Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Chương 143: C143: Không biết sống chết
Dù sao ở nước Hạ này, người có dũng khí và năng lực để đối đầu với nhà họ Lý cũng đếm trên đầu ngón tay!
“Tất cả những thứ này cũng phải nhờ có tên nhóc kial”
Khương Thượng Đức cười ha hả: “Cách đây không lâu, Tân Hạo Nhiên, con cháu đời thứ ba của nhà họ Tân vốn có thể lên đảm nhận chức vụ thành chủ của Tuyên Thành, thế nhưng bởi vì tên khốn kiếp kia cản trở, khiến Tân Hạo Nhiên không thể nhậm chức thành công!”
Nghe thấy thế, khóe miệng Khương Chính Hoăng thoáng. hiện lên nụ cười lạnh.
Có sự hỗ trợ của nhà họ Tần, bọn họ dư sức!
“Đúng rồi, bên phía thăng hai thế nào?”
Khương Thượng Đức đột nhiên đổi đề tài. “Thăng hai, nó...”
Khương Chính Hoằng nhíu mày, thở dài nói: “Nó đã đồng ý trong vòng ba ngày sẽ diệt trừ tên khốn nhà họ Lý kia, thế nhưng, thế nhưng...
Nhìn thấy con trai cứ ấp a ấp úng, sắc mặt Khương Thượng Đức trầm xuống: “Nói thẳng đi!”
“Vâng!”
Khương Chính Hoăng trầm giọng: “Mặc dù thắng hai đã đồng ý với yêu cầu của cha, thế nhưng cũng tỏ ý răng lần này ra tay cũng vì báo đáp công ơn nuôi dưỡng của cha, từ nay về sau sẽ không dính dáng gì tới nhà họ Khương nữa!”
“Ầm!"
Vô liêm sỉ!"
Khương Thượng Đức đột nhiên đập bàn một cái, tức giận không nhịn được.
Cả đời này ông cụ cũng chỉ có hai người con trai, con trai cả Khương Chính Hoằng hoàn hảo thừa kế tài năng kinh doanh thiên phú và chỉ số thông minh của ông cụ, còn con trai thứ Khương Mộ Bạch bẩm sinh đã có tài năng về võ thuật.
Một văn một võ, nhà họ Khương đông sơn tái khởi chỉ còn là vấn đề thời gian.
Chỉ tiếc, Khương Mộ Bạch lại yêu phải một người phụ nữ không nên yêu!
Vì để bảo vệ người phụ nữ kia, thậm chí hẳn ta còn chẳng tiếc cãi nhau với người nhà...
Mỗi khi Khương Chính Hoằng nghĩ đến điều này, ông ta đều thấy khó nhịn.
“Cha, cha đừng suy nghĩ nhiều, nói thế nào đi nữa trong người thằng hai cũng đang chảy dòng máu của nhà họ Khương chúng ta, rồi một ngày nào đó nó cũng sẽ nhận ra thôi!"
Khương Chính Hoằng an ủi cha mình.
Khương Thượng Đức cũng bình tĩnh lại một chút, nói sang chuyện khác: “Tình hình của Như Phong có tốt lên chút nào không?”
Nhắc tới con trai, trên mặt Khương Chính Hoắng thoáng hiện lên vẻ tức giận, thấp giọng nói: “Nó gặp phải đả kích quá lớn, bác sĩ nói sẽ rất khó có thể khôi phục lại bình thường, con định mấy ngày nữa sẽ đưa nó sang Mỹ chữa trị!”
“Thôi đi!"
Trên mặt Khương Thượng Đức lộ vẻ bất mãn: “Con còn trẻ, vẫn còn thời gian sinh thêm mấy đứa nữa.”
Đối với ông cụ, ngay cả chút chuyện như thế mà Khương Như Phong còn không chịu nổi, sau này cũng khó làm được. chuyện lớn gì, thế chẳng băng sớm sinh đứa khác!
Vừa nãy trên đường, Khương Chính Hoằng cũng có suy nghĩ thế này, thế là lên tiếng bảo đảm: “Cha, cha cứ yên tâm, con sẽ không để nhà họ Khương chúng ta tuyệt tự tuyệt tôn.”
“Ông chủ, ông chủ...”
Đúng lúc này, quản gia vội vàng đưa một người đàn ông với vẻ mặt nghiêm trọng bước vào.
Đó chính là thuộc hạ thân cận của Khương Thượng Đức, Hoàng Dịch Hoa.
“Ông chủ Khương, xảy ra chuyện lớn rồi!"
“Có chuyện gì?”
Khương Thượng Đức cảm thấy khó hiểu.
Sắc mặt Hoàng Dịch Hoa nặng nề lên tiếng: “Những dự án kinh doanh mà chúng ta rút lui đều đã có người thay thế hết cả rồi!"
Cái gì!
Nghe thấy tin tức này, sắc mặt của Khương Thượng Đức và cả Khương Chính Hoăng đều thay đổi.
Phải biết vì để khiến nhà họ Lý tan rã, bọn họ đã tổn thất hơn trăm tỷ chỉ trong một ngày, thế mà bây giờ nhà họ Lý đều đã chặn được tất cả những lỗ hổng kia!
“Là ai đã làm?” Khương Chính Hoắng gấp gáp hỏi.
Muốn bịt được những lỗ hổng kia cần phải có ít nhất ba trăm tỷ tiền vốn, mặc dù tình hình nhà họ Lý đáng gờm, thế nhưng bọn họ có thể chắc chắn đối phương sẽ không bỏ ra số tiền này.
Bởi vì trên khắp nước Hạ này, người có thể hở một chút là có thể đưa hơn một trăm tỷ cũng chỉ có nhà họ Khương!
“Khoa học kỹ thuật Vân Dương!” Hoàng Dịch Hoa nặn ra bốn chữ.
Nghe thấy thế, hai cha con Khương Thượng Đức trố mắt nhìn nhau.
Mặc dù khoa học kỹ thuật Vân Dương cũng có chút tiếng †ăm, thế nhưng hoàn toàn chẳng hề lọt vào xanh của bọn họ, thế nên bọn họ không tin đối phương có thể làm được điều này.
“Đã điều tra được người đứng đẳng sau giật dây chưa?”
Khương Chính Hoằng lên tiếng hỏi.
Hoàng Dịch Hoa nghiêm túc gật đầu: “Là gia tộc Pinoy!”
Cái gì?
Khương Thượng Đức nheo mắt: “Lại là do gia tộc Pinoy động tay vào, xem ra không thể không liên quan tới tên khốn nhà họ Lý kia.”
“Không biết sống chết.”
Khóe miệng Khương Chính Hoăng thoáng hiện lên nụ cười lạnh.
Nếu như ở thị trường quốc tế, đương nhiên bọn họ không dám tranh giành với gia tộc Pinoy, thế nhưng đây là ở nước. Hạ, ai chết dưới tay ai còn chưa chắc!
“Ông Khương, ngoại trừ gia tộc Pinoy, còn có...”
Hoàng Dịch Hoa ngượng ngùng bổ sung: “Gia tộc Gambi, gia tộc Edward và gia tộc Wall!”
“Cậu nói cái gì!”
Khương Thượng Đức gần như nhảy lên khỏi sô pha, cũng không thể giữ bình tĩnh nổi nữa...
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi