Ta - Bệnh Công Tử Tuyệt Thế Vô Song
Chương 16
129@-"Đứng lên đi, Ám, ngươi sắp xếp chỗ ở cho bọn họ."
"Vâng"
Sau khi Ám đưa hai người đi xa, Nam Cung Linh hỏi: "Tên thuộc hạ đó ngươi tìm ở đâu ra? Lại có thể đem Cảnh ái khanh câu đi.”
Bắc Mạc Khanh không biết nên nói gì, không thể nói là nhờ hệ thống được đúng không?
Bắc Mạc Khanh cúi đầu nói: "Hôm nay gặp phải, nhớ lại một ít chuyện."
Nam Cung Linh nhìn Bắc Mạc Khanh nói: "Hả? Đệ mất trí nhớ?"
Bắc Mạc Khanh không còn cách nào khác, tiếp tục biên tập "Ừm, đệ quên mất một số thứ, nhưng cũng không nhiều, hôm nay đã nhớ lại một phần."
Nam Cung Linh có chút bối rối, nhưng chuyện đã qua, y nhìn Bắc Mạc Khanh ngồi trên xe lăn, hỏi: "Chân bị làm sao vậy? Sao đệ lại ngồi xe lăn?"
Bắc Mạc Khanh biểu thị sọ đau não nhức, hắn thực sự biên không ra "Xe lăn à, lần trước bị mất khống chế một ngày, thân thể đệ hơi suy yếu, không có cách nào đi thời gian dài được nên ngồi trên xe lăn…"
"Mất khống chế? Việc này ta quên mất, đệ ngày đó rốt cuộc bị gì vậy, tại sao đệ..."
Bắc Mạc Khanh nhìn Nam Cung Linh nói: "Nếu đệ nói ra, đại ca sẽ sợ hãi mà bỏ rơi đệ sao?"
Nam Cung Linh nghiêm nghị nhìn Bắc Mạc Khanh nói: "Tiểu Khanh, ta đã nói không cho phép nói những lời như vậy nữa, đệ quên rồi sao?"
Bắc Mạc Khanh dừng một chút, nói: "Đệ không có quên..."
"Tiểu Khanh, đại ca đã nói sẽ không bao giờ bỏ rơi đệ. Bất kể đệ làm cái gì, huynh đều là đại ca của đệ. Đệ hiểu không? Đệ còn dám nói như vậy lần nữa xem huynh xử lý đệ thế nào."
Bắc Mạc Khanh cười cười, trong lòng ấm áp nói: "Đại ca, huynh còn nhớ đệ đã từng kể về đại ca ca không?"
"Ý đệ là Nam Thanh Minh?"
"Ừm"
"Khi đệ còn rất nhỏ, đệ đã bị một nhóm người bắt cóc. Rất nhiều đứa trẻ cũng bị bắt giống như đệ. Đệ cũng đã gặp đại ca ca ở đó."
"Bọn chúng nhốt tụi đệ lại, cho tụi đệ uống thuốc độc, và chất độc tích tụ trong cơ thể ngày một nhiều. Không bao lâu sau đó, nhiều người đã bị giết hoặc bị mất khống chế mà chết. Đệ không bị mất khống chế hoàn toàn như họ mà đôi khi vẫn bình thường nên bọn chúng không giết đệ ngay."
"Sau đó bọn chúng nhốt chung những người còn sống để cho chúng ta tự chém giết lẫn nhau, sau đó đại ca ca nói có thể cứu đệ ra ngoài."
Bắc Mạc Khanh hít sâu nói tiếp, "Sau khi trốn ra, đệ liền chạy đi tìm người hỗ trợ, lúc đệ tỉnh lại lần nữa, kẻ xấu đã bị bắt giữ, thế nhưng đại ca ca đã vĩnh viễn rời bỏ đệ."
"Lúc đó đệ cảm thấy vô cùng áy náy tự trách, về sau đệ bị mất khống chế nên bị bỏ tù."
"Bởi vì đệ sẽ giết rất nhiều người khi bị mất khống chế khiến họ sợ hãi nên họ đã bắt đệ vào tù."
"Sau đó, đệ đã tìm được cách loại bỏ hết độc tố trong cơ thể. Đệ đã nghĩ là mình sẽ không bị mất khống chế nữa, nhưng..."
Nói xong, Bắc Mạc Khanh buồn bực cúi đầu, tâm tình phiền muộn.
"Ừm..."
Nam Cung Linh chuyển đề tài: "Tiểu Khanh, hôm nay huynh tới tìm đệ bàn một chuyện."
Bắc Mạc Khanh hỏi: "Làm sao vậy, đại ca, huynh nói đi."
"Đương nhiên là chuyện phong Vương. Khi nào đệ nhậm chức? Đại ca sẽ thu xếp cho đệ."
"Vậy thì hai tháng sau đi, đệ gần đây sẽ chuẩn bị một chút."
"Được."
Nam Cung Linh đứng dậy nói: "Đã giải quyết xong, huynh cũng nên rời đi. Có thời gian rãnh thì nhớ vào cung. Đại ca có chút việc nên về trước đây."
"Tốt, vậy cũng được, có thời gian đệ sẽ đi. Đến lúc đó đại ca nhớ khoản đãi đệ nha."
"Đó là đương nhiên. Ta đi đây, chiếu cố tốt chính mình." Nói xong liền rời đi.
Bắc Mạc Khanh nhìn bóng lưng Nam Cung Linh mỉm cười, cảm giác có gia đình là như thế này sao? Thật tốt quá...
"Ám, đẩy ta về phòng."
Ám xuất hiện, đẩy Bắc Mạc Khanh về phòng, về đến phòng, Bắc Mạc Khanh lấy ra một bản công pháp Thần cấp "Thần · Phán quyết tinh thần" từ trong không gian, sau khi Ám nhận lấy, đồng tử liền co lại, đây, đây là Thần cấp công pháp.
Ám chưa nói xong đã bị Bắc Mạc Khanh chặn lại: "Dừng lại, cho ngươi ngươi cứ cầm, với tu vi này của ngươi thì làm sao bảo vệ ta."
"Đi xuống tu luyện đi. Chờ ngươi đột phá Linh Vương đỉnh phong, ta sẽ cho ngươi một quyển công pháp khác."
"Vâng, thuộc hạ cáo lui" Thuộc hạ sẽ cô phụ sự kỳ vọng của ngài, công tử...
Trong thư phòng, Nam Cung Linh đang đọc tấu chương, Ám Dạ bước vào hành lễ: "Chủ thượng, thuộc hạ..."
"Ngươi muốn hỏi về chuyện của Ám?"
Ám Dạ quỳ xuống cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, Nam Cung Linh nhìn hắn nói: "Đừng lo lắng, không sao cả."
Ám Dạ cũng thở phào nhẹ nhõm, không có việc gì thì tốt rồi...
Nam Cung Linh trải qua chuyện của Cảnh Dật Thần dường như đã ngộ ra cái gì, Ám Dạ và Ám? E hèm... nghĩ gì thế.
"Ám Dạ, ngươi có phải là cùng Ám..."
Nam Cung Linh còn chưa kịp nói xong Ám Dạ đã hoảng sợ nói: “Thuộc hạ đột nhiên nhớ ra còn có việc, thủ hạ xin cáo lui.” Nói xong liền biến mất như chạy trốn.
Nam Cung Linh cười cười, có thể xác định, thật không ngờ, bọn họ vậy mà... Ha ha ha, thú vị, thực sự thú vị.
Lần sau gặp lại Tiểu Khanh nhất định phải chia sẻ với đệ ấy, vui một mình không bằng mọi người cùng vui, ha ha ha ha...
Thời gian trôi nhanh, chẳng mấy chốc đêm đã đên, lúc này, trong một căn phòng, một nam nhân đang ngồi trên giường tức giận nhìn nam nhân quỳ gối phía dưới, chính là Cảnh Dật Thần và Lạc Vũ.
"Hừ, Lạc Vũ, không ngờ ngươi lại là loại người này."
"Ngươi còn dám nói, khi Ám sắp xếp chỗ ở cho chúng ta hôm nay, ta là nể mặt Ám mới không làm cho ngươi khó xử. Ngươi thì ngược lại, được tiện nghi còn khoe mẽ, còn muốn bò lên giường của ta.”
Lạc Vũ quỳ ở đó, uất ức nói: "A Thần, ngươi không cho ta lên, vậy ta nên ngủ đâu bây giờ?"
Cảnh Dật Thần nhìn y nói: "Ngủ ở nơi nào tùy ngươi, dù sao cũng đừng nghĩ bò lên giường của ta."
"A Thần, chỉ một đêm thôi."
Cảnh Dật Thần cầm đại một thứ trên giường ném Lạc Vũ "Cút ngay, không biết xấu hổ, gian phòng này ngươi có muốn cũng không được vào."
Lạc Vũ đứng bên ngoài đáng thương nhìn cánh cửa đóng chặt, Bắc Mạc Khanh nghe thấy tiếng động liền đi ra ngoài kiểm tra, vừa lúc nhìn thấy Lạc Vũ đã bị đuổi ra khỏi cửa.
Hắn bước đến bên cạnh hỏi: "Bị đuổi à?"
Lạc Vũ nhìn chủ thượng nói: "Chủ thượng, ta không có chỗ ngủ, cầu thu lưu."
“Ở đây còn nhiều phòng, đi chọn phòng ngủ đi.” Nói xong cũng trở về phòng.
Lạc Vũ chọn phòng bên cạnh Cảnh Dật Thần, không thể ngủ chung một phòng, nhưng kế bên cũng tốt.
Lạc Vũ nghĩ nghĩ, chí ít hôm nay cũng vào được phòng của hắn, còn bò được lên giường, mắc dù thời gian không dài, ha ha ha, vui vẻ, hưng phấn, lần sau không ngừng cố gắng.
Ta - Bệnh Công Tử Tuyệt Thế Vô Song
"Vâng"
Sau khi Ám đưa hai người đi xa, Nam Cung Linh hỏi: "Tên thuộc hạ đó ngươi tìm ở đâu ra? Lại có thể đem Cảnh ái khanh câu đi.”
Bắc Mạc Khanh không biết nên nói gì, không thể nói là nhờ hệ thống được đúng không?
Bắc Mạc Khanh cúi đầu nói: "Hôm nay gặp phải, nhớ lại một ít chuyện."
Nam Cung Linh nhìn Bắc Mạc Khanh nói: "Hả? Đệ mất trí nhớ?"
Bắc Mạc Khanh không còn cách nào khác, tiếp tục biên tập "Ừm, đệ quên mất một số thứ, nhưng cũng không nhiều, hôm nay đã nhớ lại một phần."
Nam Cung Linh có chút bối rối, nhưng chuyện đã qua, y nhìn Bắc Mạc Khanh ngồi trên xe lăn, hỏi: "Chân bị làm sao vậy? Sao đệ lại ngồi xe lăn?"
Bắc Mạc Khanh biểu thị sọ đau não nhức, hắn thực sự biên không ra "Xe lăn à, lần trước bị mất khống chế một ngày, thân thể đệ hơi suy yếu, không có cách nào đi thời gian dài được nên ngồi trên xe lăn…"
"Mất khống chế? Việc này ta quên mất, đệ ngày đó rốt cuộc bị gì vậy, tại sao đệ..."
Bắc Mạc Khanh nhìn Nam Cung Linh nói: "Nếu đệ nói ra, đại ca sẽ sợ hãi mà bỏ rơi đệ sao?"
Nam Cung Linh nghiêm nghị nhìn Bắc Mạc Khanh nói: "Tiểu Khanh, ta đã nói không cho phép nói những lời như vậy nữa, đệ quên rồi sao?"
Bắc Mạc Khanh dừng một chút, nói: "Đệ không có quên..."
"Tiểu Khanh, đại ca đã nói sẽ không bao giờ bỏ rơi đệ. Bất kể đệ làm cái gì, huynh đều là đại ca của đệ. Đệ hiểu không? Đệ còn dám nói như vậy lần nữa xem huynh xử lý đệ thế nào."
Bắc Mạc Khanh cười cười, trong lòng ấm áp nói: "Đại ca, huynh còn nhớ đệ đã từng kể về đại ca ca không?"
"Ý đệ là Nam Thanh Minh?"
"Ừm"
"Khi đệ còn rất nhỏ, đệ đã bị một nhóm người bắt cóc. Rất nhiều đứa trẻ cũng bị bắt giống như đệ. Đệ cũng đã gặp đại ca ca ở đó."
"Bọn chúng nhốt tụi đệ lại, cho tụi đệ uống thuốc độc, và chất độc tích tụ trong cơ thể ngày một nhiều. Không bao lâu sau đó, nhiều người đã bị giết hoặc bị mất khống chế mà chết. Đệ không bị mất khống chế hoàn toàn như họ mà đôi khi vẫn bình thường nên bọn chúng không giết đệ ngay."
"Sau đó bọn chúng nhốt chung những người còn sống để cho chúng ta tự chém giết lẫn nhau, sau đó đại ca ca nói có thể cứu đệ ra ngoài."
Bắc Mạc Khanh hít sâu nói tiếp, "Sau khi trốn ra, đệ liền chạy đi tìm người hỗ trợ, lúc đệ tỉnh lại lần nữa, kẻ xấu đã bị bắt giữ, thế nhưng đại ca ca đã vĩnh viễn rời bỏ đệ."
"Lúc đó đệ cảm thấy vô cùng áy náy tự trách, về sau đệ bị mất khống chế nên bị bỏ tù."
"Bởi vì đệ sẽ giết rất nhiều người khi bị mất khống chế khiến họ sợ hãi nên họ đã bắt đệ vào tù."
"Sau đó, đệ đã tìm được cách loại bỏ hết độc tố trong cơ thể. Đệ đã nghĩ là mình sẽ không bị mất khống chế nữa, nhưng..."
Nói xong, Bắc Mạc Khanh buồn bực cúi đầu, tâm tình phiền muộn.
"Ừm..."
Nam Cung Linh chuyển đề tài: "Tiểu Khanh, hôm nay huynh tới tìm đệ bàn một chuyện."
Bắc Mạc Khanh hỏi: "Làm sao vậy, đại ca, huynh nói đi."
"Đương nhiên là chuyện phong Vương. Khi nào đệ nhậm chức? Đại ca sẽ thu xếp cho đệ."
"Vậy thì hai tháng sau đi, đệ gần đây sẽ chuẩn bị một chút."
"Được."
Nam Cung Linh đứng dậy nói: "Đã giải quyết xong, huynh cũng nên rời đi. Có thời gian rãnh thì nhớ vào cung. Đại ca có chút việc nên về trước đây."
"Tốt, vậy cũng được, có thời gian đệ sẽ đi. Đến lúc đó đại ca nhớ khoản đãi đệ nha."
"Đó là đương nhiên. Ta đi đây, chiếu cố tốt chính mình." Nói xong liền rời đi.
Bắc Mạc Khanh nhìn bóng lưng Nam Cung Linh mỉm cười, cảm giác có gia đình là như thế này sao? Thật tốt quá...
"Ám, đẩy ta về phòng."
Ám xuất hiện, đẩy Bắc Mạc Khanh về phòng, về đến phòng, Bắc Mạc Khanh lấy ra một bản công pháp Thần cấp "Thần · Phán quyết tinh thần" từ trong không gian, sau khi Ám nhận lấy, đồng tử liền co lại, đây, đây là Thần cấp công pháp.
Ám chưa nói xong đã bị Bắc Mạc Khanh chặn lại: "Dừng lại, cho ngươi ngươi cứ cầm, với tu vi này của ngươi thì làm sao bảo vệ ta."
"Đi xuống tu luyện đi. Chờ ngươi đột phá Linh Vương đỉnh phong, ta sẽ cho ngươi một quyển công pháp khác."
"Vâng, thuộc hạ cáo lui" Thuộc hạ sẽ cô phụ sự kỳ vọng của ngài, công tử...
Trong thư phòng, Nam Cung Linh đang đọc tấu chương, Ám Dạ bước vào hành lễ: "Chủ thượng, thuộc hạ..."
"Ngươi muốn hỏi về chuyện của Ám?"
Ám Dạ quỳ xuống cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, Nam Cung Linh nhìn hắn nói: "Đừng lo lắng, không sao cả."
Ám Dạ cũng thở phào nhẹ nhõm, không có việc gì thì tốt rồi...
Nam Cung Linh trải qua chuyện của Cảnh Dật Thần dường như đã ngộ ra cái gì, Ám Dạ và Ám? E hèm... nghĩ gì thế.
"Ám Dạ, ngươi có phải là cùng Ám..."
Nam Cung Linh còn chưa kịp nói xong Ám Dạ đã hoảng sợ nói: “Thuộc hạ đột nhiên nhớ ra còn có việc, thủ hạ xin cáo lui.” Nói xong liền biến mất như chạy trốn.
Nam Cung Linh cười cười, có thể xác định, thật không ngờ, bọn họ vậy mà... Ha ha ha, thú vị, thực sự thú vị.
Lần sau gặp lại Tiểu Khanh nhất định phải chia sẻ với đệ ấy, vui một mình không bằng mọi người cùng vui, ha ha ha ha...
Thời gian trôi nhanh, chẳng mấy chốc đêm đã đên, lúc này, trong một căn phòng, một nam nhân đang ngồi trên giường tức giận nhìn nam nhân quỳ gối phía dưới, chính là Cảnh Dật Thần và Lạc Vũ.
"Hừ, Lạc Vũ, không ngờ ngươi lại là loại người này."
"Ngươi còn dám nói, khi Ám sắp xếp chỗ ở cho chúng ta hôm nay, ta là nể mặt Ám mới không làm cho ngươi khó xử. Ngươi thì ngược lại, được tiện nghi còn khoe mẽ, còn muốn bò lên giường của ta.”
Lạc Vũ quỳ ở đó, uất ức nói: "A Thần, ngươi không cho ta lên, vậy ta nên ngủ đâu bây giờ?"
Cảnh Dật Thần nhìn y nói: "Ngủ ở nơi nào tùy ngươi, dù sao cũng đừng nghĩ bò lên giường của ta."
"A Thần, chỉ một đêm thôi."
Cảnh Dật Thần cầm đại một thứ trên giường ném Lạc Vũ "Cút ngay, không biết xấu hổ, gian phòng này ngươi có muốn cũng không được vào."
Lạc Vũ đứng bên ngoài đáng thương nhìn cánh cửa đóng chặt, Bắc Mạc Khanh nghe thấy tiếng động liền đi ra ngoài kiểm tra, vừa lúc nhìn thấy Lạc Vũ đã bị đuổi ra khỏi cửa.
Hắn bước đến bên cạnh hỏi: "Bị đuổi à?"
Lạc Vũ nhìn chủ thượng nói: "Chủ thượng, ta không có chỗ ngủ, cầu thu lưu."
“Ở đây còn nhiều phòng, đi chọn phòng ngủ đi.” Nói xong cũng trở về phòng.
Lạc Vũ chọn phòng bên cạnh Cảnh Dật Thần, không thể ngủ chung một phòng, nhưng kế bên cũng tốt.
Lạc Vũ nghĩ nghĩ, chí ít hôm nay cũng vào được phòng của hắn, còn bò được lên giường, mắc dù thời gian không dài, ha ha ha, vui vẻ, hưng phấn, lần sau không ngừng cố gắng.
Ta - Bệnh Công Tử Tuyệt Thế Vô Song
Đánh giá:
Truyện Ta - Bệnh Công Tử Tuyệt Thế Vô Song
Story
Chương 16
10.0/10 từ 49 lượt.