Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J
Chương 15
Chương 15. Người tôi yêu | Editor: caphaos | Beta: Beihe
Ngu Tiểu Văn phả một hơi khói, xoa mắt nhìn Từ Kiệt: “Về cái gì mà về, còn nhiều việc chưa làm xong.”
Từ Kiệt ngơ ngác: “Sư phụ à, hôm qua anh đã bận cả ngày rồi, tổ trưởng bảo em đưa anh về nghỉ ngơi. Nhìn mặt anh xanh xao lắm.”
“Không cần. Cậu về đi,” Ngu Tiểu Văn lại bước vào cửa, “Anh còn vài tài liệu phải tra.”
Từ Kiệt: “…”
Ngu Tiểu Văn đã ba ngày liền không về nhà. Mệt thì tắm tại cơ quan, rồi ngủ tạm trên ghế sofa. Giữa chừng y có bẵng đi vài bận, nhưng rất nhanh lại xuất hiện ở văn phòng. Cả tổ đều thấy y có gì đó là lạ, nhưng không ai nói rõ được lạ ở đâu. Y vẫn vui vẻ đùa giỡn, nghiêm túc điều tra và như bao ngày làm việc mệt mỏi bận rộn khác, vừa ăn hoa quả vừa chửi thề, rồi đá cái thùng rác bên cạnh, làm động tác ném vỏ quả vào thùng một cách hoàn hảo.
Đến ngày thứ tư, tổ trưởng Trần Tử Hàn yêu cầu Từ Kiệt phải ép Ngu Tiểu Văn về nhà nghỉ ngơi.
Trên đường về nhà, y ngủ quên mất. Khi bị Từ Kiệt đánh thức và đưa đến trước cửa nhà. Từ Kiệt hỏi: “Sư phụ, chìa khóa đâu?” Y liền móc chìa khóa đưa cho đối phương.
Vào nhà, Ngu Tiểu Văn đổ người xuống giường ngủ tiếp.
Y chìm vào một màn đen vô tận, nơi y có thể đi bất cứ đâu mà không ai bận tâm.
…
Buổi chiều tan học, Ngu Tiểu Văn bị vài người đè xuống một con hẻm gần trường đánh, đầu bị đổ đầy rác.
Nguyên nhân là y nhìn thấy vài tên côn đồ bên ngoài trường đang bắt nạt một bạn nữ. Cô bé mang tiếng vì có người bố phạm tội vừa bị bắt giam. Người trong trường ai cũng biết chuyện này, vả lại sợ dính líu đến bọn côn đồ, thành ra không ai dám can thiệp.
Thật quá đáng.
Ngu Tiểu Văn có lẽ hơi ngốc nghếch, từ bé đã vậy. Y nhìn thấy cảnh đó liền lao vào đánh nhau, cố gắng một mình đấu nhiều người. Kết quả là anh hùng trượng nghĩa lập tức biến thành kẻ bị đánh hội đồng.
Bạn nữ hoảng sợ khóc lóc chạy đi, còn y bỗng chốc trở thành nạn nhân thay thế.
Mùi hôi thối của rác rưởi khiến y choáng váng, mạnh mẽ vùng vẫy. Y sờ được một túi sữa bò bị thiu trong đống rác, liền cắn túi xịt sữa lên từng tên, tiến hành một cuộc phản công vô cùng hiệu quả và chuẩn xác. Đám côn đồ vừa lùi lại vừa chửi bới ầm ĩ. Nhân cơ hội đó, y vùng dậy chạy đi. Ngu Tiểu Văn chạy nhanh đến nỗi mấy tên Alpha đã phân hóa, cao to chân dài đuổi theo cũng mệt bở hơi tai, bọn chúng vừa đuổi vừa mắng mỏ phía sau.
Ngu Tiểu Văn: “Này mấy thằng cháu, ngay cả ông chúng mày cũng không đuổi kịp, lo mà uống thêm sữa, bổ sung canxi vào!”
Y chạy nhanh như thỏ, leo lên bức tường sân trường, ngồi trên đỉnh tường nhìn xuống. Đám côn đồ chỉ là lũ nhóc choai choai, chỉ có thể quậy phá bên ngoài chứ không dám trèo tường, tụi nó đứng dưới đáy tường, chống nạnh ngẩng lên rủa xả một hồi rồi bỏ đi. Ngu Tiểu Văn phủi tay, nhẹ nhàng nhảy vào trong.
Ngu Tiểu Văn không biết liệu đám kia có phục kích mình ngoài cổng hay không, nên quyết định ở lại trường dạo chơi thêm một lúc.
Khuôn viên TSu giờ tan học rất yên tĩnh. Y ôm lấy những chỗ đau đớn trên cơ thể, lướt đi như một chú mèo. Khi đi ngang qua phòng sinh hoạt, y nhìn thấy một bạn nam mặc đồng phục đang ngồi bên cửa sổ đọc sách.
“…”
Ngu Tiểu Văn tiến đến nấp sau một bụi hoa hồng mai, rồi dùng tay tách những kẽ hở giữa các bông hoa, nhìn trộm sang bên đó. Bạn nam kia đeo dụng cụ chống cắn, che kín nửa khuôn mặt. Trường yêu cầu những học sinh Alpha đang trong giai đoạn phân hóa phải đeo thiết bị chống cắn và vòng tay, vì vậy rất có thể cậu bạn này đang ở giai đoạn phân hóa.
Mặc dù không nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt, chỉ với mái tóc và đôi lông mày thôi cũng đã đủ tạo nên một bức tranh hoàn mỹ sẽ xuất hiện trong những giấc mơ ở tuổi dậy thì.
Ngu Tiểu Văn cảm thấy hơi thở của mình chậm chạp như con voi, nhưng nhịp tim lại đập nhanh như cánh chim nhỏ.
Có lẽ adrenaline vẫn chưa hạ xuống, khiến y bỗng trở nên điên rồ. Không thể kìm được, y vòng một đoạn rồi tìm đến cửa chính của phòng sinh hoạt, đẩy cửa bước vào.
Y đứng lưỡng lự ở ngưỡng cửa một lúc, sau đó ngồi xuống dãy cuối cùng của phòng, ở vị trí xa nhất, một góc tối tăm nằm dưới bóng rèm cửa, nơi chất đầy những thiết bị đã phủ một lớp bụi.
Trần phòng sinh hoạt rất cao, ngoài cửa sổ là những bông hoa hồng mai đỏ đang rực rỡ trong gió, che khuất phần lớn ánh nắng. Vì vậy, ánh hoàng hôn hắt vào cũng không sáng rực như bên ngoài, mà mờ nhạt, chập chờn.
Bạn học kia kẹp ngón tay vào góc trang sách, để hờ hững trên trang. Dù thân trên ngồi ngay ngắn, nhưng đôi chân dưới bàn lại duỗi thẳng ra, giày thể thao bị ống quần đồng phục rộng thùng thình che khuất, thỉnh thoảng khẽ động, làm lộ ra nút thắt hình cánh bướm trên dây giày.
Bạn nam trong bức tranh ấy ngước lên nhìn Ngu Tiểu Văn một cái, ngay lập tức, những hạt bụi trong không khí biến thành những tinh linh nhỏ vô hại. Ngu Tiểu Văn cúi đầu xuống từ từ, co rút người lại vào góc tối.
Y có hơi hối hận vì đã bước vào đây. Quá bốc đồng, chỉ nghĩ đến việc nhìn người ta mà quên rằng người ta cũng sẽ nhìn mình. Mặt mày y sưng vù, tóc tai rối bù, trên đầu còn vương cả mùi sữa chua thiu.
Bạn nam đứng dậy, xoay người bước tới tủ đồ. Cậu ấy mở một cánh tủ, lấy ra vài thứ, rồi đi đến bồn rửa trong góc, đặt chúng xuống, sau đó quay lại chỗ ngồi của mình.
“Đi rửa đi.”
Ngu Tiểu Văn ngẩn người một lát, rồi răm rắp đi men theo bức tường đến chỗ bồn rửa. Ở đó có một chiếc khăn mặt và một hộp thuốc nhỏ. Y rửa mặt, gột sạch sữa trên đầu, rồi lấy khăn lau tóc, vừa lau vừa quay người đi về.
Bạn nam nói: “Xử lý vết thương.”
Ngu Tiểu Văn bất ngờ, buột miệng: “Không cần.”
“Cần,” bạn nam bảo, “Cậu tự làm.”
“…”
Ngu Tiểu Văn hiếm khi nghe lời, nhưng lần này y lại đi về. Y mở hộp thuốc, lấy vài miếng băng dán, bóc ra rồi dán bừa vào những chỗ đau.
“Dán cho cẩn thận vào, soi gương mà dán. Đừng dán băng keo trực tiếp lên vết thương. Bình xịt này cậu cứ cầm theo, cách ba tiếng xịt một lần.” Bạn học nam đó không quay đầu lại, vẫn chỉ nói bằng giọng lạnh nhạt, đưa lưng về phía Ngu Tiểu Văn.
Ngu Tiểu Văn đứng một lúc, rồi bước đến tấm gương cách đó không xa, chỉnh lại miếng băng cá nhân trên mặt.
“Giờ thì cậu đi được chưa?” Bạn nam hỏi.
Ngu Tiểu Văn: “.”
“Cảm ơn.” Y chỉ có thể nói hai từ đó, rồi rời khỏi phòng sinh hoạt.
Như bị điều khiển, y lại đánh một vòng rồi quay về sau bụi hoa hồng mai.
Trong cửa sổ, bạn nam nhíu mày, thỉnh thoảng đưa tay lên gãi nhẹ phần miệng bị che.
… Dù bản thân không thoải mái nhưng cậu ấy vẫn giúp mình.
Giống như…
Trong cơn mưa, một chiếc ô đen che trên đầu y, rồi Alpha đeo dụng cụ chống cắn hỏi: “Cần giúp gì không, cán bộ cảnh sát?”
Ngu Tiểu Văn không thể khép mắt lại, đành mở mắt ra, thoát khỏi dòng hồi tưởng, trở lại với hiện thực tĩnh lặng.
Ngực y lại bắt đầu đau. Đau kinh khủng. Nhưng lần này y không uống thuốc giảm đau nữa. Vì y nghĩ đôi khi chính nỗi đau cũng có thể là một liều thuốc giảm đau khác.
Ngu Tiểu Văn cuộn mình lại khóc một lúc, rồi lau khô mặt, chống tay mở những tài liệu mà mình mang về từ cơ quan. Công nghệ dược phẩm sinh hóa là ngành công nghiệp trụ cột của nước M, rất nhiều quy định pháp luật liên quan đến lĩnh vực này bị chi phối bởi các tập đoàn dược phẩm lớn, trong khi vai trò giám sát của chính quyền nhà nước bị hạn chế. Vì thế, nhiều loại dược phẩm sinh học và công nghệ y học gây nhiều tranh cãi, nằm trong vùng xám, đều được lưu hành từ nước M ra thế giới.
Đây là danh sách các dự án nghiên cứu y học và danh mục thuốc đã được công khai của các tập đoàn dược phẩm nước M mà y đã sắp xếp trong những năm gần đây. Vì tên đàn em lâu la của nước M bị bắt đã nói vụ án này liên quan đến loại thuốc mới bị đánh cắp ở nước M, nên nếu dựa vào các hướng nghiên cứu trước đây của họ, chắc chắn sẽ tìm được một vài manh mối liên quan.
Không lâu sau, y đứng dậy, đi đến bên cạnh chiếc tivi trong phòng khách, lấy ra một đĩa phim. Đây là đạo cụ mà y chuẩn bị vào lần đầu tống tiền Lữ Không Quân, để anh có thể dự trù về ngưỡng giới hạn đạo đức của kẻ mà anh sắp đối đầu.
Thực ra giống như y đang tự mình thao túng tâm lý sai trái trước khi trở thành kẻ tống tiền biết luật mà vẫn phạm luật.
Y chiếu lại chiếc đĩa phim. Trong phim, hai diễn viên đang nhiệt tình thể hiện.
Ngu Tiểu Văn nghiêng người trên ghế sofa, nhìn vào tivi, cố gắng nhớ lại hôm đó, ngày mà hai người ngồi trên ghế sofa cùng nhau xem phim, một cảnh tống tiền ấm áp. Nhưng trong đầu y chỉ toàn là hình ảnh của Lữ Không Quân và Omega nữ duyên dáng có thể khiến cậu ta rơi vào kỳ dịch cảm.
Y cắn đầu ngón tay mình một cách không thương tiếc.
… Mẹ kiếp, mình sắp chết đến nơi rồi, cả đời thèm khát cơ thể ấy mà cuối cùng chẳng được chạm vào dù chỉ một lần. Cái gì mà chuẩn bị tâm lý chứ, thật vớ vẩn, chuẩn bị xong cũng có được cái gì đâu?
“Lần đầu gặp mặt đáng lẽ mình phải lên giường với cậu ta rồi.” Ngu Tiểu Văn mạnh dạn kết luận, “‘Tiểu Quân yêu dấu, lại đây, làm lại y hệt những gì bố cậu đã làm với tên đàn ông râu quai nón trong video đi, mệnh lệnh!'”
“Hahaha!” Y cười đến mức ho sặc sụa, nước mắt chảy đầy mặt.
Y lau vội, rồi lại mở tập tài liệu.
… Hoặc, nếu không đủ can đảm làm điều ngu ngốc đó, thì mãi mãi ở hai đầu thế giới cũng được. Ngọn cỏ không thèm mơ mộng những đám mây trắng mềm mại trên trời, mà từng bước chìm vào khoảng không vô tận, có lẽ sẽ không ngã đau đến thế.
Nếu không phải vì muốn chạm vào đám mây đó, có lẽ y đã chết đến nơi đến chốn.
…
“Đỉnh thật.” Cao Vũ Đinh nói trong điện thoại với Lữ Không Quân, “Các chỉ số của ông cơ bản đã trở lại bình thường, không cần đeo dụng cụ chống cắn nữa.”
Rất ít Alpha cấp cao có thể tự mình vượt qua kỳ dịch cảm, huống chi là một người có gen siêu cấp S như Lữ Không Quân. Khát vọng kiểm soát, chiếm hữu, h*m m**n t*nh d*c và quyền lực của anh đều chưa được thỏa mãn, nhưng dựa trên kinh nghiệm, bác sĩ Cao có thể khẳng định trong suốt quá trình điều trị, Lữ Không Quân thậm chí còn không tự giải quyết.
Vậy nên tên lạnh lùng này thực sự là một kẻ b**n th** nhỉ.
Cao Vũ Đinh mở điện thoại, dùng ứng dụng của bác sĩ để điều khiển tháo khóa dụng cụ chống cắn. Sau tiếng kêu lanh lảnh, Lữ Không Quân đưa tay ra sau cổ, tháo bỏ dụng cụ chống cắn.
“Cảm ơn.”
“Ê,” Cao Vũ Đinh hỏi, “Ông thực sự không hề mất kiểm soát chút nào à?”
“Cái gì cơ?”
“Ví dụ, những h*m m**n “bản năng” khi không được thỏa mãn trong kỳ dịch cảm… thú tính ấy?”
Lữ Không Quân suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Tôi đã hỗ trợ một viên cảnh sát truy bắt tội phạm.”
Cao Vũ Đình: “… Ồ, tốt thật đấy. Tích cực ghê.”
“Chủ nhiệm Lữ,” Cao Vũ Đinh lại hỏi, “Có là động vật hay không thực sự quan trọng đến vậy à?”
“Là trao đổi học thuật à? Để lần sau tôi gọi lại. Giờ tôi cần điền nốt một biểu mẫu.” Lữ Không Quân cúp máy.
Cao Vũ Đinh: “…”
Lữ Không Quân khử trùng dụng cụ chống cắn rồi bỏ vào hộp, để chung với vòng tay, ném tất cả vào ngăn kéo. Sau đó, anh ngước lên nhìn hai tờ giấy ghi chú dưới màn hình máy tính.
Tờ thứ nhất: Việc phát sinh h*m m**n chiếm hữu đối với đối tượng trong kỳ dịch cảm là bản năng sinh sản, nhằm độc chiếm quyền giao phối với bạn đời. Tôi không có ý định (X). Kiểm soát.
Tờ thứ hai: Bạo lực là hành vi rất thấp kém. Không được bẻ gãy bộ phận của người khác. Dù có thể phục hồi cũng không được. Kiểm soát.
Mấy ngày nay, tên tống tiền không hề quấy rầy anh. Mỗi tối Lữ Không Quân đều đặn gửi tin nhắn “Ngủ ngon, cục cưng”, nhưng không nhận được bất cứ phản hồi nào. Nhớ đến chuyện hôm đó tên tống tiền bắt được một tên tội phạm nước ngoài, Lữ Không Quân đoán có lẽ y đang bận nên không có thời gian quấy rối mình. Trùng hợp là anh cũng đang cần vượt qua kỳ dịch cảm, sự vắng mặt của đối tượng dịch cảm vào lúc này thực sự rất có lợi.
Vì không bị tên tống tiền quấy rối, kỳ dịch cảm của anh cuối cùng cũng trôi qua êm đẹp, khôi phục lại trạng thái bình thường.
Anh liếc nhìn các tờ giấy ghi chú, rồi gỡ chúng xuống, xé thành từng mảnh nhỏ sau đó ném vào thùng rác.
Anh mở tệp trên máy tính, bắt đầu điền biểu mẫu thí nghiệm.
… Mặc dù sự vắng mặt của tên tống tiền là một điều thuận lợi, nhưng quả thật cũng có chút bất thường.
Anh đang nghĩ ngợi, thì điện thoại nhận được một tin nhắn.
Một tệp PDF. Rồi ngay sau đó một tin nhắn khác bật lên.
Đệt: Dịch các tên thuốc và công dụng trong này ra tiếng người, rồi gửi lại cho tôi.
Lữ Không Quân chờ một lúc nhưng không thấy Đệt gửi thêm gì khác nữa. Chỉ có mỗi một tin nhắn này.
Anh gọi lại.
Điện thoại reo rất lâu, mãi bên kia mới bắt máy. Sau vài giây im lặng, một giọng nói vang lên: “Alo.”
Âm tiết ngắn ngủi này nghe có vẻ rất lễ phép, khác hẳn với hình tượng của tên tống tiền hàng ngày.
Lữ Không Quân hỏi: “Cậu gửi cho tôi cái gì vậy?”
“Một vài manh mối.” Lần này tên tống tiền không lòng vòng, cũng không trêu chọc nói mấy lời vớ vẩn, mà trả lời rất thẳng thắn.
“Là tài liệu tôi tìm được dựa trên manh mối mà tên tội phạm nước M bị bắt lần trước cung cấp.”
“Nước M.” Lữ Không Quân suy nghĩ.
Tên tống tiền hỏi: “Sao vậy?”
“Công nghệ dược phẩm sinh học của nước M.” Lữ Không Quân nói, “Cậu và tổ trưởng của cậu trước đây đến Viện Nghiên cứu Y sinh học của chúng tôi, cũng là vì vụ án này?”
Tên tống tiền cảm thán ở đầu dây bên kia.
“Quả không hổ danh là chuyên gia. Vừa nghe cái đã nhận ra mối liên hệ.” Sau đó tên tống tiền dừng một chút, nói: “Vậy dịch mấy thứ này ra cho tôi, chắc với cậu cũng đơn giản thôi nhỉ. Tôi thực sự hết chịu nổi rồi.”
Lữ Không Quân lật qua tệp PDF, rồi đứng dậy đi đến giá sách, lấy xuống một cuốn sách tra cứu dày cộp: “Không hề đơn giản.”
“… Thật sao.” Tên tống tiền lại hơi ngần ngại, không đáp lại bằng giọng điệu trêu đùa quen thuộc của mình.
Lữ Không Quân hỏi: “Là mệnh lệnh à?”
Qua một lúc, tên tống tiền hỏi: “Điều đó có quan trọng không? Chẳng phải cậu rất sẵn lòng hợp tác với cảnh sát à?”
Lữ Không Quân: “Không phải mệnh lệnh thì tôi có thể không làm. Tôi đang rất bận.”
“…” Lại một lần nữa, tên tống tiền im lặng.
“Ngu Tiểu Văn.”
Dường như đây là lần đầu tiên Lữ Không Quân gọi tên y khi y tỉnh táo.
Người bên kia có vẻ rất ngạc nhiên, một lát sau mới đáp lại tiếng “Ừm” rất nhỏ.
“Rốt cuộc cậu lại định giở trò gì?” Lữ Không Quân định nói, nhưng không nói ra. Tên tống tiền không phải kẻ đơn giản và anh cũng không nên quá ngây thơ. Anh hỏi ngược lại: “Cánh tay của người kia thế nào rồi?”
“Không sao.” Tên tống tiền trả lời, “Lần trước cảm ơn anh và bạn ừm… của anh, đã giúp đỡ.”
“Bạn nghĩa là sao?” Lữ Không Quân hỏi.
“Ý là cảm ơn hai người đã cho chúng tôi trú mưa.” Tên tống tiền nói.
“Cái gì mà của tôi. Tôi đến để ký phê duyệt dự án. Cô ấy là trưởng ban phụ trách quản lý kinh phí dự án của Sở Tài chính.” Lữ Không Quân nói.
“…” Đầu dây bên kia lại im lặng lần nữa.
Lữ Không Quân đặt cuốn sách tra cứu dày lên bàn. Sau đó, anh nhìn vào bảng biểu thí nghiệm trên màn hình máy tính, con chuột lướt qua biểu tượng thu nhỏ cửa sổ. Anh lại hỏi: “Là mệnh lệnh phải không? Hửm?”
Vẫn không có tiếng đáp.
Một lúc sau, giọng tên tống tiền đầy nghi hoặc vang lên từ điện thoại: “Kỳ dịch cảm? Ký phê duyệt dự án?”
“Sao vậy?” Lữ Không Quân nói, “Kỳ dịch cảm thì không cần làm việc à? Cậu cũng suốt ngày dán miếng ức chế rồi ra đường đánh người còn gì.”
Đầu dây bên kia lại rơi vào im lặng. Hôm nay tên tống tiền chắc chắn có vấn đề.
Rồi một tràng cười vang lên: “Bác sĩ Lữ à. Nếu bận quá thì cứ lo việc của cậu đi. Tạm biệt.”
Cuộc gọi kết thúc.
Lữ Không Quân lập tức đẩy cuốn sách tra cứu sang một bên, bắt đầu gõ bảng biểu thí nghiệm.
Hơn một tiếng sau, tên tống tiền gửi cho anh ba đoạn tin nhắn thoại ngắn. Lữ Không Quân mở chúng ra.
Trước tiên là tiếng thở đều đều. Sau một lúc, tên tống tiền cất giọng chậm rãi, từng từ đã được cân nhắc kỹ lưỡng.
Đệt: Sau khi tan làm, đến nhà tôi.
Đệt: Tôi muốn cậu đến nhà tôi. Dịch trực tiếp cho tôi
Đệt: Mệnh lệnh.
Câu cuối cùng của tên tống tiền mang đậm cảm giác mệnh lệnh, khiến người ta cảm thấy như y đang ra lệnh cho chính bản thân mình.
Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J
