Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Chương 101: C101: Không có
Cô vốn là thiên chỉ kiều nữ được vạn người chú ý, nhưng qua một đêm thanh danh lại gắn liền với bẩn thỉu, người phụ nữ dâm đãng, hoa tường liễu ngỡ,...
Bởi vậy có thể thấy được, cuộc phóng đãng ba năm trước mang đến tổn thương sâu đậm cho Diệp Khuynh Thành như thế nào.
Thế theo thời gian, cô dần dần cũng thoát ra được.
Thậm chí Diệp Khuynh Thành còn nghĩ, mặc dù nhìn thấy người đàn ông kia, tâm cô vẫn bình yên không gợn sóng!
"Yên tâm đi, cô nhỏ chắc chắn sẽ không để cháu phải cưới thằng khốn nhà họ Khương kia."
Diệp Khinh Nhu cam đoan nói. "Cô nhỏ, cô đã làm rất nhiều cho cháu rồi." Diệp Khuynh Thành thở dài, cô nói: Cứ để như vậy đi."
Giọng cô vô cùng phức tạp, giống như con chim khát vọng tự do, nhưng lại mãi mãi không thể thực hiện được giấc mộng.
Không cam lòng, bất đắc dĩ, chấp nhận số mệnh...
"Tên kia đã đồng ý với gì, nhất định sẽ cứu cháu ra khỏi bể khổ."
Diệp Khinh Nhu nhìn cháu gái như vậy, cô ấy vô cùng đau lòng.
Diệp Khuynh Thành nghe vậy thì nhíu mày: "Cô nói... Lý Trạch Vũ?"
Diệp Khinh Nhu gật đầu, cô ấy nói: "Đúng, hôm nay cô gặp anh tai"
Nói đến đây, cô ấy không khỏi nhớ đến thủ đoạn độc ác của Lý đại quan, trên mặt hiện lên sự giận giữ.
Diệp Khuynh Thành thấy vậy thì mắt tối sầm lại, cô lo lắng hỏi: "Cô nhỏ, người kia có bắt nạt cô không? Còn nữa... Cô đã đáp ứng điều kiện gì của anh ta!"
"Không có!"
Diệp Khinh Nhu phủ định: "Cháu cũng không phải không biết thực lực của cô, người nào có thể chiếm tiện nghi được trước mặt cô?"
Mặc dù giọng điệu có vẻ chưa tới, nhưng cô ấy vẫn phô bày ra dáng vẻ kiên định.
Cô ấy dừng lại một lát, rồi nói tiếp: "Về phần điều kiện? Hừ, anh ta dám nhắc đến với cô sao! Anh ta mắc nợ cháu cả đời này cũng không trả đủi"
Diệp Khuynh Thành nửa tin nửa ngờ.
Quả thật cô rõ ràng thực lực của cô nhỏ, cho nên sẽ không lo lắng bị hại, thế nhưng...
Lý Trạch Vũ vô pháp vô thiên có tiếng ở Hoàng Thành, nếu tên kia biết kiêng dè, lúc trước làm sao có lá gan làm vậy với cô...
"Cô nhỏ, cô hãy nói thật với cháu, có phải cô và anh ta đã giao dịch gì đúng không?"
Diệp Khuynh Thành bỗng cao giọng nói.
Mặc dù cô và Diệp Khinh Nhu cách nhau thế hệ, nhưng hai người lớn lên từ nhỏ với nhau, nhìn qua càng giống chị em hơn, cho nên cũng rất hiểu biết đối phương!
Diệp Khinh Nhu thấy ánh mắt cháu gái thì hơi chột dạ, nhưng cô ấy cũng không thể nói ra lời hứa của mình với Lý Trạch Vũ.
Rất xấu hổ!
Không chỉ vậy, nếu để Diệp Khuynh Thành biết việc này, cô chắc chắn sẽ lo lắng cả đời.
"Cô đồng ý với tên kia rằng, chỉ cần anh ta nguyện ý ra tay ngăn cản mối liên hôn này, cô sẽ cho anh ta một cơ hội theo đuổi."
Diệp Khinh Nhu trả lời nửa thật nửa giả.
Diệp Khinh Nhu thấy Diệp Khuynh Thành càng lo lắng hơn, cô lại bổ sung: "Cháu không cần lo lắng, dù sao cô chỉ nói cho anh ta một cơ hội theo đó, đến lúc đó từ chối hay không là quyền của côi"
"Cô nhỏ!"
Mũi Diệp Khuynh Thành chua xót, cô cảm động đến rơi nước mắt: "Thật ra cô không cần thiết phải đi tìm anh ta, cho dù anh ta đồng ý cũng vô dụng, bởi vì anh ta hoàn toàn không có năng lực ngăn cản!"
"Không!"
Diệp Khinh Nhu lắc đầu phủ định, cô ấy nói như chém đỉnh chặt sắt: "Cháu biết không, tên kia dường như hoàn toàn thay
đổi thành một người khác, đến cả cô cũng..."
Nói đến đây cô ấy vội ngậm miệng lại, cố gắng nuốt không phải đối thủ của anh ta xuống.
Dù sao Diệp Khinh Nhu cũng vừa mới khoe thực lực của mình với cháu gái, chớp mắt lại nói mình bị người ta đánh bại.
Đây không phải là tự vả vào mặt mình sao?" "Đến cả cô cũng cái gì?" Diệp Khuynh Thành vô cùng tò mò hỏi.
"Nói tóm lại cháu đừng hỏi nhiều như vậy, tin tưởng tên kia có năng lực giúp cháu là được."
Diệp Khinh Nhu mỉm cười, vẻ mặt cực kỳ kiên định.
Trong một biệt thự tư nhân ở chỗ giao ngã ba và ngã tư.
Lý Tông Bình buông thõng điện thoại xuống, cả người không có sức lực dựa vào sô pha.
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi