Ta Giúp Nữ Nhân Đáng Thương Vạn Giới
Chương 25: Rời đi
Hancock cũng biết việc hắn vĩnh viễn ở lại bên mình dạng này là điều không thể, hơn nữa hắn tiếp tục ở lại khiến Luffy thật sự không trở về thì chuyện gì sẽ xảy ra, chắc chắn cũng không thể che giấu mà kéo dài mãi.
Bờ biển chiều hôm đó.
Cả hai sau khi đùa nghịch lên, như thường lệ lần nữa cùng ngắm nhìn mặt trời phương xa từ từ lặn xuống.
Cảnh tượng cũng không có gì thay đổi, vẫn đẹp như vậy, vẫn huyễn lệ như vậy.
Chỉ có cảm nhận là hoàn toàn khác biệt.
Lần này từng tia nắng cuối ngày lại đem đến cảm giác trầm lắng cùng nỗi buồn miên man mà cả hai chưa từng cảm nhận được trước đó.
Hoàng hôn giống như nói lên cảm xúc của con người. Hoàng hôn càng đẹp thì chứng tỏ lòng người càng sầu.
Hoàng hôn hôm nay chính là vô tình lại đẹp hơn thường ngày, bởi vì thế cảm xúc càng trở nên hoàn toàn trái ngược.
Dưới thời điểm này mỗi ngày đều in dấu bóng hình hai người vui vẻ bên nhau, giờ phút này cũng chứng kiến chính niềm vui đó kết thúc... không đúng, hẳn là chỉ tạm thời kết thúc nhưng dẫu vậy vẫn không thể khiến người ta vơi đi cảm giác buồn rầu, mất mát.
Ai đó từng nói khoảnh khắc những tia nắng vàng yếu ớt dần vụt tắt cũng là lúc nàng biết được chúng ta sắp phải xa nhau, hoàng hôn với làn gió chiều lãng du khẽ lay động tâm hồn của kẻ suy tư gợi nhớ về những kỷ niệm tưởng chừng đã lắng sâu...
Hắn không biết những lời "sến sẩm" trên do tên chết bầm nào nói, tuy nhiên lúc này hắn thừa nhận và cảm thấy rõ một điều rằng:
" Hoàng hôn là sự giao ban giữa ánh sáng và bóng tối và cũng là sự chuyển dịch từ niềm vui sang nỗi buồn. "
" Cũng có thể nói có không giữ, mất đừng tìm....à không, có vẫn giữ qua đi khó tìm "
Văn Trung thầm cảm thán.
Trong lòng hắn lúc này cũng chứa đựng vô số cảm xúc rối bời, để rồi lại cố gạt bỏ qua một bên mà tận hưởng những giây phút hiện giờ. Trong miệng khẽ lẩm bẩm:
- Ba tháng a...
Đây là chỉ là thời gian đối với Hancock, có lẽ sẽ không quá dài cũng không quá ngắn. Nhưng với hắn mà nói, nếu thường xuyên tiến vào trải nghiệm, chắc hẳn sẽ lâu hơn không ít.
Cả buổi này, hai người cũng không làm gì khác mà cứ lặng yên như vậy tựa vào nhau cùng nhìn về nơi xa. Cho dù mặt trời đã lặn xuống, hai con người vẫn chỉ tĩnh lặng nơi đó.
Hancock đã lại quen thuộc như hàng ngày mà nằm tựa đầu lên ngực hắn, cùng hắn thả mình trên bãi cát ngắm biển, ngắm trăng, ngắm sao trời.
Điều duy nhất khác biệt đó là không khí trầm mặc hiện giờ.
Tuy nhiên, không khí này lại do chính thanh âm êm tai, dịu nhẹ của Hancock cất lên đầu tiên phá vỡ:
- Anh có biết tại sao ta lại luôn thích nằm ở đây không?
Văn Trung vốn định duy trì "yên lặng mà thấu hiểu", tuy nhiên hắn thực ra cũng muốn phá vỡ sự trầm mặc này, chỉ là muốn nói nhưng lại không nói lên lời mà thôi.
Nhân cơ hội như vậy, hắn liền trêu đùa hỏi lại:
- Hả? Nằm trên người ta ư?
- Ừm.
- ...
Không nghĩ đến Hancock lại thật sự gật đầu. Hắn mới nghi hoặc hỏi:
- Vì sao?
- Bởi vì trước đây từng có ai đó thường kéo ta vào lòng, rồi ôm ta ngủ... cảm giác vô cùng ấm áp.
Hancock nở nụ cười cực kỳ xinh đẹp, trong mắt mang vẻ hồi ức nói.
Văn Trung bỗng ngây ngốc.
Không chỉ vì nụ cười của nàng mà còn vì lời nói của nàng. Hắn ngơ ngác hỏi:
- Nàng đã sớm biết?
- Ừm. Lần đầu tiên ngủ cùng anh... đúng hơn là lần đầu ngủ cùng sau khi gặp lại, ta đã cảm giác được.
Nhớ tới đêm đầu tiên không làm chuyện gì khác nhưng lại trần truồng ngủ cùng hắn, khuôn mặt xinh đẹp của Hancock không tự giác mà khẽ ửng hồng.
Văn Trung không nhịn được hỏi thêm:
- Vậy sao lại nàng lại biết được chuyện trước đấy?
- Hồi đó mỗi lần bị thương, sau một đêm ta thức dậy đều ngon giấc và dễ chịu hơn bình thường, nên có lần bọn ta mới... giả vờ ngủ.
Hancock nhớ lại điều gì đó, giọng nói lại đầy ngượng ngập. Còn Văn Trung thì càng thêm ngơ ngác:
- Bọn ta?
- Cả Sandersonia và Marigold nữa, bọn họ cũng cảm thấy khác lạ nên đều thức.
Hancock ngập ngừng nói.
Văn Trung nếu còn không hiểu được chuyện gì xảy ra thì cũng quá ngu dốt rồi.
Hắn không ngờ tới hành động của mình đã bị chính Hancock phát hiện thì cũng thôi đi, đằng này còn có thêm cả khán giả quan sát nữa. Còn chưa kể đến, mấy cô gái lúc đó vẫn là thiếu nữ, không biết sẽ có loại suy nghĩ gì.
Cũng may là hành động không dành cho trẻ con nhiều nhất của hắn chỉ là hôn lên trán Hancock mỗi khi đến và đi mà thôi.
- Những lần sau các nàng cũng không có thức dậy.
Hancock bổ sung.
Điều này là vì lần nào hắn cũng chữa trị sơ qua cho hai người kia một chút, nhưng chỉ riêng nàng mới có thêm đãi ngộ chăm sóc và ôm ấp vô cùng thân mật mà thôi. Vậy nên tất nhiên bọn họ cũng chẳng có lý do gì để thức tiếp cả.
Văn Trung cũng không để tâm quá nhiều việc này, mà quay sang mỉm cười hỏi Hancock:
- Vậy là những đêm sau đó chỉ có mình nàng thức?
- Ta không...
Hancock muốn phủ nhận nhưng lại thấy ánh mắt chăm chú của hắn,cuối cũng vẫn thành thật lí nhí nói:
- Ta chỉ thức lúc anh mới đến, sau đó liền... ngủ quên trong người anh.
Văn Trung nghe vậy mới lý giải:
- Vậy nên sau khi đoán được là ta, nàng mới hay để ta hôn lên trán nàng trước khi ngủ?
Đúng hơn là đến giờ hắn mới hiểu, tại sao mỗi lần đi ngủ nàng đều muốn tựa lên ngực hắn, hơn nữa còn dùng ánh mắt câu dẫn, chờ mong nhìn hắn.
Chỉ là, Văn Trung lại không ít lần hiểu lầm ánh mắt đó, tưởng rằng phương diện kia chưa đủ thỏa mãn nàng, không nhịn được lại đem Hancock ngây ngất một.
Thậm chí có lần là đại chiến thêm vài hiệp, vẫn nhận được ánh mắt đó khiến hắn thiếu chút nữa nổ tung.
Nhưng Hancock dù cả người mềm nhũn vô lực vẫn không trực tiếp nói ra,mà chỉ đến khi hắn thấy đã gần hết buổi đêm mới vô tình hôn lên trán nàng rồi nhắc nàng đi ngủ thì Hancock mới ngoan ngoãn say giấc dưới sự thở phào của hắn.
Về sau, hắn phát hiện dù thơm má hay làm đến cả chuyện kia đều không thể khiến nàng dịu ngoan bằng một nụ hôn lên trán kia, Thế nên hắn vẫn đem theo nghi hoặc này cho đến tận bây giờ...
Hancock không đáp mà chỉ ngại ngùng gật đầu. Nàng làm vậy không chỉ để thêm phần khẳng định suy nghĩ của mình, cũng là muốn tìm lại cái cảm giác quen thuộc khiến nàng "rung động" thủa thiếu nữ ấy. Nàng cho rằng nếu nói ra cảm giác sẽ không giống với việc để hắn làm vậy một cách tự nhiên hơn.
Văn Trung cũng chỉ có thể cười khổ nhưng chợt trầm ngâm nói:
- Tại sao...ưm.
Hancock nghĩ tới điều gì đó bỗng lo lắng hỏi nhưng chưa kịp dứt lời đã bị hắn chặn lại.
Sau một hồi, Văn Trung mới rời ra đôi môi đỏ mọng của nàng nói:
- Chúng ta đã là tình nhân, phải thường làm như vậy mới đúng.
Hancock chỉ nép vào ngực hắn, không trực tiếp phản bác mà lại khẽ thầm thì rất nhỏ:
- Nhưng ta cũng muốn như...thế kia.
- Haha, vậy chúng ta sẽ làm cả hai! Mỗi lần nàng hôn ta trước, rồi ta sẽ thơm lên trán nàng.
Văn Trung không ngần ngại mà mặt dày nói.
Bất giác, cảm buồn bã lúc trước của cả hai đều lặng lẽ tan biến. Trong đêm nay sẽ chỉ lại còn hắn và nàng đem khoảnh khác hạnh phúc trở nên trọn vẹn, không còn vướng bận bất cứ điều gì khác.
Sau cùng, Hancock dần thiếp đi trong lồng ngực hắn, tựa như giữa nơi cô quạnh, lạnh lẽo này nơi ấm áp ấy là nơi duy nhất dấy lên những giấc mộng đẹp khiến nàng thỏa mãn tâm hồn....
Sáng sớm hôm sau, Hancock tỉnh dậy,quanh người nàng ngoài chiếc áo choáng còn khẽ quấn thêm một tấm chăn nhìn khá ấm áp, tuy nhiên cả người bất chợt lạnh lẽo, hoảng sợ dường như vội vã tìm kiếm thứ gì đó.
Chỉ là, nàng bỗng thấy bãi cát phía trước xuất hiện những dòng chữ được "đào" thành từng hố rất to và sâu hoắm giống như sợ bị gió biển vùi lấp.
Nôi dung đơn giản là:
" Ta nhất định sẽ trở lại, hãy đợi đấy!"
Nhìn giống như lời ra đi của một nhân vật phản diện đáng sợ nào đó, nếu như đằng sau không có thêm một trái tim và một hình mặt cười nhăn nhở.
Hancock nhìn qua bộ dạng vẫn là buồn bã, thất thần,nhưng một hồi lâu sau cuối cùng cũng khẽ nở nụ cười vui vẻ, hơi lẩm bẩm rất nhỏ:
- Anh ấy vẫn chẳng lãng mãng chút nào...
Nói rồi lặng lẽ quay người, khuôn mặt cũng từ từ thu về nét lạnh lùng, cao ngạo của một nữ hoàng hải tặc trước đó. Dẫu vậy, đôi tay vẫn khẽ níu chặt lấy chiếc chăn đang choàng trên người tựa như muốn cảm nhận thêm chút hơi ấm nào đó còn sót lại.
Có điều, chiếc chăn này là Văn Trung dùng năng lực dịch chuyển địa điểm của chiếc vòng, lén tùy tiện trộm từ một nhà nào đó. Không biết người mất thấy nữ hoàng ôm nó về sẽ có phán ứng gì.
Dù thế, nàng hẳn sẽ không để ý đến điều này. Hiện giờ nàng cũng không lựa chọn đuổi theo hắn, dù sao nàng cũng không phải dạng nữ nhân yếu đuối, quyến luyến quá mức không rời kia, nàng lựa chọn tin tưởng hắn, chờ đợi hắn quay trở về.
...
Trên biển.
- Ách xìi....hơi
Văn Trung khẽ day mũi rồi nhìn về phía hòn đảo, thầm cười khổ:
" Hẳn là lén bỏ nàng đi mà không nói lời tạm biệt nên bị chửi thầm đây mà "
Hắn cũng định ở lại nói một tiếng, nhưng nhìn bộ dạng của Hancock hôm qua rồi nghĩ đến cảnh chia tay sướt mướt sau đó, hắn có chút không nhịn được. Có lẽ, tốt nhất vẫn là ầm thầm rời đi thì cả nàng và hắn đều sẽ dứt khoát và bớt không nỡ hơn.
Hắn cũng có thể dặn chiếc vòng tự động hẹn giờ trở về hay chợt dịch chuyển biến mất,mà không phải trốn đi để tránh cảnh từ từ nhìn nhau xa dần. Tuy nhiên, ngẫm lại hắn vẫn quyết định như vậy.
Dù sao hắn cũng phải giúp Luffy làm thay chuyện sắp tới.
Mượn hình dáng và năng lực người ta để giả dạng lâu như vậy, mà đưa Luffy tâm trạng bất ổn kia trở về lúc này, thực sự không tốt chút nào.
"Trước đó cũng phải thay người ta làm cho xong việc quan trọng kia, rồi cho bọn họ tự giải quyết vấn đề rắc rối này với nhau cũng không muộn."
Văn Trung thầm quyết định, sau đó nhìn qua việc trước bắt trước một chút bộ dạng hăng hái của người kia:
- Tiến lên, tới làm cỏ tổng bộ hải quân thôi.
Rayleigh nghe vậy khuôn mặt già nua chợt khẽ co giật,còn Jimbei cũng là khóe miệng cứng đờ nói:
- Luffy, cậu còn nhớ mục đích của chúng ta không đấy.
Hắn nghiêm túc gật đầu, xiết chặt nắm đấm cực kỳ kiên định nói:
- Có nhớ! Không phải nhân lúc các đô đốc không có mặt, đánh chìm tổng bộ Hải quân trả thù cho Ace sao. Lần này ta nhất định cho bọn chúng biết thế nào gọi là khiếp sợ.
- !!!
Cái này hoàn toàn do hắn thuận miệng nói bừa một chút. Kết quả khiến hai bậc già đời cũng không nhịn được xúc động, thiếu chút nữa ngã bổ nhào khỏi thuyền, cả hai liên tục ho khan một hồi sau đó túm đầu hắn qua một bên giảng giải phân tích chiến thuật một lần nữa.
Về cơ bản, việc này cũng là hắn cố ý làm vậy, ai bảo lần trước hắn có nghe qua nhưng không để lọt tai chút nào, dù hiểu sơ sơ nhưng lúc này chính thức tiến hành vẫn nên biết chi tiết một chút thì hơn.
Văn Trung liền tập trung lắng nghe thật kỹ, sau đó gật đầu liên tục tỏ vẻ đã hiểu:
- Được rồi, đã nhớ! Gióng trống khua chuông mấy phát rồi bỏ chạy, không có gì khó khăn.
- ...
Ta Giúp Nữ Nhân Đáng Thương Vạn Giới