Sư Tôn Đến Từ Viện Tâm Thần
Chương 14: Đồ cũ
270@-
Edit by meomeocute
Viên Sách nói không đi, nên Thanh Nguyên cứ thế quỳ yên tại chỗ chờ đợi, không dám đứng dậy.
Đột nhiên, một bóng đen lao thẳng xuống, Thanh Nguyên nhìn kỹ, phát hiện đó là Úc Chiêm với gương mặt sưng tím bầm dập.
Chưa kịp hoàn hồn, một bóng trắng khác đã rơi thẳng lên người Úc Chiêm.
Lại là Thời Cố với vẻ mặt đầy mơ hồ.
" Tự ý hành động, đào thoát khỏi trận chiến!" Viên Sách lạnh lùng chỉ vào Úc Chiêm.
Úc Chiêm rõ ràng đã chịu không ít thiệt thòi, ánh mắt u ám độc địa nhìn lại.
Viên Sách lập tức vung tay, lại một lần nữa hất văng hắn, kéo theo cả Thời Cố đang đè trên người Úc Chiêm ngã lăn ra.
Thời Cố lặng lẽ bò dậy, len lén nhìn Úc Chiêm, vừa hay chạm phải ánh mắt không cam lòng pha lẫn tức giận của đối phương.
Nếu là trước đây, có lẽ Thời Cố đã bị dáng vẻ này của Úc Chiêm che mắt, nhưng bây giờ...
- Hắn cảm thấy Viên Sách khá nguy hiểm.
Chưa kịp lo chuyện bao đồng mà lo lắng cho sự an nguy của Viên Sách, lửa giận của đối phương đã chuyển sang hắn.
"Còn ngươi nữa! Một kẻ Trúc Cơ kỳ cũng có thể bắt được ngươi, đồ phế vật!"
Thời Cố nghi ngờ câu cửa miệng của Viên Sách chính là "phế vật".
Mắng hai người một trận xong, có vẻ Viên Sách đã nguôi giận phần nào, bèn bước đến chỗ các đệ tử Thanh Hòa Tông đang hôn mê.
Chỉ liếc qua một cái, sắc mặt hắn liền trở nên nghiêm trọng.
"Năm người này ta phát hiện ở gần lối vào Huyền Giang Cốc, tất cả đều bị đánh gục chỉ với một chiêu từ sau lưng. Còn một người nữa bị thương ở cổ, tìm thấy trong hang động." Thanh Nguyên trước chỉ vào năm người đang nằm bên trái-Phù Tiến và những kẻ khác, rồi lại chỉ sang phải-chỗ Trương Cẩn đang nằm.
"Sư phụ, thế nào rồi?" Có lẽ thấy sắc mặt Viên Sách thực sự khó coi, Thanh Nguyên không nhịn được mà căng thẳng hỏi.
"Thanh Hòa Tông làm nhiều việc thất đức, đây là quả báo vì đã đắc tội với người không nên đắc tội." Giọng Viên Sách chậm rãi vang lên.
"Nhưng kẻ này giờ đã trốn thoát, ai có thể chứng minh những người này bị người khác giết? Lỡ bọn họ đổ tội lên đầu Thương Vân Tông chúng ta..."
"Cái mũ này chắc chắn sẽ chụp lên Thương Vân Tông."
Không đợi Thanh Nguyên nói xong, Viên Sách đã nhíu mày ngắt lời.
"Kẻ này ra tay tàn nhẫn, thân phận bí ẩn, còn có ý đồ khơi mào xung đột giữa hai tông môn chúng ta, không rõ có mục đích gì. Tiếc là ta không nhìn ra nguồn gốc linh lực của hắn, không thể cưỡng ép đánh thức những kẻ này, cũng không biết đám chó Thanh Hòa này có thấy mặt hắn hay không."
"Đến cả người cũng không nhìn ra lai lịch?!" Thanh Nguyên khó tin.
Viên Sách cũng không giấu giếm, thành thật đáp: "Thực lực hắn có lẽ không kém ta."
"Vậy Thanh Hòa Tông..."
"Thách thì thách! Chúng ta còn sợ Thanh Hòa Tông chắc?" Giọng Viên Sách lạnh lùng.
Bất chợt, hắn cười nhạt, khoanh tay sau lưng.
"Nói đến mới nhớ, ta còn phải cảm ơn kẻ này. Thanh Hòa Tông đã giết hơn mười đệ tử ngoại môn của Thương Vân Tông ta, lão tử sớm đã muốn đồ sát bọn chúng rồi. Nếu không phải Chưởng môn ngăn cản..." Hắn hừ lạnh một tiếng, không nói tiếp.
"Nói chung, kẻ này đã báo thù thay chúng ta, còn giúp lão tử đỡ phải tự bẩn tay."
Còn tính thế được sao? Thanh Nguyên trố mắt.
Cùng lúc đó, ở một góc khác.
Mấy đệ tử nội môn rụt người lại, không ai dám hó hé, sợ gây chú ý với Viên Sách. Chỉ có Úc Chiêm vẫn không thèm quan tâm, mặt đầy vẻ ngang tàng, vừa phủi bụi trên người, nhưng đáng tiếc, những vết thương trên mặt lại phơi bày sự thảm hại của hắn.
"Ngươi làm sao vậy?"
Không một dấu hiệu báo trước, Úc Chiêm đột nhiên nhìn về phía Thời Cố.
Nhịp tim Thời Cố lỡ mất một nhịp.
May mà hắn phản ứng vốn chậm chạp, vẻ mặt không có gì bất thường, chỉ uể oải ngẩng đầu lên.
Hắn vẫn luôn quan sát ta.
Thời Cố chợt nhận ra điều đó.
Úc Chiêm liếc mắt nhìn mấy đệ tử Thanh Hòa Tông đang nằm bất động đằng kia, rồi quay sang Thời Cố.
"Sao không dám nhìn sang bên đó?"
"...Không muốn nhìn."
Úc Chiêm nhướn mày: "Yên tâm đi, mấy người này vẫn còn sống, không phải xác chết, không cần phải sợ."
"Chỉ là thương tích quá nặng, e rằng ba đến năm tháng cũng chưa tỉnh lại được."
Thời Cố không lên tiếng.
"Nói mới nhớ, ngươi làm sao thoát thân?" Úc Chiêm lại hỏi.
"...Thoát thân?" Một lúc lâu sau, Thời Cố mới chậm rãi lên tiếng.
"Ừ, lúc Trương Cẩn bị giết."
"...Ta không biết." Thời Cố lắc đầu, "Ngay khi chúng ta bước vào Huyền Giang Cốc, Trương Cẩn đã giữ lời hứa, thả ta đi."
Lúc nói câu này, giọng hắn bình tĩnh đến mức ngay cả bản thân cũng khó mà tin nổi-hắn vậy mà cũng có thể nói dối một cách trơn tru như thế.
"Thật sao?" Úc Chiêm hỏi.
Thời Cố nhìn hắn một cái.
Đôi mắt hắn quá đen, quá sâu, khiến Úc Chiêm chẳng nhìn ra được điều gì.
Ngay sau đó, Úc Chiêm đưa cho Thời Cố một gói gì đó.
Thời Cố: "?"
"Bánh. Nhìn ngươi bắt cá có vẻ đói rồi."
Thời Cố có chút ngỡ ngàng: "Cảm ơn."
Úc Chiêm chỉ khẽ gật đầu.
Thấy vậy, Thời Cố liền lặng lẽ ăn.
Hắn ăn rất từ tốn, giống như tính cách của mình-không nhanh không chậm, nhưng lại cực kỳ nghiêm túc. Cảnh tượng này trông rất dễ chịu, khiến Úc Chiêm có cảm giác đồ của mình đang được trân trọng đối xử.
Cảm giác này... cũng không tệ.
Bánh của Úc Chiêm giống hệt con người hắn-cứng rắn, lại còn to hơn bình thường một chút.
Thời Cố ăn vô cùng vất vả, từng vụn bánh rơi lả tả xuống đất. Úc Chiêm nhìn những mẩu vụn kia, lại nhìn đôi má phồng lên của Thời Cố, cuối cùng ánh mắt dừng trên yết hầu hắn khi nuốt xuống, không hiểu sao, bỗng cảm thấy hơi chướng mắt.
Chắc trên đời chỉ có mình Thời Cố mới có thể ăn mà mặt không đổi sắc khi bị người ta nhìn chằm chằm như vậy.
Mấy đệ tử xung quanh cũng vô thức liếc sang, cảm thấy bầu không khí giữa hai thầy trò này có chút kỳ quái.
Bên phía Viên trưởng lão không biết có chuyện gì, đột nhiên quát một câu. Thời Cố theo phản xạ ngẩng đầu lên, sắc mặt ngay lập tức thay đổi.
Bị nghẹn rồi.
Bánh này cứng quá, mắc nghẹn thật sự khó chịu, Thời Cố theo bản năng vươn tay về phía Úc Chiêm, định xin ít nước uống, nhưng đối phương lại bất ngờ né tránh.
Hắn mơ màng ngước mắt lên, khóe mắt vì bị nghẹn mà ứa ra chút nước.
Úc Chiêm giật lấy bánh trong tay hắn.
Thời Cố: "...?"
Úc Chiêm: "Đừng ăn nữa."
Thời Cố: "...??"
Đứng yên tại chỗ với hai tay trống trơn, Thời Cố mờ mịt vô cùng. Hắn chỉ muốn xin một ít nước thôi, kết quả nước không xin được, ngay cả đồ ăn cũng mất luôn.
Hắn ngơ ngác nhìn Úc Chiêm.
Úc Chiêm tránh ánh mắt hắn.
"Chưởng môn có lệnh." Chẳng bao lâu sau, Viên Sách bước tới, sắc mặt khó coi.
Mọi người lập tức quỳ một gối xuống.
Thời Cố cũng chậm rãi quỳ theo. Thật ra hắn vẫn luôn không hiểu, tại sao một môn phái tu tiên lại có quy củ nghiêm ngặt chẳng khác gì hoàng cung, nhận lệnh chưởng môn mà cứ như nhận thánh chỉ vậy.
Nghe nói, so với các tông môn khác thì Thương Vân Tông vẫn còn khá lỏng lẻo, nơi khác thậm chí còn khắc nghiệt hơn nhiều.
Chẳng mấy chốc, chỉ còn mỗi Viên Sách và Úc Chiêm là vẫn đứng.
Viên Sách chẳng buồn quan tâm Úc Chiêm có muốn hay không, lập tức vận linh lực mạnh mẽ đè hắn quỳ xuống đất.
Sắc mặt Úc Chiêm lập tức sa sầm.
Sau khi xử lý xong đám phản loạn, Viên Sách mới lên tiếng: "Chưởng môn có lệnh, yêu cầu đưa mấy người này về Thanh Hòa Tông."
"Cái gì?!" Các đệ tử đều biến sắc.
"Sao? Có ý kiến?"
Có lẽ nhìn ra sự không tình nguyện của họ, Viên Sách nhấn mạnh giọng điệu: "Ngày mai ta sẽ phái thêm mấy đồng tử đến phụ trách vận chuyển, tất cả các ngươi đều phải đi."
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
"Xin hỏi sư phụ, nếu các tiền bối Thanh Hòa Tông hỏi đến, đệ tử nên trả lời thế nào?" Thanh Nguyên cắn răng, bước ra khỏi hàng.
Viên Sách cười lạnh: "Vứt đám phế vật này trước cổng núi bọn họ là được, cần gì phải trả lời?"
"Chuyện này..." Thanh Nguyên khựng lại, bị Viên Sách quét mắt nhìn một cái, sắc bén nhưng hời hợt.
Hắn không dám nói thêm, chỉ ngập ngừng đáp "Vâng", rồi lui xuống.
"Vậy... có trưởng lão hay đệ tử nào cùng đi không?" Một đệ tử khác dè dặt hỏi.
Viên Sách chỉ hừ một tiếng, không trả lời trực tiếp mà nói: "Ta chỉ cho các ngươi thời gian một tháng, một tháng sau nhất định phải quay về tham gia đại tỷ thí của tông môn, nghe rõ chưa?"
Mọi người thoáng sững lại, nhưng chỉ có thể đáp: "Rõ rồi."
Viên Sách lúc này mới rời đi.
"Đại tỷ thí của tông môn là gì?" Đợi Viên Sách đi khuất, Thời Cố mới ngẩng đầu hỏi.
Lời vừa dứt, không chỉ các đệ tử đồng loạt nhìn qua, ngay cả Úc Chiêm cũng ngạc nhiên liếc hắn một cái.
Thời Cố vô tội nhìn lại.
Hắn nói sai gì sao?
"Ngươi là người giả mạo của Cửu Thịnh Hư đấy à? Cái này mà cũng không biết?" Úc Chiêm ngạc nhiên nói.
"...Ta nên biết sao?"
Mọi người nhìn nhau.
Không ai trả lời.
Không khí thoáng chốc trở nên gượng gạo.
Có lẽ vì bầu không khí quá ngột ngạt, ngay cả một kẻ chậm chạp như Thời Cố cũng cảm thấy có gì đó không đúng, chậm nửa nhịp mà bắt gặp ánh mắt trách móc của vài người.
Bọn họ... đang trách ta sao?
Một lúc lâu sau, Thời Cố mới nhận ra.
Vì chuyện hắn bị bắt đi ư?
"Đại tỷ thí của tông môn là truyền thống của Cửu Thịnh Hư, tổ chức năm năm một lần. Bất cứ đệ tử nào thuộc bốn tông tám phái đều có thể tham gia, địa điểm tổ chức sẽ do bốn đại tông môn luân phiên đảm nhận. Năm nay vừa hay đến lượt Thương Vân Tông."
Giọng nói trầm thấp của Úc Chiêm vang lên giữa đám đông một cách đột ngột.
Hắn nhìn về phía Thời Cố, ngữ điệu vô cùng tự nhiên, như thể sự gượng gạo vừa rồi chưa từng tồn tại.
"Tán tu không thuộc phạm vi quản lý của bốn tông tám phái, không biết cũng không có gì lạ. Nhưng theo ta biết, người không biết thường là tán tu còn nhỏ tuổi, mới bước chân vào giang hồ. Ngươi sao cũng không biết?"
Nói đến đây, Úc Chiêm không nhịn được mà tò mò, bèn chọc chọc Thời Cố, hỏi: "Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"
Thời Cố do dự một lát, rồi hỏi ngược lại: "Ngươi bao nhiêu?"
"Hai mươi sáu."
Lời vừa thốt ra, các đệ tử lập tức xôn xao, trên mặt hiện rõ vẻ kinh ngạc.
Úc Chiêm nhướn mày, trong mắt ẩn hiện sự đắc ý.
Thời Cố: "..."
Đắc ý cũng không phải không có lý do, bởi vì ngoài hắn ra, tất cả mọi người ở đây đều đã trúc cơ, nhưng không ai dưới ba mươi tuổi. Ngay cả Thanh Nguyên, nội môn đệ tử đứng thứ hai của Thương Vân Tông, người được công nhận là có tư chất tốt và chăm chỉ khổ luyện, năm nay cũng đã ba mươi hai.
Quan trọng hơn, Úc Chiêm mới tu luyện được hai năm.
Con đường tu tiên, khó nhất không phải là đắc đạo, mà là nhập môn.
Úc Chiêm lớn lên ở Thập Phương Hư, nơi đó ăn thịt người không chừa xương, chuyện đồ đệ giết thầy sau khi xuất sư không phải hiếm. Ai cũng giấu giếm bản lĩnh, không ngoa khi nói rằng, ở Thập Phương Hư, tìm được một sư phụ chịu dạy tu luyện chẳng khác nào bám được một thế lực lớn.
Vì vậy, Úc Chiêm mãi đến hai năm trước, sau khi được Thiên Tôn nhận về mới bắt đầu tu luyện.
Hai năm, trúc cơ-khái niệm này thế nào?
Tất cả thiên phú của đệ tử chân truyền Thương Vân Tông cộng lại, e rằng cũng không bì nổi một mình Úc Chiêm.
Nhưng nghe nói, những kẻ mang dòng máu lai dị tộc, phần lớn đều là thiên tài.
Dĩ nhiên, thiên tài nào cũng có cái giá của nó. Lai chủng có khiếm khuyết bẩm sinh, tỷ lệ sống sót khi mới sinh không đến một phần trăm, sau khi sinh ra lại chưa đến một phần nghìn. Hơn nữa, lai chủng sinh ra đã bị gán mác tội ác và hèn mọn, nếu không phải sau lưng Úc Chiêm có người đứng đầu nhân tộc là Thiên Tôn, cộng thêm mạng lớn, có lẽ hắn đã sớm chết từ lâu.
Đôi khi Thời Cố thậm chí còn nghi ngờ, có phải đại lục Tứ Hư bài xích lai chủng đến thế, kỳ thực là vì đố kỵ hay không.
Úc Chiêm vẫn nhìn chằm chằm Thời Cố, dường như đang chờ câu trả lời của hắn.
Thời Cố nhìn gương mặt hơi ngẩng lên của Úc Chiêm, lại quét mắt qua những ánh nhìn lén lút xung quanh, lặng lẽ thêm một con số 0 vào sau tuổi thật của mình.
"Hai trăm mười."
Úc Chiêm bĩu môi.
"Đồ già khú đế."
Thời Cố: "..."
Sư Tôn Đến Từ Viện Tâm Thần
Edit by meomeocute
Viên Sách nói không đi, nên Thanh Nguyên cứ thế quỳ yên tại chỗ chờ đợi, không dám đứng dậy.
Đột nhiên, một bóng đen lao thẳng xuống, Thanh Nguyên nhìn kỹ, phát hiện đó là Úc Chiêm với gương mặt sưng tím bầm dập.
Chưa kịp hoàn hồn, một bóng trắng khác đã rơi thẳng lên người Úc Chiêm.
Lại là Thời Cố với vẻ mặt đầy mơ hồ.
" Tự ý hành động, đào thoát khỏi trận chiến!" Viên Sách lạnh lùng chỉ vào Úc Chiêm.
Úc Chiêm rõ ràng đã chịu không ít thiệt thòi, ánh mắt u ám độc địa nhìn lại.
Viên Sách lập tức vung tay, lại một lần nữa hất văng hắn, kéo theo cả Thời Cố đang đè trên người Úc Chiêm ngã lăn ra.
Thời Cố lặng lẽ bò dậy, len lén nhìn Úc Chiêm, vừa hay chạm phải ánh mắt không cam lòng pha lẫn tức giận của đối phương.
Nếu là trước đây, có lẽ Thời Cố đã bị dáng vẻ này của Úc Chiêm che mắt, nhưng bây giờ...
- Hắn cảm thấy Viên Sách khá nguy hiểm.
Chưa kịp lo chuyện bao đồng mà lo lắng cho sự an nguy của Viên Sách, lửa giận của đối phương đã chuyển sang hắn.
"Còn ngươi nữa! Một kẻ Trúc Cơ kỳ cũng có thể bắt được ngươi, đồ phế vật!"
Thời Cố nghi ngờ câu cửa miệng của Viên Sách chính là "phế vật".
Mắng hai người một trận xong, có vẻ Viên Sách đã nguôi giận phần nào, bèn bước đến chỗ các đệ tử Thanh Hòa Tông đang hôn mê.
Chỉ liếc qua một cái, sắc mặt hắn liền trở nên nghiêm trọng.
"Năm người này ta phát hiện ở gần lối vào Huyền Giang Cốc, tất cả đều bị đánh gục chỉ với một chiêu từ sau lưng. Còn một người nữa bị thương ở cổ, tìm thấy trong hang động." Thanh Nguyên trước chỉ vào năm người đang nằm bên trái-Phù Tiến và những kẻ khác, rồi lại chỉ sang phải-chỗ Trương Cẩn đang nằm.
"Sư phụ, thế nào rồi?" Có lẽ thấy sắc mặt Viên Sách thực sự khó coi, Thanh Nguyên không nhịn được mà căng thẳng hỏi.
"Thanh Hòa Tông làm nhiều việc thất đức, đây là quả báo vì đã đắc tội với người không nên đắc tội." Giọng Viên Sách chậm rãi vang lên.
"Nhưng kẻ này giờ đã trốn thoát, ai có thể chứng minh những người này bị người khác giết? Lỡ bọn họ đổ tội lên đầu Thương Vân Tông chúng ta..."
"Cái mũ này chắc chắn sẽ chụp lên Thương Vân Tông."
Không đợi Thanh Nguyên nói xong, Viên Sách đã nhíu mày ngắt lời.
"Kẻ này ra tay tàn nhẫn, thân phận bí ẩn, còn có ý đồ khơi mào xung đột giữa hai tông môn chúng ta, không rõ có mục đích gì. Tiếc là ta không nhìn ra nguồn gốc linh lực của hắn, không thể cưỡng ép đánh thức những kẻ này, cũng không biết đám chó Thanh Hòa này có thấy mặt hắn hay không."
"Đến cả người cũng không nhìn ra lai lịch?!" Thanh Nguyên khó tin.
Viên Sách cũng không giấu giếm, thành thật đáp: "Thực lực hắn có lẽ không kém ta."
"Vậy Thanh Hòa Tông..."
"Thách thì thách! Chúng ta còn sợ Thanh Hòa Tông chắc?" Giọng Viên Sách lạnh lùng.
Bất chợt, hắn cười nhạt, khoanh tay sau lưng.
"Nói đến mới nhớ, ta còn phải cảm ơn kẻ này. Thanh Hòa Tông đã giết hơn mười đệ tử ngoại môn của Thương Vân Tông ta, lão tử sớm đã muốn đồ sát bọn chúng rồi. Nếu không phải Chưởng môn ngăn cản..." Hắn hừ lạnh một tiếng, không nói tiếp.
"Nói chung, kẻ này đã báo thù thay chúng ta, còn giúp lão tử đỡ phải tự bẩn tay."
Còn tính thế được sao? Thanh Nguyên trố mắt.
Cùng lúc đó, ở một góc khác.
Mấy đệ tử nội môn rụt người lại, không ai dám hó hé, sợ gây chú ý với Viên Sách. Chỉ có Úc Chiêm vẫn không thèm quan tâm, mặt đầy vẻ ngang tàng, vừa phủi bụi trên người, nhưng đáng tiếc, những vết thương trên mặt lại phơi bày sự thảm hại của hắn.
"Ngươi làm sao vậy?"
Không một dấu hiệu báo trước, Úc Chiêm đột nhiên nhìn về phía Thời Cố.
Nhịp tim Thời Cố lỡ mất một nhịp.
May mà hắn phản ứng vốn chậm chạp, vẻ mặt không có gì bất thường, chỉ uể oải ngẩng đầu lên.
Hắn vẫn luôn quan sát ta.
Thời Cố chợt nhận ra điều đó.
Úc Chiêm liếc mắt nhìn mấy đệ tử Thanh Hòa Tông đang nằm bất động đằng kia, rồi quay sang Thời Cố.
"Sao không dám nhìn sang bên đó?"
"...Không muốn nhìn."
Úc Chiêm nhướn mày: "Yên tâm đi, mấy người này vẫn còn sống, không phải xác chết, không cần phải sợ."
"Chỉ là thương tích quá nặng, e rằng ba đến năm tháng cũng chưa tỉnh lại được."
Thời Cố không lên tiếng.
"Nói mới nhớ, ngươi làm sao thoát thân?" Úc Chiêm lại hỏi.
"...Thoát thân?" Một lúc lâu sau, Thời Cố mới chậm rãi lên tiếng.
"Ừ, lúc Trương Cẩn bị giết."
"...Ta không biết." Thời Cố lắc đầu, "Ngay khi chúng ta bước vào Huyền Giang Cốc, Trương Cẩn đã giữ lời hứa, thả ta đi."
Lúc nói câu này, giọng hắn bình tĩnh đến mức ngay cả bản thân cũng khó mà tin nổi-hắn vậy mà cũng có thể nói dối một cách trơn tru như thế.
"Thật sao?" Úc Chiêm hỏi.
Thời Cố nhìn hắn một cái.
Đôi mắt hắn quá đen, quá sâu, khiến Úc Chiêm chẳng nhìn ra được điều gì.
Ngay sau đó, Úc Chiêm đưa cho Thời Cố một gói gì đó.
Thời Cố: "?"
"Bánh. Nhìn ngươi bắt cá có vẻ đói rồi."
Thời Cố có chút ngỡ ngàng: "Cảm ơn."
Úc Chiêm chỉ khẽ gật đầu.
Thấy vậy, Thời Cố liền lặng lẽ ăn.
Hắn ăn rất từ tốn, giống như tính cách của mình-không nhanh không chậm, nhưng lại cực kỳ nghiêm túc. Cảnh tượng này trông rất dễ chịu, khiến Úc Chiêm có cảm giác đồ của mình đang được trân trọng đối xử.
Cảm giác này... cũng không tệ.
Bánh của Úc Chiêm giống hệt con người hắn-cứng rắn, lại còn to hơn bình thường một chút.
Thời Cố ăn vô cùng vất vả, từng vụn bánh rơi lả tả xuống đất. Úc Chiêm nhìn những mẩu vụn kia, lại nhìn đôi má phồng lên của Thời Cố, cuối cùng ánh mắt dừng trên yết hầu hắn khi nuốt xuống, không hiểu sao, bỗng cảm thấy hơi chướng mắt.
Chắc trên đời chỉ có mình Thời Cố mới có thể ăn mà mặt không đổi sắc khi bị người ta nhìn chằm chằm như vậy.
Mấy đệ tử xung quanh cũng vô thức liếc sang, cảm thấy bầu không khí giữa hai thầy trò này có chút kỳ quái.
Bên phía Viên trưởng lão không biết có chuyện gì, đột nhiên quát một câu. Thời Cố theo phản xạ ngẩng đầu lên, sắc mặt ngay lập tức thay đổi.
Bị nghẹn rồi.
Bánh này cứng quá, mắc nghẹn thật sự khó chịu, Thời Cố theo bản năng vươn tay về phía Úc Chiêm, định xin ít nước uống, nhưng đối phương lại bất ngờ né tránh.
Hắn mơ màng ngước mắt lên, khóe mắt vì bị nghẹn mà ứa ra chút nước.
Úc Chiêm giật lấy bánh trong tay hắn.
Thời Cố: "...?"
Úc Chiêm: "Đừng ăn nữa."
Thời Cố: "...??"
Đứng yên tại chỗ với hai tay trống trơn, Thời Cố mờ mịt vô cùng. Hắn chỉ muốn xin một ít nước thôi, kết quả nước không xin được, ngay cả đồ ăn cũng mất luôn.
Hắn ngơ ngác nhìn Úc Chiêm.
Úc Chiêm tránh ánh mắt hắn.
"Chưởng môn có lệnh." Chẳng bao lâu sau, Viên Sách bước tới, sắc mặt khó coi.
Mọi người lập tức quỳ một gối xuống.
Thời Cố cũng chậm rãi quỳ theo. Thật ra hắn vẫn luôn không hiểu, tại sao một môn phái tu tiên lại có quy củ nghiêm ngặt chẳng khác gì hoàng cung, nhận lệnh chưởng môn mà cứ như nhận thánh chỉ vậy.
Nghe nói, so với các tông môn khác thì Thương Vân Tông vẫn còn khá lỏng lẻo, nơi khác thậm chí còn khắc nghiệt hơn nhiều.
Chẳng mấy chốc, chỉ còn mỗi Viên Sách và Úc Chiêm là vẫn đứng.
Viên Sách chẳng buồn quan tâm Úc Chiêm có muốn hay không, lập tức vận linh lực mạnh mẽ đè hắn quỳ xuống đất.
Sắc mặt Úc Chiêm lập tức sa sầm.
Sau khi xử lý xong đám phản loạn, Viên Sách mới lên tiếng: "Chưởng môn có lệnh, yêu cầu đưa mấy người này về Thanh Hòa Tông."
"Cái gì?!" Các đệ tử đều biến sắc.
"Sao? Có ý kiến?"
Có lẽ nhìn ra sự không tình nguyện của họ, Viên Sách nhấn mạnh giọng điệu: "Ngày mai ta sẽ phái thêm mấy đồng tử đến phụ trách vận chuyển, tất cả các ngươi đều phải đi."
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
"Xin hỏi sư phụ, nếu các tiền bối Thanh Hòa Tông hỏi đến, đệ tử nên trả lời thế nào?" Thanh Nguyên cắn răng, bước ra khỏi hàng.
Viên Sách cười lạnh: "Vứt đám phế vật này trước cổng núi bọn họ là được, cần gì phải trả lời?"
"Chuyện này..." Thanh Nguyên khựng lại, bị Viên Sách quét mắt nhìn một cái, sắc bén nhưng hời hợt.
Hắn không dám nói thêm, chỉ ngập ngừng đáp "Vâng", rồi lui xuống.
"Vậy... có trưởng lão hay đệ tử nào cùng đi không?" Một đệ tử khác dè dặt hỏi.
Viên Sách chỉ hừ một tiếng, không trả lời trực tiếp mà nói: "Ta chỉ cho các ngươi thời gian một tháng, một tháng sau nhất định phải quay về tham gia đại tỷ thí của tông môn, nghe rõ chưa?"
Mọi người thoáng sững lại, nhưng chỉ có thể đáp: "Rõ rồi."
Viên Sách lúc này mới rời đi.
"Đại tỷ thí của tông môn là gì?" Đợi Viên Sách đi khuất, Thời Cố mới ngẩng đầu hỏi.
Lời vừa dứt, không chỉ các đệ tử đồng loạt nhìn qua, ngay cả Úc Chiêm cũng ngạc nhiên liếc hắn một cái.
Thời Cố vô tội nhìn lại.
Hắn nói sai gì sao?
"Ngươi là người giả mạo của Cửu Thịnh Hư đấy à? Cái này mà cũng không biết?" Úc Chiêm ngạc nhiên nói.
"...Ta nên biết sao?"
Mọi người nhìn nhau.
Không ai trả lời.
Không khí thoáng chốc trở nên gượng gạo.
Có lẽ vì bầu không khí quá ngột ngạt, ngay cả một kẻ chậm chạp như Thời Cố cũng cảm thấy có gì đó không đúng, chậm nửa nhịp mà bắt gặp ánh mắt trách móc của vài người.
Bọn họ... đang trách ta sao?
Một lúc lâu sau, Thời Cố mới nhận ra.
Vì chuyện hắn bị bắt đi ư?
"Đại tỷ thí của tông môn là truyền thống của Cửu Thịnh Hư, tổ chức năm năm một lần. Bất cứ đệ tử nào thuộc bốn tông tám phái đều có thể tham gia, địa điểm tổ chức sẽ do bốn đại tông môn luân phiên đảm nhận. Năm nay vừa hay đến lượt Thương Vân Tông."
Giọng nói trầm thấp của Úc Chiêm vang lên giữa đám đông một cách đột ngột.
Hắn nhìn về phía Thời Cố, ngữ điệu vô cùng tự nhiên, như thể sự gượng gạo vừa rồi chưa từng tồn tại.
"Tán tu không thuộc phạm vi quản lý của bốn tông tám phái, không biết cũng không có gì lạ. Nhưng theo ta biết, người không biết thường là tán tu còn nhỏ tuổi, mới bước chân vào giang hồ. Ngươi sao cũng không biết?"
Nói đến đây, Úc Chiêm không nhịn được mà tò mò, bèn chọc chọc Thời Cố, hỏi: "Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"
Thời Cố do dự một lát, rồi hỏi ngược lại: "Ngươi bao nhiêu?"
"Hai mươi sáu."
Lời vừa thốt ra, các đệ tử lập tức xôn xao, trên mặt hiện rõ vẻ kinh ngạc.
Úc Chiêm nhướn mày, trong mắt ẩn hiện sự đắc ý.
Thời Cố: "..."
Đắc ý cũng không phải không có lý do, bởi vì ngoài hắn ra, tất cả mọi người ở đây đều đã trúc cơ, nhưng không ai dưới ba mươi tuổi. Ngay cả Thanh Nguyên, nội môn đệ tử đứng thứ hai của Thương Vân Tông, người được công nhận là có tư chất tốt và chăm chỉ khổ luyện, năm nay cũng đã ba mươi hai.
Quan trọng hơn, Úc Chiêm mới tu luyện được hai năm.
Con đường tu tiên, khó nhất không phải là đắc đạo, mà là nhập môn.
Úc Chiêm lớn lên ở Thập Phương Hư, nơi đó ăn thịt người không chừa xương, chuyện đồ đệ giết thầy sau khi xuất sư không phải hiếm. Ai cũng giấu giếm bản lĩnh, không ngoa khi nói rằng, ở Thập Phương Hư, tìm được một sư phụ chịu dạy tu luyện chẳng khác nào bám được một thế lực lớn.
Vì vậy, Úc Chiêm mãi đến hai năm trước, sau khi được Thiên Tôn nhận về mới bắt đầu tu luyện.
Hai năm, trúc cơ-khái niệm này thế nào?
Tất cả thiên phú của đệ tử chân truyền Thương Vân Tông cộng lại, e rằng cũng không bì nổi một mình Úc Chiêm.
Nhưng nghe nói, những kẻ mang dòng máu lai dị tộc, phần lớn đều là thiên tài.
Dĩ nhiên, thiên tài nào cũng có cái giá của nó. Lai chủng có khiếm khuyết bẩm sinh, tỷ lệ sống sót khi mới sinh không đến một phần trăm, sau khi sinh ra lại chưa đến một phần nghìn. Hơn nữa, lai chủng sinh ra đã bị gán mác tội ác và hèn mọn, nếu không phải sau lưng Úc Chiêm có người đứng đầu nhân tộc là Thiên Tôn, cộng thêm mạng lớn, có lẽ hắn đã sớm chết từ lâu.
Đôi khi Thời Cố thậm chí còn nghi ngờ, có phải đại lục Tứ Hư bài xích lai chủng đến thế, kỳ thực là vì đố kỵ hay không.
Úc Chiêm vẫn nhìn chằm chằm Thời Cố, dường như đang chờ câu trả lời của hắn.
Thời Cố nhìn gương mặt hơi ngẩng lên của Úc Chiêm, lại quét mắt qua những ánh nhìn lén lút xung quanh, lặng lẽ thêm một con số 0 vào sau tuổi thật của mình.
"Hai trăm mười."
Úc Chiêm bĩu môi.
"Đồ già khú đế."
Thời Cố: "..."
Sư Tôn Đến Từ Viện Tâm Thần
Đánh giá:
Truyện Sư Tôn Đến Từ Viện Tâm Thần
Story
Chương 14: Đồ cũ
10.0/10 từ 43 lượt.