Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Chương 236: C236: Chỉ bằng điểm này
Lập tức có một tướng lĩnh tự mình đứng ra: "Chiến thần Ma La, tuyệt đối không thể bỏ qua cho tên này, nếu không hắn chắc chăn sẽ trở thành kiếp nạn của chúng ta."
"Cậu im miệng." Ma La quát một tiếng nói: "Lập tức tránh ra, mọi hậu quả do một mình tôi gánh chịu."
"Ma La, ngài biết mình đang làm gì không?”
Một tên tướng lĩnh cao cấp râu cá trê đứng ra, nghiêm nghị chất vấn: "Hai quân giao chiến anh lại muốn để quân địch rời đi, anh muốn phản bội quốc gia của chúng ta à?"
"Harry, anh đừng chụp mũ lung tung lên đầu ông." Ma La cau mày nói: "Tôi đã nói mọi hậu quả do tôi gánh chịu, lập tức tránh ra."
"Không được." Giọng điện Harry kiên định: Hôm nay chỉ cần còn có tôi thì sẽ không bỏ qua cho bất cứ một tên người nước Hạ nào."
Sau đó gã ta lại chỉ vào Ma La, chuyển đề tài nói: "Còn có Ma La anh, đợi đánh xong trận chiến này tôi nhất định sẽ tới Văn phòng Tư pháp quân sự tố cáo anh."
"Ma La." Harry nghiêm nghị quát: "Bây giờ tôi lập tức lệnh cho anh lui ra, nếu không tôi sẽ xem anh như nhóm phản quân mà lập tức xử tử"
"Ma La, cậu lui ra đi." Lý Trạch Vũ cũng nhàn nhạt mở miệng khuyên nhủ.
"Đại đương gia." Trên nét mặt khó xử của Ma La xuất hiện vẻ lo lắng.
Nhưng mà không ai biết, thứ cậu ta lo lắng cũng không phải là Lý Trạch Vũ mà là hơn ngàn binh lính sau lưng cơ.
"Lui ra đi, cậu đã xứng đáng với sứ mệnh của mình rồi, cái chết của bọn họ không trách cậu." Lý Trạch Vũ mở miệng lần nữa.
Ma La không dám chần chờ, thở dài một tiếng bước nhanh rời đỉ.
"Chiến thần hàng đầu? Tên vô dụng này?"
Harry đưa mắt nhìn bóng lưng Ma La, khinh thường nói: "Trở về tôi sẽ gỡ bỏ
hết tất cả vinh quang trên người anh xuống."
Ngay sau đó gã ta vung tay lên nói: "Bắt lấy hai người kia cho tôi, mặc kệ sống chết."
"Xông lên."
"Giết... Harry ra lệnh một tiếng, binh sĩ nước Thần Tam lần lượt tới gần.
Diệp Khinh Nhu ôm Lý Trạch Vũ, lo lắng hỏi: "Anh có hối hận không?”
Hả? Lý Trạch Vũ khẽ giật mình, hỏi ngược lại: "Hối hận cái gì?"
"Hối hận tới cứu em." Trong lòng Diệp Khinh Nhu đầy mong đợi hỏi.
"ồ... Ông đây làm việc xưa nay không hối hận."
Lý Trạch Vũ khẽ cười một tiếng nói: "Ôm chặt, hôm nay để cho em mở mang kiến thức thử cái gì gọi là một người đã đủ giữ quan ải, vạn người không thể khai thông."
Vừa nói xong, dưới chân hắn khẽ nhúc nhích dẫn đầu nghênh đón binh sĩ nước Thần Tam.
Diệp Khinh Nhu chỉ cảm thấy hoa mắt, nhưng mà chỉ trong nửa hơi thở Lý Trạch Vũ đã dẫn cô ấy xông vào trận địa của
quân địch.
"Ầm ầm..." Mấy binh sĩ nước Thần Tam liên tiếp bay ngược ra ngoài ngã xuống đất.
Trên người Lý Trạch Vũ lập tức dính không ít máu tươi, khiến trên người hắn tăng thêm một phần khí thế hào hùng.
"Bên hông em có một con dao quân dụng." Diệp Khinh Nhu nhắc nhở một tiếng.
Lý Trạch Vũ ngầm hiểu, chuẩn xác rút con dao quân dụng bên hông cô ấy ra.
Một tia ánh sáng lạnh lóe lên. "Xoẹt xoẹt xoeẹt..." "AI"
Thêm mười tên binh sĩ nước Thần Tam chết dưới đao của Lý Trạch Vũ.
"Kẻ này chưa diệt trừ, ngày nào đó ắt thành họa lớn của nước Thần Tam chúng ta."
Harry nhìn thấy một màn này, vẻ mặt càng thêm nghiêm trọng, trong lòng càng quyết định phải diệt trừ sự tồn tại khủng bố Lý Trạch Vũ này.
Võ công trong thiên hạ chỉ cần nhanh thì không gì không phá được.
Điểm này cũng có thể vận dụng trên chiến trường.
Dao quân dụng trong tay Lý Trạch Vũ nhanh đến mức khiến người ta không thấy rõ, nhưng chỉ cần xẹt qua một lần ít nhất có thể cắt được mấy mạng quân ma cà bông.
Trong nháy mắt lại có hơn ba mươi người chết dưới đao của hẳn.
Diệp Khinh Nhu nhìn mà tê cả da đầu.
Trong lúc cõng cô ấy, Lý Trạch Vũ còn có thể ung dung không vội giết địch, cái này không chỉ cần thực lực lớn mạnh, còn phải có kinh nghiệm tác chiến phong phú không gì sánh nổi.
Chỉ bằng điểm này, cô ấy thừa nhận Lý Trạch Vũ không nói khoác.
Người này thật sự có thực lực một người giữ ải vạn người không thể qua.
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi