Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J
Chương 17
Editor: caphaos | Beta: Beihe
Chương 17. Cố ý
…
Ngu Tiểu Văn đứng trước gương. Y cảm thấy mình trông còn gầy gò và tiều tụy hơn trước đây, sự mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt.
Buổi chiều, sau khi cúp điện thoại, Ngu Tiểu Văn đã đấu tranh với cảm xúc phức tạp của mình một lúc lâu, đột nhiên tỉnh ngộ.
“Nhân cách thiếu đạo đức của mình đâu rồi? Đúng vậy. Còn chưa chạm vào cậu ta mà. Muốn ôm, muốn hôn, muốn cùng cậu ta lên giường như trong mơ. Vừa nãy còn hối hận vì những điều chưa làm, cơ hội lại quay về rồi đây.”
Lữ Không Quân, sớm muộn gì cũng sẽ ở bên một người khác. Nếu không phải bây giờ, thì cũng là sau này. Cậu ta sẽ cùng một Omega cao quý, tao nhã che chung một chiếc ô dưới cơn mưa, không phải vì công việc. Cậu ta sẽ dừng đeo dụng cụ chống cắn để vượt qua kỳ dịch cảm, không phải vì công việc. Cậu ta sẽ có tất cả những điều đó.
Chỉ là không có mình.
Một người có tất cả như Lữ Không Quân cũng sẽ không bao giờ nhớ đến mình. Một tên tống tiền thì có gì đáng để nhớ chứ?
Còn mình, ngay cả nếu muốn nhớ, cũng không thể nhớ được. Ngu Tiểu Văn đã có thể nhìn thấy rõ ràng sạp nhỏ của Diêm Vương ở góc phố phía trước, nơi những bát canh Mạnh Bà đã được bày sẵn.
Y đã cảm nhận trước sự vô vọng hoàn toàn của mình. Vì vậy, ranh giới đạo đức của y lại nhanh chóng rồi dứt khoát hạ xuống.
Trước khi uống bát canh đó, mình nhất định phải ăn được miếng thịt đã!
“Ngu Tiểu Văn,” Y lần nữa tự động viên bản thân trước gương, “Người chết thì được ưu tiên. Tao cho phép mày dùng cái giá của việc chết yểu để đổi lấy đặc quyền không biết xấu hổ đến chết.”
… Nhưng như vậy có phải quá bất công với đối phương không? Tại sao Lữ Không Quân phải ôm, phải hôn, phải lên giường với mình?
Lòng can đảm mà Ngu Tiểu Văn vừa lấy lại giống như một quả bóng chưa được buộc chặt. Trông có vẻ lớn, nhưng mẹ nó xì hơi cũng rất nhanh.
Ngoài cửa sổ dường như lại có tiếng sấm. Khiến y nhớ đến một đêm mưa lớn khác, trong ngôi đình của Khu Cam, khuôn mặt Lữ Không Quân bình tĩnh như thần chết. Anh cúi xuống nhìn y như nhìn một loài động vật hạ đẳng, ph*t t*nh vì pheromone của mình.
… Nếu mình là một con chó hoang đang đ*ng d*c, còn Lữ Không Quân chỉ giống thần chết, dùng khuôn mặt lạnh tanh tiến vào cơ thể mình, thế thì điều đó sẽ nhục nhã biết bao. Thà chết đi đầu thai còn hơn.
Ngu Tiểu Văn mở vòi nước, tát nước lên mặt. Sau đó y còn vốc một nắm nước lạnh, xoa lên cậu em của mình, để nó cũng tỉnh táo lại.
… Bỏ đi.
Bỏ qua đi.
“Bụp!”
Bóng đèn trên đầu nhấp nháy vài lần rồi sáng lên, sau đó phát ra tiếng “xoẹt” rồi tắt ngúm. Ngõ Liên Vụ vốn hay bị như vậy, điện áp không ổn định rất dễ làm cháy bóng đèn, Ngu Tiểu Văn tập mãi thành quen. Y đưa tay tìm khăn lau mặt, rồi bước ra khỏi phòng tắm.
Nạn nhân đang ngồi trên ghế sofa chơi điện thoại. Thấy Ngu Tiểu Văn bước ra, anh liền bỏ điện thoại xuống, nhìn về phía y.
“Bóng đèn trong phòng tắm bị hỏng rồi. Đồ dỏm ý mà.” Ngu Tiểu Văn nói, “Để tôi đi thay.”
Y cúi xuống tủ dưới tivi, mông hơi chổng lên, thò tay vào ngăn dưới cùng để tìm. Khi tìm một hồi, y cảm thấy nước lạnh mà mình dùng để làm cậu em tỉnh táo đang chảy dọc xuống đùi. Y nhanh chóng đưa tay lau, rồi quay đầu liếc nhìn nạn nhân.
Nạn nhân đang nhìn chằm chằm vào màn hình tivi tối đen như mực.
Ngu Tiểu Văn lấy ra một chiếc hộp đựng giày chứa đầy đồ lặt vặt, đứng thẳng người dậy, kéo chiếc áo thun xuống. Sau đó, y lấy bóng đèn ra, đẩy hộp trở lại chỗ cũ.
Điện thoại trong tay nạn nhân phát ra tiếng rung.
“Cần giúp không?” Nạn nhân hỏi.
“Hoàn toàn không cần.” Ngu Tiểu Văn đáp. Y mở bao bì bóng đèn, kéo một chiếc ghế lại gần phòng tắm, rồi giẫm một chân lên ghế, chân còn lại đặt lên bồn rửa tay cao hơn, bắt đầu tháo bóng đèn cũ.
Dưới chân y xuất hiện một luồng sáng trắng, từ từ chạy dọc theo chân, đi qua cơ thể và cánh tay đang giơ cao của y, cuối cùng dừng lại ở vị trí bóng đèn.
Là ánh đèn pin từ điện thoại của nạn nhân.
“Cảm ơn.” Ngu Tiểu Văn nói. Y tháo bóng đèn cũ ra, ngậm nó trong miệng, rồi nhanh chóng vặn bóng đèn mới vào.
Điện thoại của nạn nhân lại rung lên.
“Ôi cậu tan làm rồi mà vẫn bận thế.” Ngu Tiểu Văn vừa ngậm bóng đèn vừa lầm bầm.
Người kia không nói gì, Ngu Tiểu Văn cúi xuống nhìn. Nạn nhân vẫn đứng ở cửa, ngẩng đầu nhìn y.
Y nghĩ, dù là khi nhìn xuống hay nhìn lên, biểu cảm và ánh mắt của người này dường như mãi chẳng bao giờ thay đổi.
“Hồi chiều nay cậu bị sao vậy?” Nạn nhân đột nhiên hỏi.
“… Không sao cả.” Ngu Tiểu Văn trả lời qua loa.
Nạn nhân: “Vậy à.”
Ngu Tiểu Văn vặn xong bóng đèn, đột nhiên rất muốn xem liệu khuôn mặt này có biểu cảm bất ngờ nào không. Vì vậy y giả vờ hét lên, cố tình bước hụt ngã xuống.
Nạn nhân lao tới, hai cánh tay đỡ lấy toàn bộ trọng lượng của y, sau đó ôm chặt, lưng anh đập mạnh vào vách tắm phía sau, thể trọng của cả hai va vào phát ra một tiếng động lớn.
Ngu Tiểu Văn hơi ngỡ ngàng. Rõ ràng với kỹ năng của mình, y hoàn toàn có thể giả vờ ngã mà không hề hấn gì. Nhưng nạn nhân đã phá hỏng màn trình diễn của y, khiến y trông như một kẻ ngốc đến bóng đèn cũng không biết thay.
Y vội lấy bóng đèn ra khỏi miệng, định hỏi Lữ Không Quân có đau không, nhưng đối phương đã lên tiếng trước, giọng lạnh lùng chất vấn y: “Ngu Tiểu Văn, tôi biết cậu cố ý.”
“…”
Ngu Tiểu Văn lau chỉ bạc nơi khóe miệng, nở một nụ cười với đối phương.
“Đúng vậy, tôi cố ý mà. Sao cảnh sát lại vụng về thế được chứ.”
Nét mày của nạn nhân dần dần nhíu lại dưới ánh sáng lờ mờ hắt vào từ phòng khách.
Chiếc điện thoại úp ngược trên bồn rửa lại rung lên, lần này rung liên tục như điên.
Ngu Tiểu Văn nói: “Cậu không định xem điện thoại của mình à? Nó rung mãi rồi đấy.”
Nạn nhân đáp: “Tôi biết.”
Nạn nhân dùng đầu ngón tay chống cửa phòng tắm, chầm chậm đẩy nó ra xa mình. Ánh sáng từ phòng khách chiếu vào mỗi lúc một ít, cuối cùng chỉ còn một đường nhỏ, rồi “cạch” một tiếng, căn phòng tối sầm lại.
“… Sao thế?” Ngu Tiểu Văn hỏi… y cảm nhận được mùi pheromone của đối phương, nhưng lại không rõ ràng, nhạt nhòa như có như không. Y vô thức đưa tay sờ sau gáy.
Thời gian chậm rãi trôi qua, trong bóng tối, nhiệt độ trên mặt không rõ có phải bắt nguồn từ người kia hay không.
“Cậu biết tôi vẫn chưa hoàn toàn qua khỏi kỳ dịch cảm, vẫn phải đeo vòng tay đúng không.” Giọng nói của nạn nhân lộ rõ vị trí, đúng như dự đoán, rất gần.
“Không, không biết.” Ngu Tiểu Văn lùi một bước, tựa vào bồn rửa, th* d*c liên tục, mạnh tay ấn miếng dán ức chế sau gáy mình.
Nạn nhân: “Hai loại nước này có kết cấu khác nhau.”
Ngu Tiểu Văn: “… Nước gì cơ?”
“Đây.” Mấy đầu ngón tay lạnh băng bỗng chạm nhẹ qua mặt trong bắp đùi y.
Chỉ tiếp xúc một khoảnh khắc ngắn ngủi, chân của Ngu Tiểu Văn đã run rẩy không kiểm soát được. Y bám chặt vào bồn rửa, cắn môi kìm nén âm thanh mắc kẹt trong cổ họng.
Nạn nhân: “Cậu không thấy nước trôi quá nhanh à? Hay cậu nghĩ tôi là một tên trai tơ không biết cái gì, cứ nhìn là tin được ngay sao?”
Ngu Tiểu Văn bỗng chốc hiểu ra ý nghĩa của từ “kết cấu” mà đối phương nhắc đến. Mặt y lập tức nóng bừng lên: “… Cậu suy nghĩ đen tối quá! Nước đó là… là vì…”
Y định bước ra khỏi cửa, nhưng bị nạn nhân nắm cả eo kéo lại, xoay người y rồi ép một cánh tay y lên bồn rửa. Ngu Tiểu Văn cảm nhận được bên hông mình chạm vào chiếc khóa thắt lưng bằng kim loại cứng cáp của nạn nhân, nhưng nhanh chóng rời đi.
Nạn nhân: “Chạy đi đâu? Sao cậu lúc nào cũng khiêu khích tôi rồi lại nghĩ đến việc chạy trốn trước thế?”
Bàn tay còn lại của nạn nhân đè xuống eo y.
“Cậu nghĩ mình giỏi thao túng người khác lắm chứ gì, vậy thì cứ thử làm đi. Tôi chẳng quan tâm. Dù sao thì một Alpha đê tiện của nhà họ Lữ như tôi, dù có tùy tiện đánh dấu Omega hay thậm chí cưỡng chế đánh dấu người cùng giới, cũng chẳng cần chịu trách nhiệm.”
Sự im lặng bất ngờ bao trùm.
Sau đó, giọng của Ngu Tiểu Văn trở nên lạnh nhạt, y khẽ cười, hít một hơi, nói bằng giọng khàn khàn: “Ồ. Thế thì cậu cứ thử xem?”
Nạn nhân: “…”
Chiếc điện thoại trên bồn rửa vẫn rung.
Nạn nhân hỏi: “Mệnh lệnh?”
Ngu Tiểu Văn cảm nhận được một lực đẩy mạnh vào phần hõm dưới xương cụt. Cả cột sống của y tê rần như có luồng điện chạy qua, suýt nữa thì quỵ xuống, nhưng lại bị người phía sau giữ lại.
Nạn nhân ở phía sau y nói: “Cậu muốn thử kiểu nào?”
Ngu Tiểu Văn gồng thẳng lưng, giọng run rẩy: “Hừ, cậu còn biết làm kiểu nào à đồ trai tơ?”
Nạn nhân: “…”
Tiếng rung của một chiếc điện thoại khác vang lên xen vào. Ngu Tiểu Văn lập tức lấy điện thoại giắt ở lưng q**n l*t của mình, ánh sáng trên màn hình chiếu rõ khuôn mặt hai người. Trên màn hình hiển thị cuộc gọi từ tổ trưởng tổ trọng án Trần Tử Hàn.
Nạn nhân cúi đầu nhìn vào chữ trên màn hình điện thoại của Ngu Tiểu Văn rồi hỏi: “Sao cậu lại để điện thoại ở đó?”
“Cậu, khụ, cậu ở ngay cạnh tôi, tất nhiên tôi không thể để… điện thoại ra khỏi người rồi.” Ngu Tiểu Văn vừa nói vừa nhấn nút nghe: “Xin lỗi, tôi phải nhận cuộc gọi này.”
Y dùng sức hắng giọng một tiếng, nhanh chóng mở cửa phòng tắm, dò dẫm tường rồi đi ra phòng khách.
“… A lô, khụ, tổ trưởng.”
“Tiểu Văn, nghỉ ngơi thế nào rồi?” Đối phương có vẻ khá phấn khích, giọng nói rất to: “Vẫn đang ngủ à?”
“Em tỉnh rồi.” Ngu Tiểu Văn ngồi xuống, dùng hai chân kẹp chặt mép ghế, thở nhẹ: “Anh nói đi.”
Trần Tử Hàn: “Người mà lần trước cậu để sổng đã được tìm thấy rồi. Hôm qua, gã xuất hiện ở S House!”
“… Gì cơ?!” Ngu Tiểu Văn bật dậy, lảo đảo bước vào phòng ngủ.
Y nhanh chóng xỏ quần, run run suýt ngã. Vừa chỉnh thắt lưng, y vừa hỏi: “Chuyện xảy ra khi nào?”
“Em sẽ đến ngay!”
Ngu Tiểu Văn lấy ống tiêm ức chế trên ngăn kéo rồi nhét vào túi, sau đó lao ra khỏi phòng ngủ, trên mặt đã chuyển sang biểu cảm nghiêm túc. Y với lấy chiếc áo khoác ngắn tay trên giá treo: “Tôi phải đi ra ngoài một lát. Cậu có muốn đi cùng luôn không?”
Nạn nhân quét mắt nhìn y từ trên xuống dưới.
Sau đó liếc ra ngoài cửa sổ: “Trời đang mưa rất to. Sách của tôi không thể bị ướt. Vì cậu nên tôi mới mang nó đến đây.”
Ngu Tiểu Văn: “Cứ để ở đây, lần sau ghé lấy. Hoặc tôi sẽ mang qua viện nghiên cứu của cậu sau.”
Im lặng.
Nạn nhân nói: “Gửi về nhà tôi.”
“Được.” Ngu Tiểu Văn đã xỏ giày, lấy một chiếc ô từ tủ đựng đồ gần cửa: “Đi thôi.”
…
Dưới tầng, tên tống tiền nhanh chóng đưa ô cho Lữ Không Quân, rồi trèo lên ghế lái của chiếc xe ô tô xám tro, sau đó hạ cửa kính xuống: “Tôi đi trước đây. Cảm ơn cậu đã giúp tôi xem tài liệu, giữ liên lạc nhé.”
Ngay sau đó, y đưa điện thoại cho Lữ Không Quân xem, trên màn hình hiển thị một đồng hồ đếm ngược tám tiếng: “Ừ, thấy chưa.”
Tên tống tiền mỉm cười: “À, đúng rồi. Sau này “Ngủ ngon, cục cưng” nhớ phải gửi bằng tin nhắn thoại nhé.”
Lữ Không Quân cau mày nhìn vào mặt tên tống tiền, tay siết chặt cán ô, không nói gì.
Ánh mắt tên tống tiền thoáng dao động, ngập ngừng muốn nói gì đó rồi dùng đầu ngón tay gãi lòng bàn tay mình: “… Chuyện tối nay chỉ là hiểu lầm thôi.”
Lữ Không Quân vẫn không nói gì, chỉ dùng ánh mắt nhìn chằm chằm vào tên tống tiền.
“…” Tên tống tiền nhìn lại Lữ Không Quân, đột nhiên môi run lên, sau đó vươn tay ra ngoài cửa xe, nắm lấy tay đang cầm ô của Lữ Không Quân, giọng có phần khàn khàn: “Trời mưa lạnh đấy, đừng để bị cảm.”
Y nhanh chóng lau khóe mắt, xoay vô lăng, lùi xe rồi rời khỏi bãi đỗ. Cuối cùng, chiếc xe cũ kỹ phun ra khói xám mệt mỏi, gầm rú rời đi. Nó càng lúc càng xa, rồi quẹo vào góc phố tối, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt của Lữ Không Quân.
Nhìn về hướng xe vừa rời đi thêm một lúc, Lữ Không Quân quay về phía xe của mình. Sau khi lên xe, anh điều chỉnh lại vòng tay, rồi tựa trán vào tay lái, im lặng trong một lúc lâu.
Tôi là ai? Đây là đâu? Tôi từ đâu đến và tôi tính đi đâu?
Cả cơ thể lẫn trái tim anh đều lạnh lẽo.
Anh l**m răng nanh, rồi theo phản xạ sờ vào xương cụt, để chắc rằng mình chưa mọc đuôi. Dù biết chuyện này thật vô lý, nhưng một nhà nghiên cứu y học như anh thường có một ảo giác kỳ lạ, như cứ hễ anh bước vào trạng thái đ*ng d*c thì anh sẽ biến thành chó.
Vừa hung dữ, vừa ngốc nghếch.
Nhiều năm trước, trong một buổi hội thảo học thuật, anh đã đề cập đến ảo giác này với một chuyên gia, người đó nói đây là biểu hiện của một ý thức muốn “thoát ly bản thể.” Điều này chứng tỏ anh là một con người có lòng từ bi và trí tuệ, rồi hỏi anh có muốn quy y không.
.
Anh bình tĩnh lại một chút, nhờ sự hỗ trợ của chiếc vòng tay, cảm giác tính chó trong người cũng dần biến mất. Sau đó, Lữ Không Quân bắt đầu đọc tin nhắn từ Cao Vũ Đinh. Đối phương đã gửi rất nhiều cảnh báo và nhiều cuộc gọi nhỡ.
Tin nhắn cuối cùng: Ông bị làm sao vậy? Chẳng lẽ ông để đối tượng dịch cảm ấn pheromone Omega vào tuyến thể của ông à?
Lữ Không Quân đáp: Tôi đặt lịch hẹn vào sáng mai.
Cao Vũ Đinh: Không kịp đâu. Tôi chỉ có thể nói, nếu ông có thể tham gia huấn luyện bình thường thì tôi sẽ viết ngược tên mình.
Ngón tay Lữ Không Quân gõ lên màn hình điện thoại phát ra tiếng động: Tôi cho phép ông thực hiện phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể của tôi.
Cao Vũ Đinh: …
Cao Vũ Đinh: Cậu hai Lữ ơi, cậu đừng đùa nữa. Tôi còn muốn sống thêm vài năm.
Cao Vũ Đinh: Rốt cuộc ông bị làm sao? Có bị sốc mạnh không? Ông có cần tôi đến thăm không?
Lữ Không Quân: Không cần
Lữ Không Quân: Nói cho tôi biết cách giải quyết.
Cao Vũ Đinh: Cách nhanh nhất thì ông biết rồi đấy.
Cao Vũ Đinh: 1. Ngủ với đối tượng dịch cảm của ông, đánh dấu tạm thời, để người ấy giúp ông vượt qua kỳ dịch cảm.
Cao Vũ Đinh: 2. Đi S House với tôi.
Cao Vũ Đinh: Tất nhiên, ông sẽ không chọn cái nào cả. Nhưng dựa trên tình trạng hiện tại của ông, tôi khuyên ông nên cân nhắc kỹ về việc tham gia huấn luyện.
Lữ Không Quân nhìn một lúc.
Rồi trả lời bằng một con số: “2.”
Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J
