Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J

Chương 73


Chương 73. Câu trả lời của cậu


Lúc Ngu Tiểu Văn tỉnh lại, trong phòng vẫn còn vẻ mờ tối của ban đêm, khiến y không biết hôm nay là ngày nào. Y đưa tay sờ lên trán, nhiệt độ đã hoàn toàn trở lại bình thường. Y mở mắt, cúi đầu nhìn quần áo trên người mình. Một bộ đồ ngủ nam bằng cotton màu nhạt, rộng thùng thình. Không phải cỡ của mình.


Ký ức của y bắt đầu quay về.


Y ngồi dậy, xoa xoa đầu. Ngoảnh đầu, thấy trên bàn lại có mẩu giấy Lữ Không Quân để lại.


Lần này rất ngắn gọn:


Đi làm rồi, không gọi cậu dậy.


Quần áo đã giặt, phơi ngoài ban công.


Dưới lầu có cơm. Còn nóng.


Cậu nghỉ ngơi ở đây, tan làm tôi đưa cậu về.



Lữ Không Quân đang họp thì nhận được tin nhắn WeChat.


Anh mở ra xem, lại là cái avatar con lừa đã lâu không gặp. Điều đó khiến anh có chút cảm giác như cách một đời. Hai năm trước Ngu Tiểu Văn đã xóa WeChat của anh, sau đó chính anh lấy chiếc điện thoại Ngu Tiểu Văn bỏ lại để thêm lại bạn.


Nhưng cho dù đã kết bạn lại, tất nhiên cũng chưa từng nhận thêm tin nhắn nào từ đối phương.


Thế mà bây giờ trên avatar con lừa ấy lại hiện một chấm đỏ.


Anh nhìn chằm chằm rất lâu, mới dùng ngón cái khẽ bấm mở.


Đệt: Tôi dùng điện thoại đồng nghiệp đăng nhập WeChat, muốn nói với cậu là tôi đã tự mình quay về sở rồi ^^


Đệt: Dù sao thì cũng là quân bộ tạm giam tôi ở Sở cảnh sát, tôi nghĩ nên cố gắng quay về sớm, tránh gây thêm phiền phức cho sở.


Đệt: Hôm qua cảm ơn cậu đã chăm sóc tôi!


Đệt: Còn nữa, tôi sẽ cố gắng chứng minh sự trong sạch của mình. Dù không có chứng cứ từ Diệp Nhất Tam, bọn họ cũng không thể tìm ra bằng chứng gì cho thấy tôi câu kết với tổ chức xuyên quốc gia kia. Mà trong tay cậu chẳng phải đã có chứng cứ về liên lạc giữa Đinh Khải và bọn họ rồi sao.


Đệt: Đã vậy, tôi cũng sẽ không để bọn họ nắm thóp được đâu [nắm tay]



Đệt: Cậu đã làm rất nhiều chuyện cho tôi rồi. Phần sau tôi sẽ tự mình cố gắng, cậu cũng hãy sống tốt cuộc sống của riêng mình nhé!


Lữ Không Quân u ám nhìn chằm chằm câu cuối cùng rất lâu, rồi giơ tay trả lời: Qua cầu rút ván?


Đệt lập tức trả lời: … Sao lại nói thế!


Lữ Không Quân nhìn một lúc, rồi ném điện thoại xuống bàn, không trả lời.


Lại hơn mười phút sau, điện thoại di động của anh rung lên lần nữa. Anh cầm lên xem, lại là con lừa.


Đệt: Tôi hơi rối. Tôi thấy mình suy nghĩ quá nhiều, nhưng vẫn muốn hỏi cậu một câu.


Đệt: Chẳng lẽ cậu muốn tôi cứ bám riết lấy cậu? [râu dài]


Đệt: [mặt hỏi chấm]


Đệt: Sao tôi nhớ lại mấy lời cậu nói với tôi hôm qua, thế nào cũng có ý đó hết. Tôi có chút không hiểu nổi… là tôi hiểu lầm đúng không?


Đệt: Rốt cuộc vì sao cậu tức giận. Hả?


Lữ Không Quân vẫn không trả lời.


Đệt: [ngoáy mũi] [đầu chó]



Những ngày tiếp theo, tình trạng của Ngu Tiểu Văn đã khá hơn rất nhiều. Sau khi nghĩ thông suốt, y biết phải làm thế nào mới đúng, nên cũng không còn gặp ác mộng nữa. Y ăn ngon, ngủ đủ, phối hợp điều tra. Y nghiêm túc hồi tưởng lại một số chi tiết trong những lần tiếp xúc với Đinh Khải và X, cố gắng khiến lời khai của mình vừa có lợi vừa đáng tin.


Lý trí thì cảm thấy không thể nào, nhưng thỉnh thoảng vẫn mơ tưởng – trong lòng Lữ Không Quân, không chỉ vì thương hại y mà thôi. Dù Ngu Tiểu Văn là một tên tống tiền đáng ghét, mùi hương không dễ chịu, lại còn là một Omega khiếm khuyết không thể đánh dấu. Nhưng trong mắt đối phương, rõ ràng mình vẫn là một cảnh sát rất giỏi… Thế nhưng giỏi giang thì có thể được thích sao?


Y lại nghĩ, cho dù đối phương có một trái tim vô tư, thuần khiết và kiên định đến mấy, thì cũng đã làm quá nhiều cho mình rồi. Gần như ngay cả mạng cũng chẳng tiếc… Người nhạt nhẽo kia có từng để tâm đến chuyện gì khác như vậy ngoài công việc không?.


Có lẽ vì tình cảm của Ngu Tiểu Văn quá nhiều, cho nên mới nghĩ ngợi quá nhiều; mà người một khi nghĩ nhiều thì khó tránh khỏi sẽ đa tình ảo tưởng, phân tích từng hành vi, từng ánh mắt thật sâu, để chúng nghiêng về mong muốn của mình.


“Tôi chẳng cao thượng chút nào. Con mẹ nó tôi chưa từng lo chuyện bao đồng.” 


“Lúc tôi bị tống tiền thì cậu cứ bám lấy tôi, tôi làm cho cậu nhiều như vậy thì cậu bảo chỉ muốn làm bạn. Đầu óc cậu có vấn đề à. Cậu nghĩ mình hợp để yêu đương sao?” 


“…”


Ngu Tiểu Văn nghĩ đến hoàn cảnh của mình bây giờ, thế mà vẫn còn dám tự đa tình với cậu Hai nhà họ Lữ. Thật ngượng chết đi được.



Nhưng y nghĩ, đợi chuyện này qua đi, hai người ít nhất cũng có thể thuận theo lẽ thường mà trở thành bạn bè. Ý nghĩ ấy khiến y thấy rất yên tâm và thỏa mãn.


Mọi chuyện đều đang phát triển theo hướng tốt. Nhờ nỗ lực của mọi người, từng bằng chứng cụ thể lần lượt được đưa ra, cơ bản có thể xác định Đinh Khải thật sự có mối quan hệ bất chính nào đó với tập đoàn dược phẩm xuyên quốc gia. Còn việc Ngu Tiểu Văn phản quốc và giết hại Đinh Khải thì chỉ có nghi điểm và một vài chứng cứ gián tiếp, chưa hình thành chuỗi bằng chứng xác thực hoàn chỉnh. Tuy chuyện Ngu Tiểu Văn còn sống, lại trốn ra nước ngoài suốt hai năm, không có lợi cho việc chứng minh “sự trong sạch của cảnh sát đã hy sinh”, và rất có thể trở thành trọng điểm để buộc tội. Nhưng dù sao với nguyên tắc suy đoán vô tội, thì trước khi có phán quyết, tất cả vẫn còn hy vọng.


*Suy đoán vô tội hay giả định vô tội (The presumption of innocence) là một trong những nguyên tắc cơ bản, được ứng dụng rộng rãi trong nền khoa học pháp lý hiện đại. Nội dung cốt lõi của nguyên tắc cho rằng mọi nghi can đều vô tội cho đến khi được chứng minh là có tội.


Lại qua một thời gian nữa, việc thu thập chứng cứ và thẩm vấn cũng đã gần đến hồi kết. Trong trường hợp không xuất hiện chứng cứ mới, vụ án của Ngu Tiểu Văn sẽ được chuyển giao cho tòa án thụ lý. Đồng thời, y cũng sẽ chính thức bị tạm giam tại trại giam số Một thành phố Mạn Kinh để chờ phán quyết. Tội danh liên quan đến giết hại quân nhân, phản quốc và tắc trách, đều không được phép tại ngoại chờ xét xử.


Khi bị cảnh sát tư pháp dẫn ra khỏi phòng tạm giam, y đang vắt chân lên cao, đọc cuốn Tổng hợp truyện cười nhạt, còn bật cười khúc khích. Y nghĩ có cơ hội phải gửi cho Lữ Không Quân xem mới được.


Vì tội danh phi thường nghiêm trọng, y mặc đồ phạm nhân, còn bị khóa cả xích sắt. Trùng hợp là có vài đồng nghiệp trong trại giam vẫn nhớ Ngu Tiểu Văn. Trong lòng họ thấy áy náy nói với y rằng chờ xử xong là ổn cả thôi. Nhất định sẽ không sao đâu.


Quản giáo dẫn y bước vào cánh cửa sắt thứ hai. Khi cánh cửa khép lại nó phát ra tiếng leng keng giòn giã, hòa lẫn với tiếng xích chân leng keng theo từng bước đi của y. Ngu Tiểu Văn chợt nghĩ, nếu thua kiện, có lẽ từ nay về sau mình sẽ mãi mãi phải nghe thấy thứ âm thanh này, cho đến khi thành quen, quen đến mức có thể tự động bỏ qua như không hề tồn tại.


“Ngu Tiểu Văn.”


Đang nghĩ vậy, y lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi tên mình. Tiếng xiềng xích ở đây là âm thanh thường ngày, song người này thì tuyệt đối không nên xuất hiện ở đây. Trong khoảnh khắc ấy y ngỡ như mình nghe nhầm, rồi theo bản năng quay đầu lại.


Ở bên kia cánh cửa sắt quả thật có bác sĩ Lữ đang đứng đó.


“… Sao cậu lại vào được đây?” Y ngơ ngác xoay người, buột miệng hỏi xong thì chợt nhớ ra thân phận của Lữ Không Quân, nên ngay lập tức im lặng. Y quay đầu nhìn sang người quản giáo bên cạnh, nhưng người đó rất biết điều, lặng lẽ rời đi.


Đợi đến khi bóng dáng người kia biến mất nơi cuối hành lang, không khí mới trở nên yên tĩnh.


Ngu Tiểu Văn lên tiếng trước: “Vết thương trên vai cậu thế nào rồi?”


Lữ Không Quân không trả lời. Anh tiến lại gần cửa sắt, đặt tay lên song sắt, nhìn Ngu Tiểu Văn, dường như muốn lại gần thêm chút để dễ nói chuyện. Nhưng Ngu Tiểu Văn cúi đầu nhìn đôi xiềng nơi chân, không tiếp tục để nó phát ra tiếng động.


Y chỉ đứng yên tại chỗ.


“…” Ngu Tiểu Văn gãi lòng bàn tay, “Sao cậu mãi không trả lời tin nhắn của tôi.”


Lữ Không Quân nhìn y một lúc, mới nói: “Xin lỗi.”


Không biết có phải ảo giác hay không, Ngu Tiểu Văn lại thấy khóe mắt đối phương hơi đỏ. Y vô cùng kinh ngạc.


Khi Ngu Tiểu Văn còn chưa biết phải nói gì, đối phương lại cất lời: “Xin lỗi.”


Lần này không phải ảo giác, trong giọng nói của đối phương lẫn vào chút nghiến răng nén nhịn cùng nghẹn ngào: “Có lẽ tôi thật sự không nên đưa cậu về.”


Đây là lần đầu tiên Ngu Tiểu Văn thấy một Lữ Không Quân như vậy, đến nỗi y thấy hoảng hốt.



“… Sao cậu lại không hiểu luật thế? Tôi vẫn chưa bị kết tội mà.” Ngu Tiểu Văn lập tức nở nụ cười, “Hiện giờ chứng cứ đều có lợi cho tôi, cậu biết rõ mà, đừng vội báo tang được không? Hơn nữa… tôi đương nhiên nên trở về.”


“Tôi là Ngu Tiểu Văn. Dù kết quả thế nào, tôi vĩnh viễn vẫn là Ngu Tiểu Văn. Bởi vì cậu đã tìm tôi suốt hai năm.” Y nói.


Đối phương lại lặng lẽ nhìn y thêm một hồi, rất nhanh dường như đã khôi phục dáng vẻ điềm tĩnh thường ngày.


Rồi anh nói: “Nghe nói chiếc thẻ nhớ kia có thể được khôi phục. Mong rằng đó sẽ là chứng cứ có lợi. Nếu nó vô dụng, tôi sẽ đi bắt… tên kia về làm nhân chứng.”


Ở chỗ này, anh không tiện gọi thẳng tên, nhưng Ngu Tiểu Văn đương nhiên hiểu anh đang nói đến ai, vội vàng ngăn lại: “… Cậu đừng bắt anh ta. Với thân phận của anh ta, bị bắt sẽ rất thê thảm.”


Y nghe thấy đối phương nặng nề thở ra một hơi.


“Nếu cậu bị kết án, cả đời này tôi sẽ không sống yên được.” Lữ Không Quân nói, “Cậu có bận tâm không?”


Ngu Tiểu Văn: “…”


“Tôi đi đây.” Lữ Không Quân nói, “Có tin gì tôi sẽ báo cho cậu.”


Anh dứt khoát quay mặt lạnh lùng xoay người rời đi. Mấy ngày nay thứ ảo tưởng đa tình vẫn quẩn quanh trong lòng Ngu Tiểu Văn bỗng dưng dâng lên chưa từng có. Trong cơn hoang mang, y bất giác lớn tiếng gọi người kia lại: “Này, chờ một chút.”


Đối phương dừng bước, quay đầu lại.


Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, y lại trở về hiện thực. Tay chân đều nặng trĩu, biết đâu sau này phải đi học đạp máy khâu, còn nghĩ ngợi gì chứ, thật nực cười. Nhưng đối phương đã quay đầu nhìn y, thế nên y siết chặt đôi tay, ngập ngừng nói: “Tôi muốn hỏi cậu một chuyện.”


“Có phải cậu, vẫn muốn tôi tiếp tục thích cậu không?” Cổ tay bị xiềng của Ngu Tiểu Văn lại phát ra tiếng động, “… Tôi chỉ muốn hỏi cậu chuyện này thôi.”


Lữ Không Quân cúi mắt nhìn xuống một lúc, rồi lại ngẩng lên nhìn mặt y: “Đây là câu hỏi gì vậy? Tôi muốn nghĩa là sao. Tôi không hiểu ý cậu. Cậu thích thì là thích, không thích thì là không thích, liên quan gì đến việc ‘tôi muốn’ chứ.”


“… Tôi cũng không biết.” Ngu Tiểu Văn trả lời.


Đôi mắt Lữ Không Quân nheo lại, con ngươi chỉ còn quá nửa.


“Tôi đi đây.”


Anh bước đi hai bước, sau lưng vẫn không có tiếng động nào. Anh quay đầu lại, một lần nữa bước đến bên song sắt, cách song sắt nhìn Ngu Tiểu Văn.


“Tôi không trả lời tin nhắn.” Anh đặt tay lên song sắt, nói, “… Vì tôi cũng không biết phải nói gì. Vụ án kết thúc, cậu chọn thế nào chẳng liên quan đến tôi, lời này rõ ràng là do chính tôi nói ra, nhưng thực tế tôi lại làm rất nhiều chuyện đầy cảm tính đối với cậu. Xin lỗi. Hình như tôi cũng không giỏi kiềm chế bản thân như mình tưởng. Cậu không cần để ý đâu.”


Lữ Không Quân cau mày, nhìn Ngu Tiểu Văn.


“…”



Những lời nói ấy, cùng vẻ mặt ấy, như một cơn gió nhẹ thoảng qua, mơ hồ đến mức khó nắm bắt, vậy mà lại khiến đống tro tàn ảo tưởng nơi lòng Ngu Tiểu Văn khẽ bùng lên một tia sáng yếu ớt.


Có lẽ, có lẽ chỉ là muốn đặt một dấu chấm hết cho những ngày tự mình đa tình này thôi.


Trong đầu vẫn vang vọng câu nói ấy, Ngu Tiểu Văn cho phép mình làm càn. Thế là, trong tiếng leng keng của xiềng xích, y từng bước, từng bước chậm rãi tiến gần song sắt.


Y đứng đối diện Lữ Không Quân, bốn mắt nhìn nhau. Trong mắt đối phương vẫn còn vương chút oán hận, rối rắm khó dứt.


Ngu Tiểu Văn nâng cánh tay lên, đưa ngón tay ra.


Y thử chạm khẽ lên mu bàn tay Lữ Không Quân đang đặt trên song sắt. Đối phương lập tức nghiêng đầu, nhìn vào cái điểm tiếp xúc chưa đầy một centimet vuông ấy.


Đối phương không tránh đi.


Thế là Ngu Tiểu Văn được đà lấn tới nắm lấy bàn tay kia.


Vẫn không tránh đi.


Tim Ngu Tiểu Văn bắt đầu đập thình thịch loạn nhịp, y lại được đà hơn nữa, theo cánh tay đó mà muốn chạm tới gương mặt anh. Nhưng rồi y nghe thấy tiếng va chạm giòn vang giữa xiềng tay và song sắt, sợi xích ngắn ngủi đã chặn đứng động tác của y.


Bàn tay y dừng lại ở đó.


Đối phương liếc nhìn chiếc còng, rồi lặng lẽ cúi đầu, đưa má nghiêng về phía bàn tay y.


Đầu ngón tay Ngu Tiểu Văn chạm vào đường quai hàm sắc nét kia, lòng bàn tay bị gò má đối phương cọ đến ngứa ngáy. Đầu ngón tay y không kìm được run rẩy, liền buông vội đối phương ra, siết chặt lấy song sắt. Y cúi đầu nhìn vào xiềng sắt dưới chân, hơi thở rối loạn.


Trong đầu y cũng loạn thành một nồi cháo, sôi sục trào dâng, hỗn loạn đến tả tơi.


Đối phương đứng thẳng người dậy. Rồi dùng mu ngón tay đang đặt trên song sắt, khẽ khàng cọ qua đầu ngón tay Ngu Tiểu Văn cũng đang bám ở đó.


Ngu Tiểu Văn lập tức run rẩy thở ra. Hai người bọn họ từng có nhiều lần thân mật tiếp xúc. Y vẫn nhớ rất rõ từng cảm giác, mỗi lần đều có nỗi khắc ghi và dư vị riêng. Nhưng không lần nào khiến y rung động bằng cái chạm khẽ yếu ớt lúc này.


Cái chạm ấy làm y có cảm giác linh hồn mình vừa được ve vuốt dịu dàng, lại vừa bị xé rách dữ dội. Thậm chí như thoát khỏi thân xác, để nhìn lại cả cuộc đời ngắn ngủi nhưng đầy sóng gió của mình.


Rất lâu sau, y vẫn không thể thốt ra nổi một âm thanh nào.


Lữ Không Quân nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu đang cúi xuống của y.


Cánh tay anh không nặng nề như Ngu Tiểu Văn, thế nên dễ dàng xuyên qua song sắt, chạm nhẹ vào gương mặt Ngu Tiểu Văn.


“Lại gầy đi rồi. Ra ngoài nhớ bồi bổ thêm.” Nói xong, anh nhanh chóng rút tay về.


Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J Truyện Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J Story Chương 73
10.0/10 từ 39 lượt.
loading...