Ta - Bệnh Công Tử Tuyệt Thế Vô Song
Chương 30
81@-Nam Cung Linh âm thầm lắc đầu nói: "Quả thực, có thể đến được với nhau hay không tùy thuộc vào tạo hóa của bọn họ."
Thời gian thoăn thoắt thoi đưa, màn đêm chậm rãi buông xuống, Dạ Tinh hoa nở rộ, Nam Cung Linh đẩy Bắc Mạc Khanh đi tới.
"Cảnh đêm thật sự rất đẹp, ban đầu làm sao đại ca lại phát hiện ra nơi này?"
Nam Cung Linh nhỏ giọng: "Lúc trước," Nam Cung Linh vừa nói vừa hồi tưởng lại.
"Khi huynh chỉ mới bảy, tám tuổi, huynh và phụ hoàng vì một chuyện mà ầm ĩ một trận, sau đó huynh trốn ra ngoài.
Huynh đang không có mục đính đi trên đường cái thì gặp phải bọn buôn người, có một “con thỏ" đáng thương bị bắt cùng huynh. Huynh lúc đó còn rất thông minh, ha ha, sau đó huynh để cho con thỏ cắn đứt dây thừng rồi mang theo con thỏ chạy trốn.
Chạy ra ngoài thì phát hiện mình bị lạc, con thỏ liền nhảy khỏi người huynh chạy đi mất, tưởng đã đi rồi thì không ngờ nó quay lại cắn vạt quần của huynh kéo kéo để huynh đi theo nó.
Hống nói muốn lập kế ước với huynh, lúc đầu huynh vốn cự tuyệt, nhưng hắn nói ca ca của hắn đã mất tích, hắn một thân một mình ở đây, sau khi huynh đến hắn cảm thấy rất hạnh phúc nên huynh đã đồng ý."
"Hống? Đại ca có khế ước?"
"Ừm, bất qua mấy năm trước do huynh mà hắn đã hôn mê, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại."
Bắc Mạc Khanh hỏi: "Cái gì khiến hống ngủ lâu như vậy?"
"Huynh không nhớ rõ lắm. Dường như sự việc kia đã bị hống xóa sạch, trí nhớ về nó rất mơ hồ."
"Vậy phải chữa như thế nào? Chẳng lẽ cứ để hắn ngủ sao?"
"Huynh cũng muốn giúp hắn, nhưng loại đan dược kia thực sự tồn tại sao?"
Bắc Mạc Khanh suy tư một lát nói: "Đại ca nói cho đệ biết đi, có thể đệ có."
Nam Cung Linh thở dài: "Này, đó là Thần đan – Thần Hoàn, ngay cả lục phẩm đan dược ở phiến đại lục này cũng đã rất hiếm rồi, đi đâu tìm được đan dược cấp Thần? Với tu vi này của huynh, cho dù huynh đi những lục địa cấp cao hơn cũng không làm nên chuyện gì, huống hồ ta còn có quốc sự phải giải quyết."
Bắc Mạc Khanh nghĩ nghĩ rồi nói: "Đại ca trước tiên có thể thả hắn ở chỗ này, trong nhẫn Linh Cảnh của đệ linh khí rất dư dả, biết đâu sẽ giúp được hắn."
Nam Cung Linh không chút nghi ngờ: "Nếu có thể, vậy... Vân Mộng giao cho đệ, Tiểu Khanh."
Nói xong trong tay Nam Cung Linh xuất hiện một “con thỏ” lông mềm như nhung, Bắc Mạc Khanh gật đầu nhận lấy, bỏ vào trong nhẫn Linh Cảnh, đặt bên cạnh quả trứng.
Bắc Mạc Khanh bầu trời đầy sao, nói: "Đã muộn rồi, chúng ta cũng nên trở về đi, đại ca."
Nam Cung Linh cũng nhìn một chút: “Ừm, cũng đến lúc về rồi.” Nói xong, Nam Cung Linh đứng dậy, đẩy Bắc Mạc Khanh gọi Ám và Ám Dạ cùng rời đi.
Đang đi Ám đột nhiên dừng lại, Ám Dạ trực tiếp đụng phải “Tê ~ làm sao vậy?”
Mọi người nhìn về phía Ám, Ám lúng túng nói: "Không, không có việc gì, thuộc hạ vừa rồi hình như nhìn thấy cái gì."
Bắc Mạc Khanh nhìn một cái, thật sự phát hiện, Bắc Mạc Khanh đứng dậy đi tới, "con thỏ" cảm giác được uy áp trên người Bắc Mạc Khanh, bất động không dám nhúc nhích, vạn nhất tên gia hỏa khủng bố này ăn hắn thì làm sao bây giờ?
Bắc Mạc Khanh ôm nó ra, quan sát một chút hỏi: "Một con thỏ? Hay là một con hống?"
Nam Cung Linh cũng đi tới, con hống nói: "Đây là nhà của ta, nhà đệ của ta ở trong sơn cố này."
Nam Cung Linh hô lên: "Ngươi là Vân Mộng ca ca?"
Nghe thấy tên của Vân Mộng, hống nói: "Đúng vậy, ta là Vân Mộng ca ca, Vân Phù."
Nam Cung Linh nhìn nó: "Thật có lỗi, đệ đệ ngươi vì ta mà hôn mê..."
Vân Phù dừng một chút, sau đó nói: "Đó là lựa chọn của đệ ấy, không trách ngươi, cái kia... ngươi có thể thả ta xuống không, tư thế thật sự là..." Thanh âm càng ngày càng nhỏ, cho đến cuối gần như không nghe được.
Bắc Mạc Khanh vội vàng đặt Vân Phù xuống, Vân Phù hóa thành hình người: "Ta có thể nhìn Tiểu Mộng được không?"
Bắc Mạc Khanh: "Có thể, ta đã để Vân Mộng vào không gian, ngươi đi vào xem xét hay là ta lấy ra?"
Vân Phù không đáp, nhìn Bắc Mạc Khanh hỏi: "Ta đi theo ngươi được không? Tuy rằng ta không mạnh bằng ngươi, nhưng ta vẫn hữu dụng."
Bắc Mạc Khanh nghĩ nghĩ, đại ca có một cái, ta cũng muốn một cái, Bắc Mạc Khanh gật đầu nói: "Được."
Vân Phù hưng phấn: "Thật sự có thể sao? Ta nguyện ý ký khế ước chủ tớ."
Bắc Mạc Khanh nhìn Vân Phù nói: "Lấy máu của ta, đánh thức linh hồn của ngươi, ký khế ước chủ tớ, lấy máu của ta, giao ước với linh hồn của ngươi, vĩnh viễn đi theo ta. Ngươi có bằng lòng không?"
Vân Phù biến thành dã thú, nằm rạp trên mặt đất: "Ta nguyện ý, ta sẽ luôn đi theo chủ nhân của ta, vĩnh viễn..."
Sau khi khế ước xong, Bắc Mạc Khanh nhìn Vân Phù nói: "Ta sẽ đưa ngươi tưới Linh Cảnh nhẫn, đệ đệ của ngươi cũng ở đó, bên trong linh khí nồng đậm, ngươi có thể tu luyện thật tốt."
“Tạ chủ nhân” Vân Phù nói xong thì biến mất, Bắc Mạc Khanh đưa nó đến Linh Cảnh nhẫn, Nam Cung Linh nói: “Chúc mừng tiểu đệ có được một con hống, đây chính là Thần thú đó, cứ như vậy bị hai huynh đệ chúng ta thu nhận."
Ám và Ám Dạ cũng chúc mừng, bốn người tiếp tục lên đường, sau khi đi ra thì lên xe ngựa, chuẩn bị quay về.
Trên đường đi, Bắc Mạc Khanh nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ một hồi, không bao lâu thì về đến nhà, Bắc Mạc Khanh xuống xe tiễn Nam Cung Linh rồi được Ám đẩy vào trong nhà.
Ta - Bệnh Công Tử Tuyệt Thế Vô Song
Thời gian thoăn thoắt thoi đưa, màn đêm chậm rãi buông xuống, Dạ Tinh hoa nở rộ, Nam Cung Linh đẩy Bắc Mạc Khanh đi tới.
"Cảnh đêm thật sự rất đẹp, ban đầu làm sao đại ca lại phát hiện ra nơi này?"
Nam Cung Linh nhỏ giọng: "Lúc trước," Nam Cung Linh vừa nói vừa hồi tưởng lại.
"Khi huynh chỉ mới bảy, tám tuổi, huynh và phụ hoàng vì một chuyện mà ầm ĩ một trận, sau đó huynh trốn ra ngoài.
Huynh đang không có mục đính đi trên đường cái thì gặp phải bọn buôn người, có một “con thỏ" đáng thương bị bắt cùng huynh. Huynh lúc đó còn rất thông minh, ha ha, sau đó huynh để cho con thỏ cắn đứt dây thừng rồi mang theo con thỏ chạy trốn.
Chạy ra ngoài thì phát hiện mình bị lạc, con thỏ liền nhảy khỏi người huynh chạy đi mất, tưởng đã đi rồi thì không ngờ nó quay lại cắn vạt quần của huynh kéo kéo để huynh đi theo nó.
Hống nói muốn lập kế ước với huynh, lúc đầu huynh vốn cự tuyệt, nhưng hắn nói ca ca của hắn đã mất tích, hắn một thân một mình ở đây, sau khi huynh đến hắn cảm thấy rất hạnh phúc nên huynh đã đồng ý."
"Hống? Đại ca có khế ước?"
"Ừm, bất qua mấy năm trước do huynh mà hắn đã hôn mê, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại."
Bắc Mạc Khanh hỏi: "Cái gì khiến hống ngủ lâu như vậy?"
"Huynh không nhớ rõ lắm. Dường như sự việc kia đã bị hống xóa sạch, trí nhớ về nó rất mơ hồ."
"Vậy phải chữa như thế nào? Chẳng lẽ cứ để hắn ngủ sao?"
"Huynh cũng muốn giúp hắn, nhưng loại đan dược kia thực sự tồn tại sao?"
Bắc Mạc Khanh suy tư một lát nói: "Đại ca nói cho đệ biết đi, có thể đệ có."
Nam Cung Linh thở dài: "Này, đó là Thần đan – Thần Hoàn, ngay cả lục phẩm đan dược ở phiến đại lục này cũng đã rất hiếm rồi, đi đâu tìm được đan dược cấp Thần? Với tu vi này của huynh, cho dù huynh đi những lục địa cấp cao hơn cũng không làm nên chuyện gì, huống hồ ta còn có quốc sự phải giải quyết."
Bắc Mạc Khanh nghĩ nghĩ rồi nói: "Đại ca trước tiên có thể thả hắn ở chỗ này, trong nhẫn Linh Cảnh của đệ linh khí rất dư dả, biết đâu sẽ giúp được hắn."
Nam Cung Linh không chút nghi ngờ: "Nếu có thể, vậy... Vân Mộng giao cho đệ, Tiểu Khanh."
Nói xong trong tay Nam Cung Linh xuất hiện một “con thỏ” lông mềm như nhung, Bắc Mạc Khanh gật đầu nhận lấy, bỏ vào trong nhẫn Linh Cảnh, đặt bên cạnh quả trứng.
Bắc Mạc Khanh bầu trời đầy sao, nói: "Đã muộn rồi, chúng ta cũng nên trở về đi, đại ca."
Nam Cung Linh cũng nhìn một chút: “Ừm, cũng đến lúc về rồi.” Nói xong, Nam Cung Linh đứng dậy, đẩy Bắc Mạc Khanh gọi Ám và Ám Dạ cùng rời đi.
Đang đi Ám đột nhiên dừng lại, Ám Dạ trực tiếp đụng phải “Tê ~ làm sao vậy?”
Mọi người nhìn về phía Ám, Ám lúng túng nói: "Không, không có việc gì, thuộc hạ vừa rồi hình như nhìn thấy cái gì."
Bắc Mạc Khanh nhìn một cái, thật sự phát hiện, Bắc Mạc Khanh đứng dậy đi tới, "con thỏ" cảm giác được uy áp trên người Bắc Mạc Khanh, bất động không dám nhúc nhích, vạn nhất tên gia hỏa khủng bố này ăn hắn thì làm sao bây giờ?
Bắc Mạc Khanh ôm nó ra, quan sát một chút hỏi: "Một con thỏ? Hay là một con hống?"
Nam Cung Linh cũng đi tới, con hống nói: "Đây là nhà của ta, nhà đệ của ta ở trong sơn cố này."
Nam Cung Linh hô lên: "Ngươi là Vân Mộng ca ca?"
Nghe thấy tên của Vân Mộng, hống nói: "Đúng vậy, ta là Vân Mộng ca ca, Vân Phù."
Nam Cung Linh nhìn nó: "Thật có lỗi, đệ đệ ngươi vì ta mà hôn mê..."
Vân Phù dừng một chút, sau đó nói: "Đó là lựa chọn của đệ ấy, không trách ngươi, cái kia... ngươi có thể thả ta xuống không, tư thế thật sự là..." Thanh âm càng ngày càng nhỏ, cho đến cuối gần như không nghe được.
Bắc Mạc Khanh vội vàng đặt Vân Phù xuống, Vân Phù hóa thành hình người: "Ta có thể nhìn Tiểu Mộng được không?"
Bắc Mạc Khanh: "Có thể, ta đã để Vân Mộng vào không gian, ngươi đi vào xem xét hay là ta lấy ra?"
Vân Phù không đáp, nhìn Bắc Mạc Khanh hỏi: "Ta đi theo ngươi được không? Tuy rằng ta không mạnh bằng ngươi, nhưng ta vẫn hữu dụng."
Bắc Mạc Khanh nghĩ nghĩ, đại ca có một cái, ta cũng muốn một cái, Bắc Mạc Khanh gật đầu nói: "Được."
Vân Phù hưng phấn: "Thật sự có thể sao? Ta nguyện ý ký khế ước chủ tớ."
Bắc Mạc Khanh nhìn Vân Phù nói: "Lấy máu của ta, đánh thức linh hồn của ngươi, ký khế ước chủ tớ, lấy máu của ta, giao ước với linh hồn của ngươi, vĩnh viễn đi theo ta. Ngươi có bằng lòng không?"
Vân Phù biến thành dã thú, nằm rạp trên mặt đất: "Ta nguyện ý, ta sẽ luôn đi theo chủ nhân của ta, vĩnh viễn..."
Sau khi khế ước xong, Bắc Mạc Khanh nhìn Vân Phù nói: "Ta sẽ đưa ngươi tưới Linh Cảnh nhẫn, đệ đệ của ngươi cũng ở đó, bên trong linh khí nồng đậm, ngươi có thể tu luyện thật tốt."
“Tạ chủ nhân” Vân Phù nói xong thì biến mất, Bắc Mạc Khanh đưa nó đến Linh Cảnh nhẫn, Nam Cung Linh nói: “Chúc mừng tiểu đệ có được một con hống, đây chính là Thần thú đó, cứ như vậy bị hai huynh đệ chúng ta thu nhận."
Ám và Ám Dạ cũng chúc mừng, bốn người tiếp tục lên đường, sau khi đi ra thì lên xe ngựa, chuẩn bị quay về.
Trên đường đi, Bắc Mạc Khanh nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ một hồi, không bao lâu thì về đến nhà, Bắc Mạc Khanh xuống xe tiễn Nam Cung Linh rồi được Ám đẩy vào trong nhà.
Ta - Bệnh Công Tử Tuyệt Thế Vô Song
Đánh giá:
Truyện Ta - Bệnh Công Tử Tuyệt Thế Vô Song
Story
Chương 30
10.0/10 từ 49 lượt.