Sư Tôn Đến Từ Viện Tâm Thần

Chương 39

204@-

Edit by meomeocute


 


“Các ngươi… các ngươi là ai?!”


 


Giọng nói run rẩy mang theo nỗi sợ hãi vang vọng khắp thung lũng.


 


Mây lành che lấp mặt trời, chiếu rọi khắp Thương Vân, đỏ rực đến mức kinh người, tựa lửa, lại càng giống máu.


 


Dưới ánh sáng đỏ ấy, máu tươi của vô số tu sĩ nhuộm đỏ cả mặt đất, hòa cùng tầng mây đỏ trên trời. Người áo đen trước mặt không thèm để ý đến câu chất vấn vô lực của vị tu sĩ đối diện, mặt không đổi sắc vung đao lao đến.


 


Khoảnh khắc tiếp theo, một cánh tay bị chém đứt bay lên, kéo theo một màn máu tươi tóe tung, văng đầy lên người đứng phía sau.


 


Mà dưới lớp máu loang lổ trên mặt hắn, đôi mắt kia tràn đầy kinh hoàng tột độ.


 


Sau đó, cùng với một tiếng nặng nề vang lên, tàn chi rơi xuống đất, một bàn tay đứt nửa hướng lên bầu trời, không rõ là đang kể lể sự không cam lòng trước số mệnh, hay đang giễu cợt tầng mây tượng trưng cho điềm lành kia.


 


Thời Cố nhớ rất rõ, trong một lần trò chuyện không lâu trước đây, Úc Chiêm từng nói với hắn rằng thế giới này tàn nhẫn, xấu xí và hiểm ác hơn rất nhiều so với những gì hắn từng thấy và nghe.


 


Khi ấy, Thời Cố không thực sự thấu hiểu.


 


Nhưng giờ phút này, hắn có lẽ đã hiểu được.


 


Đồng thời, hắn cũng hoàn toàn không thể kiểm soát bản thân nữa.


 


Tiếng thét chói tai, tiếng gào thét phẫn nộ, cùng giọng van xin run rẩy trước khi chết đan xen vào nhau, dệt nên một bức tranh thuộc về địa ngục nhân gian.


 


Giữa khung cảnh đầy máu tanh và sợ hãi ấy, Thời Cố đứng yên bất động, mặt không biểu cảm ném cái đầu trong tay xuống.


 


Hắn cụp mắt, hàng mi dài che khuất cảm xúc trong đôi mắt hắn, chỉ có những kẻ hấp hối nằm trên mặt đất mới có thể lờ mờ trông thấy ánh mắt lạnh lẽo và sâu thẳm kia.


 


Ngay sau đó, hắn chậm rãi siết chặt thanh kiếm Văn Trúc trong tay.


 


“Ong——”


 


Kiếm ngân vang từng hồi, dường như cảm nhận được luồng khí tức bất thường từ Thời Cố lúc này, thân kiếm Văn Trúc không ngừng run rẩy, ngay cả kiếm khí phát ra cũng mang theo vẻ e dè.


 


Một số tu sĩ phản ứng nhanh liền lấy ra pháp khí bảo mệnh mà họ cất giữ bấy lâu nay, ném đi không tiếc thứ gì, chỉ mong giành được một cơ hội chạy trốn. Cũng có kẻ điên cuồng tìm cách liên lạc với sư tôn hay tiền bối của mình, nhưng đáng tiếc, những vị đại năng ấy đã sớm tiến vào bí cảnh, căn bản không thể nhận được bất kỳ tin tức nào từ bên ngoài.


 


Tuyệt vọng từng chút từng chút một lan tràn trong lòng tất cả mọi người.



 


Dù vậy, bọn họ cũng đều là đệ tử thiên tài của các đại môn phái. Dù cảnh tượng trước mắt khiến họ run tay nhũn chân, vẫn có một số người dày dạn kinh nghiệm thực chiến giữ được lý trí, nhanh chóng tập hợp những tu sĩ xung quanh, bày ra một kiếm trận đơn giản, đối phó với nhóm người áo đen.


 


Thực lực của những kẻ áo đen kia thật ra không quá cao, đa phần chỉ ở Kim Đan kỳ, Nguyên Anh kỳ không nhiều, có rất ít kẻ đạt đến Xuất Khiếu kỳ. Nhưng những người thuộc nhóm sau thường đứng trên cao quan sát toàn cục, không tham gia vào cuộc chiến hỗn loạn, chỉ thỉnh thoảng ra tay hỗ trợ thuộc hạ.


 


Bởi vậy, sau khi bình tĩnh lại, đám tu sĩ cũng không hoàn toàn bị áp đảo.


 


Chỉ tiếc rằng, dù vậy, số lượng tu sĩ ở Trúc Cơ kỳ chiếm đa số vẫn cứ lần lượt gục ngã.


 


Chỉ trong chốc lát, số tu sĩ đã giảm đi một nửa.


 


Máu tươi nhanh chóng tụ lại thành một dòng chảy nông trên mặt đất. Một số người bất chấp tất cả mà bỏ chạy, nhưng trên bầu trời, không biết từ khi nào đã xuất hiện vô số kẻ áo đen mọc hai cánh. Chúng vung đao chém xuống, không bỏ sót bất cứ ai dám ngự kiếm chạy trốn.


 


Trong nháy mắt, tàn chi cùng mưa máu rơi xuống như vũ điệu điên cuồng, tựa như một bữa tiệc thảm sát khổng lồ, nhuộm tất cả những người có mặt thành một sắc đỏ không gì phân biệt.


 


“Này! Bên đó! Mau lại đây bày trận!”


 


Một giọng nói gấp gáp gọi về phía Thời Cố, đó là một vị trưởng lão Nguyên Anh kỳ, lúc này đang dẫn theo mấy đệ tử Kim Đan kỳ bày một trận pháp đơn giản, miễn cưỡng cầm cự trong sự vây công của đám áo đen. Nhưng đối thủ của ông ta cũng là một kẻ Nguyên Anh kỳ, khiến ông ta vô cùng chật vật chống đỡ.


 


Gió lớn nổi lên, có người thi triển pháp quyết hệ phong.


 


Vài chiếc mũ trùm đầu của đám áo đen bị thổi bay, lộ ra khuôn mặt thật của bọn chúng, cùng với những đường ma văn quỷ dị hằn trên đó.


 


“Là Ma tộc!” Có người kinh hãi thốt lên.


 


Vị trưởng lão bày trận thấy vậy, sắc mặt lập tức đại biến, quát giận dữ: “Ma tộc! Các ngươi còn dám đến Cửu Thịnh Hư! Không sợ Thiên Tôn biết được, diệt cả tộc các ngươi sao?!”


 


Tên áo đen Nguyên Anh kỳ cười ngông cuồng: “Chỉ sợ hắn không có bản lĩnh đó!”


 


Dứt lời, hắn lại lao vào giao đấu với vị trưởng lão kia.


 


Thời Cố dường như không nghe thấy lời kêu gọi đến bày trận, vẫn đứng im bất động tại chỗ, trở thành một cảnh tượng lạc lõng nhất trên chiến trường. Đột nhiên, có một tu sĩ vươn tay, mạnh mẽ kéo hắn đi.


 


“Nếu không muốn chết thì mau đến đây bày trận!”


 


Người kéo hắn mặc y phục của Càn Thiên Tông, hẳn cũng là một đệ tử thiên tài có thực lực không tồi. Trong thời điểm như thế này mà vẫn có thể giữ được sự bình tĩnh nhất định. Hắn vừa gầm lên, vừa lôi Thời Cố chạy về phía vị trưởng lão Nguyên Anh kỳ kia.


 


Tiếng gầm này lẫn vào cuộc chiến hỗn loạn, không quá nổi bật, nhưng vẫn thành công thu hút ánh mắt của một số người, chẳng hạn như một Ma tộc Xuất Khiếu kỳ ở gần đó nhất. 


 


Tên Ma tộc này nhìn sang từ xa, khóe miệng nhếch lên nụ cười đầy hứng thú. Hắn dường như ngay từ đầu đã xem tất cả những gì diễn ra trước mắt như một trò chơi, ánh mắt không ngừng quét qua đám tu sĩ xung quanh, thỉnh thoảng bắt gặp một hai kẻ thú vị thì liền tiện tay vung một chiêu, thuận tiện thưởng thức vẻ mặt của họ trước lúc chết. 



Mà lúc này, Thời Cố và vị đệ tử kia hiển nhiên đã khơi dậy hứng thú của tên Ma tộc Xuất Khiếu kỳ này. 


 


Một luồng linh lực mạnh mẽ lao thẳng về phía hai người. 


 


Người Ma tộc vốn thích giết chóc, dù chỉ là một đòn tùy ý vung ra cũng không hề có ý giữ lại chút sức lực nào. Vì thế, linh lực này còn chưa đến gần, sát khí điên cuồng tàn bạo trên đó đã ập thẳng tới. 


 


Đây là một đòn toàn lực của một tu sĩ Xuất Khiếu kỳ. 


 


Thấy vậy, đồng tử của đệ tử đang kéo Thời Cố co rút mạnh, trong mắt lóe lên một tia do dự. 


 


Hắn biết rõ, bản thân tuyệt đối không thể đỡ được chiêu này. 


 


“Xin lỗi!” 


 


Trong thời khắc nguy cấp, không còn thời gian để suy nghĩ nhiều, chỉ trong khoảnh khắc, hắn đã có phản ứng thuận theo bản năng nhất— 


 


Hắn vậy mà trực tiếp kéo Thời Cố chắn trước mặt mình, đối diện thẳng với luồng linh lực kia! 


 


“Ngươi làm cái gì?!” 


 


Một giọng nói tức giận vang lên, nghe rất quen thuộc. Đó chính là đệ tử Thương Vân Tông từng kiểm tra cốt linh và tu vi cho Thời Cố. 


 


Vị đệ tử kiểm tra đó lao tới, dường như muốn đẩy Thời Cố xuống, đáng tiếc đã không kịp nữa rồi. 


 


Linh lực ập đến trong chớp mắt! 


 


Thực ra, xung quanh cũng có không ít người của Thương Vân Tông, khi chứng kiến cảnh này, tim họ đồng loạt siết chặt, gần như có thể đoán trước cảnh tượng máu tươi của Thời Cố tung tóe tại chỗ. 


 


Tên này xong đời rồi. 


 


Bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ vậy. 


 


Đối với chuyện này, Thời Cố—người đang ở trung tâm của sự kiện—lại bình tĩnh đến lạ thường. 


 


Từ khi cuộc bạo loạn bắt đầu, hắn vẫn luôn cụp mắt, không biết đang suy nghĩ điều gì. Đệ tử Càn Thiên Tông vẫn đang túm chặt vạt áo sau của hắn, Thời Cố không hề giãy giụa, cứ thế mặc cho người kia biến mình thành tấm lá chắn bằng xương thịt. 


 


Gió núi thổi tung vài lọn tóc trước trán Thời Cố. Dưới lớp tóc lòa xòa ấy, làn da hắn trắng đến tái nhợt. 


 


Trong cơn gió núi, Thời Cố khẽ nâng mắt lên, đôi mắt xám tro như mặt nước phẳng lặng, cảm xúc trong đó phức tạp đến cực hạn, chồng chéo lên nhau, cuối cùng lại hóa thành tĩnh lặng. 


 



 


Những đám mây lành trên trời không còn trôi nổi, tiếng gió rít gào cũng đột nhiên im bặt, máu tươi vốn bắn tung tóe cũng bất động giữa không trung. Lấy Thời Cố làm trung tâm, tất cả mọi thứ dường như bị nhấn nút tạm dừng. 


 


Không chỉ vậy, mọi người còn kinh hoàng phát hiện ra rằng—linh lực mà họ thi triển khi giao chiến cũng đều bị đông cứng lại giữa không trung, hoàn toàn mất kiểm soát. 


 


Bao gồm cả luồng linh lực đang lao đến Thời Cố.


 


Ánh sáng đỏ vẫn rực rỡ, nhuộm màu bộ bạch y của Thời Cố. Máu tươi không biết vấy lên từ lúc nào chảy dọc theo cánh tay thon dài của hắn, lướt qua lòng bàn tay, trượt xuống đầu ngón tay, cuối cùng nhỏ xuống mặt đất đã sớm uống không biết bao nhiêu máu, loang ra một vệt nhàn nhạt. 


 


Thời Cố khẽ ngẩng đầu, đôi mắt xám tro lặng lẽ đối diện với luồng linh lực dừng ngay trước mặt, cùng với gương mặt đầy kinh ngạc của tên Ma tộc Xuất Khiếu kỳ phía sau linh lực đó. 


 


"Ngươi..." 


 


Hai giọng nói đồng thời vang lên, một giọng thuộc về tên Ma tộc vừa ra tay, giọng còn lại lại phát ra từ phía sau Thời Cố—chính là đệ tử Càn Thiên Tông đã dùng hắn làm lá chắn. 


 


Thời Cố khẽ nhếch môi. 


 


Đây là lần đầu tiên mọi người thấy hắn cười. 


 


Nụ cười nhàn nhạt, lúm đồng tiền ẩn hiện. 


 


Thoạt nhìn, trông chẳng khác gì một công tử nhà bên ôn hòa vô hại. 


 


Chỉ là, nếu như phía sau nụ cười ấy không phải cảnh tượng xác chất thành núi, máu chảy thành sông. 


 


Không khí im lặng đến nghẹt thở. 


 


Ở nơi xa, tiếng chém giết, tiếng gào khóc vẫn vang vọng, chẳng ai hay biết rằng, tại một góc chiến trường, một cơn bão đang dần hình thành. 


 


Một luồng sức mạnh vô hình nhưng khổng lồ từ quanh thân Thời Cố trỗi dậy, ban đầu còn rất yếu ớt, nhưng lại bùng lên với tốc độ kinh hoàng. Chỉ trong chốc lát, phần lớn những người xung quanh đều cảm thấy tâm thần chấn động, đứng không vững, tim đập dồn dập như muốn nổ tung. 


 


Đồng thời, cuồng phong bỗng dưng nổi lên từ nơi Thời Cố đứng, toàn bộ linh lực đang bị đông cứng giữa không trung bắt đầu rung động dữ dội, run rẩy, tựa hồ có thứ gì đó sắp phá vỡ xiềng xích mà ra. 


 


Một cơn lạnh lẽo đến từ tận sâu linh hồn dâng trào trong lòng tất cả mọi người. 


 


Cơn lạnh không rõ nguồn cơn, nhưng lại đủ để khiến tất cả run rẩy như cầy sấy. 


 


Mà tất cả những điều này, kỳ thực chỉ diễn ra trong chớp mắt. 


 


"Mau chạy đi!" 



Một giọng nói lo lắng đột nhiên vang lên, phá vỡ bầu không khí quỷ dị, đồng thời, một bàn tay mạnh mẽ kéo lấy đệ tử kiểm tra đang đứng sững tại chỗ. 


 


Người bị kéo ngẩn ra, quay đầu lại, người đến lại là Thanh Nguyên. 


 


Trên gương mặt Thanh Nguyên mang theo nỗi sợ hãi tột cùng, không nói lời nào liền lôi đệ tử kiểm tra đi, đồng thời còn kéo theo vài đệ tử Thương Vân Tông khác, điên cuồng lao ra xa. 


 


Mấy người còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ kịp phản ứng theo bản năng mà chạy theo hắn, đồng thời, bọn họ cũng vô thức ngoảnh lại nhìn. 


 


Giây tiếp theo, cảnh tượng trước mắt nói cho họ biết, hành động của Thanh Nguyên lúc này chính xác đến mức nào. 


 


Thời Cố đứng ở trung tâm cơn lốc, y phục trắng tinh thấm đầy máu tươi tung bay trong cuồng phong. Hắn chậm rãi nâng tay lên, nụ cười trên môi càng lúc càng sâu, lúm đồng tiền cũng càng lúc càng rõ rệt. 


 


Người này thực sự sở hữu một gương mặt có thể mê hoặc lòng người, cho dù trong hoàn cảnh này, nụ cười ấy vẫn khiến người ta kinh diễm. 


 


Vừa quỷ dị, vừa đẹp đẽ. 


 


Ngay sau đó, Thời Cố đột nhiên siết chặt tay lại. 


 


"Ầm—Ầm—Ầm—!" 


 


Toàn bộ linh lực đang bị đông cứng trong không trung đồng loạt nổ tung, càn quét tất cả những người có mặt tại đây. Những kẻ đứng xa, hoặc trước mặt chỉ là linh lực yếu thì may mắn hơn, chỉ thổ huyết, bị chấn động văng đi mấy trượng. 


 


Còn kẻ xui xẻo nhất chính là đệ tử Càn Thiên Tông—người từng định dùng Thời Cố làm tấm chắn—vì đứng ngay sát nguồn nổ, hắn lập tức bị xé nát thành một vũng máu thịt. 


 


Thời Cố và hắn cùng đứng một chỗ, đáng lẽ phải chịu lực công kích mạnh nhất, vậy mà trước linh lực bạo tạc, Thời Cố lại chẳng hề né tránh, mặc cho cơ thể mình bị tàn phá đến thương tích đầy mình. 


 


Nhưng dường như, những vết thương ấy càng k*ch th*ch hắn hơn, khiến vẻ mặt hắn trở nên hưng phấn. 


 


Không, phải nói chính xác là hắn cũng không hẳn là không tránh. 


 


——Hắn bấm quyết, dựng lên một tấm quang tráo, ngăn chặn những mảnh thi thể của đệ tử Càn Thiên Tông bắn về phía mình. 


 


Nhất thời, mọi người không khỏi cảm thán—quả thật còn rất yêu sạch sẽ. 


 


Nhờ có Thanh Nguyên, đệ tử kiểm tra cùng mấy đệ tử Thương Vân Tông chạy nhanh may mắn được chứng kiến toàn bộ quá trình cơ thể con người bị nổ tung. Hai chân họ mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất. 


 


Không biết có phải do cảm nhận được động tĩnh bên này hay không, Thời Cố chậm rãi quay đầu, đưa mắt nhìn về phía bọn họ. 


 


Trong khoảnh khắc ấy, mọi người cảm giác như tim mình ngừng đập. 


 


Nhưng cũng chỉ trong khoảnh khắc, giây tiếp theo, Thời Cố cầm lấy Văn Trúc Kiếm, thờ ơ vỗ nhẹ lên thân kiếm đang run rẩy, ép buộc nó không được run lên dù chỉ một chút, rồi như một hồn ma, từng bước từng bước đi về phía Ma tộc Xuất Khiếu kỳ kia.


Sư Tôn Đến Từ Viện Tâm Thần
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sư Tôn Đến Từ Viện Tâm Thần Truyện Sư Tôn Đến Từ Viện Tâm Thần Story Chương 39
10.0/10 từ 43 lượt.
loading...