Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J
Chương 77
Chương 77. Thật sự bước về phía tôi đi
Lữ Không Quân lái xe, chạy về hướng hẻm Liên Vụ ở khu phố cũ.
Trời dần sập tối, bầu trời ngả xanh thẫm, cơn mưa phùn lất phất không ngớt. Cả đời Lữ Không Quân sống trong thành phố này, nên đã quen với những cơn mưa phùn bất chợt của Mạn Kinh.
Anh nhìn thấy Ngu Tiểu Văn ngồi ở ghế phụ, hơi thẫn thờ hướng ra ngoài cửa sổ, mắt dõi theo những giọt mưa, dùng ngón tay chạm vào chúng qua lớp kính.
Đối với Ngu Tiểu Văn, cuộc sống thường nhật của Mạn Kinh như thế này đã là điều xa vắng từ lâu.
Bất chợt y ngồi thẳng dậy một chút, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Quán hải sản Cá Chép!”
Đó chính là nơi hai người từng cùng nhau ăn bữa cơm đầu tiên.
Lữ Không Quân nói: “Muốn ghé không?”
Đến nơi vẫn còn sớm, hai người thuận lợi đỗ xe ở phía đối diện, rồi đội mưa chạy nhanh vào quán hải sản Cá Chép, ngồi xuống một bàn có mái che.
Sau khi gọi món xong, Ngu Tiểu Văn chủ động tìm đề tài trò chuyện: “Cậu còn nhớ không, hôm đó cậu hỏi tôi, rốt cuộc giữa chúng ta có khúc mắc gì. Tôi nói, gặp cậu thì mỗi ngày đều là Ngày Lễ Tình Nhân.”
Đôi mắt Ngu Tiểu Văn cong cong nở nụ cười.
Vậy nên, người được cho là tên tống tiền kia, cũng ghi nhớ rất rõ cảnh tượng ngày hôm đó.
“Ừ.” Lữ Không Quân nhìn y nói: “Tôi nhớ.”
Một lát sau, cua được mang lên. Lữ Không Quân tranh thủ lúc còn nóng cầm một con lên, bẻ càng.
Ngón tay Ngu Tiểu Văn gõ nhanh lên mặt bàn. Ánh mắt y di chuyển từ đĩa cua sang mặt bàn, lại liếc sang gương mặt Lữ Không Quân, rồi lập tức quay trở lại mặt bàn.
“Tôi vừa rồi nói với Đại Lam Sơn…”
Lữ Không Quân: “Cậu định bảo với tôi là chỉ thuận miệng nói để đối phó cậu ta thôi sao?”
Ngu Tiểu Văn cầm lấy một con cua, nhìn một lúc rồi lại đặt xuống, nói: “Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
“Nói đi.”
Lữ Không Quân đã tỉ mỉ gỡ lớp vỏ càng, để nguyên phần thịt trắng nõn đầy đặn tơi sợi, còn bốc hơi nóng, hơi nở ra, giống như một đoá hoa hồng trắng.
Rồi anh đưa nó cho Ngu Tiểu Văn.
“… Cảm ơn.” Ngu Tiểu Văn đỏ cả tai nhưng vẫn nhận lấy, cắn một miếng thật to.
Y hít vào một hơi đầy thoả mãn. Ngu Tiểu Văn không biết phải diễn tả thế nào cảm giác khi vừa trải qua những ngày trốn chạy, vất vả, ngồi tù, giờ đây được ăn miếng cua đầu tiên trong tâm trạng bình yên như thế này.
Ngu Tiểu Văn chìm trong xúc động một lúc, sau khi hoàn hồn lại thì nhìn đối phương nói: “Những ngày qua tôi đã nghĩ rất nhiều.”
Luc ấy Lữ Không Quân lại bẻ thêm một cái càng khác, bắt đầu gỡ vỏ.
Ngu Tiểu Văn: “Tôi muốn…”
Y chỉ nói được hai chữ, rồi lại ngập ngừng hồi lâu.
Lần này Lữ Không Quân bóc vỏ không được gọn gàng, rất nhiều thịt còn dính lại trên lớp vỏ vỡ vụn, bị lãng phí mất. Anh lặng lẽ tách xong, cái càng để lại trông chẳng khác gì bị chó gặm qua một lượt.
Vì thế anh không đưa cho Ngu Tiểu Văn, mà lặng lẽ ăn luôn phần đó.
Ngu Tiểu Văn cũng cắn một miếng càng hoa hồng trong tay mình.
“… Tôi muốn nói, vừa nãy ở tòa án, Cục trưởng Lý nói với tôi, Giám đốc Công An cũng rất quan tâm đến vụ án này, còn cử người đến tận nơi dự phiên xét xử. Ông ấy bảo tôi có thể sớm được phục chức về lại Sở cảnh sát. Ông còn nói Cục Công an đang muốn đề xuất nâng cấp huân chương của tôi lên loại huân chương Ốc Xoắn Bạc, cậu biết huân chương Ốc Xoắn chứ? Trước đây tôi nhận huân chương Đồng, là lúc bị bắn trúng ấy. Lần này mà lại được khen thưởng thì sẽ được nâng lên thành huân chương Bạc. Như vậy tôi sẽ là người duy nhất trong Sở cảnh sát hiện tại đang tại chức mà có Ốc Xoắn Bạc. Thấy oách không.”
Lữ Không Quân ăn càng một lúc.
“Cậu muốn nói với tôi chỉ thế thôi à?”
Ngu Tiểu Văn: “… Ừm.”
Một lát sau.
“Rất oách.” Lữ Không Quân nói.
Ngu Tiểu Văn quan sát sắc mặt anh, rồi nói tiếp: “Nếu tôi được huân chương, thì rất có khả năng sẽ thăng chức. Như thế tôi sẽ có lương cao hơn. Tôi không cần phải đi chữa bệnh nữa, sẽ không còn chi phí khổng lồ, có thể dành dụm được tiền. Lúc ở trại tạm giam, tôi nghe người ta nói hẻm Liên Vụ sắp giải tỏa, đến khi nhận được tiền đền bù, cộng thêm số tiền tôi để dành, vài năm nữa rất có thể tôi sẽ được mua một căn nhà rộng rãi thoải mái, sống cũng sẽ tốt lắm.”
Lữ Không Quân: “Nếu cậu chỉ muốn ở cho thoải mái, thì dưới tên tôi cũng có vài căn, tôi đều chẳng dùng đến. Cậu muốn thì cứ tới ở.”
Ngu Tiểu Văn: “.”
Một lát sau, y bảo: “Không cần, không phải, tôi chỉ muốn nói là, khụ, con người tôi cũng không đến nỗi quá tệ.”
“Tôi biết cậu thế nào,” Lữ Không Quân nói, “không cần phải thông qua chuyện tiền đền bù để giới thiệu.”
Ngu Tiểu Văn đưa một tay che mặt, nhưng vẫn hé mắt nhìn qua kẽ tay: “Nhưng mà, cậu đã làm quá nhiều cho tôi. Tôi cũng chẳng có năng lực gì để báo đáp ân tình lớn như vậy, tôi cảm thấy rất bất an.”
Lữ Không Quân lại thấy rất tự nhiên: “Cậu vừa mới được thả ra, tất nhiên chưa có gì có thể làm được. Còn về sau có hay không, thì tùy vào cậu có muốn hay không.”
Ngu Tiểu Văn lập tức: “Vậy cậu có cần tôi làm gì không?”
Lữ Không Quân nhìn về phía y.
“Tôi cần cậu làm gì, còn tùy vào quan hệ của chúng ta là gì.” Lữ Không Quân nói, “Nếu chỉ như cái kiểu bạn bè mỗi năm chào hỏi một lần mà cậu nói, thì chẳng có gì để làm cả.”
Ngu Tiểu Văn: “Hầy… Tôi nói mấy lời đó, là vì lúc ấy tôi thấy cậu lúc nào cũng ghét tôi tống tiền cậu, bám riết lấy cậu. Tôi chỉ muốn để cậu yên tâm. Thật ra…”
Lữ Không Quân nhìn y, chờ câu sau có thể còn tiếp, nhưng y lại không nói nữa.
Ông Cá Chép mang đồ ăn lên rất nhanh, những món gọi đều lần lượt dọn ra. Có nghêu hoa xả chua cay, tôm nướng bơ, gỏi ốc mù tạt, còn có cá tạp đánh bắt trong ngày.
Mùi thơm nức mũi, hòa quyện thành hương vị đời thường đặc trưng của quán ăn ven đường.
Ngu Tiểu Văn liền cầm đũa lên trước.
Y bị Lữ Không Quân giữ lại: “Chủ đề đó coi như đã qua rồi à?”
Ngu Tiểu Văn thoạt nhìn có hơi căng thẳng và luống cuống: “Tôi chỉ là đói thôi.”
Lữ Không Quân hơi nghiêng người lại gần y, y liền theo phản xạ mà né ra sau một chút, ghế phát ra tiếng động. Lữ Không Quân liền đưa chân chặn chân ghế của y lại: “Tránh cái gì?”
Trông cả người Ngu Tiểu Văn đều không biết đặt ở đâu cho ổn. Lữ Không Quân cúi mắt nhìn thoáng qua, rồi thu chân về: “Xin lỗi.”
Lữ Không Quân ngồi lại chỗ, nói: “Nhìn cậu giống như đã đi về phía tôi 99 bước, nhưng lại tựa như chỉ một mình cậu chạy trên máy chạy bộ vậy.”
“…”
Câu nói này châm biếm quá chính xác. Ngu Tiểu Văn vốn rất giỏi thổ lộ và bày tỏ tình cảm – nhất là vào lúc biết chắc mình không thể tiến thêm.
Trong thoáng chốc y không biết phải đáp lại thế nào.
Lữ Không Quân: “Cậu nói muốn tôi mời cậu ăn hải sản, thì bây giờ thật sự ngồi đây ăn hải sản. Người bình thường sẽ như thế sao?”
Ngu Tiểu Văn siết chặt đũa: “… Không thì sao?”
Lữ Không Quân nhìn thẳng vào mắt y một lúc, rồi buông bỏ, cũng cầm đũa lên.
“Được thôi.”
Hai người bắt đầu lặng lẽ ăn cơm.
Ăn xong, Lữ Không Quân yên lặng thanh toán. Sau đó hai người lại một trước một sau đi sang bên kia đường lên xe, im lặng lái đi. Chẳng mấy chốc, xe đã tới nơi cần đến, dừng lại trên con phố ngoài đầu hẻm Liên Vụ.
Ngu Tiểu Văn rề rà mở dây an toàn, cẩn thận cầm cái chổi nhỏ làm bằng lá bưởi, rồi bước xuống xe.
Thế nhưng Lữ Không Quân không nổ máy rời đi, mà cũng xuống xe, bảo: “Trước khi vào cửa phải quét mình. Tôi không đi cùng cậu vào trong nữa, ngay tại đầu hẻm này cũng được.”
Lữ Không Quân đưa tay ra, đòi lấy cây chổi lá bưởi: “Lại đây.”
Ngu Tiểu Văn lặng lẽ đưa chổi cho anh.
Hai người đi đến đầu hẻm rồi đứng lại. Lữ Không Quân nhìn chằm chằm gương mặt Ngu Tiểu Văn một lát, rồi giơ chổi lá bưởi khẽ quét qua đỉnh đầu y, rồi tới hai vai, trước ngực. Vừa quét vừa lẩm nhẩm: “Mọi việc suôn sẻ, gặp dữ hóa lành, sống lâu trăm tuổi.”
Sau đó vòng nửa vòng ra phía sau, quét gáy và lưng y: “Mọi việc suôn sẻ, gặp dữ hóa lành, sống lâu trăm tuổi.”
Rồi lại vòng về phía trước, ngồi xổm xuống, quét hết trước sau hai chân y: “Mọi việc suôn sẻ, gặp dữ hóa lành, sống lâu trăm tuổi.”
Ngu Tiểu Văn cúi đầu, từ một góc độ hiếm hoi mà nhìn xuống Lữ Không Quân.
Ánh sáng nơi đầu hẻm không tốt, dưới mái tóc đen của anh, ngoài sống mũi cao, những đường nét khác đều mơ hồ trong bóng tối.
Anh rất nghiêm túc vung cánh tay, quét nhẹ qua từng chỗ trên đôi chân Ngu Tiểu Văn.
Ngu Tiểu Văn giơ tay, định chạm vào đỉnh đầu ấy, nhưng rồi lại đột ngột rụt về, rồi dùng cả hai tay ấn chặt lên mắt mình. Lòng bàn tay chạm phải một mảng ẩm nóng, sau đó y xoa mạnh sang hai bên.
“Bác sĩ Lữ.” Giọng y khàn hẳn đi, “Chúng ta có thể thử ở bên nhau không?”
Bàn tay trên chân y khựng lại, rồi Lữ Không Quân đứng lên, nhìn y, không nói gì, có vẻ như đang suy nghĩ.
Ngu Tiểu Văn dùng đầu ngón tay ấn vào lòng bàn tay, để lại mấy vết hằn hình trăng khuyết.
“Tôi luôn, thích cậu, chưa từng thay đổi. Mấy lời tôi nói với cậu hồi trước… tôi có thể giải thích. Cậu có muốn nghe không?”
“Tôi nghĩ cậu nên nói mấy thứ khác trước.” Một lúc lâu sau, Lữ Không Quân mới chậm rãi nói.
Ngu Tiểu Văn nắm chặt tay hơn, cổ họng cũng khô khốc: “Nói gì nước? Là gì?”
“Trước hết phải hỏi tôi, có thật sự thích cậu không. Rồi tiếp đó hỏi tôi vì sao thích cậu, thích đến mức nào.” Lữ Không Quân nói, “Rồi hỏi tôi nhìn nhận việc cậu không thể bị đánh dấu thế nào. Nếu cậu suy nghĩ nhiều, chắc chắn cũng đã nghĩ đến mấy câu này. Sao không hỏi?”
Ngu Tiểu Văn: “…”
Lữ Không Quân tiến đến gần một bước.
“Vì cậu chỉ muốn ‘thử’ thôi phải không.” Anh nói.
“Nhiều khi biết chắc lại chỉ gây thêm phiền toái. Dù sao cũng chẳng kéo dài được, khi còn có thể bên nhau thì đừng nghĩ nhiều. Phải không?”
Trong mắt Ngu Tiểu Văn lóe lên khoảnh khắc lúng túng bị bóc trần, chưa kịp che giấu thì đã bị đối phương phát hiện, sắc mặt Lữ Không Quân lạnh đi.
“Tôi không ‘thử’ với ai cả. Ở với tôi, cậu phải nghĩ cho kỹ.”
Lữ Không Quân quay người, dường như định bỏ đi.
Ngu Tiểu Văn lưỡng lự đưa tay ra, nhưng không duỗi xa.
Lữ Không Quân nhìn thấy bóng dáng mơ hồ trên mặt đất, quay lại nhìn y.
Sau khi nhìn vào nhau, Ngu Tiểu Văn chỉ có thể mở miệng, giọng nghẹn ngào khàn đặc: “… Tôi cũng rất mâu thuẫn. Ban đầu đã quyết định giữ nguyên hiện trạng, không thử nữa. Bởi nghĩ tới sau này sẽ lại chia tay, tôi sợ mình không sống nổi. Nhưng cuối cùng, tôi lại tham lam, vì đã mơ về điều đó quá lâu, vẫn muốn có thêm chút ký ức tiến xa hơn cùng cậu. Nên mới nói ra những lời đó.”
Lữ Không Quân đứng đó, nhìn Ngu Tiểu Văn. Cho tới khi một chiếc xe chạy qua con đường yên tĩnh, làm không khí đóng băng lay động.
Anh lại tiến đến, im lặng đứng yên một lát rồi mới hạ giọng nói: “Tôi đã tốn biết bao sức lực mới đưa cậu về được. Sẽ không để cậu sống không nổi.”
Môi Ngu Tiểu Văn run một cái, nên y căng thẳng.
Lữ Không Quân nói: “Vậy giờ cậu hỏi tôi đi.”
Ngu Tiểu Văn: “Hửm?”
Lữ Không Quân: “Có thật sự thích cậu không? Có.”
Rất bất ngờ. Ngu Tiểu Văn ôm chặt ngực. Im bặt.
“Về mức độ thì, có lẽ là khi cậu nói muốn làm bạn, tôi đã muốn…”, anh ngập ngừng một lúc để chọn lời, “giữ thật kỹ.”
Lữ Không Quân nhìn chằm chằm Ngu Tiểu Văn, dường như đang chờ đợi.
Thế nhưng trong đầu Ngu Tiểu Văn lại trống rỗng, chỉ đứng ngốc nhìn anh.
Lữ Không Quân đành lại tự hỏi: “Tại sao tôi lại thích cậu?”
Ngu Tiểu Văn hoàn hồn, phụ họa: “… Tại sao?”
Lữ Không Quân: “Cậu từng nói, tôi khiến cậu cảm thấy hạnh phúc.”
Ngu Tiểu Văn: “Đúng.”
Lữ Không Quân cúi mắt nhìn xuống đất vài giây, rồi nói: “Tôi cũng vậy.”
“…” Ngu Tiểu Văn hít mạnh một hơi, như thể cố gom đủ dưỡng khí cho mình. Y siết chặt đường may quần, để giữ cho bản thân đứng vững.
Rồi lần này y chủ động hỏi: “… Còn chuyện không thể đánh dấu thì sao?”
“Vậy thì đừng rời khỏi tầm mắt của tôi.” Lữ Không Quân đáp lại rất nhanh. Anh ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đối phương, đổi giọng: “Cố gắng, đừng rời khỏi tầm mắt của tôi.”
Nghĩ thêm một chút, anh lại bổ sung: “… Quá lâu.”
“Bao lâu thì tính là quá lâu?” Ngu Tiểu Văn hỏi.
Lữ Không Quân ngẫm nghĩ, trả lời: “Bất cứ lúc nào ngoài thời gian làm việc và ngủ nghỉ bình thường của tôi và cậu.”
Ngu Tiểu Văn: “… Hả?”
Lữ Không Quân quan sát vẻ mặt y: “Ngoài thời gian làm việc và ngủ nghỉ bình thường, nếu phải tách ra thì cần cho đối phương biết rõ đi đâu.”
Sắc mặt Ngu Tiểu Văn vẫn có chút do dự.
Lữ Không Quân: “Cậu không thích sao?”
Ngu Tiểu Văn lập tức lắc đầu: “Tôi thích ở bên cậu. Nhưng chắc cậu cũng hiểu ý nghĩa của việc không thể đánh dấu, tức là tôi sẽ luôn, chịu ảnh hưởng từ người khác. Tôi nghĩ với một Alpha thì chuyện đó khó mà chấp nhận.”
Lữ Không Quân nhìn y, đột nhiên giơ tay lên xoa mái tóc dựng của y, rồi thả xuống.
“Không chấp nhận thì càng không thể để cậu đi mất. Lý lẽ không phải như vậy sao?”
“… . “
“Còn gì muốn hỏi nữa thì cậu cứ hỏi thêm.” Lữ Không Quân nói, “Chúng ta tốt nhất nên nói rõ hết.”
Ngu Tiểu Văn do dự một chút, nói: “Cậu có muốn hỏi tôi điều gì không?”
“Tạm thời thì không.”
Hai người im lặng đối diện nhau.
“Cái đó, Lữ Không Quân.” Ngu Tiểu Văn ấp úng một hồi, “Vậy bây giờ chúng ta coi như… đã bắt đầu rồi à?”
Đúng lúc lại có một chiếc xe chạy ngang, át mất tiếng nói của y, cũng đúng lúc nổi lên một cơn gió nhẹ. Cơn gió sau trận mưa rả rích, mang theo chút ấm áp ẩm ướt.
Nhưng Lữ Không Quân dường như biết rõ y hỏi gì, trả lời vô cùng chắc chắn: “Ừ.”
Ngu Tiểu Văn dùng thứ ngôn ngữ cơ thể cực kỳ rụt rè, để biểu đạt lời mời can đảm nhất: “Vậy giờ còn sớm, cậu có muốn đến nhà tôi… ngồi một chút không?”
Nếu không nhìn nhầm, thì ánh mắt của đối phương dường như sáng lên trong bóng tối.
“Được.”
Ngu Tiểu Văn vẫn nhớ rõ dáng vẻ căn phòng lúc mình rời đi, từng chi tiết hiện lên rõ ràng, những chuyện cũ cũng lần lượt ùa về.
Y biết chắc căn phòng giờ đây hẳn không còn như trước nữa. Dù sao mình từng là một “kẻ chạy trốn”, quân bộ hay sở cảnh sát đều chắc chắn đã lục soát qua nhà y. Bao gồm cả chuyện bức thư tình mà Lữ Không Quân từng nói với mình, người này chắc chắn cũng đã xem rồi.
Ngu Tiểu Văn nghĩ, nhà mình hẳn đã thay đổi rất nhiều, có thể chất đầy đồ đạc, hoặc cũng có thể đã bị dọn sạch trơn.
Lúc y ý thức được điều đó thì bỗng nhiên hối hận vì đã mời người ta lên ngồi chơi. Ít ra cũng nên tự dọn dẹp một chút trước mới phải.
Thế mà Lữ Không Quân đi đến cửa, trực tiếp dùng chìa khóa mở cửa, bật đèn rồi bảo y đi vào. Cứ như chính anh mới là chủ nhân nơi này vậy.
Ngu Tiểu Văn bước vào.
… Trên bàn không hề có bụi. Cái cốc in hoa hồng mai rẻ tiền kia cũng rất sạch sẽ, dưới ánh đèn ánh lên lớp sáng bóng mịn. Trước mặt nó đặt một quyển Sách tra cứu Y học. Cách bày biện, vị trí, đều giống hệt như lúc Ngu Tiểu Văn rời đi.
Chỉ là tấm “bưu thiếp Giang Thành” xé từ một tờ rơi quảng cáo vốn được kẹp trên giá giấy nhớ, giờ đã được đặt trong một khung gỗ.
“…”
Y không hợp thời mà lại cảm thấy run rẩy, ngay trong khung cảnh yên bình ấm áp này.
Ngu Tiểu Văn chầm chậm, chầm chậm đi tới, chăm chú nhìn chúng, tựa như đang nhìn thấy cách chúng đã trải qua thời gian suốt hai năm mình vắng mặt.
“Vẫn… giống y như cũ.” Y nghẹn một hồi, khàn giọng nói năm chữ đó.
Lữ Không Quân vén tóc ra sau đầu, để lộ vầng trán và lông mày.
Ngu Tiểu Văn sờ vào cuốn sách tra cứu: “Quyển sách này. Là của cậu. Trước cậu nói sách đã tuyệt bản rồi, vậy mà không chịu cất cho cẩn thận!”
Lữ Không Quân tháo thắt lưng quân phục, vắt lên chiếc ghế bên cạnh.
Ngu Tiểu Văn lại cầm khung ảnh lên, nhìn tấm ảnh Giang Thành, nhẹ nhàng v**t v*: “Khung ảnh đẹp quá. Cậu còn nâng cấp cho tờ giấy nát này nữa.”
Lữ Không Quân cởi áo khoác, tháo vòng tay, cởi thêm mấy cúc áo sơ mi.
Ngu Tiểu Văn còn đang cảm khái, khóe mắt lại thấy ngón tay thon dài của bác sĩ Lữ đang chống lên mặt bàn trước mặt mình.
.
Ngu Tiểu Văn nghiêng đầu.
Đuôi mắt đối phương hơi nhướng, vương sắc đỏ. Anh nhìn y chằm chằm, nhưng không phải đối diện, mà là ánh nhìn bị mí mắt che lấp một nửa, thân mật quyến luyến rơi xuống sau gáy Ngu Tiểu Văn, rồi tiếp tục trượt xuống. Không kiềm chế, không dò xét, t*nh d*c cứ tự nhiên hệt như xuân về thì phải ăn cơm vậy.
Ngu Tiểu Văn giật mình, lồng ngực đập loạn, suýt nữa thì trái tim bay ra khỏi miệng, bắn thẳng vào tấm ảnh Giang Thành.
!
Cái gì vậy. Mới bắt đầu, nói chuyện đó thôi mà hai người lại thành ra thế này sao?
Y lập tức quay người rời khỏi bàn, bất ngờ phát hiện bên cạnh tivi có một món đồ mới. Chính là cặp thiên nga pha lê.
Y sững người một lúc, xác nhận đó chính là món quà trị giá 178.000. Y sải bước tới.
“… Đây, đây là món quà tôi tặng cậu! Sao lại ở nhà tôi?”
“Vì dòng chữ trên đó.”
“… Gì cơ?”
Đối phương theo sát lại, từ phía sau vòng tay ôm lấy eo y từ hai bên, siết nhẹ. Ngu Tiểu Văn cảm nhận được đôi môi mát lạnh của đối phương chạm nhẹ vào tuyến thể sau gáy mình.
“Ưm…” Hai chân y mềm nhũn, bấu lấy cánh tay đối phương, người kia cũng kịp thời đỡ lấy y.
“Bách niên hảo hợp, vĩnh kết đồng tâm.” Đôi môi mát lạnh vừa k*ch th*ch tuyến thể, vừa thì thầm những lời khiến trái tim y rung động.
“Ừm, Ừm tôi… đợi chút…” Ngu Tiểu Văn bước lên trước một bước, lại bị người kia theo sát. Bác sĩ Lữ ôm lấy y, một ngón tay nhẹ nhàng ấn vào phần bụng dưới, rồi từ từ luồn xuống dưới qua thắt lưng.
“Trốn gì chứ. Không phải chính cậu bảo tôi lên ngồi một lát sao.”
Ngu Tiểu Văn thấy hơi ngại, y cũng cảm thấy mình già mồm cãi láo, chỉ là… chỉ là…
“Lạ lắm… cảm giác hơi kỳ kỳ.”
Lữ Không Quân: “Kỳ chỗ nào? Không thích à?”
“Không phải… tôi không biết…” Ngu Tiểu Văn muốn nói rằng mình không biết cách yêu. Liệu tiến triển thế này có nhanh quá không, y hình như chịu không nổi.
Nhưng Lữ Không Quân dường như hiểu sai ý, liền đáp lại: “Tôi sẽ dạy cậu.”
“Á!” Ngu Tiểu Văn cảm thấy khe mông mình nóng ran. Như có ai đó quẹt diêm vào.
Lữ Không Quân ra hiệu: “Phương diện này tôi sẽ dạy cậu rất nhiều.”
Nghe xong câu đó, Ngu Tiểu Văn bỗng như bị ma xui quỷ khiến, không còn giữ kẽ hay dè dặt nữa, mà mặt dày hỏi: “… Vậy, cậu sẽ dạy tôi cách làm cậu vui chứ?”
“…” Người phía sau sửng sốt như có như không, khẽ cười rồi thở ra một hơi ngắn.
“Được.”
Bác sĩ Lữ buông y ra, đi đến trước ghế sofa rồi ngồi xuống. Anh tựa lưng vào thành ghế, hơi tách hai đầu gối ra một chút: “Lại đây.”
Ngu Tiểu Văn bước tới.
Y từng bước một tiến lại gần, Lữ Không Quân cũng dõi theo bóng dáng y, từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt không rời. Đôi chân dài càng mở rộng hơn, như đang chừa cho y một chỗ.
Ngu Tiểu Văn rất sáng dạ, chủ động quỳ xuống, đặt hai tay lên đầu gối đối phương.
Y nhìn thấy chỗ vốn đã rất rõ ràng, dường như còn đang càng lúc càng rõ ràng hơn.
Lữ Không Quân rất thành thạo lấy khăn giấy ướt từ bàn trà để lau tay, rồi ném vào thùng rác, sau đó dùng khăn giấy khô lau khô tay, cũng vứt vào thùng.
Rồi, hai ngón tay dài mang theo chút ẩm ướt và lạnh lẽo nhẹ nhàng v**t v* yết hầu của Ngu Tiểu Văn. Chậm rãi nâng cằm y lên, rồi trượt đến môi, dò vào trong, men theo nướu răng mà m*n tr*n. Cho đến khi y không ngừng phả ra hơi nóng, khó chịu đến mức chủ động đưa lưỡi ra l**m lấy ngón tay, thì liền thuận thế đưa hẳn vào miệng y. Ngón tay lướt nhẹ qua từng chỗ nhạy cảm trên đầu lưỡi, không kẹp lấy thì cũng xoay vòng đùa giỡn, khiến cả người Ngu Tiểu Văn run rẩy. Nước bọt nhanh chóng trào ra đến mức không thể giữ nổi, y muốn nuốt xuống. Nhưng hai đầu ngón tay lập tức khép lại, mạnh mẽ ấn vào gốc lưỡi, ngăn cản y, khiến y phản xạ tiết ra càng nhiều, gần như sắp tràn ra ngoài.
“Ưm…”
“Đừng nuốt. Đưa cho tôi.”
Bác sĩ Lữ cúi người xuống, đưa lưỡi vào miệng y m*t lấy rồi hôn. Trong miệng chỉ còn lại một ngón tay, vẫn đang vòng qua dưới lưỡi y mà quấn quýt, xoay vòng.
Ngu Tiểu Văn gần như không thể quỳ vững, nén hơi thở, nhướng người lên, ngửa mặt đón lấy nụ hôn ấy.
Sau đó, những ngón tay đang căng thẳng của y bị nắm lấy, được dẫn dắt, để đầu ngón tay y chạm vào yết hầu của đối phương. Ngu Tiểu Văn cảm nhận được chuyển động lên xuống của bộ phận nhỏ nhắn tinh tế ấy. Khi nó nhấp nhô, vang lên tiếng nuốt rõ ràng.
Lữ Không Quân nheo đôi mắt đã hơi ướt, như thể đang hưng phấn, nhưng vẫn không quên quan sát phản ứng của Ngu Tiểu Văn.
“…” Đột nhiên, nước mắt Ngu Tiểu Văn lăn dài.
Động tác của đối phương lập tức dừng lại, lộ rõ vẻ nghi hoặc và lo lắng.
“Tôi thấy không thực một chút nào.” Ngu Tiểu Văn nói, “Có phải là ảo giác không? Lỡ đâu tỉnh dậy tôi vẫn đang ở giường ký túc xá bên nước M, chỉ vì cầm vòng tay cậu tặng mà lại mơ thấy giấc mơ kiểu này.”
“…”
“Không quay lại nữa đâu. Cậu sẽ chẳng đi được đâu hết.” Bác sĩ Lữ trả lời bằng giọng lạnh băng, “Tôi không muốn cảm nhận lại cảm giác bị điều trị bằng chiếc vòng nữa. Đã mất hai năm rồi, dù phải xuống địa ngục, tôi cũng sẽ kéo cậu theo. Hiểu chưa?”
Nói xong, anh run lên, khép chặt môi, rồi lại tiếp tục quan sát phản ứng của Ngu Tiểu Văn.
Ngu Tiểu Văn nghe những lời đó, bàng hoàng, ngơ ngác lơ mơ một lát. Sau đó, y trả lời bằng giọng khàn khàn: “Chỉ cần cậu không buông tay tôi, thì xuống địa ngục tôi cũng nguyện đi cùng cậu.”
Lữ Không Quân không lên tiếng, cũng chẳng biểu lộ cảm xúc gì, anh vẫn nhìn chằm chằm vào y. Chỉ có ngón tay đang nắm lấy tay y là siết rất chặt, siết đến mức khiến Ngu Tiểu Văn cảm thấy đau đớn.
Bầu không khí tĩnh lặng khiến Ngu Tiểu Văn lại thấy ngượng ngùng.
“… Địa ngục gì chứ. Haha. Đây là lần đầu tôi yêu. Nói năng hơi lộn xộn. Thật ngại quá.”
Lữ Không Quân: “Là tôi nói trước mà.”
“À, Ừ.” Ngu Tiểu Văn nói, rồi gãi mặt.
Lại một lúc sau.
Lữ Không Quân nói: “Cậu cảm thấy không chân thực, không có cảm giác thực tế.”
Lữ Không Quân nói tiếp: “Tôi đã tìm cậu suốt bao lâu, nếu không tìm thấy, tôi vẫn sẽ tiếp tục tìm cả đời. Vì để cậu có thể trở về bên tôi, tôi có thể đánh đổi cả mạng sống. Cậu có tin không?”
“Tin.” Ngu Tiểu Văn trả lời ngay. Đó là sự thật đã diễn ra; chậm mất một nhịp là không tôn trọng đối phương rồi.
“Từ hồi cấp hai cậu đã thích tôi, bệnh nặng sắp chết, nguyện vọng cuối cùng cũng là muốn được gần tôi hơn một chút. Vì biết tôi đang tìm cậu, nên cậu chấp nhận ở lại ngồi tù cũng được. Đúng không?”
“… Đúng. ” Ngu Tiểu Văn trả lời.
“Vậy chẳng có gì thật hơn lúc này nữa.” Lữ Không Quân nói, “Sau này, nhất định sẽ không chia lìa nữa.”
Ngu Tiểu Văn chớp đôi mắt cay xè.
Y bỗng đứng dậy, cắn nhẹ vào tuyến thể của đối phương. Rất muốn cắn mạnh, rất muốn cắn như thể muốn nuốt trọn, như kiểu khi bị tiêm thuốc nói thật rồi làm những chuyện điên rồ với tuyến thể của người ta rồi để lại đánh dấu chiếm hữu thật sâu… Nhưng y không dám, y cố gắng kiềm chế khao khát đang dâng trào trong lòng mình, chỉ dùng răng kẹp nhẹ lấy chỗ kia.
Lữ Không Quân nói: “Có thể cắn.”
“Những thứ sau này chỉ thuộc về cậu, cậu muốn làm gì thì làm.” Anh ngả người ra sau ghế sofa, đưa tay vuốt mớ tóc rối giữa trán đang vương chút x**n t*nh, gò má cũng đã hơi ửng hồng.
Anh lần lượt đan từng ngón tay vào kẽ tay của Ngu Tiểu Văn, dẫn dắt y chạm vào thắt lưng của mình.
“Thật đến mức nào, hãy cảm nhận cho rõ.”
Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J
Đánh giá:
Truyện Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J
Story
Chương 77
10.0/10 từ 39 lượt.
