Sử Thượng Đệ Nhất Quỷ Tu
Chương 99
Chương 99:
Chu Trường Dung cúi đầu nhìn tay mình, nếu như hắn không phải quỷ, đại khái hắn sẽ không nhịn được xúc động tự chặt tay mình mất.
Cho mày tài lanh!
Nhìn đi, nhóc ngu si lại bắt đầu càm ràm.
“Nàng tiên ốc, nàng cũng muốn đi sao? Được, ta dọn dẹp một tí là xong.” Sư Vô Cữu đã đợi mấy năm, nếu nói không nản lòng thoái chí thì chính là giả, nhưng bây giờ thật sự được nàng tiên ốc nhắc nhở, toàn thân nhóc như sống lại!
“Không phải cô nương.” Nhất thời Chu Trường Dung nổi máu độc ác, dùng chút pháp lực, làm giọng nói của mình nghe qua vô cùng bén nhọn, truyền vào tai Sư Vô Cữu, “Ta không phải nàng tiên ốc, ta là quỷỷỷỷ ~~~ “
Còn muốn lấy nàng tiên ốc làm vợ không? Ha ha, ngại quá, hắn không chỉ không phải nữ, mà còn không phải là người.
Hù chết nhóc con!
Quả nhiên Sư Vô Cữu ngây ngẩn cả người.
Chu Trường Dung không khỏi nở nụ cười, thằng nhóc này còn muốn quấy rầy hắn nữa không? Không dạy dỗ nhóc con này một phen sao được, mắt thấy tuổi tác đã không nhỏ mà còn muốn mơ giữa ban ngày!
Sư Vô Cữu vẻ mặt mờ mịt thu dọn hành lý.
Nhóc bây giờ chỉ là một thiếu niên mười tuổi, choai choai chưa lớn, nhất thời phải đối mặt với một tin tức như thế cũng khó tránh khỏi hơi hoảng loạn.
Chu Trường Dung vô cùng sảng khoái, mà qua một hồi lâu, thấy Sư Vô Cữu vẫn khiếp sợ không thôi, trong lòng lại không được bình thường.
Lúc trước ngày nào cũng khen hắn, muốn hắn xuất hiện, đến lúc hắn xuất hiện thật thì thằng nhóc kia lại bắt đầu không thể tiếp nhận? Làm nửa ngày, thế mà là Diệp Công thích rồng.
▷ Diệp Công thích rồng
Có điển tích Diệp Công rất thích rồng, đồ vật trong nhà đều được khắc, vẽ hình rồng. Đến khi rồng thật nghe nói, thò đầu vào cửa sổ. Diệp Công nhìn thấy sợ hãi vắt giò lên cổ bỏ chạy. Người được ví với danh nghĩa trên mang ý yêu thích nhưng thực tế lại không.
Khó ưa!
Lại nói đến người trong thôn, từng người dùng tốc độ nhanh nhất thu dọn tất cả đồ vật và toàn bộ gia sản, trời hơi sáng đã thống nhất xuất phát lên núi.
Sơn động không phải là nơi muốn tìm đại là có thể tìm, phải chọn một vị trí bí mật lại phải rộng mới được, tốt nhất là chọn mấy sơn động không cách nhau quá xa, mọi người ở theo từng nhóm, có thể liên hệ với nhau lại không cần liên quan tới nhau, đó mới là sự lựa chọn tốt nhất.
Có điều trong đầu bọn họ chọn thế nào thì chọn, thế nhưng đợi đến khi thật sự chuẩn bị vào ở trong sơn động, mọi người vẫn chọn ở cùng với hai, ba nhà có quan hệ tốt, cũng không thiếu người muốn sống một mình.
Cuối cùng, mọi người tụm năm tụm ba tản ra, mà bởi vì Sư Vô Cữu tuổi nhỏ, mang theo tài sản nhà mình chọn một sơn động khá xa.
Trên đường đi Tịch thợ săn cố gắng truyền đạt rõ ràng mười mươi lượng tri thức săn thú có hạn của mình, lúc lên núi cũng cố gắng xóa hết dấu vết trên đường. Nếu như không cố ý tìm kiếm, theo lý mà nói hẳn sẽ không thể tìm ra bọn họ.
Mà cụ thể khi đó sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ sợ phải tới lúc đó mới biết.
Nhưng mà người trong thôn có năng lực hành động như vậy đã làm Chu Trường Dung rất kinh ngạc.
Người trong thôn, thật sự đều là người già yếu bệnh tật sao?
Chu Trường Dung suy tư một chút, ỷ vào bản thân là quỷ, người khác không nhìn thấy, đến tối lặng lẽ bay xuống núi, muốn nhanh chân nhìn xem tình huống các thôn xóm khác.
Quanh đây, tính xêm xêm thì có đến năm làng, trong đó làng mấy người Sư Vô Cữu ở là ngôi làng nhỏ nhất, nghèo nhất, vắng vẻ nhất. Mấy làng khác đều có hơn mấy trăm người nhà giàu, hơn nữa đều là một dòng họ, rất đoàn kết, nhiều lúc giữa các làng phát sinh mâu thuẫn, làng càng lớn càng chiếm ưu thế.
Chu Trường Dung chạy đến nhìn đầu tiên là Vương gia thôn.
Bên trong Vương gia thôn có rất nhiều thanh niên trai tráng giàu có, mấy cô gái các làng cách vách đều muốn gả đến đây. Nếu hai người Tiểu Hoan và Đại Hải nói không sai, vậy đối tượng đồ cúng tốt nhất mà tên quốc sư kia muốn chọn hẳn chính là Vương gia thôn.
Chu Trường Dung quyết định đợi ở đây một lát.
Hắn là một tên quỷ chỉ có thể dùng pháp thuật để làm việc nhà và truyền tin, tuy pháp lực thấp kém nhưng nội tâm hắn có dã tâm rất lớn đối với tương lai, hắn muốn trở thành một con quỷ mạnh mẽ. Bởi vậy, cho dù có thể sẽ bị gã gọi là quốc sư kia gϊếŧ chết thì hắn cũng phải thử mạo hiểm một lần.
Hiển nhiên người Vương gia thôn cũng không ý thức được nguy cơ sắp đến.
Chạng vạng, đột nhiên Chu Trường Dung cảm nhận được một loại nguy hiểm vô cùng mạnh mẽ.
Cách đó không xa, dường như có thứ gì đó đang rục rịch.
Vốn ban đâu Chu Trường Dung chỉ tìm một thân cây ở Vương gia thôn để trốn thôi nhưng sau khi phát hiện nguy hiểm, Chu Trường Dung ngay lập tức chạy vào bên trong nghĩa địa Vương gia thôn. Ở bên trong nghĩa địa, tỷ lệ hắn bị phát hiện sẽ hạ thấp hơn quá nhiều.
Xa xa, một nam nhân trung niên mặc đạo bào nhìn những quỷ binh mình luyện chế, vẻ mặt không khỏi mang theo đắc ý.
Chỉ tiếc nếu muốn lấy nội đan của con yêu kia, nhiều người như vậy vẫn chưa đủ, chỉ có thể trước tiên tìm đám thôn dân góp đủ số, chậm rãi tốn chút công sức.
Nam nhân trung niên phất tay một cái, đám quỷ binh chẳng khác nào mãnh thú được thả khỏi lồng, lao thẳng về phía các thôn dân Vương gia thôn.
Một số thôn dân vẫn còn đang mơ màng trong giấc ngủ, cứ thế mà chết không hay biết gì.
Rất nhiều thôn dân tỉnh lại trong bước ngoặt nguy hiểm, nhưng vẫn không thể chống lại kẻ địch mạnh mẽ khi còn sống là sĩ binh đến khi chết đi lại bị luyện chế thành quỷ binh.
Nhất thời, đủ loại tiếng kêu rên, tiếng gọi thống khổ, tiếng cầu xin tha thứ, tiếng gào thét, còn có tiếng khóc, tất cả trộn lẫn vào nhau, chấn động đến lỗ tai Chu Trường Dung vô cùng đau đớn.
Hắn rất muốn lao ra cứu người, nhưng hắn chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn.
Bởi vì hắn biết, những quỷ binh đó tùy tiện xách một tên ra đều mạnh hơn hắn. Bọn họ không phải người không phải quỷ, chắc chắn chỉ cần đấm một quyền là đã có thể gϊếŧ chết một cô hồn dã quỷ.
Quả nhiên hai người Tiểu Hoan và Đại Hải vận may hơn người, bởi vậy mới có thể thần không biết quỷ không hay chạy trốn khỏi đội ngũ trở về cảnh báo. Nếu không, chỉ sợ cả làng bọn họ đều sẽ bị diệt vong.
Chu Trường Dung nằm nhoài bên trên một cái bia mộ nào đó, nhìn thấy ánh lửa ở Vương gia thôn đã bốc cháy đầy trời.
Không khí chung quanh tràn ngập mùi máu tươi, ngọn lửa cháy hừng hực, trong thôn từ heo trâu đến gà vịt, chỉ cần là động vật sống, toàn bộ đều bị tàn sát hầu như không còn.
Ngắn ngủi một đêm, một ngôi làng giàu có ban đầu cứ thế bị hủy diệt sạch sành sanh.
Bóng đêm nơi phía xa, trong số những thi thể bên trong Vương gia thôn đột nhiên bật dậy mấy người, bước chân cứng ngắc gia nhập vào bên trong đội ngũ quỷ binh.
Nam nhân mặc đạo bào dẫn đầu thấy thế, vẻ mặt khá hài lòng, “Không tồi không tồi, lại có năm bộ thi thể được luyện chế thành quỷ binh. Có vẻ địa linh nhân kiệt khu vực này không tệ, tố chất gã tên thôn dân này rất được.”
Chu Trường Dung nhận ra, những người trở thành quỷ binh, hầu như đều là những người biểu hiện khá anh dũng trong cuộc giao chiến lúc nãy. Nếu phải nói đến tố chất toàn diện, quả thật mấy người đó lợi hại nhất.
Không biết tại sao, Chu Trường Dung luôn có một loại cảm giác, nếu gã quốc sư mang theo những quỷ binh đó đến làng của Sư Vô Cữu, có lẽ trong thôn từ trên xuống dưới, từ già đến trẻ, người nào cũng có thể thành quỷ binh.
Còn gã gọi là quốc sư kia, tiên phong đạo cốt gì đó ngược lại Chu Trường Dung không cảm giác được, nhưng mà hắn lại cảm thấy quỷ khí trên người gã quốc sư càng năng hơn so với hắn rất nhiều, e rằng nuôi không ít ác quỷ sai khiến, thật sự không phải hạng người tốt lành gì.
Cũng may lúc trước hắn không tùy tiện ra tay, nếu không chỉ sợ đã bị gã quốc sư bắt đi.
Kiên trì đợi đến khi quốc sư mang theo các quỷ binh rời khỏi Vương gia thôn, đi tới thôn khác, Chu Trường Dung mới dám lộ đầu.
Vương gia thôn bừa bộn khắp nơi, nhà trong thôn vốn nhiều nhà gỗ, bị một trận hỏa lớn như thế, còn có thể dư lại bao nhiêu đồ vật?
Linh hồn của những thôn dân, mỗi một người đều rất yếu ớt, vẫn chưa thành hình, tới khi bị ánh mặt trời chiếu xuống cũng sẽ biến mất không còn lại gì.
Ai.
Chu Trường Dung không biết nên nói gì, đối mặt với kẻ địch mạnh mẽ như vậy, người phàm bình thường căn bản không có sức chống cự. Vương gia thôn cũng chưa từng phạm phải nghiệt gì, chỉ sinh hoạt bình thường mà thôi, nhưng đến khi chết bọn họ vẫn không biết vì sao lại dẫn tới một tai họa đến thế? Mà lí do chỉ vẻn vẹn bởi vì kẻ ác đúng lúc đi ngang qua mới khiến bọn họ gặp phải kiếp nạn mà thôi.
Thế giới như vậy, thật sự quá đáng sợ.
Chu Trường Dung căm ghét loại cảm giác bị người bài bố vận mệnh này.
Nếu như hắn có sức mạnh, tuyệt đối sẽ không dùng sức mạnh tàn hại người khác.
Nhưng vấn đề chính là, hắn làm gì sức mạnh chứ?
Nhất thời Chu Trường Dung có chút nản lòng thoái chí, hắn không làm được gì cả, hắn muốn rời khỏi đây.
“Đạo hữu phía trước chờ đã!”
Vừa đúng lúc đó, trên không trung xuất hiện một nam tử ăn mặc đơn giản ngự kiếm bay xuống.
Thoạt nhìn sắc mặt hắn ôn nhu, không bao hàm tia ác ý nào.
“Đạo hữu, đạo hữu, ta nói ngươi đó.” Nam nhân kia vọt đến trước mặt Chu Trường Dung, ngăn cản đường đi của Chu Trường Dung.
“Ngươi… Ngươi thấy ta?” Chu Trường Dung rất khiếp sợ.
“Đương nhiên.” Nam tử mỉm cười, “Xem dáng vẻ đạo hữu thế kia, hẳn là quỷ tu mới nhập môn. Thế đạo ngày nay, linh khí hoàn toàn không tồn tại, nếu như không có cơ duyên, linh hồn người phàm sẽ không thể chống đỡ nổi một ngày đã tiêu tan.”
“Ta không nhớ là ta có học được công pháp ngươi nói?” Chu Trường Dung khẽ cau mày nói, “Chắc là người nhận lầm rồi.”
“Sẽ không lầm.” Nam tử lắc đầu một cái, “Hẳn là đạo hữu không tự chủ học được một phần công pháp quỷ tu, chỉ là ngươi không có nhận thức đó mà thôi. Đây là cơ duyên, cũng chứng minh đạo hữu thiên phú dị bẩm.”
“Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?” Chu Trường Dung không quen với kiểu nói chuyển uyển chuyển của đối phương.
“Đạo hữu có tư chất như vậy, vì sao không vào đạo môn ta tu hành?” Nam tử cười nói, “Nếu ngươi đi với ta, chắc chắn sư phụ ta thấy người sẽ rất cao hứng, truyền y bát cho ngươi. Lúc đó, người muốn tự do hành tẩu trên thế gian giống như người sống cũng là việc rất đơn giản. Sơn môn của chúng ta, có thể nói là môn phái tu tiên chân chính, ngươi gặp được ta, đã là cơ duyên không cạn rồi.”
Hiển nhiên nam tử rất tự tin, đám quỷ tu đó, đặc biệt là loại quỷ tu không thể hóa thành thực thể, rất chấp niệm với việc được làm người lần nữa. Trước đây, hắn đã từng dùng phương pháp này khuyên bảo rất nhiều quỷ tu gia nhập, mà tư chất những quỷ tu kia không ai có thể so với người trước mắt này!
“Các ngươi là môn phái tu tiên?” Chu Trường Dung nhẹ giọng hỏi.
“Đúng vậy.”
“Như vậy, ngươi bị nơi đó hấp dẫn đến đây?” Chu Trường Dung đưa tay chỉ về phía Vương gia.
“Ta từ xa đã thấy nơi đó lan tràn quỷ khí, ánh lửa ngút trời, bởi vậy mới tới nhìn một chút.” Nam tử khẽ gật đầu, “Không ngờ lại gặp được đạo hữu, cũng coi như là duyên phận.”
“Nếu các ngươi là môn phái tu tiên, vì sao không đi bắt kẻ ác trong thôn?” Sắc mặt Chu Trường Dung rất khó coi, nhìn nam tử càng ngày càng không vừa mắt, chất vấn, “Nơi đó biến thành bộ dáng như vậy, ngươi liếc cũng không thèm liếc một cái, hỏi cũng không hỏi một câu, ngược lại chỉ tới hỏi ta có muốn đến đạo môn của các ngươi hay không, đúng là nực cười đến cực điểm!”
Cũng trong lúc đó, trên núi nơi mấy người Sư Vô Cữu đang trốn, cũng có một nữ tử tiên khí tung bay ngự kiếm mà đến.
“Ta nhìn nơi này, tiên duyên thâm hậu, phụng lệnh sư môn, thu nhận đệ tử vào tiên môn ta!”
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Trường Dung: Ta không chỉ không phải nữ mà còn là quỷ nữa, ngươi vẫn muốn gặp nàng tiên ốc?
Sư Vô Cữu: Thì ra nàng tiên ốc bởi vì mình không phải nữ cho nên tự ti! Chẳng trách không muốn gặp ta.
Sử Thượng Đệ Nhất Quỷ Tu