Sử Thượng Đệ Nhất Quỷ Tu
Chương 84
Chương 84:
Cái kiểu tu vi này của Chu Trường Dung, mười năm không tiến, tiến một phát là tròn mười năm.
Trước đây, Sư Vô Cữu luôn cảm thấy sao tu vi Chu Trường Dung cứ mãi dậm chân tại chỗ, không động đậy một chút nào. Thế mà đợi đến khi hắn động, Sư Vô Cữu lập tức cảm thấy không khỏi xót xa.
Thu một quỷ tinh là có thể thăng lên nửa cấp, thế nếu thu đủ hết tất cả quỷ tinh thì chắc Chu Trường Dung đã trực tiếp trở thành thánh.
Đúng là người được đạo tổ chọn làm truyền nhân.
Sư Vô Cữu đến bây giờ vẫn mãi không thể bước vào ngưỡng cửa Chuẩn Thánh không khỏi lén lút căm tức.
Tu vi Chu Trường Dung tiến bộ dẫn đến tu vi của nhóm linh hồn bên trong Sổ Sinh Tử cũng tăng lên rất nhiều. Khổng Thư đã có thể ngưng kết ra hồn thân, hiển nhiên cũng càng rắn chắc hơn.
"Chủ nhân, Khổng Di muốn mượn ta hại ngươi nhưng kế chưa thành, chỉ sợ sẽ còn có đoạn sau. Bí cảnh đấu pháp, lo rằng sẽ có nguy hiểm." Nếu đã ký kết khế ước với Chu Trường Dung, đối phương còn là người nắm giữ đại đạo thánh binh Sổ Sinh Tử, thần trí Khổng Thư lúc này cũng đã rất tỉnh táo, đương nhiên biết rõ mình muốn đứng về bên nào.
Vốn ban đầu trở thành quỷ tinh chỉ cho y một chút hi vọng bé nhỏ mà thôi, là lựa chọn dưới tình huống không thể tránh được. Nhưng nếu chủ nhân là người được đạo tổ thân truyền nắm giữ đại đạo thánh binh thì lại hoàn toàn khác.
Có thể làm môn hạ cho một người như vậy, đừng nói là quỷ tinh, dù có là hạ nhân cấp bậc thấp nhất cũng có rất nhiều đại năng nguyện ý.
"Nếu ta chậm chạp không xuất hiện, chỉ sợ bọn họ sẽ suy nghĩ càng nhiều." Chu Trường Dung chậm rãi lắc đầu, "Dù sao bên trong bí cảnh đấu pháp cũng có rất nhiều tộc điểu nhưng tộc giao nhân cũng chẳng phải ăn chay, chung quy bọn họ vẫn phải kiêng kỵ một, hai. Ta cho bọn họ cơ hội hành động cũng là cho bản thân cơ hội hành động. Nếu để bọn họ hành động vào lúc khác, ngược lại ta sẽ khó lòng phòng bị."
Địch nhân đã chủ động tìm tới cửa gài bẫy hắn, nếu Chu Trường Dung vẫn không ra tay, thật sự coi hắn là quả hồng mềm dễ nắn sao.
"Tiểu tử lừa đảo, ngươi có đối tượng hoài nghi không?" Sư Vô Cữu ở bên cạnh hỏi, "Bên phía tầng trời Hồng Trần thế mà lại có thể duỗi tay dài như vậy, đúng là khiến ta hơi kinh ngạc."
"Bên trong tầng trời Tiêu Dao giàu có, yêu tộc không... không tinh thông âm mưu quỷ kế, nếu nói ở trong này không mai phục mấy cái đinh mới là giả." Chu Trường Dung nói chuyện vẫn uyển chuyển hơn không ít, không nói thẳng với đầu óc của yêu tộc, bị nhân tộc châm ngòi cũng là chuyện sớm muộn.
Mà điều Chu Trường Dung muốn nói, Sư Vô Cữu nào có nghe không ra. Nếu đổi thành trước đây, Sư Vô Cữu đã dẩu miệng tranh luận với Chu Trường Dung một phen từ lâu, nhưng bây giờ, Sư Vô Cữu chỉ hung ác trừng mắt nhìn Khổng Thư một cái rồi không nói gì nữa.
Hừ, đều do đám hậu bối không biết cố gắng!
"Đúng rồi, lúc ấy ta mơ mơ màng màng nhìn thấy, khi Tiểu Ấm rời đi hình như trong tay có cầm một bức tượng gỗ nhỏ." Khổng Thư bị Sư Vô Cữu trừng mà chẳng hiểu gì, chỉ có thể nỗ lực tìm tòi trong lượng kí ức có hạn, xem có thể cung cấp cho chủ nhân một chút manh mối hay không.
"Tượng gỗ?" Trong nháy mắt hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu lập tức phản ứng lại.
Thì ra là đối thủ cũ.
Lúc trước ở bên trong giới Tu Chân kết thù, thế mà lại chờ ở đây, chẳng trách đối phương vừa ra tay đã muốn vu oan giá họa cho hắn?
"Ta biết rồi." Chu Trường Dung gật gật đầu, "Ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, ta tự có tính toán."
"Chủ nhân." Khổng Thư như còn muốn tranh thủ cho mình một chút, "Chủ nhân, ta có thể làm gì?"
Vừa mới ký kết khế ước, Khổng Thư cấp thiết muốn làm chút gì đó, nếu không sẽ không được an tâm. Trước đây bọn họ là bạn bè, nhưng địa vị hôm nay đã thay đổi, Khổng Thư cũng hiểu làm thuộc hạ, nếu chỉ biết dựa vào một ít tình xưa nghĩa cũ thì chỉ khiến người càng thêm phiền chán mà thôi. Bây giờ, vào ngay lúc này, chính là thời cơ rất tốt để y xuất lực. Chu Trường Dung làm chủ nhân muốn để y nghỉ ngơi thích ứng, thế nhưng y là thuộc hạ lại không muốn làm vậy.
Nghe Khổng Thư nói, cộng thêm sắc mặt hơi chút lo lắng của y giờ khắc này, ngược lại Chu Trường Dung có thể hiểu tâm trạng của đối phương hiện tại. Khổng Thư lúc này đã từng trải qua đại biến, so với kiểu nản lòng thoái chí vì lòng người như Ứng Trúc Xuân lại có chút khác biệt, muốn được làm gì đó để chứng minh bản thân.
Y bị anh em và hôn thê trong tộc cùng nhau đâm một đao, trong lòng sao có thể không suy nghĩ điều gì?
"Tiểu Bạch." Chu Trường Dung điểm nhẹ ngón tay lên tên của Bạch Đồng Tử trên Sổ Sinh Tử, triệu hồi Bạch Đồng Tử ra ngoài.
"Chủ nhân." Thời điểm Bạch Đồng Tử nhìn thấy Chu Trường Dung hai mắt hơi sáng long lanh, còn mỉm cười với Khổng Thư.
Tuổi nhóc còn nhỏ, lại là yêu linh, Khổng Thư nhìn thôi đã thấy thân thiết.
"Nếu ngươi muốn làm việc, cũng được." Chu Trường Dung quay đầu nhìn về phía Khổng Thư, cười nói, "Ngươi dẫn theo Tiểu Bạch, tạm thời về tộc Khổng Tước trước, quang minh chính đại xuất hiện ở trước mặt Khổng Di và Khổng Noãn, cứ nói là Tiểu Bạch cứu ngươi, mà ngươi bởi vì gặp phải biến cố nên tu vi giảm xuống, mất trí nhớ, chỉ nhớ rõ Tiểu Bạch thôi."
Chu Trường Dung ở xã hội hiện đại đã được rửa tội bởi vô số kịch bản máu chó, dễ dàng biên soạn ra một chuyện cũ cho Khổng Thư, "Bây giờ bởi vì Sổ Sinh Tử mà ngươi không khác gì người sống, người không biết đạo thống quỷ tu sẽ không phát hiện ra trên người ngươi có điều không đúng, chỉ là tu vi tạm thời không có cách nào thay đổi."
Hết cách rồi, tu vi Quỷ Tinh Cửu Mệnh thay đổi theo tu vi của Chu Trường Dung, tu vi Khổng Thư trước đó so với bây giờ cao hơn nhiều, muốn che giấu cũng khó, chẳng bằng trực tiếp thừa nhận.
"Ngươi để hắn trở về?" Sư Vô Cữu khá ngạc nhiên, khá là khó hiểu, "Vậy lỡ đâu mấy người Khổng Di lại ra tay với hắn nữa thì sao, chẳng phải sẽ bị bại lộ à?"
"Cho nên ta mới để Tiểu Bạch cùng quay về." Chu Trường Dung mỉm cười, "Tiểu Bạch phải luôn đi theo bên cạnh Khổng Thư mọi thời khắc, một tấc cũng không rời, Khổng Thư cũng có thể tìm cớ nói không thể tin bất cứ người nào, chỉ muốn thân cận với Tiểu Bạch. Mà hai người Khổng Di và Khổng Noãn thấy ngươi khởi tử hoàn sinh, nhất định sẽ cực kỳ khủng hoảng, lại thấy ngươi mất trí nhớ, mang tâm lí may mắn trong lòng, họ sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế thăm dò ngươi. Mà vào lúc đó, vừa vặn cũng là thời cơ tốt nhất để ngươi có thể tìm hiểu tin tức từ bọn họ."
"Có điều, chuyện này yêu cầu khả năng tùy cơ ứng biến của hai người khá cao." Chu Trường Dung chuyển đề tài, cười nhìn hai người, "Hơn nữa, hai người cũng không được biểu hiện ra vẻ sợ sệt và phẫn nộ với bọn họ, phải luôn luôn khắc chế bản thân. Bằng không không chỉ kiếm củi ba năm thiêu một giờ mà còn sẽ liên lụy đến ta, hai người có thể làm được không?"
"Chủ nhân cứ yên tâm." Bạch Đồng Tử trả lời rất nhanh.
"Ta làm được!" Khổng Thư cũng trả lời không chút do dự.
"Đã vậy, các ngươi đi đi." Chu Trường Dung gật gật đầu, thu lại thi thể trên mặt đất của Khổng Thư, "Mọi sự phải cẩn thận, nếu thực sự nguy cấp, có thể trực tiếp chạy về đây, đừng cậy mạnh, biết chưa?"
"Vâng." Khổng Thư và Bạch Đồng Tử trăm miệng một lời.
Sau khi hai người đi, Sư Vô Cữu mới quái lạ nhìn về phía Chu Trường Dung, "Ngươi đúng là đồ xấu xa đấy, tiểu tử lừa đảo."
Bọn họ đã biết rõ ai là người giật dây, Khổng Thư và Bạch Đồng Tử còn cần đến tộc Khổng Tước làm quái gì? Thứ Khổng Di và Khổng Noãn biết, nói không chừng còn chẳng nhiều bằng bọn họ. Chu Trường Dung phái hai người đến tộc Khổng Tước, ảnh hưởng duy nhất chính là hai tên Khổng Di và Khổng Noãn sẽ ăn không ngon ngủ không vô, phỏng chừng mỗi ngày đều phải lo lắng đề phòng.
Chu Trường Dung nào có cần phải phái hai người bọn họ đi tìm hiểu tin tức, rõ ràng là đang cho Khổng Thư cơ hội báo thù.
"Cái chết của Khổng Thư vẫn có chút quan hệ với ta. Tuy hắn có thể rộng lượng bỏ qua nhưng ta lại không thể." Chu Trường Dung nghiêm túc nhìn về phía Sư Vô Cữu nói, "Người không phạm ta ta không phạm người. Nhưng nếu có người bắt nạt trên đầu người bên cạnh ta, đương nhiên ta phải trả lại rồi."
Bao che khuyết điểm là một từ không hay, nhưng khi đặt ở trên người Chu Trường Dung, tất cả lại trở nên thuận lý thành chương, thậm chí còn làm cho người ta cảm thấy có chút đáng yêu.
Cũng thế, lúc trước khi nghe nói hắn không phải là Thánh Yêu Hoàng Đại Đế, Chu Trường Dung so với hắn còn kích động lo lắng hơn rất nhiều.
Vào lúc đó, Chu Trường Dung cũng vì hắn bị tổn thương mà cảm thấy tức giận thay.
Tiểu tử lừa đảo, trong nóng ngoài lạnh, sự việc liên quan đến bản thân thì chẳng hề tính toán, thế nhưng đối với mỗi một người bên cạnh lại rất để bụng.
Tựa như nhóm yêu tộc khi thấy ấu tể nhà mình bị người ta bắt nạt vậy, hoặc không có thứ gì, còn một khi đã có được thứ gì đó thuộc về mình thì nó sẽ trông coi vô cùng chặt chẽ, ngươi dám chạm thử coi, nó sẽ nhảy lên cắn ngươi.
Sư Vô Cữu hơi nhếch miệng, đè xuống tia rung động trong lòng.
Vòng tỷ thí thứ ba, đêm trước ngày bí cảnh đấu pháp.
"Không phải ngươi nói ngươi đã gϊếŧ chết Khổng Thư? Chu Trường Dung cũng bị trận pháp của ngươi nhốt lại, chắc chắn sẽ để chúng ta bắt lấy sao? Vì cớ gì đợi đến khi ta đến, bên trong lại không có một thứ gì? Nếu không phải ta phản ứng nhanh thì đã bị trưởng lão trong tộc nhìn ra điểm không bình thường rồi." Khổng Di vừa thấy Khổng Noãn đã luân phiên chất vấn, nửa điểm cũng không hề khách khí.
"Ta đúng là đã gϊếŧ chết Khổng Thư, còn chuyện sau đó, ta cũng không biết rõ." Bản thân Khổng Noãn cũng nghĩ mãi không ra, nhưng nàng thật sự đã gϊếŧ chết Khổng Thư, chỉ là sự việc sau đó, vì để tẩy thoát bản thân khỏi hiềm nghi nên không thể lưu lại hiện trường.
"Ta thấy ngươi rõ ràng là bị tên Khổng Thư kia lừa rồi, nói không chừng hắn vẫn còn chưa chết đâu." Khổng Di cười lạnh hai tiếng, "Ta thấy ngươi đúng là lòng dạ mềm yếu mới bị người chui chỗ trống. Nếu Khổng Thư trở về tìm ngươi, lúc đó ngươi cũng đừng hy vọng ta ra mặt cho ngươi."
"Ngươi muốn ra mặt, cũng phải xem xem có bản lĩnh đó hay không mới được. Lúc Khổng Thư còn sống, ngươi nghĩ trăm phương ngàn kế chèn ép hắn cũng chẳng có bao nhiêu hiệu quả, nếu trưởng lão trong tộc biết ngươi cấu kết với người ngoài, e là ngay cả tộc trưởng cũng gánh không nổi ngươi đâu." Khổng Noãn nào có dễ bị Khổng Di dùng dăm ba câu dọa sợ, "Ta thấy ngươi vẫn nên suy nghĩ cho buổi bí cảnh đấu pháp ngày mai đi. Rốt cuộc thực lực tu vi Yêu Tôn của ngươi có vững chắc hay không, có như thế nào, hẳn trong lòng ngươi rõ ràng nhất, cẩn thận đừng để lúc đó rớt ngã."
"Ngươi!"
Hai người Khổng Di và Khổng Noãn tan rã trong không vui nhưng đều tâm sự nặng nề.
Giờ khắc này, trong đầu bọn họ đều quanh quẩn quẩn quanh một vấn đề, nếu Khổng Thư không chết, vậy bọn họ nên làm thế nào?
Mà hai người Khổng Thư và Bạch Đồng Tử cũng đã đứng ở trước cửa phòng trưởng lão tộc Khổng Tước, nhìn nhau, chuẩn bị bắt đầu hành động.
Ngày hôm sau.
Hôm bí cảnh đấu pháp, hầu hết tộc nhân tộc Ô Nha đều đã tới trước phòng Chu Trường Dung, dự định tập thể hộ tống hắn đi thi, đồng thời cũng tỏ rõ thái độ của tộc Ô Nha bọn họ, đám tộc điểu đó đừng có tưởng rằng Chu Trường Dung chỉ là một ngoại viện bình thường mà muốn làm hắn bị thương bên trong bí cảnh đấu pháp, tộc Ô Nha bọn họ sẽ không bỏ qua cho đâu!
Nhìn thấy hành động này của tộc Ô Nha, Chu Trường Dung cũng không nhịn được có chút cảm động.
Đầu chi dĩ đào báo chi dĩ lý, tuy tộc Ô Nha hơi ồn ào một chút, nhưng ngược lại bầu không khí trong tộc lại không tệ.
[Đầu chi dĩ đào báo chi dĩ lý : Họ tặng tôi đào, tôi báo lại mận. Hàm ý là biết báo ân]
Đợi đến khi Chu Trường Dung mang theo một nhóm người cuồn cuộn mênh mông đến lối vào bí cảnh mới phát hiện đa số những tuyển thủ tham gia thi đấu khác cũng đã đến đông đủ.
Kể ra, trong số những điểu tộc huyết thống cao quý thì tộc nhân tộc Khổng Tước, tộc Đại Bằng,... không sai biệt lắm cũng có đến ba mươi người.
Nhưng mà, tựa hồ sắc mặt của Khổng Di tộc Khổng Tước rất khó coi ha.
Chu Trường Dung ở trong đám người, đưa mắt liền nhìn Khổng Thư dẫn theo Bạch Đồng Tử đứng ở đằng sau Khổng Di, cười cười nói nói, sắc mặt Khổng Di có hơi xám trắng, dáng vẻ lại càng không dám nhìn Khổng Thư.
Xem ra Khổng Thư đã làm rất tốt.
Chắc là lúc Khổng Di nhìn thấy Khổng Thư quang minh chính đại đi cùng trưởng lão trong tộc cũng đã bị dọa đến nỗi sắp rơi mất linh hồn bé nhỏ.
Tâm tính như thế, đúng là kém cỏi.
Chu Trường Dung chỉ nhìn một cái rồi thu hồi tầm mắt.
Bên trong bí cảnh đấu pháp, xem ra không cần quá lo lắng Khổng Di.
"Nguồn gốc của biển bí cảnh này chính là mê cung đặc biệt của tộc giao nhân ta, bên trong có đến mấy vạn con đường, không cẩn thận sẽ rất dễ bị lạc đường." Người đứng ra nói chuyện đầu tiên là công chúa tộc giao nhân, tuy tướng mạo nhỏ xinh nhưng lại rất uy nghiêm, "Bên trong vô số con đường ở đây sẽ cất giấu ba viên nước mắt giao nhân của tộc giao nhân ta. Người thành công lấy được nước mắt giao nhân thoát khỏi mê cung trong bí cảnh sẽ là người chiến thắng thi đấu."
Nói tới đây, công chúa tộc giao nhân quét mắt nhìn một lượt những người dự thi rồi mới cười nói, "Đương nhiên, điều này cũng mang ý nghĩa nhiều nhất chỉ có ba người có thể thông qua vòng tỷ thí lần này, sau đó sẽ tiến hành thêm một vòng thi xác định ứng cử viên chiến thắng. Còn nếu không có ai lấy được nước mắt giao nhân, như vậy thi đấu lần này cũng sẽ không có người chiến thắng, chúng ta thà thiếu chứ không ẩu, không thể để người không thích hợp đến diện kiến Yêu Hoàng bệ hạ. Nhưng nếu có người có thể một hơi lấy được hai viên nước mắt giao nhân trở lên, như vậy người đó sẽ tự động trở thành người chiến thắng thi đấu. Đúng rồi, nhắc nhở một chút, địa hình bên trong mê cung rất phức tạp, rất dễ lạc đường, thần thức cũng sẽ bị ảnh hưởng. Muốn thành công ra ngoài, chỉ có tu vi cao cường là không được."
Chu Trường Dung nghe tới đây không khỏi nhíu mày.
Mê cung?
Xem ra tuy tộc giao nhân bị các tộc điểu khác liên hợp kháng nghị không thể không sửa đổi tiến trình thi đấu, nhưng cũng chẳng phải quả hồng mềm mặc người tùy tiện nhào nắn, chọn một bí cảnh như thế, chính là muốn làm cho độ chênh lệch tu vi giữa những người dự thi trở nên thu hẹp. Dù sao cũng có nhiều con đường như vậy, chỉ sợ trong ba mươi người dự thi bị đưa vào cũng sẽ chẳng ai gặp được ai, nào còn có chỗ cho chênh lệch tu vi thể hiện ra ngoài?
"Nhiều con đường như vậy, chúng ta phải tìm đến khi nào? Đừng nói là phải tìm bằng vận may đấy nhé?" Rất hiển nhiên có tộc điểu đưa ra kháng nghị.
"Tu hành vốn phải xem cơ duyên, dựa vào vận may có gì không đúng?" Công chúa tộc giao nhân cũng không dễ nói chuyện, "Đương nhiên trong đó cũng sẽ có manh mối tương ứng, các hạ không cần lo lắng. Thời gian trong mê cung là một năm, thời gian vừa đến, mặc kệ tìm được hay không tìm được nước mắt giao nhân, tất cả các ngươi đều sẽ bị truyền tống ra ngoài. Bên trong cũng có một số cơ duyên tổ tiên tộc giao nhân chúng ta để lại, nếu các ngươi để ý, lấy đi cũng không sao."
Nói tới đây cũng đã không sai biệt lắm.
"Mê cung của tộc giao nhân ta cũng có chút ấn tượng. Ngoại hình tộc nhân tộc giao nhân xinh đẹp tuyệt trần, thường xuyên bị các hải tộc khác quấy rầy. Vào thời điểm bọn họ cảm thấy vô cùng phiền phức thì sẽ trốn xuống mê cung, nếu những hải tộc đó tùy tiện xông vào, chắc chắn sẽ bị vây nhốt tới chết ở bên trong." Sư Vô Cữu lặng lẽ truyền âm nói, "Mà nữ giao nhân nói cũng không sai, chắc hẳn bên trong cũng có không ít thứ tốt. Giàu nhất trong đám yêu tộc, không thể nghi ngờ chính là nhóm hải tộc này."
Chu Trường Dung khẽ gật đầu, ra hiệu bản thân đã hiểu.
"Chư vị, mời ——" Công chúa tộc giao nhân tránh ra một con đường, đằng sau nàng xuất hiện một cánh cửa để vào mê cung.
Những người dự thi không thể không ngoan ngoãn cất bước đi vào.
Khổng Di kia lại càng giống như bị thứ gì đó truy đuổi, dáng vẻ không thể chờ đợi được nữa lập tức bước vào, khiến cho không ít người tộc Khổng Tước cau mày.
Bọn họ vẫn còn muốn căn dặn một phen nữa đây này.
"Chắc là em họ cầu thắng sốt ruột." Khổng Thư ở bên cạnh bình tĩnh nói, "Ta đứng ở đây, chắc là đã làm khó nó."
"Ngươi tới cổ vũ nó, là chuyện tốt."
"Anh em các ngươi đồng lòng thì sau này mới có thể giúp tộc Khổng Tước chúng ta phát triển huy hoàng thịnh vượng!"
Khổng Thư cũng mặc kệ bọn họ nói gì gì đó, cứ một bộ gật đầu tiếp thu hết là được.
Về phần có đặt ở trong lòng hay không lại là một chuyện khác.
Nhớ tới Khổng Di ngày hôm qua sau khi nhìn thấy y, sắc mặt vàng như màu đất là Khổng Thư đã cảm thấy không thoải mái.
Thì ra đổi một góc độ khác mà xem, Khổng Di đè ở trên đầu y cũng chỉ đến như thế, dám làm không dám nhận, còn vô dụng hơn so với y nghĩ nhiều. Tại sao trước đây y lại cảm thấy Khổng Di khó giải quyết vậy chứ?
Chu Trường Dung mỉm cười nhìn về phía Sư Vô Cữu, cũng ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào.
"Người kia chính là người tộc Ô Nha mời tới giúp đỡ sao?" Thật ra bên trong tộc Khổng Tước có rất nhiều người chú ý tới Chu Trường Dung, chỉ là trước đây không tiện nhắc đến mà thôi. Bây giờ Chu Trường Dung đã đi vào bí cảnh mê cung, ngược lại bọn họ có thể tự do hơn chút.
"Bẩm trưởng lão, chính là người đó."
"Nhìn khí độ, đúng là hiếm thấy, không biết rốt cuộc thuộc nhánh yêu tộc nào?" Hiển nhiên trưởng lão tộc Khổng Tước kiến thức rộng rãi hơn đám hậu bối tuổi trẻ trong tộc nhiều. Nếu như chỉ dựa vào dung mạo phong thái xuất chúng, vậy cũng chẳng tính là ngạc nhiên, người tộc Khổng Tước đã gặp qua đầy rẫy đủ loại mỹ nhân.
Nhưng từ trên người Chu Trường Dung lão lại cảm giác được mùi số mệnh nồng nặc, đó mới là điều làm cho trưởng lão tộc Khổng Tước chú ý.
Trong yêu tộc, từ khi nào lại có một đệ tử hậu bối số mệnh hơn người như thế?
Chỉ so số mệnh, Khổng Di có thua cuộc tỷ thí này, tựa hồ cũng không có gì sai.
"Điểm kì lạ chính là ở đây, lai lịch của tên Chu Trường Dung đó đã trở thành câu đố, rốt cuộc không biết xuất thân từ đâu?"
"Trong yêu tộc chúng ta có rất nhiều người không muốn tiết lộ xuất thân của bản thân, điều này có gì lạ?" Khổng Thư ở bên cạnh nói, "Người ta không muốn tiết lộ, chúng ta cũng không thể thám thính, đó mới gọi là đạo làm người. Nếu không, vô duyên vô cớ có thêm một địch nhân, đối với bộ tộc chúng ta mà nói là có hại vô lợi."
"Ngươi vẫn nên học hỏi anh họ Khổng Thư của ngươi nhiều hơn một chút đi." Tuy trưởng lão tộc Khổng Tước coi trọng Khổng Di hơn, mà cũng không thể không thừa nhận dù Khổng Thư chỉ lớn tuổi hơn một chút nhưng về mặt đối nhân xử thế lại càng khéo léo đưa đẩy hơn rất nhiều. Bây giờ tộc Khổng Tước bọn họ đã không còn có thể mặc ta hoành hành như trước đây nữa, đương nhiên cũng không thể luôn luôn hất cằm nhìn người.
Ngược lại Sư Vô Cữu đưa mắt nhìn Khổng Thư và Bạch Đồng Tử một cái, ngông nghênh đi đến trước mặt trưởng lão tộc Khổng Tước.
"Xin hỏi chư vị là tộc Khổng Tước?" Sư Vô Cữu đeo mặt nạ, đúng là một lớp ngụy trang rất tốt. Mặc dù Khổng Thư và Bạch Đồng Tử có hơi kinh ngạc vì sao Sư Vô Cữu lại đột nhiên đến đây, nhưng vẫn rất thức thời không hành động, đợi tới khi Sư Vô Cữu muốn làm gì đó thì bọn họ tay giúp đỡ cũng không muộn.
"Ngươi là ai?"
"Câm miệng!"
Trưởng lão trực tiếp quát một đệ tử tuổi còn trẻ, chắp tay với Sư Vô Cữu nói, "Vị đạo hữu này, tiểu bối vô lễ, xin hãy tha lỗi. Tại hạ Khổng Bách, là tộc Khổng Tước, không biết đạo hữu có gì chỉ giáo?"
Tên đệ tử bị quát lớn nhìn thấy thái độ trưởng lão ôn hòa như vậy, cuối cùng cũng ý thức được có lẽ người đeo mặt nạ trước mắt này là một vị đại năng nào đó, nếu không tại sao trưởng lão lại tự giới thiệu bản thân, hơn nữa còn hiền lành như thế?
"Chỉ giáo thì không dám làm." Sư Vô Cữu mỉm cười, "Chỉ là ta nghe đến thanh danh tộc Khổng Tước đã lâu, vừa vặn gặp được ở đây, nhịn không được muốn mở mang kiến thức."
"Đạo hữu quá khen." Khổng Bách cung kính, "Nếu đạo hữu không ghét bỏ, chẳng bằng chúng ta đến một bên khác nói chuyện."
"Được." Tầm mắt Sư Vô Cữu lơ đãng nhìn qua hai người Khổng Thư và Bạch Đồng Tử, sau đó mới mang theo Khổng Bách đi đến một bên khác.
Khổng Thư hơi nghi hoặc nhìn Bạch Đồng Tử, rất muốn hỏi xem nhóc có biết vì sao Sư Vô Cữu hành động như vậy không?
Bạch Đồng Tử lại chỉ quăng cho y một biểu tình mờ mịt thương mà không giúp được gì.
Mạch não của Sư công tử ngay cả chủ nhân của bọn họ cũng đoán không ra, bọn họ nào có thể đoán nổi?
Khổng Bách đồng thời sóng vai mà đi với Sư Vô Cữu, áp lực trong lòng cũng rất lớn.
Con em trẻ nhỏ không cảm nhận được sự khủng bố của người này, thế nhưng lão lại cảm nhận được uy thế đến từ huyết thống. Loại cảm giác đó, lão gần như chưa bao giờ lĩnh hội qua.
Bên trong yêu tộc, dù huyết thống của tộc Khổng Tước không thể nói là số một số hai những cũng đứng trong nhóm hàng đầu, mà người trước mắt này lại có thể thu phóng uy thế của bản thân một cách uy năng, tự nhiên như thế, chỉ sợ đã có thể sánh với đại trưởng lão quanh năm bế quan của bọn họ.
Vì thế Khổng Bách vì cân nhắc cho an toàn của những người khác trong tộc, chỉ có thể chủ động đưa ra đề nghị đến một bên khác nói chuyện. May là Sư Vô Cữu đồng ý, nếu Sư Vô Cữu không đồng ý, lão cũng không còn biện pháp nào.
"Vị đạo hữu này, chẳng hay muốn tán gẫu điều chi?" Giọng điệu Khổng Bách rất cung kính.
"Cũng không có gì khác." Sư Vô Cữu đứng khoanh tay, thoạt nhìn rất cao thâm khó dò, "Tộc Khổng Tước chính là hậu duệ của phượng hoàng, cũng coi như có chút ngọn nguồn với ta. Chỉ là bây giờ ta nhìn thấy tộc nhân của ngươi lại có vẻ nhân số thưa thớt, thật là đáng tiếc."
"Tộc ta những năm gần đây dòng dõi không phong phú, tộc ta cũng vì thế mà phí hết biết bao tâm sức nhưng đều vô dụng." Khổng Bách nghe Sư Vô Cữu nói thế, càng ngày càng khẳng định chắc chắn người này chính là một đại tiền bối yêu tộc lớn tuổi nào đó, thái độ cũng càng ngày càng thêm cung kính.
"Ai nói với ngươi cái này?" Sư Vô Cữu nhíu chặt lông mày, "Ta nói nhân số thưa thớt, không phải ý trên mặt chữ. Ta nói đúng hơn chính là tộc Khổng Tước các ngươi bây giờ không có mấy ai ra dáng, thật sự đã vứt hết mặt mũi tổ tông. Chỉ với đám các ngươi mà cũng dám bấu víu quan hệ lên Thánh Yêu Hoàng Đại Đế?"
Tính cách Sư Hoàn Chân còn táo bạo hơn so với hắn, chắc hẳn sau khi nhìn thấy đời sau vô dụng như thế, phỏng chừng đã đập bọn họ đến yêu cốt cũng nát.
"Chuyện này... Dù sao bọn nhỏ cũng nhỏ tuổi. Nếu Thánh Yêu Hoàng bệ hạ còn tại thế, chắc chắn bọn nó sẽ không có dáng vẻ như bây giờ." Khổng Bách xem như đã nghe rõ, chắc hẳn vị này là người đã từng trung thành với Thánh Yêu Hoàng bệ hạ. Trước đây tộc Khổng Tước bọn họ cũng đã từng chiêu đãi qua mấy vị tiền đối tương tự, đến ngay cả đại trưởng lão yêu tộc Ngọc Tư cũng đã từng thể hiện thái độ bất mãn đối với tộc Khổng Tước bây giờ.
Nhưng lão thì có biện pháp gì đâu?
Dòng giống bọn họ cũng chỉ có bấy nhiêu, nào có thể nhẫn tâm mài giũa bọn nhỏ như thời kỳ thượng cổ? Lỡ đâu nền móng xảy ra vấn đề, vậy thì tộc Khổng Tước cũng sẽ diệt tộc luôn rồi!
"Lớn đến già, nhỏ đến trẻ, không một ai chịu nhìn lại." Sư Vô Cữu thấy thái độ Khổng Bách như vậy cũng đã biết từ trên xuống dưới tộc Khổng Tước đều là một đống bùn lầy, bây giờ có muốn tức cũng tức không nổi.
Thôi, quan tâm bọn họ tìm chết làm gì.
Nếu trong yêu tộc có loại người vô năng như vậy, chẳng bằng trực tiếp diệt tộc cho rồi.
Từ một trình độ nào đó mà nói, Sư Vô Cữu so với Chu Trường Dung nghĩ còn nhẫn tâm hơn rất nhiều.
Nhưng mà nhìn dáng vẻ của lão Khổng Tước, ngược lại có thể lừa gạt một phen.
"Đồ vật liên quan đến Thánh Yêu Hoàng bệ hạ lúc trước, ta cũng không muốn nhiều lời, nếu biết thức thời một chút thì các ngươi nhanh giao ra đây."
Khổng Bách biến sắc, "Ngài đang nói cái gì, vãn bối nghe không hiểu."
À ha hiểu, thật sự có!
Hai mắt Sư Vô Cữu sáng rực lên.
Tác giả có lời muốn nói:
Sư Vô Cữu: (~ ̄▽ ̄)~ thật sự lừa gạt được nè ta ơi, sảng khoái!
Chu Trường Dung: Nếu dung lượng não tộc điểu không quá nhỏ, nào có dễ bị ngươi lừa?
Sử Thượng Đệ Nhất Quỷ Tu