Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Chương 413: C413: Lý trạch vũ
Tuyên Thành tinh hoa lộng lẫy về đêm.
Trần Thanh Tuyết nhìn khung cảnh trời đêm bên ngoài qua cửa sổ sát đất, một cảm giác thoải mái khó tả nhen nhóm nơi đáy lòng cô.
Bây giờ chỉ cần một cái giơ tay nhấc chân của cô là có thể khiến một công ty đứng bên bờ vực phá sản sống dậy, đồng thời cũng có thể khiến một xí nghiệp đang trên đà phát triển không ngừng sập trong một khoảnh khắc.
Chỉ cách đây vài tháng trước thôi, Trần Thanh Tuyết chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày mình lại đứng đầu giới kinh doanh. Nhưng cô cũng biết rõ, để có được tất cả những thứ ngày hôm nay là đều nhờ người đàn ông kia.
Lý Trạch Vũ!
Hình bóng đối phương xuất hiện trong đầu Trần Thanh Tuyết, cô không cầm được lòng, khẽ nhếch miệng nở nụ cười. Cô thừa nhận rằng bản thân đã thật sự yêu người đàn ông này!
“Râm!”
Cửa văn phòng bị ai đó phá.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên |||||
“Chị!”
Trần Thanh Dao vội vã chạy vọt vào, hét bằng giọng nghẹn ngào: “Không xong rồi chị...
Trần Thanh Tuyết nhìn đôi mắt đẫm lệ của cô em gái, sự kinh ngạc hiện rõ trên khuôn mặt cô, cô nói: “Xảy ra chuyện gì? Nói từ từ thôi!”
“Chị à, anh rể... Anh rể chết rồi!” “Em nói cái gì?”
Trần Thanh Tuyết vừa mới đứng dậy lại ngồi xuống như bị rút cạn sức lực, trong khoảnh khắc ấy, đôi mắt xinh đẹp ửng đỏ.
Trần Thanh Dao bật chiếc laptop trong tay lên, trên màn hình đang phát một đoạn video. Bên trong là bóng lưng của một chàng trai trẻ và một lão giả cầm đao võ sĩ trên tay rồi đâm mạnh vào trái tim chàng trai trẻ.
“Không thể nào, không phải anh ấy!”
Mặc dù nhìn bóng lưng rất đỗi quen thuộc nhưng Trần Thanh Tuyết vẫn bịt miệng không dám tin, có điều, chỉ ngay sau đó...
Chàng trai trẻ kia từ từ ngã xuống đất, khuôn mặt anh hiện trên màn hình, và đó lại chính là Lý Trạch VũI
“Anh ấy sẽ không chết, không phải anh ấy...” Trần Thanh Tuyết như bị lạc mất ba hồn bảy phách, nước mắt trào ra như vỡ đê.
Ngay cả Trần Thanh Dao khóc đến nỗi nước mắt đầm đìa cũng không muốn †in, nhưng sự thật đã rành rành ra trước mắt, không phải muốn không tin là được.
“Chị muốn đi tìm anh ấy, chị phải đi tìm anh ấy...”
Trần Thanh Tuyết bước đi loạng choạng rồi ngã sóng soài trên nền đất, Trần Thanh Dao vội đi tới đỡ cô dậy, hai chị em ôm nhau khóc nức nở.
“Anh ấy vẫn chưa cưới chị, sao anh ấy có thể chết được...”
Tại tập đoàn Long Thịnh.
Diệp Khuynh Thành vừa mới đến gara ngầm chuẩn bị đánh xe rời đi, điện thoại trong túi xách bỗng đổ chuông. Cô rút ra xem, là Diệp Khinh Nhu gọi tới.
Diệp Khuynh Thành vừa mở cửa xe vừa ấn nút nghe, miệng nói: “Cô út!” “Khuynh Thành, cháu đang ở đâu vậy?”
Nhận ra giọng điệu của cô út không được ổn, Diệp Khuynh Thành khẽ cau mày, đáp: “Cháu đang chuẩn bị về nhà, có chuyện gì ạ?”
Diệp Khinh Nhu ở đầu dây bên kia muốn nói nhưng lại thôi, sau đó có tiếng nức nở truyền tới.
Diệp Khuynh Thành ngồi trên ghế điều khiển xe, một dự cảm chẳng lành bỗng trào dâng trong lòng cô.
“Thằng nhóc kia... Chết rồi!”
Diệp Khinh Nhu - người đang ở quân doanh quân Huyền Vũ tại Nam Cương xa xôi không thể kìm nén được cảm xúc nữa, sau khi cúp máy, nước mắt cô ấy rơi như mưa.
Cùng lúc đó, chiếc điện thoại trên tay Diệp Khuynh Thành rơi xuống, cô biết “thằng nhóc” trong miệng cô út của mình là đang ám chỉ ail
Diệp Khuynh Thành ngơ ngác nhìn vô lăng, cảm giác đau thấu tim bỗng lan tràn khắp cơ thể cô trong tích tắc, đau đến mức khiến cô cảm thấy hô hấp cũng khó khăn.
“Ô...Ô ô,ô ô ô...”
Sau khi kìm nén một lúc, tiếng khóc thảm thương xuyên qua cửa sổ xe, vang vọng khắp gara ngầm.
Tại sân bay quốc tế Hoàng Thành.
Phái đoàn đến thăm đất nước hoa anh đào ở lại trong thời gian ngắn ngủi là nửa tiếng đồng hồ, thậm chí còn vội vàng về nước mà không gặp những nhân vật chủ chốt trong sứ đoàn bên kia.
Có thể nói đây chính là chuyến thăm phỏng vấn ngắn nhất trên thế giới!
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi