Sư Tôn Đến Từ Viện Tâm Thần
Chương 34
272@-
Edit by meomeocute
Sau khi bốn đại tông môn lần lượt đến đông đủ, mọi người liền di chuyển đến đại điện trên đỉnh chính của Thương Vân Tông.
Không biết đại điện này có được bố trí trận pháp mở rộng không gian hay không, bên ngoài nhìn đã lộng lẫy nguy nga, rộng lớn đến mức kinh người. Sau khi bước vào bên trong, không gian lại càng bao la vô tận, bốn đại tông môn cùng vô số tông môn phụ thuộc, hàng vạn người đứng chung một chỗ mà cũng chỉ chiếm một góc nhỏ.
Phùng Khiêm sải ba bước đến chính giữa đại điện, bắt đầu giải thích tỉ mỉ về quy tắc của đại hội tỷ võ giữa các tông môn.
Ban đầu, Thời Cố còn chú tâm lắng nghe, nhưng chẳng mấy chốc đã không thể tiếp thu nổi.
Thật ra hắn đã đọc qua sổ tay dành cho thí sinh, dù rằng lúc đọc có hơi buồn ngủ, nhưng hắn vẫn không thể nào hiểu nổi, vì sao chỉ là mấy quy tắc đơn giản mà Phùng Khiêm lại có thể thao thao bất tuyệt suốt một canh giờ.
Khó khăn lắm mới chịu đựng hết một canh giờ, Phùng Khiêm lại phất tay gọi mấy đệ tử lên sân diễn võ, trực tiếp thực chiến để minh họa, đồng thời còn thân thiện mời các tông môn khác cùng nhau luận bàn.
Thời Cố: "..."
Dù chỉ là luận bàn, mọi người ít nhiều cũng có sự kiềm chế, bề ngoài trông có vẻ hài hòa, nhưng đến lúc cuối cùng, tình hình lại bắt đầu có phần không đúng lắm.
Đệ tử Thanh Hòa Tông khi giao đấu với đệ tử Thương Vân Tông thì ra chiêu tàn nhẫn, không chút nương tay, chuyện này tạm thời không đề cập tới, dù sao hai bên vốn là tử địch, nếu nương tay mới là có vấn đề. Nhưng điều kỳ lạ là, vốn dĩ vẫn còn khách sáo hữu hảo, không biết vì sao đến cuối cùng, Càn Thiên Tông đột nhiên lại có một đệ tử bước ra.
Người này là một tu sĩ Kim Đan, nhìn trang phục có vẻ là đệ tử chân truyền của Càn Thiên Tông, nhưng kỳ quái ở chỗ, các đệ tử chân truyền khác thường sẽ có sư tôn đi cùng, còn trước mặt người này lại trống không, chỉ có mấy người mặc y phục giống nhau đứng lẻ loi một bên.
Thời Cố nhận ra, những người này chính là nhóm đệ tử vừa rồi đã truyền âm thảo luận về Úc Chiêm.
Chỉ thấy đệ tử kia hơi ngẩng đầu, hướng về phía Thương Vân Tông hành lễ.
Người này không biết làm sao mà được như vậy, rõ ràng là đầy đủ lễ tiết, rõ ràng là thái độ ôn hòa, nhưng không hiểu sao lại toát ra một vẻ kiêu ngạo xem thường tất cả mọi người, khiến cho đệ tử Thương Vân Tông ai nấy đều cảm thấy khó chịu.
"Đệ tử thứ hai dưới trướng trưởng lão Dương Thủ của Càn Thiên Tông, Đường Hoằng Nghĩa. Không biết có thể thỉnh giáo cao chiêu của sư đệ Úc Chiêm quý tông không?"
Nói xong, người này liền nhìn thẳng vào Úc Chiêm, kẻ đang ẩn trong đám đông.
Đám đông lập tức xôn xao.
Do cần phải đứng chung với các trưởng lão khác, lần này khoảng cách giữa Thời Cố và Úc Chiêm rất xa, xa đến mức hắn không thể nhìn rõ biểu cảm của Úc Chiêm lúc này.
Nhưng nhìn dáng vẻ vẫn thong dong đứng đó, Thời Cố nghĩ, Úc Chiêm hẳn là không hề bất ngờ với tình huống hiện tại.
Những tình huống như thế này thường sẽ đi kèm với vô số lời bàn tán của các đệ tử, giúp Thời Cố có thể nghe ngóng thông tin. Nhưng hôm nay, không biết có phải vì có các trưởng lão tiền bối ở đây không, mà ngoại trừ tiếng hít khí và cảm thán ban đầu, tuyệt nhiên không một ai dám lên tiếng.
Bất đắc dĩ, Thời Cố quyết định chủ động xuất kích.
"Dương Thủ là ai?"
Thời Cố tiện tay vỗ vai một đệ tử đứng bên cạnh.
Vị đệ tử kia vốn đã rất căng thẳng vì đứng gần các trưởng lão, nghe vậy thì cả người càng cứng đờ, không cần suy nghĩ mà lập tức đáp: "Bẩm trưởng lão! Đó là một trưởng lão xếp cuối của Càn Thiên Tông, trước đây từng là sư tôn của Úc Chiêm, nhưng nghe nói chỉ trong vòng nửa năm, đột nhiên đã chết rồi."
Con người khi căng thẳng, âm lượng thường sẽ vô thức lớn hơn.
Chẳng hạn như lúc này đây.
Ít nhất thì đám đông Thương Vân Tông nghe thấy rõ mồn một.
Thời Cố: "..."
Thời Cố cảm thấy mình sắp bị Viên Sách trừng chết rồi.
Hắn vỗ nhẹ lên vai vị đệ tử đang bị dọa cho phát hoảng, thể hiện sự đồng cảm chân thành.
Ở phía xa, vị đệ tử Càn Thiên Tông tên Đường Hoằng Nghĩa kia không biết có nghe thấy hay không, nhưng Thời Cố có thể cảm nhận rõ ràng rằng người đó dường như đã nhìn hắn một cái.
May thay, Úc Chiêm kịp thời lên tiếng, giải cứu Thời Cố và vị đệ tử bên cạnh khỏi tình huống vô cùng ngượng ngập này.
Úc Chiêm nói: "Không thể."
Không gian bỗng chốc yên tĩnh.
"Phụt." Không biết là ai không nhịn nổi mà bật cười, nhưng Thời Cố nghe giọng điệu, cảm thấy có vẻ là Phạm Hoành Dận.
Sắc mặt Đường Hoằng Nghĩa lập tức đen lại.
"Sao? Sư đệ Úc không dám ư?"
"Không muốn, không thích, không có hứng. Sao? Ngươi có ý kiến à?" Úc Chiêm lười biếng đáp, thậm chí chẳng thèm nhìn đối phương lấy một cái.
"Ngươi...!" Đường Hoằng Nghĩa giận đến mức mất kiểm soát.
Úc Chiêm khoanh tay, chậm rãi thưởng thức màn biểu diễn của hắn ta.
"Khụ khụ, nếu tiểu hữu Thương Vân Tông đã không muốn, vậy chúng ta cũng không cần ép buộc."
Thấy bầu không khí sắp trở nên khó xử, Thiên Tông chưởng môn Càn Vân Đình, người trước giờ luôn đóng vai người tốt, lập tức bật cười hòa giải. Nói xong, ông ta quay sang Đường Hoằng Nghĩa: "Đường Hoằng Nghĩa, lùi xuống đi."
Đường Hoằng Nghĩa hung hăng trừng mắt nhìn Úc Chiêm.
Úc Chiêm nhếch môi, giơ tay làm một động tác trào phúng.
Chuyện nhỏ nhặt này nhanh chóng bị những lời bông đùa của đám đông che lấp, bầu không khí vui vẻ giả tạo lại được khôi phục, còn dưới lớp vỏ hài hòa ấy có bao nhiêu sóng ngầm cuộn trào thì không ai hay biết.
Thời gian không biết trôi qua bao lâu.
Thời Cố chỉ biết rằng, đến khi mọi chuyện hoàn toàn kết thúc, mặt trời đã từ đỉnh đầu chếch dần về phía tây, bữa trưa cũng đã qua từ lâu.
Cuối cùng, Phùng Khiêm ra lệnh một tiếng, tuyên bố kết thúc bài diễn thuyết.
Mọi người gần như muốn rơi nước mắt vì xúc động.
Nhưng còn chưa kịp xúc động được bao lâu, Phùng Khiêm lại thông báo rằng tất cả mọi người phải tiến hành kiểm tra tuổi tác và tu vi, để tránh tình trạng khai báo gian lận khi tham gia thi đấu.
Giữa một tràng tiếng than vãn khắp nơi, Thời Cố khựng lại, theo bản năng liếc nhìn Úc Chiêm.
...
Do phần kiểm tra của các trưởng lão được xếp sau cùng, nên đến lượt Thời Cố thì trời đã dần tối.
Tàng Vân Tông cũng khá chu đáo, quá trình kiểm tra không được công khai mà diễn ra trong một gian phòng đặc biệt. Mỗi người bước vào đều sẽ tự động được đưa vào một không gian hoàn toàn độc lập. Ở đó, các đệ tử phụ trách kiểm tra đã chờ sẵn, dùng pháp khí chế tạo riêng để đo lường cốt linh và tu vi của tu sĩ. Quả thực vừa tiện lợi lại vừa kín đáo.
Về tu vi, 006 che giấu rất tốt, hoàn toàn không nhìn ra điểm bất thường nào.
Tuy nhiên, khi kiểm tra tuổi tác thì lại xảy ra một chút trục trặc.
Thời Cố đã kiểm tra đến ba lần.
Sau ba lần, hắn nhìn đệ tử phụ trách kiểm tra với ánh mắt kỳ lạ kia, nhẹ giọng hỏi: "Ta có thể đi được chưa?"
Hắn đã đói cả ngày rồi.
"A? A, có thể, có thể." Đệ tử như bừng tỉnh khỏi giấc mơ, trong mắt tràn đầy sự khó tin.
Rất nhanh, Thời Cố rời đi.
"Chết, chết, chết tiệt!"
Nhìn chằm chằm vào pháp khí trong tay, đệ tử kiểm tra hét lên như thể vừa tận mắt thấy quỷ sống, đến mức cả không gian kiểm tra đều bị tiếng hét của hắn chiếm lĩnh.
Chỉ thấy trên pháp khí, ba chữ "Hai mươi mốt" hiện lên rõ ràng.
"Chuyện quỷ quái này... Thiên tài! Thiên tài!"
Kêu gào lộn xộn một lúc lâu, đệ tử kiểm tra hận không thể lập tức chạy đi báo tin chấn động này cho các sư huynh đệ của mình.
Nhưng sau khi bình tĩnh lại, hắn chợt dừng bước, vội vàng lục tìm thông tin kiểm tra của Thời Cố.
Rất nhanh, hắn tìm được nội dung mình muốn.
Phẩy tay một cái, đệ tử kiểm tra đánh dấu một dòng chữ to đùng — "Không sai."
Thông thường, thông tin kiểm tra của mỗi thí sinh đều phải trải qua hai lần xét duyệt.
Nhưng chỉ cần có dấu "Không sai" này, thông tin sẽ được gửi thẳng lên, không cần qua tay bất kỳ ai khác.
Vừa rồi hắn đã đổi đến ba pháp khí, kiểm tra tận ba lần, nên vô cùng chắc chắn rằng tuổi của Thời Cố không có vấn đề.
Xoẹt xoẹt xoẹt, viết xong, đệ tử kiểm tra hài lòng nhìn tờ giấy trong tay, nở một nụ cười hưng phấn.
Hắn đã không thể chờ nổi khoảnh khắc trưởng lão chủ trì tuyên bố tuổi của Thời Cố trước mặt mọi người, rồi chứng kiến biểu cảm của đám đông bên dưới nữa rồi.
...
Ở một nơi khác, Úc Chiêm nghiêng người ngồi trên đỉnh núi, lười biếng phóng tầm mắt nhìn bao quát toàn bộ Thương Vân Tông.
Một kẻ áo đen quỳ xuống bên chân hắn với dáng vẻ vô cùng cung kính, nhưng Úc Chiêm chẳng thèm liếc lấy một lần.
"Chuẩn bị thế nào rồi?"
Giọng Úc Chiêm nhàn nhạt, không thể nghe ra bất cứ cảm xúc nào.
"Bẩm tôn thượng, trong vòng hai mươi ngày." Giọng kẻ áo đen khàn khàn, hẳn là đã dùng thuật pháp nào đó để thay đổi âm thanh, khiến người khác không nhận ra thân phận.
Úc Chiêm thờ ơ mân mê ngọn cỏ trong tay.
"Chậm quá." Một lát sau, hắn nhàn nhạt nói, rồi nghiền nát thứ trong tay.
"Mười ngày. Phải hoàn tất bố trí toàn bộ trong mười ngày."
"Việc này..." Kẻ áo đen vừa nghe xong lập tức lộ vẻ khó xử, "Xin tôn thượng thứ lỗi, nếu làm như vậy thì động tĩnh thực sự quá lớn..."
Nghe vậy, Úc Chiêm ngẩng đầu nhìn hắn một cái.
Người bị hắn nhìn như vậy trước đó, ngay cả cặn cũng chẳng còn.
Nhận ra ánh mắt đó, kẻ áo đen lập tức cảm thấy tim mình như ngừng đập.
Hắn dường như đang cố gắng kìm nén để không mất kiểm soát, nhưng giọng nói run rẩy đã hoàn toàn phản bội hắn.
"Tôn... tôn thượng... Mười ngày, mười ngày thực sự quá gấp..."
"Chậc."
Úc Chiêm có chút mất kiên nhẫn.
Vòng thi đấu của Thời Cố là vòng thứ hai, tức là sau mười ngày nữa.
Nếu chờ đến hai mươi ngày, Thời Cố không biết sẽ bị đánh thành cái dạng gì.
Dường như cảm nhận được sự bất mãn của Úc Chiêm, kẻ áo đen run rẩy dữ dội hơn.
"Ngươi sợ cái gì?" Úc Chiêm bỗng nhiên ngồi dậy, khiến kẻ áo đen giật mình ngã ngồi xuống đất.
Không biết từ khi nào, trong tay hắn đã đổi thành một chiếc lá khô. Hắn chậm rãi cúi xuống, nửa cười nửa không quan sát kẻ áo đen trước mặt.
Lá rất mỏng, rất nhẹ. Úc Chiêm dùng nó vỗ nhẹ lên mặt kẻ áo đen, động tác thậm chí có thể nói là tùy ý.
Sau đó, hắn dựng lá lên, chậm rãi đâm vào cổ đối phương.
Cơn k*ch th*ch bất ngờ khiến kẻ áo đen run bắn lên.
Không sâu, thậm chí không quá đau, nhưng nỗi sợ hãi quá mãnh liệt khiến kẻ áo đen hoàn toàn cứng đờ tại chỗ.
Úc Chiêm hài lòng nhìn biểu hiện của hắn, khẽ mỉm cười: "Sao? Sợ ta giết ngươi à?"
Máu từ cổ chảy xuống, thấm lên chiếc lá, sau đó rỉ một chút lên móng tay của Úc Chiêm.
"Tôn thượng, tôn thượng tha mạng!" Kẻ áo đen lập tức quỳ rạp xuống, dập đầu vang dội. Sau đó, hắn rút ra một chiếc khăn, run rẩy đưa đến trước Úc Chiêm.
Úc Chiêm không nhận, chỉ khẽ đưa tay ra, để mặc kẻ áo đen cẩn thận lau sạch.
Dù mặt trời chưa lặn, chỗ Úc Chiêm đứng lại không hề có ánh sáng chiếu đến. Hắn cụp mắt, nhìn kẻ áo đen vẫn đang run lẩy bẩy, im lặng không nói.
"Cùng lắm là cho ngươi thêm hai ngày." Một lúc sau, Úc Chiêm thu tay về, giọng điệu bình thản.
Vòng hai của cuộc thi cứ hai ngày lại có một trận nhỏ, như vậy, Thời Cố chỉ cần lên đài một lần.
Kẻ áo đen tất nhiên không dám phản bác nữa, liên tục gật đầu, cẩn thận lui xuống.
Đợi hắn rời đi, Úc Chiêm nhíu mày, dùng thuật thanh tẩy lau sạch đầu ngón tay với vẻ chán ghét.
"Phái một kẻ nhát cáy như vậy đến đây làm gì?" Hắn cau mày, không rõ là đang nói chuyện với ai.
Phạm Hoành Dận giống như làm ảo thuật, đột nhiên xuất hiện từ một góc khuất.
"Chẳng phải tại ngươi dọa người ta sao?"
"Ngươi thì biết cái gì." Úc Chiêm khinh thường, "Đây gọi là uy nghiêm của chủ thượng."
"Được rồi, ngài lớn nhất." Phạm Hoành Dận bĩu môi, phe phẩy cây quạt trong tay, nhưng ánh mắt lại vô tình hay cố ý lướt qua Úc Chiêm.
"Ngươi thật sự muốn ra tay tàn nhẫn đến vậy?" Hắn đột nhiên hỏi.
Nghe vậy, Úc Chiêm thậm chí không thèm ngẩng đầu, vẫn chuyên chú nghịch ngón tay, hờ hững đáp: "Sao? Mềm lòng à?"
"Mềm lòng? Ngươi đang nói ta sao?" Phạm Hoành Dận tỏ vẻ kinh ngạc, như thể vừa nghe được chuyện nực cười nhất, "Ta thì mềm lòng cái gì? Ta chỉ mong lũ ngồi trên cao kia chết sạch mà thôi."
"Ta chỉ là không hiểu——" Giọng điệu hắn thay đổi, nghiêng đầu nhìn Úc Chiêm, cười tủm tỉm.
Thoạt nhìn, vẻ mặt hắn như chỉ đơn thuần tò mò, nhưng nếu quan sát kỹ, trong ánh mắt lại ẩn chứa chút dò xét.
"Nếu là để thực hiện di nguyện của phụ thân ngươi, ngươi hoàn toàn có thể chừa lại một đường lui, vừa đánh vừa xoa, không cần phải tuyệt tình như vậy."
"Chậm rãi thâu tóm, mới có thể khống chế bọn họ từ gốc rễ. Ta không tin ngươi không hiểu điều này."
Nói xong, hắn như đùa giỡn, nhếch môi cười: "Ngươi làm đến mức không chừa đường lùi, khiến ta có cảm giác như đang muốn chọc giận ai đó vậy."
Nghe vậy, Úc Chiêm, người vẫn luôn thản nhiên nghịch lá cây, cuối cùng quay đầu nhìn hắn một cái.
Chỉ là một ánh nhìn rất bình thường, bình thường đến mức không thể nhìn ra chút cảm xúc nào.
Nhưng Phạm Hoành Dận lại cảm thấy tim mình như siết chặt.
Sau đó, Úc Chiêm nhẹ nhàng, rất nhẹ nhàng, vỗ lên ngực hắn một cái: "Chuyện ngươi nên biết... thì tự khắc sẽ biết."
Ngừng một nhịp, Úc Chiêm giọng điệu hòa nhã, âm thanh nhẹ nhàng, như một câu chuyện phiếm giữa bạn bè, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta lạnh sống lưng: "Chuyện không nên biết, thì bớt lo đi."
"Nghe rõ chưa, Phạm, Tiểu, Điện, Hạ?"
Phạm Hoành Dận cứng đờ.
Úc Chiêm khẽ mỉm cười, xoay người, chuẩn bị rời đi.
"Úc Chiêm!"
Phạm Hoành Dận đột nhiên gọi hắn.
Lúc này, trên mặt hắn không còn chút vẻ thoải mái hay cười đùa thường ngày, nếu nhìn kỹ, thậm chí có thể thấy trong mắt hắn có chút thê lương: "Ngươi đấu không lại hắn đâu."
"Ha." Úc Chiêm cười khẽ, không hề quay đầu lại, thản nhiên nói: "Nhà ngươi đấu thua, không có nghĩa ta cũng vậy. Hơn nữa——"
Úc Chiêm cong môi cười, mang theo chút chế giễu mơ hồ: "Nếu không phải vì không cam lòng, thì năm đó, ngươi đã không tìm đến phụ thân ta, rồi lại đánh chủ ý lên ta, đúng không?"
Dứt lời, hắn không hề nhìn Phạm Hoành Dận vẫn đang đứng sững tại chỗ, xoay người rời đi.
Sư Tôn Đến Từ Viện Tâm Thần
Edit by meomeocute
Sau khi bốn đại tông môn lần lượt đến đông đủ, mọi người liền di chuyển đến đại điện trên đỉnh chính của Thương Vân Tông.
Không biết đại điện này có được bố trí trận pháp mở rộng không gian hay không, bên ngoài nhìn đã lộng lẫy nguy nga, rộng lớn đến mức kinh người. Sau khi bước vào bên trong, không gian lại càng bao la vô tận, bốn đại tông môn cùng vô số tông môn phụ thuộc, hàng vạn người đứng chung một chỗ mà cũng chỉ chiếm một góc nhỏ.
Phùng Khiêm sải ba bước đến chính giữa đại điện, bắt đầu giải thích tỉ mỉ về quy tắc của đại hội tỷ võ giữa các tông môn.
Ban đầu, Thời Cố còn chú tâm lắng nghe, nhưng chẳng mấy chốc đã không thể tiếp thu nổi.
Thật ra hắn đã đọc qua sổ tay dành cho thí sinh, dù rằng lúc đọc có hơi buồn ngủ, nhưng hắn vẫn không thể nào hiểu nổi, vì sao chỉ là mấy quy tắc đơn giản mà Phùng Khiêm lại có thể thao thao bất tuyệt suốt một canh giờ.
Khó khăn lắm mới chịu đựng hết một canh giờ, Phùng Khiêm lại phất tay gọi mấy đệ tử lên sân diễn võ, trực tiếp thực chiến để minh họa, đồng thời còn thân thiện mời các tông môn khác cùng nhau luận bàn.
Thời Cố: "..."
Dù chỉ là luận bàn, mọi người ít nhiều cũng có sự kiềm chế, bề ngoài trông có vẻ hài hòa, nhưng đến lúc cuối cùng, tình hình lại bắt đầu có phần không đúng lắm.
Đệ tử Thanh Hòa Tông khi giao đấu với đệ tử Thương Vân Tông thì ra chiêu tàn nhẫn, không chút nương tay, chuyện này tạm thời không đề cập tới, dù sao hai bên vốn là tử địch, nếu nương tay mới là có vấn đề. Nhưng điều kỳ lạ là, vốn dĩ vẫn còn khách sáo hữu hảo, không biết vì sao đến cuối cùng, Càn Thiên Tông đột nhiên lại có một đệ tử bước ra.
Người này là một tu sĩ Kim Đan, nhìn trang phục có vẻ là đệ tử chân truyền của Càn Thiên Tông, nhưng kỳ quái ở chỗ, các đệ tử chân truyền khác thường sẽ có sư tôn đi cùng, còn trước mặt người này lại trống không, chỉ có mấy người mặc y phục giống nhau đứng lẻ loi một bên.
Thời Cố nhận ra, những người này chính là nhóm đệ tử vừa rồi đã truyền âm thảo luận về Úc Chiêm.
Chỉ thấy đệ tử kia hơi ngẩng đầu, hướng về phía Thương Vân Tông hành lễ.
Người này không biết làm sao mà được như vậy, rõ ràng là đầy đủ lễ tiết, rõ ràng là thái độ ôn hòa, nhưng không hiểu sao lại toát ra một vẻ kiêu ngạo xem thường tất cả mọi người, khiến cho đệ tử Thương Vân Tông ai nấy đều cảm thấy khó chịu.
"Đệ tử thứ hai dưới trướng trưởng lão Dương Thủ của Càn Thiên Tông, Đường Hoằng Nghĩa. Không biết có thể thỉnh giáo cao chiêu của sư đệ Úc Chiêm quý tông không?"
Nói xong, người này liền nhìn thẳng vào Úc Chiêm, kẻ đang ẩn trong đám đông.
Đám đông lập tức xôn xao.
Do cần phải đứng chung với các trưởng lão khác, lần này khoảng cách giữa Thời Cố và Úc Chiêm rất xa, xa đến mức hắn không thể nhìn rõ biểu cảm của Úc Chiêm lúc này.
Nhưng nhìn dáng vẻ vẫn thong dong đứng đó, Thời Cố nghĩ, Úc Chiêm hẳn là không hề bất ngờ với tình huống hiện tại.
Những tình huống như thế này thường sẽ đi kèm với vô số lời bàn tán của các đệ tử, giúp Thời Cố có thể nghe ngóng thông tin. Nhưng hôm nay, không biết có phải vì có các trưởng lão tiền bối ở đây không, mà ngoại trừ tiếng hít khí và cảm thán ban đầu, tuyệt nhiên không một ai dám lên tiếng.
Bất đắc dĩ, Thời Cố quyết định chủ động xuất kích.
"Dương Thủ là ai?"
Thời Cố tiện tay vỗ vai một đệ tử đứng bên cạnh.
Vị đệ tử kia vốn đã rất căng thẳng vì đứng gần các trưởng lão, nghe vậy thì cả người càng cứng đờ, không cần suy nghĩ mà lập tức đáp: "Bẩm trưởng lão! Đó là một trưởng lão xếp cuối của Càn Thiên Tông, trước đây từng là sư tôn của Úc Chiêm, nhưng nghe nói chỉ trong vòng nửa năm, đột nhiên đã chết rồi."
Con người khi căng thẳng, âm lượng thường sẽ vô thức lớn hơn.
Chẳng hạn như lúc này đây.
Ít nhất thì đám đông Thương Vân Tông nghe thấy rõ mồn một.
Thời Cố: "..."
Thời Cố cảm thấy mình sắp bị Viên Sách trừng chết rồi.
Hắn vỗ nhẹ lên vai vị đệ tử đang bị dọa cho phát hoảng, thể hiện sự đồng cảm chân thành.
Ở phía xa, vị đệ tử Càn Thiên Tông tên Đường Hoằng Nghĩa kia không biết có nghe thấy hay không, nhưng Thời Cố có thể cảm nhận rõ ràng rằng người đó dường như đã nhìn hắn một cái.
May thay, Úc Chiêm kịp thời lên tiếng, giải cứu Thời Cố và vị đệ tử bên cạnh khỏi tình huống vô cùng ngượng ngập này.
Úc Chiêm nói: "Không thể."
Không gian bỗng chốc yên tĩnh.
"Phụt." Không biết là ai không nhịn nổi mà bật cười, nhưng Thời Cố nghe giọng điệu, cảm thấy có vẻ là Phạm Hoành Dận.
Sắc mặt Đường Hoằng Nghĩa lập tức đen lại.
"Sao? Sư đệ Úc không dám ư?"
"Không muốn, không thích, không có hứng. Sao? Ngươi có ý kiến à?" Úc Chiêm lười biếng đáp, thậm chí chẳng thèm nhìn đối phương lấy một cái.
"Ngươi...!" Đường Hoằng Nghĩa giận đến mức mất kiểm soát.
Úc Chiêm khoanh tay, chậm rãi thưởng thức màn biểu diễn của hắn ta.
"Khụ khụ, nếu tiểu hữu Thương Vân Tông đã không muốn, vậy chúng ta cũng không cần ép buộc."
Thấy bầu không khí sắp trở nên khó xử, Thiên Tông chưởng môn Càn Vân Đình, người trước giờ luôn đóng vai người tốt, lập tức bật cười hòa giải. Nói xong, ông ta quay sang Đường Hoằng Nghĩa: "Đường Hoằng Nghĩa, lùi xuống đi."
Đường Hoằng Nghĩa hung hăng trừng mắt nhìn Úc Chiêm.
Úc Chiêm nhếch môi, giơ tay làm một động tác trào phúng.
Chuyện nhỏ nhặt này nhanh chóng bị những lời bông đùa của đám đông che lấp, bầu không khí vui vẻ giả tạo lại được khôi phục, còn dưới lớp vỏ hài hòa ấy có bao nhiêu sóng ngầm cuộn trào thì không ai hay biết.
Thời gian không biết trôi qua bao lâu.
Thời Cố chỉ biết rằng, đến khi mọi chuyện hoàn toàn kết thúc, mặt trời đã từ đỉnh đầu chếch dần về phía tây, bữa trưa cũng đã qua từ lâu.
Cuối cùng, Phùng Khiêm ra lệnh một tiếng, tuyên bố kết thúc bài diễn thuyết.
Mọi người gần như muốn rơi nước mắt vì xúc động.
Nhưng còn chưa kịp xúc động được bao lâu, Phùng Khiêm lại thông báo rằng tất cả mọi người phải tiến hành kiểm tra tuổi tác và tu vi, để tránh tình trạng khai báo gian lận khi tham gia thi đấu.
Giữa một tràng tiếng than vãn khắp nơi, Thời Cố khựng lại, theo bản năng liếc nhìn Úc Chiêm.
...
Do phần kiểm tra của các trưởng lão được xếp sau cùng, nên đến lượt Thời Cố thì trời đã dần tối.
Tàng Vân Tông cũng khá chu đáo, quá trình kiểm tra không được công khai mà diễn ra trong một gian phòng đặc biệt. Mỗi người bước vào đều sẽ tự động được đưa vào một không gian hoàn toàn độc lập. Ở đó, các đệ tử phụ trách kiểm tra đã chờ sẵn, dùng pháp khí chế tạo riêng để đo lường cốt linh và tu vi của tu sĩ. Quả thực vừa tiện lợi lại vừa kín đáo.
Về tu vi, 006 che giấu rất tốt, hoàn toàn không nhìn ra điểm bất thường nào.
Tuy nhiên, khi kiểm tra tuổi tác thì lại xảy ra một chút trục trặc.
Thời Cố đã kiểm tra đến ba lần.
Sau ba lần, hắn nhìn đệ tử phụ trách kiểm tra với ánh mắt kỳ lạ kia, nhẹ giọng hỏi: "Ta có thể đi được chưa?"
Hắn đã đói cả ngày rồi.
"A? A, có thể, có thể." Đệ tử như bừng tỉnh khỏi giấc mơ, trong mắt tràn đầy sự khó tin.
Rất nhanh, Thời Cố rời đi.
"Chết, chết, chết tiệt!"
Nhìn chằm chằm vào pháp khí trong tay, đệ tử kiểm tra hét lên như thể vừa tận mắt thấy quỷ sống, đến mức cả không gian kiểm tra đều bị tiếng hét của hắn chiếm lĩnh.
Chỉ thấy trên pháp khí, ba chữ "Hai mươi mốt" hiện lên rõ ràng.
"Chuyện quỷ quái này... Thiên tài! Thiên tài!"
Kêu gào lộn xộn một lúc lâu, đệ tử kiểm tra hận không thể lập tức chạy đi báo tin chấn động này cho các sư huynh đệ của mình.
Nhưng sau khi bình tĩnh lại, hắn chợt dừng bước, vội vàng lục tìm thông tin kiểm tra của Thời Cố.
Rất nhanh, hắn tìm được nội dung mình muốn.
Phẩy tay một cái, đệ tử kiểm tra đánh dấu một dòng chữ to đùng — "Không sai."
Thông thường, thông tin kiểm tra của mỗi thí sinh đều phải trải qua hai lần xét duyệt.
Nhưng chỉ cần có dấu "Không sai" này, thông tin sẽ được gửi thẳng lên, không cần qua tay bất kỳ ai khác.
Vừa rồi hắn đã đổi đến ba pháp khí, kiểm tra tận ba lần, nên vô cùng chắc chắn rằng tuổi của Thời Cố không có vấn đề.
Xoẹt xoẹt xoẹt, viết xong, đệ tử kiểm tra hài lòng nhìn tờ giấy trong tay, nở một nụ cười hưng phấn.
Hắn đã không thể chờ nổi khoảnh khắc trưởng lão chủ trì tuyên bố tuổi của Thời Cố trước mặt mọi người, rồi chứng kiến biểu cảm của đám đông bên dưới nữa rồi.
...
Ở một nơi khác, Úc Chiêm nghiêng người ngồi trên đỉnh núi, lười biếng phóng tầm mắt nhìn bao quát toàn bộ Thương Vân Tông.
Một kẻ áo đen quỳ xuống bên chân hắn với dáng vẻ vô cùng cung kính, nhưng Úc Chiêm chẳng thèm liếc lấy một lần.
"Chuẩn bị thế nào rồi?"
Giọng Úc Chiêm nhàn nhạt, không thể nghe ra bất cứ cảm xúc nào.
"Bẩm tôn thượng, trong vòng hai mươi ngày." Giọng kẻ áo đen khàn khàn, hẳn là đã dùng thuật pháp nào đó để thay đổi âm thanh, khiến người khác không nhận ra thân phận.
Úc Chiêm thờ ơ mân mê ngọn cỏ trong tay.
"Chậm quá." Một lát sau, hắn nhàn nhạt nói, rồi nghiền nát thứ trong tay.
"Mười ngày. Phải hoàn tất bố trí toàn bộ trong mười ngày."
"Việc này..." Kẻ áo đen vừa nghe xong lập tức lộ vẻ khó xử, "Xin tôn thượng thứ lỗi, nếu làm như vậy thì động tĩnh thực sự quá lớn..."
Nghe vậy, Úc Chiêm ngẩng đầu nhìn hắn một cái.
Người bị hắn nhìn như vậy trước đó, ngay cả cặn cũng chẳng còn.
Nhận ra ánh mắt đó, kẻ áo đen lập tức cảm thấy tim mình như ngừng đập.
Hắn dường như đang cố gắng kìm nén để không mất kiểm soát, nhưng giọng nói run rẩy đã hoàn toàn phản bội hắn.
"Tôn... tôn thượng... Mười ngày, mười ngày thực sự quá gấp..."
"Chậc."
Úc Chiêm có chút mất kiên nhẫn.
Vòng thi đấu của Thời Cố là vòng thứ hai, tức là sau mười ngày nữa.
Nếu chờ đến hai mươi ngày, Thời Cố không biết sẽ bị đánh thành cái dạng gì.
Dường như cảm nhận được sự bất mãn của Úc Chiêm, kẻ áo đen run rẩy dữ dội hơn.
"Ngươi sợ cái gì?" Úc Chiêm bỗng nhiên ngồi dậy, khiến kẻ áo đen giật mình ngã ngồi xuống đất.
Không biết từ khi nào, trong tay hắn đã đổi thành một chiếc lá khô. Hắn chậm rãi cúi xuống, nửa cười nửa không quan sát kẻ áo đen trước mặt.
Lá rất mỏng, rất nhẹ. Úc Chiêm dùng nó vỗ nhẹ lên mặt kẻ áo đen, động tác thậm chí có thể nói là tùy ý.
Sau đó, hắn dựng lá lên, chậm rãi đâm vào cổ đối phương.
Cơn k*ch th*ch bất ngờ khiến kẻ áo đen run bắn lên.
Không sâu, thậm chí không quá đau, nhưng nỗi sợ hãi quá mãnh liệt khiến kẻ áo đen hoàn toàn cứng đờ tại chỗ.
Úc Chiêm hài lòng nhìn biểu hiện của hắn, khẽ mỉm cười: "Sao? Sợ ta giết ngươi à?"
Máu từ cổ chảy xuống, thấm lên chiếc lá, sau đó rỉ một chút lên móng tay của Úc Chiêm.
"Tôn thượng, tôn thượng tha mạng!" Kẻ áo đen lập tức quỳ rạp xuống, dập đầu vang dội. Sau đó, hắn rút ra một chiếc khăn, run rẩy đưa đến trước Úc Chiêm.
Úc Chiêm không nhận, chỉ khẽ đưa tay ra, để mặc kẻ áo đen cẩn thận lau sạch.
Dù mặt trời chưa lặn, chỗ Úc Chiêm đứng lại không hề có ánh sáng chiếu đến. Hắn cụp mắt, nhìn kẻ áo đen vẫn đang run lẩy bẩy, im lặng không nói.
"Cùng lắm là cho ngươi thêm hai ngày." Một lúc sau, Úc Chiêm thu tay về, giọng điệu bình thản.
Vòng hai của cuộc thi cứ hai ngày lại có một trận nhỏ, như vậy, Thời Cố chỉ cần lên đài một lần.
Kẻ áo đen tất nhiên không dám phản bác nữa, liên tục gật đầu, cẩn thận lui xuống.
Đợi hắn rời đi, Úc Chiêm nhíu mày, dùng thuật thanh tẩy lau sạch đầu ngón tay với vẻ chán ghét.
"Phái một kẻ nhát cáy như vậy đến đây làm gì?" Hắn cau mày, không rõ là đang nói chuyện với ai.
Phạm Hoành Dận giống như làm ảo thuật, đột nhiên xuất hiện từ một góc khuất.
"Chẳng phải tại ngươi dọa người ta sao?"
"Ngươi thì biết cái gì." Úc Chiêm khinh thường, "Đây gọi là uy nghiêm của chủ thượng."
"Được rồi, ngài lớn nhất." Phạm Hoành Dận bĩu môi, phe phẩy cây quạt trong tay, nhưng ánh mắt lại vô tình hay cố ý lướt qua Úc Chiêm.
"Ngươi thật sự muốn ra tay tàn nhẫn đến vậy?" Hắn đột nhiên hỏi.
Nghe vậy, Úc Chiêm thậm chí không thèm ngẩng đầu, vẫn chuyên chú nghịch ngón tay, hờ hững đáp: "Sao? Mềm lòng à?"
"Mềm lòng? Ngươi đang nói ta sao?" Phạm Hoành Dận tỏ vẻ kinh ngạc, như thể vừa nghe được chuyện nực cười nhất, "Ta thì mềm lòng cái gì? Ta chỉ mong lũ ngồi trên cao kia chết sạch mà thôi."
"Ta chỉ là không hiểu——" Giọng điệu hắn thay đổi, nghiêng đầu nhìn Úc Chiêm, cười tủm tỉm.
Thoạt nhìn, vẻ mặt hắn như chỉ đơn thuần tò mò, nhưng nếu quan sát kỹ, trong ánh mắt lại ẩn chứa chút dò xét.
"Nếu là để thực hiện di nguyện của phụ thân ngươi, ngươi hoàn toàn có thể chừa lại một đường lui, vừa đánh vừa xoa, không cần phải tuyệt tình như vậy."
"Chậm rãi thâu tóm, mới có thể khống chế bọn họ từ gốc rễ. Ta không tin ngươi không hiểu điều này."
Nói xong, hắn như đùa giỡn, nhếch môi cười: "Ngươi làm đến mức không chừa đường lùi, khiến ta có cảm giác như đang muốn chọc giận ai đó vậy."
Nghe vậy, Úc Chiêm, người vẫn luôn thản nhiên nghịch lá cây, cuối cùng quay đầu nhìn hắn một cái.
Chỉ là một ánh nhìn rất bình thường, bình thường đến mức không thể nhìn ra chút cảm xúc nào.
Nhưng Phạm Hoành Dận lại cảm thấy tim mình như siết chặt.
Sau đó, Úc Chiêm nhẹ nhàng, rất nhẹ nhàng, vỗ lên ngực hắn một cái: "Chuyện ngươi nên biết... thì tự khắc sẽ biết."
Ngừng một nhịp, Úc Chiêm giọng điệu hòa nhã, âm thanh nhẹ nhàng, như một câu chuyện phiếm giữa bạn bè, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta lạnh sống lưng: "Chuyện không nên biết, thì bớt lo đi."
"Nghe rõ chưa, Phạm, Tiểu, Điện, Hạ?"
Phạm Hoành Dận cứng đờ.
Úc Chiêm khẽ mỉm cười, xoay người, chuẩn bị rời đi.
"Úc Chiêm!"
Phạm Hoành Dận đột nhiên gọi hắn.
Lúc này, trên mặt hắn không còn chút vẻ thoải mái hay cười đùa thường ngày, nếu nhìn kỹ, thậm chí có thể thấy trong mắt hắn có chút thê lương: "Ngươi đấu không lại hắn đâu."
"Ha." Úc Chiêm cười khẽ, không hề quay đầu lại, thản nhiên nói: "Nhà ngươi đấu thua, không có nghĩa ta cũng vậy. Hơn nữa——"
Úc Chiêm cong môi cười, mang theo chút chế giễu mơ hồ: "Nếu không phải vì không cam lòng, thì năm đó, ngươi đã không tìm đến phụ thân ta, rồi lại đánh chủ ý lên ta, đúng không?"
Dứt lời, hắn không hề nhìn Phạm Hoành Dận vẫn đang đứng sững tại chỗ, xoay người rời đi.
Sư Tôn Đến Từ Viện Tâm Thần
Đánh giá:
Truyện Sư Tôn Đến Từ Viện Tâm Thần
Story
Chương 34
10.0/10 từ 43 lượt.