Sự Trả Thù Ngục Tù
C93: Hoán đổi
Một đoàn người mà Vũ Hoàng Long thuê ngay sau đó liền tất bật vào công việc chuẩn bị váy cưới và tạo ra một phong cách trang điểm hiện đại, biến Dung Âm trở thành cô dâu xinh đẹp nhất.
Trong lúc chờ đợi, Vũ Hoàng Long đã đi ra ngoài thiết kế những góc chụp thật đẹp với nhiếp ảnh gia.Lần này anh cũng mời một nhiếp ảnh gia nổi tiếng lặn lội từ xa đến đây.Ekip chụp hình không quá trên hai mươi người nhưng cũng đủ để cho cô và anh có những bức ảnh cưới thật xinh đẹp và lãng mạn nhất từ trước đến giờ.
Hướng Vãn ngồi bên trong quan sát những người đang trang điểm cho Dung Âm.Trong lòng cũng có chút hứng thú, cô còn nhớ lúc nhỏ cũng thường hay chơi trò trang điểm với chị của mình, thậm chí cô còn năng khiếu.
Nhưng mỗi lần ông nội của cô nhìn thấy cô trang điểm cho ai trong nhà hoặc chỉ là cô cầm một chiếc cọ trang điểm thì ông lúc nào cũng cầm lấy chiếc roi mây rượt đuổi đánh cô.Cho đến khi mẹ cô mất, ông nội càng sinh ra nóng giận mỗi lần nhìn thấy cô là ông sẽ dùng lời lẽ rất khó nghe để chửi mắng cô.Mặc dù khi đó cô lúc nào cũng được ba bênh, nhưng với ông nội nghề trang điểm mà nói chính xác là những gì liên quan đến giới giải trí ông đều ngăn cấm.
Cho nên những gì cô yêu thích, ông đều sẽ nghĩ sau này có thể cô sẽ vào giới giải trí, nên việc Mặc Vĩ Bắc đòi kết hôn với cô khi đó cũng chính ông là người tác hợp.
Lời của ông đã quyết,ba cô có dám cãi lại không?
Dung Âm bên đó cũng nhìn thấy sự yêu thích trong ánh mắt của em gái, cô nhẹ nhàng mỉm cười.
“Tiểu Vãn! Có muốn trang điểm cho chị không?”
Hướng Vãn nghe xong bỗng giật mình, cũng may những người ở đây đều là người nước ngoài, nếu không để họ nghe hiểu được, chắc cô xấu hổ chết mất thôi.
Cô ngước mắt lên nhìn Dung Âm, khẽ đáp.
“Hôm nay chị phải làm cô dâu xinh đẹp nhất bên cạnh anh rể,tay nghề em vẫn còn kém lắm!”
Dung Âm nhìn Hướng Vãn trong gương,ánh mắt ba phần có sự cưng chiều.
“Em lại đây?”
Hướng Vãn liền nghe lời lập tức đứng lên đi đến chỗ Dung Âm.
Lúc này Dung Âm cũng đã được trang điểm xong, cô khẽ xoay người lại nắm lấy tay Hướng Vãn.
“Bây giờ em hãy nhân cơ hội mọi người chưa biết em còn sống,em hãy thực hiện những gì mà em mong ước trước đây…”
Đây là những lời tận đáy lòng của cô đối với người em gái này.Cô cũng là một người đã từ bỏ ước mơ, bây giờ cũng đang cố gắng thực hiện những năm tháng mà cô đã bỏ dỡ.Mặc dù có hơi trễ, nhưng dù sao cô cũng đang thực hiện.
Cô mong Hướng Vãn sẽ giống như cô theo đuổi ước mơ của mình.
Hướng Vãn nghiên đầu nhìn Dung Âm.
“Nhưng chẳng phải gia đình chúng ta, đặc biệt là ông nội không thích em làm công việc đó sao?”
Dung Âm cong khóe môi cười nhẹ, liền chọc ghẹo em gái.
||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||
“Tiểu Vãn của chị cũng biết sợ sao? Chị nhớ em là đứa cháu khó bảo nhất nhà mà”.
Hướng Vãn giả vờ gật gù.
“Vâng…! Nhưng em thắc mắc tại sao ông nội không thích trang điểm, thậm chí cả ca hát ông cũng cấm cản”.
Điều này cô luôn muốn hỏi, nhưng chẳng một ai trong nhà được giải đáp với cô.Tại sao ông nội không thích,ai đã khiến ông căm ghét đến như vậy.
Gương mặt Dung Âm chợt lặn đi, một lúc sau cô mới cất tiếng trả lời.
“Đó là vì bà nội…Bà nội là một nghệ sĩ hát hí kịch.Bà còn có tài nghệ trang điểm rất giỏi,mỗi khi lên sân khấu, bà luôn chỉnh chu đến nỗi chỉ muốn tự mình trang điểm…Cũng vì thế trong giới,ai cũng gọi bà là phù thủy trang điểm.Bà luôn có sáng tạo, nên người người đều đến muốn bà trang điểm cho họ…Em được thừa hưởng tất cả từ bà”.
Hướng Vãn chưa từng nghe một ai nhắc đến bà nội, cũng không thấy một tấm ảnh nào của bà từ khi cô sinh ra đời.Suy nghĩ cô từ trước đến giờ cũng khá là vô tâm.Trước đây chỉ vì chuyện của mẹ,mà trong gia đình,cô chẳng hề để ý đến ai ngoài Dung Âm và ba của cô.Nhưng hôm nay khi nghe đến câu chuyện của bà nội, cô chẳng thể tin được mình là thừa hưởng tất cả tài nghệ của bà mà không một ai trong nhà có được.
Nhưng chuyện gì đã xảy ra với bà, hiện giờ bà vẫn còn sống không?
“Vậy thì đã xảy ra chuyện gì, vì lý do gì ông lại không thích… Với lại bà hiện giờ đang ở đâu?”
Dung Âm thở dài, khẽ lắc đầu.
“Chị cũng không biết… Thật ra chuyện này chỉ là vô tình chị nghe ba nói chuyện với ông”.
Nhưng chắc chắn là có lý do nào đó mà ông mới hận bà như vậy.
Được một lúc, có một người nhân viên đi đến trước mặt Dung Âm, cô ấy dè dặt nhìn cô hỏi.
“Hôm nay chị sẽ mặc đến hai chiếc váy cưới để chụp hình, nhưng chiếc váy thứ hai này tôi không biết nó có vừa vặn với cô không, vì mẫu thiết kế ban đầu mà Chủ Tịch Vũ đưa ra, có chút sai sót.Nên tôi muốn nhờ cô thử chiếc váy này một chút, để nếu có gì chúng tôi cũng có thể sửa lại ngay”.
“Hả…Thử váy sao?” Dung Âm đưa mắt nhìn về chiếc váy mà cô gái đó đang cầm trên tay, rồi lại đưa mắt nhìn chiếc váy cưới mà cô đang mặc trên người.
Cô chỉ vừa mới mặc vào giờ lại thay ra, có bất tiện lắm không?
Cô gái trẻ hiểu dáng vẻ của Dung Âm lúc này, liền tỏ vẻ áy náy khẽ cúi đầu.
“Tôi thành thật xin lỗi khi không sắp xếp cho cô thử chiếc váy này trước…Tôi nghĩ cũng không khác với chiếc váy cô đang mặc, chẳng qua tôi lo lắng khi Chủ Tịch biết chuyện thì lại không hay…”
Lúc này thấy tình hình như vậy, Hướng Vãn liền lập tức đứng lên cô bước tới trước mặt cô gái đó, chủ động lên tiếng.
“Để tôi thử cho.Dù sao tôi và chị ấy cũng có thân hình giống nhau…”
Trong đầu cô đột nhiên hiện lên một kế hoạch có chút nghịch ngợm liền quay đầu nhìn Dung Âm, buông ra một câu:
“Chị từng nói, Vũ Hoàng Long phân biệt chị với em, vậy thì chúng ta thử xem anh ấy có nhận lầm em là chị không?”
Đương nhiên Dung Âm hiểu lời của Hướng Vãn, cô cũng muốn thử Vũ Hoàng Long một lần xem anh có nhìn lầm không, chứ trước đây anh luôn tự tin là sẽ nhận ra cô.
Để xem lần này anh có nhìn lầm cô không?
Dung Âm khẽ đưa mắt nhìn vào đồng hồ, liền hối thúc.
“Vậy em đi mau lên,anh ấy sắp vào đây rồi đấy!”
…
Đúng một tiếng trôi qua.Vũ Hoàng Long bước vào trong phòng với tâm trạng vui tươi nhưng vừa mới mở cửa phòng ra,khung cảnh bên trong đã làm cho anh đứng hình vài giây.
Cả Dung Âm và Hướng Vãn đều khoát trên mình hai chiếc váy cưới, lại trang điểm giống nhau,cả mái tóc cũng tạo phong cách giống nhau.
Trời ơi! Vợ anh lại bày trò gì nữa đây?
Dung Âm mỉm cười,ánh mắt hướng về phía anh khẽ hỏi.
“Hãy đón xem ai là vợ của anh”.
Cả Dung Âm và Hướng Vãn không chỉ giống gương mặt mà thân hình ngay cả giọng nói cũng giống đến chín mươi phần trăm.Lúc nhỏ cũng vì việc này mà cả hai cũng đã từng lén lút thi giúp cho nhau.
Dung Âm học giỏi hơn Hướng Vãn, nhưng về sự nhạy bén thông minh thì Hướng Vãn lại hơn Dung Âm.
Vũ Hoàng Long nhìn cô, lại đưa mắt nhìn qua Hướng Vãn với bộ dạng tỏ vẻ không phân biệt được.
Khi Dung Âm cứ tưởng mình sẽ thắng anh trong vụ này và có thể sau này cô sẽ lấy vụ này ra chọc ghẹo anh.Thì hành động của anh lúc này khiến cô có chút run rẩy.
Vũ Hoàng Long suy nghĩ chưa được hai giây,anh đã bước đến trước mặt Hướng Vãn,hai tay nắm lấy hai tay của cô.
Dung Âm giật bắn mình,lo sợ anh sẽ nhìn nhầm, rồi lại làm chuyện gì đó không hay với em gái của cô.Nhưng cho đến khi cô định đi đến hai người, Vũ Hoàng Long đã nhanh chóng cất tiếng nói trầm thấp.
“Em định dạy hư vợ của anh sao … Đường Hướng Vãn”.
Ngay sau đó anh buông tay Hướng Vãn ra liền xoay người bước đến trước mặt Dung Âm, cúi đầu xuống làn môi quét nhẹ gò má,cuối cùng hôn lên môi cô thật sâu.
“Em tưởng anh ngu ngốc đến nỗi không nhìn ra em sao? Vợ của anh trong dáng vẻ như thế nào chẳng lẽ anh không phân biệt được.”
Trái tim Dung Âm khẽ run lên, cô liền ôm chặt lấy anh cùng với anh trao nụ hôn nồng nàn.Tại sao bây giờ cô mới phát hiện anh là người đàn ông tuyệt vời như vậy? Ít người nào có thể phân biệt được cô và Hướng Vãn,ngay cả ba cũng chưa phân biệt được.Vậy mà người đàn ông của cô đã làm được.
Một lúc sau,khi Vũ Hoàng Long buông cô ra.Anh lại quay đầu nhìn Hướng Vãn, cất tiếng trêu chọc.
“Anh khác Mặc Vĩ Bắc.Anh ta không thể phân biệt em, nhưng anh thì có thể.Dung Âm là vợ của anh,anh hiểu cô ấy rất nhiều”.
Hướng Vãn bĩu môi, dáng vẻ không cam tâm.Nhưng thật ra trong lòng lại nghĩ đến Mặc Vĩ Bắc, nếu như anh ở đây,anh có phân biệt được cô và Dung Âm không?
Nhưng có lẽ anh ta sẽ không bao giờ làm được những gì mà Vũ Hoàng Long đã làm cho Dung Âm.
Cô và anh ta cũng đâu có phải là vợ chồng gì của nhau đâu mà hiểu hay không hiểu.
Người anh ta hiểu chắc chắn là Phạm Hạ Y, chứ không phải một người đã chết như cô.
Cũng ngay lúc này, một tòa nhà nằm đối diện căn phòng mà cả ba người đang đứng.Một căn phòng khá u ám, thứ ánh sáng cũng chỉ nhạt nhòa từ tấm màn lớn chui vào.
Bên trong phòng, một người đàn ông với dáng vóc cao lớn đứng ngay cạnh cửa sổ,sau tấm màn hắn ta đang dùng chiếc ống nhòm hiện đại nhất, có thể nhìn rõ những gì đang diễn ra phía bên kia.
Khóe môi bất chợt hiện lên một nụ cười lạnh lẽo khi ánh mắt hắn ta đã nhìn trúng vào người con gái đang khoát lên mình chiếc váy cưới đứng đằng sau đôi nam nữ đang ôm chầm lấy nhau.
“Em còn muốn lừa dối anh đến khi nào.Một ngày đã làm vợ của anh, thì suốt cuộc đời này em cũng phải sống với thân phận là vợ của Mặc Vĩ Bắc này…Anh đã đợi em rất lâu rồi, vợ yêu à!”
Mặc Vĩ Bắc với tâm trạng vui sướng,ánh mắt lộ rõ dáng vẻ ham muốn.Trong lòng chỉ có một suy nghĩ anh phải ngay lập tức bắt cô vợ bé nhỏ của anh về đây ngay.Đã hơn hai năm trôi qua, giờ đây anh sắp chịu hết nổi khi bên cạnh không có hơi thở của cô.
“Cậu chủ! Bước tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?” Trong phòng ngoài Mặc Vĩ Bắc ra, còn có một người đàn ông rất trung thành đã đi theo Mặc Vĩ Bắc từ nhỏ cho đến lớn.
Mặc Vĩ Bắc nhoẻn miệng cười tươi cùng với sự ngông cuồng mà bản chất anh đã có sẵn.
“Hành động theo kế hoạch cũ.Chuyện vợ của tôi còn sống, chắc chắn liên quan đến Vũ Hoàng Long.Hắn ta trêu đùa tôi, thì tôi cũng phải làm gì đó để đáp trả”.
“Nhưng… Cậu chủ… Vậy Phạm Hạ Y sẽ ra sao? Cậu đừng quên là ông chủ đã sắp xếp hai người đính hôn với nhau…” Người đàn ông này không chỉ là bày tôi của Mặc Vĩ Bắc mà anh ta cũng như là một người bạn chí cốt đã cùng nhau lớn lên với cậu chủ của mình.
Nhắc đến Phạm Hạ Y,ánh mắt tàn độc của Mặc Vĩ Bắc hiện lên.
“Chính ông ta và Phạm Hạ Y là người gián tiếp khiến tôi đánh mất Hướng Vãn…Muốn tôi cưới cô ta sao …Còn lâu…”
Mặc Vĩ Bắc vừa dứt lời, thì anh đã nhìn thấy người con gái bên đó cũng đã biến mất.Ngay sau đó anh cũng nhanh chóng rời khỏi phòng.
Người đàn ông đi theo anh chỉ biết thở dài trong sự vô vọng.
Sự Trả Thù Ngục Tù