Sủng Thiếp Ở Vương Phủ
Chương 116: Chương 113
Hoằng Cảnh Đế hôm nay thật cao hứng.
Ông tại vị ba mươi hai năm, thiên hạ thái bình, quốc thái dân an.
Mặc dù trước kia biên quan nhiều lần gặp chiến sự, nhưng nhiều năm rồi Tartar đã bị đánh tới mức hấp hối, chỉ kéo dài hơi tàn, không có sức uy hiếp.
Hôm nay là ngày ông sáu mươi , mỗi một sáu mươi năm là một giáp, đời người có thể có mấy lần một giáp.
Tại đây giờ này cả nước vui mừng, vạn bang đều hướng về, đều đến chúc mừng sinh nhật ông.
Hoằng Cảnh Đế thật sự cao hứng, đặc biệt là hoàng thái tôn ở cả nước sưu tầm chín mươi chín người sống thọ trên bảy mươi vào cung chúc thọ, càng làm cho Hoằng Cảnh Đế cực kỳ vui mừng.
Lần này vạn thọ , tiến cống lễ thọ nhiều không kể xiết, các loại bảo vật quý trọng gì cũng đều có.
Trong đó hao hết tâm tư đoạt công, nhưng không có một vật gì có thể để cho Hoằng Cảnh Đế hài lòng.
Người ta khi đến lúc tuổi già, sẽ lo lắng giới hạn về tuổi tác phủ xuống, nếu không Hoằng Cảnh Đế cũng không hao người tốn của xử lý thọ yến.
Mà hoàng thái tôn nói cho Hoằng Cảnh Đế rằng mặc dù nói nhân sinh thất thập cổ lai hy, nhưng cũng không phải là không có.
Ông tất nhiên có thể sống được lâu dài.
Hoằng Cảnh Đế khó nén kích động lập tức khen hoàng thái tôn tâm tư khéo léo, là chí hiếu.
Trên bàn tiệc, vô số người nhìn vào.
Trong triều nhiều năm có lời đồn đãi rằng chỉ sợ thái tử chỉ có thể làm cả đời thái tử , hoàng thái tôn mới là người thừa kế đế vị, mà hiện thời Hoằng Cảnh Đế làm thế này không thể nghi ngờ là lại một lần nữa khẳng định địa vị hoàng thái tôn.
Ngồi ở phía dưới bên trái thái tử lộ vẻ không vui, chỉ cúi đầu uống rượu.
Hắn ngồi cùng bàn với An vương, Đại Vương, Vĩnh Vương, Tấn Vương , cả đám người sắc mặt khác nhau.
Nhất là Lỗ vương tràn đầy nghẹn khuất, chính mình hao hết tâm tư chuẩn bị lễ thọ, lại còn không bằng tiểu tử khi tìm đến vài người.
Đổi thành nếu là hắn bình thường đã sớm quậy lật trời , đáng tiếc hôm nay điện Thái hòa hội tụ vô số triều thần, quan to , đặc phái viên, hắn nếu dám nháo, Hoằng Cảnh Đế có thể sẽ lột da hắn.
Hắn tự rót uống một mình uống mấy chén, ánh mắt chuyển một cái, rơi trên thân thái tử, đứng lên đi qua.
"Đại ca ta kính ngươi, ta thấy đại chất nhi thật không được, không chỉ đem danh tiếng của thúc thúc đoạt , mà người làm cha như ngươi cũng phải lui gót."
"Uống rượu thì uống rượu, sao nói nhảm nhiều thế!"
Lỗ vương cười hắc hắc, cùng với thái tử đẩy chén giao chén nhỏ lên.
Tiệc qua một nửa, tình cảnh thật là náo nhiệt, không giống với lúc trước còn câu nệ, bởi vì Hoằng Cảnh Đế ra ngoài nên rất nhiều triều thần đều ào ào rời chỗ đi mời rượu.
Cũng có vài người đến chỗ thái tử mời rượu , nhưng tìm hoàng thái tôn mời rượu thì nhiều hơn rất nhiều, một hoàng thái tôn lại đem thái tử cùng các vương gia làm chìm nghỉm không chút ánh sáng, quả thực ở trong lòng các vị đại thần nội tâm thổn thức không thôi.
Thái tử tựa hồ uống nhiều mặt đỏ tới mang tai đem người nãy giờ quấn quít hắn cùng uống rượu là Lỗ vương đẩy ra, "Không uống với ngươi nữa cô muốn đi nhà cầu."
Thấy vậy Lỗ vương say khướt cười một tiếng, cũng lui ra.
Ra điện Thái hòa, thái tử mặt mới kéo xuống, bước chân dồn dập, đi thật mau, thái giám chỉ có thể chạy chậm ở phía sau, muốn gọi lại không dám gọi, thật đáng thương .
Đi ngang qua Trường Hy cung , chỗ rẽ có một cung nhân vẫy tay với thái tử.
Thái tử vốn uống say đến lờ đờ , định thần nhìn lại thật hào hứng vội đi theo nữ tử kia.
Một đường hẻo lánh tránh gặp người quẹo trái rẽ phải đến một chỗ không người, khu vườn cây cao bóng cả, thập phần yên lặng.
Phía đông Trường Hy cung không người cư trú , bởi vì có một cái giếng, trong giếng có rất nhiều cung nữ chết, nhiều tin đồn ma quái , thường thì cung nữ , thái giám đều không thích tới đây , dần dần bỏ hoang .
Thái tử lướt qua một khối đá hiếm thấy, liền thấy phía trước nữ tử mặc cung trang.
Xem bóng lưng quen thuộc uyển chuyển, cảm giác buồn bực của thái tử biến mất, cười ôm lấy nữ tử.
Nữ tử rầm rì một tiếng, quay mặt lại, mặt phấn má đào, nghiễm nhiên là mỹ nhân tuyệt sắc.
"Chính là loại thời điểm này, mới không có ai tìm ta."
Thái tử ghé vào tai nữ tử , không biết đã nói câu gì thô tục, chọc cho nữ tử kia thẹn thùng liên tục, đấm vào ngực hắn.
Thái tử cười ha ha, ôm nàng lên, hướng về phía một cây đại thụ .
*
Hoằng Cảnh Đế tự xưng mình rất khỏe, đến cùng thì năm tháng không buông tha ai, uống chút rượu cũng không quá nhiều được nữa.
Ông về Càn Thanh Cung rửa mặt , uống chung trà, lại nghỉ ngơi nửa canh giờ, mới đổi long bào lại tới điện Thái hòa.
Lúc này đại yến tiệc đã chuẩn bị kết thúc, Hoằng Cảnh Đế ngồi trong chốc lát cùng vài vị cận thần nói vài lời mới bãi giá đến Sướng Âm các.
Trên đường đi , Hoằng Cảnh Đế hỏi Lý Đức Toàn: "Thái tử đâu?"
Lý Đức Toàn ở bên cạnh nhắm mắt theo đuôi, nhỏ giọng hồi bẩm: "Lão nô vừa nghe nói, thái tử tựa hồ uống nhiều , đi ngoài rồi ."
Hoằng Cảnh Đế hừ một tiếng, không nói gì.
Đến Sướng Âm các, Ngụy hoàng hậu đã ngồi chung với đám cung phi.
Âm thanh Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế vang lên, Hoằng Cảnh Đế ngồi xuống cạnh Ngụy hoàng hậu.
Bồi ở đó trừ Ngụy hoàng hậu, cùng các tần phi địa vị cao, cùng thái tử phi, hoàng thái tôn , An vương, Tấn Vương, Vĩnh Vương.
Còn vương công đại thần, quan lại cùng với đặc phái viên ngoại bang, cùng các mệnh phụ, ở bốn phía trong lầu.
Hoằng Cảnh Đế nói vài lời , buổi diễn liền bắt đầu .
Đang diễn mới vừa biên đi ra tên là tứ hải thái bình , kịch mới mẻ độc đáo, đa dạng , cho dù là người tầm mắt cao như Hoằng Cảnh Đế, cũng không nhịn được khen vài tiếng hảo.
Một lát sau đó, Hoằng Cảnh Đế còn không thấy thái tử xuất hiện, không khỏi nhíu mày: "Thái tử còn chưa tới?"
Nghe thế Ngụy hoàng hậu không khỏi nhìn hoàng thái tôn.
Triệu Tộ tâm nóng như lửa, còn giả bộ trấn định: "Tôn nhi đã sai người đi tìm , phụ thân đại khái là uống nhiều ."
"Đồ không có tiền đồ!" Hoằng Cảnh Đế thấp giọng trách mắng.
Ngụy hoàng hậu thầm than trong lòng, đang muốn khuyên hai câu, lúc này lúc bên cạnh truyền tới một giọng nữ: "Không chỉ thái tử điện hạ không tới mà thái tử phi cũng không thấy, không phải là đã xảy ra chuyện gì chứ."
Người nói chuyện là Trương Thục phi.
Trương Thục phi chính là một trong tứ phi , sinh Vĩnh Vương, cũng coi như là lão nhân bên cạnh Hoằng Cảnh Đế, trong cung thập phần có thể diện.
Ngụy hoàng hậu vốn là không thích cùng tần phi tranh đua, hôm nay chính là sinh nhật Hoằng Cảnh Đế sinh nhật, thái tử lại là nhi tử của bà, Trương Thục phi nói như vậy , không phải hại bà.
"Trương Thục phi, không biết nói chuyện, liền ngậm miệng ."
Ngụy hoàng hậu chính là nguyên hậu, Hoằng Cảnh Đế xưa nay coi trọng bà, cho nên trước mặt lục cung tần phi rất có uy nghiêm.
Lời bà vừa nói ra khỏi miệng, Trương Thục phi vội nhận sai : "Đều là nô tì lỡ lời , nô tì cũng là có chút ít lo lắng."
Lo lắng? Lo lắng cái gì? Chỉ sợ nhóm phi tần các người đều ước gì thái tử không tốt, lòng Ngụy hoàng hậu rất rõ ràng.
Nếu không phải bà cùng bệ hạ thiếu niên phu thê, nếu không phải hoàng thái tôn không chịu thua kém, chỉ sợ thái tử vị sớm đổi người rồi.
"Đi tìm rồi đem thái tử đến!" Ngụy hoàng hậu phân phó.
Hồng Nhượng lĩnh mệnh đi xuống .
Bà lại mềm lời giọng giải thích Hoằng Cảnh Đế: " Thái tử cậy mạnh, lại bị triều thần mời rượu, đại khái là uống rượu say không cẩn thận ngủ ở đâu đó.
Chờ hắn đến , bệ hạ hãy phạt hắn."
Hoằng Cảnh Đế không nói gì.
Không sai biệt lắm qua hai khắc đồng hồ, vài thái giám bao vây thái tử đưa đến .
Thái tử sắc mặt trắng bệch, thần thái kinh hoảng không biết, đi đường lảo đảo.
Mà Lỗ vương ở chỗ không xa, trên mặt khó nén vẻ hưng phấn.
Tấn Vương ánh mắt ngưng tụ, nhìn Lỗ vương, lại nhìn Vĩnh Vương.
Vĩnh Vương như phát giác được Tấn Vương nhìn mình hắn mỉm cười.
Thái tử nghiêng ngả chao đảo quỳ xuống bên chân Hoằng Cảnh Đế, Hoằng Cảnh Đế thấy nhi tử bất lực thế này rất là tức giận.
Ông nhìn qua, Lý Đức Toàn liền đỡ thái tử, còn nói: "Thái tử điện hạ ngài uống nhiều rồi , đi đường cẩn thận chút."
Thái tử bị hắn cưỡng chế đỡ lên, thân thể mập mạp ngăn không được run lên.
Không đợi hắn đứng thẳng, Lỗ vương đột nhiên nói chuyện, hắn lúc này lại ngã xuống đất.
"Vừa mới đây còn thấy đại ca như là long mã , thát phạt không ngừng, làm cho người ta kêu khổ thấu trời, chỉ cầu xin tha thứ, ngược lại sao giờ đứng không vững ?" Nói xong lời này, Lỗ vương tiến đến cạnh Hoằng Cảnh Đế , sắc mặt vội vàng nói: "Phụ hoàng, ngài không biết là nhi thần vừa mới trông thấy cái gì đâu, đại ca lại tân sủng tân sủng của ngài Như tần tư thông."
Rõ ràng trên sân khấu chiêng trống vang trời, người ở bốn phía vây quanh ủng hộ không ngừng, hết lần này tới lần khác bên trong yên tĩnh giống như không người.
Tất cả mọi người không dám nói lời nào, đều biết rõ trời sắp sập .
Hoàng thái tôn đứng lên, đang định nói gì, đột nhiên có tiếng bước chân gấp gáp ở sau lưng.
Theo tiếng bước chân, có hai cung nữ vẻ mặt đưa đám chạy vội tới.
Các nàng chạy đến chỗ hoàng thái tôn , trong miệng nói năng lộn xộn : "Điện hạ, không tốt lắm, không tốt lắm..."
Hoàng thái tôn giật mình, muốn trách mắng.
Nào biết lời còn chưa ra khỏi miệng, liền bị một giọng nữ đoạt trước: "Thái tôn, ngươi đừng khiển trách các nàng, các nàng cũng là trung thành ..."
Nàng ta cũng không nói xong, nắm cổ tay, muốn nói lại thôi, than thở.
Tựa hồ cuối cùng cũng hạ quyết tâm, nàng chần chừ nhìn Ngụy hoàng hậu: "Mẫu hậu, ngài xem một chút đi."
"Đến cùng xảy ra chuyện gì ?"
"Là thái tử phi..."
Vĩnh Vương Phi làm cho người ta ngạc nhiên nghi ngờ, đầu tiên là thái tử xảy ra chuyện, Ngụy hoàng hậu vốn không biết xử lý sao, lại nghe nói thái tử phi tựa hồ cũng xảy ra chuyện,lo lắng trùng trùng.
"Có lời cứ nói, đừng ấp úng!"
"Thái tử phi cùng thị vệ hẹn hò, bị bắt gặp."
Tác giả có lời muốn nói: lo lắng nữ chủ trong thọ yến gặp chuyện không may , kỳ thật không cần lo lắng.
Cao tầng thứ tình cảnh, tự nhiên sẽ không đi đối phó một cái trắc phi, đối phó Ngọc Nương không có thịt ăn a, đối phó đông cung liền không đồng nhất dạng.
Các ngươi hiểu ..
Sủng Thiếp Ở Vương Phủ