Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J

Chương 68


Chương 68. Thành phố Sakya


Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Đại Lam Sơn không rỗi thời gian để đi cùng họ, đưa hai người đến thành phố Sakya của nước S, đã vội vã quay về Mạn Kinh.


Chặng đường còn lại thì để Lữ Không Quân và Ngu Tiểu Văn tự đi. Trước tiên, họ bắt xe buýt từ thành phố Sakya về làng, đoạn đường kế tiếp Ngu Tiểu Văn vẫn nhớ nên y dẫn đường.


Khi còn ở trong thành phố, Ngu Tiểu Văn yêu cầu Lữ Không Quân đi khám trước. Nhưng người nhà họ Lữ đột nhiên xuất hiện ở bệnh viện bên này để khám vết thương do trúng đạn thì có thể sẽ rất rắc rối.


Hơn nữa hồi còn làm cảnh sát, Ngu Tiểu Văn tình cờ biết ở đây có một ông bác sĩ lớn tuổi chuyên trị thương cho dân giang hồ, y thuật cực kỳ tinh thông, chỉ lấy tiền, không lắm lời, sống ngay tại thị trấn nhỏ vùng biên giới này. Thế nên y nhất quyết kéo Lữ Không Quân đến tìm vị bác sĩ đó để xử lý vết thương.


Ông bác sĩ lớn tuổi liếc nhìn vết thương, rồi lại nhìn Ngu Tiểu Văn, sau đó nói với Lữ Không Quân: “Vết rách trên lưng khá lớn, kèm cả bỏng, lại còn phải lấy đầu đạn ra làm sạch vết thương. Cần gây mê toàn thân.”


Lữ Không Quân liếc nhìn Ngu Tiểu Văn, nói: “Không cần.”


“Cần chứ!” Ngu Tiểu Văn vội vàng nói, “Theo kinh nghiệm của tôi, phẫu thuật gây mê toàn thân hồi phục nhanh hơn nhiều so với gây tê cục bộ, vì gây tê vẫn còn đau.”


“Cậu đang khoe kinh nghiệm gì với bác sĩ thế hả?” Lữ Không Quân nói.


Ngu Tiểu Văn quay sang ông bác sĩ lớn tuổi: “Cho cậu ấy gây mê toàn thân đi!”


Lữ Không Quân bước ra ngoài, rất nhanh đã quay lại, lấy còng tay đưa cho Ngu Tiểu Văn.


“…” Ngu Tiểu Văn ngoan ngoãn còng hai người lại với nhau.


Trong phòng phẫu thuật của bác sĩ lớn tuổi, trước khi mê man, Lữ Không Quân rằng: “Chìa khóa tôi giấu rồi. Cậu không tìm được đâu.”


Ông bác sĩ bắt đầu làm sạch vết thương, Ngu Tiểu Văn ngồi một bên, mặt mày trắng bệch, nắm chặt bàn tay của người nằm trên bàn mổ.


Ông bác sĩ chỉ đưa mắt qua hai bàn tay vừa bị còng lại, cũng đồng thời nắm chặt nhau, rồi không nói gì thêm, mà chỉ tập trung vào công việc.


Chỉ cần nghe thấy tiếng kéo cắt hay tiếng vứt bông gạc, chân Ngu Tiểu Văn liền run rẩy. Y đã dồn hết can đảm, nhưng vẫn không sao dám nhìn sang. Y nhớ lại lần mình bị bắn, hình như lúc đó cũng không thảm đến mức này.


Vả lại cũng không sao, chỉ là bả vai thôi, theo kinh nghiệm thì thật sự không có gì nguy hiểm lắm. Lần trước mình bị bắn, suýt nữa thì đi đời rồi đấy thôi.



Phải rồi phải rồi… không sao hết không sao hết. Chẳng phải cậu ấy khỏe hơn mình sao? Mình như thế mà sau đó vẫn bình yên vô sự, huống hồ gì một Alpha cấp cao như cậu ấy.


… Nhưng, Lữ Không Quân không giống mình. Cậu ấy lẽ ra phải ngồi trong phòng thí nghiệm, lật tài liệu, hưởng điều hòa mát lạnh. Chứ không phải nằm trong phòng khám tồi tàn nơi biên giới, bị còng tay mà lấy đầu đạn, làm sạch vết thương.


Nghĩ đến đây, Ngu Tiểu Văn theo phản xạ liếc nhìn sang.


Chỉ thoáng thấy một mảng máu nhầy nhụa, y lập tức quay mặt đi, bật ra một tiếng nấc nghẹn ngào như chuông báo động. Y lấy cánh tay kia che mặt, cố chặn âm thanh lại. Một lúc sau, y vừa sụt sịt vừa hỏi bác sĩ: “Cậu ấy không nghe thấy đúng không ạ?”


“Cậu ta không nghe thấy đâu. Tôi cũng sẽ không.” Ông bác sĩ già liếc y một cái, rồi tiếp tục công việc trên tay.


Ngu Tiểu Văn cố gắng bình tĩnh lại.


“… Ngài thật đúng là chẳng thay đổi chút nào. Vẫn chuyên nghiệp như thế.”


Một lúc sau, y thấy khá hơn, liền nửa như tự nói một mình: “Vài năm trước tôi vượt tỉnh sang đây bắt người ngay ngoài cửa phòng khám của ngài. Vốn định chờ bắt trước khi hắn vào chữa trị, nhưng nghĩ lại mang về cũng phải chữa, bọn tôi lại phải ứng trước, nên tôi chờ hắn chữa xong rồi mới bắt. Có lẽ ngài không nhớ tôi đâu.”


“Tôi không nhớ cậu.” Bác sĩ lớn tuổi đáp.


Ông vừa ném một miếng gạc dính máu vào khay, vừa nói: “Nhưng tôi nhớ cậu ta.”


Ngu Tiểu Văn sững lại, rồi lại thấy cũng hợp lý. Tuy Lữ Không Quân không có độ xuất hiện cao như bố mình, nhưng nếu thường xem tin tức thì thấy qua cũng không lạ.


Y còn đang nghĩ có cần nhắc khéo bác sĩ giữ bí mật không, thì ông lại nói: “Hai năm nay, cậu ta thường xuyên đến Sakya.”


Đôi mắt Ngu Tiểu Văn ngừng đảo, nhìn ông bác sĩ.


Bác sĩ nói: “Ban đầu là tìm người, sau đó là tìm manh mối. Cái gì cậu ta cũng thu thập cả.”


Ông lại nhìn Ngu Tiểu Văn một cái, rồi cúi đầu tiếp tục làm việc.


“Có vẻ bây giờ cậu ta đã tìm thấy người rồi.”



Khi Lữ Không Quân tỉnh lại, anh đã được chuyển lên giường. Anh theo phản xạ nâng bàn tay bị còng lên xem. Bàn tay ở đầu bên kia vẫn còn đó. Anh nhìn chằm chằm bàn tay ấy, nhỏ hơn tay mình, dễ dàng nằm gọn trong lòng bàn tay. Có lẽ vì đã áp sát quá lâu, mà lòng bàn tay anh còn cảm thấy chút ấm áp ẩm ướt.



Nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối đen.


Có lẽ chỉ còn cách mai mới có thể vào núi.


Lữ Không Quân thở dài, nói: “Chìa khóa ở dưới khóm hoa chuối cảnh ngoài phòng khám.”


Anh đứng dậy dưới sự giúp đỡ của Ngu Tiểu Văn, hai người cùng đi tới chỗ hoa chuối cảnh để lấy chìa khóa. Khi ngồi xuống, Ngu Tiểu Văn lo việc bới đất, còn Lữ Không Quân thì nhìn. Sau đó cả hai cùng đứng lên, Ngu Tiểu Văn mở còng xong thì bỏ cả còng lẫn chìa vào túi quần bên phía tay lành của Lữ Không Quân, để lần sau anh tiện lấy ra dùng.


“Ừm.” Ngu Tiểu Văn vỗ vỗ túi quần anh, ngoan ngoãn ngẩng đầu nhìn Lữ Không Quân: “Để kỹ rồi.”


Lữ Không Quân đưa điện thoại cho y: “Gọi đồ ăn ngoài đi.”


Hai người gọi tạm chút mì gà thanh đạm ăn qua loa, rồi chuẩn bị nghỉ ngơi, sáng sớm mai vào núi.


Trong phòng khám có phòng cho khách, họ có thể ngủ lại ở đây. Căn phòng khách vô cùng đơn sơ, một chiếc bàn gỗ cũ được kê chân bằng bìa carton, hai cái ghế nhựa xếp chồng, cùng hai chiếc giường đơn hẹp.


Ngu Tiểu Văn tìm công tắc đèn hồi lâu, cuối cùng phát hiện một sợi dây kéo kiểu cũ ở cuối giường, kéo một cái, xung quanh lập tức chìm vào bóng tối hoàn toàn.


Sau đó y lần mò quay lại, sờ được gối rồi nằm xuống.


“Nghỉ ngơi cho khỏe nhé.” Y nói, “Ngủ ngon.”


Lữ Không Quân: “Ngủ ngon.”


Ngu Tiểu Văn những tưởng mình sẽ không được đáp lại, nào ngờ Lữ Không Quân thật sự mở miệng, hơn nữa còn trả lời rất nhanh, giống như một phản xạ vô thức.


Nửa đêm, Lữ Không Quân cảm giác có người lần mò sang bên cạnh anh, sờ dọc theo mép giường, rồi giống như đang cẩn thận viền giường bằng bút lông, khéo léo chui lên chiếc giường nhỏ hẹp mà không hề chạm vào anh.


Giường quá nhỏ, đối phương chỉ có thể nằm cứng ngắc thành một đường thẳng.


Lữ Không Quân: “…Cậu đang làm gì vậy?”


Ngu Tiểu Văn nằm sát mép giường, nói: “Sợ đụng vào vết thương của cậu.”


“…”



“Thế thì cậu bò qua đây làm gì.”


Ngu Tiểu Văn: “Bác sĩ Lữ, cậu cho tôi một chút pheromone đi mà?”


Không được đáp lại, Ngu Tiểu Văn lại chậm rãi nhỏ giọng nói: “Hai ta đều đeo vòng tay rồi, không sao đâu.”


“Cậu thích pheromone của tôi lắm à?” Lữ Không Quân hỏi.


Ngu Tiểu Văn lập tức đón lời, rõ ràng đã chuẩn bị sẵn lời giải thích: “Trước kia tôi nghe bạn Alpha nói, Alpha nào cũng sẽ muốn xây tổ. Giờ tôi cũng cảm thấy mình muốn xây tổ. Cho nên tôi muốn có một chút mùi hương.”


Lữ Không Quân: “…Cậu biết thế nào gọi là xây tổ không.”


Ngu Tiểu Văn: “Đương nhiên biết. Giống như chó con ấy, ở chỗ nào có mùi của chủ nhân thì sẽ thấy an tâm, cảm giác như chủ nhân đang ở ngay bên, quan tâm và bảo vệ mình. Omega đương nhiên cũng có nhu cầu này.”


“Vậy cậu nên tìm chủ nhân của cậu mà xin pheromone.”


Ngu Tiểu Văn: “Tôi… cho tôi ngửi một chút thôi mà.”


Y ăn vạ.


Một lát sau.


“Cậu rất thích kiểu thân mật mập mờ này à?” Lữ Không Quân nói.


Trong bóng tối, Ngu Tiểu Văn cảm giác đối phương dường như quay đầu lại đối diện với mình, hơi thở nóng rực phả lên mặt y, khiến cơ thể Ngu Tiểu Văn cũng nóng bừng, ngón chân co rút.


‘Sau này hẵng sống tử tế với người khác, nhưng bây giờ thì cứ làm loạn với tôi một chút đã’. Đúng thật, hai năm trước cậu đã bước vào cuộc đời tôi như thế. Cậu luôn cảm thấy như vậy không có vấn đề gì phải không? Chỉ cần cậu vui là được à? Còn tôi thì sao? Lần đầu tiên trên xe cậu đã uy h**p bắt tôi thả pheromone cho cậu, tôi là cái bình chứa pheromone chắc?”


Giọng Ngu Tiểu Văn mang theo sự áy náy: “Đương nhiên không phải! … Tôi sai rồi.”


“Đừng xin lỗi nữa. Ngày nào cũng xin lỗi, nghe cứ như tôi bắt nạt cậu vậy. Tóm lại, sau khi xong vụ án này, chúng ta coi như không còn liên quan gì nữa. Bất kể trước đây thế nào cũng đều xóa sạch. Tôi đã hứa với cậu rồi.” 


Ngừng một chút, Lữ Không Quân nói: “Bây giờ quay về giường của cậu đi. Muốn thì tự mình nhịn.”


Ngu Tiểu Văn im lặng một lúc.



Lữ Không Quân cảm giác đối phương khẽ thở dài một hơi rồi mới nói ra câu này.


Khi Ngu Tiểu Văn nói nhỏ, giọng điệu lúc nào cũng dinh dính. Huống chi lần này y còn cố ý dùng một giọng điệu lấy lòng, chậm rãi: “Hồi học cấp hai tôi có đánh nhau với người ta, cả người toàn là rác rưởi với sữa thiu. Hôm đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu qua ô cửa kính, tôi cảm giác tâm hồn mình được thanh lọc. Vào phòng rồi, cậu còn bảo tôi đi rửa sạch sẽ, lại cho tôi dùng thuốc của cậu, thế là thân thể tôi cũng trở nên sạch sẽ. Từ khi đó, mỗi lần ngửi thấy mùi của cậu, tôi đều thấy rất yên tâm, rất thoải mái, cả thể xác lẫn linh hồn đều giống như được gột sạch vậy.”


Lữ Không Quân không nói gì.


Ngu Tiểu Văn: “Thật ra, hai năm trước tôi không nhịn được mà tống tiền cậu, có lẽ là vì, tôi thật sự quá nhớ quãng thời gian khi ấy. Nhưng tôi vĩnh viễn không thể quay lại nữa, cũng sẽ chẳng bao giờ còn được hạnh phúc nữa. Tôi sắp phải cô độc, thê thảm bước xuống hoàng tuyền. Mà cậu lại chính là ký ức sâu đậm nhất trong quãng thời gian hạnh phúc của tôi. Tôi thật sự… quá nhớ khoảng thời gian ấy.”


“Hồi nhỏ tôi thực sự rất thích cậu. Thật đấy. Hai năm trước cũng vẫn là thật. Tôi muốn cậu biết rằng, tuy tôi là tên tống tiền, nhưng riêng về chuyện này, tôi chưa từng lừa dối cậu.”


“Chỉ là bây giờ không thích nữa thôi.” Lữ Không Quân nói.


Còn bây giờ, tôi yêu cậu.


Nhưng Ngu Tiểu Văn không nói ra.


Nếu phải ngồi tù, thì sau này khoảng cách giữa y và Lữ Không Quân sẽ còn xa hơn cả nước S và nước M. Xa một trời một vực, người trên trời, kẻ dưới đất.


Cho dù không phải ngồi tù, thì cũng tuyệt đối chẳng cùng một thế giới. Nếu không phải tự mình cưỡng ép áp đặt cái kiểu người chết là trên hết, thì giữa y và đối phương vĩnh viễn chỉ là hai đường thẳng song song.


Hiện tại, Ngu Tiểu Văn ngay cả mấy lời thật thà nhưng dày mặt cũng không dám nói ra nữa.


Lữ Không Quân nói đúng, Ngu Tiểu Văn chính là kẻ tùy tiện xông vào cuộc sống vốn yên ổn của người ta. Trước kia, y chưa bao giờ nghĩ đến việc phải chịu trách nhiệm cho những lời không biết xấu hổ mình đã nói. Tựa như việc tống tiền chỉ là một cuộc vui cuồng loạn trước khi chết của riêng y, một trò chơi chỉ thuộc về một mình y mà thôi.


Nhưng đây là lần đầu tiên y chợt bừng tỉnh, thì ra có những người, dù xa xôi như mây nơi chân trời, nhưng không hề rỗng tuếch như mây nơi chân trời. Ở nơi mà trước đây y chưa từng tìm hiểu sâu, vẫn luôn tồn tại một tấm chân tình nghiêm túc. Đối xử tùy tiện với một trái tim như thế, tự ý bắt đầu trò chơi, thật sự là quá tệ. Không thể dùng cái gọi là yêu thầm để che đậy.


“Lữ Không Quân, trên đời này sẽ không có ai là không thích cậu cả.” Y kìm nén giọng mình, nói: “Tôi chỉ muốn nói với cậu, cậu thật sự quá tốt. Tôi muốn nói điều này cho cậu biết. Sau này sẽ có người đứng đắn nói với cậu những lời đó. Nhưng cái kẻ lầm lỡ này, cũng chưa bao giờ là gian dối.”


Y lần mò bò về lại giường của mình.


Thế nhưng, một lúc sau, Ngu Tiểu Văn lại ngửi thấy mùi hương rất nhạt, nhưng tràn đầy hạnh phúc ấy.


Mắt y bắt đầu cay xè.


Y hít vào một hơi thật sâu: “Mùi của cậu trong lành quá! Ngửi thấy mùi của cậu, giống như bôn ba mãi, cuối cùng cũng được về nhà vậy.”


Ngu Tiểu Văn đè nén tiếng nghẹn ngào, trong bóng tối cất giọng vui vẻ nói: “Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã đưa tôi về nhà.”


Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J Truyện Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J Story Chương 68
10.0/10 từ 39 lượt.
loading...