Ta - Bệnh Công Tử Tuyệt Thế Vô Song

Chương 32

117@-
Bắc Mạc Khanh nằm trên giường chợp mắt một lát, mãi cho đến giờ Thân buổi chiều mới tỉnh dậy, Bắc Mạc Khanh mặc y phục tử tế tiến vào Linh Cảnh nhẫn.

Vân Phù thấy Bắc Mạc Khanh đi vào, vội vàng hành lễ: "Chủ nhân."

"Ừm, về sau đừng quỳ hành lễ nữa."

Vân Phù nghi hoặc, nhân loại thật là phiền phức, không phải nói nhân loại thích được tâng bốc và thích người khác quỳ gối sao? Thật sự không hiểu nổi.

Bắc Mạc Khanh từ trong không gian lấy ra một viên Thần Hoàn, nói: "Ta nghe đại ca nói cần một viên Thần đan – Thần Hoàn đúng không? Cho hắn ăn cái này rồi để hắn ở đây tĩnh dưỡng một phen, nơi này Linh khí nồng đậm có thể giúp hắn mau chóng khôi phục."

"Tạ chủ nhân".

"Nhân tiện, thưa Chủ nhân, quả trứng giống như có dị động. Ngài có muốn xem thử không?"

"Được, chúng ta đi xem một chút".

Bắc Mạc Khanh nhìn quả trứng, trong lòng hỏi: "Hệ thống, quả trứng này bị sao vậy?"

"Ký chủ, quả trứng này sắp nở, nhưng y không tìm được ngươi, cho nên mới không muốn đi ra."

Bắc Mạc Khanh nghi hoặc "Tìm ta làm gì?"

"Chủ nhân có còn nhớ quả trứng đó đã được ngài chạm qua không, lúc đó vừa vặn là lúc quả trứng mới tỉnh lại, vì vậy nó coi ngài như người nhà."


"Nói cách khác, ta phải ở đây ấp nó nở đúng không?"

"Vâng ký chủ."

Bắc Mạc Khanh nhìn quả trứng, sau đó dùng ngón tay sờ lên, quả trứng run lên, Bắc Mạc Khanh thấy nó rung động nói: "Bây giờ ta ở đây, có thể phá xác sao?"

Quả trừng im lặng một lúc, sau đó run lên đáp lại, hệ thống nhanh chóng giải thích: "Ký chủ, nó nói nó muốn phá xác, nhưng ký chủ không thể rời đi."

"Ký chủ, quả trứng này đã trải qua rất nhiều, khả năng tính cách có chút... gia tộc của nó đều đã chết, mà quả trứng chỉ có thể giương mắt nhìn, bởi ngày tiểu Phượng Hoàng chuẩn bị phá xác thì bị tập kích bất ngờ, mẹ của nó bất đắc dĩ phải phong ấn nó lại, cho đến hiện tại, mặc dù trí nhớ của nó mơ hồ, nhưng sự việc đó quả thật đã thực sự xảy ra."

"Chà, ra vậy."

Bắc Mạc Khanh nhìn tiểu Phượng Hoàng từng chút từng chút phá xác, chốc lát sau, tiểu Phượng Hoàng sau khi phá xác ăn hết vỏ trứng của mình, cái vỏ trứng này nồng đậm Linh khí lại còn có tinh huyết của người nhà nó,với nó mà nói là sự trợ giúp rất lớn.

Sau khi ăn xong vỏ, tiểu Phượng Hoàng chìm vào giấc ngủ sâu, trước khi đi ngủ còn không quên gọi "Tiểu thúc thúc ơi, con đi ngủ đây."

Bắc Mạc Khanh tràn đầy dấu hỏi "Tiểu thúc thúc? Đây là cái quỷ gì."

Hệ thống giải thích: "Bởi vì trong trí nhớ của nó, trước khi chết cha nó giao nó cho tiểu thúc thúc, nhưng nó không biết là tiểu thúc thúc của nó đã bị trọng thương hôn mê, hiện tại ký chủ ở đây, cho nên nó liền xem ngài thành tiểu thúc thúc."

Bắc Mạc Khanh trầm tư một hồi, "Vậy tiểu thúc thúc của nó còn sống?"


"Đúng vậy, kí chủ, nhưng là còn đang ngủ say, rất khó tỉnh lại."

"Vậy được rồi, trước tiên cứ nuôi tiểu gia hỏa này đi, với lại, khi nào thì tên tiểu tử này sẽ tỉnh lại?"

Hệ thống kiểm tra dữ liệu nói: "Ước tính ít nhất phải mất mười năm, còn có thể lâu hơn. Máu trên vỏ trứng nó ăn quá đậm đặc, cộng thêm linh lực nó tự động hấp thu mấy chục vạn năm qua, nó cần rất nhiều thời gian để tiêu hóa."

"Mấy chục vạn năm, nó sau khi tiêu hóa sẽ không là bất khả chiến bại sao?"

"Ai lại dễ dàng được như ký chủ có ta? Cho dù có tu luyện mười vạn năm cũng không có khả năng vô địch, dù sao yêu thú vốn dĩ khó tu luyện, hơn nữa, mặc dù nó đã hấp thụ linh lực mấy chục vạn năm thế nhưng nó bị phong ấn nên lượng hấp thu được cũng không nhiều."

Bắc Mạc Khanh suy nghĩ một chút, thôi, mình đi ra ngoài đi, không quấy rầy việc chữa bệnh và ngủ của bọn họ, ta phải vào cung.

Quyển sách thứ nhất là "Thần – Hoàng Quyết" Đối với hoàng đế mang trong mình long khí thiên tử thì đó là một công pháp tuyệt phối...

Quyển còn lại là một công pháp phong lôi song thuộc tính, bên trong còn có một kỹ thuật dung hợp "Thần – Phong Lôi"...

Còn có mấy lọ đan dược tu luyện lục, thất phẩm (lười đặt tên, biết là đan dược tốt cho việc tu luyện là được).

Đưa xong liền mang Ám trở về, trên đường hắn đột nhiên nhớ tới một sự kiện, hỏi: "Bắc Ti có tới chưa?"

"Đã đến, chỉ là Vương gia lúc đó còn đang ngủ, cho nên liền không quấy rầy ngài."

"Còn tại Vương phủ?"

"Vâng"

"Vậy nhanh trở về thôi, ta có việc muốn tìm hắn."

Đến Vương phủ Bắc Mạc Khanh bước vào thư phòng, và để Ám gọi Bắc Ti qua.

Bắc Ti được Ám đưa tới thư phòng, "Chủ thượng, ngài tìm thuộc hạ?"

"Ừm, sự kiện kia ngươi làm không tồi, lần này ta kêu ngươi tới là có việc muốn giao cho ngươi."

"Chủ thượng mời nói, thuộc hạ nhất định dốc hết toàn lực để làm."

"Ngươi đi thăm dò quốc gia đang chiêu binh mãi mã một chút."

"Vâng, thuộc hạ lĩnh mệnh."

“Ừm, đi xuống đi, có kết quả trực tiếp đến tìm ta.” Vừa dứt lời Bắc Ti liền biến mất.

Bắc Mạc Khanh nhìn Ám vẻ mặt hiếu kì nên hỏi: "Ám tò mò tại sao lại kêu Bắc Ti đi điều tra quốc gia đó?"

Ám cúi đầu không nói gì, đây không phải là điều y nên tò mò.

"Ta muốn đi biên cảnh lịch luyện, Ám nghĩ như thế nào?"


Ám suy tư một hồi nói: “Hoàng Thượng sẽ không đồng ý để ngài đi.” Chẳng trách Hoàng Thượng mấy lần trước cùng Vương gia nói chuyện rất kỳ ​​quái, hóa ra là bởi vì Vương gia muốn đi biên cảnh, chuyện này làm sao Hoàng Thượng có thể đồng ý.

Bắc Mạc Khanh liếc y một cái, không hổ đi theo đại ca mà lớn lên, cùng một cái đức hạnh, quên đi, hỏi y làm gì.

Thư phòng

Nam Cung Linh đang bàn chuyện chiến sự, trong thư phòng còn có mấy vị tướng quân, Nam Cung Linh nhìn bọn họ hỏi: "Các ngươi cảm thấy chiến sự lần này như thế nào?"

Thượng Quan Nghi nói: "Thần cảm thấy lần này tuyệt không đơn giản, bọn hắn ẩn nhẫn đã nhiều năm, lần này vậy mà trắng trợn chiêu binh mãi mã, xem ra chúng ta nhất định phải chuẩn bị vẹn toàn."

Tư Đồ Bân nói: "Thượng Quan tướng quân nói đúng. Thần luôn cảm thấy bọn hắn có lẽ nhận được trợ giúp từ bên ngoài, bọn hắn nhiều năm như vậy làm nước nhược tiểu, nếu không có đủ tự tin, sẽ không dám..."

"..."

Nam Cung Linh nghĩ nghĩ, nói: "Các ngươi cảm thấy Nhiếp Chính Vương thế nào?"

Lúc này một vị tướng quân nói: "Thần cảm thấy Nhiếp Chính Vương không thích hợp, Nhiếp Chính Vương cũng như Hoàng Thượng đều là nhân vật trọng yếu của quốc gia, nếu xảy ra chuyện gì sẽ không tốt." Chủ yếu là ngài a, nếu Nhiếp Chính Vương có xảy ra chuyện gì, đoán chừng ngài có thể đem toàn bộ quốc gia bồi tang, đem chôn cùng Nhiếp Chính Vương.

"Thực lực của Nhiếp Chính Vương đã là Linh Hoàng đỉnh phong, lần này các ngươi nghĩ như thế nào?"

Tất cả các tướng quân đều sửng sốt, không ngờ Nhiếp Chính Vương đã đạt tới Linh Hoàng đỉnh phong, quả là khó tin.

Thượng Quan Nghi nói: "Có lẽ có thể để Nhiếp Chính Vương đi thử một lần, thần nguyện ý bồi Nhiếp Chính Vương đánh trận."  Nam Cung Linh có chút phân vân, đệ đệ giống như rất muốn đi biên cảnh, nhưng nơi đó biến đổi thất thường, thật sự không muốn đệ ấy đi, nhưng mà...
Ta - Bệnh Công Tử Tuyệt Thế Vô Song
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta - Bệnh Công Tử Tuyệt Thế Vô Song Truyện Ta - Bệnh Công Tử Tuyệt Thế Vô Song Story Chương 32
10.0/10 từ 49 lượt.
loading...