Sư Tôn Đến Từ Viện Tâm Thần
Chương 95: Nhìn lần cuối
210@-
ฅ^••^ฅ Edit by meomeocute ฅ^••^ฅ
Sắc mặt của Cửu Thịnh Thiên Tôn lúc này khó coi đến cực điểm.
Tiếng gào rú của oán linh không ngừng truyền ra từ trong kiếm Úc Chiêm, dường như chúng căm hận Cửu Thịnh Thiên Tôn đến tột cùng, ngay cả khi chủ nhân Úc Chiêm còn chưa hành động, một phần oán khí đã không chờ được mà quấn lấy Cửu Thịnh Thiên Tôn.
Rất nhanh, từng vết thương nhỏ li ti hiện lên trên người Cửu Thịnh Thiên Tôn, máu tươi nhuộm đỏ y bào trắng như tuyết của hắn.
Thế nhưng Cửu Thịnh Thiên Tôn vẫn không nhúc nhích, hắn trầm mặc, như đang cân nhắc thiệt hơn, lại như đang nghĩ cách đào thoát.
Không ai ngờ được, biến cố lại xảy ra đúng vào lúc này.
Trương Liên vẫn luôn yên lặng đứng bên cạnh đột nhiên ra tay, bất ngờ nắm chặt lấy cánh tay của Cửu Thịnh Thiên Tôn!
Sắc mặt đại biến, Cửu Thịnh Thiên Tôn lập tức lùi lại, nhưng đúng lúc ấy, Trương Liên bộc phát thực lực mạnh mẽ, khiến đôi chân của y như cắm rễ tại chỗ, không thể nhúc nhích được nữa.
Hoa văn trên cánh tay nhanh chóng nhạt dần với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường.
Mà tu vi của Cửu Thịnh Thiên Tôn thì từng chút một lại tăng lên.
Mây đen dày đặc, gió nổi mây vần, ánh sét bừng lên ngay khoảnh khắc đó, tiếng sấm vang dội trầm đục, trời đất trong nháy mắt biến đổi dữ dội.
Loại sét này hoàn toàn khác với bất cứ loại lôi điện nào Thời Cố từng thấy trong quá khứ, khí tức trong đó cường đại đến mức kinh khủng, Thời Cố hoàn toàn không nghi ngờ gì, nếu bị đánh trúng dù chỉ một tia, bất kỳ ai cũng không thoát khỏi kết cục thân diệt đạo tiêu.
Lôi quang đan xen linh lực cực hạn, nhanh chóng bao phủ toàn bộ bầu trời trong tầm mắt, khí tức hùng hậu và đáng sợ đến mức gần như toàn bộ Cửu Thịnh Hư đều có thể cảm nhận được động tĩnh nơi này.
Ngay khoảnh khắc ấy, bất cứ ai có một chút tu vi đều kinh ngạc ngẩng đầu, chăm chú nhìn về nơi trời đất đang dậy sóng.
“Sư phụ! Mau nhìn trên trời kìa!”
Tại một trang viên nào đó, thương thế đã hoàn toàn hồi phục, Thanh Nguyên kinh hãi nhìn về phía chân trời xa, nơi có thể thấp thoáng thấy được tầng mây sấm sét.
Tuy chỉ lờ mờ thấy được lôi vân, nhưng khí tức trong đó lại ép người đến mức dù cách xa ngàn dặm, vẫn khiến người ta khó mà thở nổi.
Sắc mặt Viên Sách nghiêm trọng nhìn chằm chằm, trong mắt hiện rõ nghi hoặc và chấn động giống hệt Thanh Nguyên, đúng lúc ấy, một giọng nói vang lên.
“Đó là lôi vân của kỳ độ kiếp.”
Cùng lúc quay người lại, Viên Sách và Thanh Nguyên lập tức hành lễ ngay khi nghe thấy giọng nói, thì ra là chưởng môn Thương Vân Tông – Phùng Khiêm không biết đến từ lúc nào đã bước tới, trầm giọng nói.
Bên cạnh ông, là lục trưởng lão của Thương Vân Tông – Bùi Tử Mặc.
Đồng thời, cũng là một ám cọc dưới trướng Úc Chiêm – Tả Ngọc.
Nghe vậy, Viên Sách và Thanh Nguyên đưa mắt nhìn nhau.
Toàn bộ Tứ Hư đại lục chỉ có một người đang ở kỳ độ kiếp, vậy thì lôi vân kia nhằm vào ai, không cần nói cũng đã rõ.
So với mấy người kia, Tả Ngọc có vẻ là người bình tĩnh nhất trong số đó, dường như đã sớm dự liệu được chuyện này, chỉ nhìn thoáng qua rồi thu lại ánh mắt, thản nhiên mở miệng:
“Trời sắp thay rồi.”
Đồng thời, bốn chữ này không chỉ được nói ra từ miệng Tả Ngọc, mà cũng vang lên đồng loạt trong lòng của những kẻ đầu sỏ như Cừu Y, Bạch Hồng Phong đang ở khắp nơi trên đại lục vào thời khắc này.
Không ai hỏi chữ “trời” kia rốt cuộc là chỉ vị thần thánh phương nào, nhưng trong lòng mỗi người dường như đều đã có đáp án.
Cấm chế tiêu tán cực nhanh, chỉ trong mấy hơi thở ngắn ngủi, hoa văn trên cánh tay Cửu Thịnh Thiên Tôn đã biến mất đến hai phần ba.
Ngay khoảnh khắc trước khi lôi kiếp giáng xuống, Úc Chiêm phát ra tín hiệu, ra lệnh cho toàn bộ thuộc hạ đang có mặt lập tức rút lui, còn những người đang ở ngay trung tâm của lôi kiếp như Úc Chiêm, Thời Cố, Phạm Hoành Dận mấy người bọn họ, không phải không muốn rời đi, mà là dưới uy thế như vậy, đến cả việc bước đi cũng là chuyện vô cùng khó khăn.
“Chuyện… chuyện gì vậy chứ?”
Phạm Hoành Dận dưới áp lực từ thực lực hoàn toàn bộc phát của Cửu Thịnh Thiên Tôn cùng với uy áp của lôi kiếp, căn bản không đứng vững nổi, khó khăn quay đầu lại, nhìn về phía một người một linh thể đang ở xa kia.
Hiện giờ hắn hối hận đến muốn chết, tự dưng lại chạy đến xem thần tiên đánh nhau, chẳng những không xem được trò vui, giờ đây e là ngay cả cái mạng nhỏ cũng phải bồi theo.
Hắn cố gắng đứng dậy, nhưng lại bị một luồng áp lực cực lớn đè mạnh xuống, lập tức bị ép cho phun ra một ngụm máu tươi, nhuộm đỏ mặt đất phía trước.
Đúng lúc này, cơ thể bỗng nhẹ bẫng, uy áp khiến người ta nghẹt thở kia đột nhiên giảm xuống, Phạm Hoành Dận khựng lại, ngẩng đầu nhìn về phía bên cạnh.
Một bàn tay thon dài nắm lấy cánh tay hắn, linh lực từ lòng bàn tay tràn ra, nhanh chóng tạo thành một tầng kết giới trong suốt bao quanh cơ thể hắn, dùng để chia sẻ bớt áp lực xung quanh.
Thời Cố không nhìn hắn, đôi mắt sâu thẳm và trầm tĩnh vẫn nhìn thẳng về phía Úc Chiêm, dường như đang xác nhận xem đối phương có xảy ra chuyện gì không, thấp giọng nói: “Yên tâm, lôi kiếp chưa từng làm hại người vô tội, chỉ cần ngươi không lại gần bên cạnh Cửu Thịnh Thiên Tôn khiến thiên lôi cho rằng các ngươi cùng phe, thì ở khoảng cách này, sẽ không sao đâu.”
Nghe vậy, Phạm Hoành Dận sửng sốt một chút, quả nhiên liền bình tĩnh lại, thậm chí cũng không hỏi vì sao Thời Cố lại chắc chắn như thế.
Trong mắt Phạm Hoành Dận, Thời Cố xưa nay vốn rất thần bí.
Hắn luôn yên lặng ẩn mình sau lưng mọi người, như một kẻ ngoài cuộc xa rời tất cả, thế nhưng lại mang trong mình một thực lực mạnh đến mức khiến người ta phải kinh hãi.
Thỉnh thoảng Phạm Hoành Dận cũng từng thử quan sát con người này, nhưng lại phát hiện bản thân chẳng nhìn ra được điều gì.
Đôi mắt đen nhánh kia vĩnh viễn sâu đến không thấy đáy, hoàn toàn không thể nhìn thấu được bất kỳ tâm tư nào của y.
Thật ra đây là một nhân vật cực kỳ đáng sợ.
Dù nhìn từ góc độ nào đi nữa.
Thu lại ánh mắt, Phạm Hoành Dận quyết định, sau này nếu còn gặp lại Thời Cố, nhất định phải đối xử với y tốt hơn một chút.
Có điều lần này, lại là do Phạm Hoành Dận nghĩ quá nhiều rồi.
Không nhìn ra tâm tư, đôi khi không phải vì tâm tư quá sâu, mà chỉ đơn giản là… trong lòng trống rỗng, chẳng có gì cả.
Nói trắng ra, chính là đang ngẩn người thất thần.
Còn về việc tại sao Thời Cố lại có thể khẳng định lôi kiếp sẽ không làm họ bị thương, thì là do 006 vừa rồi đã nhắc nhở Thời Cố.
Đoạn xen nhỏ giữa hai người không hề ảnh hưởng đến một người một linh thể ở đằng xa, Cửu Thịnh Thiên Tôn đứng giữa trung tâm cơn bão linh lực, lôi kiếp rình rập trên đầu, bất cứ lúc nào cũng có thể giáng xuống, vậy mà y thân khoác áo trắng phiêu dật, thần sắc lại bình tĩnh một cách bất thường.
Khác hẳn với vẻ mặt vô cảm giả vờ thâm sâu thường ngày, lần này, thật sự là bình tĩnh như nước lặng.
Tóc bạc tung bay trong gió, có lẽ là biết phản kháng vô ích, sau khi bước lùi kia không mang lại kết quả gì, Cửu Thịnh Thiên Tôn liền không hề có hành động gì nữa, mặc cho Trương Liên từng chút một giải trừ phong ấn trên người y, nhưng ngay khoảnh khắc trước khi phong ấn được giải hoàn toàn, y bỗng nhẹ giọng mở miệng: “Tại sao?”
Câu hỏi này Thời Cố và Phạm Hoành Dận nghe không hiểu, nhưng Trương Liên và Úc Chiêm thì lại biết rõ.
Bởi vì… khác với các linh thể khác, Trương Liên căn bản không phải oán linh, nàng là một hồn phách thật sự.
Năm đó Cửu Thịnh Thiên Tôn căn bản chưa từng luyện hóa nàng thành âm binh!
Trương Liên nhìn Cửu Thịnh Thiên Tôn, một tay siết chặt cánh tay hắn, tay còn lại lại dịu dàng v**t v*, như đang xoa dịu cơn đau cho hắn.
“Phu quân.”
Trong mắt nàng vẫn mang theo nụ cười, nhưng trong giọng nói lại lộ ra tiếng thở dài nhẹ: “Tại sao… chàng lại tiêu diệt tông môn của thiếp?”
“Giết thiếp là đủ rồi! Tại sao còn phải diệt cả tông môn của thiếp! Tại sao!”
Tay nàng đột nhiên siết mạnh, ánh mắt đang mỉm cười chợt hóa thành đầy rẫy thù hận!
Mà trong thù hận ấy, còn ẩn chứa một nỗi đau sâu sắc khôn cùng.
Giọng gào thét bi ai ấy có phần chói tai, nhưng lại khiến Cửu Thịnh Thiên Tôn phải sững người.
Nghe vậy, hắn khẽ nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa, trong mắt đã mang theo thứ cảm xúc phức tạp mà có lẽ chính hắn cũng không hiểu nổi.
Đã bao nhiêu năm rồi...
Ngẩn ngơ suy nghĩ, hắn đưa tay lên, đặt lên vai Trương Liên, nơi bàn tay truyền đến là cảm giác mà hơn hai nghìn năm qua chưa từng được chạm vào.
Trương Liên khẽ run rẩy, nước mắt đột nhiên lăn dài: “Chàng có từng hối hận không?”
Cửu Thịnh Thiên Tôn khẽ hé miệng, nhưng cuối cùng, hắn lại lặng lẽ ngậm lại.
Bao năm qua, hắn chưa từng thừa nhận bản thân đã hối hận.
Dù cho mỗi khi đêm khuya tĩnh lặng, bên người không một bóng ai, hoặc chỉ cần một món đồ cũ, một bức họa, cũng có thể khiến hắn đau đến tận xương tủy.
Thế nhưng hắn vẫn chưa từng thừa nhận mình hối hận.
Tu theo vô tình đạo thì không nên đau lòng, hắn luôn tự nhủ như thế, mỗi lần nhận ra có điều bất ổn, liền vận công áp chế mạnh mẽ cảm xúc khác thường trong lòng.
Vì để tu luyện, hắn đã trả giá quá nhiều, hắn không cho phép bản thân đã mất tất cả, mà ngay cả con đường đại đạo cuối cùng cũng không giữ nổi.
Sau đó hắn thu lại toàn bộ những vật liên quan đến Trương Liên, cất hết vào chiếc túi trữ vật màu trắng được treo trên người con gái họ, thậm chí đến cả con gái cũng làm như không thấy.
Làm bao nhiêu đi nữa, cuối cùng cũng chỉ là tự lừa mình dối người.
Thậm chí đến cuối cùng, hắn còn giết cả con gái của mình.
Lôi kiếp trong khoảnh khắc ấy ầm ầm giáng xuống, cho đến phút cuối, Cửu Thịnh Thiên Tôn vẫn không nói rõ bản thân có hối hận hay không, chỉ nói: “Là ta có lỗi với nàng.”
Một luồng ánh sáng trắng nhạt khẽ lóe lên trên người Thời Cố, điều kỳ lạ là, cùng với ánh sáng ấy, Thời Cố không còn cảm nhận được chút áp lực nào từ khí tức xung quanh nữa.
006 lên tiếng giải thích trong chiếc vòng tay, rằng vì y là một phần của Thiên Đạo chuyển thế nên lôi kiếp sẽ không gây ra bất kỳ thương tổn nào cho y.
Thời Cố bừng tỉnh, nhưng lại không hiểu sao trong lòng vẫn có chút bất an.
Tu vi đã đến mức như Cửu Thịnh Thiên Tôn, cho dù là lôi kiếp, cũng không thể trong một lúc mà đánh chết hoàn toàn được.
Úc Chiêm ở nơi xa đã quay mặt đi, dường như không muốn nhìn nữa, còn Cửu Thịnh Thiên Tôn lại như không cảm nhận được nỗi đau của lôi kiếp, vẫn tiếp tục đối diện với Trương Liên, nói ra những lời chân thành hiếm có trong cuộc đời dài đằng đẵng của mình.
“Cả đời này, người mà ta phụ lòng sâu nhất… chính là nàng.”
Nước mắt Trương Liên không ngừng tuôn rơi, Cửu Thịnh Thiên Tôn vươn tay, nhẹ nhàng lau đi cho nàng.
Thật kỳ lạ, một hồn phách vậy mà lại có thể rơi lệ.
“Không chỉ có thiếp, còn rất nhiều người nữa… chàng phụ lòng rất nhiều người.”
Trương Liên ngẩng đầu nhìn hắn, nghẹn ngào không thành tiếng.
Cửu Thịnh Thiên Tôn trầm mặc rất lâu, sau đó mới ôm nàng vào lòng.
Từng đạo lôi kiếp cuồn cuộn giáng xuống, thanh thế vô cùng to lớn, khóe môi Cửu Thịnh Thiên Tôn đã tràn ra máu tươi, y phục trắng trên người hắn cũng đã hoàn toàn bị máu nhuộm đẫm.
Hắn nói: “Ta biết.”
Thế nhưng ngay sau đó, hắn lại đột nhiên ngẩng đầu, không biết là trùng hợp hay là thế nào, ánh mắt hắn nhìn thẳng về phía Thời Cố đang đứng.
“Nhưng ta không cam tâm!”
Tiếng sấm áp chế thanh âm của Cửu Thịnh Thiên Tôn, một đạo lôi đình giáng xuống, đồng thời cũng che khuất tầm nhìn của Thời Cố về phía hắn.
“Tại sao con đường của ta lại phải tế bằng máu người thân! Tại sao ta lại phải trở thành kẻ giết thân, giết thê! Tại sao ta lại phải đoạn tuyệt tình cảm, vứt bỏ lương tri! Tại sao chứ!”
Dưới ánh chớp đầy trời, vào khoảnh khắc này, sắc mặt Cửu Thịnh Thiên Tôn dữ tợn đến mức méo mó.
0
“…Lúc chàng chọn con đường vô tình đạo, đã sai rồi.”
“Không, ta không sai!” Hắc khí bốc lên ngùn ngụt, Trương Liên khiếp sợ mở to mắt.
Nàng bỗng nhận ra, lôi kiếp có thể dẫn phát tâm ma, mà dáng vẻ hiện tại của Lam Phong Hành, rõ ràng đã bị tâm ma chiếm lấy tâm trí.
“Ta không sai! Ta là vì tu luyện! Vì đại đạo!”
“Là trời sai! Là thiên đạo sai rồi!”
Tiếng gào rú vang lên một cách điên cuồng tuyệt vọng, hắn đột ngột quay đầu nhìn về phía Thời Cố — nơi đó, có khí tức của Thiên Đạo.
Ngay khoảnh khắc bị ánh mắt ấy khóa chặt, Thời Cố lập tức nhận ra có gì đó không ổn, lập tức đẩy Phạm Hoằng Dận ra, quay người định rời đi.
Thế nhưng, Cửu Thịnh Thiên Tôn đã khôi phục lại thực lực đỉnh phong, mạnh đến mức khiến người ta kinh sợ.
Khi luồng linh lực cường đại kia ập tới, theo bản năng, Thời Cố quay đầu nhìn về phía Úc Chiêm.
Dù thời gian quá ngắn, biến cố đến quá nhanh, ánh chớp lại chói mắt đến mức không nhìn rõ được gì.
Nhưng, là ánh nhìn cuối cùng rồi.
Y vẫn muốn nhìn một chút.
Sư Tôn Đến Từ Viện Tâm Thần
ฅ^••^ฅ Edit by meomeocute ฅ^••^ฅ
Sắc mặt của Cửu Thịnh Thiên Tôn lúc này khó coi đến cực điểm.
Tiếng gào rú của oán linh không ngừng truyền ra từ trong kiếm Úc Chiêm, dường như chúng căm hận Cửu Thịnh Thiên Tôn đến tột cùng, ngay cả khi chủ nhân Úc Chiêm còn chưa hành động, một phần oán khí đã không chờ được mà quấn lấy Cửu Thịnh Thiên Tôn.
Rất nhanh, từng vết thương nhỏ li ti hiện lên trên người Cửu Thịnh Thiên Tôn, máu tươi nhuộm đỏ y bào trắng như tuyết của hắn.
Thế nhưng Cửu Thịnh Thiên Tôn vẫn không nhúc nhích, hắn trầm mặc, như đang cân nhắc thiệt hơn, lại như đang nghĩ cách đào thoát.
Không ai ngờ được, biến cố lại xảy ra đúng vào lúc này.
Trương Liên vẫn luôn yên lặng đứng bên cạnh đột nhiên ra tay, bất ngờ nắm chặt lấy cánh tay của Cửu Thịnh Thiên Tôn!
Sắc mặt đại biến, Cửu Thịnh Thiên Tôn lập tức lùi lại, nhưng đúng lúc ấy, Trương Liên bộc phát thực lực mạnh mẽ, khiến đôi chân của y như cắm rễ tại chỗ, không thể nhúc nhích được nữa.
Hoa văn trên cánh tay nhanh chóng nhạt dần với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường.
Mà tu vi của Cửu Thịnh Thiên Tôn thì từng chút một lại tăng lên.
Mây đen dày đặc, gió nổi mây vần, ánh sét bừng lên ngay khoảnh khắc đó, tiếng sấm vang dội trầm đục, trời đất trong nháy mắt biến đổi dữ dội.
Loại sét này hoàn toàn khác với bất cứ loại lôi điện nào Thời Cố từng thấy trong quá khứ, khí tức trong đó cường đại đến mức kinh khủng, Thời Cố hoàn toàn không nghi ngờ gì, nếu bị đánh trúng dù chỉ một tia, bất kỳ ai cũng không thoát khỏi kết cục thân diệt đạo tiêu.
Lôi quang đan xen linh lực cực hạn, nhanh chóng bao phủ toàn bộ bầu trời trong tầm mắt, khí tức hùng hậu và đáng sợ đến mức gần như toàn bộ Cửu Thịnh Hư đều có thể cảm nhận được động tĩnh nơi này.
Ngay khoảnh khắc ấy, bất cứ ai có một chút tu vi đều kinh ngạc ngẩng đầu, chăm chú nhìn về nơi trời đất đang dậy sóng.
“Sư phụ! Mau nhìn trên trời kìa!”
Tại một trang viên nào đó, thương thế đã hoàn toàn hồi phục, Thanh Nguyên kinh hãi nhìn về phía chân trời xa, nơi có thể thấp thoáng thấy được tầng mây sấm sét.
Tuy chỉ lờ mờ thấy được lôi vân, nhưng khí tức trong đó lại ép người đến mức dù cách xa ngàn dặm, vẫn khiến người ta khó mà thở nổi.
Sắc mặt Viên Sách nghiêm trọng nhìn chằm chằm, trong mắt hiện rõ nghi hoặc và chấn động giống hệt Thanh Nguyên, đúng lúc ấy, một giọng nói vang lên.
“Đó là lôi vân của kỳ độ kiếp.”
Cùng lúc quay người lại, Viên Sách và Thanh Nguyên lập tức hành lễ ngay khi nghe thấy giọng nói, thì ra là chưởng môn Thương Vân Tông – Phùng Khiêm không biết đến từ lúc nào đã bước tới, trầm giọng nói.
Bên cạnh ông, là lục trưởng lão của Thương Vân Tông – Bùi Tử Mặc.
Đồng thời, cũng là một ám cọc dưới trướng Úc Chiêm – Tả Ngọc.
Nghe vậy, Viên Sách và Thanh Nguyên đưa mắt nhìn nhau.
Toàn bộ Tứ Hư đại lục chỉ có một người đang ở kỳ độ kiếp, vậy thì lôi vân kia nhằm vào ai, không cần nói cũng đã rõ.
So với mấy người kia, Tả Ngọc có vẻ là người bình tĩnh nhất trong số đó, dường như đã sớm dự liệu được chuyện này, chỉ nhìn thoáng qua rồi thu lại ánh mắt, thản nhiên mở miệng:
“Trời sắp thay rồi.”
Đồng thời, bốn chữ này không chỉ được nói ra từ miệng Tả Ngọc, mà cũng vang lên đồng loạt trong lòng của những kẻ đầu sỏ như Cừu Y, Bạch Hồng Phong đang ở khắp nơi trên đại lục vào thời khắc này.
Không ai hỏi chữ “trời” kia rốt cuộc là chỉ vị thần thánh phương nào, nhưng trong lòng mỗi người dường như đều đã có đáp án.
Cấm chế tiêu tán cực nhanh, chỉ trong mấy hơi thở ngắn ngủi, hoa văn trên cánh tay Cửu Thịnh Thiên Tôn đã biến mất đến hai phần ba.
Ngay khoảnh khắc trước khi lôi kiếp giáng xuống, Úc Chiêm phát ra tín hiệu, ra lệnh cho toàn bộ thuộc hạ đang có mặt lập tức rút lui, còn những người đang ở ngay trung tâm của lôi kiếp như Úc Chiêm, Thời Cố, Phạm Hoành Dận mấy người bọn họ, không phải không muốn rời đi, mà là dưới uy thế như vậy, đến cả việc bước đi cũng là chuyện vô cùng khó khăn.
“Chuyện… chuyện gì vậy chứ?”
Phạm Hoành Dận dưới áp lực từ thực lực hoàn toàn bộc phát của Cửu Thịnh Thiên Tôn cùng với uy áp của lôi kiếp, căn bản không đứng vững nổi, khó khăn quay đầu lại, nhìn về phía một người một linh thể đang ở xa kia.
Hiện giờ hắn hối hận đến muốn chết, tự dưng lại chạy đến xem thần tiên đánh nhau, chẳng những không xem được trò vui, giờ đây e là ngay cả cái mạng nhỏ cũng phải bồi theo.
Hắn cố gắng đứng dậy, nhưng lại bị một luồng áp lực cực lớn đè mạnh xuống, lập tức bị ép cho phun ra một ngụm máu tươi, nhuộm đỏ mặt đất phía trước.
Đúng lúc này, cơ thể bỗng nhẹ bẫng, uy áp khiến người ta nghẹt thở kia đột nhiên giảm xuống, Phạm Hoành Dận khựng lại, ngẩng đầu nhìn về phía bên cạnh.
Một bàn tay thon dài nắm lấy cánh tay hắn, linh lực từ lòng bàn tay tràn ra, nhanh chóng tạo thành một tầng kết giới trong suốt bao quanh cơ thể hắn, dùng để chia sẻ bớt áp lực xung quanh.
Thời Cố không nhìn hắn, đôi mắt sâu thẳm và trầm tĩnh vẫn nhìn thẳng về phía Úc Chiêm, dường như đang xác nhận xem đối phương có xảy ra chuyện gì không, thấp giọng nói: “Yên tâm, lôi kiếp chưa từng làm hại người vô tội, chỉ cần ngươi không lại gần bên cạnh Cửu Thịnh Thiên Tôn khiến thiên lôi cho rằng các ngươi cùng phe, thì ở khoảng cách này, sẽ không sao đâu.”
Nghe vậy, Phạm Hoành Dận sửng sốt một chút, quả nhiên liền bình tĩnh lại, thậm chí cũng không hỏi vì sao Thời Cố lại chắc chắn như thế.
Trong mắt Phạm Hoành Dận, Thời Cố xưa nay vốn rất thần bí.
Hắn luôn yên lặng ẩn mình sau lưng mọi người, như một kẻ ngoài cuộc xa rời tất cả, thế nhưng lại mang trong mình một thực lực mạnh đến mức khiến người ta phải kinh hãi.
Thỉnh thoảng Phạm Hoành Dận cũng từng thử quan sát con người này, nhưng lại phát hiện bản thân chẳng nhìn ra được điều gì.
Đôi mắt đen nhánh kia vĩnh viễn sâu đến không thấy đáy, hoàn toàn không thể nhìn thấu được bất kỳ tâm tư nào của y.
Thật ra đây là một nhân vật cực kỳ đáng sợ.
Dù nhìn từ góc độ nào đi nữa.
Thu lại ánh mắt, Phạm Hoành Dận quyết định, sau này nếu còn gặp lại Thời Cố, nhất định phải đối xử với y tốt hơn một chút.
Có điều lần này, lại là do Phạm Hoành Dận nghĩ quá nhiều rồi.
Không nhìn ra tâm tư, đôi khi không phải vì tâm tư quá sâu, mà chỉ đơn giản là… trong lòng trống rỗng, chẳng có gì cả.
Nói trắng ra, chính là đang ngẩn người thất thần.
Còn về việc tại sao Thời Cố lại có thể khẳng định lôi kiếp sẽ không làm họ bị thương, thì là do 006 vừa rồi đã nhắc nhở Thời Cố.
Đoạn xen nhỏ giữa hai người không hề ảnh hưởng đến một người một linh thể ở đằng xa, Cửu Thịnh Thiên Tôn đứng giữa trung tâm cơn bão linh lực, lôi kiếp rình rập trên đầu, bất cứ lúc nào cũng có thể giáng xuống, vậy mà y thân khoác áo trắng phiêu dật, thần sắc lại bình tĩnh một cách bất thường.
Khác hẳn với vẻ mặt vô cảm giả vờ thâm sâu thường ngày, lần này, thật sự là bình tĩnh như nước lặng.
Tóc bạc tung bay trong gió, có lẽ là biết phản kháng vô ích, sau khi bước lùi kia không mang lại kết quả gì, Cửu Thịnh Thiên Tôn liền không hề có hành động gì nữa, mặc cho Trương Liên từng chút một giải trừ phong ấn trên người y, nhưng ngay khoảnh khắc trước khi phong ấn được giải hoàn toàn, y bỗng nhẹ giọng mở miệng: “Tại sao?”
Câu hỏi này Thời Cố và Phạm Hoành Dận nghe không hiểu, nhưng Trương Liên và Úc Chiêm thì lại biết rõ.
Bởi vì… khác với các linh thể khác, Trương Liên căn bản không phải oán linh, nàng là một hồn phách thật sự.
Năm đó Cửu Thịnh Thiên Tôn căn bản chưa từng luyện hóa nàng thành âm binh!
Trương Liên nhìn Cửu Thịnh Thiên Tôn, một tay siết chặt cánh tay hắn, tay còn lại lại dịu dàng v**t v*, như đang xoa dịu cơn đau cho hắn.
“Phu quân.”
Trong mắt nàng vẫn mang theo nụ cười, nhưng trong giọng nói lại lộ ra tiếng thở dài nhẹ: “Tại sao… chàng lại tiêu diệt tông môn của thiếp?”
“Giết thiếp là đủ rồi! Tại sao còn phải diệt cả tông môn của thiếp! Tại sao!”
Tay nàng đột nhiên siết mạnh, ánh mắt đang mỉm cười chợt hóa thành đầy rẫy thù hận!
Mà trong thù hận ấy, còn ẩn chứa một nỗi đau sâu sắc khôn cùng.
Giọng gào thét bi ai ấy có phần chói tai, nhưng lại khiến Cửu Thịnh Thiên Tôn phải sững người.
Nghe vậy, hắn khẽ nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa, trong mắt đã mang theo thứ cảm xúc phức tạp mà có lẽ chính hắn cũng không hiểu nổi.
Đã bao nhiêu năm rồi...
Ngẩn ngơ suy nghĩ, hắn đưa tay lên, đặt lên vai Trương Liên, nơi bàn tay truyền đến là cảm giác mà hơn hai nghìn năm qua chưa từng được chạm vào.
Trương Liên khẽ run rẩy, nước mắt đột nhiên lăn dài: “Chàng có từng hối hận không?”
Cửu Thịnh Thiên Tôn khẽ hé miệng, nhưng cuối cùng, hắn lại lặng lẽ ngậm lại.
Bao năm qua, hắn chưa từng thừa nhận bản thân đã hối hận.
Dù cho mỗi khi đêm khuya tĩnh lặng, bên người không một bóng ai, hoặc chỉ cần một món đồ cũ, một bức họa, cũng có thể khiến hắn đau đến tận xương tủy.
Thế nhưng hắn vẫn chưa từng thừa nhận mình hối hận.
Tu theo vô tình đạo thì không nên đau lòng, hắn luôn tự nhủ như thế, mỗi lần nhận ra có điều bất ổn, liền vận công áp chế mạnh mẽ cảm xúc khác thường trong lòng.
Vì để tu luyện, hắn đã trả giá quá nhiều, hắn không cho phép bản thân đã mất tất cả, mà ngay cả con đường đại đạo cuối cùng cũng không giữ nổi.
Sau đó hắn thu lại toàn bộ những vật liên quan đến Trương Liên, cất hết vào chiếc túi trữ vật màu trắng được treo trên người con gái họ, thậm chí đến cả con gái cũng làm như không thấy.
Làm bao nhiêu đi nữa, cuối cùng cũng chỉ là tự lừa mình dối người.
Thậm chí đến cuối cùng, hắn còn giết cả con gái của mình.
Lôi kiếp trong khoảnh khắc ấy ầm ầm giáng xuống, cho đến phút cuối, Cửu Thịnh Thiên Tôn vẫn không nói rõ bản thân có hối hận hay không, chỉ nói: “Là ta có lỗi với nàng.”
Một luồng ánh sáng trắng nhạt khẽ lóe lên trên người Thời Cố, điều kỳ lạ là, cùng với ánh sáng ấy, Thời Cố không còn cảm nhận được chút áp lực nào từ khí tức xung quanh nữa.
006 lên tiếng giải thích trong chiếc vòng tay, rằng vì y là một phần của Thiên Đạo chuyển thế nên lôi kiếp sẽ không gây ra bất kỳ thương tổn nào cho y.
Thời Cố bừng tỉnh, nhưng lại không hiểu sao trong lòng vẫn có chút bất an.
Tu vi đã đến mức như Cửu Thịnh Thiên Tôn, cho dù là lôi kiếp, cũng không thể trong một lúc mà đánh chết hoàn toàn được.
Úc Chiêm ở nơi xa đã quay mặt đi, dường như không muốn nhìn nữa, còn Cửu Thịnh Thiên Tôn lại như không cảm nhận được nỗi đau của lôi kiếp, vẫn tiếp tục đối diện với Trương Liên, nói ra những lời chân thành hiếm có trong cuộc đời dài đằng đẵng của mình.
“Cả đời này, người mà ta phụ lòng sâu nhất… chính là nàng.”
Nước mắt Trương Liên không ngừng tuôn rơi, Cửu Thịnh Thiên Tôn vươn tay, nhẹ nhàng lau đi cho nàng.
Thật kỳ lạ, một hồn phách vậy mà lại có thể rơi lệ.
“Không chỉ có thiếp, còn rất nhiều người nữa… chàng phụ lòng rất nhiều người.”
Trương Liên ngẩng đầu nhìn hắn, nghẹn ngào không thành tiếng.
Cửu Thịnh Thiên Tôn trầm mặc rất lâu, sau đó mới ôm nàng vào lòng.
Từng đạo lôi kiếp cuồn cuộn giáng xuống, thanh thế vô cùng to lớn, khóe môi Cửu Thịnh Thiên Tôn đã tràn ra máu tươi, y phục trắng trên người hắn cũng đã hoàn toàn bị máu nhuộm đẫm.
Hắn nói: “Ta biết.”
Thế nhưng ngay sau đó, hắn lại đột nhiên ngẩng đầu, không biết là trùng hợp hay là thế nào, ánh mắt hắn nhìn thẳng về phía Thời Cố đang đứng.
“Nhưng ta không cam tâm!”
Tiếng sấm áp chế thanh âm của Cửu Thịnh Thiên Tôn, một đạo lôi đình giáng xuống, đồng thời cũng che khuất tầm nhìn của Thời Cố về phía hắn.
“Tại sao con đường của ta lại phải tế bằng máu người thân! Tại sao ta lại phải trở thành kẻ giết thân, giết thê! Tại sao ta lại phải đoạn tuyệt tình cảm, vứt bỏ lương tri! Tại sao chứ!”
Dưới ánh chớp đầy trời, vào khoảnh khắc này, sắc mặt Cửu Thịnh Thiên Tôn dữ tợn đến mức méo mó.
0
“…Lúc chàng chọn con đường vô tình đạo, đã sai rồi.”
“Không, ta không sai!” Hắc khí bốc lên ngùn ngụt, Trương Liên khiếp sợ mở to mắt.
Nàng bỗng nhận ra, lôi kiếp có thể dẫn phát tâm ma, mà dáng vẻ hiện tại của Lam Phong Hành, rõ ràng đã bị tâm ma chiếm lấy tâm trí.
“Ta không sai! Ta là vì tu luyện! Vì đại đạo!”
“Là trời sai! Là thiên đạo sai rồi!”
Tiếng gào rú vang lên một cách điên cuồng tuyệt vọng, hắn đột ngột quay đầu nhìn về phía Thời Cố — nơi đó, có khí tức của Thiên Đạo.
Ngay khoảnh khắc bị ánh mắt ấy khóa chặt, Thời Cố lập tức nhận ra có gì đó không ổn, lập tức đẩy Phạm Hoằng Dận ra, quay người định rời đi.
Thế nhưng, Cửu Thịnh Thiên Tôn đã khôi phục lại thực lực đỉnh phong, mạnh đến mức khiến người ta kinh sợ.
Khi luồng linh lực cường đại kia ập tới, theo bản năng, Thời Cố quay đầu nhìn về phía Úc Chiêm.
Dù thời gian quá ngắn, biến cố đến quá nhanh, ánh chớp lại chói mắt đến mức không nhìn rõ được gì.
Nhưng, là ánh nhìn cuối cùng rồi.
Y vẫn muốn nhìn một chút.
Sư Tôn Đến Từ Viện Tâm Thần
Đánh giá:
Truyện Sư Tôn Đến Từ Viện Tâm Thần
Story
Chương 95: Nhìn lần cuối
10.0/10 từ 43 lượt.