Ta Không Làm Thiếp
Chương 5: Chương 5
Trong thư phòng, thị vệ Lâm Bỉnh Trung ôm kiếm đứng, bẩm báo tình huống: “Mang theo hai người đi phòng chính, thổi chút khói mê vào, lại sợ tú bà kia tỉnh lại, liền đánh hôn mê bà ta rồi mới kiểm tra ra soát kỹ khắp nơi.”
“Còn lại cũng không quái lạ ở đâu cả, chỉ có mặt đất bốn phía quanh giường là có vết cào trầy, chỉ sợ giường này thường xuyên bị động đậy, ty chức dời giường ra liền phát hiện mấy khối gạch không dính tường, sau đó liền tìm được sổ sách.”
Nói tới đây, mặt Lâm Bỉnh Trung hơi đỏ lên, hàm hồ nói: “Sau đó ty chức tìm món quần áo của tú bà kia nhét vào thế chỗ, chỉ cần không mở tay nải đựng sổ sách ra, có lẽ có thể lừa gạt được.”
Bùi Thận không cho là đúng: “Đã là giường thường xuyên bị động đậy, hẳn là Lưu Cát mỗi lần đi Lưu trạch đều xem sổ sách một lần.
Đến lần kế tiếp tìm xem, lão nhất định sẽ phát hiện sổ sách đã mất.”
Bùi Thận nói tới đây đột nhiên cười nhạo: “Có điều cũng không chắc chắn như vậy.”
Sao lại không chắc chắn? Lâm Bỉnh Trung nghệt mặt ra.
Thấy hắn đần độn, Bùi Thận cũng lười giải thích, chỉ xua tay: “Ngươi phái vài người theo dõi tú bà kia và Lưu Cát, nếu chúng không có động tĩnh thì án binh bất động.
Nếu chạy trốn, không cần lưu tình, bắt hết ném vào nhà lao tính sau.”
“Vâng.” Lâm Bỉnh Trung lên tiếng rồi lui ra.
Bùi Thận liền lặng yên không nói, lật từng trang sổ sách, đọc những dòng tin tức được ghi lại.
“Năm Đinh Mão ngày 15 tháng 3, Chuyển Vận sử Tần Hiến biển thủ muối vận chuyển từ Yến Đô tới, cùng phó sử Lưu Tất Chi, Kinh Triệu Án chia trên dưới một trăm bảy mươi lượng, tặng một tòa dinh thự cho họ Tần, tặng một con “ngựa gầy” cho họ Lưu, giữ trong tay bút tích của họ Triệu trên tấm thiếp bá viễn”
“Năm Đinh Mão ngày 6 tháng 4, lại tặng Tần 300 viên châu bằng vàng, thêm một mỹ tì, được 200 dẫn tàn muối, 1000 dẫn muối.” (1)
“Năm Đinh Mão ngày 19 tháng 7, mưa to bảy ngày, họ Tần viết tấu báo lên trên 463 dẫn muối bị hư hỏng do gặp mưa, sau khi chia nhau lãi được 748 dẫn muối.”
Thần sắc Bùi Thận lạnh lùng, dù không lật xem tiếp, y cũng biết tiếp theo viết những gì, đơn giản là bọn buôn muối cùng bọn quan lại cấu kết biển thủ ăn chia muối như thế nào thôi.
Bùi Thận lấy giấy bút, lọc ra toàn bộ những cái tên được nêu trong cuốn sổ, sau đó bắt đầu đánh giá.
Chuyển Vận sử Tần Hiến là em trai bên ngoại của Ngự sử Tôn Ninh Đức làm việc ở Đô Sát Viện, người này tính nết bạo liệt, lời nói như đao, tuy bị người khác trộm xưng cây bút đao, nhưng bản thân lại cương trực công chính.
Nếu Tần Hiến bị lật, tất sẽ có người buộc tội Tôn Ninh Đức, bệ hạ thấy thế sẽ không truy tra tội th.am nhũng của Tần Hiến, vẫn sẽ cho phép hắn đương nhiệm thêm khoảng một năm rồi mượn cơ hội tìm sai lầm khác mà cách chức Chuyển Vận sử, tránh liên lụy Tôn Ninh Đức.
Nếu thế, chỗ này có thể dùng để bán tình cảm cho Tôn Ninh Đức và Tần Hiến.
Bùi Thận suy tư, khoanh tên Tần Hiến lại.
Tiếp theo, phó sử Lưu Tất Chi.
Người này là môn đồ của viện học vùng Chiết Giang, không theo đảng phái nào trong triều, chủ yếu quan hệ với các vùng bên ngoài.
Có thể lại tìm một môn đồ viện học Chiết Giang khác thay thế hắn ta.
Bút son khoanh tên Lưu Tất Chi ra, lại viết thêm bên cạnh hai chữ “Lý Quảng”.
Người này là học trò của thầy Cốc Lương Định ở viện học Chiết Giang, nhưng y còn có một thân phận khác có tính đại diện hơn nữa, là đồng niên khóa với Bùi Thận.
Huống hồ Lý Quảng nếu nhậm chức phó sử, đợi một năm sau Tần Hiến bị cách chức, Lý Quảng nếu làm tốt, nhất định có thể thăng lên làm chính.
Đến lúc đó, vị trí Chuyển Vận sử vận chuyển muối khu vực Lưỡng Hoài sẽ ổn định vững chắc rơi vào túi Bùi Thận.
Một tháng vất vả hơi có thành tựu, Bùi Thận nở nụ cười.
Lại xem những quan chức còn lại, sàng qua lọc lại dư ra hơn mười người, hơn phân nửa đều là tiểu tốt không có gốc rễ gì trong triều.
Đã như vậy, lấy số chức quan bị trống vị trí này mang chia vào tay các vị các lão trong triều để tỏ thành ý.
Chừa lại một hai cái dành cho những người có tội lập công chuộc tội để thu nạp nhân tâm, ba bốn vị trí mấu chốt cuối cùng liền để lại cho đồng niên đồng hương, vừa không quá lộ liễu lại cũng dễ làm việc.
Bùi Thận viết danh sách một cách kỹ càng, duyệt lại một lần để ghi vào trí nhớ, sau đó ném tờ giấy vào chậu than đốt cháy sạch sẽ.
Ngay sau đó, y lấy đề bổn ra, suy nghĩ một lát lại đổi thành dâng tấu.
Việc công viết lên đề bổn, việc tư viết lên tấu chương.
Sổ sách này là chuyện bí mật, nếu viết đề bổn, tất phải qua tay Thông Chính Tư và Nội Các trước, như thế khả năng sẽ lộ ra phong thanh.
Trên tờ giấy trắng khổ 12, viết “Thần, Ngự sử tuần muối Đô Sát Viện – Bùi Thận, cẩn tấu 7 loại tội trạng của Chuyển Vận sử Tần Hiến, phó sử Lưu Tất Chi, Kinh Triệu Án… Tham tiền tài, mê nữ sắc hành vi tương tự nhau, vì lợi ích bao che lẫn nhau,… Thần thỉnh cầu tạm ngưng khai thác muối, thứ hai thỉnh cầu trang bị thêm đê đập để tránh thủy tai, thứ ba thỉnh cầu kiểm kê lại số lượng chính muối, dư muối, tàn muối, linh muối, sở muối… Thần cẩn tấu.”
Bùi Thận tuổi trẻ đã yết bảng, tài văn chương nổi bật, lại thêm trước lịch nhậm chức một tháng đã đến tra xét sở muối các nơi, trong lòng đã liệu trước, tấu chương chỉ nhấc bút một lần, ghi hết phần này đến phần khác mà lại chưa xóa hay sửa chữ nào.
Y viết xong tấu chương, đặt vào hộp cùng với những tin tức khác, gọi thị vệ khác là Trần Tùng Mặc tiến vào, ra lệnh “Cưỡi ngựa khỏe, gấp rút đưa đi Cẩm Y Vệ.”
Trần Tùng Mặc nhận lấy, cáo lui rời đi.
Giờ này mặt trời đã lên cao, trong viện Diêm Tào Sát ít người, rất là yên tĩnh, bên phía Lưu Trạch đã loạn thành một đống.
“Nhanh lên nhanh lên, mau cầm váy áo ta đến đây!”
“Ai nha, trâm cắm bị lệch rồi.”
“Cô nương, nhịn chút xíu, đừng ăn uống gì cả! Lỡ lát nữa tới giờ gặp khách mà muốn đi nhà xí thì kì lắm.”
“Trâm hoa của ta đâu? Mau gắn lên cho ta!”
Bọn tỳ nữ vội vội vàng vàng gọi cô nương nhà mình dậy, lụa là, trâm thoa, thoa son đánh phấn, vẽ mắt họa mi……
Lưu mụ mụ đêm qua ngủ sâu, nếu không phải nha hoàn gõ cửa gọi dậy, chỉ sợ còn muốn ngủ tiếp.
Đến lúc mặt trời lên cao, bà ta mới xoa xoa chiếc cổ đau nhức, mặc quần áo, rảo bước tiến về viện nhỏ, dương dương tự đắc tuần tra bắt đầu từ sương phòng phía đông.
Tốt lắm, Quỳnh Hoa, Hương Ngô đều đã bắt đầu chuẩn bị.
“Tuy là muốn nhanh nhẹn, nhưng cũng không nên gấp gáp quá.”, Lưu mụ mụ dặn dò.
Thấy hai tỳ nữ nhỏ giọng đáp lời, Lưu mụ mụ vừa lòng gật gật đầu, lại bước về phía phòng chính.
“Cốc cốc cốc”
Một lát sau, trong phòng vẫn không có tiếng động gì, Lưu mụ mụ nhíu mày, trở tay đẩy cửa chính ra.
Phòng cũng không lớn, liếc mắt một vòng, Bình Phong đang ngủ say bên giường nhỏ.
Bây giờ là mấy giờ rồi còn nằm đây ngủ! Lưu mụ mụ sầm mặt, đá đá hai chân của Bình Phong.
Bình Phong đau quá giật mình trợn mắt, nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Lưu mụ mụ, nhất thời kinh hoảng, thút thít nói: “Lưu mụ mụ, sao người đá con?!”
Cái con Bình Phong lười biếng này, càng ngày càng không có phép tắc gì, đợi qua mấy ngày này, phải kêu mẹ ruột nó lo mà dạy dỗ lại.
Lưu mụ mụ nghĩ, giơ tay vén màn lụa lên.
Bên trong màn lụa nhạt, tấm chăn mỏng đang phồng lên, Lục Châu rõ ràng vẫn còn đang ngủ.
Thật là không biết nặng nhẹ, giờ nào rồi mà còn nằm ngủ.
Lưu mụ mụ nhíu mày, xốc chăn lên: “Lục Châu, mau dậy đi……”
Phía dưới chăn là cái gối trúc, được đặt thẳng thớm vuông vức.
Bên cạnh còn đặt chiếc gương gỗ khắc hoa, trên giường không còn gì khác.
Lưu mụ mụ đột nhiên thấy nhức đầu chóng mặt, máu dồn lên đỉnh đầu, bà ta biến sắc, quay người mắng chửi “Còn đứng đực ra đó làm gì? Mau đi tìm Lục Châu.
Phòng dạy nhạc, vườn hoa, lục soát trong từng ngóc ngách cho ta! Mau đi!”
Bà vú Lý theo sau cuống quít cũng chạy ra ngoài.
Trong phòng thừa lại Bình Phong mặt mũi trắng bệch, đứng ở mép giường run run rẩy rẩy như chim cút.
Lưu mụ mụ thấy thế, hận đến nghiến răng, quăng cho Bình Phong hai cái tát, vừa đánh vừa chửi: “Đồ con lừa! Kêu mày trông chừng một con nhỏ cũng không nên hồn.
Cặp mắt mày móc ra vứt đi.
Mày là cái đồ bị mỡ che mắt, đồ tiện tì.”
“Ai da, mụ mụ…… Mụ mụ tha mạng…… Đau…… Không dám……” Bình Phong khóc sướt mướt mà trốn tránh, nhưng Lưu mụ mụ vừa tức vừa giận, đâu chịu bỏ qua.
Mắng mệt rồi liền đưa tay nhéo lên người nàng ta.
Bình Phong đau không chịu nổi, khóc nỉ non nói: “…… Phòng bếp! Phòng bếp!”
Bình Phong tựa như bắt được cọng rơm cứu mạng, nắm chặt ống tay áo của Lưu mụ mụ, khụt khịt nói, “Tối hôm qua, tối hôm qua cô nương nói buổi sáng nàng muốn húp cháo.
Nhất định là đã tự đi phòng bếp để lấy.”
Nghe vậy, Lưu mụ mụ càng giận dữ, đòi ăn cháo cũng giống như chiếc gối nằm dưới chăn, đều là trò xiếc để Lục Châu kéo dài thời gian mà thôi.
Nếu tin tưởng, lại phái người đi qua nhà bếp tìm…
Lưu mụ mụ càng nghĩ càng giận, rút cây roi trúc luôn mang theo bên người thường dùng để dạy dỗ đám ngựa gầy, quất Bình Phong “Đồ ngu! Quả thật vụng về ngu xuẩn! Ngày thường cho bọn mày ăn uống nuôi chỗ nào mà ngu quá vậy! Cái thứ hạ tiện dơ bẩn.
Còn sống làm gì.
Ngu quá chết đi cho rồi!”
Bình Phong khóc đến thở hổn hển, che đầu thì lộ mông, bị đánh đến mức trên mặt bắt đầu xuất hiện từng vệt máu.
Nàng ta ở nhà cũng chưa từng bị đánh đến như vậy, vừa tức vừa ấm ức, ồn ào nói “Bà đánh con làm gì? Đánh con làm gì? Lục Châu gặp ai cũng nói muốn an nhàn phú quý, ai mà ngờ được ả ta lại chạy trốn.”
Lưu mụ mụ nghe thế càng tức thêm.
Đúng là bắt nhạn có ngày bị nhạn mổ mắt, tức hộc cả máu, lại giơ lên roi trúc hung hăng quất, bà vú Lý vừa chạy đi tìm Lục Châu lại chạy ngược về.
”Lưu mụ mụ, không xong rồi, Trần Hà Hoa cùng Vương Tam Nương bị người ta trói lại”.
Đầu óc Lưu mụ mụ choáng váng cực độ đã bắt đầu trở nên đau nhức.
“Ở phía sau cửa nách, quần áo hai người đều bị lột sạch, còn bị ném vào bụi hoa, trên đầu máu me nhầy nhụa, trói chặt cứng!” bà vú Lý hoảng hốt chưa kịp trấn tĩnh, “Lưu mụ mụ, hay là ngài chạy qua xem thử bọn họ ra sao?”
Xem cái khỉ! Lục Châu nhất định là chạy ra khỏi phủ rồi! Lưu mụ mụ bị chọc tức, ngực bắt đầu nhói đau, bà ta oán hận quăng cây roi trúc, không rảnh bận tâm đến Bình Phong đang khóc la muốn chạy đi xem Trần Hà Hoa, nói “Kêu người tràn ra tìm kiếm, lục soát bắt đầu từ cửa nách ra ngoài.
Một đứa con gái yếu ớt, cửa lớn không ra, cửa nhỏ không lại, chắc chắn không chạy được bao xa.”
“Nhưng, nhưng Lưu mụ mụ, nửa canh giờ nữa Lưu lão gia sẽ đến.” Hộ viện Lưu Bằng vội vàng tới báo.
Được lắm được lắm! Tiện nhân! Muốn nhân cơ hội này kéo thời gian đúng không?!
“Phân ra một nửa số người đi tìm.” Lưu mụ mụ nghiến răng nghiến lợi, “Số còn lại lưu lại trong viện, chờ khách hàng tới!”
Bà ta chỉ vào Lưu Bằng: “Đi ra ngoài cẩn thận chút, đừng dẫn phiền phức về cho ta.”
“Mụ mụ cứ việc yên tâm.” Lưu Bằng tự nhiên biết làm loại chuyện này muốn giấu giếm.
Dương Châu là nơi màu mỡ, nhiều gia tộc phú quý, bọn họ chẳng qua là dân thường buôn bán ngựa gầy, sao có thể công khai không kiêng nể gì.
“Còn nữa” Lưu mụ mụ trầm giọng, hận không thể rút gân lột da, “Hôm nay canh ba giờ Thân, nếu vẫn không bắt được con tiện nhân này, ngươi cầm thiếp của Lưu lão gia, đi nha môn báo cáo có nô tịch muốn bỏ trốn!”
Lưu Bằng sợ hãi giật mình.
Đây là muốn đuổi tận giết tuyệt!
Lục Châu nếu là không rời khỏi Dương Châu, một ngày nào đó sẽ bị bọn họ tìm được.
Nếu đã trốn khỏi Dương Châu, cần phải có giấy thông hành, nhưng nàng là nô tịch bỏ trốn, nếu đi quan phủ đăng ký giấy thông hành, tức khắc sẽ bị bắt lại.
Đường đi trước sau đều bị vùi lấp, Lưu Bằng rùng mình, Lưu mụ mụ thật tàn nhẫn!
“A!” Lưu mụ mụ cười lạnh một tiếng, “Ngươi không cần mềm lòng với con tiện nhân kia! Ả vừa trốn, ngươi cũng mất một khoản bạc đấy.” Mỗi khi bán được một cô nương, những người làm ở đây từ trên xuống dưới đều được chia lãi một phần, tuy không nhiều lắm nhưng đó cũng là một khoản thu nhập.
Chút lòng thương hại của Lưu Bằng bỗng tan đi như sương sớm.
Hắn trầm mặt chọn vài người: “Ngươi, ngươi, cả ngươi nữa.
Đi theo ta!”
Nhìn bóng Lưu Bằng đi xa, Lưu mụ mụ lạnh giọng ra lệnh nói: “Còn đứng đực ra đó làm gì? Lưu lão gia sắp tới, mau chuẩn bị đi!”
Lát nữa Lưu lão gia sẽ đến chọn người, Lục Châu không còn, vậy chỉ có Quỳnh Hoa.
Lưu mụ mụ vừa đi vừa cân nhắc, càng nghĩ càng hận, chỉ hận không tận tay xé một miếng thịt từ trên người Lục Châu xuống.
Thứ hạ tiện, đĩ thỏa! Đồ ngu dốt không biết hưởng phúc! Phú quý đang chờ trước mặt, vậy mà chạy? Còn đánh bà tử coi cửa đến mức vỡ đầu chảy máu, hại bà ta thiếu mất hai nhân thủ phụ tìm người.
Lưu mụ mụ nghĩ đến đây, bỗng nhiên dừng bước.
Một đứa con gái yếu đuối như Lục Châu, làm sao có thể đánh hai người phụ nữ lực lưỡng ngất xỉu? Lại nghĩ đến chiếc cổ đau nhức của mình, sáng sớm mặt trời lên cao mà chưa tỉnh,… Sắc mặt Lưu mụ mụ trắng xám.
Bước chân vốn nhẹ nhàng lả lướt dọc hành lang, giờ này càng bước càng nhanh làn váy lay động, bước chân như bay.
Vội vàng chạy tới phòng chính, khép cửa phòng, cuống quít đẩy giường ra, lộ ra góc tường, tháo mấy viên gạch rời, chỉ thấy bên trong có cái tay nải bằng vải bông.
Lưu mụ mụ thở phào một hơi, tay nải còn là tốt.
Bà ta mở tay nải ra, lại thiếu chút nữa ngất xỉu.
Bên trong rõ ràng là một kiện áo lót màu xanh lá!
Nắm món y phục bằng lụa mềm, Lưu mụ mụ nổi trận lôi đình, nổi giận đùng đùng ném quần áo xuống, hung hăng thở hai hơi mới bình tĩnh lại.
Sổ sách bị người ta lấy mất, Lưu Cát nhất định sẽ phát hiện.
Huống hồ đối phương có thể tìm tới nơi này, chỉ sợ bà ta cũng bị người theo dõi.
Đã đến nước này, buông tay gia nghiệp, nhanh chóng rời khỏi Dương Châu tránh sóng gió mới là đúng đắn.
Lưu mụ mụ vội vã cuống quít lấy tiền bạc muốn chạy trốn, lại nghĩ, tên ma quỷ kia lập nghiệp từ việc buôn lậu muối, tàn nhẫn độc ác, nếu hôm nay không thấy bà ta, lại tìm không thấy sổ sách, cho rằng bà ta cầm sổ chạy trốn, chó cùng rứt giậu tìm một lý do báo quan truy nã bà ta thì phải làm sao!
Huống hồ vội vàng chạy trốn, giấy thông hành thì đã chuẩn bị xong, nhưng tiền chỉ còn hơn ngàn hai.
Nếu có thể dụ Lưu Cát qua lần này, bán hết hàng trên tay rồi mới đi, như thế liền dễ thở hơn.
Lưu mụ mụ suy nghĩ một lát, hạ quyết tâm, lật đệm chăn ra, dưới giường có một ngăn trống.
Mở ra thì thấy, bên trong lại là một quyển sổ.
Lưu Cát ghi sổ sách là sợ có biến xảy ra, có thể dùng đổi công chuộc tội hoặc ép buộc những quan lại đã nhận hối lộ cứu hắn ta.
Lại sợ những tên quan đó chỉ muốn huỷ sổ sách đi, không chịu cứu hắn, ngoại trừ bản chính giấu trong phủ của hắn, lại giấu ở đây một bản sao.
Nhưng tên Lưu Cát đó cũng biết thỏ khôn có ba hang (2), Lưu mụ mụ sao lại không phải người khôn khéo? Thế là mụ ta cũng chép lại một bản khác giấu riêng.
Giờ này mất bản của Lưu Cát, vẫn còn lại bản chép của Lưu mụ mụ.
Dùng giấy làm từ tre trúc lớn đúng độ, cất giữ 3 năm, lại dùng bút lông sói mà Lưu Cát thường dùng nhất, đồ qua khuôn chữ đặt làm riêng, bảo đảm cho dù là về chất liệu hay chữ viết đều giống cuốn sổ đã mất như đúc.
Lưu mụ mụ lấy sổ ra, thầm than một tiếng, Cát lang à, chàng chớ trách ta, vợ chồng vốn là chim cùng rừng, tai họa đến thì riêng phần mình bay đi.
Càng đừng nói hai ta cũng chẳng phải vợ chồng.
Bà ta nhét sổ lại vào tường, gác mấy viên gạch lên, đẩy giường về vị trí cũ, lại vội vàng đi tìm Quỳnh Hoa.
Quỳnh Hoa đang rửa mặt chải đầu trang điểm, chợt nghe Lục Châu chạy trốn, nhất thời kinh ngạc không thôi.
Lưu mụ mụ thấy bộ dạng ngơ ngác sững sờ của nàng ta, giận chó đánh mèo, thầm mắng một câu, cũng không biết có phải giả vờ không, cả đám này đều là lũ tiện nhân!
“Con quỷ Lục Châu, cũng không nhớ ân đức của ta!” Lưu mụ mụ tức giận vô cùng, nhưng vẫn phải vuốt tay Quỳnh Hoa tỏ vẻ ôn hòa.
Bà ta dịu dàng nói: “Quỳnh Hoa à, Lục Châu đọc sách nhiều, đầu óc cũng choáng váng, nữ tử yếu đuối lẻ loi một mình bên ngoài, đâu phải chuyện gì tốt lành? Chỉ sợ là bị người bắt đi, vào tư khoa tử làm gái nhà chứa, làm kỹ nữ bị ngàn người gối vạn người cưỡi!”
Quỳnh Hoa run run, bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, lại nghĩ tới cảnh ở nhà thổ trái phép mà Lưu mụ mụ dẫn bọn họ đi xem qua.
Người mang thai bị người ta đánh gậy vào bụng, máu chảy đầy đất, đánh tới mức sinh non; người bị bệnh nổi đốm giang mai, lấy bàn ủi nung than đỏ ịn lên cho rớt đốm giang mai ra, tiếp tục tiếp khách; còn có những cô gái bị khách đánh roi đến mức tàn phế nửa người.……
Dăm ba câu liền hù dọa được Quỳnh Hoa, Lưu mụ mụ vừa lòng gật gật đầu, “Đi! Cầm quần áo của Lục Châu lại đây, kêu Bình Phong qua hầu hạ Quỳnh Hoa.”
Lưu mụ mụ liếc mắt qua, nha hoàn của Quỳnh Hoa là Xuân Yến tức khắc đáp lời chạy ra ngoài.
Thấy bốn bề vắng lặng, Lưu mụ mụ lúc này mới nói: “Quỳnh Hoa à, giờ Lục Châu chạy trốn, có thể thay thế ả đi phủ ngự sử tuần muối chỉ có con.
Quỳnh Hoa nao nao, vui mừng ra mặt, chỉ gật đầu nói: “Tất nhiên là bằng lòng.”
Thấy nàng như vậy, trái tim căng thẳng của Lưu mụ mụ mới buông lỏng.
Bà ta trước đó đã từng khoe khoang với Lưu Cát, nói trong viện có một vị mỹ nhân thiên tư quốc sắc để hiến cho ngự sử tuần muối mới nhậm chức, nhưng giờ Lục Châu chạy trốn, nếu không người thế thân, Lưu Cát tất sinh lòng nghi ngờ, vì kế hoãn binh, chỉ có thể dùng Quỳnh Hoa lừa hắn lần này.
Lưu mụ mụ quyết định trong lòng, trấn an mấy cô nương còn lại trong viện, ra lệnh cưỡng chế mọi người không được bàn tán chuyện Lục Châu chạy trốn, lại vội vàng chạy đi trang điểm.
Lại qua nửa canh giờ, Lưu Cát tới.
Lưu lão gia qua tuổi 40, để một chỏm râu làm dáng, bụng phệ, đầu đội khăn lưới màu sẫm, mặc một bộ y phục bằng lụa hoa dệt hình hạc gáy, thoạt nhìn rất có khí độ.
Lưu mụ mụ cầm quạt tròn vẽ hình bình thủy tiên cắm hoa trà, mặc chiếc áo khoác trắng đang thịnh hành, váy dệt kim màu xanh, chải búi tóc đám mây, cắm một cây trâm ngọc lan bằng bạch ngọc cùng lược ngọc màu xanh.
Sau khi tỉ mỉ trang điểm chải chuốt thoạt nhìn đúng là nương tử tuy tuổi trung niên lại vẫn phong tư yểu điệu.
Bà ta đuổi người hầu ra ngoài, nhìn Lưu lão gia giận dỗi nói: “Đồ oan gia nhà chàng, tới chọn món hàng mà ăn mặc trau chuốt như vậy, có phải đã quên ở đây còn có nô gia ngày đêm nhớ ngài, chỉ biết lấy nước mắt rửa mặt.”
Lưu Cát vội vàng ôm chầm lấy bà ta, dỗ ngon dỗ ngọt.
Hai người ôm ôm ấp ấp một hồi, Lưu mụ mụ thấy hắn muốn đứng dậy đi kiểm tra tay nải, ưỡn ẹo tiếng nói: “Cát lang, lần nào chàng trở về cũng phải nhìn món đồ kia, cuối cùng là tới gặp thiếp hay tới gặp nó? Hôm nay không cho chàng xem!”
Lưu Cát nghe vậy, tức khắc nghi ngờ.
Hắn ta buôn muối, nếu không cẩn thận chút mới buồn cười.
Lòng nghi ngờ của hắn nổi lên, vừa cười làm lành, vừa đẩy giường ra.
Lưu mụ mụ cả giận: “Được lắm được lắm, chàng muốn thì cứ xem đi! Có điều, nếu món đồ đó vẫn còn nguyên, từ nay về sau chàng không được leo lên giường của ta.”
Lưu Cát đã mở tay nải, thấy sổ sách quả thực vẫn còn.
Hắn đang muốn mở ra, Lưu mụ mụ liền châm chọc nói: “Ừ xem đi! Xem cho kỹ vào! Xem từ giờ tới lúc mặt trời lặn luôn cũng được!”
Lưu Cát thấy sổ còn nguyên, chính mình vừa rồi còn nghi ngờ Lưu mụ mụ, trong lòng vốn có vài phần hổ thẹn, giờ lại nghe Lưu mụ mụ nói như vậy, nhưng vẫn mở mấy trang đầu ra nhìn, thấy không có gì sai lầm lúc này mới ném sổ sách xuống cười làm lành nói: “Không xem không xem, lại đây ta nhìn cục cưng của ta một chút nào.”
Lưu mụ mụ thở ra một hơi, lại hừ lạnh một tiếng, giơ chân định đá hắn ta một cái, rồi lại cố tình ngưng lại, khiến Lưu Cát nhộn nhạo trong lòng.
Hai người quăng sổ sang một bên, hú hí một trận, sau đó đẩy giường về vị trí cũ, lại muốn đi lựa ngựa gầy.
“Quái lạ, năm ngoái rõ ràng ta thấy một cô nương trông rất thanh lệ thoát tục, đi đâu rồi?”
Bàn tay phe phẩy quạt tròn của Lưu mụ mụ hơi ngừng lại, cười duyên nói: “Chàng đừng nhắc nữa, nha đầu đó là đứa vụng về, may mà có khuôn mặt cứu vớt, vậy mà mấy ngày trước nổi sởi, lan lên trên mặt, đã dặn nó không được gãi, mà cuối cùng vẫn gãi cào cho xước hết cả mặt, chữa cũng chữa không khỏi, bị sẹo luôn, ta tức quá sang tay bán cho người khác.”
Lưu lão gia tiếc nuối không thôi: “Đang yên đang lành sao lại hỏng cả khuôn mặt đẹp!” Dù ngươi có tài cán thế nào đi nữa, làm một con ngựa gầy, hư mặt nghĩa là mất tất cả.
Lưu Cát qua cơn tiếc hận, hết hứng hỏi thăm, chọn trúng Quỳnh Hoa, thanh toán khoảng một ngàn lượng ngân phiếu, nhấc kiệu nâng nàng ta rời đi.
Lưu mụ mụ nhẹ nhàng thở phào, lại chuẩn bị nghênh đón mấy lão gia đã hẹn trước buổi chiều.
Chờ bán hết hàng hóa trong tay, cầm tiền xong lập tức cuốn gói khỏi Dương Châu.
Tác giả có chuyện nói:
Những biện pháp như tạm ngưng khai thác muối, trang bị đê đập tránh thủy tai đều là những biện pháp cải cách có thật được tham khảo từ tư liệu.
tranh tranh thiết cốt, ưu dân vì dân —— ngự sử vương tránh tuần muối Hà Đông khảo đời Minh tuần muối ngự sử chế độ
Chú thích:
(1) dẫn: đơn vị đo lường muối ngày xưa, Phép bán muối lấy dẫn tính nhiều ít, mỗi dẫn là hai trăm cân, nên chỗ bán muối gọi là dẫn ngạn , số bán được bao nhiêu gọi là dẫn ngạch .
Các hàng hoá khác cũng có khi dùng chữ ấy.
Như trà dẫn chè bán được bao nhiêu, tích dẫn thiếc bán được bao nhiêu.
(trích từ điển Thiều Chửu)
(2) thỏ khôn có ba hang: chỉ việc chia những thứ quan trọng ra những nơi riêng, giảm thiểu rủi ro khi dồn thành một.
Ta Không Làm Thiếp