Ta - Bệnh Công Tử Tuyệt Thế Vô Song
Chương 7
113@-Bắc Mạc Khanh nhìn chằm chằm đùi gà, rốt cuộc kể từ khi trốn thoát tới giờ hắn vẫn chưa ăn lại đùi gà, Bắc Mạc Khanh bắt đầu từng ngụm từng ngụm ăn, ăn xong liền nói với Ám một tiếng cám ơn "Cám ơn ngươi, Ám."
Hả? Ám nhìn công tử, công tử hắn. … Ta có nên an ủi công tử một chút không, nhìn công tử khóc thật là khó chịu.
"Tại sao còn quỳ trên đất? Đứng lên đi." Bắc Mạc Khanh tháo mặt nạ xuống lau nước mắt, đã lâu rồi không khóc, dáng vẻ chảy nước mắt khẳng định là rất xấu.
Bắc Mạc Khanh nhìn Ám đứng lên, mang lại mặt nạ "Ám, cầm lấy đùi gà, ta đưa ngươi đi một nơi."
Ám gói đùi gà lại đi theo công tử vào rừng rậm ma thú.
Bắc Mạc Khanh đi trong rừng rậm lại nghĩ đến lúc trước nơi hắn nhận đủ loại tra tấn kia cũng là rừng rậm, cũng là nơi đại ca ca đã chết …
Bắc Mạc Khanh dừng lại "Ám, đưa đùi gà cho ta."
Bắc Mạc Khanh thấy vẻ mặt ngơ ngác của Ám hỏi: "Ám, ngươi đang nghĩ gì? Có phải đang nghĩ tại sao ta lại đến đây để đùi gà xuống rồi cứ như vậy dẫn ngươi rời đi không?"
Ám không trả lời, bởi vì đây không phải thứ hắn nên hỏi, hắn chỉ là một thuộc hạ.
"Bởi vì khi còn rất nhỏ ta đã bị tra tấn ở trong một khu rừng, về sau tại nơi đó ta quen biết một đại ca ca, huynh ấy rất tốt. Có một lần huynh ấy nói huynh ấy muốn giúp ta chạy trốn, sau đó chúng ta còn hẹn nhau sau khi thoát ra sẽ cùng nhau ăn thật nhiều đùi gà ngon, nhưng huynh ấy đã lừa ta."
"Ta thành công trốn thoát, mà huynh ấy lại chết tại bên trong … Có phải là rất ngu ngốc không, ngươi nói nếu ta không chạy đi, có lẽ đại ca ca có lẽ đã không chết không?"
"Công tử không nên nghĩ như vậy, vị công tử ấy nhất định không muốn thấy dáng vẻ áy náy hiện tại của ngài, công tử hãy vui vẻ mà sống, sống luôn cả phần của vị công ty ấy..." Ám nhất thời nóng vội trực tiếp nói ra, đột nhiên ý thức được bản thân đang nói cái gì, vội vàng ngậm miệng, định thỉnh tội.
"Đúng vậy, ta muốn thay hắn sống cho thật tốt, ai cũng không thể ngăn cản."
Nói xong liền mang theo Ám rời đi, hắn muốn sống luôn phần của đại ca ca, thần cản giết thần, phật cản giết phật. Hắn không chú ý tới sát khí tràn ngập đang tỏa ra từ chính thân thể mình, nét cười vẫn luôn thường trực trên mặt cũng biến mất.
Ám bị sát khí chấn kinh, rốt cuộc đã giết bao nhiêu người mới có thể hình thành sát khí chừng này đây.
Thật ra Bắc Mạc Khanh cũng không biết mình từng giết bao nhiêu người, thậm chí còn ăn qua thịt người, hắn mất khống chế vô số lần, hắn không biết khi mình mất khống chế đã giết chết bao nhiêu người.
Bắc Mạc Khanh bình tĩnh lại, sát khí quanh người cũng tiêu tán theo, Ám thở phào nhẹ nhõm, thật quá đáng sợ.
Sau khi trở lại phủ đệ, hắn mới nhớ ra mình quên mất chuyện Vô Song Lâu.
Để mai tính, Bắc Mạc Khanh vào phòng tiến vào Tu Luyện thất trong không gian, "Hệ thống, dung nạp Đan Đế truyền thừa."
"Không cần làm ta ngất, ta muốn kiên trì thử xem."
"Được, ký chủ"
Lượng tri thức khổng lồ tràn vào đầu, Bắc Mạc Khanh cảm giác đầu sắp nổ tung, hắn nhất định phải mạnh lên, hắn phải sống thật tốt.
Hơn nữa, hắn cảm thấy mình dường như ghi nhớ được tất cả, trình độ thể chất cũng tăng lên, tên và tác dụng của đan dược, tên và tác dụng của dược liệu đều nhớ rõ ràng.
"Chúc mừng ký chủ, dung nạp hoàn tất, chúc mừng ký chủ tinh thần lực tăng lên, tinh thần lực của ký chủ đã đạt Đế cấp."
"Đã đạt tới Đế cấp rồi?"
"Tinh thần lực của ký chủ vốn đã không thấp, lại thêm tu vi Linh Đế cùng Đan Đế truyền thừa vừa mới dung nạp, nên tinh thần lực của ký chủ tự nhiên tăng lên rất nhanh."
Bắc Mạc Khanh đến Dược Lliệu các lấy một ít dược liệu, Thất Tinh Thảo, Hỏa Tâm Thất Diệp Hoa, Thất Huyễn Thanh Linh Tiên, Địa Ngục Linh Chi, Thất Hà Bồng, Bạch Ngọc Liên, Băng Tinh Ngọc Liên, Thanh Tâm Thần Bồng, Tử Tâm Thần Sen …
Lấy một cái đan đỉnh, còn có một số thú hạch.
Không đầy một lát đan dược liền thành hình, Tiên phẩm Hoàng Cực Đan với độ tinh khiết 100% cứ như vậy ra lò, hơn nữa còn là tận hai mươi viên.
Lần luyện đan đầu tiên hoàn mỹ kết thúc.
Bắc Mạc Khanh tiếp tục luyện một ít loại đan dược, thủ pháp càng ngày càng thuần thục, sau đó vươn vai một chút rồi ra ngoài.
Ám thấy Bắc Mạc Khanh đi ra hành lễ nói ". Công tử, Bệ Hạ vừa phái người tới mời công tử đêm nay tới cùng dùng bữa."
"Ừm, vậy đi thôi, cũng không còn sớm nữa."
"Vâng, thủ hạ đi kéo xe ngựa, thỉnh công tử chờ ở cửa phủ một lát."
Bắc Mạc Khanh vừa tới cửa phủ, đã thấy Ám cưỡi xe ngựa chạy tới, Ám dừng xe ngựa lại "Công tử, ta đỡ ngài lên xe ngựa."
"Không cần, ngươi cứ ở đó, ta có thể tự mình lên."
Bắc Mạc Khanh đi vào trong xe ngựa, bên trong rất xa xỉ "Ám, đi thôi."
"Giá …" (tiếng thúc ngựa chạy)
Xe ngựa chạy trên đường phố, tốc độ không nhanh không chậm, rất vững vàng, trên bàn còn có điểm tâm, Bắc Mạc Khanh cầm một khối cắn một miếng.
Ngọt mà không ngán, lại có hương hoa nhàn nhạt, rất mỹ vị, Bắc Mạc Khanh ăn một khối lại một khối.
Mâm điểm tâm nháy mắt giảm đi một nửa, xe ngựa ngừng lại, một giọng nói bên ngoài vang lên "Công tử, chúng ta đến rồi, tiếp theo chúng ta phải xuống xe đi bộ."
Bắc Mạc Khanh đeo mặt nạ lên bước xuống xe ngựa, Ám cầm lệnh bài, thuận lợi tiến vào cung trong.
Ám dẫn Bắc Mạc Khanh đến thư phòng, Bệ Hạ hẳn là còn ở trong thư phòng, Ám quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
Đến trước cửa thư phòng, thị vệ thấy có người tới hỏi: "Là ai?"
"Đây là công tử nhà chúng ta, Bắc Mạc công tử, đến đây diện kiến Thánh Thượng."
Thị vệ nghe đến đây tiến vào bẩm báo, trong cửa truyền đến một giọng nói: "Bắc Mạc huynh, mời vào."
Bắc Mạc Khanh cùng Ám đi vào "Quốc vương Nam Cung."
Càng nhìn Nam Cung Linh hắn càng cảm thấy Nam Cung Linh cùng đại ca ca có nét giống nhau.
Nam Cung Linh nghe được xưng hô nhíu mày "Hử, Bắc Mạc huynh vừa mới gọi ta là gì?"
"Ách, Nam Cung huynh."
Nam Cung Linh đi qua ôm bả vai Bắc Mạc Khanh "Như vậy còn tạm được, đi, ta dẫn đệ (từ chương này mình đổi xưng hô nhé) đi ngự hoa viên ngắm cảnh, thuận tiện dùng bữa ở đó."
"Được" Bắc Mạc Khanh đi theo, Ám cũng đuổi theo phía sau bảo hộ công tử.
"Thế nào, ngự hoa viên của ta trông được chứ?"
"Ừm... Rất đẹp." Bắc Mạc Khanh cũng không biết nói gì thêm, thật sự rất đẹp, hoàn toàn thật lòng.
Nam Cung Linh nghe Bắc Mạc Khanh nói như vậy giật giật khóe miệng, đương nhiên là đẹp, hết rồi sao? Aiii, được rồi.
Nam Cung Linh phân phó ám vệ truyền lệnh cho hoàng hậu và hài tử đi qua "Lát nữa ta sẽ giới thiệu cho đệ tẩu tử (chị dâu) và nhóm chất nhi (cháu), đi, chúng ta đến đó ngồi trước." Bắc Mạc Khanh và Nam Cung Linh ngồi ở đình nghỉ mát nói chuyện, Ám đứng bên cạnh, cảnh tượng rơi vào trong mắt hoàng hậu cùng các hoàng tử công chúa vừa đến.
Ta - Bệnh Công Tử Tuyệt Thế Vô Song
Hả? Ám nhìn công tử, công tử hắn. … Ta có nên an ủi công tử một chút không, nhìn công tử khóc thật là khó chịu.
"Tại sao còn quỳ trên đất? Đứng lên đi." Bắc Mạc Khanh tháo mặt nạ xuống lau nước mắt, đã lâu rồi không khóc, dáng vẻ chảy nước mắt khẳng định là rất xấu.
Bắc Mạc Khanh nhìn Ám đứng lên, mang lại mặt nạ "Ám, cầm lấy đùi gà, ta đưa ngươi đi một nơi."
Ám gói đùi gà lại đi theo công tử vào rừng rậm ma thú.
Bắc Mạc Khanh đi trong rừng rậm lại nghĩ đến lúc trước nơi hắn nhận đủ loại tra tấn kia cũng là rừng rậm, cũng là nơi đại ca ca đã chết …
Bắc Mạc Khanh dừng lại "Ám, đưa đùi gà cho ta."
Bắc Mạc Khanh thấy vẻ mặt ngơ ngác của Ám hỏi: "Ám, ngươi đang nghĩ gì? Có phải đang nghĩ tại sao ta lại đến đây để đùi gà xuống rồi cứ như vậy dẫn ngươi rời đi không?"
Ám không trả lời, bởi vì đây không phải thứ hắn nên hỏi, hắn chỉ là một thuộc hạ.
"Bởi vì khi còn rất nhỏ ta đã bị tra tấn ở trong một khu rừng, về sau tại nơi đó ta quen biết một đại ca ca, huynh ấy rất tốt. Có một lần huynh ấy nói huynh ấy muốn giúp ta chạy trốn, sau đó chúng ta còn hẹn nhau sau khi thoát ra sẽ cùng nhau ăn thật nhiều đùi gà ngon, nhưng huynh ấy đã lừa ta."
"Ta thành công trốn thoát, mà huynh ấy lại chết tại bên trong … Có phải là rất ngu ngốc không, ngươi nói nếu ta không chạy đi, có lẽ đại ca ca có lẽ đã không chết không?"
"Công tử không nên nghĩ như vậy, vị công tử ấy nhất định không muốn thấy dáng vẻ áy náy hiện tại của ngài, công tử hãy vui vẻ mà sống, sống luôn cả phần của vị công ty ấy..." Ám nhất thời nóng vội trực tiếp nói ra, đột nhiên ý thức được bản thân đang nói cái gì, vội vàng ngậm miệng, định thỉnh tội.
"Đúng vậy, ta muốn thay hắn sống cho thật tốt, ai cũng không thể ngăn cản."
Nói xong liền mang theo Ám rời đi, hắn muốn sống luôn phần của đại ca ca, thần cản giết thần, phật cản giết phật. Hắn không chú ý tới sát khí tràn ngập đang tỏa ra từ chính thân thể mình, nét cười vẫn luôn thường trực trên mặt cũng biến mất.
Ám bị sát khí chấn kinh, rốt cuộc đã giết bao nhiêu người mới có thể hình thành sát khí chừng này đây.
Thật ra Bắc Mạc Khanh cũng không biết mình từng giết bao nhiêu người, thậm chí còn ăn qua thịt người, hắn mất khống chế vô số lần, hắn không biết khi mình mất khống chế đã giết chết bao nhiêu người.
Bắc Mạc Khanh bình tĩnh lại, sát khí quanh người cũng tiêu tán theo, Ám thở phào nhẹ nhõm, thật quá đáng sợ.
Sau khi trở lại phủ đệ, hắn mới nhớ ra mình quên mất chuyện Vô Song Lâu.
Để mai tính, Bắc Mạc Khanh vào phòng tiến vào Tu Luyện thất trong không gian, "Hệ thống, dung nạp Đan Đế truyền thừa."
"Không cần làm ta ngất, ta muốn kiên trì thử xem."
"Được, ký chủ"
Lượng tri thức khổng lồ tràn vào đầu, Bắc Mạc Khanh cảm giác đầu sắp nổ tung, hắn nhất định phải mạnh lên, hắn phải sống thật tốt.
Hơn nữa, hắn cảm thấy mình dường như ghi nhớ được tất cả, trình độ thể chất cũng tăng lên, tên và tác dụng của đan dược, tên và tác dụng của dược liệu đều nhớ rõ ràng.
"Chúc mừng ký chủ, dung nạp hoàn tất, chúc mừng ký chủ tinh thần lực tăng lên, tinh thần lực của ký chủ đã đạt Đế cấp."
"Đã đạt tới Đế cấp rồi?"
"Tinh thần lực của ký chủ vốn đã không thấp, lại thêm tu vi Linh Đế cùng Đan Đế truyền thừa vừa mới dung nạp, nên tinh thần lực của ký chủ tự nhiên tăng lên rất nhanh."
Bắc Mạc Khanh đến Dược Lliệu các lấy một ít dược liệu, Thất Tinh Thảo, Hỏa Tâm Thất Diệp Hoa, Thất Huyễn Thanh Linh Tiên, Địa Ngục Linh Chi, Thất Hà Bồng, Bạch Ngọc Liên, Băng Tinh Ngọc Liên, Thanh Tâm Thần Bồng, Tử Tâm Thần Sen …
Lấy một cái đan đỉnh, còn có một số thú hạch.
Không đầy một lát đan dược liền thành hình, Tiên phẩm Hoàng Cực Đan với độ tinh khiết 100% cứ như vậy ra lò, hơn nữa còn là tận hai mươi viên.
Lần luyện đan đầu tiên hoàn mỹ kết thúc.
Bắc Mạc Khanh tiếp tục luyện một ít loại đan dược, thủ pháp càng ngày càng thuần thục, sau đó vươn vai một chút rồi ra ngoài.
Ám thấy Bắc Mạc Khanh đi ra hành lễ nói ". Công tử, Bệ Hạ vừa phái người tới mời công tử đêm nay tới cùng dùng bữa."
"Ừm, vậy đi thôi, cũng không còn sớm nữa."
"Vâng, thủ hạ đi kéo xe ngựa, thỉnh công tử chờ ở cửa phủ một lát."
Bắc Mạc Khanh vừa tới cửa phủ, đã thấy Ám cưỡi xe ngựa chạy tới, Ám dừng xe ngựa lại "Công tử, ta đỡ ngài lên xe ngựa."
"Không cần, ngươi cứ ở đó, ta có thể tự mình lên."
Bắc Mạc Khanh đi vào trong xe ngựa, bên trong rất xa xỉ "Ám, đi thôi."
"Giá …" (tiếng thúc ngựa chạy)
Xe ngựa chạy trên đường phố, tốc độ không nhanh không chậm, rất vững vàng, trên bàn còn có điểm tâm, Bắc Mạc Khanh cầm một khối cắn một miếng.
Ngọt mà không ngán, lại có hương hoa nhàn nhạt, rất mỹ vị, Bắc Mạc Khanh ăn một khối lại một khối.
Mâm điểm tâm nháy mắt giảm đi một nửa, xe ngựa ngừng lại, một giọng nói bên ngoài vang lên "Công tử, chúng ta đến rồi, tiếp theo chúng ta phải xuống xe đi bộ."
Bắc Mạc Khanh đeo mặt nạ lên bước xuống xe ngựa, Ám cầm lệnh bài, thuận lợi tiến vào cung trong.
Ám dẫn Bắc Mạc Khanh đến thư phòng, Bệ Hạ hẳn là còn ở trong thư phòng, Ám quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
Đến trước cửa thư phòng, thị vệ thấy có người tới hỏi: "Là ai?"
"Đây là công tử nhà chúng ta, Bắc Mạc công tử, đến đây diện kiến Thánh Thượng."
Thị vệ nghe đến đây tiến vào bẩm báo, trong cửa truyền đến một giọng nói: "Bắc Mạc huynh, mời vào."
Bắc Mạc Khanh cùng Ám đi vào "Quốc vương Nam Cung."
Càng nhìn Nam Cung Linh hắn càng cảm thấy Nam Cung Linh cùng đại ca ca có nét giống nhau.
Nam Cung Linh nghe được xưng hô nhíu mày "Hử, Bắc Mạc huynh vừa mới gọi ta là gì?"
"Ách, Nam Cung huynh."
Nam Cung Linh đi qua ôm bả vai Bắc Mạc Khanh "Như vậy còn tạm được, đi, ta dẫn đệ (từ chương này mình đổi xưng hô nhé) đi ngự hoa viên ngắm cảnh, thuận tiện dùng bữa ở đó."
"Được" Bắc Mạc Khanh đi theo, Ám cũng đuổi theo phía sau bảo hộ công tử.
"Thế nào, ngự hoa viên của ta trông được chứ?"
"Ừm... Rất đẹp." Bắc Mạc Khanh cũng không biết nói gì thêm, thật sự rất đẹp, hoàn toàn thật lòng.
Nam Cung Linh nghe Bắc Mạc Khanh nói như vậy giật giật khóe miệng, đương nhiên là đẹp, hết rồi sao? Aiii, được rồi.
Nam Cung Linh phân phó ám vệ truyền lệnh cho hoàng hậu và hài tử đi qua "Lát nữa ta sẽ giới thiệu cho đệ tẩu tử (chị dâu) và nhóm chất nhi (cháu), đi, chúng ta đến đó ngồi trước." Bắc Mạc Khanh và Nam Cung Linh ngồi ở đình nghỉ mát nói chuyện, Ám đứng bên cạnh, cảnh tượng rơi vào trong mắt hoàng hậu cùng các hoàng tử công chúa vừa đến.
Ta - Bệnh Công Tử Tuyệt Thế Vô Song
Đánh giá:
Truyện Ta - Bệnh Công Tử Tuyệt Thế Vô Song
Story
Chương 7
10.0/10 từ 49 lượt.