Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J

Chương 57: (Bản chỉnh sửa)

Chương 57. Chấm dứt (Bản chỉnh sửa)


Bên cạnh nước M có một số hòn đảo nhỏ thuộc về các quốc gia lân cận, nhưng điều kiện nhập cảnh khá thoáng. Sau khi đến một trong những hòn đảo đó, họ sẽ đổi danh tính rồi tiếp tục di chuyển sang nước khác để dễ dàng xóa bỏ dấu vết. Ngu Tiểu Văn và Diệp Nhất Tam quyết định dùng một trong những hòn đảo này làm trạm trung chuyển trước khi đến nước L.


Điểm dừng đầu tiên trong cuộc chạy trốn là một bến tàu ở làng chài gần thành phố Hải Đường. Hai người gom sơ đồ dùng cần thiết và một ít tiền mặt, rồi rời khỏi nơi hẹn gặp.


Hai người im lặng sải bước vội vã trong màn đêm. Khi mặt trăng đã lên cao, cả hai mới đến được bến tàu.


… Khi đi qua con đường nhỏ dẫn ra bãi biển, họ thấy Đại Lam Sơn ngồi trên một tảng đá dưới ánh đèn đường mờ nhạt, hướng mắt nhìn ra biển khơi.


Diệp Nhất Tam và Ngu Tiểu Văn nhìn nhau, ánh mắt đầy vẻ bực bội, Diệp Nhất Tam thậm chí còn có một thoáng muốn giết người diệt khẩu. Nhưng Ngu Tiểu Văn lại lắc đầu. Đã bị chặn lại ở đây rồi, vậy thì cứ gặp mặt nói chuyện đã. Dù sao Đại Lam Sơn cũng khác với Lữ Kỳ Phong. Vì vậy, hai người một trước một sau tiến lại gần.


Đại Lam Sơn nghe tiếng bước chân của họ, quay đầu lại, nhìn Diệp Nhất Tam rồi nói: “Đừng ngạc nhiên thế, dù sao tôi cũng đã cho người theo dõi anh suốt hai năm qua. Cũng nhờ tài liệu của tôi mà Lữ Kỳ Phong mới mò tìm được hai người đấy.”


“Gì…”


Diệp Nhất Tam kinh ngạc. Nghe thấy Lữ Kỳ Phong là do tên ngốc này dẫn đến, mà hắn ta còn dám trơ tráo thừa nhận càng làm Diệp Nhất Tam sôi máu. Nếu không phải mang ơn Đại Cảnh Hi, hắn đã sớm đâm chết tên này rồi quăng xuống biển.


“Hai năm trước, nhờ anh trai tôi giúp đỡ, các anh mới có thể rời khỏi nước S.” Đại Lam Sơn đứng dậy, đối diện với Diệp Nhất Tam, vẻ mặt hiếm khi trở nên nghiêm túc: “Những gì anh ấy làm được, tôi cũng làm được. Tôi có thể giúp anh bỏ trốn, nhưng từ nay về sau, anh không được phép liên lạc với anh trai tôi nữa. Vĩnh viễn không được.”


Diệp Nhất Tam suy tính một lúc, rồi hỏi: “Cậu đến đây mà không cho Đại Cảnh Hi biết?”


Đại Lam Sơn bật cười. Hiểu rõ mục đích của câu hỏi này.


“Anh không tin tôi? Nhưng chắc anh cũng biết Lữ Kỳ Phong đã đến nước M rồi nhỉ. Ngay cả tôi còn có thể chặn anh ở đây, với thân phận của anh ta, có lẽ đã sớm nắm rõ lộ trình của anh hoặc đang chuẩn bị phục kích rồi. Chuyện này thì anh tin chứ?”


Khi hắn nhắc tới cái tên kia, sắc mặt Diệp Nhất Tam lập tức trở nên vô cùng khó coi.


Đại Lam Sơn hơi ngạc nhiên khi thấy phản ứng bất thường của hắn.


Rồi Diệp Nhất Tam nói: “Cậu vì chuyện của anh trai mình mà gây phiền toái cho tôi tôi, sao tôi có thể tin cậu không phải muốn dứt khoát một lần, trực tiếp giao tôi cho đặc vụ nước S.”


Đại Lam Sơn nhướng mày cười xùy: “… Tôi không đến mức đó. Lữ Kỳ Phong sẽ chẳng vì thế mà nhớ ơn tôi, ngược lại, nếu anh trai tôi biết thì chỉ tổ tức giận.”


Hắn nói tiếp: “Tùy anh thôi. Nếu anh không muốn đi theo tuyến đường tôi sắp xếp, cũng được. Nhưng nếu anh bị bắt thì đó là do anh tự chui đầu vào lưới, đến lúc đó đừng liên lụy đến anh trai tôi. Rõ chưa?”


“…” Diệp Nhất Tam dường như đã hiểu ra. Có lẽ Đại Lam Sơn không biết rõ quan hệ giữa anh trai hắn với họ, cũng không hiểu toàn bộ câu chuyện, hắn chỉ đoán được anh trai từng giúp hai người trốn khỏi nước S. Xem ra Đại Lam Sơn cũng biết tên chỉ huy đặc vụ họ Lữ rất khó đối phó, nên không muốn anh trai mình bị kéo vào chuyện này.



Dù đã về khuya nhưng bến tàu lại chẳng hề yên tĩnh, vẫn còn rất nhiều tàu đánh cá bận rộn thả lưới. Trong màn đêm, một con thuyền nhỏ lặng lẽ tiến đến. Nó không quá bắt mắt mà chỉ có ngọn đèn trên cột buồm nhấp nháy hai lần. Và rất nhanh, nó sẽ cập bến.


Đại Lam Sơn nhìn về phía đó, nói: “Quyết định nhanh lên.”


Ngu Tiểu Văn vẫn im lặng từ nãy đến giờ, bước lên nửa bước: “Tam Nhi, tôi thấy cậu ta nói đúng. So với việc chúng ta tự đi, có sự dàn xếp của cậu ta vẫn an toàn hơn. Lữ Kỳ Phong tạm thời vẫn chưa lần ra cậu ta đâu.”


Diệp Nhất Tam hiểu rõ điều này nên nhanh chóng đưa ra quyết định, gật đầu: “Được. Dù thế nào đi nữa, tôi tuyệt đối sẽ không để Đại Cảnh Hi bị liên lụy.”


Đại Lam Sơn hừ một tiếng: “Nói được phải làm được.”


Chẳng bao lâu, con thuyền nhỏ đã cập bến. Ba người cùng tiến về phía bờ biển.


Khi con thuyền dừng lại bên cầu gỗ, Đại Lam Sơn ngồi xổm trên cầu, ra hiệu cho hai người nhảy xuống thuyền. Diệp Nhất Tam phóng người, gọn gàng đáp xuống khoang. Nhưng Ngu Tiểu Văn lại không nhúc nhích: “Diệp Nhất Tam, chúng ta tách riêng đi.”


“… Gì cơ?” Diệp Nhất Tam kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn người bạn đồng hành đột nhiên đổi ý.


Ngu Tiểu Văn ngồi xổm xuống, cũng nhìn hắn: “Anh tự đi cẩn thận.”


Diệp Nhất Tam im lặng một lúc: “Cậu định quay lại tìm hắn à?”


Ngu Tiểu Văn không trả lời.


Ánh mắt Diệp Nhất Tam trở nên lạnh lùng: “Được thôi, chúc cậu may mắn. Cũng mong chúng ta đừng gặp lại nữa.”


Ngu Tiểu Văn: “Tam Nhi…”


Hai người dường như bỗng nhiên không còn lời nào để nói,, xa lạ như chưa từng quen biết.


Con thuyền nhỏ cũng không dừng lại lâu, chẳng mấy chốc đã rời khỏi bến.


Chiếc thuyền nhỏ tròng trành ngày một xa hơn, bến tàu trước mắt càng thu bé lại. Diệp Nhất Tam đứng trên thuyền nhìn hai kẻ quái gở khổ vì tình lần cuối. Vì tình yêu, một kẻ dây dưa với anh trai hai năm trời làm lộ thông tin của mình, dẫn Lữ Kỳ Phong đến. Một kẻ khác dù đang cận kề cái chết vẫn khăng khăng quay lại ngõ cụt, không ngần ngại tăng xác suất cả hai phải bỏ mạng.


Giờ thì mình chắc chắn không bao giờ quay lại được nữa.


Nhưng dường như trong suy nghĩ của Diệp Nhất Tam, hắn luôn biết sẽ có ngày này nên cũng chẳng cảm thấy khó chấp nhận. Giờ đây hắn bình tĩnh hơn bao giờ hết. Cảm giác cô độc càng mãnh liệt, hắn lại càng thấy an toàn. Đó là bản năng sinh tồn đã ăn sâu vào tiềm thức của hắn suốt bao năm qua.


Hắn không nhìn về phía bến tàu nữa, mà một mình quay đầu đối diện với màn đêm vô tận của biển cả.




Đại Lam Sơn quay lại nhìn tay bảo vệ gặp nạn thân ai nấy lo, khinh miệt nói: “Vậy ra cậu bám lấy cậu hai Lữ trên tàu chỉ để giữ mạng thôi hả? Tôi khuyên cậu nên tỉnh táo lại đi. Một Alpha xuất thân từ gia đình như cậu ta sẽ không chịu trách nhiệm với cậu chỉ vì đã ngủ với nhau một đêm đâu, tốt nhất cậu nên coi chuyện trên tàu như một giấc mộng đi. Muốn dựa vào cậu ta thì chẳng bằng tin tôi, vì chí ít tôi thật lòng không muốn các người kéo anh trai tôi xuống nước.”


“Ồ.” Ngu Tiểu Văn nói, “Hôm nay cậu làm tốt lắm, khiến tôi phải nhìn cậu bằng con mắt khác đấy. Chúc anh trai cậu sớm yêu cậu.”


“…” Đại Lam Sơn siết chặt ngón tay, “Hách Đại Lập, cậu muốn đánh lộn à?”


Ngu Tiểu Văn: “Thật lòng đấy.”


Sau khi hai người tách ra, Ngu Tiểu Văn nhanh chóng chạy về ký túc xá nhân viên trong trang viên.


Tất nhiên là y không quay lại để tìm Lữ Không Quân.


Chuyện đã đến nước này, vốn dĩ y định rời đi cùng Diệp Nhất Tam. Nhưng sự xuất hiện của Đại Lam Sơn đã đảm bảo con đường an toàn hơn cho Diệp Nhất Tam, cũng đồng nghĩa với việc Ngu Tiểu Văn có cơ hội yên tâm giải quyết một việc khác. 


Vòng tay.


Ngu Tiểu Văn nghĩ, nếu mình bị Lữ Kỳ Phong bắt thì đó chỉ là vụ án của nước S, chỉ cần mình không khai ra, Cục Tình báo sẽ không đủ căn cứ và thẩm quyền để truy bắt Diệp Nhất Tam.


Nhưng, nếu mình để lại chứng cứ chứng minh bản thân là Ngu Tiểu Văn, xác nhận việc Diệp Nhất Tam đã giúp cảnh sát nước S thay đổi danh tính, lẻn vào phòng thí nghiệm tuyệt mật để tham gia thử nghiệm, thì hắn chắc chắn sẽ bị ngài Diệp “xử lí”.


Vậy nên, mình có thể bị bắt, nhưng Hách Đại Lập không được phép là Ngu Tiểu Văn. Chỉ có như vậy mới đảm bảo an toàn tuyệt đối cho Diệp Nhất Tam.


Do đó, y phải quay lại, xóa bỏ chứng cứ cuối cùng chứng minh thân phận cảnh sát hình sự Ngu Tiểu Văn còn sót lại trên thế giới này. Y không thể nói chuyện này với Diệp Nhất Tam, nếu nói ra thì người nọ chắc chắn sẽ không an tâm rời đi trước. Diệp Nhất Tam đã từng cứu mình một mạng, chuyện cái vòng tay là do mình gây ra, thì phải do mình tự xử lý cho xong.


Nếu Lữ Kỳ Phong đang đợi sẵn bên đó để bắt mình thì sao?


Y không nghĩ nữa. Dù sao đây cũng là chuyện nhất định phải làm.


Mà chuyện nhất định phải làm, thì không cần màng đến hậu quả. Giống như nhiệm vụ hai năm trước vậy.



Chỉ huy đặc vụ Lữ Kỳ Phong đang bị đánh thuốc nên tạm thời yên lặng. Khi màn đêm buông xuống, Lữ Không Quân tự lần theo định vị tìm đến khu ký túc xá nhân viên của trang viên ngài Diệp. Vài thanh niên mặc đồng phục phục vụ hoặc quần áo thường ngày thỉnh thoảng ra vào.


Anh không vào trong, mà chỉ đứng ngoài cửa. Đứng một lúc, anh rời đi.



Lữ Không Quân men theo con đường này hướng về trang viên. Anh cũng không có ý định vào trong, chỉ đơn thuần muốn đi dạo trên con đường nối từ ký túc xá nhân viên đến trang viên.


Dưới ánh đèn đường, một bà lão đang bóp dẹt chai nhựa rỗng trong tay, rồi nhét vào bao bố.


Một chai lăn đến dưới chân Lữ Không Quân. Anh nhìn cái chai một lúc, rồi lại nhìn sang bà lão kia. Bà vẫn tiếp tục công việc của mình. Anh nghe thấy tiếng bà không ngừng ép bẹp chai nhựa, âm thanh vang vọng trong con hẻm chật hẹp.


Tiếng vọng đơn điệu lặp đi lặp lại này khiến người ta có cảm giác âm thanh đó ghi lại từng ngày trôi qua trong quá khứ bằng sự tẻ nhạt ấy, nên khi nghe thấy, giống như nghe lại từng ngày từng ngày đã qua.


Trước cửa một tiệm tạp hóa nhỏ cũ kỹ có một ông lão ngồi trên ghế, nói với anh: “Bên trong có hàng ngon, muốn xem không?”


Khi anh nhìn về phía ông lão, ông ta nháy mắt với anh.


Anh hỏi: “Ai đi ngang qua ông cũng nói thế à?”


Ông lão: “… ?”


Anh bước đi.


Đến cổng trang viên, anh cũng không vào. Điểm đến tiếp cũng chẳng có mục đích gì. Anh đi lên một con đường dốc dành cho người đi bộ, cứ thế bước lên cao. Đi được hơn mười phút, cây cối ngày càng nhiều, chỉ còn mình anh rảo bước trên đoạn dốc vắng vẻ. Cuối con đường có một bậc thang đá dẫn lên một đài cao, có vẻ như là đài quan sát.


Anh bước lên những bậc thang. Lúc gần đến đỉnh, gió bắt đầu thổi mạnh hơn, lướt qua tán lá kêu xào xạc, cuốn theo mùi khét thoang thoảng. Hình như ở đây ngoài anh ra vẫn còn du khách nào đó, giữa đêm khuya chẳng biết đang làm chuyện kỳ lạ gì.


Anh do dự một chút, nhưng vẫn quyết định lên đến điểm cao nhất nhìn thoáng qua trang viên rồi mới về.


Khi bước lên đài quan sát, anh quay đầu lại, nhìn thấy một bóng người nấp sau một cột đá khuất gió. Người nọ đang ngồi xổm trên đất, trước mặt có ánh lửa. Người ấy dường như nhóm một đống lửa ngay trên đài đá để đốt thứ gì đó.


Tiếng gió át đi tiếng bước chân của Lữ Không Quân, song người kia rất nhạy bén, như có giác quan thứ sáu mà đột nhiên quay đầu lại, khuôn mặt bên ánh lửa lúc sáng lúc tối.


Cả hai đều sững người, nhìn nhau, nhưng không ai động đậy.


Sau đó người kia đứng lên, dập tắt đống lửa, nhấc chân lên do dự trong chốc lát, rồi lập tức sút mấy mảnh vụn trong đống lửa xuống dưới đài như sút bóng.


“Tiêu hủy chứng cứ à?” Lữ Không Quân lên tiếng trước, giọng điệu lạnh lùng: “Anh Diệp mới dạy cậu sao?”


“…” Đối phương nhìn kỹ khuôn mặt anh một lúc. Trong tiếng gió, giọng y nghe như tiếng lá xào xạc: “Lữ Không Quân, tôi…”


Lữ Không Quân chờ nửa câu sau của y. Nhưng cuối cùng y lại không nói tiếp, mà chỉ cười xòa: “Cậu Lữ nói gì thế? Gì mà chứng với chả cứ? Tôi chỉ đang đốt giấy cúng Trùng Dương cho tổ tiên thôi.”



Lữ Không Quân hạ mắt xuống: “Cúng Trùng Dương à. Vậy cậu cũng nên trả tôi hai cái lễ Thanh Minh.”


“Được thôi.” Đối phương bật cười khàn khàn đáp.


Sau đó y lùi một bước, đột nhiên lộn người về phía sau nhảy xuống khỏi đài cao.


Lữ Không Quân lao đến, nửa người chồm hẳn qua lan can. Nhưng bên dưới không phải vách núi, mà là một khoảng đất bằng trên đỉnh. Người kia nhẹ nhàng tiếp đất như một bóng ma, chống tay một cái liền đứng dậy.


Trước khi đối phương kịp ngẩng đầu nhìn lại, Lữ Không Quân đã thu tay về.


“Tại sao cậu nghĩ rằng tôi cần tiêu hủy chứng cứ? Cậu đã gặp ai rồi phải không? Gọi điện bảo tôi về mà lại có mặt ở đây. Hắn cũng ở gần đây sao?”


Lữ Không Quân khựng lại một thoáng. Nhìn động tác của đối phương, anh chợt nhớ đến báo cáo giám định của sở cảnh sát về những dấu vết thất bại khi cố trèo tường trốn thoát khỏi xưởng, được dùng làm bằng chứng cho việc Ngu Tiểu Văn mắc bệnh hiểm nghèo rơi vào tay kẻ xấu rồi chết thảm.


Bên rìa phiến đá có một ngọn đèn nhỏ, chiếu sáng khuôn mặt Lữ Không Quân, nhưng đồng thời cũng khiến người đối diện bị che khuất trong bóng tối.


Lữ Không Quân: “Tôi nên gọi cậu là gì? Ngu Tiểu Văn, Hách Đại Lập, hay thật ra cả hai cái tên đó đều là giả?”


Một lúc lâu sau, người trong bóng tối nói: “Tôi tên Hách Đại Lập, đừng nhận nhầm. Tôi là anh em sinh đôi của cảnh sát đã hy sinh vì nhiệm vụ, đây chính là lời cậu Lữ nói mà. Không phải sao?”


Đối phương đứng xa xa, mặc cho tiếng gió lấn át giọng mình, ngang nhiên dùng thái độ nhẹ nhàng quen thuộc nhất của y, bắt đầu giả ngu.


Lữ Không Quân: “…”


Anh sờ lên cổ tay, anh không đeo vòng hỗ trợ y tế. Đáng lẽ nên nghe lời Lữ Kỳ Phong… Hoặc nên làm vậy từ sớm.


Anh muốn nói gì đó, muốn hỏi một câu “Cậu thực sự không có gì muốn nói với tôi sao?” Nhưng người kia chẳng hề lưu luyến, y quay người, lặng lẽ rời đi. Anh nhìn bóng lưng đang xa dần, cổ họng run lên.


Anh muốn nói, nhưng cảm giác ngũ quan rối loạn, cổ họng tê dại đến gần như không phát ra tiếng.


“Nếu gặp lại, tôi sẽ giết cậu!” Rất lâu sau, anh mới dốc hết sức hét ra được câu ấy. Cổ tay không có gì để điều chỉnh, ngón tay anh chỉ đâm mạnh vào thịt mình.


Bóng người phía trước đột nhiên khựng lại, rất lâu, rất lâu không hề nhúc nhích. Sau đó cơ thể hơi lung lay, y quay người lại. 


Bóng người ấy chìm trong đêm tối, nhưng đôi mắt lại trong veo, sáng tỏ. Lữ Không Quân ngắm nhìn, hơi hé môi, song cuối cùng lại chẳng thốt nên lời.


Đối phương nhẹ giọng nói: “Vậy để tôi nhìn kỹ cậu thêm một lần nữa.”

Đối phương ngẩng đầu lên, hai điểm sáng nhỏ lấp lánh nhìn chăm chú Lữ Không Quân, không nhúc nhích, vô tình toát lên một sự thành kính khó tả. Cho đến khi một con chim bị gió dọa vỗ cánh bay đi, người ấy mới chậm rãi lùi bước, từ từ lùi ra xa, rồi đột ngột quay người, biến mất vào màn đêm không một lần ngoái lại.


caphaos: Nói chung mấy chương chỉnh sửa trước chương 63 chỉ xóa và thay đổi nội dung chương này chương kia để tình tiết chặt chẽ hơn thôi, nên mình cũng đã chỉnh sửa được kha khá rồi. Qua chương 63 thì rề rề hơn nha kkkk


Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J Truyện Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J Story Chương 57: (Bản chỉnh sửa)
10.0/10 từ 39 lượt.
loading...