Ta - Bệnh Công Tử Tuyệt Thế Vô Song
Chương 2
117@-Bắc Mạc Khanh trầm ngâm nhìn bầy sói mới chết, một lát sau bầy sói liền trở thành thức ăn trên giá.
Bây giờ hắn sẽ không mất khống chế nổi điên nữa, thực lực cũng đạt tới đỉnh phong của thế giới này, vì sao khối cơ thể ốm yếu của hắn vẫn không tốt lên, thật sự là một vấn để đau đầu.
Mãi suy nghĩ, hắn chợt ngửi thấy mùi khét "A... thịt của ta" Bắc Mạc Khanh vội vàng đem thịt sói đã nướng quá tay từ trên giá lấy xuống.
"Mặc dù có chút cháy, nhưng là còn rất thơm, nếu là có gia vị thì ngon hơn, ai, nghĩ đi nghĩ lại, có thịt ăn là quá tốt rồi." Bắc Mạc Khanh vừa nói vừa xé một chân sói chân bắt đầu ăn.
"Ăn ngon thật a, quả nhiên thịt là thứ ăn ngon nhất trên thế giới" ngẫm lại trước đó mỗi ngày chỉ được ăn cháo cùng rau quả, bây giờ rốt cục cũng được ăn thịt.
Tâm Bắc Mạc Khanh đều đặt tại thịt nướng, hoàn toàn quên mất nhóm người kia. Lại càng không phát hiện nhóm người kia đang chậm rãi tới gần.
Bắc Mạc Khanh bồi hồi nhớ lại quá khứ.
Một đại gia đình ngồi trước bàn cơm, bà ngoại nhìn con cháu trước mắt nở nụ cười, nhưng khi bà liếc qua ta thì mặt mũi lại tràn đầy vẻ ghét bỏ.
Khi bữa ăn bắt đầu, tất cả mọi người đều mọi người động đũa bắt đầu ăn, chỉ có mình ta không biết nên ăn cái gì.
Ba mẹ nhìn ta không động đũa cũng đoán được ý, chủ động gắp cho ta một miếng đùi gà, bà ngoại nhìn thấy liền quát: "Ăn cái gì ăn, còn chưa đủ lãng phí, nó ốm yếu quanh năm, lãng phí tiền không nói, còn có mặt mũi ăn thịt." Nói xong liền gắp thịt trong bát ta cho cô bé bên cạnh bà.
Ba mẹ ta thấy thế lôi kéo ta đứng dậy: "Mẹ, đã như vậy, về sau chúng con sẽ không đến nơi này ăn cơm, một nhà chúng ta không dễ dàng gì tụ họp ăn bữa cơm đoàn viên, bọn hắn là hài tử, con của chúng con thì không phải sao? Lần nào cũng đều như vậy, lần một lần hai chúng con có thể tha thứ ngài, nhưng đã bao nhiêu lần rồi, con của chúng con cũng là bảo bối của chúng con, ngài không thích nó chúng con yêu nó, ngài bảo trọng." Nói xong, liền dẫn ta đi.
...
Trong nháy mắt, khi ta tỉnh lại lần, trước mắt một mảng đen kịt, xung quanh đầy tiếng la khóc, mơ hồ có thể thấy rất nhiều trẻ con.
Chưa đến một lát, đèn sáng lên, 3-4 người đàn ông đeo mặt nạ bước vào nhìn chúng ta, cuối cùng bọn chúng nhìn về phía một bé gái nhỏ, nói “Chính là nó, mang đi”.
Thời gian dần trôi, mỗi lần bọn chúng đến đều mang một đứa trẻ đi, dần dần ở đây trẻ con ngày càng ít.
Rốt cục tai nạn vẫn ập đến, bọn chúng lại tới, bọn chúng nhìn về phía ta, bọn chúng đem ta từng bước từng bước đến trước giường, trói và bịt miệng ta lại, một người cầm ống tiêm đi về phía ta, khi thuốc tiêm vào trong cơ thể ta đau đến mức không muốn sống, sau khi xong việc bọn chúng nhốt ta trong một căn phòng nhỏ, một lát sau ta ngất đi vì đau đớn.
...
Không biết qua bao lâu, bọn chúng lại mở cửa phòng ra, ta hoảng sợ nhìn chúng, trong lòng chết lặng,nhưng lại không có cách nào thoát được. Nghĩ đến đây, ta đột nhiên không thể kiểm soát được cơ thể lao tới chỗ bọn chúng, thế nhưng lại bị bọn chúng đánh ngã đè trên mặt đất.
Bọn chúng nhìn thấy ta mất khống chế liền than thở "Ai, lại thất bại."
Đột nhiên, một thanh âm đánh gãy hồi ức của Bắc Mạc Khanh: "Đại ca ca."
Bắc Mạc Khanh hoàn hồn nhìn về phía âm thanh phát ra, là tiểu cô nương sáu bảy tuổi tiểu cô nương. Bắc Mạc Khanh cảnh giác nhìn cô bé hỏi: "Tiểu cô nương tại sao lại một mình chạy đến đây?"
"Muội không đến đây một mình, muội đi cùng cha còn có ca ca cùng một số thị vệ, không phải một mình" Tiểu cô nương bẻ ngón tay nói.
Bắc Mạc Khanh thầm nghĩ, hóa ra là đám người kia, không nghĩ tới vừa không chú ý một chút liền chạm mặt nhau.
"Đại ca ca, muội có thể ăn cái này sao?" Tiểu cô nương chỉ vào thịt sói.
"Muội không sợ ta là người xấu sao?"
"Không sợ, cha cùng các ca ca rất lợi hại, bọn họ sẽ bảo hộ ta, hơn nữa đại ca ca đẹp trai như vậy, làm sao có thể là người xấu?"
Bắc Mạc Khanh bị tiểu nha đầu này chọc cười, xé một cái chân sói đưa cho cô bé "Này, ăn đi."
Tiểu cô nương tiếp nhận đùi sói, hai mắt tỏa ánh sáng "Cám ơn đại ca ca" nói xong liền chạy đi.
Bắc Mạc Khanh tiếp tục gặm chân sói của hắn "Ừm ~ ngon quá."
Bên kia, nhóm người đang tìm kiếm tiểu cô nương, đột nhiên thấy cô bé tự mình chạy về, trong tay còn cầm thịt. Nam Cung Linh nhìn tiểu cô nương hỏi: "Vừa mới chạy đi đâu? Thịt trong tay ở đâu ra?"
Tiểu cô nương nhìn về phía phụ hoàng "Cha, đây là đại ca ca cho Ly nhi."
Nam Cung Linh cùng các con mình nhìn nhau một cái, lại nhìn tiểu cô nương nói: "Đại ca ca đó, con có thể dẫn chúng ta đi xem một chút sao?"
Nam Cung Nguyệt Ly nói: "Được được, cha và ca ca đi theo con."
Bắc Mạc Khanh nghe được tiếng bước chân càng ngày càng gần, trong tay cầm một cây gậy gỗ không biết tìm được ở nơi nào.
Còn chưa thấy người, đã nghe âm thanh "Đại ca ca, đại ca ca, ta lại tới."
Nghe được thanh âm, hắn buông gậy gỗ trong tay ra, tiếp tục gặm thịt.
Sau đó tiểu cô nương kia liền xuất hiện, sau lưng còn mấy người đi theo.
Nam Cung Linh quan sát Bắc Mạc Khanh, người này có mái tóc ngắn màu trắng, trên người mặc một kiện trang phục không rõ nguồn gốc áo cùng quần sọc xanh trắng, khí chất trên người cũng không phải người bình thường có thể có, dáng dấp cũng không tệ, tuổi tác cũng không lớn.
Bắc Mạc Khanh không để ý đến bọn họ, nhìn tiểu cô nương hỏi: "Tiểu nha đầu, muội lại tới làm gì a."
Nam Cung Nguyệt Ly cười hì hì trả lời Bắc Mạc Khanh "Đại ca ca, cha cùng ca ca bọn họ tìm huynh, không phải muội nha!"
Bắc Mạc Khanh cười: "Cho nên? Tiểu tâm can (thể hiện sự yêu thích với đứa nhỏ) muội không muốn tới tìm ta à?"
Nam Cung Nguyệt Ly nghe xong vội vàng xua tay nói "Không có không có, đại ca ca đẹp trai như vậy, Ly nhi sao có thể không muốn gặp."
Bắc Mạc Khanh mỉm cười "Được rồi, không trêu muội nữa."
Bắc Mạc Khanh nhìn về phía nhóm người, mấy người ăn mặc hào nhoáng, cùng một đám thị vệ. Người có thể mang theo thị vệ, thân phận tự nhiên sẽ không đơn giản.
Bắc Mạc Khanh nói với Nam Cung Linh: "Không biết mấy vị đại nhân tìm ta có chuyện gì?"
"Không có chuyện gì to tát, chỉ là vừa rồi tiểu nữ đột nhiên mất tích, khi trở về lại cầm trong tay đồ ăn, cho nên liền muốn tới gặp các hạ để cảm tạ."
"Không có gì phải cảm ơn, tại hạ cảm thấy tiểu nha đầu này rất đáng yêu, thấy đứa nhỏ hắn là đói bụng, nên mới cho một chút đồ ăn."
Nam Cung Nguyệt Ly chạy đến bên cạnh Bắc Mạc Khanh hỏi: "Đại ca ca, Ly nhi có thể đem thịt thịt chia cho cha cùng các ca ca cùng ăn hay không?"
Bắc Mạc Khanh trả lời: "Khối này thịt ta đã cho muội, muội muốn thế nào thì cứ làm, nếu như không đủ đại ca ca nơi này vẫn còn."
Nam Cung Nguyệt Ly vui vẻ thân (hôn) lên mặt Bắc Mạc Khanh "Cám ơn đại ca ca."
Bắc Mạc Khanh kinh ngạc "Tiểu nha đầu, không thể tùy tiện thân người khác."
Nam Cung Nguyệt Ly gãi gãi đầu nói ra: "Nhưng là cha và các ca ca mỗi lần muốn muội nói cảm ơn đều phải thân bọn họ a, chẳng lẽ không phải như vậy sao?"
Bắc Mạc Khanh nhìn về phía bọn họ, đám người Nam Cung Linh có chút xấu hổ, dù sao lúc đó cũng là muốn dụ dỗ con gái ngoan/muội muội ngoan thân bọn họ, không nghĩ tới...
"Khụ, tiểu nha đầu, đối với người thân có thể trực tiếp làm như vậy, nhưng với người xa lạ chỉ cần trực tiếp nói cảm ơn không thể thân nha."
"Đại ca ca cũng là người thân mà, đại ca ca cũng là ca ca."
Bắc Mạc Khanh lại sửng sốt lần nữa? Ta lúc nào biến thành ca ca của ngươi rồi?
Nam Cung Linh vội vàng đổi chủ đề hỏi: "Không biết tiểu huynh đệ tên là gì?"
"Tại hạ là Nam Cung Linh, quốc vương nước Nam Ly quốc."
... Sau khi nhận biết nhau, nhóm người Nam Cung Linh mấy người cũng ngồi trên mặt đất, cùng nhau ăn.
Ta - Bệnh Công Tử Tuyệt Thế Vô Song
Bây giờ hắn sẽ không mất khống chế nổi điên nữa, thực lực cũng đạt tới đỉnh phong của thế giới này, vì sao khối cơ thể ốm yếu của hắn vẫn không tốt lên, thật sự là một vấn để đau đầu.
Mãi suy nghĩ, hắn chợt ngửi thấy mùi khét "A... thịt của ta" Bắc Mạc Khanh vội vàng đem thịt sói đã nướng quá tay từ trên giá lấy xuống.
"Mặc dù có chút cháy, nhưng là còn rất thơm, nếu là có gia vị thì ngon hơn, ai, nghĩ đi nghĩ lại, có thịt ăn là quá tốt rồi." Bắc Mạc Khanh vừa nói vừa xé một chân sói chân bắt đầu ăn.
"Ăn ngon thật a, quả nhiên thịt là thứ ăn ngon nhất trên thế giới" ngẫm lại trước đó mỗi ngày chỉ được ăn cháo cùng rau quả, bây giờ rốt cục cũng được ăn thịt.
Tâm Bắc Mạc Khanh đều đặt tại thịt nướng, hoàn toàn quên mất nhóm người kia. Lại càng không phát hiện nhóm người kia đang chậm rãi tới gần.
Bắc Mạc Khanh bồi hồi nhớ lại quá khứ.
Một đại gia đình ngồi trước bàn cơm, bà ngoại nhìn con cháu trước mắt nở nụ cười, nhưng khi bà liếc qua ta thì mặt mũi lại tràn đầy vẻ ghét bỏ.
Khi bữa ăn bắt đầu, tất cả mọi người đều mọi người động đũa bắt đầu ăn, chỉ có mình ta không biết nên ăn cái gì.
Ba mẹ nhìn ta không động đũa cũng đoán được ý, chủ động gắp cho ta một miếng đùi gà, bà ngoại nhìn thấy liền quát: "Ăn cái gì ăn, còn chưa đủ lãng phí, nó ốm yếu quanh năm, lãng phí tiền không nói, còn có mặt mũi ăn thịt." Nói xong liền gắp thịt trong bát ta cho cô bé bên cạnh bà.
Ba mẹ ta thấy thế lôi kéo ta đứng dậy: "Mẹ, đã như vậy, về sau chúng con sẽ không đến nơi này ăn cơm, một nhà chúng ta không dễ dàng gì tụ họp ăn bữa cơm đoàn viên, bọn hắn là hài tử, con của chúng con thì không phải sao? Lần nào cũng đều như vậy, lần một lần hai chúng con có thể tha thứ ngài, nhưng đã bao nhiêu lần rồi, con của chúng con cũng là bảo bối của chúng con, ngài không thích nó chúng con yêu nó, ngài bảo trọng." Nói xong, liền dẫn ta đi.
...
Trong nháy mắt, khi ta tỉnh lại lần, trước mắt một mảng đen kịt, xung quanh đầy tiếng la khóc, mơ hồ có thể thấy rất nhiều trẻ con.
Chưa đến một lát, đèn sáng lên, 3-4 người đàn ông đeo mặt nạ bước vào nhìn chúng ta, cuối cùng bọn chúng nhìn về phía một bé gái nhỏ, nói “Chính là nó, mang đi”.
Thời gian dần trôi, mỗi lần bọn chúng đến đều mang một đứa trẻ đi, dần dần ở đây trẻ con ngày càng ít.
Rốt cục tai nạn vẫn ập đến, bọn chúng lại tới, bọn chúng nhìn về phía ta, bọn chúng đem ta từng bước từng bước đến trước giường, trói và bịt miệng ta lại, một người cầm ống tiêm đi về phía ta, khi thuốc tiêm vào trong cơ thể ta đau đến mức không muốn sống, sau khi xong việc bọn chúng nhốt ta trong một căn phòng nhỏ, một lát sau ta ngất đi vì đau đớn.
...
Không biết qua bao lâu, bọn chúng lại mở cửa phòng ra, ta hoảng sợ nhìn chúng, trong lòng chết lặng,nhưng lại không có cách nào thoát được. Nghĩ đến đây, ta đột nhiên không thể kiểm soát được cơ thể lao tới chỗ bọn chúng, thế nhưng lại bị bọn chúng đánh ngã đè trên mặt đất.
Bọn chúng nhìn thấy ta mất khống chế liền than thở "Ai, lại thất bại."
Đột nhiên, một thanh âm đánh gãy hồi ức của Bắc Mạc Khanh: "Đại ca ca."
Bắc Mạc Khanh hoàn hồn nhìn về phía âm thanh phát ra, là tiểu cô nương sáu bảy tuổi tiểu cô nương. Bắc Mạc Khanh cảnh giác nhìn cô bé hỏi: "Tiểu cô nương tại sao lại một mình chạy đến đây?"
"Muội không đến đây một mình, muội đi cùng cha còn có ca ca cùng một số thị vệ, không phải một mình" Tiểu cô nương bẻ ngón tay nói.
Bắc Mạc Khanh thầm nghĩ, hóa ra là đám người kia, không nghĩ tới vừa không chú ý một chút liền chạm mặt nhau.
"Đại ca ca, muội có thể ăn cái này sao?" Tiểu cô nương chỉ vào thịt sói.
"Muội không sợ ta là người xấu sao?"
"Không sợ, cha cùng các ca ca rất lợi hại, bọn họ sẽ bảo hộ ta, hơn nữa đại ca ca đẹp trai như vậy, làm sao có thể là người xấu?"
Bắc Mạc Khanh bị tiểu nha đầu này chọc cười, xé một cái chân sói đưa cho cô bé "Này, ăn đi."
Tiểu cô nương tiếp nhận đùi sói, hai mắt tỏa ánh sáng "Cám ơn đại ca ca" nói xong liền chạy đi.
Bắc Mạc Khanh tiếp tục gặm chân sói của hắn "Ừm ~ ngon quá."
Bên kia, nhóm người đang tìm kiếm tiểu cô nương, đột nhiên thấy cô bé tự mình chạy về, trong tay còn cầm thịt. Nam Cung Linh nhìn tiểu cô nương hỏi: "Vừa mới chạy đi đâu? Thịt trong tay ở đâu ra?"
Tiểu cô nương nhìn về phía phụ hoàng "Cha, đây là đại ca ca cho Ly nhi."
Nam Cung Linh cùng các con mình nhìn nhau một cái, lại nhìn tiểu cô nương nói: "Đại ca ca đó, con có thể dẫn chúng ta đi xem một chút sao?"
Nam Cung Nguyệt Ly nói: "Được được, cha và ca ca đi theo con."
Bắc Mạc Khanh nghe được tiếng bước chân càng ngày càng gần, trong tay cầm một cây gậy gỗ không biết tìm được ở nơi nào.
Còn chưa thấy người, đã nghe âm thanh "Đại ca ca, đại ca ca, ta lại tới."
Nghe được thanh âm, hắn buông gậy gỗ trong tay ra, tiếp tục gặm thịt.
Sau đó tiểu cô nương kia liền xuất hiện, sau lưng còn mấy người đi theo.
Nam Cung Linh quan sát Bắc Mạc Khanh, người này có mái tóc ngắn màu trắng, trên người mặc một kiện trang phục không rõ nguồn gốc áo cùng quần sọc xanh trắng, khí chất trên người cũng không phải người bình thường có thể có, dáng dấp cũng không tệ, tuổi tác cũng không lớn.
Bắc Mạc Khanh không để ý đến bọn họ, nhìn tiểu cô nương hỏi: "Tiểu nha đầu, muội lại tới làm gì a."
Nam Cung Nguyệt Ly cười hì hì trả lời Bắc Mạc Khanh "Đại ca ca, cha cùng ca ca bọn họ tìm huynh, không phải muội nha!"
Bắc Mạc Khanh cười: "Cho nên? Tiểu tâm can (thể hiện sự yêu thích với đứa nhỏ) muội không muốn tới tìm ta à?"
Nam Cung Nguyệt Ly nghe xong vội vàng xua tay nói "Không có không có, đại ca ca đẹp trai như vậy, Ly nhi sao có thể không muốn gặp."
Bắc Mạc Khanh mỉm cười "Được rồi, không trêu muội nữa."
Bắc Mạc Khanh nhìn về phía nhóm người, mấy người ăn mặc hào nhoáng, cùng một đám thị vệ. Người có thể mang theo thị vệ, thân phận tự nhiên sẽ không đơn giản.
Bắc Mạc Khanh nói với Nam Cung Linh: "Không biết mấy vị đại nhân tìm ta có chuyện gì?"
"Không có chuyện gì to tát, chỉ là vừa rồi tiểu nữ đột nhiên mất tích, khi trở về lại cầm trong tay đồ ăn, cho nên liền muốn tới gặp các hạ để cảm tạ."
"Không có gì phải cảm ơn, tại hạ cảm thấy tiểu nha đầu này rất đáng yêu, thấy đứa nhỏ hắn là đói bụng, nên mới cho một chút đồ ăn."
Nam Cung Nguyệt Ly chạy đến bên cạnh Bắc Mạc Khanh hỏi: "Đại ca ca, Ly nhi có thể đem thịt thịt chia cho cha cùng các ca ca cùng ăn hay không?"
Bắc Mạc Khanh trả lời: "Khối này thịt ta đã cho muội, muội muốn thế nào thì cứ làm, nếu như không đủ đại ca ca nơi này vẫn còn."
Nam Cung Nguyệt Ly vui vẻ thân (hôn) lên mặt Bắc Mạc Khanh "Cám ơn đại ca ca."
Bắc Mạc Khanh kinh ngạc "Tiểu nha đầu, không thể tùy tiện thân người khác."
Nam Cung Nguyệt Ly gãi gãi đầu nói ra: "Nhưng là cha và các ca ca mỗi lần muốn muội nói cảm ơn đều phải thân bọn họ a, chẳng lẽ không phải như vậy sao?"
Bắc Mạc Khanh nhìn về phía bọn họ, đám người Nam Cung Linh có chút xấu hổ, dù sao lúc đó cũng là muốn dụ dỗ con gái ngoan/muội muội ngoan thân bọn họ, không nghĩ tới...
"Khụ, tiểu nha đầu, đối với người thân có thể trực tiếp làm như vậy, nhưng với người xa lạ chỉ cần trực tiếp nói cảm ơn không thể thân nha."
"Đại ca ca cũng là người thân mà, đại ca ca cũng là ca ca."
Bắc Mạc Khanh lại sửng sốt lần nữa? Ta lúc nào biến thành ca ca của ngươi rồi?
Nam Cung Linh vội vàng đổi chủ đề hỏi: "Không biết tiểu huynh đệ tên là gì?"
"Tại hạ là Nam Cung Linh, quốc vương nước Nam Ly quốc."
... Sau khi nhận biết nhau, nhóm người Nam Cung Linh mấy người cũng ngồi trên mặt đất, cùng nhau ăn.
Ta - Bệnh Công Tử Tuyệt Thế Vô Song
Đánh giá:
Truyện Ta - Bệnh Công Tử Tuyệt Thế Vô Song
Story
Chương 2
10.0/10 từ 49 lượt.