Ta - Bệnh Công Tử Tuyệt Thế Vô Song
Chương 46
101@-Ngày hôm sau
Khi mọi người tỉnh dậy, phát hiện chủ thượng vẫn còn đang ngủ, nhưng khí tức có chút yếu ớt, Bắc Thần vội vàng đứng dậy đỡ Bắc Mạc Khanh hô lên: "Chủ thượng, chủ thượng, tỉnh."
Bắc Thần hô mấy lần liền, nhưng Bắc Mạc Khanh không một chút động tĩnh, mấy người nhìn nhau có chút bối rối, nhanh chóng đưa Bắc Mạc Khanh trở về Vô Song Lâu.
Bạch Thành vội vàng đi lên kiểm tra, sau đó lắc đầu nói: "Ngoại trừ thân thể yếu ớt, không có gì đáng ngại."
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, ai cũng biết y thuật của Bạch Thành cao siêu, nhưng nếu không có chuyện gì, tại sao ngài ấy không tỉnh lại.
Nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, hệ thống vội vàng đánh thức ký chủ, Bắc Mạc Khanh krên khẽ một tiếng, mọi người nhanh chóng nhìn lại, Bắc Thần đỡ Bắc Mạc Khanh, "Chủ thượng, ngài tỉnh rồi."
Bắc Mạc Khanh thấy mọi người lo lắng nhìn mình, nói: "Ta không sao, các ngươi không cần lo lắng."
Bắc Thần nhìn Bắc Mạc Khanh trong mắt tràn đẩy vẻ không tin, Bắc Mạc Khanh không tiếp tục để ý: "Không sao, ngươi đừng lo lắng, nếu ta có chuyện chẳng lã lại không nói? Ngươi yên tâm."
Mọi người vẫn còn bận tâm, Bắc Mạc Khanh vội vàng nói sang chuyện khác: "Ta có chút khát, muốn uống nước."
Bắc Ti vội vàng rót một chén trà đưa cho Bắc Thần, Bắc Thần đỡ Bắc Mạc Khanh, đút cho Bắc Mạc Khanh uống.
Uống trà xong, Bắc Mạc Khanh đứng lên, “Vẫn còn một vài nơi chưa đi, các ngươi có đi không? Ta rất muốn đi.”
“Vậy thì đi, nếu chủ thượng muốn đi, thuộc hạ sẽ mang ngài đi.” Bắc Thần vội nói.
Trên thảo nguyên, một con độc giác thú (thú một sừng) đang phi nước đại chạy về phía Bắc Mạc Khanh và đám người, đến trước mặt Bắc Mạc Khanh cong người ủi ủi.
Bắc Thần nhìn độc giác thú nói: "Chủ thượng còn nhớ nó không?"
Bắc Mạc Khanh nhìn độc giác thú một hồi, lắc đầu nói: "Ta không nhớ."
“Chủ thượng còn nhớ con thú Băng Tinh Ngọc nhỏ được ngài cứu trong rừng lúc trước không?” Bắc Thần nhắc nhở.
Bắc Mạc Khanh kinh ngạc nhìn độc giác thú: "Là Tiểu Băng Ngọc sao?"
“Chính xác, trong những năm chủ thượng biến mất, Tiểu Băng Ngọc đã trưởng thành.” Bắc Thần nói.
Bắc Mạc Khanh vội vàng đi lên sờ sờ Băng Ngọc, mang theo day dứt nói, "Xin lỗi, Tiểu Băng Ngọc, ta không nhận ra ngươi, không ngờ ngươi lớn như vậy, không còn đáng yêu như khi còn nhỏ nữa."
Băng Ngọc có chút mừng rỡ khi nghe được câu trước, lúc nghe câu sau thì cho Bắc Mạc Khanh một cái mông thú.
Mọi người thấy vậy đều che miệng cười trộm, Bắc Mạc Khanh khó xử giật giật khóe miệng nói: "Tiểu Băng Ngọc tuy rằng không đáng yêu như hồi nhỏ, nhưng so với lúc nhỏ thì bảnh bao và tuấn tú hơn nhiều."
Băng Ngọc lúc này mới cúi người để Bắc Mạc Khanh ngồi lên, sau khi Bắc Mạc Khanh ngồi lên, Băng Ngọc chạy trên thảo nguyên một lúc, liền giương cánh bay lên trời.
Bắc Mạc Khanh kinh ngạc nhìn Băng Ngọc: "Không ngờ Băng Ngọc còn có cánh a, ha ha."
Đoàn người ở trong thảo nguyên tán gẫu cả buổi sáng, lúc rời đi, Băng Ngọc cắn quần áo của Bắc Mạc Khanh, muốn cùng hắn rời đi.
Bắc Mạc Khanh sờ sờ Băng Ngọc nói: "Không được, ngoan ngoãn chờ ở đây được chứ?"
Băng Ngọc lắc đầu, chính là không nguyện ý để Bắc Mạc Khanh đi, Bắc Thần nhìn nó nói: "Không bằng để Băng Ngọc đi cùng ngài đi."
Bắc Mạc Khanh nhìn bộ dạng của Băng Ngọc, lại nhìn Bắc Thần, nói: "Được rồi, nhưng Tiểu Băng Ngọc phải giấu đôi sừng trên đầu và đôi cánh trên lưng mới được."
Bắc Mạc Khanh vừa dứt lời Băng Ngọc đã biến sừng và cánh mất, Bắc Mạc Khanh không còn cách nào khác, đành phải mang theo Băng Ngọc rời đi.
Quay về Vô Song Lâu ngồi một lát, Bắc Mạc Khanh nói: "Chúng ta cũng nên đi, truyền tống trận đã tốt rồi, nếu ta không có thời gian đến đây, các ngươi cũng có thể tới Trọng Lê Đại Lục tìm chúng ta."
Bắc Ti đẩy Bắc Mạc Khanh đến trước truyền tống trận, Bắc Thần nhìn thấy thân ảnh Bắc Mạc Khanh đã đi xa liền quỳ xuống, "Chủ thượng, mong ngài tự chiếu cố tốt chính mình, nếu ngài có chuyện gì cứ tìm Bắc Ti, hoặc là đến tìm thuộc hạ, thuộc hạ sẽ luôn ở đây chờ ngài."
Bắc Mạc Khanh nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống, chỉ là có mặt nạ cản trở, không ai nhìn thấy.
Sau khi trở về, Bắc Mạc Khanh về phòng tĩnh dưỡng một lúc, rửa mặt, khóe mắt hơi ửng đỏ chọc người ta thương tiếc.
Một lúc sau Ám đứng bên ngoài báo tin Nam Cung Linh sắp tới, Bắc Mạc Khanh mang mặt nạ bước ra khỏi phòng ngủ.
Nam Cung Linh thấy Bắc Mạc Khanh đi tới, nhanh chóng kéo Bắc Mạc Khanh ngồi xuống, hỏi: "Thế nào, đệ đã đi đâu? Không có việc gì chứ?"
Bắc Mạc Khanh trong lòng ấm áp nói: "Đệ đi một chuyến đến Lý Sênh Đại Lục, huynh đừng lo lắng, đệ không sao."
“Ừ, huynh vừa nhìn thấy một đứa nhóc, đứa nhỏ đó là chuyện gì vậy?” Nam Cung Linh hỏi.
“À, cái đó à, đứa bé đó là đồ đệ đệ đã thu ở Lý Sênh Đại Lục, có chút ngốc, chậm rãi dạy dỗ lại.” Bắc Mạc Khanh đáp.
Nơi xa, trên Thánh Minh Đại Lục, một thiếu niên tuấn tú mở to hai mắt, một lam một lục khiến người ta kinh hồn táng đảm, quanh người kim quang lập lòe.
Đột nhiên, biến thành một con chim Trọng Minh màu vàng rực rỡ bay lên trời, bay đến đâu sấm sét đến đó, không lâu sau, chim Trọng Minh quanh quẩn trên không trung trong chốc lát rồi đáp xuống mặt đất biến thành hình người.
Một lão nô bộc chạy tới nói: "Thái tử điện hạ, ngài cuối cùng cũng xuất quan, vị hôn phu của ngài đến nhân gian lịch luyện, rồi chạy trốn cùng một nam nhân."
Lão nô: "Thái tử điện hạ có chuyện chưa biết, năm đó Hoàng thượng được tộc Cửu Vĩ Linh Miêu cứu chữa, khi thấy phu nhân của tộc trưởng bọn họ có thai, liền định ra hôn sự này, nếu là nữ tử, thì sẽ là vị hôn thê của ngài, nếu là nam tử liền thành vị hôn phu."
Phó Cẩm tức giận: “Cái quái gì vậy, ta đi tìm phụ hoàng hỏi cho rõ ràng.” Nói xong liền chạy đi.
Phó Cẩm chạy đến một đại điện hô lên: "Phụ hoàng, Nhị thần Phó Cẩm xin cầu kiến.”
"Cẩm Nhi à, vào đi."
Phó Cẩm thi lễ một cái hỏi: "Phụ hoàng, nhi thần có hôn sự lúc nào, sao nhi thần lại không biết?"
"Cái này a, lúc trước ta... đã định ra, nếu con không thích ta cho người đi giải trừ hôn ước là được."
“Nếu đã là nhi tử của ân nhân cứu mạng phụ hoàng, nhi thần sẽ tự mình giải quyết. Phụ hoàng cứ làm việc của mình đi, nhi thần cáo lui.” Dứt lời xoay người rời đi.
Phó Cẩm mang theo một vài thuộc hạ đi đến chỗ ở của tốc Cửu Vĩ Linh Miêu.
Khi đến nơi, Phó Cẩm bị người chặn lại bên ngoài, Phó Cẩm nói: "Bản cung là Thái tử yêu tộc Phó Cẩm, hôm nay đến vì chuyện hôn ước."
“Nguyên lai là Thái tử điện hạ, đã đắc tội. Thái tử điện hạ, mời.” Một quản gia vừa đi ngang qua nhìn thấy nói.
Phó Cẩm đi vào, Quản gia kia dẫn Phó Cẩm đến thư phòng của Cửu Tỳ, quản gia gõ cửa một cái.
Ta - Bệnh Công Tử Tuyệt Thế Vô Song
Khi mọi người tỉnh dậy, phát hiện chủ thượng vẫn còn đang ngủ, nhưng khí tức có chút yếu ớt, Bắc Thần vội vàng đứng dậy đỡ Bắc Mạc Khanh hô lên: "Chủ thượng, chủ thượng, tỉnh."
Bắc Thần hô mấy lần liền, nhưng Bắc Mạc Khanh không một chút động tĩnh, mấy người nhìn nhau có chút bối rối, nhanh chóng đưa Bắc Mạc Khanh trở về Vô Song Lâu.
Bạch Thành vội vàng đi lên kiểm tra, sau đó lắc đầu nói: "Ngoại trừ thân thể yếu ớt, không có gì đáng ngại."
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, ai cũng biết y thuật của Bạch Thành cao siêu, nhưng nếu không có chuyện gì, tại sao ngài ấy không tỉnh lại.
Nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, hệ thống vội vàng đánh thức ký chủ, Bắc Mạc Khanh krên khẽ một tiếng, mọi người nhanh chóng nhìn lại, Bắc Thần đỡ Bắc Mạc Khanh, "Chủ thượng, ngài tỉnh rồi."
Bắc Mạc Khanh thấy mọi người lo lắng nhìn mình, nói: "Ta không sao, các ngươi không cần lo lắng."
Bắc Thần nhìn Bắc Mạc Khanh trong mắt tràn đẩy vẻ không tin, Bắc Mạc Khanh không tiếp tục để ý: "Không sao, ngươi đừng lo lắng, nếu ta có chuyện chẳng lã lại không nói? Ngươi yên tâm."
Mọi người vẫn còn bận tâm, Bắc Mạc Khanh vội vàng nói sang chuyện khác: "Ta có chút khát, muốn uống nước."
Bắc Ti vội vàng rót một chén trà đưa cho Bắc Thần, Bắc Thần đỡ Bắc Mạc Khanh, đút cho Bắc Mạc Khanh uống.
Uống trà xong, Bắc Mạc Khanh đứng lên, “Vẫn còn một vài nơi chưa đi, các ngươi có đi không? Ta rất muốn đi.”
“Vậy thì đi, nếu chủ thượng muốn đi, thuộc hạ sẽ mang ngài đi.” Bắc Thần vội nói.
Trên thảo nguyên, một con độc giác thú (thú một sừng) đang phi nước đại chạy về phía Bắc Mạc Khanh và đám người, đến trước mặt Bắc Mạc Khanh cong người ủi ủi.
Bắc Thần nhìn độc giác thú nói: "Chủ thượng còn nhớ nó không?"
Bắc Mạc Khanh nhìn độc giác thú một hồi, lắc đầu nói: "Ta không nhớ."
“Chủ thượng còn nhớ con thú Băng Tinh Ngọc nhỏ được ngài cứu trong rừng lúc trước không?” Bắc Thần nhắc nhở.
Bắc Mạc Khanh kinh ngạc nhìn độc giác thú: "Là Tiểu Băng Ngọc sao?"
“Chính xác, trong những năm chủ thượng biến mất, Tiểu Băng Ngọc đã trưởng thành.” Bắc Thần nói.
Bắc Mạc Khanh vội vàng đi lên sờ sờ Băng Ngọc, mang theo day dứt nói, "Xin lỗi, Tiểu Băng Ngọc, ta không nhận ra ngươi, không ngờ ngươi lớn như vậy, không còn đáng yêu như khi còn nhỏ nữa."
Băng Ngọc có chút mừng rỡ khi nghe được câu trước, lúc nghe câu sau thì cho Bắc Mạc Khanh một cái mông thú.
Mọi người thấy vậy đều che miệng cười trộm, Bắc Mạc Khanh khó xử giật giật khóe miệng nói: "Tiểu Băng Ngọc tuy rằng không đáng yêu như hồi nhỏ, nhưng so với lúc nhỏ thì bảnh bao và tuấn tú hơn nhiều."
Băng Ngọc lúc này mới cúi người để Bắc Mạc Khanh ngồi lên, sau khi Bắc Mạc Khanh ngồi lên, Băng Ngọc chạy trên thảo nguyên một lúc, liền giương cánh bay lên trời.
Bắc Mạc Khanh kinh ngạc nhìn Băng Ngọc: "Không ngờ Băng Ngọc còn có cánh a, ha ha."
Đoàn người ở trong thảo nguyên tán gẫu cả buổi sáng, lúc rời đi, Băng Ngọc cắn quần áo của Bắc Mạc Khanh, muốn cùng hắn rời đi.
Bắc Mạc Khanh sờ sờ Băng Ngọc nói: "Không được, ngoan ngoãn chờ ở đây được chứ?"
Băng Ngọc lắc đầu, chính là không nguyện ý để Bắc Mạc Khanh đi, Bắc Thần nhìn nó nói: "Không bằng để Băng Ngọc đi cùng ngài đi."
Bắc Mạc Khanh nhìn bộ dạng của Băng Ngọc, lại nhìn Bắc Thần, nói: "Được rồi, nhưng Tiểu Băng Ngọc phải giấu đôi sừng trên đầu và đôi cánh trên lưng mới được."
Bắc Mạc Khanh vừa dứt lời Băng Ngọc đã biến sừng và cánh mất, Bắc Mạc Khanh không còn cách nào khác, đành phải mang theo Băng Ngọc rời đi.
Quay về Vô Song Lâu ngồi một lát, Bắc Mạc Khanh nói: "Chúng ta cũng nên đi, truyền tống trận đã tốt rồi, nếu ta không có thời gian đến đây, các ngươi cũng có thể tới Trọng Lê Đại Lục tìm chúng ta."
Bắc Ti đẩy Bắc Mạc Khanh đến trước truyền tống trận, Bắc Thần nhìn thấy thân ảnh Bắc Mạc Khanh đã đi xa liền quỳ xuống, "Chủ thượng, mong ngài tự chiếu cố tốt chính mình, nếu ngài có chuyện gì cứ tìm Bắc Ti, hoặc là đến tìm thuộc hạ, thuộc hạ sẽ luôn ở đây chờ ngài."
Bắc Mạc Khanh nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống, chỉ là có mặt nạ cản trở, không ai nhìn thấy.
Sau khi trở về, Bắc Mạc Khanh về phòng tĩnh dưỡng một lúc, rửa mặt, khóe mắt hơi ửng đỏ chọc người ta thương tiếc.
Một lúc sau Ám đứng bên ngoài báo tin Nam Cung Linh sắp tới, Bắc Mạc Khanh mang mặt nạ bước ra khỏi phòng ngủ.
Nam Cung Linh thấy Bắc Mạc Khanh đi tới, nhanh chóng kéo Bắc Mạc Khanh ngồi xuống, hỏi: "Thế nào, đệ đã đi đâu? Không có việc gì chứ?"
Bắc Mạc Khanh trong lòng ấm áp nói: "Đệ đi một chuyến đến Lý Sênh Đại Lục, huynh đừng lo lắng, đệ không sao."
“Ừ, huynh vừa nhìn thấy một đứa nhóc, đứa nhỏ đó là chuyện gì vậy?” Nam Cung Linh hỏi.
“À, cái đó à, đứa bé đó là đồ đệ đệ đã thu ở Lý Sênh Đại Lục, có chút ngốc, chậm rãi dạy dỗ lại.” Bắc Mạc Khanh đáp.
Nơi xa, trên Thánh Minh Đại Lục, một thiếu niên tuấn tú mở to hai mắt, một lam một lục khiến người ta kinh hồn táng đảm, quanh người kim quang lập lòe.
Đột nhiên, biến thành một con chim Trọng Minh màu vàng rực rỡ bay lên trời, bay đến đâu sấm sét đến đó, không lâu sau, chim Trọng Minh quanh quẩn trên không trung trong chốc lát rồi đáp xuống mặt đất biến thành hình người.
Một lão nô bộc chạy tới nói: "Thái tử điện hạ, ngài cuối cùng cũng xuất quan, vị hôn phu của ngài đến nhân gian lịch luyện, rồi chạy trốn cùng một nam nhân."
Lão nô: "Thái tử điện hạ có chuyện chưa biết, năm đó Hoàng thượng được tộc Cửu Vĩ Linh Miêu cứu chữa, khi thấy phu nhân của tộc trưởng bọn họ có thai, liền định ra hôn sự này, nếu là nữ tử, thì sẽ là vị hôn thê của ngài, nếu là nam tử liền thành vị hôn phu."
Phó Cẩm tức giận: “Cái quái gì vậy, ta đi tìm phụ hoàng hỏi cho rõ ràng.” Nói xong liền chạy đi.
Phó Cẩm chạy đến một đại điện hô lên: "Phụ hoàng, Nhị thần Phó Cẩm xin cầu kiến.”
"Cẩm Nhi à, vào đi."
Phó Cẩm thi lễ một cái hỏi: "Phụ hoàng, nhi thần có hôn sự lúc nào, sao nhi thần lại không biết?"
"Cái này a, lúc trước ta... đã định ra, nếu con không thích ta cho người đi giải trừ hôn ước là được."
“Nếu đã là nhi tử của ân nhân cứu mạng phụ hoàng, nhi thần sẽ tự mình giải quyết. Phụ hoàng cứ làm việc của mình đi, nhi thần cáo lui.” Dứt lời xoay người rời đi.
Phó Cẩm mang theo một vài thuộc hạ đi đến chỗ ở của tốc Cửu Vĩ Linh Miêu.
Khi đến nơi, Phó Cẩm bị người chặn lại bên ngoài, Phó Cẩm nói: "Bản cung là Thái tử yêu tộc Phó Cẩm, hôm nay đến vì chuyện hôn ước."
“Nguyên lai là Thái tử điện hạ, đã đắc tội. Thái tử điện hạ, mời.” Một quản gia vừa đi ngang qua nhìn thấy nói.
Phó Cẩm đi vào, Quản gia kia dẫn Phó Cẩm đến thư phòng của Cửu Tỳ, quản gia gõ cửa một cái.
Ta - Bệnh Công Tử Tuyệt Thế Vô Song
Đánh giá:
Truyện Ta - Bệnh Công Tử Tuyệt Thế Vô Song
Story
Chương 46
10.0/10 từ 49 lượt.