Sư Tôn Đến Từ Viện Tâm Thần
Chương 23-1: Tàn tro trong giếng cổ không gợn sóng
456@-
Edit by meomeocute
Trong đêm khuya tĩnh lặng, Thời Cố đứng trước giường, hồi lâu không nhúc nhích.
Hôm nay là ngày thứ tư rời khỏi trọ Nhện.
Cũng là ngày thứ ba kể từ khi Cảnh An hứa sẽ điều chế thuốc cho Thời Cố.
Thời Cố đã ba ngày không ngủ.
Sự trầm trọng của bệnh tình như một lưỡi dao sắc treo lơ lửng trên đầu y. Thời Cố sợ rằng chỉ cần nhắm mắt lại, bên tai sẽ vang lên những âm thanh như ác mộng. Y càng sợ hơn rằng khi mở mắt ra lần nữa, bản thân sẽ lại biến thành một kẻ điên.
Điên cuồng, bạo loạn, mất đi lý trí.
Nhưng... lẽ nào y có thể không bao giờ chợp mắt được sao?
Đêm khuya lạnh lẽo, Thời Cố rất mệt.
Y do dự giữa ngủ và không ngủ.
Cuối cùng, y nuốt hai viên thuốc, mang theo bất an mà chìm vào giấc ngủ.
Nhưng mọi chuyện luôn trái ngược với mong muốn.
Thời Cố vẫn mơ.
Chỉ là không biết có phải do tác dụng của thuốc hay không, giấc mộng lần này lại bất ngờ yên bình.
Trong mơ, y vẫn là con quái vật khiến người ta kinh hãi. Nhưng khác biệt ở chỗ, lần này không chỉ có mỗi y là quái vật.
Có lẽ con người đều như vậy, luôn vô thức tìm kiếm đồng loại của mình. Dù cô độc như Thời Cố, y vẫn không thể tránh khỏi lẽ thường.
Vô thức, ánh mắt Thời Cố dừng lại trên người con quái vật ấy.
Y không biết làm vậy có ý nghĩa gì. Có lẽ vì cả hai đều là quái vật, y nhìn thấy hình bóng của chính mình. Cũng có lẽ, y chỉ muốn xem, liệu kết cục của kẻ đó có gì khác biệt.
Ai mà biết được.
Giống như Thời Cố, quái vật từ nhỏ đã phải chịu đựng ánh nhìn nghi ngờ của thế nhân.
Thậm chí, hắn còn thảm hơn cả Thời Cố.
Ít ra Thời Cố vẫn có giá trị lợi dụng, người khác ghét bỏ y nhưng cũng buộc phải bảo vệ y, không để y xảy ra chuyện.
Còn con quái vật kia thì không. Ngay từ đầu, tất cả mọi người đều mong hắn chết đi.
Hắn không trụ nổi đâu.
Nhìn hắn hết lần này đến lần khác bị đả kích, Thời Cố lạnh lùng nghĩ.
Hắn sẽ bị hiện thực mài mòn góc cạnh, rồi từ bỏ hy vọng, từ bỏ phản kháng.
Hắn sẽ bị bạn bè ruồng bỏ.
Hắn sẽ bị thân nhân chán ghét.
Hắn sẽ... phát điên.
Hắn không trụ nổi đâu.
Một màn sương xám dày đặc bao trùm lấy Thời Cố trong mộng.
Y gần như cố chấp mà dõi theo con quái vật kia.
Nhưng rồi, một ngày trôi qua, quái vật không điên.
Hai ngày trôi qua, quái vật không điên.
Mười ngày, nửa năm, hơn mười năm.
Quái vật không điên.
Sắc mặt Thời Cố cuối cùng cũng thay đổi.
Tại sao...
Y có chút mơ hồ, không hiểu được vì sao lại như vậy.
Lúc này, quái vật quay đầu, lần đầu tiên, nhìn thẳng vào Thời Cố.
Đó là một đôi mắt dài hẹp, lông mi rậm, hốc mắt sâu, nhưng nơi đuôi mắt lại hơi nhếch lên. Điều này khiến hắn trông đầy tính công kích, rất đẹp, nhưng cũng làm người khác không dám nhìn lâu.
Lúc này, đôi mắt ấy nhìn chằm chằm vào Thời Cố, cảm xúc lóe lên rồi vụt tắt.
Trước đây, Thời Cố không hiểu ánh mắt như vậy có ý nghĩa gì. Nhưng vào giây phút này, y bỗng dưng lĩnh ngộ.
Đó là sự đánh giá, chế giễu, khinh thường.
Còn có một chút ẩn sâu đến khó nhận ra-bi ai vì y không may mắn, giận dữ vì y không chịu đấu tranh.
Thời Cố giật mình tỉnh giấc.
...
Không biết có phải vì có Viên Hằng đồng hành hay không, mà quãng đường tiếp theo diễn ra vô cùng thuận lợi.
Chẳng mấy chốc, mọi người đã tiến vào phạm vi quản lý của Thanh Hòa Tông.
Tới đây rồi, các thị trấn rõ ràng trở nên náo nhiệt hơn hẳn. Người qua lại trên đường cũng đông đúc hơn, mà tu sĩ cũng không ít.
Thanh Nguyên vốn giỏi giao thiệp, từ lúc bước vào khách đ**m đã luôn trò chuyện với các tu sĩ môn phái khác. Những cuộc đối thoại này có ý nghĩa hay không thì chưa bàn tới, nhưng vài canh giờ trôi qua, hắn cũng thu thập được không ít tin tức.
Thế là khi đến giờ dùng bữa, mọi người bắt đầu tổng hợp và trao đổi những thông tin này.
Tin tức rất nhiều, rất rời rạc, nhưng thực sự hữu dụng lại không nhiều. Trong đó, quan trọng nhất là-hóa ra, những kẻ gần đây gặp phải yêu tộc, không chỉ có Thời Cố và nhóm của y.
Thực tế, sự xuất hiện đột ngột của yêu tộc đã bắt đầu từ hai tháng trước.
Những yêu tộc này xuất hiện không theo quy luật nào cả, vị trí cũng ngẫu nhiên, mục đích lại càng khác biệt. Có kẻ chỉ đơn thuần vui chơi giữa nhân gian, có kẻ thì giết người cướp bóc. Vì thế, ban đầu, nhân tộc không nhận ra có điều bất thường.
Điều này cũng dễ hiểu, bởi vì yêu tộc khác với ma tộc. Ma tộc chỉ cần một đạo pháp tắc hoặc cấm chế là có thể ngăn chặn bọn chúng tiến vào Cửu Thịnh Hư. Nhưng yêu tộc lại khác, bọn chúng là hung thú hóa hình mà thành. Dù có pháp tắc cản trở yêu tộc bên ngoài xâm nhập, cũng không thể ngăn được những hung thú bản địa tự nhiên hóa thành hình người.
Cho đến hơn nửa tháng trước, khi Trừ Uế Ty thực hiện tổng kết cuối tháng, họ mới phát hiện-số lượng yêu tộc xuất hiện gần đây đã tăng lên gấp mười lần so với trước kia.
Tin tức vừa lan ra, lập tức khiến tu sĩ khắp nơi cảnh giác cao độ.
"Thảo nào! Ta đã bảo sao chúng ta lại xui xẻo đến vậy, hiếm hoi ra ngoài một chuyến mà lại đụng trúng một con đại yêu Nguyên Anh kỳ." Sầm Vũ than thở.
"Đúng vậy! Không giấu các ngươi, lúc đó ta còn tưởng mình chắc chắn phải chết rồi. Không ngờ, tình thế xoay chuyển, lại gặp được tiền bối Viên!"
Một đệ tử phụ họa, nói xong, không biết nghĩ đến điều gì, đột nhiên ghé người về phía trước, hạ thấp giọng.
"Các ngươi nói xem, yêu tộc rốt cuộc muốn làm gì? Chúng lại định khai chiến sao?"
"Không thể nào?" Có người cười khẩy.
"Quên trận đại chiến nhân - ma hơn hai mươi năm trước rồi sao? Ma Đế phương Bắc mạnh nhất cũng đã chết dưới tay Thiên Tôn của chúng ta. Ba vị Ma Đế còn lại đều trọng thương, đến giờ vẫn chưa khôi phục. Ma tộc còn như vậy, huống hồ chỉ là yêu tộc, bọn chúng lấy đâu ra gan mà dám chống lại nhân tộc?"
Kẻ đó nói với giọng đầy kiêu ngạo, vừa nói vừa lắc lư cái đầu nhỏ hơn người thường một vòng, nhìn qua đã thấy không quá thông minh. Dáng vẻ đắc ý đến mức, nếu không biết, e rằng còn tưởng hắn chính là Thiên Tôn vậy.
Thế nhưng, lời vừa dứt, một đệ tử bên cạnh đã lập tức dẫm lên chân hắn, điên cuồng nháy mắt ra hiệu.
Tên đầu nhỏ khựng lại, lập tức nhận ra vấn đề, rón rén liếc nhìn Úc Chiêm ở không xa.
Úc Chiêm mỉm cười nhìn hắn.
Chỉ một ánh mắt đó thôi, đầu nhỏ lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Còn đệ tử vô tội vừa rồi cũng không thoát khỏi ánh nhìn đầy tính công kích của Úc Chiêm. Hắn căng thẳng trong lòng, không nhịn được mắng một câu: "Đáng đời ngươi lắm."
"Sao vậy?" Bên cạnh, Thời Cố để ý thấy ánh mắt của Úc Chiêm, vừa gắp thức ăn cho y vừa tò mò hỏi.
"Không có gì." Úc Chiêm thản nhiên thu lại ánh mắt, giọng điệu lạnh nhạt, nhưng trong mắt lại ánh lên sự thích thú khi nhìn Thời Cố bận rộn vì mình.
Thực ra y không phải chưa từng được người khác hầu hạ, nhưng việc được Thời Cố chăm sóc lại khiến y cảm thấy thoải mái một cách kỳ lạ. Đến mức kẻ vừa lắm mồm ban nãy, y cũng lười quan tâm.
Mọi chuyện phải kể từ hôm qua.
Sáng sớm hôm qua, Úc Chiêm như thường lệ ngồi thiền trên giường.
Bước chân của Thời Cố rất nhẹ, điều này Úc Chiêm biết từ lâu. Thậm chí, nếu không tập trung, ngay cả y đôi khi cũng khó mà phát hiện ra Thời Cố đã đến gần.
Đây thực chất là một biểu hiện của sự phòng bị quá mức, có lẽ ngay cả Thời Cố cũng không nhận ra điều đó.
May mắn là, khi tu sĩ nhập định, ngũ giác sẽ nhạy bén gấp bội.
Nhờ vậy, y nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa.
Lúc ấy, trời còn tờ mờ sáng, Úc Chiêm tưởng rằng chỉ là một tu sĩ nào đó đi ngang qua nên không để tâm. Nhưng không ngờ, một khắc sau, người đó vẫn chưa rời đi.
Mang theo chút nghi hoặc, Úc Chiêm mở cửa.
Những khách đ**m ở đại thành khác hẳn với trấn nhỏ trước đây, hành lang rộng rãi hơn rất nhiều. Nhờ vậy, dáng vẻ ngồi thu lu trước cửa, chưa kịp khoác áo ngoài của Thời Cố lại càng nhỏ bé hơn.
Úc Chiêm khựng lại.
"Ngươi sao lại đến đây?"
Nghe vậy, Thời Cố hơi mơ hồ ngẩng đầu lên.
Dưới ánh sáng mờ nhạt của buổi sớm, khuôn mặt Thời Cố lộ rõ vẻ bối rối và ngạc nhiên khi bị phát hiện. Sắc mặt tái nhợt, bộ trung y trắng muốt ôm lấy thân hình gầy gò của y, trông còn mảnh khảnh hơn so với ngày thường. Giờ phút này, y đang co chân lại, thu mình thành một khối nhỏ.
Như một con thú nhỏ vô gia cư.
Lông mày Úc Chiêm khẽ nhíu lại.
Không biết vì sao, khi nhìn thấy Thời Cố như vậy, lòng hắn bỗng dâng lên một cảm giác khó tả, tựa như bị một thứ gì đó siết chặt.
Không gian im ắng đến mức quá mức. Thời Cố cứ nhìn chằm chằm vào Úc Chiêm, sắc mặt tái nhợt khiến y trông mong manh hơn bao giờ hết, như thể đang xác nhận điều gì đó.
Sau đó, y cẩn thận nắm lấy tay áo Úc Chiêm.
Đôi mắt Thời Cố vốn rất ít khi bộc lộ cảm xúc, dù có thì cũng dễ dàng nhìn thấu. Nhưng ngay khoảnh khắc này, Úc Chiêm lại phát hiện bản thân không thể đọc được ánh mắt ấy.
Chỉ là, không hiểu vì sao, hắn cảm thấy bàn tay Thời Cố đang nắm lấy ống tay áo mình, như thể đang cố nắm lấy một tia hy vọng.
Hoặc có lẽ là... một tín ngưỡng.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Úc Chiêm liền cảm thấy bản thân đúng là điên rồi.
Tín ngưỡng?
Làm gì có chuyện đó.
Nhưng mặc kệ là ánh mắt gì đi nữa, ít nhất là ngay giây phút này, hắn thực sự đã bị chấn động.
"Sao thế?"
Khi thốt ra ba chữ này, Úc Chiêm chưa bao giờ nghĩ giọng mình có thể ôn hòa đến vậy.
Thời Cố không đáp.
Y cứ như thể lần đầu tiên nhận thức về Úc Chiêm, chăm chú quan sát hắn, từng chút một, từng chút một.
"Ta gặp ác mộng."
Hồi lâu sau, Thời Cố nhẹ giọng nói.
Bàn tay nắm lấy tay áo Úc Chiêm càng siết chặt hơn.
Và kể từ sáng hôm đó, thái độ của Thời Cố đối với Úc Chiêm đã có một sự thay đổi kỳ lạ.
Giúp hắn lấy đồ, giúp hắn đẩy cửa, giúp hắn kéo ghế, giúp hắn gắp thức ăn.
Phải nói rằng, cảm giác này cũng không tệ.
Thời Cố vốn chỉ tiện miệng hỏi, nghe Úc Chiêm nói không có gì thì cũng không truy cứu thêm, cúi đầu tiếp tục bận rộn.
Nhưng khi nhìn Thời Cố, không hiểu sao Úc Chiêm lại muốn nói gì đó.
Hắn đã nghĩ như vậy, rồi cũng làm như vậy.
"Ma Đế phương Bắc, là phụ thân ta."
Giọng Úc Chiêm nhàn nhạt, ngữ điệu không hề gợn sóng.
Bàn tay cầm đũa của Thời Cố chợt khựng lại.
Nếu không nhớ nhầm, Cửu Thịnh Thiên Tôn chính là ngoại công của Úc Chiêm.
Mà Cửu Thịnh Thiên Tôn, chính là người đã g**t ch*t Ma Đế phương Bắc.
Nói cách khác...
Thời Cố nhất thời nín thở.
Có lẽ vì vẻ mặt kinh ngạc lẫn bối rối của y quá mức sinh động, hoàn toàn khác hẳn vẻ ngơ ngác ngốc nghếch thường ngày, Úc Chiêm hất cằm lên, rất tự nhiên vươn tay ra, nhéo một cái.
"Ăn cơm đi."
Nói xong, Úc Chiêm xoay đầu sang hướng khác, bàn tay vừa vô thức nhéo má Thời Cố lại bắt đầu gõ nhẹ lên mặt bàn.
Cảm giác... bất ngờ là khá tốt.
Bữa ăn này, Thời Cố ăn mà tâm trí cứ lơ lửng ở nơi nào đó.
Úc Chiêm thu hết dáng vẻ mất tập trung của y vào đáy mắt, ánh nhìn cụp xuống không rõ cảm xúc.
Tình trạng này kéo dài chừng nửa nén nhang mới dần tốt hơn, mà lúc này trên bàn ăn, mọi người đã bắt đầu bàn về một câu chuyện khác.
Ban đầu, Thời Cố cũng không mấy để tâm, nhưng nghe dần dần lại bị thu hút sự chú ý.
Bọn họ đang kể về chuyện của Cảnh An.
Câu chuyện mở đầu có phần cũ rích, đó là một đứa trẻ cứu một đứa trẻ khác, rồi đưa nó về nhà.
Đứa trẻ cứu người tên là Cảnh Tú, khi ấy vẫn chưa tu luyện môn công pháp tà môn kia, tính cách cũng chưa đến mức lệch lạc, vẫn còn biết giúp đỡ người khác.
Còn đứa trẻ được cứu chính là Cảnh An, ngay từ khoảnh khắc được cứu đã khắc sâu bóng hình ấy vào tim, từ đó một lòng một dạ yêu thích đứa trẻ khi ấy còn chưa đủ lông đủ cánh đó.
Dĩ nhiên, xét về ngoại hình mà nói, có lẽ bây giờ lông cũng chưa đủ.
Ai cũng biết, yêu tộc vốn hóa thân từ hung thú, thiên tính lãnh địa bẩm sinh đã định sẵn cuộc sống của bọn họ không thể bình lặng, mà điều này cũng đặt nền móng cho câu chuyện về sau.
Hơn mười năm sau, tộc Nhện bị một thế lực xâm chiếm.
Là tộc trưởng, cha mẹ của Cảnh Tú chính là những người đầu tiên ngã xuống, bị sát hại thảm khốc, toàn bộ tộc nhân gần như bị đồ sát, thê lương vô cùng.
Từ đó, tính cách Cảnh Tú thay đổi hoàn toàn, trở nên trầm lặng ít nói.
Người ta thường nói, hoặc là bùng nổ trong im lặng, hoặc là vặn vẹo trong im lặng.
Và rồi, vào một ngày nọ, Cảnh Tú có được một môn công pháp kỳ quái.
Kể từ đó, y biến thành một kẻ b**n th** trong những kẻ b**n th**.
Vì tu luyện, y thủ đoạn tàn nhẫn, tính cách méo mó, hiếm khi làm việc gì liên quan đến con người, nhưng tiếng xấu lại vang xa ngàn dặm.
Dần dần, những người xung quanh Cảnh Tú đều rời bỏ y, chỉ có Cảnh An là người duy nhất không bao giờ rời đi.
"Chỉ đáng tiếc, dù có không rời không bỏ đến đâu, thì lúc gặp nguy hiểm vẫn bị một cước đá văng ra."
Mọi người vừa nói vừa không ngừng cảm thán.
Có người không nhịn được lắc đầu, nói: "Nói thật, đó là do Cảnh An tự mình mù mắt thôi. Thiên hạ này thiếu gì hoa thơm cỏ lạ, đúng không? Cớ gì cứ phải vùi đầu vào mỗi Cảnh Tú?"
"Còn gì nữa, chẳng lẽ cô nương ở Cẩm Tú Lâu không đẹp, hay thiếu niên ở Nam Lan Viện không thơm chắc?"
Bàn bên cạnh cũng là một nhóm tu sĩ, có lẽ nãy giờ vẫn đang lắng nghe trộm, vừa nghe thấy vậy liền lập tức xen vào, cười rộ lên.
Lời này vừa dứt, các đệ tử Thương Vân Tông cũng cười vang, trêu chọc: "Ê ê ê, nói gì thế, đừng làm hư người ta đấy!"
"Sao nào? Chẳng lẽ làm hư được đóa cúc trắng tinh khiết này của ngươi à?"
Lời vừa nói xong, cả quán trọ lập tức bùng nổ tiếng cười.
Trong khoảnh khắc, toàn bộ đại sảnh tràn ngập những tràng cười sảng khoái.
Thời Cố, người vẫn đang cúi đầu lặng lẽ ăn cơm, chậm một nhịp mà ngẩng đầu lên, nhìn những người xung quanh đang cười rạng rỡ, trong lòng nghĩ, bọn họ dường như rất vui vẻ.
Mặc dù Thời Cố không hiểu trong đoạn đối thoại vừa rồi có chỗ nào đáng để vui đến vậy.
Giữa tiếng cười nói rôm rả, Thời Cố lặng lẽ quan sát những khuôn mặt tràn đầy niềm vui ấy.
Y nhìn thấy có người cười đến mức ôm bụng, có người cười cong cả lưng, nụ cười ấy như vẽ nên một bức tranh sống động, bao trùm tất cả mọi người trong đó.
Chỉ có Thời Cố, vẫn ngồi ngoài rìa bức tranh.
Y là một khán giả không hòa nhập với cảnh tượng trước mắt.
Nhưng thỉnh thoảng, dù là một khán giả cũng sẽ có chút khao khát đối với bức tranh ấy.
Chỉ là, lúc này đây, Thời Cố hiển nhiên không phải lúc để mà ao ước.
"Ngươi cũng muốn đi?" Úc Chiêm đột nhiên mở miệng.
"Hả?" Thời Cố ngơ ngác ngẩng đầu.
Úc Chiêm mặt không cảm xúc nhìn thẳng vào mắt y.
Một lát sau, hắn hơi cử động, tư thái tùy ý tựa một tay lên bệ cửa sổ, động tác này khiến hắn trông đầy khí thế, đồng thời cũng làm Thời Cố bất giác cảm thấy một tia căng thẳng khó hiểu.
Nói thật, chỉ nhìn vẻ ngoài, Thời Cố không thể nào đoán được trong lòng Úc Chiêm đang nghĩ gì. Nhưng theo trực giác, y cảm nhận được một bầu không khí chẳng mấy tốt đẹp.
Thời Cố hoàn toàn không hiểu cảm xúc khó lường này của Úc Chiêm đến từ đâu, thế nên y cẩn trọng hỏi lại: "Đi đâu?"
Sắc mặt Úc Chiêm càng thêm đen.
Hắn hơi nheo mắt lại, ánh nhìn hướng về Thời Cố mang theo sự dò xét.
Đôi khi, hắn thực sự nghi ngờ, con cừu trắng nhỏ này rốt cuộc là không hiểu thật, hay đang giả vờ không hiểu.
Nếu là giả vờ, tại sao lại có thể giả đến mức tự nhiên như thế? Còn nếu là thật... vậy tại sao cứ luôn vào những lúc không thích hợp nhất mà làm ra những hành động không thích hợp như vậy?
Lẳng lơ.
Úc Chiêm lạnh lùng đánh giá trong lòng.
"Cẩm Tú Lâu, Nam Lan Viện."
Hắn lạnh nhạt lặp lại hai cái tên vừa được nhắc đến trong câu chuyện bàn tán lúc nãy.
Thời Cố nhớ ra rồi.
Y bắt đầu suy tư.
Trực giác mách bảo y rằng, câu hỏi này nhất định phải trả lời thật cẩn thận.
Vì vậy, y nghiêm túc suy nghĩ một lúc lâu, sau đó thăm dò hỏi: "Chúng ta có thể... cùng đi không?"
Úc Chiêm: "..."
Sắc mặt Úc Chiêm dần trở nên kinh ngạc.
Rất lâu sau, hắn nghiến răng, từ kẽ răng bật ra hai chữ:
"Không đi."
Thời Cố mờ mịt.
Y trả lời sai rồi sao?
Sau bữa cơm, đoàn người lại tiếp tục lên đường.
Đây là chặng đường cuối cùng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chỉ cần một ngày nữa là họ sẽ đến chân núi Thanh Hòa Tông.
Và suốt đoạn đường cuối cùng này, Úc Chiêm không nói thêm với Thời Cố một câu nào.
Tuy nhiên, dù không nói chuyện, ánh mắt hắn vẫn luôn vô tình hay cố ý mà dừng trên người Thời Cố.
Lông mày hơi nhíu, ánh mắt khó hiểu.
Thời Cố không thể đọc được ánh mắt ấy, nhưng nếu có tùy tùng của Úc Chiêm, Phạm Hoàng Dận, ở đây, chắc hẳn hắn sẽ buột miệng chê bai một câu:
"Trông cứ như nhìn một tên sắc lang vậy."
Thời gian lên đường lúc nào cũng trôi qua rất nhanh.
Họ đến Thanh Hòa Tông vào giờ Dậu, trời đã ngả tối.
Mặc dù ban đầu trưởng lão Viên nói rằng cứ ném thẳng năm đệ tử Thanh Hòa Tông trước cổng là xong, nhưng rõ ràng Thanh Nguyên và những người khác không đủ gan làm vậy. Sau một hồi bàn bạc, mọi người quyết định trước tiên tìm một quán trọ nghỉ lại, sau đó báo tin cho Thanh Hòa Tông, sáng mai sẽ đến bái phỏng.
Nghe nói vậy, Viên Hằng cuối cùng cũng chịu bước ra khỏi xe ngựa.
Nói đến Viên Hằng, con người này cũng thật kỳ quái. Bảo hắn xấu thì hắn lại từng ra tay cứu một đám người xa lạ. Bảo hắn tốt thì hắn lại cực kỳ khó hầu hạ.
Ăn phải ăn món ngon nhất, rượu phải uống loại đắt nhất, đi đường phải ngồi xe ngựa, trọ phải ở phòng thượng hạng, có chuyện không có chuyện gì cũng thích chỉ tay sai bảo đám đệ tử Thương Vân Tông.
Không chỉ thế, người này suốt mười hai canh giờ trong ngày thì hết mười một canh giờ là say mèm, thậm chí đến ăn cơm cũng lười ra ngoài, gần như toàn do Thanh Nguyên mang đến tận xe ngựa hoặc phòng trọ cho hắn.
Từ khi cùng đi đến nay, số lần Thời Cố nhìn thấy hắn chưa quá ba lần.
Bây giờ thấy hắn xuất hiện, mọi người đều bất giác căng thẳng.
Ban đầu Viên Hằng đi cùng họ chẳng qua chỉ vì tiện đường đưa Cảnh An đến Trừ Uế Ty gần nhất.
Bây giờ Thanh Hòa Tông đã đến nơi, chuyện chia tay chỉ là sớm muộn.
Nói thật, các đệ tử Thương Vân Tông không hề mong hắn rời đi.
Mặc dù khả năng Thanh Hòa Tông trở mặt, ra tay với mấy đệ tử bình thường như họ không quá cao, nhưng nếu liên quan đến sinh tử, ai cũng muốn có thêm một lớp bảo đảm. Nếu có một vị tiền bối đại năng như Viên Hằng ở đây, mức độ nguy hiểm đối với họ sẽ giảm xuống đáng kể.
Giữa ánh mắt lo lắng của mọi người, Viên Hằng hờ hững ngửa đầu tu một ngụm rượu, sau đó phất tay nói:
"Mau lên, có ai đó đưa gã họ Cảnh kia vào đi."
Nói xong, hắn loạng choạng bước đi, thẳng hướng phòng thượng hạng của quán trọ.
Vẫn ở lại quán trọ với họ?
Tức là hắn không đi?
Mọi người sững sờ một lúc, sau đó đồng loạt reo lên vui sướng.
Có lẽ vì quá phấn khích, một đệ tử bất chợt giơ tay lên, khuôn mặt rạng rỡ, lần lượt đập tay ăn mừng với những người khác.
Động tác này Thời Cố đã thấy nhiều lần, là cách các nam đệ tử thể hiện niềm vui.
Nhưng kiểu đập tay với từng người như bây giờ thì y vẫn là lần đầu gặp.
Không biết tại sao, khi bàn tay kia sắp đến lượt mình, Thời Cố lại có chút căng thẳng.
Ba,
hai,
một.
Sắp tới rồi.
Thời Cố nghĩ thầm.
Thế nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, người kia bỗng rẽ sang hướng khác, vỗ tay với người bên cạnh Thời Cố.
Thời Cố sững lại.
Rồi y lặng lẽ thu ánh mắt về.
Thực ra, cũng không có gì bất ngờ.
Nhưng tại sao trong lòng lại có chút nặng nề.
Y ngẩng đầu nhìn mặt trời dần lặn phía chân trời.
Có lẽ là vì trời sắp tối chăng.
Ngửa đầu một chút, Thời Cố thờ ơ nghĩ.
Sau khi ăn mừng xong, các đệ tử khoác vai nhau bước vào quán trọ.
Úc Chiêm, người cũng bị phớt lờ không ai đập tay, đứng dậy, đi về phía trong thành.
Chỉ trong chớp mắt, trước quán trọ chỉ còn lại bóng lưng đơn độc của Thời Cố.
Y dừng lại một chút, không bước vào quán trọ, mà chậm rãi tìm một tảng đá trơn nhẵn, ngồi bên ngoài, thất thần.
Sư Tôn Đến Từ Viện Tâm Thần
Edit by meomeocute
Trong đêm khuya tĩnh lặng, Thời Cố đứng trước giường, hồi lâu không nhúc nhích.
Hôm nay là ngày thứ tư rời khỏi trọ Nhện.
Cũng là ngày thứ ba kể từ khi Cảnh An hứa sẽ điều chế thuốc cho Thời Cố.
Thời Cố đã ba ngày không ngủ.
Sự trầm trọng của bệnh tình như một lưỡi dao sắc treo lơ lửng trên đầu y. Thời Cố sợ rằng chỉ cần nhắm mắt lại, bên tai sẽ vang lên những âm thanh như ác mộng. Y càng sợ hơn rằng khi mở mắt ra lần nữa, bản thân sẽ lại biến thành một kẻ điên.
Điên cuồng, bạo loạn, mất đi lý trí.
Nhưng... lẽ nào y có thể không bao giờ chợp mắt được sao?
Đêm khuya lạnh lẽo, Thời Cố rất mệt.
Y do dự giữa ngủ và không ngủ.
Cuối cùng, y nuốt hai viên thuốc, mang theo bất an mà chìm vào giấc ngủ.
Nhưng mọi chuyện luôn trái ngược với mong muốn.
Thời Cố vẫn mơ.
Chỉ là không biết có phải do tác dụng của thuốc hay không, giấc mộng lần này lại bất ngờ yên bình.
Trong mơ, y vẫn là con quái vật khiến người ta kinh hãi. Nhưng khác biệt ở chỗ, lần này không chỉ có mỗi y là quái vật.
Có lẽ con người đều như vậy, luôn vô thức tìm kiếm đồng loại của mình. Dù cô độc như Thời Cố, y vẫn không thể tránh khỏi lẽ thường.
Vô thức, ánh mắt Thời Cố dừng lại trên người con quái vật ấy.
Y không biết làm vậy có ý nghĩa gì. Có lẽ vì cả hai đều là quái vật, y nhìn thấy hình bóng của chính mình. Cũng có lẽ, y chỉ muốn xem, liệu kết cục của kẻ đó có gì khác biệt.
Ai mà biết được.
Giống như Thời Cố, quái vật từ nhỏ đã phải chịu đựng ánh nhìn nghi ngờ của thế nhân.
Thậm chí, hắn còn thảm hơn cả Thời Cố.
Ít ra Thời Cố vẫn có giá trị lợi dụng, người khác ghét bỏ y nhưng cũng buộc phải bảo vệ y, không để y xảy ra chuyện.
Còn con quái vật kia thì không. Ngay từ đầu, tất cả mọi người đều mong hắn chết đi.
Hắn không trụ nổi đâu.
Nhìn hắn hết lần này đến lần khác bị đả kích, Thời Cố lạnh lùng nghĩ.
Hắn sẽ bị hiện thực mài mòn góc cạnh, rồi từ bỏ hy vọng, từ bỏ phản kháng.
Hắn sẽ bị bạn bè ruồng bỏ.
Hắn sẽ bị thân nhân chán ghét.
Hắn sẽ... phát điên.
Hắn không trụ nổi đâu.
Một màn sương xám dày đặc bao trùm lấy Thời Cố trong mộng.
Y gần như cố chấp mà dõi theo con quái vật kia.
Nhưng rồi, một ngày trôi qua, quái vật không điên.
Hai ngày trôi qua, quái vật không điên.
Mười ngày, nửa năm, hơn mười năm.
Quái vật không điên.
Sắc mặt Thời Cố cuối cùng cũng thay đổi.
Tại sao...
Y có chút mơ hồ, không hiểu được vì sao lại như vậy.
Lúc này, quái vật quay đầu, lần đầu tiên, nhìn thẳng vào Thời Cố.
Đó là một đôi mắt dài hẹp, lông mi rậm, hốc mắt sâu, nhưng nơi đuôi mắt lại hơi nhếch lên. Điều này khiến hắn trông đầy tính công kích, rất đẹp, nhưng cũng làm người khác không dám nhìn lâu.
Lúc này, đôi mắt ấy nhìn chằm chằm vào Thời Cố, cảm xúc lóe lên rồi vụt tắt.
Trước đây, Thời Cố không hiểu ánh mắt như vậy có ý nghĩa gì. Nhưng vào giây phút này, y bỗng dưng lĩnh ngộ.
Đó là sự đánh giá, chế giễu, khinh thường.
Còn có một chút ẩn sâu đến khó nhận ra-bi ai vì y không may mắn, giận dữ vì y không chịu đấu tranh.
Thời Cố giật mình tỉnh giấc.
...
Không biết có phải vì có Viên Hằng đồng hành hay không, mà quãng đường tiếp theo diễn ra vô cùng thuận lợi.
Chẳng mấy chốc, mọi người đã tiến vào phạm vi quản lý của Thanh Hòa Tông.
Tới đây rồi, các thị trấn rõ ràng trở nên náo nhiệt hơn hẳn. Người qua lại trên đường cũng đông đúc hơn, mà tu sĩ cũng không ít.
Thanh Nguyên vốn giỏi giao thiệp, từ lúc bước vào khách đ**m đã luôn trò chuyện với các tu sĩ môn phái khác. Những cuộc đối thoại này có ý nghĩa hay không thì chưa bàn tới, nhưng vài canh giờ trôi qua, hắn cũng thu thập được không ít tin tức.
Thế là khi đến giờ dùng bữa, mọi người bắt đầu tổng hợp và trao đổi những thông tin này.
Tin tức rất nhiều, rất rời rạc, nhưng thực sự hữu dụng lại không nhiều. Trong đó, quan trọng nhất là-hóa ra, những kẻ gần đây gặp phải yêu tộc, không chỉ có Thời Cố và nhóm của y.
Thực tế, sự xuất hiện đột ngột của yêu tộc đã bắt đầu từ hai tháng trước.
Những yêu tộc này xuất hiện không theo quy luật nào cả, vị trí cũng ngẫu nhiên, mục đích lại càng khác biệt. Có kẻ chỉ đơn thuần vui chơi giữa nhân gian, có kẻ thì giết người cướp bóc. Vì thế, ban đầu, nhân tộc không nhận ra có điều bất thường.
Điều này cũng dễ hiểu, bởi vì yêu tộc khác với ma tộc. Ma tộc chỉ cần một đạo pháp tắc hoặc cấm chế là có thể ngăn chặn bọn chúng tiến vào Cửu Thịnh Hư. Nhưng yêu tộc lại khác, bọn chúng là hung thú hóa hình mà thành. Dù có pháp tắc cản trở yêu tộc bên ngoài xâm nhập, cũng không thể ngăn được những hung thú bản địa tự nhiên hóa thành hình người.
Cho đến hơn nửa tháng trước, khi Trừ Uế Ty thực hiện tổng kết cuối tháng, họ mới phát hiện-số lượng yêu tộc xuất hiện gần đây đã tăng lên gấp mười lần so với trước kia.
Tin tức vừa lan ra, lập tức khiến tu sĩ khắp nơi cảnh giác cao độ.
"Thảo nào! Ta đã bảo sao chúng ta lại xui xẻo đến vậy, hiếm hoi ra ngoài một chuyến mà lại đụng trúng một con đại yêu Nguyên Anh kỳ." Sầm Vũ than thở.
"Đúng vậy! Không giấu các ngươi, lúc đó ta còn tưởng mình chắc chắn phải chết rồi. Không ngờ, tình thế xoay chuyển, lại gặp được tiền bối Viên!"
Một đệ tử phụ họa, nói xong, không biết nghĩ đến điều gì, đột nhiên ghé người về phía trước, hạ thấp giọng.
"Các ngươi nói xem, yêu tộc rốt cuộc muốn làm gì? Chúng lại định khai chiến sao?"
"Không thể nào?" Có người cười khẩy.
"Quên trận đại chiến nhân - ma hơn hai mươi năm trước rồi sao? Ma Đế phương Bắc mạnh nhất cũng đã chết dưới tay Thiên Tôn của chúng ta. Ba vị Ma Đế còn lại đều trọng thương, đến giờ vẫn chưa khôi phục. Ma tộc còn như vậy, huống hồ chỉ là yêu tộc, bọn chúng lấy đâu ra gan mà dám chống lại nhân tộc?"
Kẻ đó nói với giọng đầy kiêu ngạo, vừa nói vừa lắc lư cái đầu nhỏ hơn người thường một vòng, nhìn qua đã thấy không quá thông minh. Dáng vẻ đắc ý đến mức, nếu không biết, e rằng còn tưởng hắn chính là Thiên Tôn vậy.
Thế nhưng, lời vừa dứt, một đệ tử bên cạnh đã lập tức dẫm lên chân hắn, điên cuồng nháy mắt ra hiệu.
Tên đầu nhỏ khựng lại, lập tức nhận ra vấn đề, rón rén liếc nhìn Úc Chiêm ở không xa.
Úc Chiêm mỉm cười nhìn hắn.
Chỉ một ánh mắt đó thôi, đầu nhỏ lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Còn đệ tử vô tội vừa rồi cũng không thoát khỏi ánh nhìn đầy tính công kích của Úc Chiêm. Hắn căng thẳng trong lòng, không nhịn được mắng một câu: "Đáng đời ngươi lắm."
"Sao vậy?" Bên cạnh, Thời Cố để ý thấy ánh mắt của Úc Chiêm, vừa gắp thức ăn cho y vừa tò mò hỏi.
"Không có gì." Úc Chiêm thản nhiên thu lại ánh mắt, giọng điệu lạnh nhạt, nhưng trong mắt lại ánh lên sự thích thú khi nhìn Thời Cố bận rộn vì mình.
Thực ra y không phải chưa từng được người khác hầu hạ, nhưng việc được Thời Cố chăm sóc lại khiến y cảm thấy thoải mái một cách kỳ lạ. Đến mức kẻ vừa lắm mồm ban nãy, y cũng lười quan tâm.
Mọi chuyện phải kể từ hôm qua.
Sáng sớm hôm qua, Úc Chiêm như thường lệ ngồi thiền trên giường.
Bước chân của Thời Cố rất nhẹ, điều này Úc Chiêm biết từ lâu. Thậm chí, nếu không tập trung, ngay cả y đôi khi cũng khó mà phát hiện ra Thời Cố đã đến gần.
Đây thực chất là một biểu hiện của sự phòng bị quá mức, có lẽ ngay cả Thời Cố cũng không nhận ra điều đó.
May mắn là, khi tu sĩ nhập định, ngũ giác sẽ nhạy bén gấp bội.
Nhờ vậy, y nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa.
Lúc ấy, trời còn tờ mờ sáng, Úc Chiêm tưởng rằng chỉ là một tu sĩ nào đó đi ngang qua nên không để tâm. Nhưng không ngờ, một khắc sau, người đó vẫn chưa rời đi.
Mang theo chút nghi hoặc, Úc Chiêm mở cửa.
Những khách đ**m ở đại thành khác hẳn với trấn nhỏ trước đây, hành lang rộng rãi hơn rất nhiều. Nhờ vậy, dáng vẻ ngồi thu lu trước cửa, chưa kịp khoác áo ngoài của Thời Cố lại càng nhỏ bé hơn.
Úc Chiêm khựng lại.
"Ngươi sao lại đến đây?"
Nghe vậy, Thời Cố hơi mơ hồ ngẩng đầu lên.
Dưới ánh sáng mờ nhạt của buổi sớm, khuôn mặt Thời Cố lộ rõ vẻ bối rối và ngạc nhiên khi bị phát hiện. Sắc mặt tái nhợt, bộ trung y trắng muốt ôm lấy thân hình gầy gò của y, trông còn mảnh khảnh hơn so với ngày thường. Giờ phút này, y đang co chân lại, thu mình thành một khối nhỏ.
Như một con thú nhỏ vô gia cư.
Lông mày Úc Chiêm khẽ nhíu lại.
Không biết vì sao, khi nhìn thấy Thời Cố như vậy, lòng hắn bỗng dâng lên một cảm giác khó tả, tựa như bị một thứ gì đó siết chặt.
Không gian im ắng đến mức quá mức. Thời Cố cứ nhìn chằm chằm vào Úc Chiêm, sắc mặt tái nhợt khiến y trông mong manh hơn bao giờ hết, như thể đang xác nhận điều gì đó.
Sau đó, y cẩn thận nắm lấy tay áo Úc Chiêm.
Đôi mắt Thời Cố vốn rất ít khi bộc lộ cảm xúc, dù có thì cũng dễ dàng nhìn thấu. Nhưng ngay khoảnh khắc này, Úc Chiêm lại phát hiện bản thân không thể đọc được ánh mắt ấy.
Chỉ là, không hiểu vì sao, hắn cảm thấy bàn tay Thời Cố đang nắm lấy ống tay áo mình, như thể đang cố nắm lấy một tia hy vọng.
Hoặc có lẽ là... một tín ngưỡng.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Úc Chiêm liền cảm thấy bản thân đúng là điên rồi.
Tín ngưỡng?
Làm gì có chuyện đó.
Nhưng mặc kệ là ánh mắt gì đi nữa, ít nhất là ngay giây phút này, hắn thực sự đã bị chấn động.
"Sao thế?"
Khi thốt ra ba chữ này, Úc Chiêm chưa bao giờ nghĩ giọng mình có thể ôn hòa đến vậy.
Thời Cố không đáp.
Y cứ như thể lần đầu tiên nhận thức về Úc Chiêm, chăm chú quan sát hắn, từng chút một, từng chút một.
"Ta gặp ác mộng."
Hồi lâu sau, Thời Cố nhẹ giọng nói.
Bàn tay nắm lấy tay áo Úc Chiêm càng siết chặt hơn.
Và kể từ sáng hôm đó, thái độ của Thời Cố đối với Úc Chiêm đã có một sự thay đổi kỳ lạ.
Giúp hắn lấy đồ, giúp hắn đẩy cửa, giúp hắn kéo ghế, giúp hắn gắp thức ăn.
Phải nói rằng, cảm giác này cũng không tệ.
Thời Cố vốn chỉ tiện miệng hỏi, nghe Úc Chiêm nói không có gì thì cũng không truy cứu thêm, cúi đầu tiếp tục bận rộn.
Nhưng khi nhìn Thời Cố, không hiểu sao Úc Chiêm lại muốn nói gì đó.
Hắn đã nghĩ như vậy, rồi cũng làm như vậy.
"Ma Đế phương Bắc, là phụ thân ta."
Giọng Úc Chiêm nhàn nhạt, ngữ điệu không hề gợn sóng.
Bàn tay cầm đũa của Thời Cố chợt khựng lại.
Nếu không nhớ nhầm, Cửu Thịnh Thiên Tôn chính là ngoại công của Úc Chiêm.
Mà Cửu Thịnh Thiên Tôn, chính là người đã g**t ch*t Ma Đế phương Bắc.
Nói cách khác...
Thời Cố nhất thời nín thở.
Có lẽ vì vẻ mặt kinh ngạc lẫn bối rối của y quá mức sinh động, hoàn toàn khác hẳn vẻ ngơ ngác ngốc nghếch thường ngày, Úc Chiêm hất cằm lên, rất tự nhiên vươn tay ra, nhéo một cái.
"Ăn cơm đi."
Nói xong, Úc Chiêm xoay đầu sang hướng khác, bàn tay vừa vô thức nhéo má Thời Cố lại bắt đầu gõ nhẹ lên mặt bàn.
Cảm giác... bất ngờ là khá tốt.
Bữa ăn này, Thời Cố ăn mà tâm trí cứ lơ lửng ở nơi nào đó.
Úc Chiêm thu hết dáng vẻ mất tập trung của y vào đáy mắt, ánh nhìn cụp xuống không rõ cảm xúc.
Tình trạng này kéo dài chừng nửa nén nhang mới dần tốt hơn, mà lúc này trên bàn ăn, mọi người đã bắt đầu bàn về một câu chuyện khác.
Ban đầu, Thời Cố cũng không mấy để tâm, nhưng nghe dần dần lại bị thu hút sự chú ý.
Bọn họ đang kể về chuyện của Cảnh An.
Câu chuyện mở đầu có phần cũ rích, đó là một đứa trẻ cứu một đứa trẻ khác, rồi đưa nó về nhà.
Đứa trẻ cứu người tên là Cảnh Tú, khi ấy vẫn chưa tu luyện môn công pháp tà môn kia, tính cách cũng chưa đến mức lệch lạc, vẫn còn biết giúp đỡ người khác.
Còn đứa trẻ được cứu chính là Cảnh An, ngay từ khoảnh khắc được cứu đã khắc sâu bóng hình ấy vào tim, từ đó một lòng một dạ yêu thích đứa trẻ khi ấy còn chưa đủ lông đủ cánh đó.
Dĩ nhiên, xét về ngoại hình mà nói, có lẽ bây giờ lông cũng chưa đủ.
Ai cũng biết, yêu tộc vốn hóa thân từ hung thú, thiên tính lãnh địa bẩm sinh đã định sẵn cuộc sống của bọn họ không thể bình lặng, mà điều này cũng đặt nền móng cho câu chuyện về sau.
Hơn mười năm sau, tộc Nhện bị một thế lực xâm chiếm.
Là tộc trưởng, cha mẹ của Cảnh Tú chính là những người đầu tiên ngã xuống, bị sát hại thảm khốc, toàn bộ tộc nhân gần như bị đồ sát, thê lương vô cùng.
Từ đó, tính cách Cảnh Tú thay đổi hoàn toàn, trở nên trầm lặng ít nói.
Người ta thường nói, hoặc là bùng nổ trong im lặng, hoặc là vặn vẹo trong im lặng.
Và rồi, vào một ngày nọ, Cảnh Tú có được một môn công pháp kỳ quái.
Kể từ đó, y biến thành một kẻ b**n th** trong những kẻ b**n th**.
Vì tu luyện, y thủ đoạn tàn nhẫn, tính cách méo mó, hiếm khi làm việc gì liên quan đến con người, nhưng tiếng xấu lại vang xa ngàn dặm.
Dần dần, những người xung quanh Cảnh Tú đều rời bỏ y, chỉ có Cảnh An là người duy nhất không bao giờ rời đi.
"Chỉ đáng tiếc, dù có không rời không bỏ đến đâu, thì lúc gặp nguy hiểm vẫn bị một cước đá văng ra."
Mọi người vừa nói vừa không ngừng cảm thán.
Có người không nhịn được lắc đầu, nói: "Nói thật, đó là do Cảnh An tự mình mù mắt thôi. Thiên hạ này thiếu gì hoa thơm cỏ lạ, đúng không? Cớ gì cứ phải vùi đầu vào mỗi Cảnh Tú?"
"Còn gì nữa, chẳng lẽ cô nương ở Cẩm Tú Lâu không đẹp, hay thiếu niên ở Nam Lan Viện không thơm chắc?"
Bàn bên cạnh cũng là một nhóm tu sĩ, có lẽ nãy giờ vẫn đang lắng nghe trộm, vừa nghe thấy vậy liền lập tức xen vào, cười rộ lên.
Lời này vừa dứt, các đệ tử Thương Vân Tông cũng cười vang, trêu chọc: "Ê ê ê, nói gì thế, đừng làm hư người ta đấy!"
"Sao nào? Chẳng lẽ làm hư được đóa cúc trắng tinh khiết này của ngươi à?"
Lời vừa nói xong, cả quán trọ lập tức bùng nổ tiếng cười.
Trong khoảnh khắc, toàn bộ đại sảnh tràn ngập những tràng cười sảng khoái.
Thời Cố, người vẫn đang cúi đầu lặng lẽ ăn cơm, chậm một nhịp mà ngẩng đầu lên, nhìn những người xung quanh đang cười rạng rỡ, trong lòng nghĩ, bọn họ dường như rất vui vẻ.
Mặc dù Thời Cố không hiểu trong đoạn đối thoại vừa rồi có chỗ nào đáng để vui đến vậy.
Giữa tiếng cười nói rôm rả, Thời Cố lặng lẽ quan sát những khuôn mặt tràn đầy niềm vui ấy.
Y nhìn thấy có người cười đến mức ôm bụng, có người cười cong cả lưng, nụ cười ấy như vẽ nên một bức tranh sống động, bao trùm tất cả mọi người trong đó.
Chỉ có Thời Cố, vẫn ngồi ngoài rìa bức tranh.
Y là một khán giả không hòa nhập với cảnh tượng trước mắt.
Nhưng thỉnh thoảng, dù là một khán giả cũng sẽ có chút khao khát đối với bức tranh ấy.
Chỉ là, lúc này đây, Thời Cố hiển nhiên không phải lúc để mà ao ước.
"Ngươi cũng muốn đi?" Úc Chiêm đột nhiên mở miệng.
"Hả?" Thời Cố ngơ ngác ngẩng đầu.
Úc Chiêm mặt không cảm xúc nhìn thẳng vào mắt y.
Một lát sau, hắn hơi cử động, tư thái tùy ý tựa một tay lên bệ cửa sổ, động tác này khiến hắn trông đầy khí thế, đồng thời cũng làm Thời Cố bất giác cảm thấy một tia căng thẳng khó hiểu.
Nói thật, chỉ nhìn vẻ ngoài, Thời Cố không thể nào đoán được trong lòng Úc Chiêm đang nghĩ gì. Nhưng theo trực giác, y cảm nhận được một bầu không khí chẳng mấy tốt đẹp.
Thời Cố hoàn toàn không hiểu cảm xúc khó lường này của Úc Chiêm đến từ đâu, thế nên y cẩn trọng hỏi lại: "Đi đâu?"
Sắc mặt Úc Chiêm càng thêm đen.
Hắn hơi nheo mắt lại, ánh nhìn hướng về Thời Cố mang theo sự dò xét.
Đôi khi, hắn thực sự nghi ngờ, con cừu trắng nhỏ này rốt cuộc là không hiểu thật, hay đang giả vờ không hiểu.
Nếu là giả vờ, tại sao lại có thể giả đến mức tự nhiên như thế? Còn nếu là thật... vậy tại sao cứ luôn vào những lúc không thích hợp nhất mà làm ra những hành động không thích hợp như vậy?
Lẳng lơ.
Úc Chiêm lạnh lùng đánh giá trong lòng.
"Cẩm Tú Lâu, Nam Lan Viện."
Hắn lạnh nhạt lặp lại hai cái tên vừa được nhắc đến trong câu chuyện bàn tán lúc nãy.
Thời Cố nhớ ra rồi.
Y bắt đầu suy tư.
Trực giác mách bảo y rằng, câu hỏi này nhất định phải trả lời thật cẩn thận.
Vì vậy, y nghiêm túc suy nghĩ một lúc lâu, sau đó thăm dò hỏi: "Chúng ta có thể... cùng đi không?"
Úc Chiêm: "..."
Sắc mặt Úc Chiêm dần trở nên kinh ngạc.
Rất lâu sau, hắn nghiến răng, từ kẽ răng bật ra hai chữ:
"Không đi."
Thời Cố mờ mịt.
Y trả lời sai rồi sao?
Sau bữa cơm, đoàn người lại tiếp tục lên đường.
Đây là chặng đường cuối cùng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chỉ cần một ngày nữa là họ sẽ đến chân núi Thanh Hòa Tông.
Và suốt đoạn đường cuối cùng này, Úc Chiêm không nói thêm với Thời Cố một câu nào.
Tuy nhiên, dù không nói chuyện, ánh mắt hắn vẫn luôn vô tình hay cố ý mà dừng trên người Thời Cố.
Lông mày hơi nhíu, ánh mắt khó hiểu.
Thời Cố không thể đọc được ánh mắt ấy, nhưng nếu có tùy tùng của Úc Chiêm, Phạm Hoàng Dận, ở đây, chắc hẳn hắn sẽ buột miệng chê bai một câu:
"Trông cứ như nhìn một tên sắc lang vậy."
Thời gian lên đường lúc nào cũng trôi qua rất nhanh.
Họ đến Thanh Hòa Tông vào giờ Dậu, trời đã ngả tối.
Mặc dù ban đầu trưởng lão Viên nói rằng cứ ném thẳng năm đệ tử Thanh Hòa Tông trước cổng là xong, nhưng rõ ràng Thanh Nguyên và những người khác không đủ gan làm vậy. Sau một hồi bàn bạc, mọi người quyết định trước tiên tìm một quán trọ nghỉ lại, sau đó báo tin cho Thanh Hòa Tông, sáng mai sẽ đến bái phỏng.
Nghe nói vậy, Viên Hằng cuối cùng cũng chịu bước ra khỏi xe ngựa.
Nói đến Viên Hằng, con người này cũng thật kỳ quái. Bảo hắn xấu thì hắn lại từng ra tay cứu một đám người xa lạ. Bảo hắn tốt thì hắn lại cực kỳ khó hầu hạ.
Ăn phải ăn món ngon nhất, rượu phải uống loại đắt nhất, đi đường phải ngồi xe ngựa, trọ phải ở phòng thượng hạng, có chuyện không có chuyện gì cũng thích chỉ tay sai bảo đám đệ tử Thương Vân Tông.
Không chỉ thế, người này suốt mười hai canh giờ trong ngày thì hết mười một canh giờ là say mèm, thậm chí đến ăn cơm cũng lười ra ngoài, gần như toàn do Thanh Nguyên mang đến tận xe ngựa hoặc phòng trọ cho hắn.
Từ khi cùng đi đến nay, số lần Thời Cố nhìn thấy hắn chưa quá ba lần.
Bây giờ thấy hắn xuất hiện, mọi người đều bất giác căng thẳng.
Ban đầu Viên Hằng đi cùng họ chẳng qua chỉ vì tiện đường đưa Cảnh An đến Trừ Uế Ty gần nhất.
Bây giờ Thanh Hòa Tông đã đến nơi, chuyện chia tay chỉ là sớm muộn.
Nói thật, các đệ tử Thương Vân Tông không hề mong hắn rời đi.
Mặc dù khả năng Thanh Hòa Tông trở mặt, ra tay với mấy đệ tử bình thường như họ không quá cao, nhưng nếu liên quan đến sinh tử, ai cũng muốn có thêm một lớp bảo đảm. Nếu có một vị tiền bối đại năng như Viên Hằng ở đây, mức độ nguy hiểm đối với họ sẽ giảm xuống đáng kể.
Giữa ánh mắt lo lắng của mọi người, Viên Hằng hờ hững ngửa đầu tu một ngụm rượu, sau đó phất tay nói:
"Mau lên, có ai đó đưa gã họ Cảnh kia vào đi."
Nói xong, hắn loạng choạng bước đi, thẳng hướng phòng thượng hạng của quán trọ.
Vẫn ở lại quán trọ với họ?
Tức là hắn không đi?
Mọi người sững sờ một lúc, sau đó đồng loạt reo lên vui sướng.
Có lẽ vì quá phấn khích, một đệ tử bất chợt giơ tay lên, khuôn mặt rạng rỡ, lần lượt đập tay ăn mừng với những người khác.
Động tác này Thời Cố đã thấy nhiều lần, là cách các nam đệ tử thể hiện niềm vui.
Nhưng kiểu đập tay với từng người như bây giờ thì y vẫn là lần đầu gặp.
Không biết tại sao, khi bàn tay kia sắp đến lượt mình, Thời Cố lại có chút căng thẳng.
Ba,
hai,
một.
Sắp tới rồi.
Thời Cố nghĩ thầm.
Thế nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, người kia bỗng rẽ sang hướng khác, vỗ tay với người bên cạnh Thời Cố.
Thời Cố sững lại.
Rồi y lặng lẽ thu ánh mắt về.
Thực ra, cũng không có gì bất ngờ.
Nhưng tại sao trong lòng lại có chút nặng nề.
Y ngẩng đầu nhìn mặt trời dần lặn phía chân trời.
Có lẽ là vì trời sắp tối chăng.
Ngửa đầu một chút, Thời Cố thờ ơ nghĩ.
Sau khi ăn mừng xong, các đệ tử khoác vai nhau bước vào quán trọ.
Úc Chiêm, người cũng bị phớt lờ không ai đập tay, đứng dậy, đi về phía trong thành.
Chỉ trong chớp mắt, trước quán trọ chỉ còn lại bóng lưng đơn độc của Thời Cố.
Y dừng lại một chút, không bước vào quán trọ, mà chậm rãi tìm một tảng đá trơn nhẵn, ngồi bên ngoài, thất thần.
Sư Tôn Đến Từ Viện Tâm Thần
Đánh giá:
Truyện Sư Tôn Đến Từ Viện Tâm Thần
Story
Chương 23-1: Tàn tro trong giếng cổ không gợn sóng
10.0/10 từ 43 lượt.