Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Chương 417: C417: Tuy năm đó
Cát Long Khách là thầy bói nổi tiếng ở Nhật Bản, nghe đồn có rất nhiều nhân vật có quyền có thế là tín đồ trung thành của ông ta, người có thân phận tối cao trong số đó chính là thủ tướng đương thời Hiroi Miya.
Hiroi Miya có chút mê tín, trước khi thực hiện bất cứ âm mưu lớn gì cũng phải tới tìm thầy bói xem một quẻ. Mà chẳng biết là đánh bậy đánh bạ hay thật sự có bản lĩnh, nhưng Cát Long Khách đã đưa ra rất nhiều chỉ dẫn có ích cho Hiroi Miya, nhờ vậy nên năm ấy, ông ta mới thuận lợi leo lên được vị trí thủ tướng.
Đức Tú Viên chính là nhà tu hành mà Hiroi Miya cố ý xây cho Cát Long Khách để tỏ lòng biết ơn.
Và hôm nay, nơi này bất ngờ đón tiếp hai vị khách không mời.
Lý Trạch Vũ đi đằng trước, hai tay chắp sau lưng, bước nhanh như gió; Yoshikawa Tomirou theo sát phía sau.
“Báo cho Cát Long Khách rằng Đại đương gia nhà tôi muốn gặp ông ta, ông ta có hai phút để lết xác tới đây.” Yoshikawa Tomirou vênh mặt nói với giọng rất chỉ là hống hách.
Các site khác đang và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà. Mọi người vào site chính ủng hộ tụi mình với nhé. Mê truyện hot chấm vn ạ.
Tuy năm đó, ông ta bại dưới tay Hiroi Miya, đồng thời bốc hơi khỏi thế gian rất nhiều năm, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, các đệ tử của thầy bói biết rõ đối phương không phải người bản thân có thể đắc tội.
Lát sau, một tên đệ tử đỡ một lão già mái đầu bạc trắng chầm chậm bước ra.
Lý Trạch Vũ liếc mắt nhìn thây bói một lượt từ trên xuống dưới.
“Xin chào!” Cát Long Khách chủ động bắt chuyện trước, hơn nữa còn nói bằng tiếng nước Hạ, dù có hơi sứt sẹo.
Lý Trạch Vũ giật mình, hỏi: “Ông biết tôi là người nước Hạ sao?” Cát Long Khách mỉm cười thần bí, đáp: “Tôi tính ra đấy.”
“Thế sao, thoạt nhìn đúng là có chút năng lực ha?” Lý Trạch Vũ mỉm cười hờ hững, hỏi tiếp: “Thế ông có tính ra được mục đích tôi tới đây hôm nay là gì không?”
Cát Long Khách vẫn cười mỉm chỉ như cũ, không mở miệng đáp lại câu nào.
Đúng lúc này, Yoshikawa Tomirou đứng bên cạnh chợt buông lời cảnh cáo: “Cát Long Khách, người đứng bên cạnh tôi đây không phải người tầm thường đâu, biết điều thì khách khí chút đi.”
Cát Long Khách vẫn cứ im lặng không nói, chỉ giơ tay làm ra tư thế “mời”, sau đó nhấc chân tiến một bước ngồi xuống trước một bức tượng tám đầu tám đuôi, tức Bát Kỳ Đại Xà của Nhật Bản - tín ngưỡng của không ít thầy bói. ngôn tình hoàn
Cát Long Khách bỗng chuyển chủ đề: “Anh bạn trẻ, nếu cậu thấy hứng thú, thay vì nói về lý do cậu đến đây hôm nay, chỉ bằng ngồi xuống nghe tôi giảng giải về cuộc đời cậu đi."
Lý Trạch Vũ khoanh tay trước ngực, bật cười khoái chí bảo: “Thế ông nói thử đi, tôi xin dỏng tai lắng nghe đây.”
Hiện sát tâm của cậu quá nặng, trên người đã gánh rất nhiều nghiệp chướng, nếu không mau chóng hóa giải, sau này chắc chắn sẽ gặp vô vàn tai họa.”
Nói đến đây, Cát Long Khách hơi khom lưng hành lễ: “Trong thiên hạ này, chỉ mình tôi mới có thể giúp cậu hóa giải nghiệp chướng trên người thôi.”
Nghe tới đây, Lý Trạch Vũ bỗng híp mắt lại. Còn Yoshikawa Tomirou đứng bên cạnh thì hết nhìn Cát Long Khách, lại quay sang ngó Lý Trạch Vũ.
Kỳ thật, ông ta chẳng hiểu Ác quỷ và Thiên thần gì đó mà Cát Long Khách nói đến là gì, nhưng chuyện sát tâm của Lý Trạch Vũ rất nặng, trên lưng đeo rất nhiều
nghiệp chướng thì có vẻ đúng đấy.
Đừng thấy Lý Trạch Vũ có vẻ thư sinh nho nhã mà lầm, số người bị hắn giết chất đủ để chồng thành cả núi xác lớn đó!
“Đại đương gia, xem ra lão già này thật sự có bản lĩnh đấy ạ.” Yoshikawa Tomirou rụt rè nhắc nhở, hàm ý hy vọng Lý Trạch Vũ thà tin là có, chứ không thể
không tin.
Nhưng Lý Trạch Vũ lại mỉm cười đầy tiêu sái, nói: “Đại sư, thật ra tôi cũng biết chút chút về bói toán đấy.
“Ồ?” Cát Long Khách thoáng cau mày.
Ý cười trên môi Lý Trạch Vũ chẳng chút suy giảm, hắn bình tĩnh nói: “Ban nãy tôi đã lén bấm ngón tay tính hộ đại sư một quẻ, hay là đại sư đoán thử xem tôi tính ra chuyện gì đi?”
“Tính ra chuyện gì?” Cát Long Khách vô thức hỏi.
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi