Sủng Thiếp Ở Vương Phủ
Chương 157: Chương 154
Vinh hi viện ở đông sương.
Trên giường gạch của Tiểu Bảo có hai hài tử đang nằm sấp.
Đều là đứa trẻ mập mạp , tiểu nam oa tóc để chỏm đào, mặc áo bông, quần bông màu xanh ngọc.
Nữ oa có hai bím tóc, mặc xiêm y màu hồng anh đào.
Hai đứa nằm sấp ở trên giường, đang chơi với một con mèo.
Tất nhiên con mèo là hoa hoa.
Hoa hoa đã chui vào gối , nhưng vẫn trốn không thoát tay của Nguyệt Nguyệt.
Nguyệt Nguyệt nhớ Đậu Đậu , đồng thời bé cũng phát hiện Hoa Hoa đáng yêu hơn.
Đậu đậu là chó nhỏ ngoài vườn, vụng về vụng về , trừ ăn là ngủ, hoặc là cắn váy bé.
Hoa Hoa không chỉ liếm móng vuốt, còn liếc bé.
Nguyệt Nguyệt cảm thấy con mèo này thật thú vị, từ lúc tới Vinh hi viện, bé luôn dày vò Hoa Hoa , đem nó ôm qua , vân vê đầu nó, còn bóp móng vuốt nó.
Hoa hoa ghét tiểu nữ oa này , vấn đề là bên ngoài trời giá rét, nó cũng không có chỗ đi.
Hai ngày nay Tấn Vương lại cấm túc nó , nó chỉ có thể ở đông sương, quan trọng nhất là tiểu chủ nhân lại để tiểu nữ oa này hành hạ nó.
Không những mặc kệ, có đôi khi còn đồng lõa.
( Soái – Đào Quân Trang )
" Sâm ca ca nói Hoa Hoa là mèo đực, hay là mèo cái?" Nguyệt Nguyệt hỏi.
" Cái ."
Hồng Phỉ nói cho Tiểu Bảo biết , chứ nó cũng không biết, thứ hai nó cũng chưa có xem qua, Hồng Phỉ đã nói là cái , thì con mèo đó là cái.
Nguyệt Nguyệt rất hiếu kỳ " Làm sao biết nó là mèo cái, nó có tiểu đinh đinh hả?"
Sở dĩ phải hỏi thế cũng do trước đó Tiểu Bảo làm chuyện ngu xuẩn.
Nó từ rất sớm đã tự mình đi tiểu , có đôi khi thẹn thùng gọi nha đầu hầu hạ, nó tự đến cung phòng.
Lần đó cũng là do nó sơ sẩy , lại quên bây giờ nó có cái đuôi, đang tiểu Nguyệt Nguyệt xông vào.
Nguyệt Nguyệt một chút cũng không e lệ, chỉ tiểu đinh đinh của Tiểu Bảo lớn tiếng hỏi, sao Tiểu Bảo có tiểu đinh đinh, Nguyệt Nguyệt lại không có.
Xuân nhi cùng Thu nhi nghe được động tĩnh, liền gấp rút chạy vào đem Nguyệt Nguyệt ôm đi , còn giải thích là chỉ có nam oa nhi có, nữ oa oa không có, cũng nói cho bé biết rằng loại lời này không thể tùy tiện nói.
( Soái – Đào Quân Trang ) hahaha...!tới đoạn này là buồn cười dã man,,, thôi rồi tốn công mặc quần áo bao lâu nay haha 12/06/2018)
Từ đó về sau Nguyệt Nguyệt đối với khác biệt này rất hiếu kỳ , bọn nha đầu nói bé không thể hỏi bốn phía, bé liền vụng trộm hỏi Tiểu Bảo.
Nói là bọn nha đầu bé không được hỏi Tiểu Bảo về tiểu đinh đinh, cũng làm Tiểu Bảo buồn bực , tâm tình miễn bàn rất khó chịu .
"Nó là mèo cái, khẳng định là không có tiểu đinh đinh ." Hai tiểu oa nhi thảo luận vấn đề, Hoa Hoa không có cơ hội chạy trốn bị Tiểu Bảo tên thủ phạm cũng là đồng lõa, đem Hoa Hoa lật lại, Nguyệt Nguyệt nghiên cứu thân Hoa Hoa thật sự không có đinh đinh.
"Nó thật là không có a, chỉ có Tiểu Bảo ca ca có." Ở cùng Tiểu Bảo lâu , thấy Ngọc Nương cùng vài nha đầu đều gọi là Tiểu Bảo, Tiểu Bảo công tử, Nguyệt Nguyệt cũng lười gọi sâm ca ca, mà đổi thành Tiểu Bảo ca ca .
Đương nhiên chỉ có nó có!
Tiểu Bảo gật đầu, "Chỉ có ta có, người khác cũng không có.
Còn nữa Nguyệt Nguyệt, xem tiểu đinh đinh người khác là không đúng, về sau những lời này chỉ có thể nói với ta, không thể nói với người khác."
Tiểu Bảo đã nói lời này rất nhiều lần, Nguyệt Nguyệt nhu thuận gật đầu, lại thốt ra một câu kinh người: " Muội chỉ có thể nhìn tiểu đinh đinh của Tiểu Bảo ca ca." Rõ ràng lời này rất quái dị, Tiểu Bảo vẫn nhịn không được vặn vẹo mỉm cười, gật đầu.
Ngoài phòng, cách cửa sổ nhìn hai oa nhi chơi cùng một chỗ, Kiều thị được bọc áo choàng kín mít không kẽ hở cuối cùng cũng yên tâm.
Bên cạnh nàng có Tôn Manh.
Vốn là không nên tới nhưng Kiều thị nhớ nữ nhi, liền đi tới đây một chuyến.
Kiều Tú Lệ cuối cùng cũng nhận trừng phạt xứng đáng, mặc dù Kiều thị không biết Tôn Manh xử trí như thế nào , nhưng nàng rõ ràng thủ đoạn của Tôn Manh, tất nhiên là không tốt.
Kiều An bị đuổi về Giang Nam, Kiều thị cũng nói với Kiều lão gia cùng Kiều đại nãi nãi qua thư , rằng Kiều Tú Lệ đối với nàng làm chuyện gì, Kiều An kết cục chắc chắn cũng không được tốt.
Tuy báo thù cũng không thể dính líu đến người vô tội, nhưng thư đồng kia là của Kiều An , Kiều Tú Lệ là nữ lưu lại có thể làm việc ác độc vậy, nếu nói chỉ nàng ta trù hoạch việc này ra, ai cũng không tin Kiều An tất nhiên bị giận chó đánh mèo.
Cho dù hắn khổ sở cầu xin tha thứ, cũng không ai tin hắn.
Giải quyết xong hai người này, tiếp đến là chữa bệnh cho Kiều thị.
Trước đó Tôn Manh đi gặp trấn quốc công phu nhân, hai người huyên náo cực kỳ không vui.
Cũng không biết xảy ra chuyện gì, Tôn Manh trở về nói với Kiều thị sẽ mang nàng đi thôn trang ở mấy ngày.
Kỳ thật thế này cũng tốt, thôn trang thanh u, có lợi cho dưỡng bệnh, tiện đường coi như là đi giải sầu.
Trước khi đi, Kiều thị không bỏ được Nguyệt Nguyệt, liền thỉnh cầu Tôn Manh đến đây cho nàng xem nữ nhi chút.
Nguyệt Nguyệt ở Tấn Vương phủ, là quyết định Kiều thị.
Nàng đến thôn trang, chủ yếu là để chữa bệnh, nên không thể chiếu cố nữ nhi, nàng là bệnh nhân, cũng không thể để Nguyệt Nguyệt bên người.
Mà ở trong phủ nàng cũng không yên tâm, cho nên không bằng cứ ở Tấn Vương phủ.
"Ngươi không gặp Nguyệt Nguyệt sao?" Ngọc Nương hỏi.
Kiều thị lắc đầu, nàng ấy bị bọc trong áo choàng, còn dùng khăn che miệng mũi.
Người không biết thì còn nghĩ nàng ấy quá sợ lạnh.
" Không gặp , ngươi nhìn ta thế này, Nguyệt Nguyệt nhìn thấy sẽ bị dọa ."
Ngọc Nương lộ vẻ hiu quạnh, trong nội tâm thổn thức cảm thán.
Nàng tự nhiên cũng biết Kiều Tú Lệ làm chuyện xấu, thật không nghĩ tới một cô gái yếu đuối có thể dùng thủ đoạn đối với một người vẫn đối tốt với nàng hảo, đối tốt với người nhà nàng, tộc tỷ của nàng ta.
Thủ đoạn âm ngoan, làm người ta rợn cả tóc gáy, khiến người ta khó lòng phòng bị.
Nếu không phải Lưu Lương Y, sợ rằng không ai nghĩ tới nàng ta dùng thủ đoạn hại người.
"Ngươi yên tâm, ta sẽ giúp ngươi chiếu cố Nguyệt Nguyệt ."
"Ta tin ngươi , không tin ngươi ta cũng không đem Nguyệt Nguyệt giao cho ngươi.
Cảm ơn Ngọc Ngọc, nếu không có ngươi, ta quả thực không dám tưởng tượng được ta hiện tại thế nào rồi.
Ta có khả năng đã chết ...! Ngươi không biết rõ, khi đó ta cảm thấy được ta đã không còn sức chống đỡ, nếu không chết, ta cũng không muốn sống nữa...!Bệnh như vậy, liên lụy hài tử, khắp người dơ bẩn, làm người ta ghét bỏ.
Nếu không phải ngươi, ta hiện tại gửi gắm nhầm người, phu quân hài tử đều gửi người ta..."
Tôn Manh đứng ở bên cạnh mãi không nói gì, lúc này mới mở miệng ngắt lời: "Thôi, đừng nói ."
"Đúng vậy, đừng nói chuyện không may, dù sao cũng không có phát sinh.
Ngươi dưỡng bệnh cho tốt, chờ ngươi trở về ta giúp ngươi đem Nguyệt Nguyệt nuôi trắng trẻo mập mạp ."
Kiều thị nín khóc mỉm cười, nàng cười lại ho lên, xoay người chui đầu vào lòng Tôn Manh ho khụ khụ, Tôn Manh vỗ lưng nàng và mở miệng cáo từ.
Ngọc Nương cùng Tấn Vương tiễn hai người đến cửa sau, từ đầu đến cuối Tấn Vương cùng Tôn Manh đều không nói gì.
Tôn Manh đem Kiều thị lên xe ngựa, do dự một chút, quay đầu lại nhìn Tấn Vương: " Xuân kỳ tháng hai, đừng xen vào."
Ngắn gọn, không đầu không đuôi, ánh mắt Tấn Vương chợt lóe.
Trong lúc này, xe ngựa Tôn gia rời đi , cùng với Lưu Lương Y ông đáp ứng Tôn Manh chữa bệnh cho Kiều thị.
"Hy vọng nàng ấy có thể thật tốt để trở về." Ngọc Nương thở dài nói.
Tuy là Lưu Lương Y nói có sáu bảy phần nắm chắc, nhưng bệnh lao là bệnh nan y, có thể chữa hay không, ai cũng không dám bảo đảm.
Kiều thị ôn nhu lại vô tội, Ngọc Nương hy vọng nàng ấy có thể thật tốt , người tốt phải được sống tốt.
Tấn Vương vỗ tay của nàng, không nói gì.
...
Chỗ Đông sương, Nguyệt Nguyệt nói với Tiểu Bảo: "Tiểu Bảo ca ca, giống như muội nghe được tiếng nương ho khan ."
Tiểu Bảo liếc qua cửa sổ, mới nói với Nguyệt Nguyệt: " Khẳng định muội nghe lầm , nương ta đã nói, Kiều di đi chữa bệnh , chờ sang năm trời ấm áp hơn , Kiều di sẽ trở lại.
Muội ở nhà ta , có ta chơi cùng muội, còn có Hoa Hoa..."
Nó vừa nói, vừa đem Hoa Hoa bế lên, cưỡng bách Hoa Hoa đối mặt với Nguyệt Nguyệt.
May mắn Hoa Hoa không biết cười, nếu không nó cũng dùng tay kéo mặt Hoa Hoa làm mặt cười.
"Nếu không thích Hoa Hoa, thì còn có nhị bảo.
Đi thôi, ta dẫn ngươi xem nhị bảo , ta khẳng định nó đã tỉnh ngủ ."
Tiểu Bảo ném Hoa Hoa xuống, đưa tay cho Nguyệt Nguyệt.
Nguyệt Nguyệt lập tức quên nương , cũng trợt xuống giường, sau đó Xuân nhi và Thu nhi trơ mắt nhìn tiểu công tử mang Nguyệt Nguyệt cô nương đi chơi với đệ đệ nhị bảo.
*
Tấn Vương đưa Ngọc Nương về Vinh hi viện, rồi vòng đến tiền viện.
Tôn Manh nói lời đó có khả năng người khác không hiểu, nhưng hắn hiểu được là có ý gì.
Có khả năng tất cả mọi người vào tháng hai xuân kỳ động tâm tư, không chỉ mình An vương, những người động tâm tư còn lại bất đồng,vì giờ An vương hiện thời quá vượng, đốt ngọn lửa cao quá có chỗ tốt, cũng có chỗ không tốt, một khi sơ sẩy, liền có thể thiêu cháy chính mình.
Đây là cơ hội của An vương , cũng là của những người khác.
An vương đứng thứ hai, trừ thái tử, hắn lớn nhất.
Nhiều năm qua thái tử càng không ra hồn, An vương ngược lại nghiễm nhiên có tư thái từ huynh, không chỉ Hoằng Cảnh Đế khiển trách thái tử đều lấy hắn ra so sánh.
(Soái – Đào Quân Trang)
Còn đối với An vương tuy là Nhị huynh nhưng đối với bọn đệ đệ đến cùng cũng là huynh, lớn tuổi hơn như bổ khuyết phần huynh trưởng.
Còn đối ngoại, An vương thời gian qua khoan dung độ lượng , chiêu hiền đãi sĩ, ở trong triều danh tiếng quá mức tốt, có danh là hiền vương.
Cho nên lần này trong triều mới có người tiến cử lập An vương làm thái tử, có rất nhiều người cũng không hề kinh hãi dù sao thái tử bị phế, thái tôn biến thành Huệ vương thế tử, cuối cùng những người còn lại rõ ràng không có ưu thế.
Đại Vương mặc dù cũng ổn nhưng bản thân không giỏi nói chuyện, tính tình an phận, trong các hoàng tử thật không bắt mắt nhất.
Luận văn, hắn không bằng Vĩnh Vương, luận võ, hắn không bằng Tấn Vương.
Không bằng An vương khéo léo, lại không bằng Lỗ vương sắc sảo, cái gì cũng trung bình.
Mà đối với hoàng thất mà nói, trung bình đại biểu cho bình thường.
Cho nên An vương trèo lên đỉnh khả năng rất lớn.
Nhưng An vương có cơ hội lớn, liền đại biểu đối với người khác là chướng ngại lớn, Hắc tiên sinh không chỉ một lần đề nghị Tấn Vương thừa dịp loạn ra tay, Lưu Đại tiên sinh mặc dù thích dương mưu, nhưng không phải không thích Hắc tiên sinh làm việc xấu, không thừa nhận không được rằng đây là một cơ hội tốt.
Một khi đắc thủ, An vương ngã là mất đi một ngọn núi lớn phía trước, người đằng sau có thể hiện ra.
Tấn Vương làm việc từ trước đến giờ không câu nệ tiểu tiết, cũng không có bộ dáng quân tử.
Với hắn đục nước béo cò là chuyện thường làm , hắn tự nhiên có chút động tâm tư, thậm chí đã lệnh cho người phía dưới bắt đầu hành động.
Tôn Manh lại nói một câu như vậy.
Tôn Manh không thể nghi ngờ chính là tâm phúc của Hoằng Cảnh Đế , nếu không phải là tâm phúc cũng không được phụ trách quản lý thân quân thượng , Chỉ huy sứ tư Chỉ huy sứ kinh trung.
Hắn nói lời này đến cùng là dụng ý gì? Chẳng lẽ nói phụ hoàng...
Tấn Vương đang nghĩ ngợi, Lưu Đại tiên sinh, Hắc tiên sinh cùng Lý Mậu Thiên đã đến .
Bọn họ hành lễ, ngồi xuống.
Tấn Vương cũng đã có so đo, trên lưng hắn mơ hồ ướt, đều là bị kinh hãi .
"Bên An vương, đem người rút về hết."
Tấn Vương mặc dù nói ngắn, nhưng rất rõ ràng.
Hắc tiên sinh hỏi: " Vì sao ạ?"
Tấn Vương cũng đem lời Tôn Manh nói lại một lần.
Lưu Đại tiên sinh siết chặt quạt lông, hơi chần chờ nói: "Điện hạ, ngài là cảm thấy - - "
Tấn Vương gật đầu.
(Soái – Đào Quân Trang)
Trong lúc nhất thời mặt Lưu Đại tiên sinh biến đổi không ngừng, trong đầu như đang đánh cờ, hiển nhiên đã có quyết sách, chắp tay với Tấn Vương: "Điện hạ quyết đoán, trí tuệ."
Hắc tiên sinh còn không hiểu hai người đang nói gì, nhưng lần này hắn đề nghị nên hắn phải quan tâm một hai.
Lưu Đại tiên sinh ra mặt giải thích: "Ngươi đừng quên điện hạ lúc này không tranh, nếu đã không tranh, vậy thì cứ không tranh đi."
"Nhưng sao gọi là không tranh."
"Tại sao không tranh? Lẽ nào tranh thì nhất định phải là ngươi tranh ta đoạt, mới là tranh? Ngươi cho người ngáng chân, đem người trượt chân té, chưa tính là tranh à ? Đồng dạng đều là tranh hết, ít nhất trong mắt Thánh Thượng là như thế."
"Tốt lắm, Trứng đen, ngươi nghe điện hạ cùng tiên sinh đi ." Lý Mậu Thiên chen lời.
" Các người nói như thế nào thì chính là thế đó."
*
Rất nhanh liền tới gần cuối năm, kinh thành khắp nơi ồn ào náo nhiệt.
Người trên đường hành tẩu đều tươi cười, mùa đông lạnh không ngăn cản nổi không khí vui mừng.
Cùng lúc đó, mỗi nhà, mỗi phủ đều bận rộn, Tấn Vương phủ cũng không ngoại lệ.
Ngọc Nương vội vàng cùng nội vụ làm việc vặt, từ đồ vật cho lễ mừng năm mới , dọn các sân nhỏ, phát cho hạ nhân bộ đồ mới, mọi chuyện khác cũng phải xử lý.
Qua năm cũ, từ Khâm Thiên Giám chọn ngày tốt, Thánh thượng nghỉ tết, mỗi phủ bộ cũng nghỉ làm.
Tấn Vương cuối cùng cũng không cần đến công bộ.
Tuy là không quá bận rộn, nhưng mỗi ngày đều dậy sớm đi làm vào giờ mão, cũng cực kỳ phiền.
Ngọc Nương đang xử lý lễ vật các nơi đưa tới, quà từ hoàng cung cùng với các vương phủ cho dù để trong khố vẫn phải xử lý.
Đưa lễ cũng có chú ý , trước già sau trẻ, trước tôn sau ti, vì trưởng thì không cần cho tiểu bối lễ , nói cách khác, Tấn Vương phủ trừ dâng lễ cho hoàng cung, cùng bốn vương phủ trước Tấn Vương, thì mấy phủ phía sau không cần phải để ý đến .
Mà đưa lễ thế nào, đưa cái gì, cũng làm Ngọc Nương sứt đầu mẻ trán.
Đưa lễ lớn , có vẻ xếp đặt, đưa nhỏ , sẽ khiến người chê cười.
Về sau có Cung ma ma chỉ điểm, Ngọc Nương đem năm danh mục quà tặng định ra , giao do hạ nhân đi làm.
Hoàng cung cùng Vương phủ xong là đến Ninh Quốc công phủ cùng Từ quốc công phủ.
với Ninh Quốc công phủ tất nhiên là không cần phải nói, càng phong phú càng tốt, mà Từ quốc công phủ, Ngọc Nương lại có chút khó.
Dù sao đó cũng là nhà mẹ đẻ Tấn Vương phi, nàng là một trắc phi đến xử lý, ít nhiều cũng không đúng lúc.
Đồng thời, Tấn Vương Phi vẫn ở thôn trang dưỡng bệnh, cũng phải đối mặt sự tình.
Đưa lễ thế nào? Còn có Liễu trắc phi có nhà mẹ đẻ là Dương Hầu phủ, cũng lược bớt không được.
Bình thường không biết tới ngày lễ ngày tết, cái gì cũng đến trước mặt.
Ngọc Nương cũng không quyết định, chờ Tấn Vương về, đều ném cho hắn hết, nàng giả bộ muốn đọc sách bề bộn nhiều việc, không tính làm (Soái – Đào Quân Trang)
Tấn Vương sao không biết rõ tâm tư nàng, quay đầu ném hết cho Phúc Thành, để Phúc Thành xử lý .
*
Cách kinh ước chừng hơn một trăm dặm có một thôn trang, không giống bên ngoài hiu quạnh, bên trong bốn phía rất xanh tươi Cũng là địa phương được trời ưu ái, phụ cận có nhiều suối nước nóng nên ấm áp rất nhiều, nơi giống như vậy dân chúng bình thường sao có thể ở , từ kinh thành đi một canh giờ là đến, trong kinh thành có nhà quyền thế nào không xây biệt trang.
Tấn Vương phủ có một cái, chính là đương kim bệ hạ thưởng.
Vị trí ở lưng núi, cảnh sắc hợp lòng người, trong trang còn có suối nước nóng.
"Vương phi, trong phủ mang đồ tới ." Từ đằng xa Thanh Mặc vội vàng đi tới, nói với nữ tử đang cắt cành mai vàng.
Nàng ấy áo choàng gấm tối màu, ăn mặc rất trắng trong thuần khiết, chỉ trên búi tóc cài một cây trâm ngọc.
Nghe được giọng nói, nàng đầu cũng không quay lại, cắt xong gốc cây mai vàng.
"Đã nói với ngươi thật nhiều lần, đừng gọi ta là vương phi."
" Nô tỳ không gọi ngài là vương phi, thì gọi là gì."
"Tùy tiện gọi cái gì cũng đều có thể, trước kia không phải ngươi vẫn gọi ta là cô nương sao, vậy thì gọi cô nương lại đi."
Thanh Mặc lắp bắp gọi cô nương, mới lại nói: " Trong phủ mang đồ tới ."
"Đưa thì đưa , chuyện này không cần nói."
Từ lúc bị đưa tới Thanh Bích sơn trang, Tấn Vương phi ở chỗ này mới bắt đầu thì sa sút tinh thần, dần dần nàng ấy cũng khôi phục rất nhiều.
Nàng muốn chết, nhưng lá gan quá nhỏ, lại sợ đau từ nhỏ, thử mấy lần đều dám không hạ thủ, liền không suy nghĩ thêm những chuyện đó nữa.
Trên thực tế mặt mũi hoàng thất vẫn là trọng yếu , cho dù nàng bị đưa đến trong núi, thứ nên có sẽ có.
Từ Yến hiểu rõ tính Tấn Vương , hắn là quân tử, sẽ không hội dùng những thứ thủ đoạn vũ nhục người.
Chuyện về nàng tất nhiên Thánh thượng cho đường sáng, nên không ai đối với việc nàng biến mất sinh ra nghi vấn.
Từ Yến cũng rõ ràng, đại khái cả đời nàng không thể quay về .
Kỳ thật không thể quay về cũng tốt, cùng Thanh Mặc ở chỗ này, đầy tớ thôn trang nàng không biết, cũng không nghe được những lời đàm tiếu, không nhìn thấy những thứ chướng mắt , tâm nàng dần dần liền bình tĩnh lại.
Từ Yến thậm chí cảm giác mình nên sống thế này mới tốt.
Còn Tấn Vương phủ, Từ quốc công phủ, thậm chí là Tô Ngọc Nương, Hà Uyển Ý thế nào, thì có quan hệ gì đâu với nàng đâu? Cách khá xa , nên đều không còn cần, còn muốn .
Từ Yến cắt hai gốc cây mai vàng, bỏ vào trong rổ, khom lưng nhắc giỏ trúc.
Thanh Mặc muốn đỡ, nàng không cho.
"Đúng rồi , quốc công phủ cũng tới, nói muốn gặp cô nương." Kỳ thật đây mới là nguyên nhân Thanh Mặc vội vã đến.
Từ Yến như ngơ ngác một chút, việc của nàng nhà mẹ đẻ đều biết rồi sao?
" Người đến là ai?"
"Là An mụ mụ." An mụ mụ là quản sự mụ mụ của Từ quốc công phu nhân.
Là đại biểu cho nương ?
Trong lúc nhất thời, tâm tình Từ Yến phập phồng , thật lâu sau hóa thành yên lặng.
"Vậy ta đi gặp bà ấy."
An mụ mụ vừa nhìn thấy Từ Yến liền khóc lên, vuốt lưng nàng nói cô nương chịu khổ , người cũng hao gầy .
Kỳ thật so với trước kia nàng béo lên rất nhiều, khí sắc cũng tốt lên rất nhiều.
An mụ mụ khóc trong chốc lát, liền đem chuyện Từ quốc công phu nhân biết nữ nhi bị đưa tới thôn trang dưỡng bệnh nói ra .
Mà quốc công phu nhân sở dĩ biết là từ trong phủ mới biết được , bởi vì Từ quốc công biết Từ Yến đã rơi đài, thậm chí trước mặt thánh thượng chỉ còn cái phong hào liền suy nghĩ chủ ý khác.
Trong lúc này tất nhiên là không cần thuật hết, nói tóm lại là Từ quốc công muốn Tấn Vương hưu Tấn Vương phi, lập Từ Trắc Phi thành chính phi, dù sao hai nữ nhi Từ gia đều ở Tấn Vương phủ, đổi người cũng không phải là không thể.
Cũng không biết tại sao lại bị quốc công phu nhân biết , khóc một đêm, mới bảo An mụ mụ tìm đến .
Từ Yến cười mỉa mai: " Là nàng, vẫn là nàng động tâm tư?"
Hai nàng là chỉ Từ Nguyệt Như, và Ngọc Lan phu nhân.
"Vương phi, ngài cũng đừng không coi ra gì , nếu thật là bị..."
Từ Yến cắt đứt lời dang dở: "Ngươi yên tâm, vương gia sẽ không đáp ứng.
Dù vương gia bỏ ta, cũng không tới phiên Từ Nguyệt Như."
"..."
"Ngươi trở về nói với nương ta, nói ta ở đây rất tốt, chưa bao giờ tốt như lúc này.
Nếu nương thấy miêu miêu cẩu cẩu quá chướng mắt, thì cũng dời qua đến đây với ta dưỡng bệnh đi.
Nương tuổi cũng không còn nhỏ , thực sự không cần tiếp tục cùng người kia tính toán chi li cho mệt thân."
"Vương phi..."
"An mụ mụ, ngươi cũng là người biết chuyện, lẽ nào hy vọng ta cùng nương như vậy cả đời?"
An mụ mụ như bị sét đánh, nhìn về phía Từ Yến.
Xác thực bà biết chuyện, bình thường cũng không ít lần khuyên, nhưng phu nhân rơi vào trong cái hố kia, liền không muốn đi ra.
Rõ ràng không ăn ít tức, nhưng lại không dừng được suy nghĩ, để ý, sống cả đời cũng khóc cả đời, cái gì cũng không giải quyết được lại làm thân thể sụp đổ .
" Nói được là nói, ta cùng nương không giống nhau." Từ Yến cảm thán cười một tiếng, mới nhìn An mụ mụ: "Ta hiện thời ở nơi này với bên ngoài ta bất lực, nương mong An mụ mụ chiếu cố ."
Nói xong, nàng liền xoay người mà đi..
Sủng Thiếp Ở Vương Phủ