Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Chương 354: C354: Cung thạc nữa
Trước Đại Phật Đất Thục
"Ngu ngốc, là mày ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói hay là muốn ông đây đánh mày sống dở chết dở?”
Lý Trạch Vũ nhận được tin nhắn Cẩu Phú Quý gửi tới, các đệ tử của các môn phái lớn đã được cứu ra, vì vậy cũng không cần phải chơi đùa tâm kế với Nam Cung Thạc nữa.
"Lý Trạch Vũ, bổn tọa không thể không thừa nhận thiên phú võ thuật của thằng nhóc nhà cậu vô cùng tuyệt vời, tuyệt đến khác người, nhưng..."
Bỗng nhiên Nam Cung Thạc cất cao giọng: "Thứ cậu uống chính là cổ độc của bổn tọa, trên đời này ngoài bổn tọa ra... bổn tọa..."
Nói đến đây ông ta đã ngây người như phỗng, làm sao cũng không thể nào nói ra câu tiếp theo.
Chỉ thấy một câu trâm bạc xuất hiện trong tay Lý Trạch Vũ, rạch ra một vết thương nhỏ trên ngón trỏ, ngay sau đó thấy hắn hơi vận chuyển kình khí, một con cổ trùng nhúc nhích chui ra khỏi đầu ngón tay hắn.
Đây... không thể nào.
Sao hắn có thể giải được cổ trùng!
Nam Cung Thạc lắc lắc đầu, nghi ngờ mắt mình có vấn đề, nhìn kỹ lại một lần nữa, Lý Trạch Vũ đã thật sự giải được cổ độc rồi.
"Cổ độc mà ông hạ tôi, tôi đã giải được rồi, nhưng độc cóc tôi đưa cho ông uống còn chưa giải đâu, làm sao bây giờ?"
Lý Trạch Vũ không hề sợ hãi hỏi.
Khóe miệng Nam Cung Thạc co rút, giận dữ nói: Mày sớm đã biết tao cho mày uống cổ độc, cho nên từ khi bắt đầu mày đã tính kế bổn tọa rồi?"
"Trả lời đúng rồi đó, thưởng cho ông một chưởng nè!" "Vèo!"
Vừa dứt lời, Lý Trạch Vũ lưu lại một hư ảnh ngay tại chỗ, nhoáng cái đã xuất hiện trước mặt Nam Cung Thạc.
"Bốp!"
Nam Cung Thạc không ngờ đối phương nói ra tay là ra tay, không hề có dấu hiệu nào báo trước, chờ đến khi ông ta phản ứng lại thì đã ăn một chưởng, không khỏi phải lui về phía sau mấy bước.
"Có thích phần thưởng này không?”
Lý Trạch Vũ cười khà khà hỏi.
Tao thích cái mm nhà mày ấy.
Nam Cung Thạc lao vọt tới, thân thể già lụm khụm nhưng khi bùng nổ thì tốc độ lại vô cùng nhanh.
"Âm ầm”
Tiếng vang xen lẫn với một chưởng mạnh như đào nùi lấp biển đang ập tới.
Lý Trạch Vũ cảm nhận được một chưởng này không hề tâm thường, âm thầm sử dụng Ngự long thần công, sau đó không tránh không lùi mà đánh ra một quyền.
Một chưởng một quyền đụng vào nhau, sức gió mãnh liệt làm rung chuyển và phá vỡ nát mấy chục tấm đá xanh trên mặt đất.
Nam Cung Thạc không hề dừng lại, mà lại thêm một bàn tay nữa ập tới. Đao chẻ vào tận xương, sức lực vô cùng lớn!
Lý Trạch Vũ cũng phản ứng nhanh, đánh ra một quyền để đấu lại thế chẻ tre của đối phương.
"Ai chà!"
Nam Cung Thạc lẩm bẩm một tiếng, bàn tay rung động đến tê dại, đồng thời nhanh chóng lùi về phía sau mười mấy bước.
"Tiếp tục, tôi vẫn ổn nha!" Lý Trạch Vũ vẫy vẫy tay, cái ý khiêu khích không cần nói ra cũng biết. Nam Cung Thạc cau mày, hừ lạnh: "Nếm thử Thiên Tàn Thối của ông đây đi."
Đột nhiên ông ta thay đổi suy nghĩ, không muốn giết Lý Trạch Vũ, ít nhất thì tạm thời sẽ không giết.
Bởi vì Lý Trạch Vũ tuổi còn trẻ như thế mà đã có sức mạnh như thế này, chắc chắn trên người có bí mật rất lớn, ông ta phải ép đối phương nói hết ra toàn bộ bí mật.
"Bốp bốp bốp..."
Hai người thăm dò nhau xong, chính thức bắt đầu giao đấu.
Nam Cung Thạc mượn lực của mặt đất nhảy lên không trung, ngay sau đó ra liên tiếp mười mấy cước, mỗi cước đều vô cùng mạnh mẽ.
Cánh tay Lý Trạch Vũ đón đỡ trước sau, không hề bị thương.
Hai bên người tới người lui, trong thời gian một chén trà hai bên đã đánh hai mươi mấy chiêu rồi.
Dần dần, đáy lòng Nam Cung Thạc lại càng kích động mãnh liệt. Đối với ông ta mà nói, thực lực của ông ta đã sớm vượt qua giáo chủ Hướng Dương Thiên năm đó, cho dù là tam đại Túc Lão của Thánh Địa bắt tay nhau cũng không phải là đối thủ của ông ta.
Nhưng hiện tại, một thanh niên mới hai mươi mấy tuổi đã có thể đánh không phân thắng bại với ông ta.
"Rầm!"
Nam Cung Thạc vừa mới lơ là đã bị hai cánh tay của Lý Trạch Vũ nắm giữ được phần eo, ngay sau đó đập mạnh xuống mặt đất.
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi