Ta Không Làm Thiếp

Chương 75: Thanh thản

139@-
Sớm hôm sau, gió xuân tháng ba vi vu thổi, trời vẫn còn se se lạnh. Nhà bếp bưng lên hai chén cháo khiếm thực hầm củ cải, một đĩa bánh cuộn gà cùng với hai ly sữa bò nóng hầm hập.

Sữa bò kia cho vào nồi đun sôi cùng ít rượu ngon và hạt sương lấy từ những khóm hoa, cho ra một loại hương vị ngòn ngọt. Triều Sinh thích uống thứ này, bê ly lên uống ừng ực, lại ăn thêm hai cái bánh cuộn gà rồi cười hì hì nói: “Thưa mẹ, con đi học.”

Thẩm Lan thả muỗng sứ xuống, lắc đầu: “Hôm nay không phải đi học, chúng ta cùng đi phủ Đức An.”

Triều Sinh sửng sốt, ngồi trên ghế hoa hồng, ngẩng đầu tò mò hỏi: “Mẹ ơi, có phải bên phủ Đức An xảy ra chuyện gì hay không?” Cậu nhóc nhận thức sớm, lờ mờ nhớ được hồi hai tuổi mẹ ôm mình chạy vào đảo nhỏ ở hồ Động Đình để trốn binh hỏa.

“Không có gì.” Thẩm Lan vuốt ve búi tóc của con trai, cười nói: “Chỉ là lâu nay mẹ không dành thời gian cho Triều Sinh nhiều, cho nên nhân dịp này đưa con đi dạo, cũng tiện qua đó kiểm kê sổ sách, kho hàng.”

Bùi Thận mới bình định Tứ Xuyên quay về, lúc này đã tới Hồ Quảng. Đại quân thì chia ra đóng quân ở bảy, tám vệ sở như Võ Xương vệ, Giang Hạ vệ, Hàm Ninh vệ vân vân.

Tin tức lớn thế này, nhất định cần phải phân bổ gạo thóc. Tiểu nhị dưới trướng Thẩm Lan hôm qua đã báo tin lên.

Nàng lần này dẫn theo Triều Sinh chủ yếu là để tránh né Bùi Thận mà thôi.

“Vậy con đi nhắn với đám Bành Ngọc, Trụ Tử đã.” Triều Sinh nhảy xuống khỏi ghế hoa hồng, hân hoan chạy ra chào tạm biệt các bạn. 

Thấy nó dẫn thư đồng ra ngoài, Thẩm Lan đang chuẩn bị tiếp tục ăn cơm, chợt nghe Thu Diên tới báo bên ngoài có người hầu do phu nhân của Tri phủ Võ Xương phái tới.

Thu Diên chần chừ: “Phu nhân, ma ma kia tự xưng họ Dư, dẫn theo mấy nha hoàn tới, sắc mặt không đẹp đẽ gì, còn nổi giận đùng đùng.”

Thẩm Lan gật đầu, hẳn là hôm qua Triều Sinh đánh nhau với Quan Tăng, mẹ của Quan Tăng nổi giận nên hôm nay phái người hầu tới hỏi tội.

“Để bà ta vào đi.” Thẩm Lan rửa tay, lột trái quýt Phàn Giang từ tốn ngồi ăn tráng miệng.

Nàng ăn quýt xong, Thu Diên dẫn một ma ma chừng bốn mươi tuổi, gương mặt đầy đặn nổi giận đùng đùng vào nhà.


Dư ma ma mặc áo ngắn tay màu vàng lúa chín thêu hoa văn như ý, chải búi tóc cao gọn gàng, bên trên cắm vài cây trâm vàng óng ánh.

Thẩm Lan cười khanh khách chào hỏi: “Ma ma tới tìm ta phải chăng có chuyện quan trọng?”

Dư ma ma lạnh mặt, gằn từng tiếng một nói: “Thẩm Triều Sinh này còn nhỏ mà tâm tính độc ác, hung bạo quá mức, cả gan đánh Quan Tăng thành như vậy. Phu nhân khiến ta tới hỏi xem Thẩm nương tử bình thường dạy con kiểu gì? Sao mà dạy ra được cái loại hung hăng như tội phạm tử hình như thế?”

Sắc mặt Thẩm Lan cũng sa sầm xuống. Tuy sớm đoán được Dư ma ma là tới hỏi tội, nhưng nàng không thản nhiên nổi. Rõ ràng do Quan Tăng gây sự trước, mà vị Dư ma ma này nói chuyện quá mức khó nghe.

Thần sắc nàng nhàn nhạt: “Chẳng qua là trẻ con đùa giỡn với nhau thôi.”

Dư ma ma vẫn lạnh mặt, gằn giọng: “Đúng là con cái nhà buôn bán, không biết nề nếp phép tắc là gì.”

Thẩm Lan không biến sắc: “Khiến ma ma phải cười chê rồi.” Nói xong, nàng lại nhàn nhạt tiếp tục: “Ma ma mắng một đứa nhỏ năm tuổi là đồ độc ác, hung hăng như tội phạm tử hình, quả thực là có gia giáo thay.”

Dư ma ma sửng sốt, có lẽ không ngờ một người phụ nữ gia đình thương nhân như nàng lại cả gan đến vậy. Đến khi hoàn hồn lại, bà ta cả giận nói: “Cô ra vẻ ta đây như vậy, lẽ nào không sợ ta về bẩm lại với Tri phủ phu nhân?”

Thẩm Lan cười cười: “Ma ma nói đùa, ngày đó Thiệu hòa thượng áp sát Hồ Quảng, trong tay Vương Tri phủ không còn lấy một tên lính, cuối cùng vẫn phải đến gần thuyền của ta mới giữ được một mạng.” Nàng mỉm cười: “Ma ma bây giờ trách mắng con trai của người có ơn với Vương Tri phủ, dù cho Tri phủ phu nhân có biết, người phải bị trách tội cũng sẽ là bà.”

Dư ma ma biết nàng này đang uy hiếp mình, nếu để Vương Tri phủ vướng phải cái tiếng vong ơn bội nghĩa, chủ chắc chắn sẽ lập tức bán bà ta ra khỏi nhà.

Khuôn mặt Dư ma ma cứng đờ, nhẫn nhịn cúi người nói: “Là lão nô sáng nay uống nhầm nước đái ngựa, bị mỡ heo làm mờ con mắt cho nên lỡ mồm nói bậy.”

Thẩm Lan cười cười, nàng ngưng câu chuyện, bước tới nắm tay Dư ma ma nhét vào đó mấy lượng bạc vụn.

Dư ma ma cầm túi tiền ước chừng độ nặng, thấy lòng hơi dịu lại, nhưng tóm lại còn có vài phần tức giận, lại phải về báo cáo kết quả cho chủ ở nhà, bèn cười nói: “Phu nhân, Triều Sinh ấy mà, tánh nết hơi bất hảo. Mong phu nhân gọi nó ra đây để mà uốn nắn một phen.”



Triều Sinh đánh nhau cố nhiên là có sai, nhưng dù sao đi nữa cũng do Quan Tăng độc mồm độc miệng trước. Huống hồ Thẩm Lan dù có muốn phạt Triều Sinh, cũng chắc chắn không bao giờ có chuyện phạt nó trước mặt người khác.

Thẩm Lan lắc đầu cười: “Dư ma ma nói đùa, hôm qua Triều Sinh còn bị đấm một cú vào mặt. Bọn trẻ con ấy mà, hôm nay cãi nhau, hôm sau lại làm hòa, cần gì phải quát mắng nặng nề.” Dứt lời, nàng lại nhét cho bà ta một túi bạc.

Dư ma ma cảm thấy vừa lòng, chút bất mãn sót lại bây giờ cũng tiêu tan: “Phu nhân, Triều Sinh lãnh hai bạt tai của phu nhân, nhớ phải ở nhà dưỡng cho khỏe lại, mấy ngày nay chớ nên ra ngoài.”

Thẩm Lan hiểu ý, Dư ma ma thu tiền, bịa cái cớ để gạt Tri phủ phu nhân, nhưng lại sợ bị phát hiện cho nên mới muốn Triều Sinh ở nhà nghỉ mấy ngày, chờ qua cơn sóng gió này. 

“Ma ma nói phải lắm.” Thẩm Lan dứt lời, kêu Thu Diên lấy hai cân trầm đàn hương, một vò rượu hoa đào, năm cân quýt Phàn Giang, năm cân bạch quả để làm quà đền bù.

Dư ma ma dẫn đám nha hoàn hộ viện ôm quà đền bù cười khanh khách rời đi.

“Phu nhân, mấy người này thật là tham lam!” Xuân Quyên tức giận không thôi: “Rượu hoa đào là hàng cống phẩm, quýt Phàn Giang đắt đỏ, bỏ vào lu cát vàng, phủ lá thông khô lên, chờ tới cuối tháng ba lấy ra đem bán, có thể lời một khoản kếch xù. Chưa kể đàn hương cùng bạch quả, đều là……”

“Được rồi.” Thẩm Lan ôn hòa mỉm cười: “Làm buôn bán, chủ yếu là hòa khí sinh tài. Huống hồ oan gia nên giải đừng nên kết mà.”

Xuân Quyên oán hận nói: “Sớm biết thế này, ba năm trước Hồ Quảng gặp lũ lụt nửa tháng, phu nhân việc gì phải dẫn người chèo thuyền nhỏ đi khắp nơi cứu nạn, cứu phải cái tên Vương tri phủ không có lương tâm ấy.”

Thẩm Lan nghĩ bụng nàng chẳng qua là người nơi khác tới, vất vả mạo hiểm cứu người, cũng chỉ mong lấy được cái tiếng người làm việc thiện mà thôi.

Năm đó, Thẩm Lan không cài toàn bộ trang sức trâm vòng lên cái xác kia. Thứ nhất bản thân nàng cũng cần ít vốn liếng, thứ hai nhảy xuống nước lớn như vậy mà mọi thứ vẫn còn y nguyên, quả thực là một lỗ hổng lớn.

Vì thế Thẩm Lan giữ lại hai cây trâm vàng. Sau khi tới được Hồ Quảng, nàng nạy đá quý bên trên ra mang đi cầm, sau đó đun chảy trâm thành vàng, bán đi đổi một khoản tiền.

Nhờ cái danh thủ tiết thờ chồng, có tình có nghĩa, nàng dùng tiền mua gạo và thuyền từ tay nông dân ở Hồ Quảng, chèo thuyền tới các khu vực lân cận như Tứ Xuyên, Giang Tây để bán lại hàng hóa kiếm lời rồi từ đó neo đậu lại chốn này. 



“Vài thứ ngoài thân thôi, ngàn vàng tan hết còn kiếm lại được mà.” Thẩm Lan chọt chọt má nàng: “Được rồi, miệng của em vểnh đến độ có thể móc được cả can dầu lên rồi đấy.”

“Phu nhân cứ thế mãi thôi.” Xuân Quyên lầm bầm một câu, giận dỗi nói: “Ước gì bên trên cử một vị cỡ Thanh Thiên đại nhân tới đánh giết hết đám quan lại chó má này cho xong.”

Thẩm Lan nghĩ bụng chuyện này e rằng không thể. Thời cuộc thối nát thành thế này, dù cho phía bắc có an ổn lại, cũng chưa biết mai này ra sao đâu.

Nàng sắp sửa khuyên Xuân Quyên bớt giận, lại bỗng nghe tiếng Thu Diên bên ngoài hô: “Phu nhân, phủ Tuần phủ gửi thiệp tới.”

Thu Diên mới vừa tiễn Dư ma ma, đã nhận lấy thiệp mời lớn chừng năm tấc trong tay gã sai vặt.

Thẩm Lan cầm thiếp lên đọc, ra là mời nàng ngày mai tới phủ Tuần phủ Hồ Quảng để dự tiệc.

Thẩm Lan trầm ngâm hồi lâu, sau đó bỗng nhiên nói: “Thu Diên, em đi tìm Cốc chưởng quầy, bảo ông ấy hỏi thăm Lý lão gia, Triệu lão gia có nhận được thiệp mời của Tuần phủ Hồ Quảng không?” Cốc Trọng là một người khác dưới trướng Thẩm Lan phụ trách việc buôn bán gạo thóc.

Thu Diên đáp lời rồi vội vàng rời đi.

Thẩm Lan đợi chừng nửa canh giờ, Cốc chưởng quầy mới chạy vội đến.

Tới được phòng bàn công việc của Thẩm Lan, Cốc Trọng bẩm: “Phu nhân, Lý lão gia, Triệu lão gia cũng đều nhận được thiệp mời cả.”

Thẩm Lan thở dài một tiếng, này hai người với nàng nữa chính là ba nhà buôn lương thực lớn nhất khu vực Hồ Quảng này.

“Phu nhân, Tuần phủ đột nhiên phát thiệp mời những nhà buôn lương tới dự tiệc, liệu có phải định đòi nộp lương thực hay không?” Lại nói: “Nghe nói Ngụy Quốc công Thế tử dẫn binh vào Hồ Quảng, quân đội kiểu gì cũng cần phải ăn mới sống được chứ.”

Thẩm Lan trầm ngâm: “E là đúng vậy. “ Nhưng nếu vậy, nàng càng không thể đi dự tiệc. Lỡ như đụng phải Bùi Thận, đó chẳng phải là tự tìm đường chết sao.



Cốc Trọng gật đầu, lại trù trừ hỏi: “Vậy phu nhân, ta rốt cuộc có nên nộp lương hay không? Nếu có, thì phải đưa bao nhiêu?”

Thẩm Lan trầm ngâm: “Thúc quan sát trong tiệc những người còn lại đưa bao nhiêu thì chúng ta đưa bấy nhiêu.” Theo số đông, không quá khác người là an toàn nhất.

Cốc Trọng đồng ý, Thẩm Lan lại nói: “Nếu trong bữa tiệc xuất hiện Ngụy Quốc công Thế tử, hoặc Tuần phủ nhắc tới Thế tử, thúc liền lén xin bái phỏng Thế tử, sau đó nộp ra hai vạn thạch lương thực.”

“Hai vạn thạch!” Cốc Trọng bật thốt: “Phu nhân sao phải tới mức này? Hai vạn thạch này mà nộp đi rồi, coi như chúng ta làm không công nửa năm trời!”

Thẩm Lan thở dài: “Trong tay Tuần phủ Hồ Quảng không có lính, nếu ông ta đòi lương thực, chúng ta đưa mấy trăm thạch lấy lệ đã đành. Nhưng nếu Ngụy Quốc công Thế tử cho đòi, người ta trong tay nắm hai mươi vạn hùng binh, chúng ta nào dám không đưa chứ?”

Cốc Trọng vội nói: “Cho thì cho, nhưng cần gì nhiều đến vậy? Tận hai vạn thạch lương thực! Ruộng vườn chúng ta có tổng cộng cũng mười khoảnh. Phu nhân còn hô giá cao để thu mua khoai núi Phúc Kiến, khoai Quảng Đông, khoai lang, còn có bắp vùng duyên hải, lại chi tiền thuê người tới trồng trọt làm vườn giàu kinh nghiệm, còn nuôi một đội buôn cá chạy từ bắc chí nam, ao cá mới đào còn đang nuôi cá trắm đen, cá mè…… Có cái nào trong số này là không tốn tiền kia chứ!”

Cốc Trọng lải nhải không ngừng: “Phu nhân còn không chịu tăng giá gạo giá ngũ cốc lên, một mực muốn bình ổn giá. Bình ổn giá là chuyện của quan phủ, bọn họ cũng mặc kệ, phu nhân thì hay rồi……” Nói tới đây, ông thở một hơi thật dài.

“Phu nhân là người nhân hậu.” Nói rồi, ông nở nụ cười tự giễu: “Nếu không phải phu nhân có lòng thương người, một ông lão như ta dẫn theo đứa cháu gái từ Thiểm Bắc trốn vào Hồ Quảng, e là cũng đói chết.”

Thẩm Lan thở dài: “Chuyện cũ đừng nhắc lại làm gì, người dù sao cũng phải hướng về phía trước.” Nàng an ủi: “Cốc thúc, hai vạn thạch này nộp cho Tuần phủ, e là cũng sẽ bị tầng tầng lớp lớp tham ô mất. Nhưng đưa vào tay Ngụy Quốc công Thế tử, ít ra cũng có thể phát được tới tay lính tráng, coi như đúng tác dụng của chúng.” 

Bùi Thận vừa không uống máu binh, cũng không sai khiến quân lính làm chuyện bây bạ, kỷ luật quân đội nghiêm ngặt, lương thưởng phát xuống đầy đủ. Lại thêm thiên phú về mặt quân sự của y cực kỳ cao, trăm trận trăm thắng. Chỉ mới mấy năm ngắn ngủi, y đã có thể xây được đội quân khí thế hùng mạnh.

Thẩm Lan cười nói: “Ta làm giàu nhờ đất Hồ Quảng, nếu nộp lên hai vạn thạch có thể dẹp được loạn hải tặc cho Hồ Quảng, cũng coi như báo đáp lại ân tình của bá tánh Hồ Quảng.”

Cốc Trọng lại thở một hơi thật dài: “Phu nhân thật sự không giống người làm ăn chi cả.”

Tối ngủ chỉ cần sáu thước, ngày ăn chỉ ba chén cơm. Giàu sang thêm nữa cũng để làm gì đâu?

Thẩm Lan cười cười: “Để lòng thanh thản mà thôi.”
Ta Không Làm Thiếp
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Không Làm Thiếp Truyện Ta Không Làm Thiếp Story Chương 75: Thanh thản
9.3/10 từ 45 lượt.
loading...