Sương Mù Đầy Trời (Di Thiên Đại Vụ)
Chương 23: Mở Đầu Vui Sướng
Ôn Loan lợi dung thời điểm lộn xộn khi sắp tàn tiệc, đi theo nhóm khách khứa đang nói lời tạm biệt, lặng lẽ rời khỏi Đại sứ quán Moorvia.
Căn bản không cần lo lắng người trong Đại sứ quán phát hiện, bởi vì loại sinh hoạt không thể đảm bảo mạng sống dài lâu khủng bổ này, đã khiến toàn bộ nhân viên ngoại giao học được giả câm giả điếc, đừng nói bất chợt không tìm thấy Ôn Loan, cho dù Ôn Loan ngay mặt bọn họ, lén lút chạy trốn, bọn họ cũng sẽ xem như không thấy.
Chỗ tốt khi làm vậy, chính là cho dù xảy ra chuyện gì cũng không liên lụy đến bản thân, biết được càng nhiều, bị chết càng nhanh.
Trong thành tràn ngập sương mù, ánh đèn đường xuyên qua lớp vỏ thủy tinh mờ mờ, màu sắc càng lu mờ, kéo dài xuôi theo ngã tư đường.
Một chiếc xe ngựa xinh đẹp đi ra từ cửa Đại sứ quán ---- mấy vị nhân viên ngoại giao mỗi ngày đều tiêu hao can đảm và sinh mạng tại Dark Blue này, điều duy nhất học được chính là cách sống xa hoa phung phí của vương quốc Dark Blue.
Bánh xe chậm rì rì nghiền ép trên mặt đường, Ôn Loan mượn màn che của xe ngựa, khéo léo lướt ngang qua liên tiếp mấy tòa kiến trúc cao lớn.
Những cột đá điêu khắc tinh mỹ đứng lặng giữa màn sương, mơ hồ.
Có thể quần áo gọn gàng, tại tiệc rượu khiêu vũ thưởng thức món ngon, đều là những nhân viên ngoại giao có thư nhận chức chính thức.
Những trợ lý đi theo chỉ có thể ngồi xổm một bên mà nhìn, trợ lý nào nhát gan, thì sẽ trở về Đại sứ quan bằng xe ngựa nhà mình, còn những người đắc tội với nhân vật quyền thế trong nước, thì cho dù có sống qua mười năm tại đây nhưng trở về tổ quốc cũng không có đường sống, vì thế đang chuẩn bị kết bạn đến thành phố dưới lòng đất dạo chơi.
Ôn Loan chính là muốn trà trộn vào bọn họ.
"Nhìn bộ dáng của bọn họ, đầu óc mụ mị, mắt đầy oán hận..." Seere biến thành một chiếc mũ giáp dạng hình tròn màu bạc, chụp trên đầu Ôn Loan nói, "Chủ nhân, biểu tình của ngài rất không đúng!"
Ôn Loan đành phải cố gắng nặn ra một bộ mặt ủ mày ê, hiển nhiên thiên phú của hắn ở phương diện này không ra làm sao, làm đi làm lại nửa ngày đều là vẻ mặt cứng ngắc.
"Ngẫm lại định mệnh chết tiệt này! Ngài vốn phải sung sướng sống thoải mái ở hai ngàn năm trước, mỗi ngày sáng sớm sau khi ăn ngon uống khỏe, thì ------" Seere hướng dẫn từng bước, nói tới đây nó bỗng nghẹn.
"Lái xe buýt."
"Được, lái xe buýt hưởng thụ một ngày yên bình, vốn phải là như vậy! Chẳng lẽ chúng ta không phải nên oán hận đối với định mệnh sao?"
Ôn Loan thành công cảm thấy một loại bất mãn đến nghiến răng nghiến lợi, trước mắt nhìn gì cũng không vừa ý, chán ghét đám sương này, thành phố chết tiệt này, những trải nghiệm như một bệnh nhân tâm thần này!
"Chính là ánh mắt này, hoàn hảo!" Seere tại liên hệ sóng não với Ôn Loan phát ra tiếng vỗ tay bồm bộp.
"..."
"Bất quá, cái gì là xe buýt?" Seere bắt đầu bùm bùm tìm đọc tư liệu của dân lưu lạc, cỗ cơ giáp sớm bị mấy kịch bản nhấp nhô trầm bổng của đám ma cà rồng phá hủy tam quan này, hưng phấn mong chờ Ôn Loan có một chức nghiệp không bình thường.
Rất nhanh đã có người phát hiện Ôn Loan, người với gương mặt mới này.
.
ngôn tình sủng
"Ê, cậu là?" Một tên vỗ vai Ôn Loan.
Ôn Loan theo bản năng nghiêng người tránh, sau đó nhanh chóng làm bộ như vừa mới xoay người, nhìn người nọ với ánh mắt không kiên nhẫn.
Quả nhiên đối phương không thèm để ý chút nào, nét mặt như thế này bọn họ gặp nhièu lắm, mỗi tên xui xẻo vừa mới đến hành tinh Dark Blue đều như vậy, theo thời gian trôi đi, địch ý sắc bén lại biến thành oán hận cùng chết lặng.
"Vui vẻ lên đi, người anh em, ngay đêm nay cậu có thể được đến một chút thuốc kích thích, hàng mới, dùng quá liều sẽ rút ngắn tuổi thọ, bất quá đối với chúng ta mà nói, có liên quan gì đâu, loại ngày chết tiệt thế này luôn phải vượt qua."
"Nghe có vẻ không tệ." Ôn Loan lắp bắp dùng ngôn ngữ thông dụng nói.
"Được lắm." Tên kia vuốt râu, bỗng nghiêng đầu hỏi, "Cậu là người Moorvia à? Trợ lý của vị Thượng tá mới đến kia?"
Ôn Loan gật đầu.
Đối phương lộ ra một nụ cười vui sướng khi người gặp họa, ai cũng nghe nói về câu chuyện xui xẻo của Thượng tá Trương Sâm và trợ lý.
Hắn lân la đến gần Ôn Loan, không bằng nói hắn muốn xem trò cười thì đúng hơn.
"Trên đầu cậu đội cái gì thế? Trời đất, tôi chưa từng nghe nói có người đi hưởng thụ cuộc sống về đêm, mà còn đội máy tính quang."
"Không, đây không phải máy tính quang." Ôn Loan cố ý cất lớn giọng, "Đây là cái mũ giáp trong kho hàng của bọn cướp, dùng để bảo vệ đầu tránh bị thương ngoài ý muốn."
Một đám người đều cười ha hả, cái tên người mới ngây thơ này, chẳng lẽ cho rằng đội thêm một cái mũ có thể bảo vệ mạng sống sao! Trời ạ, cho dù mặc cơ giáp ra cửa, vẫn sẽ đột tử nha, tên nhóc đáng thương thì ra hắn thật sự không biết gì cả.
"Tôi cá là ngày mai lập tức có thể tham dự tang lễ của cậu ta!"
"Ấy, đừng cay nghiệt vậy chứ, nếu cậu ta hoàn toàn không biết gì cả, cũng sống lâu hơn tên đặc vụ ưu tú tự phụ kia một chút, tôi cá một tuần."
Những âm thanh châm biếm đó, bị Seere nghiêm túc phiên dịch thành ngôn ngữ thông dụng nói cho Ôn Loan, Seere còn bình luận thêm: "Làm không tệ, chủ nhân! Cộng 10 điểm vì phát huy vượt bậc."
Ôn Loan khóe mắt giật giật, lúc đang sắp sửa rủa xả một trận, thì phía trước xuất hiện một đống kiến trúc mái vòm.
Mọi người hưng phấn đi vào, lấy ra thẻ căn cước, đặt trên thiết bị cảm ứng quét một cái, hai người máy màu xám liền cho qua, đường đi là trượt tự động, đứng ở trên còn có thể thưởng thức cảnh vật hai bên lối đi.
Ôn Loan khẩn trương lấy ra thẻ căn cước, cái này được cấp lúc nhập cảnh công tác, bởi vì nhân viên ngoại giao bị tiêu hao dữ quá, hơn nữa hắn lại là một trợ lý không thu hút.
Chỗ đăng ký tại bến tàu liền tùy tiện quét tròng đen của hắn một chút, tư liệu gì cũng không cần ghi, đã đưa thứ này cho hắn.
Thiết bị quét thẻ nằm trên ngực của người máy, ngay lúc chúng nó nhìn chằm chặp Ôn Loan, Seere phát ra ánh sáng trắng nhợt nhạt, hình ảnh Ôn Loan được người máy quét phân tích, đã mơ hồ bị biến thành một gương mặt khác.
"Thành viên Đại sứ quán Moorvia, chính xác, cho qua." Người máy khô khan nói.
Ôn Loan yên lặng cất thẻ vào lại, hắn phát hiện cùng là thanh âm máy móc, hắn lại có thể cảm giác được cảm xúc của Seere thông qua giọng nói.
Cơ giáp trí năng thật là lợi hại, trở thành kẻ địch của người chế tạo ra vũ khí khoa học cao như vậy lại còn là người cầm quyền vương quốc Dark Blue, hắn nghĩ thôi cũng đau cả đầu.
Đường trượt tự động hướng xuống một góc 15 độ kéo dài sâu xuống lòng đất, tranh vẽ hai bên tường, cũng từ phong cảnh với màu sắc thanh thoát, bắt đầu chuyển sang chủ đề vơi sắc màu trầm lắng, có chiến tranh cùng chết chóc, càng nhiều là những buổi tiệc phóng túng mập mờ của giới quý tộc, trong bức tranh, thân hình cùng cánh tay sáng bóng đẫy đà, còn có ánh mắt mê người, tựa như có ma lực, cực kỳ cuốn hút người đang chăm chú xem tranh.
Ngay lúc mọi người đang mất hồn, lối đi thật dài cuối cùng cũng đến đích.
Ôn Loan đang chán đến ngáp lên ngáp xuống bỗng tỉnh hồn, nửa điểm tế bào nghệ thuật hắn cũng không có, kêu hắn nhìn quý phu nhân xinh đẹp trong tranh, hắn sẽ nhìn đồ trang sức, rồi đánh giá rằng trân châu bảo thạch được vẽ rất tốt.
Tiếng ồn ào đinh tai nhức óc, tại khúc cua vang lên.
Mọi người trong nhất thời vẫn còn lưu luyến tranh họa không hề quay đầu sang, bọn họ biết, nơi chốn tuyệt vời hơn đã ở phía trước, sôi nổi phấn chấn lấy ra thẻ căn cước, vội vã không ngừng chạy đi hưởng thụ cuộc sống về đêm.
Loại quét thẻ này y như đi tàu điện ngầm ---- Ôn Loan rủa thầm, tuy hắn chưa đi tàu điện ngầm lần nào, nhưng có nghe lưu học sinh nói qua.
Seere lần thứ hai giúp Ôn Loan qua mặt người máy đang yêu cầu quét thẻ, chờ đến khi Ôn Loan bước tới lối ra, đập vào mặt chính là không khí cuồng hoan, chấn động đến nỗi khiến Ôn Loan xém chút ngã ngửa, cứng họng nhìn thế giới đang tỏa sáng chói lóa này.
Một mảnh sáng như tuyết, ngay cả một cây kim nằm cạnh chân cũng có thể thấy rõ.
Tòa nhà cao tầng vây quanh lối ra cao ít nhất 30 mét, nhìn lên không thấy đỉnh, giống như nửa phần trên của tòa nhà bị nuốt chửng bởi bóng đêm vô tận, đèn đuốc xoay vòng chiếu xuống, đồng thời không ngừng đổi màu.
Trên không có đường dành cho đĩa bay ngắm cảnh được bao bọc trong vách tường trong suốt, cung đường uốn lượn hệt như công viên trò chơi khổng lồ.
Nơi nơi đều là người đeo mặt nạ, đội lông vũ, khoác áo choàng, một chiếc xe hoa xinh đẹp lấp lánh chạy tới từ ngã tư đường, tựa như đang diễn ra một lễ hội cực kỳ lớn, trên xe hoa là nghệ sĩ xinh đẹp cùng với diễn viên quần áo khác nhau, đang tung hoa và giấy màu, nhưng những thứ này chạm đất sẽ biến mất, thực hiển nhiên đây chỉ là đồ giả, nhưng chúng nó thực sự có mùi, trên những đóa hoa còn lăn dài những giọt nước.
Con sông thật dài, xuyên qua quảng trường này, trên dòng sông có những người lái mấy chiếc thuyền nhỏ đang chèo đẩy, bọn họ cũng ăn mặc như đang tham gia lễ hội hóa trang thế kỷ 18, nhàn nhã đưa những du khách đi qua những chiếc cầu đá san sát.
"Ực." Ôn Loan theo bản năng sờ sờ túi áo.
Bất cứ ai đi đến chỗ như vậy, phản ứng đầu tiên cũng đều lo lắng chính mình có đủ tiền hay không.
"Yên tâm, chủ nhân của tôi." Giọng nói của Seere nghe thấy cũng rất phấn khởi, nó hoàn toàn say mê đoạn ca kịch bi thương mà một nữ diễn viên trên chiếc xe hoa đang biểu diễn gần đó, nói khẽ, "Tôi đảm bảo trong thẻ của chúng ta có đầy đủ tiền."
Ừm, cướp được từ chỗ bọn hải tặc.
Người máy canh giữ lối ra, thô lỗ đưa cho Ôn Loan một chiếc áo choàng cùng mặt nạ lông vũ, y như nhân viên công tác ở ga tàu điện ngầm có nhiệm vụ phát áo mưa vậy.
Ôn Loan dứt khoát nhận lấy, ở chỗ này người người đều ăn diện như vậy, nếu không mặc sẽ trở nên nổi bật.
Hắn chụp mũ áo choàng lên, vừa lúc che khuất Seere đang giả dạng máy tính quang, sau đó Ôn Loan gặp khó, hắn không biết đeo mặt nạ này, dây đeo quá mảnh làm hắn lúng túng.
"Để tôi!" Seere không kiên nhẫn, máy tính quang biến ra hai chiếc khóa kim loại, cố định mặt nạ lên trên.
Ôn Loan đen mặt, hắn vội vàng nương theo đám người đông đúc đi đến trên cầu, thông qua sóng não nhắc nhở Seere, kế hoạch giả chết của bọn họ còn chưa thực hiện xong đâu, nghiêm túc chút đi, hôm nay không phải tới chơi.
"Ngài cũng rất vui vẻ mà." Seere chỉ ra.
"..."
Ôn Loan cạn lời.
Hắn quả thật cảm thấy vui vẻ không nói nên lời, so với lúc lái xe buýt trên đường núi xóc nảy còn kích động hơn, so với khi đói khát khó nhịn nhìn thấy cửa hàng sandwich ngay trước mắt còn vui sướng hơn, ngay cả nhịp thở cũng rối loạn mấy bận, bất quá Ôn Loan cảm thấy đây là bình thường, loại lễ hội hoa như cuồng hoan này, hắn chỉ thấy trên ti vi, không khí long trọng hân hoan, sẽ khiến người ta không tự chủ được mà cười đùa theo.
Đế giày giẫm trên bờ sông ẩm ướt, tiếng kêu thét của người chèo chuyền, còn có bầu trời muôn ngàn hoa, Ôn Loan nhịn không được quay đầu lại xác định xem hai người máy cao lớn võ trang đầy mình kia có còn ngay tại chỗ cũ không.
Nếu như thành phố phía trên của hành tinh Dark Blue mang nét phục cổ tinh xảo lạnh như băng, thì thành phố dưới lòng đất chính là vượt thời gian, tựa như bước nhầm lối vào thời không, rơi xuống Venice thế kỷ 18.
- ------- đây quả thật chính là một sân khấu khổng lồ được trang trí lộng lẫy, kẻ xây dựng hành tinh Dark Blue này yêu thích nhạc kịch hay sao vậy?
Ôn Loan kỳ dị nghĩ, hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm đường bay trong suốt trên cao, cuối cùng cũng tìm được một chút cảm giác hiện đại, lúc này một hình ảnh trong biển quang cáo chiếu đèn trên đường bay hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Một người đàn ông cao gầy tóc tai loạn xạ, dưới ánh đèn đang cười tủm tỉm nói gì đó.
"Nhìn thật quen mắt." Ôn Loan vừa đi, vừa lẩm bẩm.
Seere thờ ơ liếc nhìn sau đó quét phân tích, tiếp tục đảm nhận nhiệm vụ thiết bị cung cấp tư liệu: "Đó là tình hình hiện tại của hành tinh Red Plains, một hành tinh du lịch nổi tiếng khác của vương quốc Dark Blue.
Đây là quảng cáo du lịch."
Ôn Loan dừng lại nhìn kỹ, nhưng dòng người đông đúc nhanh chóng đẩy hắn sang bên, quảng cáo đã chuyển thành cái khác.
Ánh đèn từ trên cao chiếu đến, vừa lướt qua chỗ Ôn Loan đứng, nữ ca sĩ trên xe hoa dạt dào tình cảm hát một khúc hát Ôn Loan nghe rất giống với khúc Nessun Dorman (Không ai ngủ), có điều không hiểu được lời bài hát.
Cách Ôn Loan năm sáu trăm mét một tòa nhà hai tầng, sau cửa sổ kính một chiều, ngón tay thon dài chậm rãi chuyển động.
Trong bóng tối, vài sợi tóc vàng kim chảy xuôi xuống bên tai.
"Ta cảm thấy đêm nay sẽ có niềm vui bất ngờ." Thanh âm trầm thấp tao nhã.
Phía sau Cyrus là kỵ sĩ giáp đen biểu tình cứng ngắc, trong đôi mắt điện tử số liệu nhảy lộn xộn, nó quỳ một gối trên đất, nói một cách nghiêm túc: "Thưa ngài, tôi thật sự hy vọng ngài có thể lo lắng một chút, làm như vậy rất mạo hiểm, rất kỳ quái, rất...!không bình thường!"
"Vì sao không bình thường?" Đứng trong bóng đêm, Cyrus nói, "Khoác thêm áo choàng, đeo lên mặt nạ, bước vào câu lạc bộ Shax nơi không tồn tại thị giác, người nào còn biết ta là ai? Dantalian cũng rất đồng ý với suy nghĩ này của ta."
Mỗi ngày Andras đều quỳ trước Thủ tướng, nhưng gần đây nó thật sự muốn quỳ luôn như vậy, miễn cho lại tự hỏi những vấn đề, mà đối với nó là những vấn đề trái với nguyên tắc.
"Một, một đêm tình là hành vi phóng túng không đạo đức đâu, thưa ngài."
"Ta không tìm thấy được người kia trên danh sách, chuyện này khiến ta rất tức giận." Cyrus cách cửa sổ, nhàn nhã chuyển động ngón tay, tựa như đang chọn mục tiêu đi săn tối nay.
Ảnh ngược khuôn mặt hắn ánh lên kính thủy tinh một chiều, thoạt nhìn lạnh như băng lại mê hoặc.
"Tiếp đến ta lại tìm thấy hơn chục tên không nằm trong danh sách, bọn họ đều là người được lặng lẽ bồi dưỡng bởi đám tàn dư của những gia tộc kia, ý đồ trà trộn vào quân đội, trước khi thân thể ta xuất hiện vấn đề, bọn chúng đã bắt đầu chuẩn bị." Năm ngón thon dài chợt nắm chặt, kéo mạnh bức màn.
Cyrus nói bằng giọng lạnh căm: "Thật phấn khích làm sao, vài thập niên sau, hành tinh Dark Blue sẽ xảy ra một cuộc đảo chính! Nhưng ------ ta sắp chết rồi, cái chết đến quá sớm, bọn họ trở tay không kịp."
"Nhưng mà..." Andras cứng nhắc nghĩ ngợi, chẳng lẽ chỉ bởi vì như vậy mà cam chịu đi chơi tình một đêm?
Cyrus đặt tay lên chiếc mũ của kỵ sĩ giáp đen, cúi nửa người, có ý khác nói: "Hiện tại, ta phải thử xem tay bọn chúng rốt cuộc duỗi dài tới đâu, ta muốn bắt đầu từ tối nay, tại thành phố dưới lòng đất này tìm một bạn giường thích hợp, trải qua buổi đêm tuyệt vời này.
Người nói, bọn họ có nhận được tin không? Có lẽ, ta sẽ có một niềm vui bất ngờ."
Andras ken két chuyển động cổ: "Nếu không ai mắc câu thì sao!"
"Andras, ta đã nói rất nhiều lần, ta sắp chết rồi." Cyrus mỉm cười buông tay, nếu thật sự gặp được một người khiến ta có cảm giác như người trên băng nguyên lạnh lẽo cô độc kia, tại sao lại không chứ?
"..."
Loài người thật quá khó hiểu, sắp chết với tình một đêm có liên quan gì nhau?!
Andras khó khăn nói: "Tôi chân thành đề nghị không nên làm vậy, ngài đã dùng lý do sắp chết này, tiêu hao toàn bộ thời gian vào việc chế tạo những cơ giáp Lemegeton càng mạnh mẽ hơn nữa, cũng bởi thế mà hôm qua ngài mệt đến ngất xỉu, hôm nay vẫn?"
- ------ chẳng lẽ Cyrus muốn chết trên giường?
Cơ giáp nào đó phát hiện hệ thống tư duy của mình sắp bốc khói, đơn giản không thèm sửa, trực tiếp ngắt chương trình.
Đình công kháng nghị, không cần biết tối nay Cyrus làm gì, nó không liên quan gì hết nha.
Suy nghĩ tác giả: Cyrus trong hai tháng không gặp Ôn Loan, điều tra danh sách, phát hiện vấn đề của đối thủ, đồng thời lai lịch Ôn Loan cũng bị trùng hợp che giấu mà qua, hắn không chú ý, sau đó nghiên cứu giai đoạn cuối cùng của cơ giáp [bảy mươi hai cơ giáp lúc này toàn bộ còn chưa làm xong], chuẩn bị hậu sự (_) với lại hôm qua hắn té xỉu, là bởi vì Ôn Loan tiến vào thành, không phải quá mệt mỏi như Andras nghĩ....!cũng không phải bệnh cũ tái phát giai đoạn cuối như Cyrus nghĩ, nhân vật chính chính là vì vậy mà thông đồng 419 với nhau..
Sương Mù Đầy Trời (Di Thiên Đại Vụ)