Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J

Chương 45


Chương 45. Có quan trọng lắm không? | Editor: caphaos | Beta: Beihe



Có quyền lựa chọn không?


Ban đầu tưởng rằng phải chết, chỉ mong được chôn cất ở Vườn Hạo Nhiên để không còn cô đơn. Rõ ràng tôi không phải kẻ phạm tội. Tôi là cảnh sát gương mẫu, từng phá được nhiều vụ án lớn và cũng nhận được rất nhiều bằng khen. Tôi cũng… chịu rất nhiều thương tích.


Nếu tôi quay về để giải thích, dù không có chiếc vali đó, liệu tôi có thể tìm ra chứng cứ để chứng minh bản thân. Tôi không phải là…


Nhưng tôi không còn thời gian nữa.


Ngu Tiểu Văn đột nhiên thấy may mắn vì nguyện vọng cuối cùng của mình, nói với người đó rằng mình đã chuyển công tác đi thật xa. Ít nhất, người đó sẽ không biết rằng mình “có khả năng” là một kẻ phản bội trong lực lượng cảnh sát. Bởi nếu cậu ấy biết, có lẽ chỉ nói một câu “Quả nhiên là vậy.”


Y nhìn thấy tổ trưởng, Từ Kiệt, lão Vương, Tiểu Lưu trong đội, thậm chí cả hàng xóm dưới lầu. Thím Mập xách một con cá, chỉ mỉm cười hỏi thăm: “Cảnh sát Tiểu Văn! Cậu đi đâu mà lâu rồi chưa thấy về?” Sau đó, một bóng đen xuất hiện sau lưng bà, nhìn y lom lom. Người nọ không nói hai lời kéo bà hàng xóm chạy đi. Nhưng một người phụ nữ nặng 90kg thì chạy nhanh được bao nhiêu, con cá cũng văng ra ngoài, vùng vẫy trên đường, giống hệt khi y bị Đinh Khải tiêm từng mũi thuốc rồi giãy giụa trong tuyệt vọng. Thím Mập bất lực hét lớn: “Cậu là ai, tôi không quen cậu… Buông tôi ra! Buông ra!”


Y vẫn không chịu buông tay, ngoái đầu lại, cố gắng động viên thím Mập chạy nhanh hơn: “Con là ai? Con là Ngu Tiểu Văn, bạn đồng hành của nhân dân, là hàng xóm tốt bụng của thím Mập, là đội trưởng đội hình sự, khắc tinh của tội phạm!…”


Diệp Nhất Tam tốn hết sức lực mới gỡ được ngón tay đang bấu chặt của viên cảnh sát, lấy ống tiêm thuốc an thần.


Sau đó hắn đậy nắp kim tiêm, khởi động xe.


Cục trưởng Lý nhìn chiếc xe lặng lẽ rời đi bên kia đường.


Rồi quay lại nhìn Trần Tử Hàn ngoài cửa sổ xe. Nghĩ một chút, ông nói: “Muốn đi thành phố Sakya tìm manh mối cũng được, nhưng để người khác đi. Tuần trước xảy ra vụ án ném xác ở Vườn hoa Mì, phân cục gửi yêu cầu hỗ trợ, cậu nhận đi.”


“…” Trần Tử Hàn vuốt mặt, không trả lời.


“Mạn Kinh ngày nào cũng có vụ án, cậu là tổ trưởng tổ trọng án của thành phố.” Cục trưởng Lý khuyên nhủ, “Tôi hiểu tâm trạng của cậu, nhưng công việc vẫn phải tiếp tục.”


Trần Tử Hàn không nói gì, nén giận một lát rồi quay người bước vào cổng lớn.


Cục trưởng Lý một mình sững sờ hồi lâu, nhìn con thiên nga pha lê ở ghế phụ.


… Người ta có chịu nhận không đây.



Hai người tách lẻ để rời khỏi nước S. Diệp Nhất Tam lên máy bay vào một buổi sáng sớm, còn Ngu Tiểu Văn đi bằng đường bộ rồi chuyển sang đường thủy vào đêm khuya. Khi đến thành phố Hải Đường nước M, Diệp Nhất Tam đã chờ sẵn ở đó, rồi đưa y đến một bệnh viện nghiên cứu y học bí mật.


Một tuần sau.



Ngu Tiểu Văn lại làm một đợt kiểm tra toàn diện, sau đó y ngồi dậy từ giường bệnh, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ kính bên cạnh.


Chuyên gia y học của nước M cầm tờ kết quả kiểm tra sức khỏe đứng bên giường, vui vẻ báo cáo với Diệp Nhất Tam.


Theo quan sát, quá trình hồi phục của cơ thể đối tượng thử nghiệm đang ổn định, không xảy ra tình trạng kháng thuốc hay tái phát, chứng tỏ thành phần được thêm vào lần này là đúng đắn, nó còn tạo ra bước ngoặt trong việc duy trì sự tăng sinh tế bào.


Thuốc nhắm mục tiêu trong các thử nghiệm trước đây chưa từng đạt được mức độ cải thiện này đối với bệnh nhân giai đoạn cuối. Hiện tại đã cơ bản loại trừ yếu tố đặc biệt trong cơ địa của đối tượng thử nghiệm, nên có khả năng các loại thuốc khác được sử dụng cùng trong quá trình tiêm trước đây đã phát huy tác dụng.


Bởi vậy, Ngu Tiểu Văn cố gắng nhớ lại, cung cấp cho Diệp Nhất Tam một số thông tin liên quan đến những gì y đã thấy khi bị Đinh Khải tra khảo tại xưởng nhỏ bỏ hoang. Có một số ký hiệu không rõ ràng của thuốc thử giai đoạn 1 và 2, ký hiệu của thuốc nhắm mục tiêu, cũng như nội dung ký hiệu của các sản phẩm sinh hóa thông thường. Dù không chi tiết, nhưng sau khi đối chiếu với danh sách vật phẩm bị mất cắp, phạm vi thuốc thử nghiệm đã được thu hẹp đáng kể.


Sau khi tinh ý che giấu một số sự thật, Diệp Nhất Tam báo cáo với đội nghiên cứu y học, từ đó các chuyên gia và nhà nghiên cứu đã thảo luận và nâng cấp phương án điều trị.


Kết quả lần này rõ ràng khiến các chuyên gia và nhà nghiên cứu phấn khởi, đồng thời họ cũng đang lên kế hoạch áp dụng phương án mới này lên nhóm đối chứng. Nếu dữ liệu thu được tương tự như của đối tượng thử nghiệm này, có thể nói, loại thuốc nghiên cứu này sẽ đạt được bước đột phá lớn.


Khi bác sĩ đã rời đi, Diệp Nhất Tam bước vào ngồi xuống bên giường của Ngu Tiểu Văn. Lần này vẻ mặt hắn hiếm khi có chút vui mừng, nói: “Sao cậu biết nhiều thuật ngữ y học thế? Tôi thường xuyên tiếp xúc với thuốc mà cũng chẳng biết mấy từ chuyên ngành đó.”


Ngu Tiểu Văn: “Từng học sơ qua.”


Diệp Nhất Tam ngạc nhiên nhìn y: “Cảnh sát nước S các cậu cũng cần học cái đó à?”


Ngu Tiểu Văn: “Trong mơ, tôi từng yêu một bác sĩ. Là cậu ấy dạy tôi.”


… Diệp Nhất Tam nghĩ có lẽ đối phương không muốn đề cập quá nhiều.


Chẳng qua, dù là thật hay giả thì cuộc sống trước đây của người này đã trở thành một giấc mộng. Diệp Nhất Tam cũng không thèm bận tâm, chấp nhận câu trả lời của y.


Diệp Nhất Tam đặt chai dung dịch dinh dưỡng màu xanh vào tay y.


“Cho tôi xem báo cáo kiểm tra được không?” Ngu Tiểu Văn nói.


Diệp Nhất Tam quan sát y. Sau một lúc, hắn không đáp ứng. Mà chỉ nói: “Có tin mới cho cậu đây. Vụ án của cậu đã được chuyển qua tòa án, lệnh truy tìm cậu cũng hoàn toàn bị đình chỉ. Không ai bỏ thời gian vào những việc vô vọng cả. Trên thế giới này lúc nào cũng xảy ra vụ án, đồng nghiệp của cậu cũng đã nhận vụ mới rồi. Cậu sẽ không bao giờ nhận được cờ thưởng ‘Khắc tinh tội phạm’ của đội ba nữa. Sớm chấp nhận thì sẽ tốt hơn.”


“…” Ngu Tiểu Văn rũ mắt bắt đầu uống dung dịch dinh dưỡng. Y đã tự tìm cơ hội để tra cứu thông tin từ trước, không cần ai thông báo cho. Nhưng mũi y vẫn hơi đỏ lên. Y dùng sức kéo căng khóe môi hồi lâu, mới lấy lại vẻ bình thường.


Y lại ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Nhất Tam: “Ngày hôm đó, anh dẫn tôi đến cổng sở cảnh sát để tôi lựa chọn, đúng là bí quá hoá liều. Tại sao anh lại phải vội rời khỏi nước S như vậy? Có thể nói không?”


Diệp Nhất Tam: “Không liên quan đến chuyện của cậu.”


Ngu Tiểu Văn quan sát biểu cảm của hắn.


Diệp Nhất Tam ngẩng đầu hít sâu một hơi, nói khẽ: “Thu sự thông minh của cậu lại đi. Tôi đưa cậu về đây đương nhiên là muốn cậu sống tốt, nhưng nơi này không phải do tôi quyết định. Tóm lại, bảo vệ tốt thân phận là bảo vệ mạng sống của cậu. Nhớ kỹ điều này.”


Alpha đứng dậy, rời đi.



Ngày thứ hai sau khi xuất viện, Diệp Nhất Tam đưa y đến một khu giải trí xa hoa kiểu trang viên.


Đây là tài sản riêng của ông chủ Diệp Nhất Tam, cũng là chủ tịch cấp cao nhất của tập đoàn dược sinh hóa M. Diệp Nhất Tam cảm thấy Ngu Tiểu Văn vừa nhanh nhạy vừa thông minh, có thể làm bảo vệ ở đây nên đưa y đến.


Vừa hay thời gian gần đây có một số khách hàng thân thiết, đặc biệt là các gia đình Omega cảm thấy nơi này thiếu nhân viên an ninh cùng giới tính quá, nên sắp xếp cho Ngu Tiểu Văn sang đây cũng là hợp tình hợp lý.


“Tôi sai người xin cho cậu một công việc bảo vệ, cậu tinh tế, quan sát tốt, thân thủ cũng ổn, công việc này chắc đơn giản với cậu thôi,” Diệp Nhất Tam nói. “Cậu cứ làm ở đây trước, kiếm chút tiền tiêu cho bản thân.”


Hắn vừa đi vừa dặn Ngu Tiểu Văn: “Tôi nói cậu mới từ dưới quê lên, không quen nhiều quy tắc. Như vậy sẽ tiện để cậu từ từ thích nghi với môi trường. Cậu nhớ chú ý giữ đúng hình tượng.”


Ngu Tiểu Văn gật đầu.


Nước M dù chỉ là một quốc gia nhỏ lấy nền kinh tế y dược làm trụ cột, với ngành công nghiệp đơn điệu, nhưng người giàu có quyền lực ở đâu cũng luôn sống trong xa hoa tột cùng. Đây có lẽ là nơi giải trí được xây dựng theo sở thích cá nhân của chủ tịch công ty dược. Chỉ cần đi một vòng quanh đây, người ta đã có thể cảm nhận vị thế thống trị của công ty dược này tại nước M. Nói giàu ngang quốc gia cũng không phải là cường điệu. Những tấm kính ngọc sặc sỡ ốp kín tường, mỗi tấm dưới ánh đèn pha lê đều khúc xạ ánh sáng kỳ ảo, khiến tất cả mọi người trông như những chú cá đang bơi tự do trong cung điện long vương.


Ngu Tiểu Văn nhìn khung cảnh này lại nhớ đến ánh sáng trắng nhạt nhẽo trong văn phòng đội ba.


Ở giữa đại sảnh của trang viên có một đài hoa lớn được trang trí bằng những loài thực vật quý hiếm, và các loại hoa bất tử rực rỡ sắc màu.


Ngu Tiểu Văn nhìn những bông hoa đó, hoài niệm về những bông hồng mai trong cơn mưa ở Mạn Kinh.


Diệp Nhất Tam giới thiệu sơ qua các khu vực, sau đó làm thủ tục nhận việc ở bộ phận an ninh, tiếp đó, hắn lại dẫn Ngu Tiểu Văn đến khu ký túc xá để đăng ký giường.


Ký túc xá nằm cách khu trang viên hai con phố. Sự phồn hoa xung quanh trang viên chấm dứt ngay khi ra khỏi tầm mắt. Sau đó bước vào một khu phố nghèo nàn và xập xệ. Hai người lặng lẽ đi dọc theo dãy cửa hàng nhỏ tối tăm và đơn sơ, một lúc sau, ánh mắt Ngu Tiểu Văn bị thu hút bởi một người phụ nữ lọm khọm ôm chiếc túi da rắn bên đường. Bà có vẻ kiệt sức, vài chai lọ đã rơi khỏi túi xuống đất.


Ngu Tiểu Văn bước đến nhặt những chiếc chai bỏ chúng trở lại túi, bà chỉ liếc nhìn y một cái mà không phản ứng gì.


Một ông lão ngồi ở cửa một tiệm tạp hóa gần đó lại lên tiếng: “Chàng trai tốt bụng, mua thuốc lá không?”


Ông lão nháy mắt, liếc về phía tiệm tạp hóa tối om, dường như ngụ ý có điều gì đặc biệt bên trong.


“…”


Khi tiếp tục đi, Diệp Nhất Tam kể với cựu cảnh sát hay trầm tư đầy u sầu: “Tôi là đứa con thứ mười ba của cha tôi, cả tên ông ấy cũng không thèm đặt. Khi bán tôi cho công ty để đổi lấy tiền đánh bạc, ông ấy chỉ gọi tôi là Thập Tam, công ty cũng dùng luôn cái tên đó làm tên của tôi.”


Ngu Tiểu Văn đi một lúc, như thể vừa nghe thấy mới ngoái đầu nhìn hắn: “…Bán?”


“Đất nước này hoàn toàn khác với nơi cậu từng sống,” Diệp Nhất Tam nói tiếp. “Tên gọi hay mã số, cậu là ai không quan trọng. Quan trọng là cậu có khả năng tự sống sót hay không.”


Trong thời gian điều trị, Ngu Tiểu Văn dần nhận ra rằng, thực ra một khi báo cáo của đối tượng thử nghiệm đặc biệt có lợi cho các nghiên cứu dược phẩm được gửi lên, công ty dược sẽ không từ chối tiếp nhận dù y từng là cảnh sát của nước S. Chỉ có điều sau khi sử dụng xong, họ sẽ “xử lý”. Diệp Nhất Tam đã phải tốn công che giấu thân phận của y, cũng vì muốn y được sống tiếp sau khi kết thúc thử nghiệm thuốc, làm thế chính hắn cũng phải mạo hiểm.


Mặc dù, người này đã khiến y mang tiếng oan, mất cả danh dự lẫn thân phận. Nhưng ít nhất y vẫn còn cái mạng.


Diệp Nhất Tam: “Cậu sống không dễ dàng thì tôi cũng vậy. Sau này cứ giấu kỹ thân phận, đừng gây thêm phiền phức cho tôi.”



Hai người nói chuyện với giọng nhỏ nhẹ, thì phía sau vang lên một giọng nói gọi họ dừng lại.


“Này… người kia. Đứng lại.”


Cả hai quay đầu, nhìn về phía âm thanh.


Khi nhìn thấy vẻ mặt âm hiểm đầy khiêu khích của người đàn ông, nét mặt của Diệp Nhất Tam rõ ràng trở nên cứng đờ. Người đàn ông đó tiếp tục tiến lại gần, Diệp Nhất Tam thì thầm nói với Ngu Tiểu Văn: “Cậu đi trước đi.”


Ngu Tiểu Văn vừa định đi thì người kia đã quát lên gọi y lại: “Tôi bảo đứng lại! Không ai được nhúc nhích.”


Y đành đứng lại, liếc nhìn Diệp Nhất Tam.


Biểu cảm của Diệp Nhất Tam hiếm khi buồn bực đến vậy.


Người đàn ông kia nhanh chóng bước tới gần. Hắn có chiều cao ngang với Diệp Nhất Tam, dung mạo khá ưa nhìn, đặc biệt là chiếc áo măng tô nổi bật, thắt cà vạt bóng bẩy, kiêu căng ngạo mạn, chẳng khác nào con chim thiên đường đang phô trương tán tỉnh, trông càng thêm lạc lõng giữa những dãy nhà tối tăm và tồi tàn nơi đây. Khi càng đến gần, vẻ thách thức trên mặt hắn càng rõ ràng. Hắn đến trước mặt Diệp Nhất Tam, bắt đầu quan sát kỹ lưỡng.


Nhìn ngắm nghía một lúc lâu rồi hắn cười hừ: “Thì ra anh trông thế này. Tôi đã thắc mắc sao cái bộ dạng bình thường đó lại có thể khiến anh tôi chú ý, hóa ra anh đã thay đổi diện mạo. Đúng là công nghệ cải trang của nước M mấy người phát triển thật, không để lại chút dấu vết nào.”


Hắn nhìn mặt Diệp Nhất Tam, giọng điệu pha chút không phục: “Nhưng dù thế nào bây giờ vẫn không bằng tôi. Cái mặt này của anh giờ là thật chứ?”


Hắn cau mày, dùng bàn tay đeo găng khẽ vỗ vào má Diệp Nhất Tam.


Diệp Nhất Tam gạt tay hắn ra.


Đại Lam Sơn hạ tay xuống, rồi từ tốn bước tới, đi nửa vòng quanh Ngu Tiểu Văn.


Hắn tiến sát lại ngửi người Omega cấp thấp này, rồi đánh giá hoàn cảnh xung quanh: “Ở đây chẳng phải rất hợp sao, xứng với anh đấy. Sao phải động vào đồ của tôi?”


Diệp Nhất Tam quay người che chắn cho Ngu Tiểu Văn: “Tôi không biết cậu đang nói gì.”


“..” Ngu Tiểu Văn phối hợp lùi lại một bước, ánh mắt pha chút yếu đuối và sợ hãi.


“…” Đại Lam Sơn nhìn người này, rồi lại nhìn người kia.


Ánh mắt hắn thoáng qua một chút nghi ngờ, sau đó tập trung quan sát kỹ hơn vào gương mặt của Diệp Nhất Tam, vừa cười chậm vừa nói: “Thôi nào, đừng mẹ nó giả bộ nữa. Dù có thay đổi gương mặt thì ánh mắt cũng không đổi được. Tôi đã điều tra cả rồi, khi anh trở về từ nước S, cái tên nhập cảnh của anh là Nguyễn Đại Chí, chủ quán ăn. Thật sự chỉ đơn giản vậy sao, hử? Một người mở quán ăn thì đến tập đoàn Chế Dược làm gì? Nấu thuốc bổ à?”


Diệp Nhất Tam cau mày nhìn hắn, vẫn im lặng không đáp.


Sau vài giây giằng co, Ngu Tiểu Văn nói: “Anh Đại Chí, anh chuyển sang nghiên cứu thuốc bổ từ khi nào thế? Thuốc bổ không tệ đâu, anh lúc nào cũng có ý tưởng xuất sắc mà.”


Diệp Nhất Tam quay sang nhìn Ngu Tiểu Văn, một lúc sau mới đáp: “Mở quán thuốc bổ ở nước ta không phải ý tưởng hay, thị trường đã bão hòa rồi.”


Ngu Tiểu Văn: “…À, đúng vậy. Đúng là không ai biết mở quán cơm hơn anh!” 



Nhân lúc này, Ngu Tiểu Văn kéo Diệp Nhất Tam nhanh chóng bước đi: “Anh, sau này anh mở được nhà hàng lớn, kiếm nhiều tiền rồi thì đừng ở đây nữa, chỗ này toàn người kỳ quặc…”


Người kia không đuổi theo.


Đi được một đoạn, hai người nghe thấy tiếng cười nham hiểm của Đại Lam Sơn: “Thằng mở quán cơm kia, cứ chờ đấy, tôi sẽ điều tra rõ lai lịch của anh, rồi hai chúng ta giải quyết riêng. Ai dám mách lẻo kiện cáo với anh tôi thì là đồ hèn nhát!”


Đi xa hơn chút nữa, đến một góc rẽ, gương mặt của Diệp Nhất Tam càng thêm tối sầm.


“Chọc phải hắn rồi. Toi đời.” Hắn kết luận ngắn gọn, mặt mày căng thẳng.


“Hắn nói anh trai hắn là người yêu bí mật của anh?” Ngu Tiểu Văn hỏi, “Con chim công này đến để phá đám đôi uyên ương?”


Diệp Nhất Tam: “Anh trai hắn thích người khác, không phải tôi. Hắn đúng là một kẻ tâm thần vặn vẹo.”


Diệp Nhất Tam không chút nhân nhượng nhận xét, vừa nói vừa lấy điện thoại ra gõ chữ, trông như đang vội vã giải quyết vấn đề.


Ngu Tiểu Văn bật cười: “Khó đối phó lắm sao?”


“Yên tâm, tôi lo được…” Lần đầu tiên thấy y cười, Diệp Nhất Tam ngẩng đầu lần nữa, cất điện thoại nhìn đối phương, nói: “Cảm ơn cậu vì chuyện vừa rồi.”


Nụ cười trên mặt Ngu Tiểu Văn thoáng qua rất nhanh, y không nói gì, chỉ lắc đầu một cái.


Diệp Nhất Tam im lặng một lát.


Sau đó, hắn chậm rãi lấy từ trong túi ra một chiếc vòng tay.


“Tìm thấy trong nhà trọ cậu từng ở tại thành phố Sakya. Chỉ còn lại thứ này ở đó. Cậu để nó ở nhà trọ vì sợ bị đám người của X lục soát và lấy mất đúng không? Nếu đã sợ mất mà vẫn mang theo, thì chắc hẳn nó rất quan trọng?”


Lúc hắn rút chiếc vòng tay ra, ánh mắt của Ngu Tiểu Văn lập tức dán chặt vào đó, không rời dù chỉ một giây.


Diệp Nhất Tam ngẫm nghĩ thêm một chút, rồi đưa chiếc vòng tay cho Ngu Tiểu Văn: “Tôi biết loại vòng tay thông minh này của nước S, nếu khởi động có thể bị theo dõi hoặc liên lạc qua các kỹ thuật đặc biệt. Nhưng tôi tin cậu biết phải làm gì.”


Ngu Tiểu Văn giơ tay ra, nhận lấy chiếc vòng, nắm siết trong lòng bàn tay.


Khi viên cảnh sát nằm vùng này lần đầu xuất hiện trong video, dù bị hành hạ thê thảm thế nào cũng không cầu xin một tiếng. Kể cả khi chữa trị hay phục hồi đau đớn đến mấy, y cũng không rơi một giọt nước mắt. Ngay cả khi bị thông báo rằng đã mất đi danh phận và sự trong sạch, y vẫn chỉ cắn chặt môi, kìm nén đôi mắt đỏ hoe.


Nhưng giờ đây y nắm chặt chiếc vòng tay, nhìn nó, mí mắt run rẩy ngày một nhanh.


Cuối cùng y thở hắt ra, nước mắt rơi xuống các khớp ngón tay trắng bệch đang siết chặt chiếc vòng. 


——————–


Tác giả có lời muốn nói: Chương sau cũng không có Tiểu Lữ! Phải đến chương sau nữa mới xuất hiện!


caphaos: Chúc mọi người năm mới vui vẻ nho. Happy Lunar New Year


Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J Truyện Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J Story Chương 45
10.0/10 từ 39 lượt.
loading...