Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Chương 340: C340: Vân trung không nói dối
73@-
Dù sao thì với thân phận của đạo sĩ Vân Trung, căn bản không cần phải tự hạ thấp mình để nâng người khác lên.
“Vân Trung không nói dối.”
Ngọc Phượng Hoàng cười khổ: “Tôi đã từng giao đấu với sư đệ nên hoàn toàn có thể hiểu được!”
“A di đà phật”
Hòa thượng Tố Nhân thở dài: “Nếu lời hai vị nói là thật, vậy thì thiên phú của Lý thiếu hiệp sợ là không hề thua kém gì đạt ma tổ sư trong chùa!”
“Ừm, đến cả sư tổ của Đạo môn cũng không bằng!”
Đạo sĩ Vân Trung phụ họa nói.
Ngọc Phượng Hoàng chuyển đề tài: “Cái này tạm thời không đề cập tới, Vân Trung ông cố ý hẹn bọn tôi ra đây chắc không phải chỉ muốn nói mấy việc này đấy chứ?”
Hòa thượng Tố Nhân gật đầu nói: “Phải đấy! Vân Trung, ông mau nói việc chính đi!”
“Thiên phú của vị sư đệ này thì không cần phải nhắc lại nữa, đã rõ như ban ngày rồi, hôm nay hẹn mọi người ra là muốn kể cho mọi người một chuyện.”
Nói đến đây, đạo sĩ Vân Trung nhìn từng người một, thoáng trầm ngâm, lại nói: “Ba sư phụ của chúng ta còn sống là một chuyện tốt, nhưng các người có từng nghĩ đến một việc này hay không, cung chủ của Vô Tình Thần cung năm đó cũng vẫn còn sống?”
Loạt xoạt!
“Ông vừa nói cái gì?”
“Hách Liên vô tình có thể vẫn còn sống?”
Vừa dứt lời, cả Ngọc Phượng Hoàng và hòa thượng Tố Nhân đều đứng ngồi không yên.
Khắp giới võ lâm không ai rõ hơn ba người bọn họ, nếu Hách Liên vô tình thật sự còn sống thì sẽ để lại hậu quả gì!
“Đều đã hơn một trăm tuổi rồi, không biết bình tĩnh một chút sao!”
Đạo sĩ Vân Trung thở dài một tiếng, hoàn toàn quên mất rằng lúc mình phỏng đoán Hách Liên vô tình còn sống thì phản ứng còn kích động hơn cả Ngọc Phượng Hoàng và hòa thượng Tố Nhân.
Dường như Ngọc Phượng Hoàng cũng nghĩ đến cái gì đó, phỏng đoán: “Ý của ông là... Ba sư phụ của chúng ta không hiện thân, rất có khả năng là bởi vì Hách Liên vô tình!”
“Không sai!”
Đạo sĩ Vân Trung gật đầu thừa nhận.
“Không được, tôi phải lập tức đi tìm sư đệ, chuyện này nhất định phải hỏi cho rõ ràng.”
“A di đà phật, lão nạp cũng đang có ý này!” Ngọc Phượng Hoàng và hòa thượng Tố Nhân lần lượt thể hiện ý kiến.
Đạo sĩ Vân Trung vội vàng đứng dậy ngăn cản: “Hai người bình tĩnh một chút được không?”
“Không bình tĩnh được!” “Đúng, lão nạp cũng không thể bình tĩnh nổi.” Hai người Ngọc Phượng Hoàng càng thêm kích động.
Không còn cách nào mà, không ai có thể hiểu được Hách Liên vô tình xuất hiện mang đến cho họ áp lực lớn tới nhường nào.
“Các người có biết vì sao tôi lại trấn định được không?” Đạo sĩ Vân Trung lạnh lùng hỏi một câu.
“Vì sao?”
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Sáng sớm hôm sau, trên hòn đảo nhân tạo của Đạo môn.
Đạo sĩ Vân Trung, Ngọc Phượng Hoàng, còn có đại sư Tố Nhân đức cao trọng vọng của chùa Thiền Lâm, tất cả đều có mặt.
“A di đà phật, thí chủ Lý thực sự mạnh đến vậy sao?”
Hòa thượng Tố Nhân nghe đạo sĩ Vân Trung bị Lý Trạch Vũ đánh cho răng rơi đầy đất, thật sự khó mà dám tin.
“Tôi đi nói dối con lừa trọc như ông làm gì?”
Đạo sĩ Vân Trung văng nước miếng tứ tung nói: “Cái này có phải chuyện vinh quang gì đâu mà tôi phải tự đi nói xấu bản thân? Chẳng lẽ tôi không cần thể diện nữa sao?”
Hòa thượng Tố Nhân nghe thấy cũng có lý.
Dù sao thì với thân phận của đạo sĩ Vân Trung, căn bản không cần phải tự hạ thấp mình để nâng người khác lên.
“Vân Trung không nói dối.”
Ngọc Phượng Hoàng cười khổ: “Tôi đã từng giao đấu với sư đệ nên hoàn toàn có thể hiểu được!”
“A di đà phật”
Hòa thượng Tố Nhân thở dài: “Nếu lời hai vị nói là thật, vậy thì thiên phú của Lý thiếu hiệp sợ là không hề thua kém gì đạt ma tổ sư trong chùa!”
“Ừm, đến cả sư tổ của Đạo môn cũng không bằng!”
Đạo sĩ Vân Trung phụ họa nói.
Ngọc Phượng Hoàng chuyển đề tài: “Cái này tạm thời không đề cập tới, Vân Trung ông cố ý hẹn bọn tôi ra đây chắc không phải chỉ muốn nói mấy việc này đấy chứ?”
Hòa thượng Tố Nhân gật đầu nói: “Phải đấy! Vân Trung, ông mau nói việc chính đi!”
“Thiên phú của vị sư đệ này thì không cần phải nhắc lại nữa, đã rõ như ban ngày rồi, hôm nay hẹn mọi người ra là muốn kể cho mọi người một chuyện.”
Nói đến đây, đạo sĩ Vân Trung nhìn từng người một, thoáng trầm ngâm, lại nói: “Ba sư phụ của chúng ta còn sống là một chuyện tốt, nhưng các người có từng nghĩ đến một việc này hay không, cung chủ của Vô Tình Thần cung năm đó cũng vẫn còn sống?”
Loạt xoạt!
“Ông vừa nói cái gì?”
“Hách Liên vô tình có thể vẫn còn sống?”
Vừa dứt lời, cả Ngọc Phượng Hoàng và hòa thượng Tố Nhân đều đứng ngồi không yên.
Khắp giới võ lâm không ai rõ hơn ba người bọn họ, nếu Hách Liên vô tình thật sự còn sống thì sẽ để lại hậu quả gì!
“Đều đã hơn một trăm tuổi rồi, không biết bình tĩnh một chút sao!”
Đạo sĩ Vân Trung thở dài một tiếng, hoàn toàn quên mất rằng lúc mình phỏng đoán Hách Liên vô tình còn sống thì phản ứng còn kích động hơn cả Ngọc Phượng Hoàng và hòa thượng Tố Nhân.
Dường như Ngọc Phượng Hoàng cũng nghĩ đến cái gì đó, phỏng đoán: “Ý của ông là... Ba sư phụ của chúng ta không hiện thân, rất có khả năng là bởi vì Hách Liên vô tình!”
“Không sai!”
Đạo sĩ Vân Trung gật đầu thừa nhận.
“Không được, tôi phải lập tức đi tìm sư đệ, chuyện này nhất định phải hỏi cho rõ ràng.”
“A di đà phật, lão nạp cũng đang có ý này!” Ngọc Phượng Hoàng và hòa thượng Tố Nhân lần lượt thể hiện ý kiến.
Đạo sĩ Vân Trung vội vàng đứng dậy ngăn cản: “Hai người bình tĩnh một chút được không?”
“Không bình tĩnh được!” “Đúng, lão nạp cũng không thể bình tĩnh nổi.” Hai người Ngọc Phượng Hoàng càng thêm kích động.
Không còn cách nào mà, không ai có thể hiểu được Hách Liên vô tình xuất hiện mang đến cho họ áp lực lớn tới nhường nào.
“Các người có biết vì sao tôi lại trấn định được không?” Đạo sĩ Vân Trung lạnh lùng hỏi một câu.
“Vì sao?”
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Đánh giá:
Truyện Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Story
Chương 340: C340: Vân trung không nói dối
10.0/10 từ 36 lượt.