Sự Quyến Rũ Của Bóng Đêm
Chương 3: 3: Những Đứa Trẻ Giàu Sang
Một chiếc xe ngựa chạy thật êm tiến vào thị trấn Meadow.
Bốn con ngựa kéo được trang bị cùng với gỗ sồi hoa văn bằng vàng sang trọng.
Tiếng lộc cộc nhịp nhàng của các bánh xe dừng lại, cách hội chợ của thị trấn một đoạn đường ngắn.
Người đánh xe cầm một chiếc ghế đẩu, nhảy khỏi chỗ ngồi.
Tuy là một người đàn ông thuộc tầng lớp thấp, ông cũng mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh tươm với một chiếc áo khoác đen sạch sẽ cùng quần tây.
Ông được dặn phải ăn mặc lịch sự vì là một trong hai người đánh xe chịu trách nhiệm chở chủ mình.
Ông nhanh chóng đặt chiếc ghế đẩu xuống đất trước cửa xe ngựa, mở cửa đưa tay ra đỡ người bên trong.
Một cô gái nhỏ bước lên ghế đẩu, dù người đánh xe đã đưa tay ra, nhưng cô quyết định không động đến.
Cô trông không quá chín tuổi, nhưng những bước đi và cử chỉ nhỏ của cô lại mang một vẻ khinh khỉnh rõ ràng.
Làn da trắng trẻo của cô sạch sẽ không tì vết khác hẳn những đứa trẻ hạ lưu, mái tóc đen dài của cô được buộc cao trang nhã trên đỉnh đầu.
Đây là cô chủ của ông, cô Marceline.
Đi được hai bước, chiếc váy lụa dài vướng vào chân cô khiến cô bị ngã.
"Cô chủ!"
Người đánh xe đến giúp cô, nhưng ông còn chưa kịp chạm vào cô, cô đã nhanh chóng chống chân và đứng thẳng lên, cư xử như thể mình chưa từng bị ngã.
"Đừng có mà hét, Briggs.
Ông toàn làm chuyện dư thừa." Marceline vừa lịch sự nói, vừa chỉnh lại trang phục của mình.
"Với cả..
lùi lại đi.
Ông đứng gần quá đấy."
Briggs lùi về sau hai bước, đảm bảo bản thân không ở trong không gian của cô.
Ông cúi đầu: "Thật xin lỗi, cô chủ."
"Chính vì tôi tốt bụng nên ta mới tha thứ cho ông." Cô chủ nói với giọng đầy bác bỏ.
"Em không cần phải tha thứ cho ông ta nếu em nhìn vào cái nơi em đang đi đến."
Một cậu bé, lớn hơn cô gái hai tuổi, đặt chiếc giày sáng bóng lên ghế đẩu và bước xuống xe.
Anh mặc một chiếc áo khoác đen dày với lông cáo màu mun quanh cổ.
Mái tóc bạch kim óng ả nổi bật giữa những đám mây xám xịt trên bầu trời.
Đôi mắt anh lộ rõ vẻ khó chịu, và cách anh thể hiện bản thân có vẻ khinh khi hơn Marceline nhiều.
Marceline bị anh trai làm cho xấu hổ: "Đó không phải lỗi của em! Bà Garrette may mặt trước của chiếc váy dài quá mà." Cô đổ lỗi cho người thợ may.
Cậu bé liếc nhìn cô em gái đang ngọt ngào cười với mình, anh đảo mắt.
Anh ra lệnh cho người đánh xe, ông Briggs: "Đỗ xe đi."
"Tôi sẽ trở lại ngay." Ông Briggs cúi đầu đáp.
Hai anh em không đợi người hầu, họ đi về phía hội chợ của thị trấn.
Đôi mắt của Marceline sáng lên khi thấy vô số thương nhân bày bán nhiều mặt hàng độc đáo.
Mặc dù hai anh em đã quen với nhiều mặt hàng quý hiếm hơn, đắt tiền hơn, nhưng hầu hết những món hàng giá rẻ là những thứ họ chưa bao giờ nhìn thấy hoặc nếm thử, nó tạo cảm giác mới lạ cho cặp anh em.
Marceline vội vàng xem các quầy hàng, đầu ngẩng cao, còn anh trai thì theo sau cô.
"Vince! Nhìn con búp bê đó kìa!" Cô chỉ tay vào một quầy hàng.
Cô chạy về phía quầy, đứng giữa những cô bé khác.
Vài người phía trước ăn mặc khá giống cô, vây quanh cửa hàng đồ chơi.
Bước chân của cậu bé tóc bạch kim khẳng khái và có tính toán hơn em gái mình.
Vincent hầu như không quan tâm đ ến hội chợ, giữ khoảng cách với mọi người và những gì họ bày bán.
Nếu không phải vì em gái một mực nài nỉ, anh đã không cam lòng bước vào một nơi đông đúc và bẩn thỉu như vậy.
Nhưng không chỉ có anh, những người khác cũng đều giữ khoảng cách với cậu bé với màu tóc nổi bật và khí chất thanh cao ấy.
"Cái đó! Với cái bên phải nữa.
Thêm cái bên cạnh nó!" Vincent nghe thấy giọng nói phấn khởi của Marceline giữa tiếng ồn ào náo nhiệt của đám đông, anh ra lệnh cho người bán hàng mang những con búp bê đến cho cô.
"Con quỷ nhỏ." Vincent thì thầm trong hơi thở.
Marceline bắt thương gia mang từng con búp bê ra cho cô, khiến anh ta cảm thấy thật bực mình.
Nếu không phải cô gái mặc chiếc váy lụa đắt tiền như thế, ắt anh sẽ đuổi cô đi ngay vì đã làm lãng phí thời gian kinh doanh của anh ta.
Anh nhìn đám đông huyên náo nào là người thuộc tầng lớp trung lưu và hạ lưu vây quanh quầy hàng, chỉ chừa chút chỗ trống cho anh thôi.
"Chậc." Anh tặc lưỡi khó chịu và quyết định không chen qua mớ sinh vật thấp kém đang tụ tập ấy.
Hy vọng cô nhìn thấy những con búp bê rồi thì sẽ hài lòng mau chóng rời đi.
Trông khi em gái đang bận rộn, Vincent quyết định dạo quanh nơi này để tránh cái đám đông toàn là đàn ông, phụ nữ và trẻ em với quần áo rách rưới.
Cha mẹ anh luôn đưa anh và em gái đến những nơi môn đăng hộ đối, cả về gia thế lẫn địa vị.
Thời tiết trở nên lạnh hơn, anh chú ý đến một số nông dân ở xa ranh giới của khu vực hội họp, quây quần bên đống lửa đang cháy trong thùng dầu.
Những kẻ vô gia cư như vậy sẽ sớm chết cóng vì mùa đông lạnh trong vài ngày tới thôi.
Ánh mắt anh lướt qua một hàng bánh nóng hổi.
Mặc dù mùi của nó trông khá thơm và ngon, nhưng nó không đủ sức lôi kéo anh đến ăn một miếng.
Ánh mắt anh nhất thời dừng lại trên hai gia đình thượng lưu đang đứng trước quầy nói chuyện với thương gia.
Vincent nhìn sang chỗ khác, mắt anh bắt gặp một thứ nhỏ nhắn lôi thôi lếch thếch đứng gần phía rìa quầy bánh nóng hổi.
Đó là một cô bé chỉ lớn bằng ngón tay cái sưng to của mấy người đứng gần vị thương gia.
Cô mặc một chiếc áo khoác đen, phồng vá nhiều mảnh mà anh cho rằng nó đã được nhồi bằng một loại len rẻ tiền nào đó cách ngu ngốc để chống lại cái lạnh cùng những trận gió.
Một món đồ thủ công tự chế như vậy chắc hẳn được những người nghèo nhất trong số kẻ bình dân làm ra, không đủ tiền mua những chiếc áo khoác da Snowpig đơn giản và rẻ tiền nhất, có thể giúp cô tránh rét gấp đôi, thậm chí là gấp ba lần.
Tuy là chắp vá nhưng nó cũng không rách nát như quần áo của những đứa trẻ nông dân khác.
Với cả, ngoại hình của cô bé quá ư sạch sẽ, làn da cô đặc biệt mịn màng hơn so với một người bình thường, có lẽ còn mịn màng hơn em gái và mẹ anh cơ.
Dù vậy, ngoại hình của một người chưa bao giờ là đủ để thay đổi trạng thái của một người.
Cô gái thèm thuồng nhìn những chiếc bánh, như thể đó là món ăn ngon nhất mà cô từng được chiêm ngưỡng.
Nhưng anh biết, chúng chỉ đơn thuần là những chiếc bánh thông thường, đôi khi hương vị còn chẳng bằng những chiếc bánh anh sẽ ăn ở nhà.
Cô bé với tay lấy chiếc bánh, Vincent tặc lưỡi lần thứ hai trong ngày.
"Ngu ngốc." Anh lẩm bẩm, bởi ai đó đã nắm lấy tay cô trước khi cô chạm vào chiếc bánh.
Vị thương gia đang nói chuyện đồng thời lướt mắt qua một trong những khách hàng của mình, bống ông bắt gặp thứ gì đó chuyển động ngay khóe mắt ông.
Đôi mắt ông ta nheo lại, rồi nhanh chóng bắt lấy cổ tay nhỏ bé của Eve.
Eve đã được dạy là không nên ăn trộm, nhưng với cái lạnh buốt giá và cơn đói ngày càng mãnh liệt trong cô, thức ăn ấm áp trước mặt khiến cô không thể không rõ dãi.
Cô không cố ý lấy trộm nó, cô chỉ vô thức đưa tay ra, và bây giờ cô đã bị bắt, cô như hóa đá.
"Con chuột nhắt này!" Thương gia chế nhạo cô gái nhỏ, giọng điệu của ông hoàn toàn khác với lúc ông nói với khách hàng: "Mi nghĩ ta sẽ không biết mi ăn cắp sao hả?"
Cô bé Eve lắc đầu: "Cháu không cố ý đâu," Giọng nói nhỏ của cô vang lên: "Cháu không có chạm vào chúng!"
"Nhưng mi đã định ăn cắp một cái, đúng chứ?"
Thương gia tức giận trừng mắt với cô.
Dường như chỉ một ánh mắt của thương nhân vẫn chưa đủ, nhiều người gần đó còn quay lại để xem vở kịch nhỏ kia.
Một phụ nữ quý tộc nói với bạn mình: "Đó là lý do vì sao chúng ta cần có sự phân biệt rõ ràng và nơi để tách biệt chúng ta khỏi những kẻ như chúng.
Nếu có bất kỳ cơ hội nào, chúng sẽ tràn vào như lũ trộm cắp và tội phạm vậy."
"Mới còn là một con nhóc mà đã có những hành vi đáng khinh như vậy rồi.
Nó phải bị trách phạt ngay chứ.
Cha mẹ nó đâu?" Người thứ hai hỏi.
"Có lẽ nó mồ côi." Người khác bình luận.
"Thật á?" Một người đàn ông có mái tóc gợn sóng được chải sang một bên hỏi với nụ cười kỳ quái: "Sau này con bé có thể hữu dụng chút đấy."
Vincent chỉ lặng lẽ đứng đó, nghe những người lớn có cùng địa vị xã hội của anh nói về cô bé, trong khi thương gia thì siết chặt lấy cô bé đang vô cùng sợ hãi.
Anh biết một vài điều sẽ xảy đến với những người nghèo nếu bị giới thượng lưu bắt được, đặc biệt là trẻ nhỏ.
Cô bé Eve muốn về nhà, và cô sẽ bỏ trốn ngay tức khắc nếu thương gia không nắm chặt tay cô bé đến mức để lại một vết bầm tím hằn rõ quanh cổ tay cô.
"Làm ơn tha cho cháu đi," Cô bé Eve xin lỗi và cúi đầu chịu phục: "Cháu không cố ý làm vậy đâu."
"Sao có thể dễ như vậy được, con chuột nhắt kia.
Ai biết mi còn lấy trộm thứ gì khác ở đây nữa." Thương gia nhìn xuống cô.
Cô có thể nghe thấy đám đông xung quanh mình thì thầm, những ánh nhìn phán xét và khiển trách.
Một số người đã đồng ý kiểm tra cô trước khi đưa cô đi khỏi đây.
Cô bé Eve sợ hãi, cô ước gì mẹ có mặt ở đây.
Cô cố gắng rút tay ra khỏi nắm tay của người đàn ông, nhưng không được.
Khi cô kéo mạnh hơn, thương gia tự mãn buông tay khiến cô ngã xuống mặt đất lạnh giá, phủ đầy tuyết.
Người đàn ông với nụ cười kỳ quái và mái tóc gợn sóng bước tới, giọng nhân từ: "Tôi sẽ đưa cô gái đến gặp thẩm phán, xem liệu ông ta có biết nó không.
Ai biết nó đã còn phạm những lỗi gì nữa chứ?"
Phần dưới của cô bé Eve rất đau vì bị ngã, nhưng cô không quan tâm bởi sự lấn át của nỗi sợ hãi.
Cô lo rằng nếu bị bắt đi, cô sẽ không thể gặp lại mẹ nữa.
Cô muốn khóc, nhưng cô không thể làm như vậy.
Cô cắn môi để nuốt ngược nước mắt vào.
Mẹ đã dặn cô không bao giờ được khóc trước mặt mọi người, dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào.
Trái tim cô ngày càng nơm nớp khi thấy số ánh mắt đổ dồn về phía mình ngày càng nhiều.
Nhưng trước khi cô bị người đàn ông dắt đi, một cậu bé tóc bạch kim bỗng xuất hiện trước mặt cô.
"Đứng lại đó." Vincent vừa bước đến, vừa ra lệnh.
Người đàn ông có mái tóc gợn sóng khó chịu vì bị ngăn cản, nhưng khi ông quay lại, sự bất mãn của ông chuyển thành ngạc nhiên: "Cậu chủ Moriarty, quả là một bất ngờ thú vị! Cha mẹ cậu có ở đây không?" Người đàn ông hỏi, nhìn qua cậu bé với một nụ cười đi sâu vào lòng người.
"Ông là ai?" Vincent thẳng thừng hỏi, nụ cười trên khuôn mặt người đàn ông tắt ngúm.
Người đàn ông hắng giọng, chỉnh lại vẻ mặt thất thần: "Cậu chủ, tôi là Declan Halston.
Chúng ta đã gặp nhau tại trang viên của Bà Georgiana Winston."
"Tôi không nhớ ông." Cậu bé trả lời, tuy còn trẻ, nhưng rõ ràng cậu bé coi thường người đàn ông như thể giày ông ta bám đầy bùn vậy: "Phiền ông tránh xa người hầu của tôi ngay."
"Người hầu của cậu?" Declan nhìn Eve, mắt ánh lên vẻ hoài nghi.
"Phải.
Di chuyển." Một mệnh lệnh trực tiếp, cho dù Declan có không thích thái độ của Vincent, ông vẫn phải rời đi vì họ của cậu bé.
Trước sự ngạc nhiên của mọi người, cậu bé đưa tay về phía cô.
Người đàn ông tên Declan cáu gắt hỏi: "Cậu không định đón nó theo chứ? Một đứa trẻ ở địa vị như cậu, không nên.."
Cậu bé mặc kệ tên quý tộc, quay lại nhìn thương gia và nói: "Ông đã làm hỏng đồ của nhà Moriarty.
Ông muốn trả bằng một lời xin lỗi hay muốn bị trừng phạt mất việc làm ăn?"
"Thật xin lỗi, ông Moriarty," Thương gia cúi đầu: "Nhưng tôi đã bắt quả tang nó ăn cắp bánh của.."
"Cô ta còn chưa động ngón tay vào nó.
Ông không nhận thức được điều tồi tệ nhất nhỉ?" Vincent ngắt lời buộc tội của ông ta, thương gia thì thầm xin lỗi.
Những khán giả của thị trấn đang xem kịch, rất nhanh sau đó liền mất hứng như cách họ đã hứng thú, liền quay về với những việc đang làm trước đó.
"Mi định ngồi đó cả ngày à?" Lần này, câu hỏi của anh nhắm đến cô gái.
Đây là lần đầu tiên cô bé Eve nhìn thấy một người có mái tóc bạch kim.
Quần áo của anh trông thật là ấm áp, đôi lông mày anh cau lại cách tao nhã.
Mẹ đã nói với cô: "Hãy tránh xa những người có vẻ ngoài sang trọng vì có thể lắm họ sẽ cướp con khỏi mẹ mất."
Trong khi cô đang mải mê ngắm nhìn bộ quần áo xinh đẹp và đôi giày sáng bóng của anh, cậu bé tóc bạch kim trừng mắt nhìn cô.
Là anh đấy, cậu chủ của nhà Moriarty lẫy lừng đấy, đưa tay ra giúp đỡ cô đấy, bàn tay mà anh sẽ không bao giờ đưa ra cho người khác đấy, vậy mà cô gái vô ơn này lại không chịu cố nắm lấy nó.
Cô bé Eve thấy đôi mắt anh nheo lại liền cảm nhận được sự nguy hiểm và nhanh chóng đưa tay nắm lấy tay anh.
Những người xung quanh dần tản ra, bỏ mặc hai đứa trẻ.
Cô bé Eve cảm thấy tay mình bị kéo lên, rồi cô nhanh chóng đứng vững trên đôi chân của mình.
"Theo tôi." Cậu bé tóc bạch kim nói cộc lốc.
Anh không cho cô thời gian để trả lời, nhất là sau khi anh đã tuyên bố rằng cô là người hầu trong nhà.
Anh chuyển bàn tay mình lên cổ tay cô, kéo cô đi khỏi quầy hàng, cách xa những người khác.
Cậu bé nắm nhằm vào chỗ thương gia đã siết khiến cô bị bầm tím vừa rồi.
Cậu nắm chặt, cô đau đớn nhăn mặt lại.
Eve không biết có phải mình lại gặp rắc rối không, nên cô giật mạnh tay mình trở lại nhưng vô ích.
Cô cảm thấy những chuyện này cứ diễn ra liên tục gây áp lực cho cô, và cô chắc chắn sẽ không bao giờ gặp lại mẹ mình nữa.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Tôi Coi Các Người Như Anh Em
2.
Chú Nhỏ
3.
Hoa Trong Gương: Vô Tình Gặp Người
4.
Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ
=====================================
Cậu bé dừng bước, nhưng vẫn không buông tay cô.
Anh nhìn cô, nhận thấy mắt cô ươn ướt, một giọt nước mắt lăn ra từ một bên mắt xanh lam kia.
Giọt nước mắt trượt dài trên má cô, anh bỗng mở to mắt ngạc nhiên khi thấy giọt nước mắt biến thành một thứ gì đó rắn chắc.
"Vince!" Anh nghe tiếng em gái gọi mình, nhất thời mất tập trung.
Anh còn chưa kịp định thần thì cô gái nhỏ đã cắn ngay vào tay anh, anh vội đẩy cô ra xa!
"Ouch!"
Vừa khi cậu bé buông tay cô, Eve chạy khỏi đó nhanh như thể đôi chân nhỏ bé của cô có thể đưa cô về nhà, không trì hoãn một phút nào.
Giọt nước mắt khiến cậu bé bất ngờ hơn là vết cắn vừa rồi.
Mắt anh dán trên nền tuyết, và ở đó, ngay dưới chân anh, có một viên ngọc trai láng mịn và sáng bóng.
Anh cầm nó trên tay, nhét nó vào túi trước khi em gái thấy được.
"Ai vậy?" Marceline hỏi, mắt nhìn theo cô gái rõ ràng là thuộc tầng lớp thấp kém.
"Nó có làm hại cậu không, cậu chủ Vincent?" Người đánh xe đi cùng Marceline quan tâm hỏi.
"Cũng chẳng phải ai cả." Cậu bé trả lời.
Nhớ lại mình đã nắm tay một người đang thấp kém hơn, anh càng thêm khó chịu.
Anh ra lệnh cho người đánh xe: "Đưa xe đến phía trước.
Tôi muốn về nhà.".
Sự Quyến Rũ Của Bóng Đêm