Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Chương 227: C227: Tôi cũng nghĩ như thế
67@-
Viên Trạch Bình cũng lên tiếng phụ họa: "Trước đó, vùng hải phận của Nam Cương sóng yên biển lặng, quấn Huyền Vũ ít
nhất có thể điều đi một nửa binh lực đến!"
Hai người đứng đầu trên đỉnh kim tự tháp quyền lực đều đồng nhất ý kiến, thế nên lập tức bắt đầu ra lệnh.
Ở Tiểu Tu Di Sơn ở phía xa xa, Lý Trạch Vũ đã có một giấc ngủ ngon, vừa mới ngủ dậy, đã có một nữ đệ tử bưng chậu rót nước cho hắn.
"Sư thúc tổ, mời ngài rửa mặt."
Nữ đệ tử này tên Tiểu Thúy, trông khá xinh đẹp.
Lý Trạch Vũ ngẩn người, chỉ vào tai mình hỏi: "Cô gọi tôi là gì?"
"Sư thúc tổ ạ!"
Tiểu Thúy che miệng, buồn cười nhưng không dám cười.
Cô ấy là đệ tử đời thứ hai mươi chín của Tiêu Dao cũng, còn Lý Trạch Vũ và cung chủ đều là đệ tử đời thứ hai mươi lăm.
Chênh lệch tận bốn đời, thế nhưng tuổi tác hai người lại xấp xỉ nhau.
Thật sự có hơi buồn cười!
Khóe miệng Lý Trạch Vũ hơi co rút lại, có chút bất đắc dĩ chấp nhận sự thật này.
Thế nhưng mặc dù tuổi tác này bị người ta kêu già rồi, thế nhưng những đặc quyền mà hắn được hưởng đúng là không ít.
Ngọc Phượng Hoàng tự mình ra lệnh, sau này toàn bộ đệ tử trong Tiêu Dao cung khi gặp Lý Trạch Vũ cũng phải như gặp cung chủ!
Giống như vừa mới đi ra đã đụng phải Bạch Tố Y, cô thánh nữ này lập tức chắp hai tay cúi đầu hành lễ với hắn: "Bái kiến sư thúc tổ."
"Miễn lễ!"
Lý Trạch Vũ buồn cười nhưng lại không dám cười.
Thánh nữ này ngày hôm qua vẫn còn vênh váo hống hách trước mặt mình, thế mà hôm nay đã thuần phục dưới chân hắn rồi.
Cảm giác này thật sự vô cùng thoải mái!
"Sư thúc tổ, sư tôn đang đợi người ăn sáng cùng, tôi đưa người đến đó."
Thật ra Bạch Tố Y cũng cảm thấy không được tự nhiên, thế nhưng cũng không thể làm gì được.
Ai bảo thân phận của Lý đại đương gia này cao chứ! Một lát sau.
Dưới sự hướng dẫn của Bạch Tố Y, Lý Trạch Vũ nhanh chóng gặp được Ngọc Phượng Hoàng.
"Sư đệ, tới đây ăn sáng thôi!"
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Lão vốn không muốn nhúng tay vào việc tranh đấu giữa các gia tộc với nhau, dù sao tranh đấu cũng là chuyện tốt, thế
nhưng điều kiện tiên quyết là không được vượt quá giới hạn.
Như lời của Lý Định Quốc, hành động này của Tân Chấn đã vượt qua rồi!
"Thần Tam Quốc đột nhiên dẫn binh đến khiêu khích, đương nhiên có liên quan tới Tân Chấn!"
Sắc mặt của thủ phủ Viên Trạch Bình trở nên u ám.
Sau một thoáng trầm ngâm, Tô Cẩn Hoa đưa ra quyết định: "Không thể giảm bớt binh lực của Bắc Cương, để quân Huyền Vũ phái binh đến tăng viện đi."
"Tôi cũng nghĩ như thế."
Viên Trạch Bình cũng lên tiếng phụ họa: "Trước đó, vùng hải phận của Nam Cương sóng yên biển lặng, quấn Huyền Vũ ít
nhất có thể điều đi một nửa binh lực đến!"
Hai người đứng đầu trên đỉnh kim tự tháp quyền lực đều đồng nhất ý kiến, thế nên lập tức bắt đầu ra lệnh.
Ở Tiểu Tu Di Sơn ở phía xa xa, Lý Trạch Vũ đã có một giấc ngủ ngon, vừa mới ngủ dậy, đã có một nữ đệ tử bưng chậu rót nước cho hắn.
"Sư thúc tổ, mời ngài rửa mặt."
Nữ đệ tử này tên Tiểu Thúy, trông khá xinh đẹp.
Lý Trạch Vũ ngẩn người, chỉ vào tai mình hỏi: "Cô gọi tôi là gì?"
"Sư thúc tổ ạ!"
Tiểu Thúy che miệng, buồn cười nhưng không dám cười.
Cô ấy là đệ tử đời thứ hai mươi chín của Tiêu Dao cũng, còn Lý Trạch Vũ và cung chủ đều là đệ tử đời thứ hai mươi lăm.
Chênh lệch tận bốn đời, thế nhưng tuổi tác hai người lại xấp xỉ nhau.
Thật sự có hơi buồn cười!
Khóe miệng Lý Trạch Vũ hơi co rút lại, có chút bất đắc dĩ chấp nhận sự thật này.
Thế nhưng mặc dù tuổi tác này bị người ta kêu già rồi, thế nhưng những đặc quyền mà hắn được hưởng đúng là không ít.
Ngọc Phượng Hoàng tự mình ra lệnh, sau này toàn bộ đệ tử trong Tiêu Dao cung khi gặp Lý Trạch Vũ cũng phải như gặp cung chủ!
Giống như vừa mới đi ra đã đụng phải Bạch Tố Y, cô thánh nữ này lập tức chắp hai tay cúi đầu hành lễ với hắn: "Bái kiến sư thúc tổ."
"Miễn lễ!"
Lý Trạch Vũ buồn cười nhưng lại không dám cười.
Thánh nữ này ngày hôm qua vẫn còn vênh váo hống hách trước mặt mình, thế mà hôm nay đã thuần phục dưới chân hắn rồi.
Cảm giác này thật sự vô cùng thoải mái!
"Sư thúc tổ, sư tôn đang đợi người ăn sáng cùng, tôi đưa người đến đó."
Thật ra Bạch Tố Y cũng cảm thấy không được tự nhiên, thế nhưng cũng không thể làm gì được.
Ai bảo thân phận của Lý đại đương gia này cao chứ! Một lát sau.
Dưới sự hướng dẫn của Bạch Tố Y, Lý Trạch Vũ nhanh chóng gặp được Ngọc Phượng Hoàng.
"Sư đệ, tới đây ăn sáng thôi!"
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Đánh giá:
Truyện Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Story
Chương 227: C227: Tôi cũng nghĩ như thế
10.0/10 từ 36 lượt.