Sử Thượng Đệ Nhất Quỷ Tu
Chương 101
Chương 101:
Chu Trường Dung phát hiện hai người Tiểu Hoan và Đại Hải lén lén lút lút.
Hơn nửa đêm, một quỷ hồn không cần ngủ như hắn lắc lư xung quanh thôn là rất bình thường, thế nhưng hai người sống sờ sờ lại chọn thời điểm cảnh tối lửa tắt đèn như thế để ra ngoài dạo chơi, đúng là kỳ lạ.
Trước hắn ngửi được một mùi hôi thối hơi quen thuộc trên người Sư Vô Cữu, bây giờ nhìn thấy Tiểu Hoan hàng thật giá thật, Chu Trường Dung mới xác định được bản thân không nhớ lầm, trên người Tiểu Hoan thật sự mang theo mùi hôi thối tương đồng.
Hay nói ngược lại, bây giờ Tiểu Hoan đã tu tiên thật sao? Nếu quả thật tu tiên, vậy bản thân mình là một quỷ hồn khi nhìn thấy hắn hẳn phải cảm thấy sợ hãi mới đúng, tại sao bây giờ mình đã đến gần như vậy rồi mà vẫn không xảy ra chuyện gì?
Còn nữa, hắn đã tới gần đến thế, vậy mà Tiểu Hoan cũng không phát hiện ra?
May là lúc đó Sư Vô Cữu không đi, nếu không tốn biết bao nhiêu năm thời gian đến thế mà lại tu thành ra bộ dáng đó thì thật là uổng phí thời gian.
"Tiểu Hoan, chúng ta tìm lâu lắm rồi cũng không phát hiện ra cái gì khác thường, có lẽ chúng ta đoán sai, ở đây không có bảo bối gì cả." Đại Hải không phải người tu tiên như Tiểu Hoan, không cần ngủ còn hắn thì lại rất buồn ngủ.
Nếu thật sự có bảo bối thì thôi không sao nhưng trên thực tế bọn họ đã tìm hết những nơi có thể tìm trong thôn khắp một vòng, còn sót lại chỉ có trong nhà thôn dân là chưa đi.
Mà thôn dân trong thôn của bọn họ, ngay cả một hạt tro một hạt bụi trong nhà họ đều nắm rõ, người nào người đó cũng khôn khéo như khỉ tinh. Nếu thực sự nó ở trong nhà một thôn dân nào đó, vậy cũng không dễ tìm. Hơn nữa, yêu cầu của môn phái Tiểu Hoan là làm cho tất cả các thôn dân dọn đi, nếu như nó ở trong nhà thôn dân, vậy chưa biết chừng họ cũng sẽ tiện tay lấy bảo bối đi, bởi vậy khả năng nó nằm ở ngoài nhà các thôn dân lớn hơn nhiều.
"Không đâu, Đại Hải ca nói đúng." Tiểu Hoan suy nghĩ một chút, lại lắc đầu, "Thật ra trước đó ta cũng có hoài nghi. Các sư huynh đệ trong môn phái nói, phàm là người có được tư chất tu tiên thì trong một vạn người mới có một, mà người trong thôn chúng ta mỗi một người đều có thể tu tiên, thật sự rất quái lạ. Khả năng duy nhất có thể giải thích là, ở bên trong thôn chúng có bảo bối lợi hại, chúng ta quanh năm cư ngụ ở đây, cho nên mới có thể tu tiên."
Nghĩ đến người trong môn phái, cũng sau rất nhiều năm tìm hiểu mới xác định được. Thế nhưng, bọn họ lại sợ nếu gióng trống khua chiêng tới đây sẽ bị những người tu tiên khác nhìn vào trong mắt, bởi vậy mới phái mình đến vì mình là thôn dân bản xứ trong thôn, trở về thăm người thân rất bình thường.
"Nhưng nếu cứ tìm như thế, chúng ta cũng không tìm được." Đại Hải ngáp một cái, "Nếu không chúng ta nói nói với người trong thôn đi, mọi người cùng hỗ trợ nhau tìm."
"Không được." Tiểu Hoan kiên định lắc đầu, "Bảo bối động lòng người, chuyện này tuyệt đối không thể để những người khác biết."
Nói xong, Tiểu Hoan liếc mắt nhìn Đại Hải mệt mỏi hai mắt lim dim, cũng không tiện bảo hắn tiếp tục tìm cùng mình, "Đại Hải, nếu anh mệt thì đi về nghỉ trước đi, ta tìm thêm một chút."
"Cũng được." Tuy Đại Hải muốn bảo bối, nhưng trong lòng cũng biết rõ nếu bọn họ cứ tìm kiếm vô mục đích như thế nữa thì căn bản chẳng tìm ra được gì, còn không bằng đợi Tiểu Hoan loại bỏ hết những nơi không có bảo bối trước rồi sau đó hắn sẽ chầm chậm tìm ra.
Sau khi Đại Hải trở về, Tiểu Hoan loanh quanh thôn tìm một hồi lâu cũng không phát hiện ra chỗ nào khả nghi, trời cũng đã sắp sáng chỉ có thể trở về.
Chu Trường Dung đi theo Tiểu Hoan một đường, cũng đang âm thầm phân tích tính khả thi trong thôn có bảo vật.
Sau khi phân tích, Chu Trường Dung cho rằng khả năng trong thôn có bảo bối thật sự rất cao.
Đầu tiên, thôn này luôn luôn mưa thuận gió hòa, ngoại trừ họa do người gây ra thì hoàn toàn không xuất hiện thiên tai nào, nếu không trong thôn toàn người già trẻ em đều không thể sống tốt. Trong thôn có rất nhiều người già cao tuổi, đặt trong những thôn khác cũng đã là người chết, nhưng hiện giờ thân thể mỗi người ở đây đều vô cùng khỏe mạnh, xuống ruộng làm việc đều rất dẻo dai linh hoạt.
Thứ yếu, chính là hai đạo sĩ tu tiên đột nhiên đến thôn thu đồ đệ kia. Bên trong thôn bọn họ chỉ có bấy nhiêu người, muốn thu đồ đệ thì chạy đến chỗ bọn họ làm cái gì?
Còn có gã quốc sư kì dị kia nữa, Tiểu Hoan và Đại Hải nói hắn muốn săn bắt yêu ma quanh đây, hắn cũng mang theo quỷ binh gieo vạ vô tội đến những thôn xung quanh, mãi đến một năm trước mới chịu rời đi. Cùng một tình huống, hắn cũng xuất hiện ở những thôn xóm xung quanh. Mà thôn này cũng không phải động phủ thần tiên gì, tại sao ai ai cũng muốn chạy đến đây?
Nếu ở đây có bảo bối, như vậy tất cả đã có thể nói xuôi.
Bản thân Chu Trường Dung cũng nhận ra, tốc độ tu luyện của hắn ở bên trong thôn nhanh hơn những nơi khác rất nhiều, lúc trước hắn mơ mơ màng màng bị hấp dẫn tới đây, có lẽ không phải không có nguyên nhân.
Nếu lúc đầu hắn không biết bảo bối thì thôi, nhưng bây giờ hắn đã biết rồi thì sao hắn có thể nhìn bảo bối rơi vào tay người khác? Nếu phải bàn về tới trước tới sau, thế thì hắn cũng đã tới, dù sao hắn cũng phải có một phần bảo bối.
Nhưng mà vấn đề bây giờ chính là, bảo bối có dáng vẻ ra sao, đang ở đâu? Trước mắt hắn không biết gì về bảo bối cả, dù muốn tìm, chỉ sợ cũng không thể tìm.
Sau khi Chu Trường Dung suy nghĩ, cuối cùng vẫn không nghĩ ra biện pháp gì tốt, chỉ có thể đi về trước.
"Mặn... mặn quá." Sư Vô Cữu rót cho mình hai chén nước để uống mới coi như đỡ hơn, hơi oan ức nói với không khí, "Ốc Nhỏ, gần nhất ta rất nỗ lực tu sửa nhà ở, thế nhưng dạo này ngươi nấu đồ ăn khó ăn quá à, nếu không quá mặn thì sẽ là chưa chín, ta sai rồi được chưa?"
Tuy Sư Vô Cữu không biết mình sai chỗ nào, nhưng mà người biết làm cơm là ông lớn, mặc kệ sai hay không sai, hắn cứ nhận sai là được rồi.
Có ăn rồi ngươi còn đòi chọn?
Chu Trường Dung rất muốn liếc khinh bỉ Sư Vô Cữu một cái, nhưng tiếc thay có liếc cũng như không.
"Nè, Ốc Nhỏ, nghe Tiểu Hoan nói, hắn mua đất và nhà cho chúng ta ở trấn trên, bảo chúng ta chuyển tới đó. Hình như ta cũng có một căn nhà thuộc về mình ấy, ta nghĩ nghĩ, cảm thấy dọn đi cũng được." Thật ra Sư Vô Cữu rất thích hưởng thụ, ở trong thôn muốn cái gì không có cái đó, chẳng bằng lên trấn trên sinh hoạt, đồ chơi cũng có nhiều hơn.
Tuy hắn không thích Tiểu Hoan, nhưng vì tòa nhà trên trấn cũng không phải không thể bỏ qua.
Dọn đi?
Đúng, dường như có chuyện như thế. Nhiệm vụ Tiểu Hoan nhận ở sư môn chính là làm người trong thôn dọn đi. Tuy bây giờ bản thân Tiểu Hoan cũng muốn tìm ra bảo bối, nhưng nếu người trong thôn dọn đi, đối với hắn mà nói mới có lợi, dễ dàng cho hắn tìm kiếm hơn.
Chu Trường Dung đâu có dễ bỏ qua cho miếng thịt đã dâng tận miệng.
Đúng rồi, nói không chừng có thể hỏi nhóc ngốc này xem.
Chu Trường Dung cũng không có gì để che giấu Sư Vô Cữu, tính tình của nhóc ngốc thế nào hắn biết rõ, dù lấy được bảo bối cũng chẳng bảo vệ nổi.
"Ngươi biết thôn trong thôn có chỗ nào khác thường không?" Chu Trường Dung mở miệng hỏi.
"Cái gì?" Sư Vô Cữu không ngờ Ốc Nhỏ khó có khi nói được một câu thế mà lại nhắc đến thôn chú không phải là chấp nhận lời xin lỗi của hắn sau đó nhanh chóng nấu cơm ngon cho hắn ăn?
"Ban đêm hai hôm trước, lúc ta đi dạo ở xung quanh bỗng nghe thấy tiếng Tiểu Hoan và Đại Hải nói chuyện..." Chu Trường Dung đành phải kể lại đầu đuôi sự việc cho Sư Vô Cữu nghe, tránh cho nhóc ngu ngốc không biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, lúc đó đi nói lung tung khắp nơi thì sẽ không hay.
Sư Vô Cữu nghiêm túc lắng nghe, mặt đầy vẻ khiếp sợ, "Trời trời, trong thôn chúng ta có bảo bối, thế mà ta không biết gì hết?"
Nếu ngươi biết, vậy chắc chắn toàn bộ người trong thôn đều biết.
Chu Trường Dung âm thầm phỉ nhổ ở trong lòng.
"Ta chưa từng nghe cha mẹ ta nhắc qua, người trong thôn cũng không nói gì về nó." Sư Vô Cữu tỉ mỉ suy nghĩ, vẫn không thể nào nghĩ ra nguyên nhân, "Thôn chúng ta nghèo như vậy, nếu có bảo bối, chắc chắn chúng ta đã đào móc ra từ lâu."
Nhưng nếu thực sự có bảo bối, nào có dễ đào bới ra?
"Mà nếu ngươi đã nói như vậy, e rằng trong thôn chúng ta thật sự có bảo bối." Sư Vô Cữu lại chuyển đề tài trở về, "Nguy rồi, hôm qua ta nghe thấy người trong thôn nói, chắc là sẽ dọn đi, lỡ đâu chúng ta dọn đi thật, chẳng phải bảo bối sẽ là của Tiểu Hoan sao? Tuyệt đối không được!"
"Sao ngươi ghét Tiểu Hoan thế?" Chu Trường Dung rất ngạc nhiên.
"Không chỉ riêng Tiểu Hoan, Đại Hải kia ta cũng không thích." Sư Vô Cữu cây ngay không sợ chết đứng nói, "Thật ra bọn họ đối với ta rất tốt, nhưng ta cũng không biết tại sao, mỗi lần nhìn thấy hai người bọn họ, ta đều muốn đục mặt bọn họ, đơn giản chỉ là ghét thôi!"
Sư Vô Cữu nói đường hoàng như vậy, ngược lại làm Chu Trường Dung không biết nên nói tiếp thế nào.
Nhưng mà nhắc đến hắn cũng chẳng có tí tẹo hảo cảm gì với hai người kia, cũng không biết tại sao. Nghe thấy Sư Vô Cữu ghét họ giống như mình, trong lòng Chu Trường Dung rất vui vẻ.
Chẳng lẽ, đó gọi là "Thần giao cách cảm?"
"Nhưng người trong thôn đều muốn dọn đi." Chu Trường Dung cũng cảm thấy khá vướng tay vướng chân, nghiêm túc suy nghĩ hắn có nên chơi trò "Tổ tiên báo mộng" hay không, hẳn có thể thành công kéo chân người trong thôn không dọn đi. Chỉ cần người trong thôn không dọn đi, vậy thì vẫn còn có thể kéo dài một chút thời gian.
"Không được không được, phải nghĩ một biện pháp không thể để bọn họ dọn đi nhanh như vậy." Sư Vô Cữu gấp đến nỗi nắm tóc, "Nếu không, chúng ta dứt khoát nói cho bọn họ biết trong thôn có bảo bối đi, chắc chắn bọn họ sẽ không dọn."
Sư Vô Cữu nói cũng như không, sao có thể để cho các thôn dân biết trong thôn có bảo bối chứ?
Mà Chu Trường Dung nghiêm túc suy nghĩ lại, biện pháp này, hình như cũng không phải không thể.
"Ta cảm thấy dùng được." Chu Trường Dung đột nhiên nói.
"Cái gì dùng được?" Sư Vô Cữu ngẩn người, "Đừng nói ngươi muốn nói chuyện trong thôn có bảo bối ra đấy nhé? Vừa nãy ta chỉ nói giỡn thôi, không được, ngươi đừng dại dột."
"Mặt ngoài, đương nhiên chúng ta không thể nói, nhưng ta là quỷ, truyền giấy tờ gì đó cho bọn họ cũng không có vấn đề." Chu Trường Dung bỏ qua một ít dự cảm kì lạ sinh ra trong lòng, cười nói với Sư Vô Cữu, "Hiện tại ngay cả vẻ ngoài của bảo bối ra sao chúng ta cũng không biết, dù muốn tìm, e là chỉ với hai người cũng không thể tìm được. Đã vậy, cứ để cho người trong thôn hỗ trợ cùng nhau tìm."
Khách quan mà nói, nếu người trong thôn lấy bảo bối tới tay, hắn vẫn có biện pháp cướp bảo vật lại, nhưng nếu đợi đến khi Tiểu Hoan và người trong môn phái đến thì dù hắn có muốn cướp bảo bối lại cũng không được.
Có điều, từ đầu đến cuối Chu Trường Dung đều cảm thấy chuyện này rất quái lạ, nhưng hắn nghĩ như thế nào cũng không thể nghĩ ra nguyên nhân.
Giống như, hắn đã quên mất thứ gì đó rất quan trọng.
Mà, giống như hắn cũng không quên.
Hắn quay đầu, nhìn Sư Vô Cữu đang cúi đầu đăm chiêu, sâu đó quăng rớt hoài nghi trong lòng ra sau đầu.
Cuộc sống vẫn như thế, rất bình yên, rất vui vẻ.
Chắc là do hắn cả nghĩ quá rồi.
Sử Thượng Đệ Nhất Quỷ Tu