Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J

Chương 43

*Lưu ý chương này có nhắc tới cặp anh em AO luận loan

Chương 43. Cậu không biết à | Editor: caphaos | Beta: Beihe

“Xem ra cơ thể của cậu ta đã gần như hồi phục, phần máu bầm trong não đã tan, có lẽ sẽ sớm tỉnh lại thôi.” Sau khi kiểm tra người nằm trên giường bệnh, Đại Cảnh Hi liếc nhìn đồng hồ, biểu cảm thoáng chút thay đổi: “… Tôi phải sớm về nhà.”

Anh ta ngẩng đầu nhìn Alpha đang ngồi ở phía bên kia giường bệnh. Người đó cúi đầu, vẻ mặt u ám như đang hồn bay phách lạc.

“Diệp Nhất Tam.” Anh ta gọi người kia một lần nữa.

Lúc này Alpha mới ngẩng phắt đầu lên, hoảng sợ chạm vào tuyến thể dưới cổ, rồi lập tức buông tay xuống, đáp lại: “… Được. Cảm ơn.”

Đại Cảnh Hi: “…”

Từ khi đón Diệp Nhất Tam thoát khỏi sự giám sát của Cục tình báo, trạng thái của hắn vẫn luôn kỳ lạ như vậy.

“Cảm ơn cậu.” Sau khi ổn định lại, Diệp Nhất Tam chân thành nói: “Cảm ơn Tổng giám đốc Đại đã cứu tôi, còn giúp tôi cứu người này.”

“Đừng nói cảm ơn nữa. Tôi chỉ trả ơn cậu thôi.” Đại Cảnh Hi vừa nói, vừa liếc nhìn người đang nằm trên giường, “Nếu thật sự muốn cảm ơn, thì chia sẻ thành phần của loại “thuốc” này với tôi, thế nào?”

Diệp Nhất Tam lặng thinh một lúc mới trả lời: “Xin lỗi, đây không phải là chuyện tôi có thể quyết định. Những chuyện khác, cậu muốn tôi làm gì, tôi đều có thể đồng ý.”

Đại Cảnh Hi thừa biết đối phương sẽ không đồng ý, chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi. Nếu thành phần thuốc của nước M có thể chia sẻ với người ngoài, thì hắn đã không phải liều mình đến đây, lại còn bị đặc vụ quân đội bắt được rồi tra tấn thành ra như vậy.

Ngành công nghiệp dược phẩm là trụ cột kinh tế và huyết mạch của nước M, nối liền với bộ máy quốc hội, quân đội, và hệ thống tư pháp nơi đây. Trong đó, công ty “Sinh hóa & Công nghệ Dược phẩm M” là tập đoàn hàng đầu, nơi nắm giữ nhiều dự án dược phẩm tiên tiến nhất trên thế giới.

Cách đây không lâu, công ty này cần chuyển một lô thuốc thử nghiệm quan trọng thuộc lĩnh vực y học hiện đại ra khỏi phòng thí nghiệm. Để tránh bị chú ý, họ lập kế hoạch rất “cao siêu”, trộn lẫn chúng với các loại dược phẩm sinh hóa thông dụng để vận chuyển như hàng hóa thông thường. Không ngờ, kế hoạch này cao tay đến mức không một đặc vụ nào của quốc gia khác phát hiện, nhưng lại xui rủi bị một tổ chức tội phạm “dân dã” xuyên quốc gia chặn lại theo kiểu cướp bóc.

Dù bọn tội phạm buôn lậu trái phép này vẫn chưa nhận ra giá trị của lô thuốc thử nghiệm, nhưng nếu thông tin bị lộ, toàn bộ tâm huyết nghiên cứu và khoản đầu tư khổng lồ trước đó có thể đổ sông đổ biển, công ty cũng mất đi lợi thế chiến lược trong lĩnh vực này.

Diệp Nhất Tam bề ngoài là một người bình thường hay thay đổi nghề nghiệp và thông tin, nhưng thực ra hắn là cấp dưới của người đứng đầu công ty dược phẩm, người đã trải qua khóa đào tạo nghiêm ngặt và tuyển chọn khắt khe nên kỹ năng, ý chí và cả lòng trung thành đều thuộc hàng xuất chúng. Sau, nhiệm vụ truy tìm lô thuốc thử nghiệm lần này được giao cho hắn. Nhận được tin lô thuốc đó đã chuyển đến nước S, Diệp Nhất Tam liền lần theo dấu vết mà đến đây.

Nhưng xui rủi thế nào, khi hắn đang tiếp xúc với một tay buôn tin tức quốc tế lại trùng ngay lúc Cục tình báo quân đội nước S thu lưới, bắt giữ tên tội phạm lộ tẩy ở nơi khác. Kết quả Diệp Nhất Tam bị tóm gọn cùng lưới, vô tình rơi vào tay Cục tình báo quân đội nước S. Ngay cả cục tình báo cũng không biết Diệp Nhất Tam là ai.

Người bắt thì mù tịt, người bị bắt thì ngậm câm.

Kẻ muốn trộm thuốc cấm lại vô tình nhặt được bí mật quốc gia, người đi tìm thuốc lại đúng lúc bị cục tình báo bao vây. Trời xui đất khiến kiểu gì mà đã bị sét đánh rồi còn bị mưa đá rơi trúng. Vì thế, vị đặc công hàng đầu Diệp Nhất Tam cứ thế vô duyên vô cớ rơi vào tay Cục tình báo quân đội nước S vốn chẳng liên quan. Với tính cách của hắn, đương nhiên sẽ chẳng hé nửa lời để lộ thân phận của mình. Dù sao lô thuốc vẫn đang ở lãnh thổ nước S, mà công nghệ dược phẩm của nước M thì ai ai cũng muốn giành lấy một phần.

Đại Cảnh Hi không biết Diệp Nhất Tam đã chịu đựng những cực hình khó tưởng tượng thế nào ở cục tình báo để trở thành bộ dạng hoảng loạn như bây giờ, dù gì cái tên đứng đầu tình báo nhà họ Lữ kia cũng khét tiếng tàn ác. Nhưng anh ta không hỏi gì cả, vì chuyện đó chẳng liên quan đến mình.

Trong cái rủi, có lẽ người duy nhất may mắn chính là viên cảnh sát nằm vùng bị Đinh Khải tiêm thuốc này.

“Đến lúc đó, vẫn phải phiền Tổng giám đốc Đại giúp đỡ đưa chúng tôi về nước M.” Diệp Nhất Tam nâng cánh tay của người trên giường bệnh lên, giúp y vận động cơ thể.

“Cậu thực sự muốn đưa cậu ta đi?” Đại Cảnh Hi cởi áo blouse, bên trong là trang phục thường ngày. Anh ta soi gương, cẩn thận chỉnh trang bản thân sao cho giống như khi ở nhà, “Hiệu quả của loại thuốc này đúng là cho thấy cậu ta là một đối tượng thử nghiệm rất tốt. Nhưng công ty của các cậu đâu nhân từ đến mức dùng loại thuốc đang trong giai đoạn phát triển, lại có tính bảo mật cao như thế để chữa trị cho một cảnh sát nước M?”

Diệp Nhất Tam lại không trả lời.

Tên đặc công Alpha khó nắm bắt này đôi lúc hay phát ngôn những câu ngây thơ không hợp với hình tượng, đôi lúc lại miệng kín như bưng.

Đại Cảnh Hi rời khỏi công ty dược phẩm của mình. Anh ta không lái xe mà đi bộ qua cửa sau, nơi camera giám sát đã tạm thời bị vô hiệu hóa, băng qua vài con phố, anh ta định bắt taxi về nhà trên đại lộ Musa đông đúc.

Anh vừa đi, vừa nghĩ đến cảnh sát hình sự tỉnh dậy từ cõi chết kia.

Hơn nửa tháng trước, khi anh ta và Diệp Nhất Tam mang vị cảnh sát cứng đầu này ra khỏi chân núi, trông y rõ ràng đã là một nửa cái xác. Qua kiểm tra, không chỉ những vết thương trên người mà cả căn bệnh nan y trong cơ thể y cũng là vấn đề không có cách giải quyết ngay thời điểm hiện tại, chẳng sống được bao lâu nữa. Thương tích chồng thêm bệnh tật, chắc chắn không thể cứu được.

Vì vậy, Đại Cảnh Hi chỉ đành giấu y trong mật thất riêng tại công ty mình, băng bó vết thương vì nhân đạo, truyền chút dung dịch dinh dưỡng, tiêm vài liều thuốc kháng viêm, còn lại anh ta cũng hết cách. Nhưng không ngờ mấy ngày sau, vị cảnh sát hình sự này không những không chết, mà tình trạng còn dần cải thiện. Qua kiểm tra lại phát hiện, các tế bào bệnh trong cơ thể y đang giảm đi một cách bất thường.

Hộp thuốc của Diệp Nhất Tam chứa đủ loại thuốc, kể cả những sản phẩm thử nghiệm giai đoạn đầu có tác dụng phụ rất lớn. Không ngờ vị cảnh sát này đúng lúc mắc bệnh. Tiêm không biết mấy liều, chẳng những không chết mà còn sống lại. Quả thật là vận may bùng nổ. Diệp Nhất Tam gặp xui xẻo bao nhiêu khi đến nước S, thì vị cảnh sát này lại may mắn bấy nhiêu.

Hiệu quả của những loại thuốc đó khiến Đại Cảnh Hi vô cùng kinh ngạc. Anh ta cảm thấy mình đã làm nhiều như vậy, nếu đòi Diệp Nhất Tam cung cấp một công thức thuốc thì cũng chẳng quá đáng. Nhưng anh ta biết rõ, nếu thật sự đòi hỏi, Alpha đặc công từ nước M kia có khi sẽ tự tiêm hết toàn bộ số thuốc trong hộp, rồi nuốt luôn cả kim tiêm, quyết không để lại một giọt cho Đại Cảnh Hi.

Đó là tín điều đã được thấm nhuần vào người này ngay từ khi bắt đầu huấn luyện.

Đại Cảnh Hi vừa đi vừa nghĩ, cuối cùng cũng đến gần đại lộ Musa.

Phía trước có một tiệm bánh mì, nơi có bán loại bánh kem dâu tây mặt cười. Khi còn nhỏ mỗi lần em trai buồn, anh ta chỉ cần mua một chiếc bánh đó mang về, em trai nhất định sẽ vui vẻ ngay, ôm chầm lấy anh, nụ cười trên mặt rạng rỡ và dễ thương như hình mặt cười trên bánh.

Vậy mà… tại sao… từ khi nào?…

Một ý nghĩ vu vơ chợt hiện lên trong đầu, khiến lưng anh ta lạnh toát. Đại Cảnh Hi ngẩng đầu theo phản xạ, cảm giác lạnh buốt liền xuyên từ chân lên tới đầu, khiến anh ta đông cứng.

Đại Lam Sơn bất ngờ xuất hiện trước mặt anh ta, mặc quân phục, dựa vào một chiếc xe Jeep quân đội, ánh mắt đang nhìn thẳng vào anh.

“Anh.”

Đại Lam Sơn mỉm cười với Đại Cảnh Hi. Anh ta không phản ứng, nên em trai tiến tới, ôm chặt lấy anh.

“Anh.” Hắn lại gọi một tiếng.

“Sao cậu lại ở đây?” Đại Cảnh Hi không đáp lại, chỉ lạnh lùng hỏi.

Đại Lam Sơn im lặng một lúc, rồi đổi giọng đổi xưng hô: “Vợ ơi, anh đến đây để mua bánh cho em ạ?”

Đại Cảnh Hi liền đẩy mạnh hắn ra, ngón tay âm thầm nắm chặt chuỗi tràng hạt trên cổ tay, từng hạt lần lượt xoay chuyển.

Đại Lam Sơn bị đẩy lùi một bước, chỉ vào trong xe, nở nụ cười: “Em mua xong rồi này! Từ quân đội ra là em chạy qua đây mua ngay. Anh thấy chúng ta tâm linh tương thông không? Thế mà gặp được nhau ở đây luôn! Lên xe đi, mình về nhà thôi.”

Đại Cảnh Hi không nói gì thêm, mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ.

Đại Lam Sơn khởi động xe. Hắn liếc thấy ngón tay anh trai vẫn đang lần chuỗi hạt, bèn phá tan bầu không khí căng thẳng bằng giọng điệu tự nhiên, hỏi: “Anh, em hỏi anh chuyện này. Cái công nghệ được cấp bằng sáng chế của công ty anh, gọi là “Công nghệ bảo quản và phong tỏa Pheromone” gì đó, có bảo quản được pheromone còn lưu lại trên đồ vật không?”

Đại Cảnh Hi không hiểu sao em trai lại hỏi chuyện này. Anh ta nhìn đối phương, trả lời: “Không bảo quản được. Pheromone phải được chiết xuất và tinh chế tươi từ tuyến thể thì mới gọi là bảo quản. Pheromone chết thì bảo quản thế nào được, mùi hương chỉ là sản phẩm bay hơi của pheromone mà thôi.”

“Ồ.”

“Sao cậu hỏi vậy?” Đại Cảnh Hi hỏi.

“Bạn em nhờ hỏi.” Đại Lam Sơn quay đầu lại, ánh mắt chuyên chú nhìn vào mắt anh trai mình.

Ánh mắt chạm nhau, ánh nhìn của Đại Lam Sơn dần si ngốc, Đại Cảnh Hi bèn quay đầu hắn về phía trước.

“Nhìn đường.”

Đại Lam Sơn trả lời: “Là bạn cùng phòng hồi huấn luyện của em, Lữ Không Quân nhờ hỏi.”

“Lữ Không Quân?” Sao lại là người nhà họ Lữ nữa.

Đại Cảnh Hi vô cùng nghi ngờ hỏi thăm: “Cậu ta không phải là chủ nhiệm phòng thí nghiệm của Viện Sinh học à? Sao lại không hiểu nguyên lý này?”

“Em cũng không biết nữa.” Đại Lam Sơn rằng, “Dù gì cậu ta cũng hỏi rồi. Hôm nay vừa xuất viện đã gọi điện cho em, em nghĩ có lẽ là chuyện quan trọng nên mới nhờ anh.”

“Cậu ta nằm viện?”

Nghe giọng điệu của Đại Cảnh Hi, Đại Lam Sơn lại định quay đầu qua, anh lập tức giữ chặt đầu hắn không cho nhìn mình. Đại Lam Sơn liền áp má vào lòng bàn tay anh ta, dịu dàng đáp: “Ừm. Là do bùng phát kỳ dịch cảm, gây ra vấn đề pheromone gì đó. Em không hiểu, nhưng tóm lại là phải cấp cứu, đi một vòng qua quỷ môn quan.”

Đại Cảnh Hi rút tay lại, ngạc nhiên: “Kỳ dịch cảm sao lại nghiêm trọng vậy? Cậu ta làm gì thế?”

Đại Lam Sơn nhún vai: “Cấp bậc pheromone nhà họ Lữ vốn đã vượt mức bình thường, bản thân nó vốn đã là bệnh lý, chứng điên di truyền. Thời gian trước cậu ta còn đánh một bạn cùng phòng khác nhập viện.”

Nghĩ đến chuyện mình cũng từng đánh nhau trong thời kỳ huấn luyện, làm mất mặt nhà họ Đại, cũng coi như cùng một giuộc cậu hai nhà họ Lữ kia. Hắn len lén nhìn anh trai một cái, thấy đối phương không có ý định nhắc lại chuyện cũ để trách mắng mình, hắn mới tiếp tục nói: “Nghe nói bác sĩ bảo cậu ta mau tìm bạn đời, tiến hành trị liệu pheromone chính quy. Bằng không nếu tái phát phản ứng nghiêm trọng như vậy, rất có thể sẽ để lại di chứng.”

Hắn cố ý nói thêm: “Ai da, làm Alpha đúng là nguy hiểm quá đi. May mà em đã kết hôn rồi.”

“Alpha nguy hiểm?” Đại Cảnh Hi lạnh giọng nói, “Thông thường, Alpha có rất nhiều cách để giải quyết kỳ dịch cảm. Tệ nhất cũng chỉ cần bỏ tiền là tìm được người để giải quyết. Omega mới đáng thương, một khi bị đánh dấu là xui xẻo cả đời.”

“Em sẽ không tùy tiện tìm người giải quyết,” Đại Lam Sơn nói, “Mùi hương của anh chính là dấu ấn của em. Lần đầu tiên anh ph*t t*nh sau khi phân hóa là ở trước mặt em, chính em đã bế anh lên giường. Pheromone của anh còn lưu lại trên chân em, khiến em mộng tinh lần đầu. Chính anh đã đánh dấu em trước, vợ à.”

Đại Cảnh Hi cảm thấy hai tay mình lạnh buốt, bờ vai đều đang run rẩy, anh ta nghiến chặt răng: “Vậy thì tôi cắt bỏ tuyến thể được không?”

Chiếc xe bất ngờ phanh gấp ngay giữa đường.

Phía sau vang lên tiếng còi ngắn bất mãn, không hài lòng nhưng cũng không làm khó, xe sau vòng qua chiếc Jeep quân đội rồi rời đi.

Đại Cảnh Hi nhìn ra phía sau, giận dữ nói: “Đại Lam Sơn! Sao cậu có thể đột nhiên dừng xe giữa đường? Cậu còn là con nít sao? Đường phố này là của riêng cậu à?”

Đại Lam Sơn bật đèn cảnh báo từ từ tấp xe vào lề đường.

Một lúc sau, giọng hắn nghẹn ngào: “Anh. Đừng tự làm tổn thương bản thân mình. Em sợ anh làm chuyện dại dột nên mới canh chừng anh, anh đừng như vậy… Anh có thể rút đủ pheromone từ cơ thể em để dùng cả đời, sau đó cắt tuyến thể của em đi. Dù sao em cũng không cần của ai khác. Nếu anh muốn cắt tuyến thể thì cắt của em đi. Là em có lỗi với anh.”

“…”

Một lát sau, Đại Cảnh Hi tựa lưng vào ghế sau, giọng mệt mỏi.

“Lái xe.”

Lại qua một lúc, Đại Lam Sơn lau mặt, đôi mắt đỏ hoe nhìn anh ta.

.. Vẻ mặt chờ mong. Trông vẫn trẻ con, ngây ngô như thời niên thiếu.

Anh ta thở hắt: “Tôi bảo cậu lái xe. Tôi muốn về nhà.”

Đại Lam Sơn trầm mặc, khởi động xe lần nữa.

Hắn cúi đầu nhìn lướt qua điện thoại, có tin nhắn mới trên màn hình.

Đối phương: Giám đốc Đại chắc chắn đã giấu Alpha kia trong khu vực riêng của công ty. Giám đốc Đại đi rồi, tôi có nên vào điều tra không?

Đại Lam Sơn cố kìm nén cơn bốc đồng muốn đập nát chiếc điện thoại, lập tức giơ tay trả lời: Tuyệt đối không được động vào.

Hắn nhắn tiếp: Đừng tự ý hành động. Canh chừng cho kỹ, canh đến chết. Có chuyện gì liên hệ tôi ngay.

Đại Cảnh Hi thấy hắn đang gõ phím lia lịa, bèn hỏi: “Cậu đang nhắn cho ai vậy?”

“Cho Lữ Không Quân,” Đại Lam Sơn lập tức hít mũi một cái, tiếp lời, “Cậu ta hỏi gấp lắm nên em phải báo lại cho cậu ta biết ngay chứ.”

Nói rồi, hắn cũng tiện tay mở khung trò chuyện với cậu hai Lữ, nhắn: Anh tôi bảo không được, pheromone đã chết thì là chết. Hết là hết.

Đại Lam Sơn: Anh ấy nói chuyện này chẳng phải cậu là người rõ nhất à? Chủ nhiệm viện Sinh học Lữ Không Quân.


Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J Truyện Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J Story Chương 43
10.0/10 từ 39 lượt.
loading...