Sư Tôn Đến Từ Viện Tâm Thần

Chương 30

404@-

Edit by meomeocute


 


Thành công trấn áp thanh kiếm không nghe lời, Úc Chiêm hơi cưỡng ép một chút, nhét nó vào tay Thời Cố. Mà ngay khoảnh khắc đưa kiếm ra, thân kiếm không hiểu vì sao lại run lên một cái. 


 


Úc Chiêm tưởng nó còn muốn giãy giụa, không khách khí mà vỗ thêm một cái lên thân kiếm. 


 


Kiếm: "..." 


 


Cuối cùng, Thời Cố cũng nhận lấy thanh kiếm. 


 


Dù Thời Cố không hiểu pháp khí trong thế giới này quý giá thế nào, cũng không nhận ra thanh kiếm này khác gì so với những thanh kiếm trong tay Thanh Nguyên và các đệ tử khác, nhưng y biết, một thanh kiếm có thể tự đánh nhau, chắc chắn không phải vật tầm thường. 


 


Là một đứa trẻ đáng thương từ nhỏ chưa từng có được món đồ gì tốt, Thời Cố siết chặt thanh trường kiếm trong lòng, quyết tâm nhất định phải trân trọng nó. 


 


Đây là lần đầu tiên... có người tặng đồ cho y. 


 


Mà người đó, lại là Úc Chiêm. 


 


Thời Cố khẽ mím môi. 


 


Trong lòng y, thanh kiếm xanh trắng đan xen cảm nhận được luồng khí tức kinh khủng tỏa ra từ Thời Cố, không nhịn được mà khẽ run lên. 


 


Độ rung này rất nhỏ, Úc Chiêm không phát hiện ra, nhưng Thời Cố lại nhận thấy. 


 


Một thanh kiếm vẫn sẽ tự run. 


 


Thời Cố vô thức coi sự run rẩy này như một dấu hiệu thân thiện, không kìm được mà cúi đầu, tò mò quan sát. 


 


Kiếm: "..." 


 


Run càng dữ dội hơn. 


 


"Nó có tên không?" 


 


Ngẩng đầu lên, Thời Cố tò mò hỏi Úc Chiêm. 


 


Câu hỏi này làm Úc Chiêm hơi khựng lại. 


 


Hắn làm sao biết được tên của một thanh kiếm đoạt bừa mà có? 


 


Thế nhưng, nhìn vào đôi mắt tràn đầy khát vọng tìm tòi của Thời Cố, Úc Chiêm lại không muốn thừa nhận mình cũng không biết. 


 


Vì thế, hắn giả vờ bình tĩnh nhìn thoáng qua một bụi cây mọc trên sườn núi xa xa, thản nhiên nói: "Văn Trúc." 


 


Thời Cố rất biết cách tán thưởng: "Nghe hay đấy." 


 


Úc Chiêm ngẩng cằm lên đầy kiêu hãnh. 


 


Thanh kiếm Văn Trúc bị đổi tên một cách vô duyên: "..." 


 


"Đến đây, ta dạy ngươi ngự kiếm." 


 


Quay người lại, Úc Chiêm dẫn Thời Cố đến một nơi trống trải, giảng giải cho y những điều cần chú ý khi ngự kiếm. 


 


Nói cũng lạ, Úc Chiêm tính tình không tốt, lời nói cũng chẳng dễ nghe, thế nhưng khi dạy người khác lại đặc biệt kiên nhẫn. Hắn không chỉ giải thích tỉ mỉ từng chi tiết, mà còn dùng từ ngắn gọn, chính xác, thỉnh thoảng còn xen kẽ những điển cố kinh điển, đem nguyên lý ngự kiếm giảng giải một cách rõ ràng rành mạch. 


 


"Nội tức nhập thể, khí trầm đan điền." 


 


"Đúng rồi, giữ vững như vậy rất tốt." 


 


Gió hè dịu nhẹ lùa qua, mang theo những cánh liễu bay lượn, phả lên người hai người họ, tạo nên một khung cảnh vô cùng hài hòa. 


 


Thời Cố cẩn thận làm theo chỉ dẫn của Úc Chiêm, nghiêm túc học tập. Rất nhanh, y đã học được có chút hình dáng. 


 


Đừng nói chứ, ngự kiếm nghe thì dễ, nhưng khi thực hành, muốn hoàn toàn nắm vững thăng bằng cũng chẳng phải chuyện đơn giản. 


 


"Khoan đã, động tác này có chút không đúng." 


 


Sau một vòng hạ xuống đất, Úc Chiêm bước tới, tiện tay nắm lấy cổ tay Thời Cố. 


 


Nhưng ngay giây tiếp theo, hắn lại giật mạnh tay về. 


 


"Sao thế?" Thời Cố hơi khó hiểu. 


 


"... Không có gì." 


 


Úc Chiêm lắc đầu, cố tỏ ra bình thản tránh ánh mắt Thời Cố, cúi xuống nhìn thanh kiếm Văn Trúc dưới chân y, nói: "Khi tiếp đất, linh lực thu hơi nhanh quá, bình thường thì không sao, nhưng nếu đang chạy trốn, rất dễ vì mất kiểm soát mà ngã xuống, lỡ dở thời gian thoát thân." 


 


"Ngươi có thể thử trước tiên tinh lọc khí tức, từ từ tản ra ngoài, sau đó mới men theo kinh mạch thu về từng bước." 



 


Thời Cố chợt hiểu ra, gật đầu, lại một lần nữa bay lên. 


 


Úc Chiêm tập trung nhìn theo bóng dáng y trên không trung, luôn chú ý đến tình hình của Thời Cố. Nhưng nhìn một hồi, bàn tay phải buông bên hông hắn lại vô thức siết chặt. 


 


Đây là bàn tay vừa mới nắm cổ tay Thời Cố. 


 


Nhiệt độ trong lòng bàn tay nóng đến kinh người, giống như đã luyện qua công pháp hệ hỏa nào đó, thiêu đốt làm người ta hoảng loạn. 


 


Úc Chiêm cố gắng kiềm chế bản thân không nhớ lại, nhưng cảm giác vừa rồi vẫn không ngừng hiện lên trong đầu. 


 


Rất mảnh, rất mềm, rất mịn... còn rất trơn... 


 


Úc Chiêm bị chính suy nghĩ của mình làm cho giật nảy, vội vàng chặn đứng nó lại. Khi ngẩng đầu lên lần nữa, đúng lúc bắt gặp Thời Cố vừa hoàn thành một vòng bay trở về.


 


Thời Cố ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ, chăm chú quan sát, chờ Úc Chiêm nhận xét. 


 


Hoàn toàn không để ý Thời Cố vừa rồi đã tiếp đất thế nào, Úc Chiêm: "..." 


 


"Khụ." Giả vờ bình tĩnh ho khan một tiếng, Úc Chiêm khẽ gật đầu. 


 


"Rất tốt, làm thêm một vòng nữa." 


 


Nửa canh giờ sau, Thời Cố đã có thể bay lượn ổn định, y lơ lửng ngồi trên không trung, kinh ngạc vui mừng nhìn về phía Úc Chiêm. 


 


Mái tóc dài buộc nửa theo sự khẽ lay động của kiếm Văn Trúc mà phất phơ trong gió. Đôi mắt Thời Cố vốn dĩ luôn u tối, lúc này lại sáng rực, phản chiếu rõ ràng bóng hình của Úc Chiêm. 


 


Úc Chiêm chỉ cảm thấy tim mình mềm nhũn, khóe miệng nhếch cao đến mức không cách nào kìm xuống được. 


 


Cuối cùng, hắn từ bỏ việc kiềm chế, mỉm cười gật đầu với Thời Cố, không hề keo kiệt lời khen: "Rất giỏi." 


 


Ánh nắng ban mai xuyên qua những tán lá, phủ lên hai người một tầng ánh sáng nhàn nhạt. 


 


Mà bóng của họ, rất gần nhau. 


 


Thời Cố có chút ngượng ngùng cúi đầu, niềm vui khi được công nhận dần dần lan tỏa, khiến y vô thức siết chặt tay đang nắm kiếm Văn Trúc. 


 


Kiếm Văn Trúc: "..." 


 


Kiếm Văn Trúc cảm thấy mình sắp gãy đến nơi rồi. 


 


... 


 


Tốc độ ngự kiếm so với lúc đến đã nhanh hơn không biết bao nhiêu lần, năm ngày sau, mọi người đã đến Thương Vân Tông. 


 


Vì Thanh Nguyên luôn có nhân duyên tốt, nên số người ra đón cũng không ít. Viên Sách, người đã nhận được tin tức từ trước, cũng có mặt trong đó, nhưng sắc mặt lại vô cùng khó coi. 


 


Hắn đã đoán được rằng Thanh Hòa Tông sẽ không dễ dàng bỏ qua, nhưng thế nào cũng không ngờ rằng, dù đã có sự chuẩn bị, bọn họ vẫn tổn thất nhiều đệ tử đến vậy. 


 


Thanh Hòa Tông, thật quá đáng! 


 


Viên Sách siết chặt nắm đấm, khiến các đệ tử xung quanh đều hoảng sợ tránh xa. 


 


Rất nhanh, vài bóng người bay đến từ phía chân trời. 


 


Viên Sách, người vốn đang tức giận, bỗng cảm nhận được điều gì đó, lập tức ngẩng đầu nhìn lên. 


 


Cuối cùng, ánh mắt hắn dừng lại trên thanh kiếm Văn Trúc dưới chân Thời Cố. 


 


Thanh kiếm này... 


 


Viên Sách cau mày. 


 


Hắn là kiếm tu, hơn nữa còn là kiếm tu đỉnh phong của kỳ Xuất Khiếu, sắp bước vào Phân Thần. 


 


Bởi vậy, đối với đạo kiếm, hắn luôn vô cùng nhạy cảm. 


 


Chỉ cần liếc mắt một cái, Viên Sách đã nhận ra, thanh kiếm này tuyệt đối không phải vật tầm thường. 


 


Chẳng lẽ chuyến đi lần này, lại gặp được kỳ ngộ gì sao? 


 


Viên Sách nghi hoặc, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy điều này không thể xảy ra. 


 


Hay là tên phế vật này lại lợi dụng ân tình, ép người khác phải tặng bảo vật cho mình? 


 


Suy đoán như vậy, thiện cảm vốn đã chạm đáy của Viên Sách đối với Thời Cố lại giảm thêm vài phần. 


 


Rất nhanh, đoàn người đáp xuống đất. 


 


Thanh Nguyên là người đầu tiên dẫn theo mấy sư đệ tiến lên hành lễ, dáng vẻ đoan chính, lễ nghi chu toàn, quả nhiên là hậu sinh khả úy. 



Trái ngược hoàn toàn với y, Thời Cố và Úc Chiêm đứng bất động phía sau, trông chẳng mấy dễ chịu. 


 


Viên Sách híp mắt nhìn sang. 


 


Ánh mắt hắn mang theo sự nghiêm khắc, dò xét, và cả một chút giận dữ vì cảm thấy mình bị thất lễ. 


 


Gần như ngay khoảnh khắc ánh mắt đó quét tới, Thời Cố liền nhớ đến lần đầu tiên gặp Úc Chiêm, khi Viên Sách dùng tu vi áp chế, ép Úc Chiêm không thể đứng thẳng. 


 


Khi đó, Thời Cố chẳng có chút gợn sóng nào, chỉ không hiểu vì sao Úc Chiêm lại không chịu cúi đầu. 


 


Nhưng bây giờ, Thời Cố lại cảm thấy tim mình bỗng nhiên thắt lại. 


 


Chưa kịp làm rõ cảm xúc xa lạ này, y đã vô thức nắm lấy tay áo của Úc Chiêm. 


 


"Sao..." Úc Chiêm quay đầu, định mở miệng hỏi, nhưng ánh mắt lại chạm phải sự lo lắng thoáng qua trong đôi mắt Thời Cố. 


 


Úc Chiêm sững sờ. 


 


Hắn chưa từng biết, con cừu nhỏ này, kẻ luôn mang đôi mắt trống rỗng vô hồn, lại có thể lộ ra cảm xúc như thế này. 


 


Ngay sau đó, hắn khẽ cụp mắt xuống, nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay Thời Cố, động tác rất dịu dàng, mang theo ý trấn an. 


 


Sau đó, một màn khiến toàn bộ Thương Vân Tông phải chấn động đã xảy ra. 


 


Úc Chiêm đột nhiên bước ra khỏi hàng, hướng về phía Viên Sách hành lễ. 


 


Tư thế không chuẩn mực, thậm chí còn có phần hời hợt. 


 


Nhưng chỉ như vậy thôi cũng đủ khiến tất cả mọi người há hốc mồm. 


 


Úc Chiêm, một kẻ tính tình nóng nảy, thô lỗ, mang trong mình huyết mạch của ba tộc, mới trở về nhân tộc được hai năm rưỡi đã đổi qua ba môn phái, thậm chí còn có hai sư phụ bỏ mạng.


 


Trong suốt hai năm rưỡi qua, Úc Chiêm chưa từng chủ động hành lễ với bất kỳ ai. Những lần hiếm hoi có hành lễ cũng đều là do bị tu sĩ cao giai dùng tu vi hoặc pháp khí áp chế, thậm chí đôi khi, dù có bị áp chế, hắn cũng không chịu hơi cúi đầu dù chỉ một chút. 


 


Trong số đó, thậm chí còn có cả ngoại công ruột của hắn, Cửu Thịnh Thiên Tôn. 


 


Vậy mà bây giờ, hắn lại chủ động hành lễ với Viên Sách. 


 


Đệ tử Thương Vân Tông ai nấy đều mơ hồ cảm thấy, cảnh tượng này đủ để ghi vào sử sách. 


 


Nhân vật chính của sự việc, Úc Chiêm, lại chẳng mấy bận tâm. 


 


Thực ra, Úc Chiêm chưa bao giờ quan trọng chuyện có hành lễ hay không. Trước đây để sinh tồn, hắn chuyện gì mà chưa từng làm? Chỉ là đôi khi, hắn cần phải thể hiện ra vẻ thô lỗ ngu xuẩn mà thôi. 


 


Nhưng nếu có thể giúp con cừu nhỏ bớt lo lắng đi một chút, Úc Chiêm cũng không cảm thấy hành lễ là chuyện gì đáng phải suy nghĩ. 


 


Huống hồ, hắn rất hiểu tính cách của Viên Sách. 


 


Nếu đổi lại là một vị trưởng lão khác, hắn không hành lễ, họ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng Viên Sách thì không, hắn chắc chắn sẽ ép buộc Úc Chiêm phải làm. 


 


Như vậy thì quá khó coi, quá nhục nhã. 


 


Mà bây giờ, Úc Chiêm không muốn bản thân lại trở nên nhếch nhác trước mặt Thời Cố như thế. 


 


Có lẽ vì sự tương phản quá rõ ràng, nên một cái hành lễ đơn giản, một ngày có thể nhận tám trăm lần, lại khiến Viên Sách sinh ra một chút niềm vui kỳ lạ. 


 


"Hừ." Viên Sách không để lộ cảm xúc, chỉ hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói: "Ra ngoài một chuyến, tiến bộ không ít." 


 


Câu này, Úc Chiêm lại không thích nghe. 


 


Hắn có tiến bộ hay không thì liên quan quái gì đến Viên Sách chứ? 


 


Thế nên, hắn bĩu môi, gương mặt lộ rõ vẻ thờ ơ. 


 


"Đừng có tự dát vàng lên mặt mình." 


 


Nói xong, Úc Chiêm quay người trở lại bên cạnh Thời Cố, mặc kệ Viên Sách tức giận đến mức đập vỡ một cây cột đá ở cổng chính Thương Vân Tông. 


 


Mấy đệ tử bên cạnh thành thạo bước tới, âm thầm cảm thán tính khí của Trưởng lão Viên ngày càng tệ, đồng thời nhặt lên cây cột thứ tư trong tháng bị Viên Sách đập gãy. Những người khác thì lắc đầu, thầm nghĩ rằng tên tạp chủng kia quả nhiên vẫn là tên tạp chủng đó, mãi mãi thấp kém, không thể giáo hóa nổi. 


 


"Thanh Nguyên!" 


 


Viên Sách sau khi đập xong cây cột, sắc mặt có hơi dễ nhìn hơn một chút, nhưng vẫn còn âm trầm vô cùng. Người không biết còn tưởng rằng hắn sắp đánh chết Thanh Nguyên. 


 


Thanh Nguyên lập tức hồi hộp đáp lời: "Đệ tử có mặt!" 


 


"Qua đây, báo cáo lại toàn bộ hành trình vừa rồi cho ta." 


 


Nói xong, Viên Sách xoay người rời đi. 


 



 


Còn Úc Chiêm, kẻ đã khiến Viên Sách nổi giận, lại chỉ vỗ vai Thời Cố, ra hiệu cùng trở về đỉnh Thập Lục: "Đi thôi." 


 


Sau một tháng xa cách, đỉnh Thập Lục trông vẫn không có gì khác biệt, vẫn thưa thớt bóng người, tiêu điều, xập xệ như cũ. 


 


Mấy đồng tử đã sớm chờ sẵn, vừa thấy họ về đã lập tức dâng lên loại mứt quả mà Thời Cố thích nhất, nhiệt tình đến mức khiến Thời Cố hơi bối rối. 


 


Nhưng Thời Cố không biết rằng, lý do bọn họ lại nhiệt tình như vậy là vì thời gian qua, mấy người bọn họ đã bị Viên Sách điều đi khổ sai tại Tiến Sự Phong suốt một tháng. 


 


Nói cũng lạ, ngay sau khi Thời Cố rời đi, đệ tử của Thương Vân Tông vì đủ loại lý do khác nhau mà phần lớn đều bị phái ra ngoài, đến mức không lâu sau đó, số người còn lại trong tông chỉ còn lại một phần ba, lập nên kỷ lục thấp nhất trong lịch sử Thương Vân Tông. 


 


Người ít đi, số đệ tử nhận nhiệm vụ tạp vụ tại Tiến Sự Phong để kiếm kế sinh nhai cũng giảm mạnh. Bất đắc dĩ, Chưởng môn chỉ có thể đem những nhiệm vụ không ai nhận, cưỡng ép phân bổ cho một số đồng tử vốn đang nhàn rỗi.


 


Không thể nghi ngờ gì, đồng tử ở đỉnh Thập Lục là nhóm nhàn rỗi nhất trong Thương Vân Tông, vì vậy họ là những người đầu tiên bị phái ra ngoài. 


 


Cũng chính vì chuyến đi này, sau khi tiếp xúc với các trưởng lão và đệ tử có tính cách khác nhau, mấy đồng tử rốt cuộc mới hiểu được quãng thời gian dưới trướng Thời Cố tốt đẹp đến mức nào, tốt đẹp đến mức họ đã nhớ mong suốt cả tháng trời. 


 


Suy cho cùng, bọn họ cũng chỉ là mấy người hầu hạ chủ nhân, đối tượng phục vụ có phải phế vật hay không, có vong ân bội nghĩa hay không, chuyện đó chẳng liên quan gì đến họ. 


 


Mà một chủ tử dễ hầu hạ như Thời Cố, thực sự là quá hiếm, quá hiếm. 


 


Ngoài chuyện đó ra, còn một điều khiến Thời Cố cảm thấy kinh ngạc. 


 


Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Phạm Hoành Dận đang tươi cười, vui vẻ vẫy tay chào hắn và Úc Chiêm. 


 


Đã biết, hắn và Úc Chiêm là cưỡi kiếm bay về, tốc độ cực nhanh. 


 


Lại biết, Phạm Hoành Dận là một phàm nhân, không có tu vi. 


 


Vậy thì, làm sao Phạm Hoành Dận có thể trong vòng sáu ngày, từ Thanh Hòa Tông cách xa ngàn dặm, xuất hiện ở đỉnh Thập Lục lúc này? 


 


Dường như cảm nhận được sự nghi hoặc của Thời Cố, Phạm Hoành Dận cười tít mắt giải thích: "Bám nhờ kiếm của người ta về đây." 


 


Thời Cố gật đầu, không rõ là đã tin hay chưa tin. 


 


Dù sao thì, Úc Chiêm là người có bí mật. 


 


Người có bí mật, thì tùy tùng của hắn cũng có bí mật. 


 


Chuyện bình thường, Thời Cố tỏ vẻ có thể hiểu được. 


 


Vì vậy, hắn không suy nghĩ sâu thêm, mà đi đến chỗ cũ thường ngồi trước đây, bắt đầu ngày tháng thẫn thờ của mình. 


 


Cách đó không xa, Phạm Hoành Dận và Úc Chiêm đang thì thầm to nhỏ điều gì đó, Thời Cố nghe không rõ, chỉ biết rằng trong lúc đó, Phạm HoànhDận đã bị Úc Chiêm đánh cho mấy cái. 


 


Nhìn hai người họ trêu đùa nhau, Thời Cố bỗng nhiên cảm thấy một sự yên bình hiếm có của năm tháng. 


 


Ngay sau đó, lại có một chuyện không mấy bình thường xảy ra. 


 


"Trưởng lão Thời." 


 


Một ông lão tóc trắng, y phục trắng như tiên phong đạo cốt cưỡi kiếm bay đến, khẽ gật đầu chào hắn. 


 


Ông lão kia trông tiên phong đạo cốt, nụ cười cũng hiền từ hòa ái, vừa nhìn thấy Thời Cố đã chắp tay thi lễ, cất giọng nói: "Thái thượng trưởng lão có lời mời." 


 


Thời Cố nhận ra ông lão này. 


 


Ông là tùy tùng của Thái thượng trưởng lão Củng Hưng Triều. 


 


Nhưng tại sao Thái thượng trưởng lão lại tìm hắn? 


 


Thời Cố sững sờ, theo bản năng nhìn về phía Úc Chiêm. 


 


Ngay khi ông lão xuất hiện, Úc Chiêm đã lập tức ngừng trò chuyện với Phạm Hoành Dận, ánh mắt luôn dõi về phía bên này. 


 


Nói thật, hắn cũng không rõ chuyện này rốt cuộc là sao, nhưng với Củng Hưng Triều, Úc Chiêm lại khá hiểu. 


 


Có thể nói, dù toàn bộ Thương Vân Tông đều muốn hại Thời Cố, thì người này cũng không có khả năng. 


 


Vì vậy, hắn gật đầu với Thời Cố, lại đưa thêm một ánh mắt trấn an, ra hiệu không có gì đáng ngại. 


 


Thời Cố nhanh chóng rời đi. 


 


Mà ngay khi hắn đi khỏi, Phạm Hoành Dận lập tức quay sang trêu chọc. 


 


"Ôi chao ôi chao..." Gã r*n r* một tiếng, mặt lộ vẻ đáng đánh đòn, nở nụ cười ranh mãnh, "Chủ tử lạnh lùng của chúng ta, từ bao giờ cũng biết trấn an người khác thế này?" 


 


Nói đoạn, gã vừa phe phẩy quạt xếp, vừa lắc đầu cảm thán: "Nhớ năm đó, khi Tôn Thượng bất ngờ triệu kiến, thuộc hạ cũng bồn chồn bất an như vậy, muốn hỏi thăm chủ tử một chút, kết quả thì sao?" 


 


Phạm Hoành Dận khoa trương "ha" một tiếng, sau đó bắt chước động tác và thần thái của Úc Chiêm khi đó một cách sinh động như thật: "Bị trợn trắng mắt một cái, lại còn bị đá một cước, cuối cùng còn bị mắng một câu là 'vô dụng'."



“Ai da ai da, ai đây nhỉ? Sao lại đối xử khác biệt thế?” 


 


“Cút sang một bên.” 


 


Úc Chiêm đạp một cú vào miệng hắn, khiến câu nói kia lập tức tan thành mây khói. 


 


Phạm Hoành Dận đã sớm quen với việc bị đá, hoàn toàn không hoảng sợ, thậm chí còn cười hì hì, xoa xoa mông, rồi hớn hở tiến lại gần: “Nói đi?” 


 


“Nói cái rắm.” 


 


Úc Chiêm lười quan tâm hắn, túm lấy hắn rồi kéo thẳng đến căn nhà tre nhỏ của hắn. 


 


Một lát sau, hai người mặt đối mặt ngồi trước chiếc bàn tre trong nhà của Phạm Hoành Dận. 


 


Úc Chiêm trước tiên bày một trận pháp cách âm, sau đó mới lên tiếng: “Ngươi nói trước về động tĩnh của Thương Vân Tông trong tháng này đi.” 


 


“Có thể thế nào chứ, chỉ là bố trí thôi.” Phạm Hoành Dận hờ hững đáp, ngồi chẳng có chút nghiêm túc nào, nói: “Giấu giấu giếm giếm như cái gì ấy…” 


 


Úc Chiêm không nói gì, chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái. 


 


Sắc mặt của Phạm Hoành Dận lập tức thay đổi, vội vàng ngồi ngay ngắn lại, tường thuật tỉ mỉ tình hình gần đây. 


 


Thời gian cứ thế trôi qua, cuối cùng hắn cũng báo cáo xong, liền cầm lấy tách trà đã nguội lạnh trên bàn, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch. 


 


Ngón tay của Úc Chiêm gõ nhẹ lên bàn, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. 


 


“Căn nhà tre của ngươi không tệ.” 


 


Đột nhiên, hắn mở miệng mà không hề báo trước. 


 


Phạm Hoành Dận vốn tưởng hắn vẫn đang suy tư chuyện quan trọng, nghe vậy thì sững người, không hiểu sao lại chuyển đề tài sang chuyện này. 


 


Nhưng chẳng hiểu sao, hắn có một dự cảm chẳng lành. 


 


Quả nhiên, câu tiếp theo của Úc Chiêm là: “Sau này ta sẽ ở đây.” 


 


Phạm Hoành Dận theo phản xạ “A” một tiếng. 


 


Nhưng rất nhanh, hắn phản ứng lại, khó tin hỏi: “Không phải, thế ta ở đâu?” 


 


“Ngươi ở động đá của ta, nơi đó vắng vẻ, hơn nữa cũng yên tĩnh.” 


 


Phạm Hoành Dận: “…” 


 


Úc Chiêm ngang nhiên chiếm tổ chim khách mà chẳng hề có chút tự giác nào về hành động cưỡng đoạt nhà người khác, thậm chí còn tỏ ra vô cùng kiêu ngạo, lạnh lùng ngẩng mắt: “Ngươi có ý kiến?” 


 


Phạm Hoành Dận: “Không, không có, một chút cũng không có.” 


 


Lúc này Úc Chiêm mới hài lòng gật đầu. 


 


Sau đó, có lẽ vì quá chán, hai người bắt đầu đánh cờ, vừa chơi vừa tán gẫu linh tinh. 


 


Không biết thế nào mà câu chuyện lại chuyển sang việc Úc Chiêm dạy Thời Cố ngự kiếm. 


 


“Ngươi nói hắn học ngự kiếm trong bao lâu?” Giọng Phạm Hoành Dận có chút khó tin. 


 


“Nửa canh giờ.” Úc Chiêm vừa nghịch quân cờ trong tay, vừa bình thản bao vây phần lớn giang sơn của Phạm Hoành Dận. 


 


“Nửa canh giờ?!” 


 


Phạm Hoành Dận hoàn toàn bị chấn động. 


 


Trước đây, hắn vẫn luôn tự nhận mình là thiên tài. 


 


Nhưng dù vậy, hắn cũng phải mất trọn một ngày mới học được ngự kiếm. 


 


Nửa canh giờ?! 


 


Dù có là thần tiên chuyển thế cũng không làm được đi? 


 


Nghĩ vậy, nhìn Úc Chiêm hoàn toàn không nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, Phạm Hoành Dận bỗng cảm thấy hận rèn sắt không thành thép. 


 


Thế nên hắn quyết định khéo léo nhắc nhở: “Ngươi học ngự kiếm mất bao lâu?” 


 


“Hử?” Úc Chiêm nghi hoặc ngẩng đầu, có chút khó hiểu nhìn Phạm Hoành Dận, không hiểu sao hắn lại phản ứng như vậy, thuận miệng đáp: “Cũng nửa canh giờ, sao thế?” 


 


Dứt lời, hắn đặt quân, ăn cờ, một mạch liền tay, thắng ván cờ lần này, nhướng mày nhìn Phạm Hoành Dận. 


 


Phạm Hoành Dận: “…” 


 


Làm phiền rồi.


Sư Tôn Đến Từ Viện Tâm Thần
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sư Tôn Đến Từ Viện Tâm Thần Truyện Sư Tôn Đến Từ Viện Tâm Thần Story Chương 30
10.0/10 từ 43 lượt.
loading...