người phi thường, mới có thể có chí khí kiên định như vậy, để thực hiện con đường thống nhất thiên hạ.
Thời Thư: "Tạ Vô Sí, nếu ta có tâm thái như ngươi, làm gì mà không thành công?"
Gánh vác sinh tử thiên hạ lúc này, cũng phải có chí khí như vậy, mới có thể gánh vác thiên mệnh.
Thời Thư gãi đầu, đừng nói, may mà xuyên thành người làm ruộng, nếu thật sự xuyên thành tướng quân nhiếp chính vương, không chừng đã họa quốc ương dân rồi.
Họ cùng nhau ăn cơm, mưa bão cũng đổ xuống rất lớn, trong tầm mắt một màn sương trắng xóa, màn mưa từ các khe ngói trên mái nhà đổ xuống, nhỏ vào rãnh thoát nước dưới ván gỗ, tiếng nước "ào ào", thỉnh thoảng thấy tia chớp màu tím hoặc vàng trắng nổ trong đám mây.
Thời Thư ngồi dưới mái hiên nhìn mưa, Tạ Vô Sí ngồi bên cạnh đọc sách.
Giữa cả vùng núi mưa bão, ngay cả ngôi miếu hoang không xa đó cũng ẩn đi, giữa trời đất, chỉ có hắn và Thời Thư.
Thời Thư ngồi một lát, cuối cùng cũng buồn ngủ, định bụng ngủ một giấc trưa. Đợi cậu về phòng ngủ trưa, Tạ Vô Sí cũng vào phòng, nằm cùng cậu.
Thời Thư nhắm mắt, nửa mơ nửa tỉnh, cảm thấy có người lên giường bên cạnh.
Thời Thư lờ mờ biết là ai, đợi khi cậu định thần lại, môi đã bị chặn, đầu lưỡi thăm dò quấn quýt. Mùi hương xộc vào mũi, Thời Thư mở mắt miễn cưỡng nhìn một cái, hiểu ra là Tạ Vô Sí, không hề ngăn cản.
"Sao vậy?"
Quần áo của cậu đã bị cởi hết, trên người trắng nõn, được tay Tạ Vô Sí v**t v* nhẹ nhàng. Thời Thư cảm thấy Tạ Vô Sí quá nặng dục, muốn nói, không chỉ môi lưỡi, ngay cả d** tai cũng bị hắn cắn thật mạnh.
Vì Thời Thư hơi mơ màng, nên không để ý đến hắn, để Tạ Vô Sí cắn một lúc, đợi khi định thần lại, mặt cậu lại bị ấn vào gần hình xăm của hắn.
"Tạ Vô Sí..."
Rõ ràng là ban ngày, nhưng vì trời mưa bão, trong phòng tối đen như mực. Tạ Vô Sí dựa lưng vào tủ quần áo, vạt áo choàng dài màu trắng ngà cũng buông lỏng, lộ ra lồng ngực săn chắc màu da lúa mì và cơ bụng. Các chỗ khác thì mặc đồ rất chỉnh tề, lòng bàn tay nổi gân xanh giữ chặt gáy Thời Thư, nắm lấy tóc cậu.
"Ngoan lắm." Tạ Vô Sí khàn giọng.
Thời Thư đấm mạnh một cú vào giường, hận không thể cào ra vết máu: "Tạ Vô Sí, cuối cùng ngươi bị làm sao vậy... Ngươi không thấy mấy ngày nay mình có chút b*nh h**n sao?"
"Ta rất thích, có lẽ là cảm nhận được em yêu ta. Trước đây nhiều lần, ta đã từng tưởng tượng. Khi nói với bác sĩ tâm lý, ta nhấn mạnh đi nhấn lại, có lẽ sau khi có người yêu, ta muốn mỗi sáng sớm đều tỉnh dậy trong nụ hôn của người đó."
"..."
Đây là đang diễn bộ phim tài liệu tội phạm nào vậy?
Tạ Vô Sí ngươi quốc tịch nào vậy? Không giống người ở đây của chúng ta.
"Tạ Vô Sí!" Thời Thư không hiểu được người bị bệnh, nhưng ngay lúc này, cậu khó khăn nói.
"Ta-"
Không liên quan đến việc có thoải mái hay không, hành động này tràn đầy cảm giác chinh phục đối với người yêu. Thời Thư và hắn mười ngón tay đan chặt: "Ta, ta tự mình làm..."
Thời Thư ch** n**c mắt sinh lý, cậu chỉ có thể hôn từng chút một như ăn kem vậy. Khoảng thời gian ở bên Tạ Vô Sí này, Thời Thư thỉnh thoảng còn có thể tự kiểm điểm lại, mình là trai thẳng mà.
Việc hôn hình xăm của đàn ông này, thường xuyên khiến cậu nhớ lại, hai tai đỏ bừng.
Nếu thời gian có thể quay ngược lại, đêm đầu tiên đặt chân vào Tương Nam Tự, cậu sẽ không bao giờ nghĩ đến ngày hôm nay.
Hàm Thời Thư mỏi nhừ, Tạ Vô Sí tựa lưng vào thành giường, ngón tay nhẹ nhàng v**t v* d** tai Thời Thư, tận hưởng niềm vui và kh*** c*m này. Trong căn phòng tối tăm giữa đêm mưa bão, hai bóng người chồng lên nhau.
Tạ Vô Sí rất kiên nhẫn, trong khi cảm nhận, giọng hắn khàn khàn: "Thời Thư, ta dễ vật hóa bản thân, và có một chút xu hướng yêu thích đồ vật."
"Ưm?"
"Ta rất thích tư thế này với ngươi, hôn nó dường như cũng là hôn ta, khiến ta cảm thấy được ngươi yêu."
"..."
Mắt Thời Thư đỏ hoe, nhìn chằm chằm hắn. Mặc dù vẫn luôn biết Tạ Vô Sí b**n th**, nhưng đôi khi hắn thực sự va chạm mạnh mẽ vào tam quan của cậu, gần như muốn đánh nát người. Thời Thư không biết nói gì, thực sự là bó tay với hắn, đành phải tiếp tục.
"Rất thích..."
Tạ Vô Sí rất yêu thích tình cảm của Thời Thư.
Thời Thư bị hắn ấn tóc: "Yêu thêm một chút đi."
Vô thức hôn nhau.
"Thời Thư, ta hy vọng em mê luyến ta."
Thời Thư nghe thấy giọng hắn khàn đặc.
Thời Thư hơi ngớ người, cuối cùng cũng kết thúc. Tạ Vô Sí muốn Thời Thư mê luyến hắn, không chỉ mê luyến con người hắn, mà còn mê luyến cơ thể hắn, mê luyến tất cả những gì thuộc về hắn.
Thời Thư hôn hôn hình xăm của hắn, rồi ngẩng đầu lên, Tạ Vô Sí lười biếng chống tay tựa vào thành giường, đôi mắt đen láy nhìn cậu không chớp, hệt như một vị hoàng đế được hầu hạ.
Thời Thư vươn tay chạm vào mặt hắn. Dù đôi khi không hiểu Tạ Vô Sí đang nói gì, nhưng cậu có thể cảm nhận được, hắn dường như muốn rất nhiều tình yêu.
Không cần tiền, cần tình yêu phải không? Anh trai nhà giàu.
Thời Thư chợt nhận ra, những ngày tháng chỉ ăn "Tấn Giang" mà không chịu khổ này cũng không dễ chịu gì?
Không, cuộc sống này có dễ dàng sao?
Thời Thư an ủi cảm xúc của hắn xong, cuối cùng cũng nằm xuống tiếp tục ngủ trưa.
Bên ngoài cửa sổ vẫn mưa, Tạ Vô Sí tựa vào gối, ôm Thời Thư vào lòng, lắng nghe tiếng mưa bão ngoài cửa sổ.
Thời Thư có chất lượng giấc ngủ rất tốt, nằm xuống là ngủ được. Nhưng Tạ Vô Sí phần lớn thời gian, nhắm mắt lại trong đầu có một đống việc cần sắp xếp, nghĩ xong toàn bộ mọi việc phải mất mười phút. Trước khi ngủ cũng sẽ suy ngẫm lại những cuốn sách đã đọc.
Suy nghĩ nát óc.
Tạ Vô Sí khẽ hôn l*n đ*nh đầu Thời Thư, Thời Thư đã ngủ say và còn ngáy khò khò.
Không hiểu sao, có lẽ là do cơn mưa bão ngoài cửa sổ, thời tiết âm u, cộng thêm không có việc gì làm, ánh mắt Tạ Vô Sí cũng trở nên âm u. Có lẽ là quá nhàn rỗi, loại người như Tạ Vô Sí, không thích hợp nhàn rỗi.
Trong không khí vẫn còn mùi đêm tĩnh mịch.
Nghĩ một lát, cuối cùng cũng ngủ thiếp đi, tiếng mưa bão ngoài cửa sổ rả rích, dường như biến thành một âm thanh khác.
Dòng nước hội tụ, dần dần biến thành dòng hải lưu khổng lồ, nước biển lạnh lẽo.
-Thảm cỏ xanh được cắt tỉa gọn gàng, bức tường trắng xóa kéo dài đến mái vòm hình trụ tròn, tường biệt thự rủ xuống vô vàn những cây hồng leo, bồ câu từ mái nhà bay lên, đậu xuống ô cửa sổ trống ở phía bên kia.
Cách một bức tường, tiếng cười nói, ly rượu chạm nhau, những món trang sức quý giá, đèn flash lấp lánh.
Buổi biểu diễn piano đang tiếp tục, champagne đắt tiền bắn tung tóe khắp nơi, theo nhịp điệu của âm nhạc, đám đông đang nhảy múa theo, bùng nổ từng tràng reo hò.
Phía bên kia, trong hồ bơi xanh biếc, ánh nước lấp lánh.
Tiếng "đùng" nhẹ vang lên khi chìm xuống hồ.
Nước lạnh nhanh chóng lấy đi nhiệt độ của làn da, chất liệu vải vest tinh xảo bị làm ướt.
Sự chìm xuống của nước gây ra sự cản trở trước màng nhĩ, tạo ra tiếng vang nhẹ, sau đó mọi âm thanh đều trở nên nhỏ hơn-
Màng nước ở rất gần, mọi thứ nhìn qua nước đều vỡ vụn và trôi nổi, ánh sáng và bóng tối thay đổi, ngũ quan bị tước đoạt.
Chìm đắm trong nước, giống như trôi nổi giữa bầu trời.
Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ
ฅ^••^ฅ Edit by meomeocute ฅ^••^ฅ
Giữa đêm khuya nơi rừng rậm Mân khu thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng ve kêu ếch ộp, cùng tiếng những loài động vật không tên chạy trốn. Nơi đây, thoát ly khỏi sự an toàn thường ngày ở Đại Cảnh, mang đến cảm giác hiểm nguy rình rập.
Dường như có thể phải trốn chạy suốt đêm bất cứ lúc nào.
Thời Thư không khỏi cười nói: "Thế là chúng ta hòa rồi nha~ Nhưng hình như chúng ta cứ luôn trên đường nhỉ. Tiếp tục đi về phía trước thôi."
"Được."
Thời Thư khó hiểu: "Tạ Vô Sí, sao vậy? Chân đau lắm à?"
Tạ Vô Sí có vẻ hơi lơ đãng, không biết có phải vì vết thương ở chân hay không, trông hắn có vẻ âm u lạnh lẽo, nhưng ánh mắt nhìn cậu vẫn khá dịu dàng.
Thời Thư cảm thấy hắn dường như không ổn lắm, nhưng không hỏi được, đành gối đầu lên đùi hắn, rất gần với hình xăm kia, tỉ mỉ nhìn từng nét khắc, từng đường vân đan xen của sẹo.
...
Sáng sớm, ánh nắng trắng xóa xuyên qua song cửa sổ chiếu vào căn phòng.
Thời Thư mở mắt, thấy một mảng trời trắng xóa, bụi bay lất phất.
Thời Thư bật dậy khỏi giường, nhận ra mình đang ở đâu, khi chạy đến cửa, cậu khựng lại.
Trong sân sạch sẽ, một thân áo choàng màu trắng ngà, Tạ Vô Sí một tay cầm sách, đang ngồi trên một chiếc ghế tre. Ánh nắng ban mai không quá gay gắt cũng không quá nóng, vừa vặn chiếu lên người hắn. Bên cạnh, một giàn bầu bí lá sum suê vừa vặn che khuất ánh sáng mặt trời chiếu trực tiếp vào mắt.
"Tạ Vô Sí dậy từ bao giờ vậy? Sao ta lúc nào cũng dậy muộn hơn hắn? Vừa dậy đã đọc sách, đây là thần nhân phương nào?" Thời Thư đang nghĩ ngợi, Tân Tân từ ruộng lúa vác giỏ quay lại, đặt xuống nửa gánh sách, nửa gánh củi gạo muối dầu, trong đó còn có cả thuốc đuổi muỗi.
Thời Thư: "Tân Tân lại dậy từ khi nào? Đã chạy một chuyến chợ rồi sao."
Thấy Tân Tân thoăn thoắt: "Đại nhân, nửa hòm này là những cuốn sách thịnh hành nhất ở Vĩnh An phủ, có sách nông nghiệp, binh thư, thời luận, sách lược, bút mực giấy nghiên, còn có vài cuốn chí quái ghi chép phong tục dân gian, tiểu nhân đã chạy đến chợ lớn nhất trong phủ để mua về."
"Giỏ này là đặc sản địa phương, đồ vật mới lạ, mua cho nhị công tử."
Thời Thư cười tủm tỉm đi ra chỗ nắng, lông mày đen láy, mặt trắng như tuyết: "Tân huynh, bận rộn hả?"
Không xa đó, hộ vệ mang quần áo và đồ đạc đến. Tạ Vô Sí đặt cuốn sách trong tay lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh: "Người của Thanh Quang Ti đã đến, đã liên lạc được hết chưa?"
Thanh Quang Ti là cơ quan đặc vụ do Tạ Vô Sí thành lập, chuyên trách việc thu thập tình báo, không hoàn toàn giống với thám tử của quân đội.
"Đã liên lạc được, họ phân tán ở năm vương quốc Bắc Mân, đang bí mật gửi thư về."
Tạ Vô Sí: "Cử họ đi du lịch khắp Bắc Mân đã lâu, xem xét cầu cống, cứ điểm, núi non, thành trì các nơi, cũng nên có hồi âm rồi."
Tạ Vô Sí lật sách xem: "Ngươi vào núi chặt vài cây trúc nước, cao hơn một trượng năm thước."
Tân Tân dù không hiểu, nhưng vẫn đáp: "Vâng."
Thời Thư đến ngồi bên cạnh, hỏi: "Chặt tre làm gì vậy?"
"Đi dạo một vòng bên bờ sông." Tạ Vô Sí xem xong sách, đứng dậy, "Kiếm vài thứ hải sản về làm cơm cho ngươi ăn."
Tân Tân trong lòng có chút kinh ngạc, hắn tuy võ công cao cường, lòng cứng như sắt, nhưng đối với vị Đô thống chế Tạ này chỉ có cảm giác kính sợ. Mạng sống, vinh hoa phú quý, giá trị quyền thế của hắn đều gắn liền với Tạ Vô Sí. Dù được tin tưởng, thỉnh thoảng có thể nói vài câu, nhưng hắn luôn cung kính, với tư cách là tâm phúc của hắn, hắn biết rõ Đô thống chế Tạ là người như thế nào.
Tạ Vô Sí là một điển hình của kẻ nắm quyền, bề ngoài bình thản, nhưng thực chất thâm sâu khó lường, thủ đoạn tàn nhẫn, mọi mưu tính đều tinh xảo vô cùng!
Bề ngoài Bồ Tát, lòng dạ ma vương.
Đi theo hắn gần hai năm, chỉ thấy hắn đối xử với người em trai này như vậy.
Không phải... em ruột.
Tân Tân cũng sớm nghe nói, có những vương công quý tộc có mối quan hệ gia đình b**n th**, đương nhiên hắn cũng không tiện đoán mò.
Thời Thư dừng lại ở cuốn sách Tạ Vô Sí đang đọc: "Sao lại có nhiều sách đến thế để đọc?"
Tạ Vô Sí: "Đọc nhiều sách, nhiều thông tin và quy tắc đều nằm trong sách, tuy không phải tất cả, nhưng ít nhất cũng có cơ sở, đối đáp phù hợp, không dễ bị người khác lừa gạt. Đọc sách rất tốt, có thể nhìn thấy một thế giới rộng lớn hơn."
Thời Thư: "Ta không đọc được, ta chỉ biết chạy thôi."
Thấy Tân Tân đi chặt tre, Thời Thư nói: "Ta cũng đi."
Tân Tân khó xử: "Nhị công tử." Rồi nhìn sắc mặt Tạ Vô Sí.
Tạ Vô Sí chưa bao giờ ngăn cản: "Đi thôi, cùng đi."
"Đại nhân cũng đi sao?" Áp lực công việc của Tân Tân lại tăng lên: "Vâng."
Một ngôi làng hoang vắng, mạng nhện giăng mắc giữa những tán lá, gạt đi cỏ cây hoa lá, ba người bước đi trên những lối mòn hoang dại. Ngọn núi này hầu như thứ gì cũng mọc, Thời Thư tỉ mỉ nhìn xuống đất, thường xuyên phát hiện nấm mọc dưới lá khô. Nghe nói đi không xa nữa lại là một loại thảm thực vật và khí hậu khác, không chừng còn thú vị hơn nhiều.
Chặt xong tre, Tân Tân vác lên vai quay về. Thời Thư bỗng thấy một cây mận rất cao, có lẽ là mọc hoang, đứng bên ruộng. Cậu hỏi: "Các ngươi muốn nếm thử không?"
Tân Tân: "Nhị công tử muốn ăn sao? Xin đợi một lát, mạt tướng sẽ đi hái ngay."
"Không cần, không cần." Thời Thư nói.
Tân Tân chỉ chớp mắt một cái, đã thấy nhị công tử của họ, đứng trước cây ướm thử rồi bắt đầu trèo cây, thoắt cái đã vọt lên đến tán lá rậm rạp trên ngọn, tay bẻ những cành mận rừng trĩu quả ném xuống: "Ăn đi ăn đi, còn muốn nữa không? Quả nào to nhất nhỉ?"
Tân Tân: "............ Nhị công tử!"
Ồn ào, tiếng cười nói rộn rã.
Dưới bóng cây xanh mát, Tạ Vô Sí khoác áo choàng dài đứng đó, khẽ nheo mắt, ngẩng đầu nhìn người đang ngồi vắt vẻo trên cành cây giữa tán lá rậm rạp.
Tân Tân nào dám đỡ mận, đứng dưới gốc cây đỡ người, đứng ngồi không yên.
Tạ Vô Sí: "Đừng căng thẳng, ta và em trai ta mồ côi cha mẹ từ nhỏ, luôn sống trong chùa ở vùng sơn dã, làm nghề chài lưới, trồng trọt, nhiều năm như vậy, cậu ấy rất giỏi trèo cây."
Thời Thư thầm nghĩ Tạ Vô Sí lại đang nói dối gì vậy.
Tân Tân: "Thì ra là vậy, là mạt tướng đã lo lắng thái quá rồi."
Thật sự là anh em ruột à, từ nhỏ cùng sống trong chùa, tự tay nuôi lớn, chưa từng gặp nữ thí chủ nào khác, cho nên mới thành ra thế này sao?
"Đủ chưa?" Cậu đã ném xuống rất nhiều.
Thời Thư lại trèo lên ngọn hái một chùm quả to và ngọt nhất, ngậm cành cây trèo xuống, chạy đến trước mặt Tạ Vô Sí, đưa mận cho hắn: "Cho ngươi này."
Dưới ánh nắng, gương mặt Thời Thư tràn đầy khí chất thiếu niên, dường như phát ra ánh sáng lung linh.
Tạ Vô Sí nhận lấy, trong lòng vô cùng khoan dung, nghĩ bụng, nuôi dạy con cái quả nhiên phải để nó phát huy bản năng tự nhiên.
Tuy nhiên, trên suốt chặng đường sau đó, Thời Thư thấy cây nào là trèo, gặp quả nào là hái. Tân Tân đứng bên cạnh mà toát mồ hôi hột: "Đại nhân ạ? Đại nhân! Đây-"
Đây đúng là Tề Thiên Đại Thánh.
"..."
Cành cây trong tay Tạ Vô Sí sắp không cầm nổi nữa, hắn im lặng một lát, rồi nói: "Thôi được rồi, cứ kệ em ấy đi."
Tân Tân: "............"
Thời Thư cuối cùng cũng mệt, trở về sân ngồi nghỉ một lát, nhìn Tân Tân tỉa lá trúc nước, lắp dây câu và lưỡi câu. Cậu đi đến góc sân, lấy một cái cuốc đào đất, tìm giun đất.
Đầy nửa lọ nhỏ, rồi hùng dũng đi đến bên bờ suối, tìm một chỗ đặt chiếc ghế xếp nhỏ. Ánh nắng chiếu rọi khắp cả khúc sông, rong rêu lấp lánh, lau sậy lay động theo gió. Thời Thư đang nhìn xoáy nước trên mặt sông, còn Tạ Vô Sí thì ngồi bên cạnh đọc sách.
Ánh nắng tươi đẹp, gió hè hiu hiu. Tân Tân ngồi xổm bên cạnh, nghe thấy tiếng chim hót nhân tạo, rồi quay về chùa. Thời Thư nhìn mặt sông hồi lâu, liền ngồi cạnh Tạ Vô Sí, liếc nhìn cuốn sách hắn đang đọc, đưa quả mận đã rửa sạch đến bên môi hắn.
Tạ Vô Sí: "Ta không ăn, ngoài bữa chính ta không ăn gì cả."
Thời Thư nhận ra câu này rất quen tai, hình như đã nghe ba lần rồi: "Lần này thật sự nhớ rồi."
Thời Thư ngồi nhìn cá, nhớ lại đoạn đường từ Tương Nam Tự đến đây, và cả đoạn đường bị lưu đày, hiếm khi có được khoảng thời gian nhàn nhã thoải mái như vậy với Tạ Vô Sí: "Hai chúng ta còn chưa từng câu cá bao giờ."
"Nếu vui, có thể ở đây một thời gian, chờ ta gặp mặt bọn họ, bàn bạc đại kế." Tạ Vô Sí dùng đầu ngón tay lật trang sách, vừa trả lời cậu: "Trưa muốn ăn gì?"
"Ngươi câu cá, ta bắt cua. Ngươi ăn cá, ta ăn cua."
Tạ Vô Sí tập trung khi đọc sách, kẹp một cây bút mực vào ngón tay để đánh dấu. Thời Thư ở bên cạnh hắn một lúc, rồi chạy xuống rãnh sông, lật đá tìm cua và tôm càng xanh khắp nơi, bắt được con nào thì bỏ vào giỏ.
Sử thi Mân tộc, cải cách của năm Đại Vương, tìm hiểu văn hóa một quốc gia, tìm hiểu cách tư duy của đối phương, phân bố thế lực gia tộc, thậm chí cả những bí mật dã sử. Đương nhiên, nhiều điều sách vở sẽ không ghi chép, thậm chí sẽ tô hồng bôi đen, nhưng những người có kinh nghiệm, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra chỗ nào đang che giấu... Tạ Vô Sí nhìn hồi lâu rồi đặt sách xuống, ngẩng đầu lên, đi đến bãi cạn dưới sông.
Thời Thư đang cúi lưng, ngồi rình rập gần một tảng đá, dường như đang bắt một con cua lớn ở đó, không nhúc nhích.
"Xoạt!" Đợi con cua lộ đầu ra, Thời Thư vươn tay chộp lấy ngay lập tức.
Tạ Vô Sí rũ mắt, Thời Thư bắt được cua theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Vô Sí đang đứng, không ngờ lại chạm mắt với hắn, rồi xách lồng cua trèo lên bờ.
Thời Thư: "Ta bắt được nhiều lắm, trưa nay đủ ăn rồi. Nhưng cua nên rang muối hay hấp nhỉ? Hay nấu canh? Đây hình như là cua thường, không phải cua lông."
Tạ Vô Sí nói: "Không hiểu sao, vừa nhìn thấy em là ta lại muốn."
Thời Thư vẫn lẩm bẩm: "Còn bắt được vài con cua cái đang ôm trứng, ta đã thả chúng về hết rồi-không phải sao?"
Không phải sao?
".................."
"?"
Thời Thư liếc mắt sang hai bên, lúc này, thỉnh thoảng có vài người làng đi qua. Thời Thư: "Huynh, huynh đang làm gì vậy?"
Tạ Vô Sí: "Cá cũng câu được hai con, đủ ăn rồi. Về thôi."
"..."
Về làm gì thì không cần nói cũng biết, Thời Thư: "Huynh, trước đây đã nói rồi, không thể bạch nhật tuyên dâm."
"Câu đó ngươi nhớ sai rồi, ta nói là ban ngày không được đóng cửa."
Thời Thư xách giỏ tre, cùng hắn quay về sân: "Không phải mà."
Khi Tân Tân liên lạc với các ám vệ khác quay về, vừa vặn thấy hai bóng người vai kề vai đi tới. Một người mặc áo choàng dài trắng ngà, dáng người cao ráo thanh nhã, người kia thì vén ống quần lên đến đầu gối, lộ ra bắp chân trắng nõn, vẻ mặt tươi cười, tuấn tú thanh lịch.
Tạ Vô Sí chỉ một từ đơn giản: "Nói."
Tân Tân nuốt lời vào bụng: "Không có gì, đến cùng đại nhân câu cá thôi."
Tạ Vô Sí ra hiệu cho hắn có thể đi, Tân Tân liền rời đi. Trở về sân, đổ cá và cua vào chậu nước, nhìn những con cá bơi lội.
Cửa lớn đóng lại, cửa sổ khép hờ. Thời Thư ngồi trên giường, thấy Tạ Vô Sí đóng cửa phòng lại, khi hắn bước tới, hắn cởi dây buộc và vạt áo, treo lên giá áo bên cạnh.
"..."
Nếu đổi sang thời hiện đại, đây là cởi bộ vest và đồng hồ. Thời Thư cầm một cuốn sách giả vờ lướt qua, không giả vờ được nữa liền đặt xuống bên cạnh, khi định thần lại đã bị ôm lên đùi ngồi xuống. Nụ hôn rơi xuống đôi môi cậu.
...
Một lát sau, cánh cửa lớn mở ra, Thời Thư bước ra, ngồi trong sân nhìn Tạ Vô Sí nấu cơm.
Tân Tân cuối cùng cũng mò đến: "Đại nhân, bên Nguyên Quan có tin tức, Đạo sĩ Thiên Uy trên núi Vọng Long bên cạnh, cũng là toán cướp luôn giương cao ngọn cờ của người Cảnh, sẵn lòng cùng chúng ta khởi binh. Nghe nói, vừa nghe tin này, hắn vui mừng đến bật khóc."
Tân Tân có chút xúc động: "Hắn uống ba chén rượu lớn, quay mặt về phía Nam vái lạy, nước mắt lưng tròng, nói rằng người nhà cuối cùng cũng đến đón họ về rồi!"
"Vĩnh An phủ là cố thổ của Đại Cảnh, cũng là quê hương của những người dân này." Tạ Vô Sí rửa sạch cua trên thớt, bẻ ra loại bỏ mang, "Năm đó hiệp nghị cắt nhượng Vĩnh An, Đại Thịnh, Thùy Đà, tương đương với việc trực tiếp từ bỏ những người dân này, dâng họ cho người dị tộc làm nô lệ."
"Ngụy tạo thái bình, tham lam hưởng lạc, ca múa thái bình quốc thái dân an. Hoàng cung Đông Đô làm như vậy, là phản bội dân chúng."
Thử nghĩ xem, quốc gia của mình hiệp nghị, cắt nhượng mình trở thành người của nước khác, hơn nữa lại là nước xâm lược, ai có thể chịu được điều này?!
Biết bao người đã tự sát, biết bao người đã chạy trốn về phương Nam.
Mà các tướng lĩnh khác, chuyện không liên quan đến mình, ai thật sự lo cho dân, lo cho thiên hạ?
"Xoạt" lại cắt cua làm đôi, Tạ Vô Sí nói: "Bọn họ thà chết không làm người Mân, thà vào núi làm thổ phỉ. Cho nên, những người này là những người thật lòng nhất muốn quy phục cố quốc, vừa nghe chúng ta có ý định, liền tích cực chủ động dựa vào. Bao nhiêu binh mã?"
Tân Tân nói: "Binh lực có ba nghìn, cộng thêm gia quyến, e rằng có hơn vạn người!"
Tạ Vô Sí: "Gửi một vạn lượng ngân phiếu qua đó, thêm tiền an ủi, ngày khác hẹn vị Đạo sĩ Thiên Uy này, ta muốn đích thân gặp hắn."
"Vâng." Tân Tân quay người rời đi.
Tạ Vô Sí cho cua vào nồi, nấu canh.
Thời Thư đã xem một số bộ phim truyền hình, biết Tạ Vô Sí lúc này đang làm gì, thực hiện công tác phản gián hậu địch. Nếu Tạ Vô Sí không đến, người đi gặp vị Đạo sĩ Thiên Uy này sẽ là cậu.
Thời Thư đi đến dưới mái hiên, giúp rửa cá, đột nhiên, cậu nghe thấy trên trời "Rắc!" một tiếng sấm rền. Thời tiết tháng tám ở đây, lúc nắng lúc mưa, mây đen u ám tụ lại trên đỉnh đầu, sét đánh lộn trong đó.
Thời Thư hỏi: "Ngoài những người thật lòng muốn quay về cố thổ, trong số những người này, có ai nhân cơ hội kiếm chác không?"
Tạ Vô Sí: "Nhất định có."
Thời Thư: "Tạ Vô Sí, ngươi không sợ ai cả."
"Thực hiện một cuộc cải cách lớn, mọi người đều phải liên kết lại, có người thật lòng, cũng có người cơ hội." Tạ Vô Sí múc canh cua vào bát, rồi đặt vào lồng hấp bên cạnh để giữ ấm.
Thời Thư vẫn cảm thán, nói: "Các tướng lĩnh khác hoặc là hưởng lạc, hoặc chỉ quan tâm đến đội quân riêng của mình, chưa bao giờ nghĩ đến những người dân này."
"Dù sao làm việc rất phiền phức, bôn ba, vất vả, dậy sớm thức khuya, kết nối các công việc lại với nhau, mệt mỏi rã rời. Ngựa dựng cờ, đặc biệt là quan chức đến một mức độ nhất định, làm nhiều sai nhiều. Nhiều điều thị phi họ đều biết, chỉ là không hành động. Con người sống vì bản thân mình, có mấy ai sống vì dân."
Thời Thư chớp mắt, nhưng dù Tạ Vô Sí sống vì bản thân, hay hưởng thụ kh*** c*m truy cầu danh lợi, chinh phục thiên hạ, hắn vẫn đang bôn ba vì dân chúng, đây là sự thật.
Người phi thường, mới có thể có chí khí kiên định như vậy, để thực hiện con đường thống nhất thiên hạ.
Thời Thư: "Tạ Vô Sí, nếu ta có tâm thái như ngươi, làm gì mà không thành công?"
Gánh vác sinh tử thiên hạ lúc này, cũng phải có chí khí như vậy, mới có thể gánh vác thiên mệnh.
Thời Thư gãi đầu, đừng nói, may mà xuyên thành người làm ruộng, nếu thật sự xuyên thành tướng quân nhiếp chính vương, không chừng đã họa quốc ương dân rồi.
Họ cùng nhau ăn cơm, mưa bão cũng đổ xuống rất lớn, trong tầm mắt một màn sương trắng xóa, màn mưa từ các khe ngói trên mái nhà đổ xuống, nhỏ vào rãnh thoát nước dưới ván gỗ, tiếng nước "ào ào", thỉnh thoảng thấy tia chớp màu tím hoặc vàng trắng nổ trong đám mây.
Thời Thư ngồi dưới mái hiên nhìn mưa, Tạ Vô Sí ngồi bên cạnh đọc sách.
Giữa cả vùng núi mưa bão, ngay cả ngôi miếu hoang không xa đó cũng ẩn đi, giữa trời đất, chỉ có hắn và Thời Thư.
Thời Thư ngồi một lát, cuối cùng cũng buồn ngủ, định bụng ngủ một giấc trưa. Đợi cậu về phòng ngủ trưa, Tạ Vô Sí cũng vào phòng, nằm cùng cậu.
Thời Thư nhắm mắt, nửa mơ nửa tỉnh, cảm thấy có người lên giường bên cạnh.
Thời Thư lờ mờ biết là ai, đợi khi cậu định thần lại, môi đã bị chặn, đầu lưỡi thăm dò quấn quýt. Mùi hương xộc vào mũi, Thời Thư mở mắt miễn cưỡng nhìn một cái, hiểu ra là Tạ Vô Sí, không hề ngăn cản.
"Sao vậy?"
Quần áo của cậu đã bị cởi hết, trên người trắng nõn, được tay Tạ Vô Sí v**t v* nhẹ nhàng. Thời Thư cảm thấy Tạ Vô Sí quá nặng dục, muốn nói, không chỉ môi lưỡi, ngay cả d** tai cũng bị hắn cắn thật mạnh.
Vì Thời Thư hơi mơ màng, nên không để ý đến hắn, để Tạ Vô Sí cắn một lúc, đợi khi định thần lại, mặt cậu lại bị ấn vào gần hình xăm của hắn.
"Tạ Vô Sí..."
Rõ ràng là ban ngày, nhưng vì trời mưa bão, trong phòng tối đen như mực. Tạ Vô Sí dựa lưng vào tủ quần áo, vạt áo choàng dài màu trắng ngà cũng buông lỏng, lộ ra lồng ngực săn chắc màu da lúa mì và cơ bụng. Các chỗ khác thì mặc đồ rất chỉnh tề, lòng bàn tay nổi gân xanh giữ chặt gáy Thời Thư, nắm lấy tóc cậu.
"Ngoan lắm." Tạ Vô Sí khàn giọng.
Thời Thư đấm mạnh một cú vào giường, hận không thể cào ra vết máu: "Tạ Vô Sí, cuối cùng ngươi bị làm sao vậy... Ngươi không thấy mấy ngày nay mình có chút b*nh h**n sao?"
"Ta rất thích, có lẽ là cảm nhận được em yêu ta. Trước đây nhiều lần, ta đã từng tưởng tượng. Khi nói với bác sĩ tâm lý, ta nhấn mạnh đi nhấn lại, có lẽ sau khi có người yêu, ta muốn mỗi sáng sớm đều tỉnh dậy trong nụ hôn của người đó."
"..."
Đây là đang diễn bộ phim tài liệu tội phạm nào vậy?
Tạ Vô Sí ngươi quốc tịch nào vậy? Không giống người ở đây của chúng ta.
"Tạ Vô Sí!" Thời Thư không hiểu được người bị bệnh, nhưng ngay lúc này, cậu khó khăn nói.
"Ta-"
Không liên quan đến việc có thoải mái hay không, hành động này tràn đầy cảm giác chinh phục đối với người yêu. Thời Thư và hắn mười ngón tay đan chặt: "Ta, ta tự mình làm..."
Thời Thư ch** n**c mắt sinh lý, cậu chỉ có thể hôn từng chút một như ăn kem vậy. Khoảng thời gian ở bên Tạ Vô Sí này, Thời Thư thỉnh thoảng còn có thể tự kiểm điểm lại, mình là trai thẳng mà.
Việc hôn hình xăm của đàn ông này, thường xuyên khiến cậu nhớ lại, hai tai đỏ bừng.
Nếu thời gian có thể quay ngược lại, đêm đầu tiên đặt chân vào Tương Nam Tự, cậu sẽ không bao giờ nghĩ đến ngày hôm nay.
Hàm Thời Thư mỏi nhừ, Tạ Vô Sí tựa lưng vào thành giường, ngón tay nhẹ nhàng v**t v* d** tai Thời Thư, tận hưởng niềm vui và kh*** c*m này. Trong căn phòng tối tăm giữa đêm mưa bão, hai bóng người chồng lên nhau.
Tạ Vô Sí rất kiên nhẫn, trong khi cảm nhận, giọng hắn khàn khàn: "Thời Thư, ta dễ vật hóa bản thân, và có một chút xu hướng yêu thích đồ vật."
"Ưm?"
"Ta rất thích tư thế này với ngươi, hôn nó dường như cũng là hôn ta, khiến ta cảm thấy được ngươi yêu."
"..."
Mắt Thời Thư đỏ hoe, nhìn chằm chằm hắn. Mặc dù vẫn luôn biết Tạ Vô Sí b**n th**, nhưng đôi khi hắn thực sự va chạm mạnh mẽ vào tam quan của cậu, gần như muốn đánh nát người. Thời Thư không biết nói gì, thực sự là bó tay với hắn, đành phải tiếp tục.
"Rất thích..."
Tạ Vô Sí rất yêu thích tình cảm của Thời Thư.
Thời Thư bị hắn ấn tóc: "Yêu thêm một chút đi."
Vô thức hôn nhau.
"Thời Thư, ta hy vọng em mê luyến ta."
Thời Thư nghe thấy giọng hắn khàn đặc.
Thời Thư hơi ngớ người, cuối cùng cũng kết thúc. Tạ Vô Sí muốn Thời Thư mê luyến hắn, không chỉ mê luyến con người hắn, mà còn mê luyến cơ thể hắn, mê luyến tất cả những gì thuộc về hắn.
Thời Thư hôn hôn hình xăm của hắn, rồi ngẩng đầu lên, Tạ Vô Sí lười biếng chống tay tựa vào thành giường, đôi mắt đen láy nhìn cậu không chớp, hệt như một vị hoàng đế được hầu hạ.
Thời Thư vươn tay chạm vào mặt hắn. Dù đôi khi không hiểu Tạ Vô Sí đang nói gì, nhưng cậu có thể cảm nhận được, hắn dường như muốn rất nhiều tình yêu.
Không cần tiền, cần tình yêu phải không? Anh trai nhà giàu.
Thời Thư chợt nhận ra, những ngày tháng chỉ ăn "Tấn Giang" mà không chịu khổ này cũng không dễ chịu gì?
Không, cuộc sống này có dễ dàng sao?
Thời Thư an ủi cảm xúc của hắn xong, cuối cùng cũng nằm xuống tiếp tục ngủ trưa.
Bên ngoài cửa sổ vẫn mưa, Tạ Vô Sí tựa vào gối, ôm Thời Thư vào lòng, lắng nghe tiếng mưa bão ngoài cửa sổ.
Thời Thư có chất lượng giấc ngủ rất tốt, nằm xuống là ngủ được. Nhưng Tạ Vô Sí phần lớn thời gian, nhắm mắt lại trong đầu có một đống việc cần sắp xếp, nghĩ xong toàn bộ mọi việc phải mất mười phút. Trước khi ngủ cũng sẽ suy ngẫm lại những cuốn sách đã đọc.
Suy nghĩ nát óc.
Tạ Vô Sí khẽ hôn l*n đ*nh đầu Thời Thư, Thời Thư đã ngủ say và còn ngáy khò khò.
Không hiểu sao, có lẽ là do cơn mưa bão ngoài cửa sổ, thời tiết âm u, cộng thêm không có việc gì làm, ánh mắt Tạ Vô Sí cũng trở nên âm u. Có lẽ là quá nhàn rỗi, loại người như Tạ Vô Sí, không thích hợp nhàn rỗi.
Trong không khí vẫn còn mùi đêm tĩnh mịch.
Nghĩ một lát, cuối cùng cũng ngủ thiếp đi, tiếng mưa bão ngoài cửa sổ rả rích, dường như biến thành một âm thanh khác.
Dòng nước hội tụ, dần dần biến thành dòng hải lưu khổng lồ, nước biển lạnh lẽo.
-Thảm cỏ xanh được cắt tỉa gọn gàng, bức tường trắng xóa kéo dài đến mái vòm hình trụ tròn, tường biệt thự rủ xuống vô vàn những cây hồng leo, bồ câu từ mái nhà bay lên, đậu xuống ô cửa sổ trống ở phía bên kia.
Cách một bức tường, tiếng cười nói, ly rượu chạm nhau, những món trang sức quý giá, đèn flash lấp lánh.
Buổi biểu diễn piano đang tiếp tục, champagne đắt tiền bắn tung tóe khắp nơi, theo nhịp điệu của âm nhạc, đám đông đang nhảy múa theo, bùng nổ từng tràng reo hò.
Phía bên kia, trong hồ bơi xanh biếc, ánh nước lấp lánh.
Tiếng "đùng" nhẹ vang lên khi chìm xuống hồ.
Nước lạnh nhanh chóng lấy đi nhiệt độ của làn da, chất liệu vải vest tinh xảo bị làm ướt.
Sự chìm xuống của nước gây ra sự cản trở trước màng nhĩ, tạo ra tiếng vang nhẹ, sau đó mọi âm thanh đều trở nên nhỏ hơn-
Màng nước ở rất gần, mọi thứ nhìn qua nước đều vỡ vụn và trôi nổi, ánh sáng và bóng tối thay đổi, ngũ quan bị tước đoạt.
Chìm đắm trong nước, giống như trôi nổi giữa bầu trời.
Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ
Đánh giá:
Truyện Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ
Story
Chương 108: Mê luyến
10.0/10 từ 10 lượt.