Ta Dựa Vào Bản Lãnh Cứu Vớt Cả Tông Môn
C4: Ta có thể sờ vợ của ngươi được không
Sự kiện Diệp Kiều mới nhập môn đã đập ra một cái hố to phía sau núi thật sự quá kinh người, dẫn tới việc sau khi nàng lãnh xong thẻ bài thân phận, vào đến tông môn liền nhận không ít sự chú mục của mọi người. Muôn hình muôn vẻ các loại ánh mắt, đa số là đánh giá, tò mò cùng tìm tòi nghiên cứu, vẫn may là da mặt Diệp Kiều rất dày, nàng giống như không có việc gì nhìn bọn họ gật gật đầu, bộ dáng hệt như một vị lãnh đạo xuống nông thôn thị sát, sau đó tiến vào sân.
Những ngoại môn đệ tử đang đánh giá nàng: "..."
Ngươi đúng là cái đồ không biết xấu hổ.
Nơi này giống với tứ hợp viện, mỗi một đệ tử ngoại môn đều có chỗ ở riêng, Diệp Kiều kiểm kê qua số linh thạch của mình, lúc này liền có đệ tử thò lại làm quen.
"Ngươi quen biết Mộc Trọng Hi sao?"
Hình ảnh nàng cùng Mộc Trọng Hi từ trên trời giáng xuống làm người ta ấn tượng quá sâu sắc, không ít người cảm thấy tò mò về mối quan hệ của hai người bọn họ.
Diệp Kiều lắc đầu, đáp: "Không thân. Chỉ vừa mới gặp thôi."
Nam đệ tử gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, cũng phải, đệ tử thân truyền sao có thể ở cùng một chỗ với chúng đệ tử ngoại môn như bọn họ chứ!
"Ta tên là Đỗ Thuần, là một kiếm tu, ngươi thì sao?"
"Diệp Kiều." Nàng thân thiện đáp, lời ít mà ý nhiều: "Là một cô nhi."
Đỗ Thuần bị lời nói ngay thẳng của nàng làm cho nghẹn lời, hắn phát hiện tiểu cô nương này thật là có bản lĩnh giết chết đề tài nói chuyện, thiếu niên đành bắt đầu vắt hết óc tìm đề tài khác: "Ngày mai còn phải học sớm, đến lúc đó cùng đi không?"
Tính cách Đỗ Thuần rộng rãi, nhìn dáng vẻ hẳn là rất muốn tìm một bạn đồng hành ở nơi xa lạ này.
"Không thành vấn đề." Diệp Kiều cũng không cự tuyệt, có người kết bạn tất nhiên là tốt rồi.
Tu chân giới cũng không khác gì thế giới hiện đại của nàng, vừa nhập môn, ngay cả cơ hội giảm xóc cũng không có mà đã bắt đầu đi học. Chương trình học của kiếm tu đơn giản chính là vung kiếm, luyện kiếm, nghe kiếm tu khác tới giảng, vừa buồn tẻ lại vừa vô vị. Nhưng đối với một người từ hiện đại tới như Diệp Kiều mà nói thì lại là một loại thể nghiệm hoàn toàn mới, khi còn nhỏ lúc xem phim truyền hình, nàng rất hâm mộ những vị tiên nhân múa kiếm như nước chảy mây trôi, chiêu thức xinh đẹp lại lạnh lùng thấu xương.
"Đây là kiếm quyết của đệ tử ngoại môn Trường Minh Tông." Một đệ tử nội môn vừa phát kiếm quyết vừa dặn dò: "Tuy chỉ là chút kiếm thức cơ sở, nhưng cũng không thể lười nhác, sẽ có trưởng lão phụ trách kiểm tra một ngày công khóa của các ngươi."
Đêm qua Diệp Kiều thức trắng để vẽ phù, lúc này tinh thần đã có chút uể oải. Nàng dùng sức xoa xoa mặt, lật xem cuốn kiếm quyết có tên là Thanh Phong Quyết, bên trong xác thật là chút chiêu thức cơ sở, thức mở đầu cũng khá đơn giản.
Diệp Kiều nhìn thấy những đệ tử ngoại môn xung quanh đã bắt đầu vung kiếm luyện tập, trí nhớ của nàng rất tốt, rất dễ dàng đã nhìn ra vấn đề, thứ bọn họ luyện đều là kiếm quyết cơ sở, nhưng động tác thủ thế, múa kiếm của mỗi người tựa hồ đều không giống nhau. Nói cách khác chính là đều không phù hợp với tiêu chuẩn.
Diệp Kiều rũ mắt cúi đầu nghiên cứu Thanh Phong Quyết, lật xem mỗi một tờ kiếm pháp, bởi vì quá mức chăm chú, nàng dần dần phát hiện hình người được vẽ trong sách dường như đang chuyển động, múa kiếm ở ngay trước mắt nàng, từng đường kiếm hệt như du long diễn phượng rét lạnh thấu xương.
Dần dần cả người Diệp Kiều giống như tiến vào một cảnh giới huyền diệu, mọi thanh âm ồn ào xung quanh cũng dần dần biến mất, trong đầu nàng chỉ còn lại hình người trong sách vung kiếm theo từng động tác, bóng kiếm loang loáng trước mắt, nhuệ khí bức người.
Nàng cũng không rõ đây là tình huống gì, chờ sau khi phục hồi tinh thần lại, mới được biết mình đã phát ngốc tại chỗ suốt một canh giờ. Nếu có trưởng lão ở đây thì sẽ hiểu rõ, loại trạng thái mà Diệp Kiều vừa thể nghiệm chính là nhập định trong quan niệm của các tu sĩ. Nhập định chú trọng ngộ tính, thông thường tu sĩ có thể nhập định hai ba lần liền thuộc về kiểu có ngộ tính cực cao. Kiểu giống như Diệp Kiều vừa bắt đầu đã nhập định thật đúng là hiếm có.
Đỗ Thuần đi đến bên cạnh nàng, hỏi: "Học xong chưa?"
Lúc này, trong đầu Diệp Kiều chỉ toàn là hình ảnh người trong sách múa kiếm, nghe thấy hắn hỏi liền gật đầu theo bản năng, ngay sau đó lại lắc đầu. Nàng cảm giác là đã biết. Nhưng lại chưa thử qua, Diệp Kiều cũng không dám cam đoan mình chỉ nhìn kiếm quyết một lần liền có thể học xong.
Tuy Đỗ Thuần không tin rằng nàng có thể chỉ tốn thời gian một buổi trưa liền luyện thành Thanh Phong Quyết, nhưng vẫn tốt bụng nhắc nhở: "Ta nghe nói trong số các đệ tử ngoại môn có vài người thuộc dòng thứ của đại thế gia, chúng ta nếu có thể điệu thấp thì vẫn nên điệu thấp là hơn."
Bằng không đến lúc mấy người kia bị tranh nổi bật, vậy cuộc sống của họ sẽ tuyệt đối không dễ chịu.
Vốn còn định vung kiếm thử xem thành quả, nghe vậy Diệp Kiều cũng hoàn toàn bỏ qua ý niệm này, đáp: "Đa tạ."
Làm một người làm công quanh năm trà trộn chỗ văn phòng, nàng đương nhiên hiểu những người quá mức nổi bật thường rất dễ bị xa lánh. Bình thường một chút kỳ thật không có gì là không tốt. Thành tích nửa vời, mới không đáng chú ý nhất. Diệp Kiều không có chí lớn gì, nàng chỉ muốn an ổn sống qua ngày với thân phận đệ tử ngoại môn mà thôi.
Sau khi chương trình học của một ngày kết thúc, Diệp Kiều biểu hiện vừa phải, cũng không tính là kém cỏi nhất, nàng thu huyền kiếm, sờ sờ cái bụng bị đói đến kêu lên òng ọc, đứng dậy đi về phía nhà ăn.
Tuy Trường Minh Tông nghèo nàn, nhưng cũng rất có nhân tính, bao ăn bao ở, trừ bỏ phải luyện kiếm, căn bản không cần quá mức nỗ lực tu luyện. Đây chính là thứ một nhân viên làm công ăn lương như nàng suốt đời theo đuổi.
Diệp Kiều vừa tan học, liền thấy một thân y phục đỏ rực của Mộc Trọng Hi, nàng chớp chớp mắt, cũng không quá kinh ngạc nói: "Là ngươi à."
Mộc Trọng Hi cũng rất hưng phấn đáp lời: "Đi, tiểu gia ta mang ngươi đến nhà ăn."
Lại nói, dù thế nào thì Diệp Kiều cũng coi như là do hắn dẫn đến nhập tông, bởi vậy hắn vừa nghe nói đệ tử ngoại môn tan học liền tung ta tung tăng chạy lại đây.
Diệp Kiều tùy ý 'ừ' một tiếng, lực chú ý lại không đặt ở chuyện ăn cơm.
Nàng nhìn chằm chằm thanh kiếm màu đỏ Mộc Trọng Hi đeo bên hôn, suy tư hỏi: "Đây là thanh kiếm bản mạng của ngươi sao?"
Thiên tài kiếm thuật ở Tu chân giới rất đặc thù, đối với Diệp Kiều, huyền kiếm bình thường nhất cũng là rất nặng, vừa rồi chỉ múa có mấy đường kiếm, nàng đã mệt đến thiếu chút nữa thì không đứng dậy nổi rồi. Điều này làm cho Diệp Kiều nảy sinh đôi phần hứng thú đối linh kiếm của tu sĩ.
"Ừ." Hắn nắm lấy chuôi kiếm, nói: "Nó tên là Triều Tịch kiếm, xếp hàng thứ ba trên bảng linh khí. Là sư phụ đưa ta làm quà gặp mặt."
"Ta có thể sờ được không?"
Mộc Trọng Hi hơi do dự đáp: "Đây là vợ của ta."
Vợ của kiếm tu chính là kiếm. Nói đến mới nhớ, nguyên chủ cũng là kiếm tu, nhưng nàng không có kiếm bản mạng.
Diệp Kiều càng thêm ngứa tay, nàng rất nghe lời, hỏi lại: "Ta có thể sờ vợ của ngươi một chút không?"
Mộc Trọng Hi: "..."
Ngươi có lễ phép không đấy?
Cuối cùng Diệp Kiều vẫn được sờ vào vợ của Mộc Trọng Hi.. A phi, là kiếm.
Cảm giác lạnh băng thấm đến tận xương tủy, sờ lâu thêm một chút nữa nàng chỉ cảm thấy bàn tay đã không phải của mình nữa, Diệp Kiều nhẹ nhàng hà hơi, cảm thán: "Thật là lạnh."
Cũng không biết có thể rút ra cho nàng nghiên cứu một lát được không.
Mộc Trọng Hi cũng không biết nàng đang đánh chủ ý ma quỷ gì, hắn trầm ngâm một lát nói: "Sở dĩ lạnh như thế hẳn là do chất liệu làm linh kiếm."
"Thanh kiếm này của ta được làm từ hàn băng ngàn năm đấy."
"Có điều Triều Tịch kiếm không công kích ngươi sao?" Điều này làm hắn cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
"Trước kia ai chạm vào nó, đều sẽ bị đánh bay đấy."
Linh kiếm đều rất kiêu ngạo, đặc biệt là linh kiếm cực phẩm như Triều Tịch kiếm.
Diệp Kiều cũng không nghĩ nhiều, đáp: "Chứng tỏ ta rất được người khác yêu thích."
Nhà ăn là nơi mà các ngoại môn đệ tử thường lui tới, sau khi Diệp Kiều tới liền liền hết sức chuyên chú bắt đầu ăn cơm. Nàng không kén ăn, hơn nữa, tuy Trường Minh Tông chỉ có màn thầu, nhưng hương vị cũng rất không tồi, nàng một hơi cầm năm cái, ăn đến là hăng say, Mộc Trọng Hi nhìn cũng có chút câm nín. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy có người ăn được vậy.
Hắn do dự một lát, dò hỏi: "Không phải ngươi nói, tối nay muốn cùng ta đi dạo chợ đen sao?"
Diệp Kiều nghĩ nghĩ, đáp: "Đúng rồi."
Vừa lúc đêm qua nàng vẽ được chút bùa chú, có thể lấy ra để đổi linh thạch.
Nói đến chuyện này, Mộc Trọng Hi chỉ chỉ Diệp Kiều, nói: "Thì ra ngươi là kiếm tu."
Nàng 'ừ' một tiếng: "Làm sao vậy? Có cái gì vấn đề sao?"
"Vậy vì sao ngươi còn sẽ vẽ bùa?" Thiếu niên nghi hoặc hỏi: "Ngươi là lưỡng đạo song tu sao?"
Tu chân giới cũng không phải không có lưỡng đạo song tu, nhưng là loại này chiếm số rất ít, rốt cuộc muốn học hảo một cái đã rất khó, càng đừng nói hai bút cùng vẽ.
Mộc Trọng Hi là nhận mệnh, hắn không có vẽ bùa thiên phú, hơn nữa đương cái kiếm tu không có gì không tốt.
Diệp Kiều: "Không. Ta chính là tùy tiện vẽ tranh, trước mắt mới thôi cũng chỉ sẽ họa nhất cơ sở bùa chú."
Nàng không tính là phù tu, liền chính quy phù thư cũng chưa gặp qua, họa ra tới cũng là chút bất nhập lưu cấp thấp bùa chú, hơn nữa có thể thành công hơn phân nửa dựa vào nguyên chủ trong đầu ký ức.
Mộc Trọng Hi trầm ngâm một lát, "Ngươi nếu là muốn học vẽ bùa, không bằng thỉnh giáo thỉnh giáo Minh Huyền?"
"Minh Huyền?" Nàng chần chờ hỏi.
Tên này nghe cũng quen tai thực nột.
"Là tám đại thế gia dòng chính một mạch cái kia Minh Huyền sao?"
Mộc Trọng Hi gật đầu, "Ân, tám đại gia dòng chính mắt cao hơn đỉnh, càng đừng nói Minh Huyền vẫn là năm nay thân truyền bên trong duy nhất một cái phù tu, hắn người này tính cách khó ở chung thực, ngày thường hắn chỉ cùng tam sư huynh quan hệ hảo, ta đến lúc đó có thời gian giúp ngươi hỏi một chút hắn, có thể hay không giáo giáo ngươi."
Diệp Kiều là biết Minh Huyền.
Trong tiểu thuyết vai ác nam số 2.
Sau lại bởi vì vô pháp phá kính mà sinh ra tâm ma, cuối cùng đọa vào ma đạo, trở thành Ma tộc thiếu chủ.
Dựa theo tiểu thuyết cốt truyện, nhập ma sau Minh Huyền đối nữ chủ Vân Thước nhất kiến chung tình, mở ra cùng một đám nam nhân đoạt nữ chủ con đường.
Liền.. Nói như thế nào đâu.
Diệp Kiều tưởng tượng đến Minh Huyền sẽ nhập ma, Mộc Trọng Hi cuối cùng sẽ tự hủy đạo tâm trở thành người thường, nàng liền có chút dạ dày đau.
Êm đẹp một đám căn chính miêu hồng thiên tài, như thế nào liền một đám lạc cái không có kết cục tốt đâu.
Ta Dựa Vào Bản Lãnh Cứu Vớt Cả Tông Môn