Ta - Bệnh Công Tử Tuyệt Thế Vô Song
Chương 53
127@-Nam Cung Linh nhìn bàn tay thon dài tinh xảo của Bắc Mạc Khanh, nếu gãy thì phải làm sao, gãy rồi ai giúp y phê tấu chương?
Nam Cung Linh suy nghĩ một chút nói: “Đệ nằm xuống đi.” Có quần áo che sẽ không nhìn thấy, không nhìn thấy sẽ không đau lòng.
Bắc Mạc Khanh hơi ngh hoặc, nằm xuống làm gì, bất quá hắn vẫn nghe theo nằm xuống giường, nghiêng đầu nhìn Nam Cung Linh.
Bắc Ti đang đứng từ ngoài quan sát, chủ thượng sao lại ngốc thế này, sau này chủ thượng nhất định sẽ hối hận, nhưng mà cảnh này càng hay hơn, he he (ಡ ω ಡ).
“Tổng cộng hai lần, một lần hai mươi, một câu hỏi cuối cùng, đệ chắc chắn chứ?” Nam Cung Linh vẫn có chút không nỡ xuống tay.
"Ừm..." Hết thảy là bốn mươi lần, Bắc Mạc Khanh còn đang miên man suy nghĩ thì đột nhiên cảm thấy mông đau nhói.
Bắc Mạc Khanh sững sốt, Bắc Mạc Khanh lại tỉnh táo lại chôn mặt gối, cả người nóng lên như bỏng.
Đại ca sao có thể làm như vậy, không phải đã nói là đánh tay sao? Sao lại... Thật xấu hổ quá, bị đánh mông.
Cũng may là không có ai nhìn thấy, khoan đã, không đúng, có người ở bên ngoài, là Bắc Ti, ân... bị thuộc hạ nhìn thấy, sau này ta làm sao mà đối mặt với thuộc hạ đây.
Nam Cung Linh đánh mười mấy cái, nhìn Bắc Mạc Khanh úp mặt vào gối, lỗ tai có chút đỏ lên, tưởng rằng hắn đau.
Chỉ dung ba phần lực sao có thể đau? Hơn nữa còn có y phục, "Có đau không?"
Bắc Mạc Khanh nằm đó lắc đầu, ta dám nói đau sao?
Không đau sao, vậy thêm hai phần lực nữa? Không đau không nhớ lâu, đúng, không sai.
Cơn đau đột ngột và dữ dội khiến Bắc Mạc Khanh vô thức nắm chặt chăn đệm bên dưới, sao lại đánh càng lúc càng mạnh, cứu mạng, ai cứu bảo bảo với.
Hai mươi lần đi qua, Bắc Mạc Khanh nhịn không được rên rỉ một tiếng, Bắc Ti ở bên ngoài hăng hái nhìn.
Kỳ Tướng Quân thấy Bắc Tị đang nằm nhìn lén cái gì, liền tò mò đi qua nhìn, không nhìn thì thôi, vừa nhìn thấy liền giật mình, Nhiếp Chính Vương đang bị phạt nha, cảnh này hay.
Hai người liếc nhau một cái, cười ham nhở, nằm ở đó cùng nhau xem kịch, Bắc Mạc Khanh chú ý bên ngoài, phát hiện lại có một người khác đi tới, trong nội tâm hét lên: "Có ai có thể đóng cửa sổ giùm không, mất mặt quá."
Hắn không biết lúc này còn có một cái hệ thống cũng đang xem kịch, cắn hạt dưa, ngồi xổm nhìn Bắc Mạc Khanh bị phạt, cười toét đến mang tai.
Lần trước ta vì ngươi mà bị cả nhà Đoàn Bảo quần ẩu, lần này cuối cùng ta cũng trả được thù, tuy rằng không phải tự mình động thủ nhưng nhìn cũng không tệ.
“Trục Trần, ngươi đang làm gì vậy?” Trục Trần thấy Hi Triệt đi tới, vội vàng tắt màn hình.
"Đoàn Bảo, sao ngươi lại dậy rồi?"
Trục Trần nhìn Hi Triệt mềm mềm nhu nhu, đáy mắt tràn đầy cưng chiều.
Lúc này, nước mắt Bắc Mạc Khanh đã không biết cố gắng mà chảy ra, thật sự quá đau, cái mông muốn bị dập nát.
Nam Cung Linh thấy Bắc Mạc Khanh khẽ run, vội vàng buông thước xuống.
"Tiểu Khanh?"
Bắc Mạc Khanh rên khẽ một tiếng đáp lại.
Thanh âm hơi khàn khàn của Bắc Mạc Khanh vang lên "Còn bốn cái nữa, đại ca..."
Đứa nhỏ này sao lại cố chấp như vậy, Nam Cung Linh lắc đầu, cầm thước lên đánh, Bắc Mạc Khanh đột nhiên cảm thấy cả người như sắp chết.
Không có tạm dừng ở giữa, bốn cái liên tiếp đánh tới, đánh xong Nam Cung Linh đột nhiên cảm thấy có chút hối hận, trên quần áo sau lưng loáng thoáng có vết máu nhàn nhạt.
"Người bên ngoài, tiến vào đi, xem đủ chưa?"
Nam Cung Linh đột nhiên hô, khiến hai người giật mình, hai người nhìn nhau rồi cùng nhau bước vào.
Nam Cung Linh thấy Bắc Tị cũng ở đó, nói thật là y không phát hiện Bắc Ti, chỉ biết bên ngoài có người, không ngờ lại có đến hai người.
"Nói cho ta biết về, các ngươi đang nhìn cái gì? Muốn thử sao?"
Nam Cung Linh bất lực nhìn bọn họ, thật sự không hiểu nổi.
"Đại ca, cho họ ra ngoài đi".
Thanh âm khàn khàn của Bắc Mạc Khanh mang theo một tia nghẹn ngào, nếu không cẩn thận nghe thì thật sự không thể nghe thấy.
Nam Cung Linh kêu hai người ra ngoài đợi, hai người nhanh chóng đi ra ngoài, ăn dưa bị người bắt, ăn dưa ăn vào trên người mình, không có cách nào cứu được, hình phạt đã cận kề, đoán chừng không lâu nữa sẽ bị phạt,
Hai người ra ngoài thức thời quỳ xuống, hy vọng lát nữa sẽ khá hơn một chút.
"Đau đến khóc rồi?"
Nam Cung Linh thấy Bắc Mạc Khanh không có trả lời mình, ngồi ở bên cạnh giường sờ sờ đâu Bắc Mạc Khanh.
Bắc Mạc Khanh ngẩng đầu, Nam Cung Linh thấy Bắc Mạc Khanh đôi mắt đỏ hoe, gối ướt đẫm lệ.
"Đau tại sao lại không nói?"
Bắc Mạc Khanh dịch sang bên cạnh, ghé đầu vào đùi Nam Cung Linh.
"Tiểu đệ sai, đáng bị trừng phạt."
Nam Cung Linh nghe Bắc Mạc Khanh nói xong liền cảm thấy bất lực, quyết định một chuyện thì phải làm đến cùng, cũng không biết học từ ai.
Nam Cung Linh nhẹ nhàng vỗ lưng Bắc Mạc Khanh: "Đại ca bôi dược cho đệ, đến, đệ đứng dậy đi."
Bắc Mạc Khanh ôm eo Nam Cung Linh, nằm trên đùi y, muốn ôm y một hồi.
"Không thoa dược, đại ca, để đệ ôm huynh một lát."
Giọng nói khàn khàn của Bắc Mạc Khanh âm được âm mất, Nam Cung Linh đau lòng vuốt ve an ủi Bắc Mạc Khanh.
"Trước tiên xử lý vết thương có được không, chảy máu, đại ca đau lòng."
Ngẩng đầu, Bắc Mạc Khanh bắt gặp vẻ mặt lo lắng của Nam Cung Linh, liền buông Nam Cung Linh ra, để y bôi dược cho mình.
Nam Cung Linh đứng lên, từ trong không gian cầm ra một ít dược, trước tiên xử lý quần áo trên mông, sau đó nhẹ nhàng bôi thuốc lên.
Bắc Mạc Khanh đau đớn rên rỉ, Nam Cung Linh dừng lại, "Đau sao?"
"Nhẫn nại một lát, sắp xong rồi, một lát nữa sẽ không đau."
Vốn dĩ Nam Cung Linh muốn cho Bắc Mạc Khanh uống dược, nhưng lại nhớ tới lời người đó nói, "Tốt hơn hết đừng cho hắn uống dược..." Nam Cung Linh không dám tùy ý cho hắn ăn đan dược.
Nam Cung Linh một bên an ủi một bên bôi dược cho hắn, còn Bắc Mạc Khanh thì nắm chặt chăn đệm.
Nam Cung Linh đau lòng đến muốn ôm Bắc Mạc Khanh vào lòng để che chở, an ủi, không biết tại sao y lại nghĩ như vậy, luôn có cảm giác chuyện giống như vậy đã từng xảy ra.
Sau khi bôi thuốc, Nam Cung Linh ngồi yên chỗ cũ, để Bắc Mạc Khanh gối trên đùi, ôm lấy mình.
Nam Cung Linh chậm rãi ngồi đó xem tấu chương, Bắc Mạc Khanh nằm sấp, ôm Nam Cung Linh ngủ đến an ổn.
Hai người bên ngoài còn đang quỳ, Nam Cung Linh đột nhiên nhớ tới, liền triệu hai người đi vào, sợ bọn họ quấy rầy đến Bắc Mạc Khanh, Nam Cung Linh cố ý dùng linh lực ngăn cách âm thanh.
"Kỳ Tướng Quân, ngươi muốn trẫm phải nói gì đây?"
Nam Cung Linh đau đầu nhìn hai người bọn họ, nằm ở bên ngoài nhìn trộm, đây là chuyện con người có thể sao?
"Thần biết tội, thần cam nguyện chịu phạt."
Kỳ Vãn Quân quỳ xuống, Bắc Ti không biết nên nói gì, đành phải quỳ xuống theo, chờ đợi bị xử lý.
Ta - Bệnh Công Tử Tuyệt Thế Vô Song
Nam Cung Linh suy nghĩ một chút nói: “Đệ nằm xuống đi.” Có quần áo che sẽ không nhìn thấy, không nhìn thấy sẽ không đau lòng.
Bắc Mạc Khanh hơi ngh hoặc, nằm xuống làm gì, bất quá hắn vẫn nghe theo nằm xuống giường, nghiêng đầu nhìn Nam Cung Linh.
Bắc Ti đang đứng từ ngoài quan sát, chủ thượng sao lại ngốc thế này, sau này chủ thượng nhất định sẽ hối hận, nhưng mà cảnh này càng hay hơn, he he (ಡ ω ಡ).
“Tổng cộng hai lần, một lần hai mươi, một câu hỏi cuối cùng, đệ chắc chắn chứ?” Nam Cung Linh vẫn có chút không nỡ xuống tay.
"Ừm..." Hết thảy là bốn mươi lần, Bắc Mạc Khanh còn đang miên man suy nghĩ thì đột nhiên cảm thấy mông đau nhói.
Bắc Mạc Khanh sững sốt, Bắc Mạc Khanh lại tỉnh táo lại chôn mặt gối, cả người nóng lên như bỏng.
Đại ca sao có thể làm như vậy, không phải đã nói là đánh tay sao? Sao lại... Thật xấu hổ quá, bị đánh mông.
Cũng may là không có ai nhìn thấy, khoan đã, không đúng, có người ở bên ngoài, là Bắc Ti, ân... bị thuộc hạ nhìn thấy, sau này ta làm sao mà đối mặt với thuộc hạ đây.
Nam Cung Linh đánh mười mấy cái, nhìn Bắc Mạc Khanh úp mặt vào gối, lỗ tai có chút đỏ lên, tưởng rằng hắn đau.
Chỉ dung ba phần lực sao có thể đau? Hơn nữa còn có y phục, "Có đau không?"
Bắc Mạc Khanh nằm đó lắc đầu, ta dám nói đau sao?
Không đau sao, vậy thêm hai phần lực nữa? Không đau không nhớ lâu, đúng, không sai.
Cơn đau đột ngột và dữ dội khiến Bắc Mạc Khanh vô thức nắm chặt chăn đệm bên dưới, sao lại đánh càng lúc càng mạnh, cứu mạng, ai cứu bảo bảo với.
Hai mươi lần đi qua, Bắc Mạc Khanh nhịn không được rên rỉ một tiếng, Bắc Ti ở bên ngoài hăng hái nhìn.
Kỳ Tướng Quân thấy Bắc Tị đang nằm nhìn lén cái gì, liền tò mò đi qua nhìn, không nhìn thì thôi, vừa nhìn thấy liền giật mình, Nhiếp Chính Vương đang bị phạt nha, cảnh này hay.
Hai người liếc nhau một cái, cười ham nhở, nằm ở đó cùng nhau xem kịch, Bắc Mạc Khanh chú ý bên ngoài, phát hiện lại có một người khác đi tới, trong nội tâm hét lên: "Có ai có thể đóng cửa sổ giùm không, mất mặt quá."
Hắn không biết lúc này còn có một cái hệ thống cũng đang xem kịch, cắn hạt dưa, ngồi xổm nhìn Bắc Mạc Khanh bị phạt, cười toét đến mang tai.
Lần trước ta vì ngươi mà bị cả nhà Đoàn Bảo quần ẩu, lần này cuối cùng ta cũng trả được thù, tuy rằng không phải tự mình động thủ nhưng nhìn cũng không tệ.
“Trục Trần, ngươi đang làm gì vậy?” Trục Trần thấy Hi Triệt đi tới, vội vàng tắt màn hình.
"Đoàn Bảo, sao ngươi lại dậy rồi?"
Trục Trần nhìn Hi Triệt mềm mềm nhu nhu, đáy mắt tràn đầy cưng chiều.
Lúc này, nước mắt Bắc Mạc Khanh đã không biết cố gắng mà chảy ra, thật sự quá đau, cái mông muốn bị dập nát.
Nam Cung Linh thấy Bắc Mạc Khanh khẽ run, vội vàng buông thước xuống.
"Tiểu Khanh?"
Bắc Mạc Khanh rên khẽ một tiếng đáp lại.
Thanh âm hơi khàn khàn của Bắc Mạc Khanh vang lên "Còn bốn cái nữa, đại ca..."
Đứa nhỏ này sao lại cố chấp như vậy, Nam Cung Linh lắc đầu, cầm thước lên đánh, Bắc Mạc Khanh đột nhiên cảm thấy cả người như sắp chết.
Không có tạm dừng ở giữa, bốn cái liên tiếp đánh tới, đánh xong Nam Cung Linh đột nhiên cảm thấy có chút hối hận, trên quần áo sau lưng loáng thoáng có vết máu nhàn nhạt.
"Người bên ngoài, tiến vào đi, xem đủ chưa?"
Nam Cung Linh đột nhiên hô, khiến hai người giật mình, hai người nhìn nhau rồi cùng nhau bước vào.
Nam Cung Linh thấy Bắc Tị cũng ở đó, nói thật là y không phát hiện Bắc Ti, chỉ biết bên ngoài có người, không ngờ lại có đến hai người.
"Nói cho ta biết về, các ngươi đang nhìn cái gì? Muốn thử sao?"
Nam Cung Linh bất lực nhìn bọn họ, thật sự không hiểu nổi.
"Đại ca, cho họ ra ngoài đi".
Thanh âm khàn khàn của Bắc Mạc Khanh mang theo một tia nghẹn ngào, nếu không cẩn thận nghe thì thật sự không thể nghe thấy.
Nam Cung Linh kêu hai người ra ngoài đợi, hai người nhanh chóng đi ra ngoài, ăn dưa bị người bắt, ăn dưa ăn vào trên người mình, không có cách nào cứu được, hình phạt đã cận kề, đoán chừng không lâu nữa sẽ bị phạt,
Hai người ra ngoài thức thời quỳ xuống, hy vọng lát nữa sẽ khá hơn một chút.
"Đau đến khóc rồi?"
Nam Cung Linh thấy Bắc Mạc Khanh không có trả lời mình, ngồi ở bên cạnh giường sờ sờ đâu Bắc Mạc Khanh.
Bắc Mạc Khanh ngẩng đầu, Nam Cung Linh thấy Bắc Mạc Khanh đôi mắt đỏ hoe, gối ướt đẫm lệ.
"Đau tại sao lại không nói?"
Bắc Mạc Khanh dịch sang bên cạnh, ghé đầu vào đùi Nam Cung Linh.
"Tiểu đệ sai, đáng bị trừng phạt."
Nam Cung Linh nghe Bắc Mạc Khanh nói xong liền cảm thấy bất lực, quyết định một chuyện thì phải làm đến cùng, cũng không biết học từ ai.
Nam Cung Linh nhẹ nhàng vỗ lưng Bắc Mạc Khanh: "Đại ca bôi dược cho đệ, đến, đệ đứng dậy đi."
Bắc Mạc Khanh ôm eo Nam Cung Linh, nằm trên đùi y, muốn ôm y một hồi.
"Không thoa dược, đại ca, để đệ ôm huynh một lát."
Giọng nói khàn khàn của Bắc Mạc Khanh âm được âm mất, Nam Cung Linh đau lòng vuốt ve an ủi Bắc Mạc Khanh.
"Trước tiên xử lý vết thương có được không, chảy máu, đại ca đau lòng."
Ngẩng đầu, Bắc Mạc Khanh bắt gặp vẻ mặt lo lắng của Nam Cung Linh, liền buông Nam Cung Linh ra, để y bôi dược cho mình.
Nam Cung Linh đứng lên, từ trong không gian cầm ra một ít dược, trước tiên xử lý quần áo trên mông, sau đó nhẹ nhàng bôi thuốc lên.
Bắc Mạc Khanh đau đớn rên rỉ, Nam Cung Linh dừng lại, "Đau sao?"
"Nhẫn nại một lát, sắp xong rồi, một lát nữa sẽ không đau."
Vốn dĩ Nam Cung Linh muốn cho Bắc Mạc Khanh uống dược, nhưng lại nhớ tới lời người đó nói, "Tốt hơn hết đừng cho hắn uống dược..." Nam Cung Linh không dám tùy ý cho hắn ăn đan dược.
Nam Cung Linh một bên an ủi một bên bôi dược cho hắn, còn Bắc Mạc Khanh thì nắm chặt chăn đệm.
Nam Cung Linh đau lòng đến muốn ôm Bắc Mạc Khanh vào lòng để che chở, an ủi, không biết tại sao y lại nghĩ như vậy, luôn có cảm giác chuyện giống như vậy đã từng xảy ra.
Sau khi bôi thuốc, Nam Cung Linh ngồi yên chỗ cũ, để Bắc Mạc Khanh gối trên đùi, ôm lấy mình.
Nam Cung Linh chậm rãi ngồi đó xem tấu chương, Bắc Mạc Khanh nằm sấp, ôm Nam Cung Linh ngủ đến an ổn.
Hai người bên ngoài còn đang quỳ, Nam Cung Linh đột nhiên nhớ tới, liền triệu hai người đi vào, sợ bọn họ quấy rầy đến Bắc Mạc Khanh, Nam Cung Linh cố ý dùng linh lực ngăn cách âm thanh.
"Kỳ Tướng Quân, ngươi muốn trẫm phải nói gì đây?"
Nam Cung Linh đau đầu nhìn hai người bọn họ, nằm ở bên ngoài nhìn trộm, đây là chuyện con người có thể sao?
"Thần biết tội, thần cam nguyện chịu phạt."
Kỳ Vãn Quân quỳ xuống, Bắc Ti không biết nên nói gì, đành phải quỳ xuống theo, chờ đợi bị xử lý.
Ta - Bệnh Công Tử Tuyệt Thế Vô Song
Đánh giá:
Truyện Ta - Bệnh Công Tử Tuyệt Thế Vô Song
Story
Chương 53
10.0/10 từ 49 lượt.