Sủng Thiếp Ở Vương Phủ
Chương 53: Chương 50
Ngọc Nương vể tổng cộng được năm ngày.
Qua lại trên đường tốn đi hai ngày, nói cách khác nàng ở nhà được ba ngày.
Ngọc Nương do dự nên hay không về Tô gia,vừa muốn lại vừa không muốn, cuối cùng vẫn không trở về.
Nàng đem tất cả thời gian nhàn rỗi giúp Tuệ Nương làm việc, đệm chăn tháo giặt phơi khô, quét dọn bốn phía sạch sẽ, lại may cho Tiểu Bảo cùng Hồng ca nhi, minh ca nhi rất nhiều xiêm y , nơi nào có hỏng đều vá lại.
Tiểu Bảo lớn mau, xiêm y mặc không vừa , Ngọc Nương cầm vải ra, muốn tranh thủ thời gian may cho Tiểu Bảo, Hồng ca nhi mấy cái cái quần.
Cỡ tuổi này đồ rất nhanh bẩn một ngày thay mấy cái.
Chọn xong vải, Mục ma ma thưởng cho nàng mảnh vải bông tên gọi là gì, Ngọc Nương cũng không rõ lắm, dù sao nàng chưa thấy loại hàng tốt như thế bên ngoài.
Cũng không cần nói nó có tinh quý không, dù là vải bình thường , nhưng bố cục hoa văn cực kỳ tỉ mỉ mềm mại, xiêm y bên trong tiểu Quận chúa mặc đều là dùng loại vải này làm .
Ngọc Nương đem vải mở ra, tính toán tốt thước tấc của Tiểu Bảo cùng Hồng ca nhi , mới dùng kéo cắt , lúc chuẩn bị may mới phát hiện trong nhà không có chỉ cùng màu.
Vải màu lam nhạt , cái khay đựng đồ châm tuyến lại không chỉ màu này, dùng màu khác cảm thấy rất lãng phí vải.
Ngọc Nương nói với Tuệ Nương một tiếng, định đi phường thêu mua chút chỉ.
Tuệ Nương bảo nàng đi sớm về sớm, Ngọc Nương liền ra cửa .
Phường thêu gần nhất cũng cách Diêu gia xíu xíu, Ngọc Nương đi một lát mới đến, chọn xong chỉ trả tiền về, Ngọc Nương không muốn trễ vội chạy về nhà.
Đi đến giữa đường nghe tiếng gọi .
"Ngọc Nương!"
Ngọc Nương quay đầu nhìn thấy Trần An.
Đối với Trần An Ngọc Nương cũng không quen thuộc, thấy vài lần.
Thậm chí ngay cả chuyện Trần An nhìn trúng nàng, mãi khi nàng xảy ra chuyện mới biết được.
Nàng đúng là người ở trong nhà , họa từ trên trời rơi xuống.
Đã từng- Ngọc Nương cũng oán Trần An , hắn nhìn trúng ai không trúng, tại sao nhìn trúng nàng.
Rõ ràng là giận chó đánh mèo, thời gian lâu dài , oán hận cũng nhạt theo.
Lúc này nhìn thấy trong mắt nam nhân mơ hồ kích động nhìn nàng, Ngọc Nương tâm tình có chút phức tạp.
Không thể xem như không biết bộ dáng của đối phương, nàng chỉ im lặng không lên tiếng.
"Ngươi sao rồi?" Trần An tham lam nhìn Ngọc Nương, hận không thể đem nàng khắc vào trong xương trong tủy.
Kỳ thật Trần An cũng không phải là ở Diêu gia nhìn thấy Ngọc Nương mới thích nàng, mà là đã sớm biết nàng.
Thậm chí lúc trước hắn mượn cớ tới Diêu gia, chính là vì muốn xem Ngọc Nương .
Sớm đã nghe Diêu Thành nói hắn có di muội hiền lành xinh đẹp , còn nghe nói di muội ở trong nhà hắn.
Đã có người trêu ghẹo, buổi tối quấy rối tiểu di muội hắn Diêu Thành không nể mặt mắng chửi om sòm.
Mọi người thế mới đừng thấy ngày thường bọn họ sao cũng được, nhưng chuyện này không thể đùa giỡn.
Về sau nghe nói hắn cố ý muốn giúp di muội tìm nhà chồng, vài người chưa thành thân đều động tâm tư.
Trần An là một người trong số đó.
Bởi mọi người đều biết nàng là nữ nhi tú tài.
Lập tức mọi người đều thích, hơn nữa Diêu Thành không ít hơn một lần đã nói di muội hắn xinh đẹp hiền lành.
Vừa xuất thân tốt, rất xinh đẹp lại dịu dàng hiền lành , bất kỳ một nam tử nào cũng thấy hấp dẫn.
Trần An liền mượn cớ đi Diêu gia, sau khi trở về linh hồn nhỏ bé của hắn bị câu đi mất.
Sau khi trở lại hắn không dám nói cho đám người kia biết rất sợ bị người phát hiện sẽ tranh đoạt với hắn.
Hắn nhờ nương đi đến Diêu gia cầu hôn, nào biết nương không muốn, hỏi mới biết nương hắn chọn biểu muội làm dâu.
Nếu không có Ngọc Nương, cưới biểu muội thì cưới thôi, ai cũng được dù sao cũng giống nhau.
Có Ngọc Nương rồi Trần An xem nàng như báu vật.
Trần An vừa vắt óc tìm mưu kế muốn nương hắn buông tha ý niệm chọn biểu muội, vừa nghĩ cách thăm dò Ngọc Nương.
Diêu Yến nhi thích hắn hắn biết rõ.
Nha đầu kia không giữ lễ bên đường ngăn hắn nhét hà bao.
Trần an không nhận, hắn có dáng vẻ như thư sinh, không thích nữ tử phóng đãng.
Chỉ là hắn không ngờ Diêu gia Yến tỷ nhi lại ra tay với Ngọc Nương , lúc đó Trần An cũng không biết việc này , chỉ biết là Diêu gia hình như xảy ra chuyện , Diêu Thành nhiều ngày không tới nha môn.
Hắn không yên lòng, cũng muốn tìm cơ hội trông thấy Ngọc Nương, liền đến Diêu gia.
Cửa chính Diêu gia hắn không thể vào, thì thấy Yến nhi.
Diêu Yến Nhi nói Ngọc Nương bị người xấu làm bẩn thân thể, đã không còn là khuê nữ .
Trần An khiếp sợ, không tin Diêu Yến nhi cho là nàng lừa gạt mình.
Vì chứng thực, hắn tìm Diêu Thành, Diêu Thành không nói gì, kéo hắn đến trong góc đánh một trận, Trần An còn gì không hiểu nữa.
Ngây ngây ngô ngô thật nhiều ngày mà nương hắn lại đính hôn cho hắn với biểu muội.
Ván đã đóng thuyền, khó đổi ý, Trần An cũng mặc kệ , dù trong lòng hắn liên tục nhớ Ngọc Nương, Ngọc Nương trong lòng hắn như vết chu sa lau cũng không sạch.
Ngọc Nương không biết nhiều như vậy , chỉ cảm thấy người này càn rỡ .
"Nếu không có việc gì, ta đi trước ." Ngọc Nương cũng không đợi hắn đáp đã muốn chạy đi, nào biết lại bị hắn kéo tay lại.
"Ngươi sống tốt hay không? Ngươi có biết ta vẫn muốn ngươi!"
"Ngươi mau buông ra!"
"Ta không buông, Ngọc Nương ta muốn nói với ngươi , ta chẳng hề để ý ngươi cóthân hoàn bích hay không, ta chỉ muốn cưới ngươi, chiếu cố ngươi cả đời..."
Ngọc Nương nhịn không được , vung tay hắn ra: "Nếu ta nhớ không lầm, ngươi đã thành thân rồi."
Tin tức này là tỷ tỷ nàng nói cho nàng biết , tỷ ấy rất tức giận, nói do Trần An gây chuyện cho nàng xong lại chạy đi thành thân.
Rõ ràng là giận chó đánh mèo mà lúc đó Ngọc Nương giận Trần An sao phải nhìn hại nàng có chuyện, nhưng thời gian trôi cảm giác này liền nhạt hết .
Đã có thê thất, lại nói với cô gái khác muốn kết hôn , muốn chiếu cố cả đời , Ngọc Nương cảm thấy loại người này nhân phẩm rất có vấn đề.
"Ta đã thành thân , nhưng không phải cưới người ta muốn , là nương..." Trấn An xấu hổ mở miệng, dần dần càng nói càng thông thuận, càng nói càng thản nhiên.
Trần An trong mắt như đầythâm tình nhìn Ngọc Nương: "Nếu ngươi không chê là ta đã thành thân, ta nguyện ý cưới ngươi vào nhà, chiếu cố ngươi cùng đứa bé kia cả đời.
Còn Ngọc nhi, ngươi không cần để ý nàng."
Ngọc Nương thấy buồn cười , nàng cũng cười ,là cười lạnh nhìn hắn: "Ta ghét bỏ! Đúng vậy, ta ghét bỏ.
Ngươi giờ có thể buông ta ra? Nếu không buông ra, ta gọi người đấy ."
"Ngọc Nương, ngươi...!Ngươi tình trạng thế này rồi, còn mang đứa bé...! Ta nguyện ý cưới ngươi , coi như là là thiếp, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ đối đãi tốt với ngươi ..."
Ngọc Nương rút tay, cắt đứt lời hắn: "Ngươi có phải là đang cảm thấy ngươi nguyện ý cưới ta, ta nên cảm ơn ngươi? Ta cho ngươi biết, ta không cần! Thỉnh cầu ngươi về sau không cần tìm ta nữa , chúng ta vốn là không quen."
"Ngọc Nương..."
Ngọc Nương không quay đầu lại đi luôn.
Đối diện góc đường có một chiếc xe ngựa , trong xe mặt Tấn Vương đen như than.
Phúc Thành cẩn thận nhìn mặt hắn, không biết nên nói gì, chẳng lẽ nói những nam nhân này tuệ nhãn như đuốc, ai cũng nhìn trúng Tô Thị sao?
Ngày đó Tấn Vương cướp người, vì ngựa điquá nhanh, đám người hắn theo đằng sau chỉ dám ở xa xa nhìn, cho nên Phúc Thành cũng không biết phát sinh chuyện gì.
Chỉ biết sau khi điện hạ đưa Tô bà vú về, lúc trở lại dường như so với lúc trước đã tốt hơn nhiều.
Nhưng đó chỉ là điều hắn suy đoán mà thôi, dù sao Tấn Vương đến Lâm Vân huyện cũng không rời đi liền.
Hôm nay Thập Dã truyền lời nói Tô bà vú ra cửa , Tấn Vương cũng muốn ra cửa, Phúc Thành còn nghĩ điện hạ tuổi cũng không nhỏ còn gặp riêng tiểu tình nhân trên đường đồ (ghê thặc), nào biết hắn chỉ đứng xa xa nhìn Tô bà vú, xe không có đi qua nửa đường còn xuất hiện Trình Giảo Kim.
Nào có phải là gặp riêng tiểu tình nhân, rõ ràng chính là tới bắt gian !
Dù sao Phúc Thành thấy mặt Tấn Vương viết thế ak.
Phúc Thành cảm thấy bầu không khí quá lúng túng , dù sao mỗi lần điện hạ phiền muộn, hắn ở bên cạnh giả chết là được.
Không thể phân ưu giải lao, còn gì là nô tài tốt?
Vì vậy Phúc Thành hắng giọng mắng: " Sao chỗ này lại xuất hiện một tiểu tử, hắn đúng là không thấy được, Tô bà vú xinh đẹp có phải là người hắn có thể mơ !"
Lời này chẳng những không được tán thưởng, ngược lại còn bị liếc.
Tấn Vương dựa vào phía sau, tay xoay chiếc nhẫn, hỏi: "Nàng xin phép nghỉ mấy ngày?"
Phúc Thành đáp, "Tô bà vú xin nghỉ năm ngày, đi trên đường tốn một ngày, ở nhà chơi ba ngày, mai Tô bà vú sẽ lên đường hồi phủ ."
*
Ngọc Nương phải tới nửa đêm mới may xong xiêm y cho Tiểu Bảo, Hồng ca nhi , sau đó ngủ rất say, khi tỉnh lại trời còn chưa sáng.
Nàng lặng lẽ đứng dậy, đốt đèn, ánh sáng lại bắt đầu trong phòng .
Thu thập đồ đạt, mà cũng không có gì nhiều , Ngọc Nương lúc trở lại đem hai bao lớn giờ về thì dùng gói đồ nhỏ, chứa hai bộ xiêm y.
Tuệ Nương khoác xiêm y khi nghe tiếng gõ cửa từ bên ngoài , " Sao muội thức dậy sớm vậy, tỷ phu muội nói đèn phòng muội sáng, tỷ còn không tin."
Dưới ánh đèn,mắt muội muội phiếm hồng Tuệ nương tất nhiên biết lý do." Hay thôi đừng đi nữa, mặc dù không bao nhiêu, nhưng những thứ đó đổi tiền, cũng có không ít bạc."
Tuệ Nương đã quên mất Diêu Thành sắp thăng chức bộ đầu.
Phải dựa vào tầng quan hệ này mới có thể thăng quan không thì không được.
Ngọc Nương cũng biết rõ điều này, sau khi trở lại đây Diêu Thành có nói với nàng , cho nên nàng đi đến Tấn Vương phủ làm người hầu, dù sao cũng có quan hệ.
Dù thế nào , cũng phải đợi tỷ phu lên chức vững vàng .
Đương nhiên cũng không riêng gì như thế, Ngọc Nương còn muốn tích góp tiền, nàng có kế hoạch mua căn phòng nhỏ, mở một cửa hàng nhỏ nuôi gia đình sống qua ngày.
Mà mở cửa hàng nào có dễ dàng vậy, nàng không thể có việc gì cũng mãi nhờ tỷ tỷ tỷ phu, cuộc sống tương lai dài đằng đẵng không ai biết trước chuyện gì, có chút bạc bên thân tâm cũng an ổn hơn chút.
(* Soái có lời muốn nói : Suy cho cùng thì mạng sống con người cũng rất dễ mất đi...Sáng nay vừa tới chỗ làm tự nhiên thấy một đồng nghiệp lục đục đi về gương mặt hốt hoảng như không thể tin anh trai cô ấy qua đời vì điện giật tại chỗ làm bỏ lại con nhỏ , lòng Soái như chùng lại thấy sinh mạng thật mập mờ có thể mất bất cứ lúc nào, thật thấy sợ hãi...!sống mấy chục năm trên đời chưa làm điều gì có ý nghĩa..
không biết cố gắng , không định ra mục tiêu..
một mai không còn thức giấc được...) Cũng không biết mình đang lan man điều gì và để làm chi nữa...!Soái chưa từng ...làm gì có ý nghĩa cho cuộc đời chính Soái ...khóc không ra nước mắt mà ....Năm hết tết tới phải học cách yêu thương bản thân, yêu thương gia đình mình, làm việc chăm chỉ, thực hiện monng ước của bản thân, kiếm thêm tiền ...để an tâm cũng tốt...
Hiện thời Ngọc Nương lại không có ý định lập gia đình , lúc trước nàng còn cảm thấy nếu gặp người thích hợp , yêu thương Tiểu Bảo , tái giá cũng không sao.
Hôm đó Tấn Vương thực sự cho nàng hiểu được, cho dù một ngày nào đó nàng rời phủ, nàng cũng không thể tái giá , nữ nhân mà Tấn Vương đã không cần , cũng sẽ không cho phép người khác dính dáng.
Cho nên nàng rất cần bạc càng nhiều càng tốt.
Chỉ là lời này khẳng định không thể nói cùng tỷ tỷ , Ngọc Nương chỉ có thể cười nói: "Làm được chứ , sao có thể nói không làm liền không làm.
Chủ tử trong phủ đều hào phóng, muội lại làm thêm nửa năm , kiếm thêm tiền rồi trở về, chỉ là Tiểu Bảo phải nhờ tỷ tỷ ."
Tuệ Nương thở dài : "Nói cái gì mà phó thác với không phó thác , Tiểu Bảo là cháu ngoại trai của tỷ, có cho Hồng ca nhi , thì có cho hắn , sao tỷ bạc đãi hắn được.
Thôi, muội cũng đừng làm gì nữa, ngủ thêm một lát, Thăng tử không đến sớm vậy đâu."
Ngọc Nương gật đầu, thổi đèn lên giường nằm xuống , suy nghĩ Chu đại ca đến đưa nàng hồi phủ? Nếu trên đường hắn hỏi, nàng nên nói như thế nào đây.
Lúc nàng tỉnh lại lần nữa, bên ngoài trời sáng choang, trong sân huyên náo, tựa như có người đến.
Ngọc Nương mặc xiêm y đẩy cửa ra ngoài, giương mắt đã nhìn thấy trong sân có một người đứng lặng im .
Đầu hắn bó ngọc quan, một thân mặc cẩm bào đen, dáng người to cao, tuấn mỹ không giống người phàm.
Ánh mặt trời chiếu lên cẩm bào thêu kim tuyến lưu chuyển, kim quang nhàn nhạt.
Đôi mắt kia nhìn thẳng nàng, Ngọc Nương khiếp sợ má đỏ ửng.
Sao Tấn Vương lại đến !
Tác giả có lời muốn nói: hồng bao vẫn là hàng trước ngẫu nhiên nửa này nửa nọ..
Sủng Thiếp Ở Vương Phủ