Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 113: C113: Cô nhỏ

57@-

Cô ấy tới phòng Diệp Khuynh Thành, ôm chầm sau lưng đối phương ngay khi cánh cửa mở ra.

"Khuynh Thành, cô nhỏ vô dụng, không thể bảo vệ cháu!" "Cô xin lỗi, xin lỗi...

Đôi mắt Diệp Khinh Nhu ngập tràn nước mắt, chỉ khế chớp mắt là giọt lệ lại trào ra.

"Cô nhỏ!"

Diệp Khuynh Thành cố gắng gượng cười, an ủi ngược lại cô mình: "Cô nhỏ nhất định không được nói vậy. Cô đã làm

cho cháu đủ nhiều rồi. Đây là số mệnh của cháu, tất cả đã được định đoạt xong!"



"Xoạt"

Diệp Khinh Nhu đột nhiên đẩy cháu gái ra, ánh mắt bỗng sáng bừng lên: "Không, vẫn còn hy vọng đấy!"


A?

Diệp Khuynh Thành ngơ ngác.

"Hy vong đang năm trên người tên kial" "Ý cô là..."


"Đúng, chính là hắn, Lý Trạch VũI"

Sáng hôm sau, khách sạn Hoà Bình tại Hoàng Thành.

Chỉ trong một đêm, Khương Như Phong suýt nữa đã trở nên suy sụp không gượng dậy nổi.

Đầu tiên là hấp diêm hoàng hoa khuê heo, sau nữa lại bị bêu danh lên trang nhất, có thể nói là mất sạch mặt mũi.

May mà cha báo rằng đám cưới hôm nay vẫn sẽ được cử hành đúng hạn!


Cưới được mỹ nữ số một Hoàng Thành luôn là mơ ước xưa nay của hắn ta, dù rằng đối phương đã không còn trinh trắng nữa!

Vả lại, điều quan trọng nhất là việc này chứng tỏ gia tộc vẫn chưa bỏ mặc hẳn ta!

Thay một bộ âu phục cao cấp, chải mái tóc đen có vẻ phấn chấn hơn hẳn.

Như thể đã hồn nhiên quên đi chuyện tối qua.

Lúc này, một ông cụ chống ba toong tiến vào khách sạn giữa vòng vây của mọi người.

Tuổi tác đã hơn thất tuần, trông cũng già yếu rồi. Tuy nhiên, nếu quan sát cẩn thận, người ta sẽ có thể nhận ra ánh mắt ông vẫn trong sáng minh mẫn, không hề có chút vẩn đục nào, hơn nữa khí chất bề trên của ông cũng thể hiện ra rất rõ ràng.


Nhắc tới tên người này, không ai trong giới kinh doanh của nước Hạ là không biết Khương Thượng Đức.

Nhân vật phong vân gây dựng đế chế kinh doanh khổng lồ từ hai bàn tay trằng đông, cũng có người ca tụng ông ta là siêu nhân của giới kinh doanht

"Ông nội!" Khương Như Phong nhanh chân tiến lên trước.

Khương Thượng Đức nghiêm mặt, chỉ khẽ gật đầu một cái.

"Xốc lại tinh thần cho cha. Người của nhà họp sẽ tới ngay thôi, đừng làm mất thể diện của nhà họ Khương ta."



Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi Truyện Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi Story Chương 113: C113: Cô nhỏ
10.0/10 từ 36 lượt.
loading...