Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J
Chương 7
Editor: caphaos | Beta: Beihe
Chương 7. Lữ Không Quân thật sự không được
…
Một lúc sau, tin nhắn của tên tống tiền đến.
Đệt: “Cậu quan tâm đến việc này à?”
Đệt: “^^”
Lữ Không Quân cảm thấy tên A đó cũng chẳng phải người tốt lành gì, chỉ là một kẻ trẻ tuổi thiếu thốn đời sống t*nh d*c, muốn thừa cơ lợi dụng hoàn cảnh. Với một A như vậy, nếu gặp được miếng mồi từ trên trời rơi xuống thế này thì chắc chắn sẽ hú hí ít nhất tới nửa đêm.
Nhưng tên tống tiền vừa dùng thuốc nói thật. Trong một thời gian ngắn, tác dụng giảm đau, an thần sẽ làm cho một số giác quan của y trở nên chậm chạp, độ nhạy với đau đớn và tổn thương cũng giảm đi. Dù cho tên A kia đi vào quá thô bạo, y có thể sẽ không từ chối.
Lữ Không Quân cảm thấy mình có nghĩa vụ nhắc nhở. Anh ngồi dậy khỏi giường, hai tay nhắn tin trả lời: “Kỳ đ*ng d*c của cậu đã được kiểm soát rồi, không cần phải làm bậy với người không liên quan.”
Đệt đáp lại rất nhanh: “Ha Ha. Đồ xấu xa. Cậu đang ám chỉ tôi đấy à?”
Lữ Không Quân: “Không hiểu cậu đang nói gì.”
Một lúc sau, tên tống tiền lại nhắn tin, nội dung vẫn vô nghĩa.
Đệt: “Nếu muốn tiếp tục tống tiền tôi, ít nhất cậu phải cẩn thận để không lộ mối quan hệ của chúng ta.”
“…”
Lữ Không Quân nghĩ một lúc, đây là câu anh từng nói khi yêu cầu y quay về nhà cùng mình ở đình.
Sau đó, Lữ Không Quân siết chặt điện thoại trong tay. Anh nhắn lại: “Cậu rảnh quá rồi đấy.”
Giờ mà tên tống tiền còn thời gian nhắn linh tinh với anh thế này, chắc chắn là chưa bị tên A kia lừa lên giường.
Lữ Không Quân không muốn dính dáng đến người này nữa: “Ngủ ngon, cục cưng.”
Anh nằm xuống lại. Mùi hương khiến người ta phiền lòng của tên kia vẫn quanh quẩn ở mũi, căn nhà của anh dường như đã bị ngấm đầy mùi đ*ng d*c của y.
Một lát sau, anh bò dậy khỏi giường, bước tới cửa sổ, mở toang ra. Âm thanh ồn ào sau cơn mưa giờ đã trở nên tĩnh lặng. Từng làn gió nhẹ len lỏi qua má và cánh tay anh, tràn vào phòng.
Điện thoại lại rung. Anh cầm điện thoại lên xem.
Đệt: Ngày kia tôi nghỉ, cậu cứ sẵn sàng chờ lệnh.
Lữ Không Quân: Sáng ngày kia tôi có cuộc họp.
Đệt: Bác sĩ Lữ, từ nay về sau tôi là cuộc họp lớn nhất của cậu.
Đệt: Bởi vì tôi có thể khiến cả nước mở họp bàn trực tuyến về nhà họ Lữ của cậu mỗi ngày. [đầu chó]
Làn gió mát thổi qua, thổi phất tấm rèm bên cạnh Lữ Không Quân, cọ vào cánh tay anh. Không khí lạnh vốn khiến anh thư giãn giờ đột nhiên trở nên đáng ghét khiến anh bực bội. Anh lập tức mở cửa sổ rộng ra thêm.
Ngày hôm sau, anh đến phòng thí nghiệm rất sớm để sắp xếp công việc. Vì muốn dành trống lịch ngày kia, anh phải chờ đợi lệnh của tên tống tiền.
Trên tay anh là một tập tài liệu của dự án sinh hóa cần được quân đội phê duyệt. Anh gọi về nhà, Lữ Thanh Xuyên bảo anh ngày mai mang tới. Anh im lặng một lúc, rồi nói ngày mai bận việc. Vì thế, Lữ Thanh Xuyên bảo anh tối nay mang tới để ông ký.
Khi sắc trời đã tối, anh rời phòng thí nghiệm, cầm theo tài liệu, lái xe về nhà bố mình là Lữ Thanh Xuyên. Nơi ở của ông là một biệt thự có rất nhiều lính cảnh vệ canh gác nghiêm ngặt. Sau khi xe được kiểm tra, anh lái vào sân, đỗ xe ở phía sau biệt thự yên tĩnh. Sau đó, đi vào nhà qua cửa chính.
Băng qua hành lang yên tĩnh đầy các tác phẩm nghệ thuật, anh bước vào phòng khách. Anh thấy mẹ mình đang ngồi trò chuyện khẽ với anh hai Lữ Kỳ Phong trên hai chiếc ghế sofa đối diện nhau. Lữ Kỳ Phong giơ tay, nhẹ nhàng vén mái tóc mai của mẹ.
Lữ Không Quân khựng lại, không bước tiếp.
Lữ Kỳ Phong nhìn thấy anh, hạ tay xuống, quay đầu mỉm cười: “Ồ, em đến rồi à? Đến sao không đến sớm hơn, cơm tối dọn đi rồi.”
Lữ Không Quân có gương mặt giống mẹ, còn Lữ Kỳ Phong lại có ngoại hình giống bố, mang lại cảm giác trấn áp rất mạnh nhưng khí chất của họ vẫn khác nhau. Chỉ cần Lữ Thanh Xuyên mặc quân phục thì sẽ luôn cài cúc chỉnh tề, ngồi thẳng lưng không bao giờ lơ là. Còn Lữ Kỳ Phong lúc này đã cởi cúc áo khoác quân phục, thả lỏng, một chân bắt chéo. Điều đó khiến cảm giác áp bức của anh ta có phần thoải mái hơn.
“Không ăn đâu ạ, em tìm bố để ký tài liệu.” Lữ Không Quân trả lời.
Nghe nhắc đến người đó, khuôn mặt mẹ anh thoáng cứng lại trong chốc lát, nhưng ngay sau đó bà lại nở nụ cười, nhẹ nhàng gọi anh: “Tiểu Quân, đã đến rồi thì vội gì chứ, ngồi nghỉ chút đã, để nhà bếp hâm nóng cơm cho con, ăn xong rồi làm việc.”
Lữ Không Quân đáp: “Không cần đâu mẹ, việc này rất gấp.”
Anh chào cả hai người rồi quay người đi lên lầu, tiến về phòng làm việc của bố mình. Sàn gỗ kêu cọt kẹt theo từng bước chân. Anh đi qua một hành lang tối mờ, đẩy cánh cửa gỗ ở cuối hành lang.
Lữ Thanh Xuyên đang ngồi trước chiếc bàn lớn, nghe thấy tiếng động, ông ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Bố.” Anh gọi một tiếng rồi đến gần, ngồi xuống đối diện bàn làm việc rồi lấy tài liệu ra đặt lên bàn.
Dù đang ở nhà thì cách ăn mặc của Lữ Thanh Xuyên vẫn không hề thoải mái. Cổ áo ông ta chỉnh tề, tóc chải gọn gàng, và gương mặt luôn nghiêm nghị đến mức không thể bắt lỗi.
“Dự án gì vậy?” Ông vừa hỏi vừa kéo tập tài liệu về phía mình.
“Dự án thuốc chống phóng xạ mà quân đội đề xuất lần trước, phòng thí nghiệm đã tiến hành lên kế hoạch thực hiện.”
Lữ Thanh Xuyên liếc nhìn tiêu đề tài liệu, gật đầu rồi mở nó ra.
“Ký xong còn phải mang đến Sở Quân Vụ và Sở Tài Chính để phê duyệt.”
“Vâng.”
Lữ Thanh Xuyên chăm chú xem tài liệu, Lữ Không Quân ngồi yên lặng ở đối diện.
Điện thoại của anh rung lên. Anh lấy ra xem, là tin nhắn từ tên tống tiền.
Đệt: Tan làm chưa? Cục cưng Tiểu Quân.
Đệt: Tôi nghĩ mãi, vẫn thấy hôm qua rõ ràng cậu đang ám chỉ tôi.
Đệt: Có phải vì không lợi dụng được tôi mà hôm nay buồn bã ủ rũ không?
Lữ Thanh Xuyên trong lúc đọc tài liệu liếc nhìn anh một cái: “Lần trước Tiểu Nguyệt giới thiệu cho anh gặp con gái của Sở trưởng Trần ăn tối, thế nào rồi?”
“Con không thích.” Lữ Không Quân nói.
Lữ Thanh Xuyên nhíu mày.
“Ấu trĩ, nhảm nhí.” Lữ Thanh Xuyên ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh: “Thế nào là thích, thế nào là không thích. Anh nên hiểu rằng, lập gia đình cũng là một phần trong sự nghiệp của đàn ông. Một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối sẽ không cản trở sự phát triển của anh mà còn hỗ trợ con đường thăng tiến sau này. Đừng học theo cái thói của anh trai anh, suốt ngày lêu lổng làm những việc không đâu, phá hoại gia phong, không ra thể thống gì.”
Lữ Không Quân nhìn khuôn mặt đầy chính trực và uy nghiêm của ông mà không nói gì.
“Nghe chưa?”
Lữ Không Quân vẫn không nói. Hai người nhìn nhau vài giây, rồi Lữ Thanh Xuyên tiếp tục xem tài liệu, nhưng tay ông lại gõ mạnh xuống bàn.
“Một lũ vô dụng, hết đứa này lại đến đứa khác.”
Lữ Không Quân không trả lời tin nhắn của tên tống tiền, nên y lại tiếp tục gửi tin nhắn trêu chọc.
Đệt: Ê, nói thật đi, dù cậu không thích mùi của tôi, nhưng nói gì đi nữa thì nó cũng là pheromone của một Omega mà. Sao cậu có thể không muốn gì với tôi được?
Đệt: Có phải cậu có bệnh không tiện nói ra không?
Đệt: Cậu không được à?
“Anh không thể cắm đầu vào làm mấy cái thí nghiệm trong phòng đó mãi được.” Lữ Thanh Xuyên lật tài liệu nói, “Muốn tranh cử chức nghị viên khu vực hay vào Sở Quân Vụ, anh nên tính toán càng sớm càng tốt.”
“Con không muốn gì cả.” Lữ Không Quân nói.
Lữ Thanh Xuyên ném tập tài liệu xuống bàn, phát ra tiếng vang không nhỏ.
“Anh nói lại lần nữa xem?” Giọng nói trầm thấp của ông đầy uy h**p, khiến không khí xung quanh cũng bị ngưng đọng.
“Con không muốn gì cả.” Lữ Không Quân lặp lại với chất giọng đều đều hệt ban nãy.
Bầu không khí càng trở nên căng thẳng.
Một lát sau, người chủ động hạ giọng lại chính là bố anh.
Ông khẽ cười một tiếng, mở tài liệu ra. Sau đó ông ký tên lên, đẩy nó về phía Lữ Không Quân. Ông nhìn đứa con trai ngồi đối diện, khuôn mặt nghiêm khắc của ông bỗng hiện lên chút mỉa mai và khinh thường không phù hợp với vẻ ngoài của ông.
…
Hôm nay Ngu Tiểu Văn không được khoẻ. Sau khi tan làm về nhà, ngực y luôn đau như bị xé toạc. Y uống thuốc giảm đau, nằm ổ trên giường rồi cuộn mình trong chăn, mồ hôi toát ra từng trận làm ướt đẫm cả cơ thể.
Nạn nhân vẫn chưa trả lời y.
Ngay cả khi y bảo đối phương không được, tên đó cũng không đáp. Theo lý mà nói, cái tên ngốc lúc nào cũng muốn phân thắng bại với Omega cấp thấp, vậy mà lần này không cãi lại.
Vậy nên Ngu Tiểu Văn đoán rằng anh chưa nhìn thấy.
Lại qua một lúc nữa, đối phương trực tiếp gọi điện đến.
Y ho khẽ hai tiếng hắng giọng, rồi bắt máy.
“Alo?” Giọng điệu y thoải mái.
Đầu dây bên kia không nói gì.
Một lúc sau, khi y nghĩ mình nên nói thêm gì đó, đối phương lại lên tiếng.
“Cậu đăng video lên đi.”
“…”
“Cái gì?” Ngu Tiểu Văn tưởng mình bệnh đến mức nghe nhầm.
“Tôi nói là, cậu đăng video của Lữ Thanh Xuyên lên mạng đi. Tôi không quan tâm.” Lần này Lữ Không Quân nhấn mạnh từng từ.
Ngu Tiểu Văn sững sờ.
Y cảm thấy như chút hơi ấm còn sót lại trong cơ thể đang rời xa mình. Y đưa tay nắm chặt ngực, nhưng cũng không giữ lại được.
Cổ họng y trở nên khô khốc: “Tại sao…”
“Thôi đừng.” Đối phương nói.
Một lát sau, bên kia đầu dây thở dài. Anh hỏi: “Ngày mai cậu đã lên kế hoạch gì chưa?”
“… Chưa nghĩ xong.” Ngu Tiểu Văn lăn qua một chỗ khô trên giường, tránh xa phần đã ướt đẫm mồ hôi, “Dù sao thì cứ gọi là cậu có mặt ngay mà.”
“Cậu sao vậy?” Nạn nhân hỏi.
“Gì cơ?”
“Tiếng hít thở của cậu.” Đối phương nói.
“…”, Ngu Tiểu Văn lại cựa mình, giọng trở nên mềm mại mập mờ: “Tôi đang vận động trên giường đây. Cậu đoán xem…”
Đối phương cúp máy.
Ngu Tiểu Văn nghĩ, có lẽ Lữ Không Quân thật sự không được.
…
Bãi biển Ba Lạc tọa lạc tại Mạn Kinh là một địa điểm check-in nổi tiếng của nhiều ngôi sao trên mạng, một nơi hẹn hò lý tưởng cho các cặp đôi và là điểm du lịch vô cùng hút khách.
Người đông nghẹt, còn hơn cả con phố ẩm thực nổi tiếng ở khu phố cổ. Lữ Không Quân không hiểu sao người kia lại thích đến những nơi đông đúc đến vậy. Dù sao thì Lữ Không Quân không thích, thậm chí có thể nói là ghét. Cũng như bao người bình thường khác, cả đời anh chưa bao giờ có ý định ghé qua những địa danh nổi tiếng của quê nhà.
Khi anh đến góc phố đã hẹn với tên tống tiền, anh thấy y ăn mặc như mấy khách du lịch nước ngoài: mặc áo sơ mi in đầy hình cây dừa, quần rộng thùng thình, trên cổ đeo vòng hoa, tay ôm hai trái dừa cắm ống hút.
Thấy Lữ Không Quân, tên tống tiền giơ trái dừa lên vẫy anh lại gần.
Lữ Không Quân lường trước hôm nay có thể còn khó chịu hơn cả cái hôm phải ngồi xem phim ở nhà tên tống tiền.
Anh bước tới. Tên tống tiền đưa cho anh một trái dừa, nhưng anh không muốn nhận, thế là đôi mắt màu nhạt của tên tống tiền nheo lại, màu sắc trông có vẻ tối hơn.
“Ha ha. Đã đến rồi thì đừng làm cao nữa, đừng khiến cán bộ phải bực mình. Hiểu chứ?”
Giọng điệu cảnh cáo của tên tống tiền kéo dài, nghe đầy sự dinh dính.
Lữ Không Quân mím môi dưới, đưa tay nhận lấy trái dừa.
“Tôi cứ nghĩ cảnh sát hình sự phải bận lắm chứ, nhưng tôi thấy cậu có vẻ khá nhàn rỗi.” Anh nói.
“Bởi vì cán bộ đây đã dành tất cả thời gian rảnh của mình cho cậu mà.” Tên tống tiền đưa nốt trái dừa còn lại cho anh, “Cậu cầm luôn đi. Tôi ôm nãy giờ, mỏi quá rồi.”
Y ngoắc ngoắc ngón tay, ra hiệu cho Lữ Không Quân ôm hai trái dừa đi theo mình về phía bờ biển.
Tên tống tiền dang tay, đón lấy gió biển giữa tiếng sóng, giọng nói của y cũng hòa vào gió: “Hôm nay lịch trình của chúng ta kín lắm. Nên tôi hy vọng cậu đừng có đứng đực ra đấy mà nhìn chằm chằm tôi không động đậy, đừng chần chừ, đừng chống đối mệnh lệnh làm lãng phí thời gian của mọi người. Vẫn là câu nói đó, chỉ cần cậu nghe lời! Tôi sẽ không làm khó cậu! –“
Bị làn gió biển ngang ngược thổi bùng, giọng của tên tống tiền càng lúc càng lớn, cuối cùng trở thành tiếng hét, khiến mấy du khách xung quanh phải ngoái nhìn.
Lữ Không Quân siết chặt vỏ dừa bằng cả mười ngón tay.
“Đừng hét nữa.”
Hai người một trước một sau, một chủ động một bị động, đi dọc theo bờ biển một đoạn, tên tống tiền bắt đầu bước chậm lại, rồi rẽ về phía một gốc cây dừa vắng vẻ cách bờ biển hơi xa. Y ngồi xuống trước, thở từng hơi một. Sau đó ra hiệu cho Lữ Không Quân ngồi bên cạnh mình.
Lữ Không Quân đặt hai trái dừa xuống đất rồi ngồi xuống. Chiếc áo sơ mi làm anh cảm thấy nóng bức, quả thật không hợp với nơi này. Anh xắn tay áo lên, vô tình tay anh chạm phải bắp chân của người bên cạnh.
Cơ thể của tên tống tiền mang một cảm giác mát lạnh, hoàn toàn trái ngược với không khí hiện tại.
Tên tống tiền quay đầu, nhìn chằm chằm vào mặt anh, đôi mắt không hề chớp.
Thế là Lữ Không Quân sờ mặt mình.
“Sao vậy?”
“…” Tên tống tiền chỉ về phía những người đàn ông ở xa chỉ mặc quần bơi: “Cậu nhìn người ta rồi nhìn lại mình xem. Trông cậu như bị bệnh nặng vậy đó.”
Rồi y thu tay lại, nhẹ nhàng đặt lên cúc áo của Lữ Không Quân dừng lại vài giây. Sau đó y ngước mắt nhìn Lữ Không Quân.
Lữ Không Quân cũng nhìn y, không nói gì.
Thế là ngón tay của tên tống tiền tiếp tục lướt xuống, mở cúc áo mà chẳng để lại dấu vết nào. Đầu ngón tay của y nắm lấy khe hở đó giật ra, Lữ Không Quân cảm nhận được luồng gió biển mát lạnh lùa vào lồng ngực nóng bức của mình.
“Cậu thấy nóng không?” Tên tống tiền nói.
Y nghiêng đầu, mái tóc mềm mại tung bay trong gió biển, cảm giác như đầu y sắp tựa lên vai Lữ Không Quân.
Nhưng cuối cùng vẫn không.
Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J
